Tiêu Lăng Phong chống tay đỡ lấy cái đầu đang ngây ngất choáng váng của mình, nhanh chóng bấm điện thoại của Đường Nhã Đình. Nghĩ đến chuyện muốn giải quyết, ngay đến một khắc anh cũng không muốn phải chờ đợi lâu.
Ra ngoài gặp mặt nhau một lát đi, tôi đợi cô ở quán cà phê Chung Điểm. Tiêu Lăng Phong nói xong liền cúp điện thoại.
Đường Nhã Đình hướng về phía điện thoại sửng sốt hồi lâu, rốt cục mới phản ứng kịp, vội vội vàng vàng đứng lên, Xử lý qua mái tóc, Đường Nhã Đình lấy cái túi của mình chạy đi ra ngoài. Đã nhiều năm như vậy, cô không nghĩ tới Tiêu Lăng Phong còn sẽ có lúc chủ động gọi điện thoại tìm cô. Đường Nhã Đình đi hai bước dồn làm một bước, nhanh chóng đi ra ngoài công ty. Ngồi vào trong xe cô nói một địa chỉ, sau đó tựa như lại nghĩ đến cái gì. Hay là trước cứ đi vườn trẻ đã! Đường Nhã Đình tạm thời thay đổi quyết định.
Tiêu Lăng Phong ngồi ở vị trí dễ thấy nhất trong phòng cà phê. Anh đã uống hai ly cà phê, nhưng mà vẫn không thấy có một chút nào tỉnh táo lại nổi, đầu vẫn choáng váng lợi hạinhư cũ. Trong tay anh vẫn nắm thật chặt chiếc điện thoại di động. Anh nhìn ngoài cửa sổ. Chẳng qua là, anh không nghĩ tới. Đường Nhã Đình sẽ mang theo hai đứa bé cùng đi.
Lăng Phong! Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong, Đường Nhã Đình lộ ra một nụ cười như lấy lòng: Tiểu Triết, tiểu Na. Tại sao không chào hỏi người lớn. Đường Nhã Đình cúi đầu nhìn chằm chằm vào hai đứa bé, một chút khéo léo cũng không biết, như vậy thì làm sao người khác có thể yêu thích được chứ! Thế nhưng hai đứa bé lúc nhìn về đối phương, lại cũng không biết sẽ phải mở miệng như thế nào. Mẹ nói, người này là ba ba, nhưng mà Ba ba lại nói rằng ông ấy không phải là ba ba. Mỗi lần bọn họ kêu ba ba thì người đàn ông kia cũng sẽ rất không vui, khác với ba ba của những người bạn nhỏ khác, ba ba lại rất thích con của mình. Nhưng mà ba của bọn chúng, chưa bao giờ ôm hai anh em, cũng sẽ không hôn lên khuôn mặt của bọn chúng.
Tôi muốn gọi mình cô ra ngoài, cô lại còn mang theo cả bọn nhỏ đến làm cái gì? Tiêu Lăng Phong cau mày lại vẻ không vui, người phụ nữ này, cô ta đang định làm cái gì vậy?
Chẳng qua là bọn nhỏ nói rằng đã lâu rồi không được gặp anh, cho nên... Đường Nhã Đình cúi đầu, nắm thật chặt lấy quần áo. Lăng Phong, anh thật sự cứ ghét em như vậy hay sao? Cảm thấy dù em có làm bất cứ cái gì cũng đều không đúng!
Cô đã từng làm cái gì đúng rồi? Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng nếm một hớp cà phê cười lạnh, nói.
Em... Đường Nhã Đình cứng họng. Đúng vậy, cả đời này cô chưa từng làm chuyện gì đúng, trừ chuyện sinh hạ ra hai đứa bé kia. Hôm nay thế nào đột nhiên anh lại tìm em vậy? Đường Nhã Đình cười.
Mối quan hệ của chúng ta đã không minh bạch suốt năm năm qua. Tôi nghĩ cũng đã đến thời điểm phải có sự kết thúc rồi! Tiêu Lăng Phong ngồi thẳng người lên.
Không minh bạch sao? Đường Nhã Đình cau mày. Tiêu Lăng Phong, anh nói như vậy là có ý gì?
Ý tứ của nó ở trên mặt chữ đó! Tiêu Lăng Phong miễn cưỡng nói tiếp: Tôi không muốn lại bị phải nghe thấy những tin tức suy đoán, bình luận bên ngoài, không muốn người khác cảm thấy tôi và cô còn có cái gì dây dưa! Đường Nhã Đình, bắt đầu từ hôm nay, tôi không muốn có mảy may dính dấp gì cùng với cô nữa! Tiêu Lăng Phong dứt khoát trực tiếp nói thẳng.
Đường Nhã Đình cứng đờ cả người. Cô cũng đoán được phía sau việc Tiêu Lăng Phong tìm cô không phải là chuyện gì tốt. Cho nên cô mới cố ý đến đón con đưa cùng đi. Đường Nhã Đình cho là ở trước mặt những đứa con thì Tiêu Lăng Phong sẽ không có thể trực tiếp như vậy, nhưng mà... Rốt cuộc thì Đường Nhã Đình đã quên rằng, người đàn ông này vốn vô tình.
Lăng Phong, anh... Đường Nhã Đình giận đến không nói nổi ra lời, anh liền vội vã muốn phủi sạch quan hệ như vậy hay sao!
Đừng hỏi tôi nói gì? Tiêu Lăng Phong cắt đứt lời của Đường Nhã Đình. Tôi biết cô nghe được rất rõ ràng, cũng xin mời cô hiểu thật rõ ràng. Những giọt nước mắt dối trá lẫn sự giả vờ bất lực của cô, đối với tôi đã sớm không dùng được một chút nào rồi, tôi sẽ không thương cảm đối với cô, mà ngược lại... Sẽ cảm thấy ghê tởm.
Đường Nhã Đình cứng đờ. Đột nhiên anh lại làm như vậy, không phải là bởi vì Trình Diệu Tinh đã trở lại đó chứ! Đường Nhã Đình trần thuật. Quan hệ của bọn họ ở bên ngoài đã nghị luận suốt năm năm qua. Cho tới bây giờ Tiêu Lăng Phong cũng không hề để ý tới, nhưng mà hôm nay, tại sao anhlại đột nhiên muốn phủi sạch quan hệ như vậy rồi.
Tôi làm những chuyện gì đó, cũng không có một chút quan hệ nào đén Diệu Tinh. Đường Nhã Đình! Tôi có thể nhẫn nhịn được tới hôm nay, đã là sự cực hạn của tôi rồi !
Anh muốn rời khỏi, như vậy... Mấy đứa nhỏ phải làm kia thì sao. Tiểu Triết và tiểu Na phải làm sao bây giờ! Đường Nhã Đình kích động kêu to, sau đó nhìn một chút hai đứa trẻ ngây thơ đang đứng ở bên cạnh.
Bọn chúng bây giờ phải làm thế nào, đó là chuyện của cô! Tiêu Lăng Phong nhìn hai đứa bé trước mắt một chút. Cô thì không thể làm một tấm gương tốt cho bọn trẻ được hay sao? Ở ngay trước mặt bọn chúng mà cô không thể chú ý đến dáng vẻ một chút được sao?
Bọn chúng là con của anh mà! Đường Nhã Đình nghẹn ngào, ở bên dưới mặt bàn, bàn tay của cô siết chặt lại thành một đoàn.
Chuyện cho tới bây giờ mà cô vẫn còn giữ ý định nói như vậy được hay sao? Trong sự bình tĩnh đến cực độ giọng nói của Tiêu Lăng Phong vẫn mang theo một chút giễu cợt. Đường Nhã Đình, cô thật sự là không sao cứu nổi nữa rồi! Thậm chí đến ngay cả con của mình cô cũng có thể mang ra để lợi dụng. Đến cùng cô phải là người hay không, hả? Tiêu Lăng Phong nghiến răng nói chất vấn.
Lăng Phong! Đường Nhã Đình khẽ kêu lên. Anh không thể nói em như vậy được. Ánh mắt của Đường Nhã Đình thật là khủng khiếp, cô ta cắn môi, nhưng không cách nào tránh ra khỏi ánh mắt lạnh như băng. Mặc dù cô có hư hỏng thế nào đi nữa, nhưng thực tế là cô rất yêu hai đứa bé này. Cô không có cách nào để cho chúng một gia đình hoàn chỉnh, vậy thì cô liền cho hai đứa trẻ tình yêu gấp đôi. Cô nỗ lực làm việc, dốc toàn lực để cho hai đứa bé được sống cuộc sống tốt hơn, nhưng mà... hết thảy những gì cô lầm, thế nhưng lại bị câu nói đầu tiên của Tiêu Lăng Phong bác bỏ!
Không có, vậy tại sao, cô lại mang hai đứa trẻ tới nơi này. Không phải là vì cô không muốn tôi nói ra những lời tôi muốn nói hay sao? Tiêu Lăng Phong cười lạnh. Thật là xin lỗi, cô đã nghĩ tôi quá thiện lương rồi! Tôi đến ngay cả đứa con của mình cũng không bảo vệ được, lại càng không có thời gian rỗi rãnh đi cảm thụ bận tâm đến đứa con người của khác. Cho nên, hôm nay bất kể phát sinh cái gì đều là do cô đã tự tìm.
Trong lòng Đường Nhã Đình đau nhói trầm trọng. Đứa con của người khác! Cái gì mà là đứa con của người khác! Đường Nhã Đình co quắp thở dốc. Lăng Phong, anh nói nhăng nhít gì đó, anh phủ quyết em điều đó không quan trọng, nhưng tại sao đến ngay cả đứa con của mình anh cũng có thể vứt bỏ như vậy được chứ?
Đủ rồi! Chúng ta cũng đã không còn phải là trẻ nhỏ nữa, mắt thấy đã là người ba mươi tuổi rồi. Giờ vẫn còn ở nơi này mà chơi cái trò giải đố vui đùa như vậy, cô không cảm thấy buồn cười sao! Năm đó, đến ngay cả lời nói của Diệu Tinh tôi cũng còn không tin tưởng, vậy tại sao cô lại cảm thấy tôi sẽ tin cô chứ! Tiêu Lăng Phong đứng dậy, tiến tới gần Đường Nhã Đình. Tôi không muốn cãi cọ với cô, tôi chỉ là chẳng muốn để ý đến cô mà thôi. Anh tàn nhẫn nhắc nhở. Nếu như tôi tin tưởng chuyện về những đứa bé này là thật, cô cảm thấy tôi sẽ không để ý đến việc bọn chúng cùng sống cuộc sống với người phụ nữ ác độc như cô hay sao? Cô cảm thấy, tôi sẽ chẳng quan tâm gì đối với bọn chúng hay sao?
Không nên nói nữa! Đường Nhã Đình dùng lực gõ mạnh lên cái bàn. Tiêu Lăng Phong, tại sao anh lại có thể tàn nhẫn như vậy? Cô gào thét, ánh mắt cũng vì vậy trở nên đỏ bừng.
Nhìn thấy mẹ nổi giận, hai đứa bé bị dọa cho sợ đến mức giật này mình một hồi. Sau đó chúng bẹt miệng, nước mắt đong đầy ở trong tròng mắt, nhưng lại sợ không dám để rơi ra. Bọn trẻ lui về phía sau rụt cổ lại một cái. Bộ dạng mẹ nổi giận thật là đáng sợ...
Tàn nhẫn sao? Tiêu Lăng Phong hỏi. Lấy danh nghĩa của tôi, sai người đi bệnh viện muốn giết chết đứa con của tôi! Đường Nhã Đình, rốt cuộc trong hai chúng ta ai mới là người tàn nhẫn đây? Tiêu Lăng Phong hỏi. Anh dùng sức nắm lấy gương mặt Đường Nhã Đình. Không phải là tôi không nể mặt cô, Đường Nhã Đình, là do chính cô đã mang bọn chúng tới đây, chính cô đã ép tôi sớm phơi bày cô trước mặt bọn trẻ, vứt bỏ lần lượt những cơ hội mà tôi cho cô!
Cơ hội? Đường Nhã Đình chê cười. Anh cho tôi cơ hội gì chứ! Đường Nhã Đình dùng lực vẹt ra tay của Tiêu Lăng Phong ra. Bản thân mình lại suýt nữa thì bị ngã ra ở trên mặt đất, cái ly trên bàn rơi xuống đất, choang một tiếng vỡ nát bấy!
Ra ngoài gặp mặt nhau một lát đi, tôi đợi cô ở quán cà phê Chung Điểm. Tiêu Lăng Phong nói xong liền cúp điện thoại.
Đường Nhã Đình hướng về phía điện thoại sửng sốt hồi lâu, rốt cục mới phản ứng kịp, vội vội vàng vàng đứng lên, Xử lý qua mái tóc, Đường Nhã Đình lấy cái túi của mình chạy đi ra ngoài. Đã nhiều năm như vậy, cô không nghĩ tới Tiêu Lăng Phong còn sẽ có lúc chủ động gọi điện thoại tìm cô. Đường Nhã Đình đi hai bước dồn làm một bước, nhanh chóng đi ra ngoài công ty. Ngồi vào trong xe cô nói một địa chỉ, sau đó tựa như lại nghĩ đến cái gì. Hay là trước cứ đi vườn trẻ đã! Đường Nhã Đình tạm thời thay đổi quyết định.
Tiêu Lăng Phong ngồi ở vị trí dễ thấy nhất trong phòng cà phê. Anh đã uống hai ly cà phê, nhưng mà vẫn không thấy có một chút nào tỉnh táo lại nổi, đầu vẫn choáng váng lợi hạinhư cũ. Trong tay anh vẫn nắm thật chặt chiếc điện thoại di động. Anh nhìn ngoài cửa sổ. Chẳng qua là, anh không nghĩ tới. Đường Nhã Đình sẽ mang theo hai đứa bé cùng đi.
Lăng Phong! Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong, Đường Nhã Đình lộ ra một nụ cười như lấy lòng: Tiểu Triết, tiểu Na. Tại sao không chào hỏi người lớn. Đường Nhã Đình cúi đầu nhìn chằm chằm vào hai đứa bé, một chút khéo léo cũng không biết, như vậy thì làm sao người khác có thể yêu thích được chứ! Thế nhưng hai đứa bé lúc nhìn về đối phương, lại cũng không biết sẽ phải mở miệng như thế nào. Mẹ nói, người này là ba ba, nhưng mà Ba ba lại nói rằng ông ấy không phải là ba ba. Mỗi lần bọn họ kêu ba ba thì người đàn ông kia cũng sẽ rất không vui, khác với ba ba của những người bạn nhỏ khác, ba ba lại rất thích con của mình. Nhưng mà ba của bọn chúng, chưa bao giờ ôm hai anh em, cũng sẽ không hôn lên khuôn mặt của bọn chúng.
Tôi muốn gọi mình cô ra ngoài, cô lại còn mang theo cả bọn nhỏ đến làm cái gì? Tiêu Lăng Phong cau mày lại vẻ không vui, người phụ nữ này, cô ta đang định làm cái gì vậy?
Chẳng qua là bọn nhỏ nói rằng đã lâu rồi không được gặp anh, cho nên... Đường Nhã Đình cúi đầu, nắm thật chặt lấy quần áo. Lăng Phong, anh thật sự cứ ghét em như vậy hay sao? Cảm thấy dù em có làm bất cứ cái gì cũng đều không đúng!
Cô đã từng làm cái gì đúng rồi? Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng nếm một hớp cà phê cười lạnh, nói.
Em... Đường Nhã Đình cứng họng. Đúng vậy, cả đời này cô chưa từng làm chuyện gì đúng, trừ chuyện sinh hạ ra hai đứa bé kia. Hôm nay thế nào đột nhiên anh lại tìm em vậy? Đường Nhã Đình cười.
Mối quan hệ của chúng ta đã không minh bạch suốt năm năm qua. Tôi nghĩ cũng đã đến thời điểm phải có sự kết thúc rồi! Tiêu Lăng Phong ngồi thẳng người lên.
Không minh bạch sao? Đường Nhã Đình cau mày. Tiêu Lăng Phong, anh nói như vậy là có ý gì?
Ý tứ của nó ở trên mặt chữ đó! Tiêu Lăng Phong miễn cưỡng nói tiếp: Tôi không muốn lại bị phải nghe thấy những tin tức suy đoán, bình luận bên ngoài, không muốn người khác cảm thấy tôi và cô còn có cái gì dây dưa! Đường Nhã Đình, bắt đầu từ hôm nay, tôi không muốn có mảy may dính dấp gì cùng với cô nữa! Tiêu Lăng Phong dứt khoát trực tiếp nói thẳng.
Đường Nhã Đình cứng đờ cả người. Cô cũng đoán được phía sau việc Tiêu Lăng Phong tìm cô không phải là chuyện gì tốt. Cho nên cô mới cố ý đến đón con đưa cùng đi. Đường Nhã Đình cho là ở trước mặt những đứa con thì Tiêu Lăng Phong sẽ không có thể trực tiếp như vậy, nhưng mà... Rốt cuộc thì Đường Nhã Đình đã quên rằng, người đàn ông này vốn vô tình.
Lăng Phong, anh... Đường Nhã Đình giận đến không nói nổi ra lời, anh liền vội vã muốn phủi sạch quan hệ như vậy hay sao!
Đừng hỏi tôi nói gì? Tiêu Lăng Phong cắt đứt lời của Đường Nhã Đình. Tôi biết cô nghe được rất rõ ràng, cũng xin mời cô hiểu thật rõ ràng. Những giọt nước mắt dối trá lẫn sự giả vờ bất lực của cô, đối với tôi đã sớm không dùng được một chút nào rồi, tôi sẽ không thương cảm đối với cô, mà ngược lại... Sẽ cảm thấy ghê tởm.
Đường Nhã Đình cứng đờ. Đột nhiên anh lại làm như vậy, không phải là bởi vì Trình Diệu Tinh đã trở lại đó chứ! Đường Nhã Đình trần thuật. Quan hệ của bọn họ ở bên ngoài đã nghị luận suốt năm năm qua. Cho tới bây giờ Tiêu Lăng Phong cũng không hề để ý tới, nhưng mà hôm nay, tại sao anhlại đột nhiên muốn phủi sạch quan hệ như vậy rồi.
Tôi làm những chuyện gì đó, cũng không có một chút quan hệ nào đén Diệu Tinh. Đường Nhã Đình! Tôi có thể nhẫn nhịn được tới hôm nay, đã là sự cực hạn của tôi rồi !
Anh muốn rời khỏi, như vậy... Mấy đứa nhỏ phải làm kia thì sao. Tiểu Triết và tiểu Na phải làm sao bây giờ! Đường Nhã Đình kích động kêu to, sau đó nhìn một chút hai đứa trẻ ngây thơ đang đứng ở bên cạnh.
Bọn chúng bây giờ phải làm thế nào, đó là chuyện của cô! Tiêu Lăng Phong nhìn hai đứa bé trước mắt một chút. Cô thì không thể làm một tấm gương tốt cho bọn trẻ được hay sao? Ở ngay trước mặt bọn chúng mà cô không thể chú ý đến dáng vẻ một chút được sao?
Bọn chúng là con của anh mà! Đường Nhã Đình nghẹn ngào, ở bên dưới mặt bàn, bàn tay của cô siết chặt lại thành một đoàn.
Chuyện cho tới bây giờ mà cô vẫn còn giữ ý định nói như vậy được hay sao? Trong sự bình tĩnh đến cực độ giọng nói của Tiêu Lăng Phong vẫn mang theo một chút giễu cợt. Đường Nhã Đình, cô thật sự là không sao cứu nổi nữa rồi! Thậm chí đến ngay cả con của mình cô cũng có thể mang ra để lợi dụng. Đến cùng cô phải là người hay không, hả? Tiêu Lăng Phong nghiến răng nói chất vấn.
Lăng Phong! Đường Nhã Đình khẽ kêu lên. Anh không thể nói em như vậy được. Ánh mắt của Đường Nhã Đình thật là khủng khiếp, cô ta cắn môi, nhưng không cách nào tránh ra khỏi ánh mắt lạnh như băng. Mặc dù cô có hư hỏng thế nào đi nữa, nhưng thực tế là cô rất yêu hai đứa bé này. Cô không có cách nào để cho chúng một gia đình hoàn chỉnh, vậy thì cô liền cho hai đứa trẻ tình yêu gấp đôi. Cô nỗ lực làm việc, dốc toàn lực để cho hai đứa bé được sống cuộc sống tốt hơn, nhưng mà... hết thảy những gì cô lầm, thế nhưng lại bị câu nói đầu tiên của Tiêu Lăng Phong bác bỏ!
Không có, vậy tại sao, cô lại mang hai đứa trẻ tới nơi này. Không phải là vì cô không muốn tôi nói ra những lời tôi muốn nói hay sao? Tiêu Lăng Phong cười lạnh. Thật là xin lỗi, cô đã nghĩ tôi quá thiện lương rồi! Tôi đến ngay cả đứa con của mình cũng không bảo vệ được, lại càng không có thời gian rỗi rãnh đi cảm thụ bận tâm đến đứa con người của khác. Cho nên, hôm nay bất kể phát sinh cái gì đều là do cô đã tự tìm.
Trong lòng Đường Nhã Đình đau nhói trầm trọng. Đứa con của người khác! Cái gì mà là đứa con của người khác! Đường Nhã Đình co quắp thở dốc. Lăng Phong, anh nói nhăng nhít gì đó, anh phủ quyết em điều đó không quan trọng, nhưng tại sao đến ngay cả đứa con của mình anh cũng có thể vứt bỏ như vậy được chứ?
Đủ rồi! Chúng ta cũng đã không còn phải là trẻ nhỏ nữa, mắt thấy đã là người ba mươi tuổi rồi. Giờ vẫn còn ở nơi này mà chơi cái trò giải đố vui đùa như vậy, cô không cảm thấy buồn cười sao! Năm đó, đến ngay cả lời nói của Diệu Tinh tôi cũng còn không tin tưởng, vậy tại sao cô lại cảm thấy tôi sẽ tin cô chứ! Tiêu Lăng Phong đứng dậy, tiến tới gần Đường Nhã Đình. Tôi không muốn cãi cọ với cô, tôi chỉ là chẳng muốn để ý đến cô mà thôi. Anh tàn nhẫn nhắc nhở. Nếu như tôi tin tưởng chuyện về những đứa bé này là thật, cô cảm thấy tôi sẽ không để ý đến việc bọn chúng cùng sống cuộc sống với người phụ nữ ác độc như cô hay sao? Cô cảm thấy, tôi sẽ chẳng quan tâm gì đối với bọn chúng hay sao?
Không nên nói nữa! Đường Nhã Đình dùng lực gõ mạnh lên cái bàn. Tiêu Lăng Phong, tại sao anh lại có thể tàn nhẫn như vậy? Cô gào thét, ánh mắt cũng vì vậy trở nên đỏ bừng.
Nhìn thấy mẹ nổi giận, hai đứa bé bị dọa cho sợ đến mức giật này mình một hồi. Sau đó chúng bẹt miệng, nước mắt đong đầy ở trong tròng mắt, nhưng lại sợ không dám để rơi ra. Bọn trẻ lui về phía sau rụt cổ lại một cái. Bộ dạng mẹ nổi giận thật là đáng sợ...
Tàn nhẫn sao? Tiêu Lăng Phong hỏi. Lấy danh nghĩa của tôi, sai người đi bệnh viện muốn giết chết đứa con của tôi! Đường Nhã Đình, rốt cuộc trong hai chúng ta ai mới là người tàn nhẫn đây? Tiêu Lăng Phong hỏi. Anh dùng sức nắm lấy gương mặt Đường Nhã Đình. Không phải là tôi không nể mặt cô, Đường Nhã Đình, là do chính cô đã mang bọn chúng tới đây, chính cô đã ép tôi sớm phơi bày cô trước mặt bọn trẻ, vứt bỏ lần lượt những cơ hội mà tôi cho cô!
Cơ hội? Đường Nhã Đình chê cười. Anh cho tôi cơ hội gì chứ! Đường Nhã Đình dùng lực vẹt ra tay của Tiêu Lăng Phong ra. Bản thân mình lại suýt nữa thì bị ngã ra ở trên mặt đất, cái ly trên bàn rơi xuống đất, choang một tiếng vỡ nát bấy!
/333
|