Trên đoạn đường vòng của đại lộ, chiếc xe ô tô đã bị nổ thành mảnh vụn. Cuộc đuổi bắt này cũng đến phần cuối, tù phạm đang lẩn trốn Đường Nhã Đình cũng chính thức được tuyên bố tử vong, hết thảy đều hít thở bình thường trở lại. Nhưng mà hết thảy lại cảm thấy sao mà bi thương đến vậy...
Bệnh viện.
Hạ Cẩm Trình trải qua cuộc cấp cứu cũng đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, không đến bao lâu nữa là có thể xuất viện. Chẳng qua là chỉ có Tiểu Triết cùng tiểu Na thì đáng thương. Hai đứa trẻ một trái một phải ngồi ở bên người Hạ Cẩm Trình, trong đôi mắt thật to tràn ngập sự sợ hãi.
Đừng sợ, ba ba không sao đâu. Hạ Cẩm Trình an ủi hai đứa bé. Hai đứa trẻ cũng không hay biết gì về chuyện mẹ của mình đã chết rồi. Ngồi ở trong xe bị khóa mấy giờ, nên hai đứa bé tựa như một khắc cũng không dám rời khỏi bên người ba ba. Còn Đường Nhã Đình một khắc kia khi bị nổ thành mảnh vụn, cô vẫn còn mang theo sự áy náy. Cô ta cho là hai đứa con của mình đã bị chết theo, nhưng lại cũng không biết, đó chỉ là ảo giác của mình mà thôi...
Cẩm Trình, anh hãy nghỉ ngơi thật tốt đi! Tôi và Diệu Tinh sẽ giúp anh trông nom tiểu Triết và tiểu Na cho thật tốt! May mắn là bọn trẻ lại không bài xích Diệu Tinh và Alice,
Lăng Phong, cám ơn anh.
Tiêu Lăng Phong vỗ vỗ bả vai Hạ Cẩm Trình: May mắn, hết thảy mọi chuyện đều đã kết thúc! Anh nói xong xoay mặt sang nhìn Diệu Tinh một chút. Cặp mắt của Diệu Tinh một lần nữa lại đã nhìn thấy. Mặc dù đã trải qua nhiều sự việc như vậy, nhưng chính hai người bọn họ mới là hoàn mỹ nhất. Vướng mắc thù hận của Hạ Cẩm Trình đối với Đường Nhã Đình suốt tám năm qua cũng đã tan đi theo cái chết của cô. Tuy nhiên hai đứa bé tiểu Triết và tiểu Na thì lại thật đáng thương! Mà Mộ Sở, Dương Nhược Thi chết đi, hận thù được giải tán, nhưng cũng đã vĩnh viễn lưu lại sự tiếc nuối. Thậm chí mãi sau khi Dương Nhược Thi đã chết, Mộ Sở mới biết, bệnh ung thư của Dương Nhược Thi đã vào thời kì cuối...
Tại nghĩa trang.
Mộ Sở ngơ ngác ngồi tựa vào bên cạnh mộ bia. Cơn gió lạnh như băng thổi tới làm rối loạn mái tóc của anh. Mộ Sở cúi đầu, sắc mặt trắng bệch. Chỉ là trải qua mấy ngày ngắn ngủn, anh đã gầy gò đến không còn hình dáng.
Mái tóc trên trán che kín tròng mắt, nhưng không cách nào ngăn trở được sự bi thương trong mắt anh.
Trong nháy mắt, tất cả những người yêu thương anh, quan tâm đến anh, cũng rời đi khỏi anh. Thậm chí đến ngay cả cơ hội để nói với ông nội lời tha thứ cũng không có, anh cũng không có thời gian để nói xin lỗi với Dương Nhược Thi...
Hít sâu một hơi, Mộ Sở ngẩng đầu lên đến nhìn lên không trung một màu xanh lam. Gió lạnh quá! Bắt đầu từ giờ khắc này, trên thế giới, thật sự đã chỉ còn lại có một mình anh cô độc. Ba của anh, mẹ, anh trai và ông nội, toàn bộ mọi người cũng lần lượt rời đi khỏi anh. Người luôn toàn tâm toàn ý bất kể hết thảy vẫn yêu anh cũng rời đi... Trước nay chưa từng bao giờ anh có cảm giác có bi thương bao bọc vây quanh mình như thế! Mộ Sở co chân lên, ôm lấy mình thật chặt, giống như là một đứa trẻ bị người ta ném bỏ ở một thế giới xa lạ, đối với hết thảy mọi thứ xung quanh... đều tràn đầy sự kinh khủng...
Diệu Tinh và Tiêu Lăng Phong đi từ từ vào trong nghĩ trang. Liên tục mấy ngày nay, Mộ Sở đều đến nghĩa trang rất sớm, sau đó phải đến rất khuya anh mới lại trở về. Lệ Viêm cũng đã nói với anh rất nhiều lần, nhưng mà Mộ Sở cũng không nghe hề lọt. Khi về đến nhà, anh lại tự giam mình ở trong phòng, không hút thuốc, không say rượu, nhưng mà anh cũng chưa từng thốt ra khỏi miệng một tiếng.
A Sở! Giọng nói của Diệu Tinh rất nhẹ. Nhẹ đến nỗi tưởng chừng có thể dễ dàng bị gió thổi tan. Cô đi từ từ đến bên người Mộ Sở ngồi xổm xuống: A Sở, anh đừng có như vậy nữa, được không?
Diệu Diệu! Giọng nói của Mộ Sở khàn khàn đáp lại.
Sao vậy? Nhìn dáng vẻ bất lực của Mộ Sở, Diệu Tinh cực kỳ khổ sở. Mộ Sở ngồi ở trước mắt lúc này giống như là một đứa trẻ đang rất cần sự quan tâm và chăm sóc.
Diệu Diệu. Hiện giờ anh đã biến thành chỉ có một mình! Mộ Sở bi thương khạc ra mấy chữ: Ông nội cũng đã chết rồi, mấy ngày trước, anh còn nói cho ông biết, anh sẽ không tha thứ cho ông... Mộ Sở nói xong cúi đầu xuống: Tại sao lại sẽ biến thành như vậy. Do anh đã làm quá nhiều chuyện xấu, cho nên, mới phải chịu nhận những trừng phạt như vậy, có phải hay không?
A Sở, anh không nên nói bậy. Những chuyện này đều là ngoài ý muốn! Cô xoa xoa lên gương mặt lạnh như băng của Mộ Sở: Anh không nên hành hạ mình như vậy nữa. Dương Nhược Thi bất chấp hết thảy để cứu anh, chính là hi vọng anh sống thật khỏe mạnh. Anh như thế này, chẳng phải là đã phụ lòng cô ấy rồi sao...
Phụ lòng cô ấy ư? Mộ Sở chậm rãi ngẩng đầu lên: Anh cũng sớm đã phụ lòng cô ấy rồi, cả đời này anh cũng không thể trả xong...
Không phải vậy! Diệu Tinh lắc đầu: Những chuyện này, đều không phải là lỗi của anh, cũng không phải là chuyện mà chúng ta có thể nắm trong tay của mình.
Cái người phải chết kia nên chính là anh! Mộ Sở cúi đầu lẩm bẩm: Cô ấy không nên chết.
A Sở, không nên ở đây trách cứ mình như vậy! Diệu Tinh ôm lấy Mộ Sở, khẽ vuốt ve phía sau lưng của anh: A Sở, anh cũng không phải chỉ có một mình, anh còn có chúng ta, mọi người đều là bằng hữu của ngươi.
Đúng vậy đó! Mộ Sở. Chúng tôi biết, chuyện xảy ra đối với Dương tiểu thư và ông cụ Mộ đối với anh mà nói thật sự rất khó tiếp nhận. Thế nhưng anh cũng đừng nên quá thương tâm, anh vẫn phải tiếp tục cuộc sống của mình! Anh không thể luôn cứ đắm chìm trong quá khứ trong bi thương như vậy. Nhất định bọn họ cũng không mong muốn cái chết của bọn họ lại tạo nên cho một sự đả kích lớn như vậy! Tiêu Lăng Phong vỗ vỗ bả vaop Mộ Sở: Mộ Sở mà tôi từng biết, cũng không phải là người có bộ dạng như thế này!
Đối với những lời nói kia của Tiêu Lăng Phong, hiển nhiên là Mộ Sở cũng không hề để lọt vào tai mình được mấy câu. Anh vẫn cúi đầu như cũ, ánh mắt trống rỗng nhìn mộ bia người thân của mình...
Diệu Tinh và Tiêu Lăng Phong nhìn lẫn nhau một chút, bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Hai người đứng dậy, tất cả những gì nên nói họ cũng đều đã nói rồi. Lúc này, bọn họ cũng chỉ có thể đứng ở một bên cùng với Mộ Sở.
Cộp! Cộp! Cộp! Tiếng bước chân dồn dập vang lên ở trong gió. Tiêu Lăng Phong mới vừa xoay người lại, thì một bóng đen đã đi lướt qua bên cạnh anh. Người đó đưa tay túm Mộ Sở lên, theo đó phập một quyền đánh vào trên mặt Mộ Sở. Mộ Sở ngã ra trên mặt đất, máu đỏ tươi chảy thành dòng theo lỗ mũi, khóe miệng chảy xuống.
Mộ Sở, anh còn có chút tiền đồ nào hay không? Lãnh Liệt giận đến mắng to: Anh thương tâm, anh khổ sở, chán chường suốt mấy ngày qua như vậy cũng đã đủ rồi chứ! Vậy rốt cuộc anh còn muốn tự giận mình tới khi nào nữa, hả?
Bệnh viện.
Hạ Cẩm Trình trải qua cuộc cấp cứu cũng đã hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm, không đến bao lâu nữa là có thể xuất viện. Chẳng qua là chỉ có Tiểu Triết cùng tiểu Na thì đáng thương. Hai đứa trẻ một trái một phải ngồi ở bên người Hạ Cẩm Trình, trong đôi mắt thật to tràn ngập sự sợ hãi.
Đừng sợ, ba ba không sao đâu. Hạ Cẩm Trình an ủi hai đứa bé. Hai đứa trẻ cũng không hay biết gì về chuyện mẹ của mình đã chết rồi. Ngồi ở trong xe bị khóa mấy giờ, nên hai đứa bé tựa như một khắc cũng không dám rời khỏi bên người ba ba. Còn Đường Nhã Đình một khắc kia khi bị nổ thành mảnh vụn, cô vẫn còn mang theo sự áy náy. Cô ta cho là hai đứa con của mình đã bị chết theo, nhưng lại cũng không biết, đó chỉ là ảo giác của mình mà thôi...
Cẩm Trình, anh hãy nghỉ ngơi thật tốt đi! Tôi và Diệu Tinh sẽ giúp anh trông nom tiểu Triết và tiểu Na cho thật tốt! May mắn là bọn trẻ lại không bài xích Diệu Tinh và Alice,
Lăng Phong, cám ơn anh.
Tiêu Lăng Phong vỗ vỗ bả vai Hạ Cẩm Trình: May mắn, hết thảy mọi chuyện đều đã kết thúc! Anh nói xong xoay mặt sang nhìn Diệu Tinh một chút. Cặp mắt của Diệu Tinh một lần nữa lại đã nhìn thấy. Mặc dù đã trải qua nhiều sự việc như vậy, nhưng chính hai người bọn họ mới là hoàn mỹ nhất. Vướng mắc thù hận của Hạ Cẩm Trình đối với Đường Nhã Đình suốt tám năm qua cũng đã tan đi theo cái chết của cô. Tuy nhiên hai đứa bé tiểu Triết và tiểu Na thì lại thật đáng thương! Mà Mộ Sở, Dương Nhược Thi chết đi, hận thù được giải tán, nhưng cũng đã vĩnh viễn lưu lại sự tiếc nuối. Thậm chí mãi sau khi Dương Nhược Thi đã chết, Mộ Sở mới biết, bệnh ung thư của Dương Nhược Thi đã vào thời kì cuối...
Tại nghĩa trang.
Mộ Sở ngơ ngác ngồi tựa vào bên cạnh mộ bia. Cơn gió lạnh như băng thổi tới làm rối loạn mái tóc của anh. Mộ Sở cúi đầu, sắc mặt trắng bệch. Chỉ là trải qua mấy ngày ngắn ngủn, anh đã gầy gò đến không còn hình dáng.
Mái tóc trên trán che kín tròng mắt, nhưng không cách nào ngăn trở được sự bi thương trong mắt anh.
Trong nháy mắt, tất cả những người yêu thương anh, quan tâm đến anh, cũng rời đi khỏi anh. Thậm chí đến ngay cả cơ hội để nói với ông nội lời tha thứ cũng không có, anh cũng không có thời gian để nói xin lỗi với Dương Nhược Thi...
Hít sâu một hơi, Mộ Sở ngẩng đầu lên đến nhìn lên không trung một màu xanh lam. Gió lạnh quá! Bắt đầu từ giờ khắc này, trên thế giới, thật sự đã chỉ còn lại có một mình anh cô độc. Ba của anh, mẹ, anh trai và ông nội, toàn bộ mọi người cũng lần lượt rời đi khỏi anh. Người luôn toàn tâm toàn ý bất kể hết thảy vẫn yêu anh cũng rời đi... Trước nay chưa từng bao giờ anh có cảm giác có bi thương bao bọc vây quanh mình như thế! Mộ Sở co chân lên, ôm lấy mình thật chặt, giống như là một đứa trẻ bị người ta ném bỏ ở một thế giới xa lạ, đối với hết thảy mọi thứ xung quanh... đều tràn đầy sự kinh khủng...
Diệu Tinh và Tiêu Lăng Phong đi từ từ vào trong nghĩ trang. Liên tục mấy ngày nay, Mộ Sở đều đến nghĩa trang rất sớm, sau đó phải đến rất khuya anh mới lại trở về. Lệ Viêm cũng đã nói với anh rất nhiều lần, nhưng mà Mộ Sở cũng không nghe hề lọt. Khi về đến nhà, anh lại tự giam mình ở trong phòng, không hút thuốc, không say rượu, nhưng mà anh cũng chưa từng thốt ra khỏi miệng một tiếng.
A Sở! Giọng nói của Diệu Tinh rất nhẹ. Nhẹ đến nỗi tưởng chừng có thể dễ dàng bị gió thổi tan. Cô đi từ từ đến bên người Mộ Sở ngồi xổm xuống: A Sở, anh đừng có như vậy nữa, được không?
Diệu Diệu! Giọng nói của Mộ Sở khàn khàn đáp lại.
Sao vậy? Nhìn dáng vẻ bất lực của Mộ Sở, Diệu Tinh cực kỳ khổ sở. Mộ Sở ngồi ở trước mắt lúc này giống như là một đứa trẻ đang rất cần sự quan tâm và chăm sóc.
Diệu Diệu. Hiện giờ anh đã biến thành chỉ có một mình! Mộ Sở bi thương khạc ra mấy chữ: Ông nội cũng đã chết rồi, mấy ngày trước, anh còn nói cho ông biết, anh sẽ không tha thứ cho ông... Mộ Sở nói xong cúi đầu xuống: Tại sao lại sẽ biến thành như vậy. Do anh đã làm quá nhiều chuyện xấu, cho nên, mới phải chịu nhận những trừng phạt như vậy, có phải hay không?
A Sở, anh không nên nói bậy. Những chuyện này đều là ngoài ý muốn! Cô xoa xoa lên gương mặt lạnh như băng của Mộ Sở: Anh không nên hành hạ mình như vậy nữa. Dương Nhược Thi bất chấp hết thảy để cứu anh, chính là hi vọng anh sống thật khỏe mạnh. Anh như thế này, chẳng phải là đã phụ lòng cô ấy rồi sao...
Phụ lòng cô ấy ư? Mộ Sở chậm rãi ngẩng đầu lên: Anh cũng sớm đã phụ lòng cô ấy rồi, cả đời này anh cũng không thể trả xong...
Không phải vậy! Diệu Tinh lắc đầu: Những chuyện này, đều không phải là lỗi của anh, cũng không phải là chuyện mà chúng ta có thể nắm trong tay của mình.
Cái người phải chết kia nên chính là anh! Mộ Sở cúi đầu lẩm bẩm: Cô ấy không nên chết.
A Sở, không nên ở đây trách cứ mình như vậy! Diệu Tinh ôm lấy Mộ Sở, khẽ vuốt ve phía sau lưng của anh: A Sở, anh cũng không phải chỉ có một mình, anh còn có chúng ta, mọi người đều là bằng hữu của ngươi.
Đúng vậy đó! Mộ Sở. Chúng tôi biết, chuyện xảy ra đối với Dương tiểu thư và ông cụ Mộ đối với anh mà nói thật sự rất khó tiếp nhận. Thế nhưng anh cũng đừng nên quá thương tâm, anh vẫn phải tiếp tục cuộc sống của mình! Anh không thể luôn cứ đắm chìm trong quá khứ trong bi thương như vậy. Nhất định bọn họ cũng không mong muốn cái chết của bọn họ lại tạo nên cho một sự đả kích lớn như vậy! Tiêu Lăng Phong vỗ vỗ bả vaop Mộ Sở: Mộ Sở mà tôi từng biết, cũng không phải là người có bộ dạng như thế này!
Đối với những lời nói kia của Tiêu Lăng Phong, hiển nhiên là Mộ Sở cũng không hề để lọt vào tai mình được mấy câu. Anh vẫn cúi đầu như cũ, ánh mắt trống rỗng nhìn mộ bia người thân của mình...
Diệu Tinh và Tiêu Lăng Phong nhìn lẫn nhau một chút, bất đắc dĩ lắc đầu một cái. Hai người đứng dậy, tất cả những gì nên nói họ cũng đều đã nói rồi. Lúc này, bọn họ cũng chỉ có thể đứng ở một bên cùng với Mộ Sở.
Cộp! Cộp! Cộp! Tiếng bước chân dồn dập vang lên ở trong gió. Tiêu Lăng Phong mới vừa xoay người lại, thì một bóng đen đã đi lướt qua bên cạnh anh. Người đó đưa tay túm Mộ Sở lên, theo đó phập một quyền đánh vào trên mặt Mộ Sở. Mộ Sở ngã ra trên mặt đất, máu đỏ tươi chảy thành dòng theo lỗ mũi, khóe miệng chảy xuống.
Mộ Sở, anh còn có chút tiền đồ nào hay không? Lãnh Liệt giận đến mắng to: Anh thương tâm, anh khổ sở, chán chường suốt mấy ngày qua như vậy cũng đã đủ rồi chứ! Vậy rốt cuộc anh còn muốn tự giận mình tới khi nào nữa, hả?
/333
|