Hợp Đồng Tình Nhân 2

Chương 277 - Phá Hủy Cô Thì Sẽ Giải Quyết Được Hết

/333


Diệu Tinh đứng ở bên cửa sổ, bên ngoài trời đã bắt đầu sáng lên. Từ sau khi từ nhà trọ của Tiêu Lăng Phong trở về, cô liền không còn thấy buồn ngủ nữa. Đồng dạng, đứng ở cửa sổ, cô có thể nhìn thấy xe của Tiêu Lăng Phong đậu ở chỗ đó.

Haiz... Thở dài một hơi thật sâu, Diệu Tinh xoay người lại đi tới giữa phòng khách. Cô rót một ly rượu cho mình, ngay sau đó lại châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu. Theo như bình thường cô lại ho khan, nhưng cô lại không dập tắt thuốc lá giống như trước, mà lại dùng sức hít thêm một hớp thuốc lá nữa. Sau đó cô lại dùng lực khạc ra, giống như muốn khạc hết những phiền muộn trong lòng ra ngoài hết vậy.

Không có em, cuộc sống của anh sẽ không có bất kỳ ý nghĩa gì nữa!

So với em, nguyên tắc kia, căn bản không hề quan trọng! Những lời nói của Tiêu Lăng Phong vẫn không ngừng vang vọng lại ở bên tai của cô., Diệu Tinh xoa xoa tóc đầy vẻ phiền não, đi vào trong phòng tắm. Trình Diệu Tinh, mày hãy bình tĩnh lại một chút đi có được không? Chẳng lẽ mấy câu nói đầy cảm tính kia của anh ta mà mày lại đã liền dao động rồi sao!

Không, chuyện này là không thể nào! Những ngón tay của Diệu Tinh chống vách lên tường từ từ nắm lại thành quyền. Nhiều tổn thương như vậy, làm sao chỉ vì mấy câu nói kia của anh ta mà đã có thể phai mờ đi được. Trình Diệu Tinh, mày hãy nhanh chóng tỉnh táo lại ngay lập tức đi thôi!

Sau khi tắm nước lạnh một hồi, tựa như nhiệt độ của nước đã làm cho tắt ngấm sự lay động của trái tim của Diệu Tinh. Diệu Tinh lập tức khôi phục lại bộ dạng trong trẻo lạnh lùng giống như ngày trước vậy. Nhìn bản thân mình ở trong gương, Diệu Tinh hài lòng cười một chút. Đây mới đúng là mày! Cô quệt đi vệt nước đọng ở trên mặt.

Cô xem lại một chút bộ quần áo năm năm trước, mà cô đã mặc ở trong căn hộ kia khi từ đó trở về nhà, sau đó cô lạnh lùng vứt nó vào trong túi rác. Anh cho là đã cất giữ mấy cái thứ đồ gì đó từ năm năm trước đây, thì tôi đây sẽ cảm động hay sao... Đừng có nằm mộng.

Ngày hôm nay tựa như đặc biệt sáng muộn. Khi ngồi ở trong xe Tiêu Lăng Phong thế nhưng bất tri bất giác lại đã ngủ thiếp đi. Mặc dù cũng không được thoải mái, nhưng mà giấc ngủ của anh lại phá lệ an tâm. Chờ đến khi anh tỉnh lại thì trời đã sáng choang. Tiêu Lăng Phong đột nhiên ngồi dậy, mới ý thức được là mình đã ngủ quên.

Ảo não xoa xoa mái tóc của mình, Tiêu Lăng Phong liền khởi động xe. Người phụ nữ này, thế nào mà không nói một lời mà đã bỏ đi như vậy! Nếu như Đường Nhã Đình làm ra chuyện gì đó cực đoan, như vậy em sẽ phải làm cái gì bây giờ...

Diệu Tinh cũng không đi tới công ty. Lại một lần nữa, cô không tự chủ đi tới vườn trẻ của Alice. Ngồi ở cửa, cô nhìn vào bên trong. Nơi đó có đám trẻ nhỏ đang hoạt bát vui chơi. Nụ cười thản nhiên tràn ra ở trên bờ môi, tâm tình của cô vẫn luôn hỗn loạn, rốt cục cũng đã bình tĩnh trở lại. Bởi vì trong lòng vẫn luôn mang một tâm sự nặng nề, cho nên đến lúc này cô vẫn không hề phát hiện ra Đường Nhã Đình vẫn đang đi theo đuôi mình.

Đường Nhã Đình từ từ đi gần đến Diệu Tinh. Trong đôi mắt của cô ta đều tràn đầy vẻ âm độc tàn nhẫn. Đường Nhã Đình cắn răng nhìn chằm chằm vào Diệu Tinh như muốn cắn xé ra, ý cười trên mặt cô ta tràn đầy sự tàn độc khát máu. Trình Diệu Tinh, không phải là mày dám làm tổn thương đến hai đứa bé của tao hay sao? Hôm nay tao sẽ phá hủy mày. Tao rất muốn nhìn gương mặt của mày bị phá hủy một chút xem thế nào! Liệu ngày hôm nay Tiêu Lăng Phong vẫn còn có thể che chở cho mày thêm một lần như ngày trước nữa hay không!

Diệu Tinh đang ngồi, khi nghe thấy bước chân ở phía sau tiếng thì đã thấy Đường Nhã Đình đi đến bên cạnh mình rồi. Nhìn vẻ mặt và nụ cười kia của Đường Nhã Đình, Diệu Tinh rùng mình, toàn thân nổi một tầng da gà.

Làm sao cô lại ở nơi này! Diệu Tinh cau mày.

Bởi vì mày ở đây! Đường Nhã Đình cắn răng. Tao sẽ cho mày một cơ hội nữa. Mau chóng trả lại con cho tao nhanh một chút! Đường Nhã Đình kích động hô to.

Tôi đã nói tất cả với cô rồi, tôi không biết con của cô đang ở nơi nào! Diệu Tinh lắc đầu. Đường Nhã Đình, cô cho rằng tất cả mọi người đều không có nhân tính giống như cô, đến ngay cả trẻ con mà cũng dám lợi dụng, làm tổn thương hay sao?

Mày câm miệng lại cho tao. Mày cho rằng mày là loại người tốt lành gì hay sao? Đường Nhã Đình kích động hô to. Tao hôm nay biến thành người như thế này, tất cả đều là do mày đã ban tặng. Chính mày đã nghĩ muốn cướp đi Lăng Phong! Anh ấy vốn dĩ phải là của tao!

Là do tôi ban tặng sao? Diệu Tinh cười nói. Là tôi bảo cô phản bội Tiêu Lăng Phong mang thai đứa bé của Hạ Cẩm Trình sao? Là tôi đã bảo cô thiết kế tai nạn xe cộ hay sao? Đường Nhã Đình, chính cô là người đã phá hủy tôi hết thảy! Vậy mà cô lại ác nhân cáo trạng trước, cô không sao chớ!

Là lỗi của mày, tất cả đều là lỗi của mày! Đường Nhã Đình bén nhọn gào thét. Là chính mày đã đoạt đi Lăng Phong của tao. Chính vì sự xuất hiện của mày, cho nên Lăng Phong mới không thương tao nữa! Mày đã cướp đi Lăng Phong còn chưa đủ sao, hiện tại lại còn tới để tranh giành đứa bé của tao? Trình Diệu Tinh, mày như vậy mà không sợ sẽ gặp phải báo ứng hay sao?

Ha ha... Nghe thấy những lời nói này của Đường Nhã Đình, Diệu Tinh cười ra thành tiếng: Đây quả thật là câu chuyện cười buồn cười nhất, mà đời này tôi đã từng được nghe! Một người chuyên làm chuyện xấu đến tận cùng, thế nhưng lại ở chỗ này mà nói tôi bị báo ứng. Đường Nhã Đình, rồi cô sẽ không thể cười nổi đâu!

Mày câm miệng lại cho tao! Không được cười nữa! Đường Nhã Đình kích động rống to. Trình Diệu Tinh, hiện tại mãy hãy giao hai đứa con của tao ra đây. Tao đây liền xem như thật sự chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tôi không lạ gì cái kiểu nói “xem như thật sự chưa từng có chuyện gì xảy ra” của cô. Tôi không biết con của cô đang ở nơi nào! Diệu Tinh nhìn Đường Nhã Đình. Nếu như không có ngoài ý muốn, hôm nay Hạ Cẩm Trình sẽ đến đưa đứa bé trở về. Nhưng mà giờ phút này, đột nhiên Diệu Tinh cảm thấy hối hận mình đã nhất thời xung động ngay lúc đó! Cô ta có phải khổ sở hay không, có phải đau đớn đến tê tâm liệt phế hay không, nào có cái gì liền quan đến cô đâu kia chứ. Tại sao cô lại phải đồng tình với một người phụ nữ ác độc như vậy… Lại một lần nữa, Diệu Tinh tự chửi bới mình ở trong lòng thật to!

Đây là do mày đã ép tao! Đường Nhã Đình nói xong lấy từ trong túi xách ra một cái bình. Tao sẽ cho mày một cái cơ hội cuối cùng! Hai đứa bé đang ở nơi nào!

Diệu Tinh nhìn chiếc bình ở trong tay của Đường Nhã Đình, cảm thấy, một hồi lạnh buốt, vật này...

Không sai, đây chính là a xít sun-phu-rit! A xít sun-phu-rit đậm đặc! Đường Nhã Đình cười lên một tiếng: Trình Diệu Tinh, đến tận bây giờ mà mày vẫn còn dám nói là mày không biết hai đứa con của tao ở nơi nào sao?

Diệu Tinh lùi về phía sau một bước. Người phụ nữ này quả đúng là đã đã điên rồi, mình quyết không thể hành động thiếu suy nghĩ được. Diệu Tinh siết lòng bàn tay thật chặc, khẩn trương nuốt nước miếng. Tại sao mình lại có thể sơ ý như vậy chứ. Biết rất rõ ràng đây là một kẻ điên, cô ta cứ nghiến răng nghiến lợi mà khẳng định hai đứa con của mình không thấy đâu là do cô đã làm, tự nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ...

Tiêu Lăng Phong gọi điện thoại đến công ty của Diệu Tinh. Khi biết cô không đến công ty làm việc thì anh cũng đã đoán được, cô nhất định là đã đến chỗ của Alice rồi. Hai người mới quen biết nhau một thời gian, mặc dù chỉ là thời gian ngắn ngủi, tuy nhiên lại hợp ý nhau vô cùng. Anh lái xe chạy thẳng tới vườn trẻ. Xa xa, anh liếc mắt liền nhìn thấy Diệu Tinh. Cùng lúc, anh cũng nhìn thấy... Đường Nhã Đình, tựa như các cô đang cãi lộn nhau chuyện gì đó.

Không tốt rồi, Tiêu Lăng Phong kêu lên.

Đường Nhã Đình, cô hãy bình tĩnh lại một chút! Diệu Tinh mở miệng. Cô như thế này, căn bản cũng không giải quyết được vấn đề! Diệu Tinh cố gắng giữ để cho mình được tỉnh táo, đồng thời cũng an ủi Đường Nhã Đình. Vật kia ở trong tay cô ta cũng không phải là trò đùa giỡn.

Không giải quyết được vấn đề sao? Đường Nhã Đình cười to. Trình Diệu Tinh, có trời mới biết, tao đã suy nghĩ nhiều chuyện giải quyết mày như thế nào. Chỉ cần giải quyết được mày, thì tất cả mọi chuyện cũng sẽ không bao giờ nữa có chuyện gì nữa!

Coi như cô có phá hủy tôi, thì có thể như thế nào đây? Cô đã từng nghĩ đến hậu quả hay chưa? Cô có chuyện, vậy con của cô sẽ phải làm sao đây? Tay của Diệu Tinh có chút phát run. So với sự ác độc, đến cuối cùng cô vẫn không thể bằng được Đường Nhã Đình. Cô sẽ bởi vì sự không nhẫn nhịn nhất thời mà dẫn đến việc kéo Đường Nhã Đình tránh khỏi cô ta bị té ở trên mảnh vỡ của thủy tinh, Thế nhưng mà Đường Nhã Đình... thì có thể ra tay hắt bình trong a xít sun phu-rit kia vào bất cứ lúc nào.

Mày câm miệng lại cho tao! Đường Nhã Đình kích động hét to. A xít sun phu rit trong bình đung đưa kịch liệt. Diệu Tinh run rẩy một hồi. Mày còn dám nói đến chuyện đứa bé nữa sao! Mày muốn đứa bé của tao, nhìn thấy tao đả thương người khác như vậy, hiện tại bọn trẻ cũng lẩn tránh tao. Ha ha... Dù sao cũng đã như vậy rồi, coi như có phá hủy mày thì cũng không tìm được đứa bé! Nhưng mà... chỉ cần Tiêu Lăng Phong không thương mày nữa, như vậy là đủ rồi! Đường Nhã Đình nói xong liền cười ra thành tiếng nghe đầy khổ sở. Đến tột cùng mày có cái gì tốt đẹp kia chứ? So vẻ thùy mị, so gia thế, tao nào có thua gì mày kia chứ? Thậm chí tao còn hơn mày rất nhiều… Tình cảm giữa tao và anh ấy đã có hai mươi mấy năm, mày có cái gì đáng giá để anh ấy yêu kia chứ. Có cái gì đáng giá để anh ấy phải khổ sở chờ đợi suốt năm năm, đến ngay cả ăn nói cũng phải khép nép thỉnh cầu, mong sự tha thứ của mày.

Đường Nhã Đình, cô đừng tự lừa mình dối người nữa! Cô thật sự yêu Tiêu Lăng Phong sao? Bất quá cô chỉ là bởi vì không chiếm được nên mới dẫn đến ghen tức, nghĩ muốn trả thù mà thôi!

Tao không có! Đường Nhã Đình hô to. Trình Diệu Tinh, tại sao năm đó tai nạn xe cộ nghiêm trọng như vậy àm mày lại không chết thế nhỉ?

Trong lòng Diệu Tinh lại đau nhức một hồi. Tai nạn xe cộ kia là do cô bố trí sao? Diệu Tinh hỏi.

Không phải tao! Đường Nhã Đình lắc đầu. Nhưng mà... người đến bệnh viện kia thì quả thật là do tao đã phái đi qua đó. Mày thật sự đã không làm cho tao phải bị thất vọng, bất quá là câu nói đầu tiên chính là muốn để cho mày tin tưởng đây là chủ ý của Tiêu Lăng Phong. Chậc chậc chậc... hai người cứ mở miệng ra là luôn miệng nói yêu nhau. Tuy nhiên cái tình yêu kia đã thành cái dạng gì chứ! Đường Nhã Đình cười nhạo.

Nghe thấy những lời mà Đường Nhã Đình nói..., Diệu Tinh cũng cảm thấy không có ngoài ý muốn. Có lẽ, trong lòng của cô đã sớm biết chuyện đó là do Đường Nhã Đình chỉ điểm. Bất quá chỉ là cô đã căn cứ vào nỗi oán hận trong lòng đối với Tiêu Lăng Phong, mà đã chủ quan đổ tất cả lỗi lầm kia lên đầu của Tiêu Lăng Phong.

Mày bỏ đi, Tiêu Lăng Phong đã áy náy, hối hận suốt năm năm. Mày trở lại, trở nên chói lọi như vậy... tao thật sự thật tò mò, Tiêu Lăng Phong là yêu con người của mày, hay là yêu cái khuôn mặt của mày? Đường Nhã Đình nói xong thế nhưng liền mở nắp bình ra.

Đường Nhã Đình, cô chớ có làm loạn! Mồ hôi lạnh toát ra khắp trên người Diệu Tinh.

Két! Tiêu Lăng Phong không chờ xe dừng hẳn liền đã vội lao xuống.

Cô đang làm gì vạy, mau để đồ vật kia xuống! Tiêu Lăng Phong khẩn trương hô to. Trong lòng anh liền tự chửi mình thật lớn, tại sao anh lại có thể ngủ thiếp đi, để cho Diệu Tinh đưa thân vào trong nguy hiểm như vậy.

Tiêu Lăng Phong, anh cảm thấy bây giờ anh vẫn còn có tư cách gì đó để ra lệnh cho tôi hay sao? Đường Nhã Đình lớn tiếng hỏi. Thế nào, không ngờ tới là tôi sẽ tìm đến cô ta, cho nên anh cũng theo tới rồi ! Đường Nhã Đình trần thuật, sau đó cười khanh khách ra thành tiếng nghe cực kỳ âm u. Anh đã nói như vậy. Tôi đây lại muốn phá hủy gương mặt của cô ta kia, xem anh còn có thể che chở cho cô ta giống như hiện tại được sao!

Tôi sẽ! Tiêu Lăng Phong đáp lại câu nói không chậm trễ chút nào..., không thể nghi ngờ là đã chọc giận đến Đường Nhã Đình. Cô bình tỉnh lại một chút! Tiểu Triết cùng tiểu Na thật sự không có ở đây, ở chỗ của hai chúng ta. Hạ Cẩm Trình trở lại, sao cô lại không đi hỏi hỏi cậu ta chứ!

Anh đừng có tạm thời chuyển đề tài! Đường Nhã Đình hô to. Hạ Cẩm Trình vừa đi chính là bốn năm. Anh ấy làm sao có thể trở lại được. Tiêu Lăng Phong, coi như là anh, cũng không còn tư cách làm tổn thương đứa bé của tôi! Đường Nhã Đình nói xong lại giơ cái bình lên! Anh hãy nhanh lên một chút, hãy trả lại đứa bé của tao cho tao. Đường Nhã Đình hầm hừ. Chất lỏng trong bình theo cô kịch liệt đung liền tràn ra ngoài, rơi vãi trên mặt đất.

Cô không nên kích động! Nhã Đình, tin tưởng tôi, Diệu Tinh thật không hề mang đứa con của cô đi đâu hết! Tiêu Lăng Phong cố gắng trấn an Đường Nhã Đình, sau đó anh từ từ ngang nhiên xông qua.

Anh điên rồi sao? Diệu Tinh nhìn ra được ý đồ của Tiêu Lăng Phong liền kéo anh lại.

Đã đến lúc này rồi mà anh vẫn còn nói chuyện giúp cho cô ta sao? Đường Nhã Đình giận dữ. Nhanh lên một chút, mau đem đứa bé của tôi trả lại cho tôi! Đường Nhã Đình kích động hầm hừ. Tôi cũng thừa nhận với cô ấy sự sai lầm. Tại sao anh vẫn còn muốn làm thương tổn tới đứa bé của tôi? Tôi sẽ không cho phép thương thế của anh làm hại đến bọn trẻ, Trình Diệu Tinh, mày đã không chịu thừa nhận, vậy thì cũng đừng trách tao... !

/333

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status