Thời điểm Diệu Tinh còn đang gào thét, cửa phòng giải phẫu liền được mở ra... Rầm, tiếng động đã hấp dẫn sự chú ý của hai người.
Liếc nhìn sang Diệu Tinh một cái, Tiêu Lăng Phong xoay người đi tới bên cạnh bác sĩ.
Bác sĩ, tình huống của cô ấy như thế nào? Tiêu Lăng Phong có một chút khẩn trương.
May mắn đã đưa tới kịp thời, lực độ đụng phải cũng không lớn, đứa trẻ không làm sa. Nhưng mà phải chú ý, không thể để cho thân thể của cô ấy bị bất kỳ sự va chạm nào, cũng không thể làm cho tâm tình của cô ấy bị kích động.
Vâng, bác sĩ, cám ơn ông!. Tiêu Lăng Phong thở phào nhẹ nhõm, nhìn Đường Nhã Đình được đưa vào trong phòng bệnh.
Vẫn luôn bị xem nhẹ, những chất chứa uất ức lẫn không vui vì bị oan uổng trong nháy mắt liền bộc phát ra. Tiêu Lăng Phong! Diệu Tinh kêu lên.
Cô vẫn còn ở nơi này làm loạn cái gì? Tiêu Lăng Phong cau mày.
Tôi làm loạn? Diệu Tinh hỏi. Tiêu Lăng Phong, tại sao anh lại cảm thấy là tôi đang làm loạn.
Cô có biết hay không, thiếu chút nữa thì cô đã làm cho Nhã Đình sanh non rồi! Tiêu Lăng Phong phát run. Lần này có thể là cơ hội cuối cùng cô ấy được làm mẹ!
Đó là do cô ta tự tìm! Diệu Tinh rống to một câu: Đấy chính là báo ứng của cô ta! Nếu như không phải là ba năm trước đây cô ta đã thiết kế tôi cùng Mộ Thần, thì làm sao sẽ biến thành như vậy chứ! Diệu Tinh hô to, sau đó lại cười nói, Như thế này có phải là báo ứng hay không?
Trình Diệu Tinh, cô đang nói nhăng cái gì đó! Tiêu Lăng Phong bực Diệu Tinh thấu xương. Tại sao Diệu Tinh lại có thể nói ra những lời nói khắc bạc như vậy được chứ!
Chẳng lẽ là không đúng sao? Diệu Tinh dùng sức tránh khỏi tay Tiêu Lăng Phong.
Cứ coi như là như vậy đi, nhưng tại sao cô lại có thể đẩy ngã cô ấy? Cô ngươi cũng là người sắp làm mẹ kia mà?
Tiêu Lăng Phong! Đến lúc này thì tôi lại cảm thấy hối hận vì đã không dùng lực mạnh hơn một chút! Diệu Tinh kêu lên bén nhọn: Anh cảm thấy cô ta đáng thương, vậy thì tôi và Mộ Thần thì sao đây? Tôi và Mộ Thần đã không thể thương nhau được nữa! Diệu Tinh thở hào hển kịch liệt: Đường Nhã Đình còn có thể sinh nở được, nhưng mà Mộ Thần của tôi thì sao, anh ấy đã chết rồi, cũng sẽ không bao giờ về được nữa! Lỗ tai Diệu Tinh vang lên âm thanh run rẩy.
Nhưng mà đứa con của Nhã Đình cũng đã chết. Trong giọng nói của Tiêu Lăng Phong mang theo sự run rẩy.
Đó là do lỗi của Đường Nhã Đình! Nhưng Mộ Thần làm sai cái gì đây? Diệu Tinh hỏi. Cô níu lấy áo của Tiêu Lăng Phong: Tiêu Lăng Phong, anh hãy trả lại Mộ Thần cho tôi, anh hãy trả lại Mộ Thần cho tôi! Diệu Tinh lớn tiếng kêu, tâm tình gần như hỏng mất.
Cô câm miệng lại! Tôi không muốn cô nhắc lại cái tên Mộ Thần kia, tôi không cho phép! Tiêu Lăng Phong lay lắc thân thể Diệu Tinh.
Tại sao anh lại có thể tàn nhẫn như vậy. Anh biết rất rõ ràng chân tướng sự việc, nhưng mà anh lại vẫn còn tàn nhẫn chiếm cứ lấy thân thể của tôi. Ở trong lòng anh, tôi đây lại có thể không đáng giá một đồng hay sao? Tiêu Lăng Phong, anh có biết hay không, tôi cũng là một con người, tôi cũng có cảm giác, tôi cũng sẽ biết đau.
Nhìn dáng vẻ Diệu Tinh khóc lóc than thở, trái tim của Tiêu Lăng Phong như bị nhéo chặt, co rút lại thành một đoàn.
Diệu Tinh. Bởi vì đau đớn mà hô hấp của anh cũng không ổn.
Tại sao từ đầu tới đuôi, người bị thương tổn đều là tôi? Tiêu Lăng Phong tôi hận anh! Diệu Tinh khóc. Ngay cả những câu nói nghe không thuận tai cũng bị cô nói ra.
Em hận anh? Tiêu Lăng Phong thất thần hỏi, nơi đáy mắt của anh có chút chua xót. Anh nắm chặt quả đấm, cố gắng khắc chế lại tâm tình của mình. Bởi vì Mộ Thần mà em hận anh? Tiêu Lăng Phong hỏi.
Đúng thế! Diệu Tinh lớn tiếng kêu.
Cho nên từ đầu đến cuối em cũng chưa từng quên được Mộ Thần. Tiêu Lăng Phong bị mất khống chế quát lên.
Tôi đã sớm nói, đời này tôi cũng sẽ không quên anh ấy! Tôi yêu anh ấy!
Cô im miệng! Tiêu Lăng Phong kích động kêu lên, đẩy Diệu Tinh ra. Diệu Tinh tiều tụy lui về phía sau mấy bước. Cô bị dọa sợ, tay che lấy bụng. Đang lúc Diệu Tinh chờ ngã ra trên mặt đất, thì cô lại ngã vào trong ngực của một người nào đó.
Mộ Sở nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm vào Tiêu Lăng Phong. Vốn là anh muốn đến điều tra một chút chuyện của Lãnh Liệt, trong lòng của anh bắt đầu hoài nghi, Lãnh Liệt vẫn chưa chết. Nhưng mà anh không nghĩ tới là lại sẽ nhìn thấy một chuyện như vậy. Hơn nữa, anh lại càng không nghĩ tới Tiêu Lăng Phong kia, thế nhưng lại không để ý tới thân thể Diệu Tinh mà đẩy cô ra như vậy.
Diệu Tinh! Tiêu Lăng Phong hoảng sợ tiến lên, nhìn thấy Diệu Tinh suýt nữa bị ngã xuống trên mặt đất, hô hấp của anh đều muốn ngưng lại.
Anh đừng tới đây! Diệu Tinh lớn tiếng gào thét. Tiêu Lăng Phong, rồi anh sẽ phải hối hận, anh sẽ phải hối hận! Diệu Tinh khóc đến tê tâm liệt phế. Nghe tiếng khóc của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong cũng không thể khống chế được nước mắt của mình.
Diệu Tinh, đã xảy ra chuyện gì vậy? Mộ Sở đau lòng hỏi.
A Sở. Nhìn thấy Mộ Sở, trong lòng Diệu Tinh lại càng đau hơn. Mộ Thần, Mộ Thần... Tựa vào trong ngực Mộ Sở thật chặt, Diệu Tinh khóc nức nở thành tiếng: Mộ Thần cũng sẽ không bao giờ trở về nữa rồi! A Sở, ngay cả cơ hội để giải thích cùng anh ấy tôi cũng không có nữa rồi!
Diệu Tinh! Mộ Sở đau lòng, nhưng anh không biết phải làm như thế nào cho phải. Thế nào đột nhiên Diệu Tinh lại nhắc tới Mộ Thần như vậy? Cái gì mà cơ hội giải thích? Chẳng lẽ trong chuyện này còn có chuyện gì đó mà anh không biết chăng?
A Sở, Mộ Thần đã chết thảm lắm, anh ấy đã chết ở trong lòng của tôi! Diệu Tinh run rẩy, thân thể gần như không thể đứng thẳng lên được.
Diệu Tinh, bình tĩnh một chút! Mộ Sở an ủi.
Tôi đã vứt bỏ Mộ Thần! Anh hãy giúp tôi tìm anh ấy, giúp tôi đi tìm anh ấy đi! Diệu Tinh van cầu. A Sở, anh ấy đã không cần tôi nữa rồi!
Trình Diệu Tinh! Diệu Tinh kể lể khóc lóc đã ép Tiêu Lăng Phong gần như sắp nổi điên: Cô nói như vậy đã đủ chưa? Tôi không cho phép cô ở đây nói về hắn! Tiêu Lăng Phong kéo Diệu Tinh về lại trong lòng ngực mình. Tôi không cho phép cô nghĩ đến người khác! Anh cuồng nộ gào thét.
Tại sao không được! Diệu Tinh hô to, Tiêu Lăng Phong, tôi chính là thương anh ấy, đời này tôi cũng sẽ không bao giờ quên anh ấy! Tôi chưa từng có… chưa từng có yêu anh!
Trong nháy mắt, Tiêu Lăng Phong gần như nghe thấy tiếng trái tim của mình bị xé rách ra. Chưa từng có yêu tôi ư? Tiêu Lăng Phong bi thương nhẹ lẩm bẩm.
Đúng thế! Tiêu Lăng Phong, tôi không có yêu anh, chưa từng có... Cô thở hào hển dồn dập. Vì đã dùng sức gào thét quá mức khiến cho mặt của cô cùng ánh mắt đều bị biến thành màu đỏ... Diệu Tinh kêu lên, sau đó thân thể của cô từ từ xụi lơ xuống dưới.
Diệu Tinh! Tiêu Lăng Phong nóng nảy cũng kêu lên.
Anh buông cô ấy ra! Mộ Sở lớn tiếng kêu lên, đẩy Tiêu Lăng Phong ra.
Người nên nói những lời này chính là tôi, tôi mới là người đàn ông của cô ấy! Tiêu Lăng Phong nói.
Nhưng mà anh cũng chớ quên, tôi là cha của con cô ấy! Mộ Sở nói khiêu khích. Vốn là, Mộ Sở muốn Tiêu Lăng Phong, nhưng khi anh nhìn thấy Tiêu Lăng Phong đối xử thô lỗ với Diệu Tinh như vậy, thì anh lại đổi ý rồi. Mộ Sở không muốn nói gì hết, anh muốn Tiêu Lăng Phong phải chịu hết mọi sự hành hạ, bởi vì anh ta dám làm chuyện tổn thương đối với Diệu Tinh, bởi vì cái chết của Mộ Thần nên Tiêu Lăng Phong sẽ phải trả giá thật lớn...
Nhưng mà... Diệu Tinh căn bản cũng không thừa nhận thân phận của anh. Tiêu Lăng Phong khiêu khích.
Cô ấy cũng nói cô ấy không hề yêu anh, chưa từng yêu anh! Mộ Sở cười trào phúng. Tiêu Lăng Phong, người cô ấy yêu vẫn là anh trai của tôi. Anh hao tổn tâm cơ, làm nhiều chuyện có lỗi như vậy, tìm mọi cách để bảo vệ đối với Đường Nhã Đình, một người phụ nữ ác độc như vậy, nhưng là kết quả thì như thế nào, Diệu Tinh nói cô ấy hận anh... Mộ Sở cắn răng tàn nhẫn nhắc nhở.
Tiêu Lăng Phong, tôi chưa từng có yêu anh...
Cho dù là như vậy, anh cũng không còn tư cách mang cô ấy đi! Tiêu Lăng Phong nói xong liền ôm lấy Diệu Tinh. Thể trọng của Diệu Tinh đã tăng lên rất nhiều. Nhìn cái bụng tròn vo của Diệu Tinh, anh giống như muốn trốn tránh liền quay mặt qua một bên.
Phòng bệnh.
Các người có phải là có tật xấu hay không? Bác sĩ trách mắng hai người. Thân thể của cô ấy vốn đã suy yếu, các người lại vẫn cứ kích thích cô ấy như vậy. Các người muốn hại chết cô ấy có phải hay không? Các người không biết lúc này sanh non thì sẽ nguy hiểm đến tánh mạng hay sao?
Nghe thấy lời của bác sĩ, Tiêu Lăng Phong cũng hít một hơi. Anh cầm bàn tay nhỏ bé tái nhợt của Diệu Tinh: Thật xin lỗi.
Mộ Thần... Diệu Tinh nhẹ giọng nỉ non, nước mắt từ trong khóe mắt cô chảy xuống...
Liếc nhìn sang Diệu Tinh một cái, Tiêu Lăng Phong xoay người đi tới bên cạnh bác sĩ.
Bác sĩ, tình huống của cô ấy như thế nào? Tiêu Lăng Phong có một chút khẩn trương.
May mắn đã đưa tới kịp thời, lực độ đụng phải cũng không lớn, đứa trẻ không làm sa. Nhưng mà phải chú ý, không thể để cho thân thể của cô ấy bị bất kỳ sự va chạm nào, cũng không thể làm cho tâm tình của cô ấy bị kích động.
Vâng, bác sĩ, cám ơn ông!. Tiêu Lăng Phong thở phào nhẹ nhõm, nhìn Đường Nhã Đình được đưa vào trong phòng bệnh.
Vẫn luôn bị xem nhẹ, những chất chứa uất ức lẫn không vui vì bị oan uổng trong nháy mắt liền bộc phát ra. Tiêu Lăng Phong! Diệu Tinh kêu lên.
Cô vẫn còn ở nơi này làm loạn cái gì? Tiêu Lăng Phong cau mày.
Tôi làm loạn? Diệu Tinh hỏi. Tiêu Lăng Phong, tại sao anh lại cảm thấy là tôi đang làm loạn.
Cô có biết hay không, thiếu chút nữa thì cô đã làm cho Nhã Đình sanh non rồi! Tiêu Lăng Phong phát run. Lần này có thể là cơ hội cuối cùng cô ấy được làm mẹ!
Đó là do cô ta tự tìm! Diệu Tinh rống to một câu: Đấy chính là báo ứng của cô ta! Nếu như không phải là ba năm trước đây cô ta đã thiết kế tôi cùng Mộ Thần, thì làm sao sẽ biến thành như vậy chứ! Diệu Tinh hô to, sau đó lại cười nói, Như thế này có phải là báo ứng hay không?
Trình Diệu Tinh, cô đang nói nhăng cái gì đó! Tiêu Lăng Phong bực Diệu Tinh thấu xương. Tại sao Diệu Tinh lại có thể nói ra những lời nói khắc bạc như vậy được chứ!
Chẳng lẽ là không đúng sao? Diệu Tinh dùng sức tránh khỏi tay Tiêu Lăng Phong.
Cứ coi như là như vậy đi, nhưng tại sao cô lại có thể đẩy ngã cô ấy? Cô ngươi cũng là người sắp làm mẹ kia mà?
Tiêu Lăng Phong! Đến lúc này thì tôi lại cảm thấy hối hận vì đã không dùng lực mạnh hơn một chút! Diệu Tinh kêu lên bén nhọn: Anh cảm thấy cô ta đáng thương, vậy thì tôi và Mộ Thần thì sao đây? Tôi và Mộ Thần đã không thể thương nhau được nữa! Diệu Tinh thở hào hển kịch liệt: Đường Nhã Đình còn có thể sinh nở được, nhưng mà Mộ Thần của tôi thì sao, anh ấy đã chết rồi, cũng sẽ không bao giờ về được nữa! Lỗ tai Diệu Tinh vang lên âm thanh run rẩy.
Nhưng mà đứa con của Nhã Đình cũng đã chết. Trong giọng nói của Tiêu Lăng Phong mang theo sự run rẩy.
Đó là do lỗi của Đường Nhã Đình! Nhưng Mộ Thần làm sai cái gì đây? Diệu Tinh hỏi. Cô níu lấy áo của Tiêu Lăng Phong: Tiêu Lăng Phong, anh hãy trả lại Mộ Thần cho tôi, anh hãy trả lại Mộ Thần cho tôi! Diệu Tinh lớn tiếng kêu, tâm tình gần như hỏng mất.
Cô câm miệng lại! Tôi không muốn cô nhắc lại cái tên Mộ Thần kia, tôi không cho phép! Tiêu Lăng Phong lay lắc thân thể Diệu Tinh.
Tại sao anh lại có thể tàn nhẫn như vậy. Anh biết rất rõ ràng chân tướng sự việc, nhưng mà anh lại vẫn còn tàn nhẫn chiếm cứ lấy thân thể của tôi. Ở trong lòng anh, tôi đây lại có thể không đáng giá một đồng hay sao? Tiêu Lăng Phong, anh có biết hay không, tôi cũng là một con người, tôi cũng có cảm giác, tôi cũng sẽ biết đau.
Nhìn dáng vẻ Diệu Tinh khóc lóc than thở, trái tim của Tiêu Lăng Phong như bị nhéo chặt, co rút lại thành một đoàn.
Diệu Tinh. Bởi vì đau đớn mà hô hấp của anh cũng không ổn.
Tại sao từ đầu tới đuôi, người bị thương tổn đều là tôi? Tiêu Lăng Phong tôi hận anh! Diệu Tinh khóc. Ngay cả những câu nói nghe không thuận tai cũng bị cô nói ra.
Em hận anh? Tiêu Lăng Phong thất thần hỏi, nơi đáy mắt của anh có chút chua xót. Anh nắm chặt quả đấm, cố gắng khắc chế lại tâm tình của mình. Bởi vì Mộ Thần mà em hận anh? Tiêu Lăng Phong hỏi.
Đúng thế! Diệu Tinh lớn tiếng kêu.
Cho nên từ đầu đến cuối em cũng chưa từng quên được Mộ Thần. Tiêu Lăng Phong bị mất khống chế quát lên.
Tôi đã sớm nói, đời này tôi cũng sẽ không quên anh ấy! Tôi yêu anh ấy!
Cô im miệng! Tiêu Lăng Phong kích động kêu lên, đẩy Diệu Tinh ra. Diệu Tinh tiều tụy lui về phía sau mấy bước. Cô bị dọa sợ, tay che lấy bụng. Đang lúc Diệu Tinh chờ ngã ra trên mặt đất, thì cô lại ngã vào trong ngực của một người nào đó.
Mộ Sở nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm vào Tiêu Lăng Phong. Vốn là anh muốn đến điều tra một chút chuyện của Lãnh Liệt, trong lòng của anh bắt đầu hoài nghi, Lãnh Liệt vẫn chưa chết. Nhưng mà anh không nghĩ tới là lại sẽ nhìn thấy một chuyện như vậy. Hơn nữa, anh lại càng không nghĩ tới Tiêu Lăng Phong kia, thế nhưng lại không để ý tới thân thể Diệu Tinh mà đẩy cô ra như vậy.
Diệu Tinh! Tiêu Lăng Phong hoảng sợ tiến lên, nhìn thấy Diệu Tinh suýt nữa bị ngã xuống trên mặt đất, hô hấp của anh đều muốn ngưng lại.
Anh đừng tới đây! Diệu Tinh lớn tiếng gào thét. Tiêu Lăng Phong, rồi anh sẽ phải hối hận, anh sẽ phải hối hận! Diệu Tinh khóc đến tê tâm liệt phế. Nghe tiếng khóc của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong cũng không thể khống chế được nước mắt của mình.
Diệu Tinh, đã xảy ra chuyện gì vậy? Mộ Sở đau lòng hỏi.
A Sở. Nhìn thấy Mộ Sở, trong lòng Diệu Tinh lại càng đau hơn. Mộ Thần, Mộ Thần... Tựa vào trong ngực Mộ Sở thật chặt, Diệu Tinh khóc nức nở thành tiếng: Mộ Thần cũng sẽ không bao giờ trở về nữa rồi! A Sở, ngay cả cơ hội để giải thích cùng anh ấy tôi cũng không có nữa rồi!
Diệu Tinh! Mộ Sở đau lòng, nhưng anh không biết phải làm như thế nào cho phải. Thế nào đột nhiên Diệu Tinh lại nhắc tới Mộ Thần như vậy? Cái gì mà cơ hội giải thích? Chẳng lẽ trong chuyện này còn có chuyện gì đó mà anh không biết chăng?
A Sở, Mộ Thần đã chết thảm lắm, anh ấy đã chết ở trong lòng của tôi! Diệu Tinh run rẩy, thân thể gần như không thể đứng thẳng lên được.
Diệu Tinh, bình tĩnh một chút! Mộ Sở an ủi.
Tôi đã vứt bỏ Mộ Thần! Anh hãy giúp tôi tìm anh ấy, giúp tôi đi tìm anh ấy đi! Diệu Tinh van cầu. A Sở, anh ấy đã không cần tôi nữa rồi!
Trình Diệu Tinh! Diệu Tinh kể lể khóc lóc đã ép Tiêu Lăng Phong gần như sắp nổi điên: Cô nói như vậy đã đủ chưa? Tôi không cho phép cô ở đây nói về hắn! Tiêu Lăng Phong kéo Diệu Tinh về lại trong lòng ngực mình. Tôi không cho phép cô nghĩ đến người khác! Anh cuồng nộ gào thét.
Tại sao không được! Diệu Tinh hô to, Tiêu Lăng Phong, tôi chính là thương anh ấy, đời này tôi cũng sẽ không bao giờ quên anh ấy! Tôi chưa từng có… chưa từng có yêu anh!
Trong nháy mắt, Tiêu Lăng Phong gần như nghe thấy tiếng trái tim của mình bị xé rách ra. Chưa từng có yêu tôi ư? Tiêu Lăng Phong bi thương nhẹ lẩm bẩm.
Đúng thế! Tiêu Lăng Phong, tôi không có yêu anh, chưa từng có... Cô thở hào hển dồn dập. Vì đã dùng sức gào thét quá mức khiến cho mặt của cô cùng ánh mắt đều bị biến thành màu đỏ... Diệu Tinh kêu lên, sau đó thân thể của cô từ từ xụi lơ xuống dưới.
Diệu Tinh! Tiêu Lăng Phong nóng nảy cũng kêu lên.
Anh buông cô ấy ra! Mộ Sở lớn tiếng kêu lên, đẩy Tiêu Lăng Phong ra.
Người nên nói những lời này chính là tôi, tôi mới là người đàn ông của cô ấy! Tiêu Lăng Phong nói.
Nhưng mà anh cũng chớ quên, tôi là cha của con cô ấy! Mộ Sở nói khiêu khích. Vốn là, Mộ Sở muốn Tiêu Lăng Phong, nhưng khi anh nhìn thấy Tiêu Lăng Phong đối xử thô lỗ với Diệu Tinh như vậy, thì anh lại đổi ý rồi. Mộ Sở không muốn nói gì hết, anh muốn Tiêu Lăng Phong phải chịu hết mọi sự hành hạ, bởi vì anh ta dám làm chuyện tổn thương đối với Diệu Tinh, bởi vì cái chết của Mộ Thần nên Tiêu Lăng Phong sẽ phải trả giá thật lớn...
Nhưng mà... Diệu Tinh căn bản cũng không thừa nhận thân phận của anh. Tiêu Lăng Phong khiêu khích.
Cô ấy cũng nói cô ấy không hề yêu anh, chưa từng yêu anh! Mộ Sở cười trào phúng. Tiêu Lăng Phong, người cô ấy yêu vẫn là anh trai của tôi. Anh hao tổn tâm cơ, làm nhiều chuyện có lỗi như vậy, tìm mọi cách để bảo vệ đối với Đường Nhã Đình, một người phụ nữ ác độc như vậy, nhưng là kết quả thì như thế nào, Diệu Tinh nói cô ấy hận anh... Mộ Sở cắn răng tàn nhẫn nhắc nhở.
Tiêu Lăng Phong, tôi chưa từng có yêu anh...
Cho dù là như vậy, anh cũng không còn tư cách mang cô ấy đi! Tiêu Lăng Phong nói xong liền ôm lấy Diệu Tinh. Thể trọng của Diệu Tinh đã tăng lên rất nhiều. Nhìn cái bụng tròn vo của Diệu Tinh, anh giống như muốn trốn tránh liền quay mặt qua một bên.
Phòng bệnh.
Các người có phải là có tật xấu hay không? Bác sĩ trách mắng hai người. Thân thể của cô ấy vốn đã suy yếu, các người lại vẫn cứ kích thích cô ấy như vậy. Các người muốn hại chết cô ấy có phải hay không? Các người không biết lúc này sanh non thì sẽ nguy hiểm đến tánh mạng hay sao?
Nghe thấy lời của bác sĩ, Tiêu Lăng Phong cũng hít một hơi. Anh cầm bàn tay nhỏ bé tái nhợt của Diệu Tinh: Thật xin lỗi.
Mộ Thần... Diệu Tinh nhẹ giọng nỉ non, nước mắt từ trong khóe mắt cô chảy xuống...
/333
|