Chuyện Đường Nhã Đình đột nhiên mang thai, đã làm cho sự việc vốn đã cực kỳ phức tạp liền bị đẩy tới cao điểm. Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh, trong lòng cực kỳ khổ sở.
Đúng vậy đó! Đứa bé đã được hai tháng! Tiêu Lăng Phong giống như là cố ý muốn kích thích Diệu Tinh vậy, anh liền gật đầu một cái.
Tiêu Lăng Phong. Tại sao đối với Đường Nhã Đình, anh vĩnh viễn có thể tin tưởng không chút do dự như vậy? Chỉ cần là một câu nói của cô ta, anh liền khẳng định đứa nhỏ kia là con của anh! Tại sao anh lại có thể không công bình như vậy... Diệu Tinh gần như ai oán chất vấn anh, làm cho Tiêu Lăng Phong đau nhói. Anh nguyện ý tin tưởng một người phụ nữ phản bội chứ nhất định cũng không tin lời của em! Tiêu Lăng Phong, em được coi là cái gì...
Tôi làm sao mà biết được là em đã không phản bội tôi chứ? Tiêu Lăng Phong nhíu mi lại. Em trách tôi không tin em, nhưng mà em đã làm gì để cho tôi tin tưởng em đây. Nhưng bất quá chỉ là một câu nói của Đường Nhã Đình, em đã cứ như vậy mà chất vấn tôi.”
A... Diệu Tinh gật đầu một cái. “Em đã hiểu rồi”. Cô chậm rãi ngồi xuống: Bất kể em có giải thích như thế nào anh cũng sẽ không tin tưởng, có phải hay không? Diệu Tinh phí sức nói: Tùy tiện đi! Tiêu Lăng Phong, vậy thì cứ tùy anh đi! Nếu như anh cảm thấy là em đã phản bội anh, hiện tại em sẽ cút ngay.
Cút? Tiêu Lăng Phong kéo cổ tay Diệu Tinh lại: Đi tìm Mộ Sở sao? Anh nhíu chặt mi tâm.
Tiêu Lăng Phong, tại sao anh cứ luôn muốn vào lúc em đang đắm chìm ở trong chiếc lưới hạnh phúc do chính mình đan dệt, khó có thể nào tránh thoát, thì anh mới lộ ra một mặt tàn nhẫn như vậy? Diệu Tinh hỏi: Có phải những người đàn ông của nhà họ Tiêu đều thích chối bỏ đứa con của mình hay không? Tựa như ba ba của anh chơi đùa với tình cảm của phụ nữ, nhưng ông nội của anh lại phủ nhận thân phận của Tịch Mạt...
“Cô có tư cách gì mà bình luận chuyện của nhà tôi như vậy! Hiển nhiên là Tiêu Lăng Phong có chút bị kích động.
Đúng, em không có tư cách, cho nên về sau em cũng sẽ không tiếp tục nhiều chuyện nữa! Diệu Tinh lắc đầu một cái. Anh buông em ra!
Thả cô ra để cô đi đâu? Tiêu Lăng Phong hỏi. Trình Diệu Tinh, cô đã lừa gạt tôi lâu như vậy rồi. Cô cảm thấy mọi chuyện sẽ lập tức trôi qua đơn giản như vậy hay sao? Cô muốn bỏ đi sao? Không, chuyện này không thể nào.
Vậy anh muốn thế nào? Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong. Rõ ràng cô đã nói với mình đừng khóc, nhưng mà rốt cuộc cô lại vẫn không thể khống chế được nước mắt lăn xuống. Vậy thì anh đã nghĩ tới phương pháp gì để trả thù em đây? Bắt em phải bỏ đứa bé này sao?
Trong lòng Tiêu Lăng Phong run lên một cái mạnh mẽ. Nhưng anh vẫn kiên trì cười nói: Nghe cũng thấy đây là một chủ ý thật tốt!
Anh... Không nghĩ tới Tiêu Lăng Phong sẽ trả lời không chút nào do dự như vậy. Như vậy Đường Nhã Đình thì sao đây? Trình Diệu Tinh hỏi. Tiêu Lăng Phong, muốn em bỏ đi đứa bé này, vậy thì Đường Nhã Đình cũng phải làm theo em! Diệu Tinh cũng không biết tại sao mình lại có thể nói ra một câu nói ác độc như vậy. Cô cũng là một người mẹ. Tại sao cô lại có thể muốn người khác bỏ đi đứa con của mình được. Trình Diệu Tinh, mày quả thực rất đáng sợ.
Chuyện này thì không thể nào!. Tiêu Lăng Phong căm tức nói. Anh không hiểu, tại sao một người thiện lương, đơn thuần như Diệu Tinh, lại có thể có ý nghĩ như vậy.
Cho nên, rốt cuộc, ở trong lòng của anh chung quy em cũng chẳng là cái gì hết! Diệu Tinh cúi đầu. Bởi vì em là một người không phải là cái gì hết, cho nên đứa con của em cũng chẳng là cái gì hết. Diệu Tinh cười. Tiêu Lăng Phong, anh không biết là đứa bé đã là một sinh mạng rồi hay không. Nhó đã nghe được âm thanh rồi… Nhưng mà, chính là, ở thời điểm nó còn chưa ra đời, những lời mà nó nghe được không phải là những lời nói cưng chiều và đầy mong đợi, mà là ba ba của nó đã đòi hủy bỏ nó, ba ba và mẹ của nó đều nói muốn giết nó! Ha ha… Diệu Tinh cười lên một tiếng, cô lau sạch nước mắt. Được rồi, em nhận mệnh. Không cần phải cầu xin điều gì, tin tưởng vẫn chỉ là tùy tiện nghi ngờ!
Trong lòng của cô đã khẳng định đứa trẻ của Đường Nhã Đình là con của anh... Ha ha! Tiêu Lăng Phong cũng cười. Đối với chuyện của Đường Nhã Đình, trong lúc nhất thời Tiêu Lăng Phong cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Bất kể đứa nhỏ kia có phải là con của anh hay không, nhưng có một điều mà Đường Nhã Đình đã nói rất đúng, khả năng đây là lần cuối cùng cô ta được làm mẹ.
Một cơ hội quan trọng như vậy, anh làm sao có lý do để tước đoạt. Nhưng mà nếu như giữ lại đứa bé này, vậy thì sau này Diệu Tinh sẽ phải làm sao...
Nhìn ngườipn trước mặt anh lúc này, chỉ qua có mười mấy giờ, nhìn cô liền đã tiều tụy đi rất nhiều. Nhìn qua cũng biết cô cực kỳ mệt mỏi. Tiêu Lăng Phong thật sự có một cảm xúc kích động muốn ôm Diệu Tinh vào trong ngực mình. Nhưng mà... cái bụng tròn vo kia của cô, nhìn thật sự cực kỳ chói mắt.
Tiêu Lăng Phong, đứa bé này là của em. Anh đã xác định là không thừa nhận rồi, có tin hay không, cũng không sao hết. Còn nếu như anh nghĩ muốn mượn cơ hội này để quăng em đi để sống cùng với Đường Nhã Đình, như vậy em cho dù có chết cũng sẽ không đi,
Người nào nghĩ muốn quăng cô đi vậy! Nghe lời nói của Diệu Tinh, tâm tình của Tiêu Lăng Phong mới vừa bình tĩnh lại một chút, lại lập tức nổi lên gợn sóng: Tôi đã nói rồi, tôi muốn cô ngoan ngoãn sống ở chỗ này, không cho đi đến bất cứ nơi nào hết! Không nên ép tôi phải ra tay đánh đối với một phụ nữ có thai.
Tiêu Lăng Phong, rồi anh sẽ phải hối hận vì chuyện ngày hôm nay, nhất định anh sẽ phải hối hận... Diệu Tinh nói xong tránh ra khỏi tay Tiêu Lăng Phong đi vào trong phòng ngủ. Cô vùi mình vào trong chăn, trong nháy mắt nước mắt liền trào ra. Một cái tay Diệu Tinh đặt ở trên bụng, tựa như là muốn trấn an bảo bối trong bụng của mình vậy.
Bảo bảo à, ba mẹ chỉ là nói giỡn thôi, cả hai chúng ta rất yêu con, làm sao có thể nhẫn tâm gây tổn thương cho con chứ? Diệu Tinh chảy nước mắt, giọng nói tuy vẫn khàn khàn như cũ nhưng lại rất dịu dàng: Hãy ngoan ngoãn ngủ đi! Hết thảy mọi chuyện đều sẽ khá hơn. Chờ đến khi con ra đời rồi, thì hết thảy đều giống như cơn mưa lướt qua bầu trời vậy. Mẹ sẽ không để cho con phải một mình. Coi như có cực khổ thế nào đi nữa, mẹ cũng sẽ dẫn con đi, tựa như dì Tịch Mạt vậy... Hoặc giả, có lẽ con nên gọi cô ấy là cô cô. Diệu Tinh ngậm cười nói. Mẹ cũng sẽ rất kiên cường, sẽ bảo vệ con, không để cho con bị thương tổn...
Thời gian giống như bất động, hoặc là... Nó đang tuần hoàn lặp lại như phát hình ra.
Tự khi bắt đầu biết được tin tức Đường Nhã Đình mang thai, Diệu Tinh cùng Tiêu Lăng Phong liền kéo dài chiến tranh lạnh. Cả hai người cũng né tránh nói chuyện về cái đề tài nhạy cảm đó. Tuy hai người lại bắt đầu cùng sống chung dưới mái hiên, nhưng không có sự giao tiếp trong cuộc sống. Tuy mỗi ngày cảm xúc của Diệu Tinh không cao, nhưng mà lại vẫn kiên trì nghe nhạc, nói chuyện phiếm cùng với bảo bảo như cũ. Có đôi khi là một chút chuyện thú vị, có đôi khi là những ước mơ về tương lai, chẳng qua là... khi đó, trong ước mơ về tương lai của Diệu Tinh lại vắng mặt Tiêu Lăng Phong.
Trên ban công bên ngoài. Tiêu Lăng Phong đã hút sạch một hộp thuốc lá, Những đầu mẩu thuốc lá lẫn tàn thuốc rơi vung vãi hỗn loạn trên ban công trên tấm thảm trải dưới đất.
Phù, Tiêu Lăng Phong dùng sức hít một hơi thuốc lá cuối cùng sau đó nặng nề khạc ra một luồng khói mù. Không thể nào tiếp tục như vậy được nữa, anh muốn giải quyết chuyện này ngay lập tức. Nghĩ tới đây, Tiêu Lăng Phong bước nhanh đi tới phòng ngủ.
Tiêu Lăng Phong đứng ở cửa, nhìn thân thể nhỏ bé của Diệu Tinh đang run rẩy. Đột nhiên anh thấy khiếp đảm, ngón tay siết chặc nắm ở chung một chỗ. Trong lòng của anh cực kỳ mâu thuẫn, cực kỳ giãy giụa... Phải làm sao đây, thật sự chẳng lẽ bởi vì chuyện của Diệu Tinh và Mộ Sở, anh sẽ phải buông tay sao?
Không, không thể như vậy, quá tàn nhẫn! Anh lắc đầu. Sau đó cất bước đi vào phòng ngủ.
Tiếng động sau lưng làm cho Diệu Tinh thức tỉnh, cô khẽ run lên một cái.
Trình Diệu Tinh, cô phải cho tôi một câu trả lời hài lòng chắc chắn, như vậy thì tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng phát sinh! Tiêu Lăng Phong ôm lấy Diệu Tinh từ phía sau lưng. Thì ra là, sau nhiều ngày suy tính như vậy, kết quả cũng chỉ nghĩ ra được một đề xuất như thế. Anh đã cho là mình sẽ nói, Trình Diệu Tinh, tôi sẽ không tha thứ cho sự phản bội của cô, hiện tại cô rời đi cho tôi, tôi vĩnh viễn không muốn nhìn thấy cô nữa… Nhưng mà...
Anh nghĩ muốn một câu trả lời hài lòng chắc chắn dưới hình thức như thế nào? Diệu Tinh mệt mỏi hỏi lại, cũng không đẩy tay Tiêu Lăng Phong ra.
... Tiêu Lăng Phong bị hỏi khó. Anh nghĩ muốn cái gì ư? Đứa trẻ đã lớn như vậy, anh còn có thể làm như thế nào được đây? Nhưng mà... muốn anh tiếp nhận đứa bé này, anh biết mình không làm được.
Tiêu Lăng Phong, em sẽ không bỏ đứa bé này đi, em cũng không cần sự nén nhịn để cho mọi chuyện êm đẹp của anh.
Cái này đã là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi! Trình Diệu Tinh, cô còn muốn thế nào nữa? Tiêu Lăng Phong kéo Diệu Tinh. Chẳng lẽ cô cũng không cho tôi một sự rõ ràng được hay sao?
Vậy anh nghĩ muốn điều gì rõ ràng đây? Diệu Tinh hỏi.
Trình Diệu Tinh! Tiêu Lăng Phong tức giận đưa tay kéo Diệu Tinh qua. Vì cô, tôi, con mẹ nó, đã bị coi thường, ngay cả nguyên tắc cũng không cần, muốn cô nói ra một lời nói thôi mà cũng có thể khó khăn như vậy hay sao? Tiêu Lăng Phong giận đến phát run.
Nguyên tắc của anh? Diệu Tinh nhíu mi, Tiêu Lăng Phong, vậy anh hãy nói cho tôi biết, anh nghĩ muốn em phải làm như thế nào đây? Diệu Tinh nói xong liền kéo bàn tay của anh lại, để ở trên bụng của mình. Tiêu Lăng Phong muốn rút bàn tay lại, nhưng bị Diệu Tinh chặt chẽ giữ lại. Anh thật sự cũng không thể cảm nhận được một chút nào hay sao? Diệu Tinh sâu kín hỏi.
Cảm nhận ư? Hiện tại, ngoại trừ sự đau lòng, anh cũng đã không còn có cảm giác được cái gì nữa rồi.
Anh đã không tin em, vậy thì em cũng không bắt buộc anh. Anh nói muốn em có một câu trả lời rõ ràng, đơn giản chính là đứa nhỏ này đây! Diệu Tinh cười lên một tiếng đầy khinh miệt chế giễu. Em sẽ không buông bỏ đứa bé này!”
Trong lòng Tiêu Lăng Phong hung hăng co rút đau đớn một hồi. Anh không nghĩ tới Diệu Tinh sẽ trả lời anh không chút do dự như thế.
Nếu như tôi nói, cô nhất định phải bỏ đứa bé này đi thì sao? Tiêu Lăng Phong siết chặt lấy cổ tay Diệu Tinh: Tôi nhất định phải lưu giữ cô lại ở bên cạnh tôi đây. Tôi nhất định bắt cô phải bỏ đứa bé này đi!
Trừ phi em chết! Diệu Tinh lạnh lùng khạc ra mấy chữ,
Tay Tiêu Lăng Phong từ từ nắm chặt lại, thân thể có chút phát run: Trình Diệu Tinh, cô muốn chết? Anh cười. Đừng có nằm mơ, có tôi ở đây, cô đừng có mơ tưởng. Tiêu Lăng Phong hung hăng cắn răng một cái. Anh hất Diệu Tinh ra. Diệu Tinh bị mất thăng bằng, lui về phía sau mấy bước ngồi phịch xuống ở trên giường.
Có phải anh muốn em phải bỏ đứa bé này đi hay không? Diệu Tinh hỏi. Anh nghĩ muốn em phải đánh rụng đứa nhỏ này sao? Diệu Tinh từ từ bò dậy. Cô đến gần Tiêu Lăng Phong: Tiêu Lăng Phong, anh có biết hay không, nó đã biết khóc rồi! Giọng nói của cô run rẩy. Có phải là... Tiêu Lăng Phong, anh nghĩ muốn em nợ máu phải trả bằng máu ư? Bởi vì lúc trước em đã hại chết đứa con của Đường Nhã Đình, cho nên... bây giờ anh cũng muốn đứa con của em phải chết? Diệu Tinh cau mày đau đớn: Anh có biết hay không, đứa bé đã được hơn sáu tháng rồi. Mặc dù hiện tại nếu như sinh non, nó cũng có cơ hội được sống! Nhưng hiện tại anh lại muốn em phải đánh rụng nó, tại sao anh lại ác độc như vậy!
... Tôi. Tiêu Lăng Phong nắm quyền thật chặt. Trình Diệu Tinh, đây là chuyện của cô mà. Cô cần phải nhớ kỹ hai điểm này, thứ nhất, tôi sẽ không tha chuyện cô cùng Mộ Sở đã ở chung một chỗ, thứ hai... Tôi sẽ không tiếp nhận một đứa con hoang (*).
(*) Nguyên văn: Dã chủng: Dịch nghĩa: Không rõ chủng loại. Ý nói người cha của đứa trẻ Diệu Tinh đang mang thai không có nguồn gốc rõ ràng.
A... Diệu Tinh bật cười lớn. con hoang sao? Giọng nói của cô lúc này cũng đều đã phát run lên: Tiêu Lăng Phong... Diệu Tinh đứng có chút không vững: Anh dám nói đứa nhỏ này là dã chủng sao? Ha ha... Diệu Tinh cười đến nổi điên. Cũng đúng thôi! Ba ba của nó đã không muốn nó rồi, nó thật sự sắp biến thành một dã chủng rồi! Diệu Tinh gật đầu, sau đó chậm rãi ngồi xuống.
Tiêu Lăng Phong nắm thật chặc quả đấm. Giọng nói của Diệu Tinh giống như lời ma chú vậy, đâm vàoanh, khiến cho toàn thân anh lúc này đau nhức. Anh cũng không thể nào chịu được nữa bầu không khí như vậy nữa. Tiêu Lăng Phong sải bước chân đi ra ngoài. Rốt cuộc là anh đã nói những câu nói gì vậy? Tiêu Lăng Phong ảo não tự hỏi mình.
Rầm! Nghe tiếng đóng cửa mạnh mẽ, Diệu Tinh nhắm ánh mắt lại. Tiêu Lăng Phong, rồi anh sẽ phải hối hận, nhất định anh sẽ phải hối hận những lời nói này của mình! Diệu Tinh níu thật chặc lấy tấm ga giường.
Không bao lâu, cô nghe có tiếng mở cửa. Vốn tưởng rằng là Tiêu Lăng Phong đã bỏ đi bây giờ đã quay lại. Nhưng nhìn thấy người đi tới lại chính là Đường Nhã Đình, Diệu Tinh có chút kinh ngạc đến ngây người, cô ta... thậm chí có cả chìa khóa nhà...
Thế nào, sao lại khóc thành như vậy? Đường Nhã Đình hỏi. Lăng Phong đã ngả bài với cô sao...
Đúng vậy đó! Đứa bé đã được hai tháng! Tiêu Lăng Phong giống như là cố ý muốn kích thích Diệu Tinh vậy, anh liền gật đầu một cái.
Tiêu Lăng Phong. Tại sao đối với Đường Nhã Đình, anh vĩnh viễn có thể tin tưởng không chút do dự như vậy? Chỉ cần là một câu nói của cô ta, anh liền khẳng định đứa nhỏ kia là con của anh! Tại sao anh lại có thể không công bình như vậy... Diệu Tinh gần như ai oán chất vấn anh, làm cho Tiêu Lăng Phong đau nhói. Anh nguyện ý tin tưởng một người phụ nữ phản bội chứ nhất định cũng không tin lời của em! Tiêu Lăng Phong, em được coi là cái gì...
Tôi làm sao mà biết được là em đã không phản bội tôi chứ? Tiêu Lăng Phong nhíu mi lại. Em trách tôi không tin em, nhưng mà em đã làm gì để cho tôi tin tưởng em đây. Nhưng bất quá chỉ là một câu nói của Đường Nhã Đình, em đã cứ như vậy mà chất vấn tôi.”
A... Diệu Tinh gật đầu một cái. “Em đã hiểu rồi”. Cô chậm rãi ngồi xuống: Bất kể em có giải thích như thế nào anh cũng sẽ không tin tưởng, có phải hay không? Diệu Tinh phí sức nói: Tùy tiện đi! Tiêu Lăng Phong, vậy thì cứ tùy anh đi! Nếu như anh cảm thấy là em đã phản bội anh, hiện tại em sẽ cút ngay.
Cút? Tiêu Lăng Phong kéo cổ tay Diệu Tinh lại: Đi tìm Mộ Sở sao? Anh nhíu chặt mi tâm.
Tiêu Lăng Phong, tại sao anh cứ luôn muốn vào lúc em đang đắm chìm ở trong chiếc lưới hạnh phúc do chính mình đan dệt, khó có thể nào tránh thoát, thì anh mới lộ ra một mặt tàn nhẫn như vậy? Diệu Tinh hỏi: Có phải những người đàn ông của nhà họ Tiêu đều thích chối bỏ đứa con của mình hay không? Tựa như ba ba của anh chơi đùa với tình cảm của phụ nữ, nhưng ông nội của anh lại phủ nhận thân phận của Tịch Mạt...
“Cô có tư cách gì mà bình luận chuyện của nhà tôi như vậy! Hiển nhiên là Tiêu Lăng Phong có chút bị kích động.
Đúng, em không có tư cách, cho nên về sau em cũng sẽ không tiếp tục nhiều chuyện nữa! Diệu Tinh lắc đầu một cái. Anh buông em ra!
Thả cô ra để cô đi đâu? Tiêu Lăng Phong hỏi. Trình Diệu Tinh, cô đã lừa gạt tôi lâu như vậy rồi. Cô cảm thấy mọi chuyện sẽ lập tức trôi qua đơn giản như vậy hay sao? Cô muốn bỏ đi sao? Không, chuyện này không thể nào.
Vậy anh muốn thế nào? Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong. Rõ ràng cô đã nói với mình đừng khóc, nhưng mà rốt cuộc cô lại vẫn không thể khống chế được nước mắt lăn xuống. Vậy thì anh đã nghĩ tới phương pháp gì để trả thù em đây? Bắt em phải bỏ đứa bé này sao?
Trong lòng Tiêu Lăng Phong run lên một cái mạnh mẽ. Nhưng anh vẫn kiên trì cười nói: Nghe cũng thấy đây là một chủ ý thật tốt!
Anh... Không nghĩ tới Tiêu Lăng Phong sẽ trả lời không chút nào do dự như vậy. Như vậy Đường Nhã Đình thì sao đây? Trình Diệu Tinh hỏi. Tiêu Lăng Phong, muốn em bỏ đi đứa bé này, vậy thì Đường Nhã Đình cũng phải làm theo em! Diệu Tinh cũng không biết tại sao mình lại có thể nói ra một câu nói ác độc như vậy. Cô cũng là một người mẹ. Tại sao cô lại có thể muốn người khác bỏ đi đứa con của mình được. Trình Diệu Tinh, mày quả thực rất đáng sợ.
Chuyện này thì không thể nào!. Tiêu Lăng Phong căm tức nói. Anh không hiểu, tại sao một người thiện lương, đơn thuần như Diệu Tinh, lại có thể có ý nghĩ như vậy.
Cho nên, rốt cuộc, ở trong lòng của anh chung quy em cũng chẳng là cái gì hết! Diệu Tinh cúi đầu. Bởi vì em là một người không phải là cái gì hết, cho nên đứa con của em cũng chẳng là cái gì hết. Diệu Tinh cười. Tiêu Lăng Phong, anh không biết là đứa bé đã là một sinh mạng rồi hay không. Nhó đã nghe được âm thanh rồi… Nhưng mà, chính là, ở thời điểm nó còn chưa ra đời, những lời mà nó nghe được không phải là những lời nói cưng chiều và đầy mong đợi, mà là ba ba của nó đã đòi hủy bỏ nó, ba ba và mẹ của nó đều nói muốn giết nó! Ha ha… Diệu Tinh cười lên một tiếng, cô lau sạch nước mắt. Được rồi, em nhận mệnh. Không cần phải cầu xin điều gì, tin tưởng vẫn chỉ là tùy tiện nghi ngờ!
Trong lòng của cô đã khẳng định đứa trẻ của Đường Nhã Đình là con của anh... Ha ha! Tiêu Lăng Phong cũng cười. Đối với chuyện của Đường Nhã Đình, trong lúc nhất thời Tiêu Lăng Phong cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Bất kể đứa nhỏ kia có phải là con của anh hay không, nhưng có một điều mà Đường Nhã Đình đã nói rất đúng, khả năng đây là lần cuối cùng cô ta được làm mẹ.
Một cơ hội quan trọng như vậy, anh làm sao có lý do để tước đoạt. Nhưng mà nếu như giữ lại đứa bé này, vậy thì sau này Diệu Tinh sẽ phải làm sao...
Nhìn ngườipn trước mặt anh lúc này, chỉ qua có mười mấy giờ, nhìn cô liền đã tiều tụy đi rất nhiều. Nhìn qua cũng biết cô cực kỳ mệt mỏi. Tiêu Lăng Phong thật sự có một cảm xúc kích động muốn ôm Diệu Tinh vào trong ngực mình. Nhưng mà... cái bụng tròn vo kia của cô, nhìn thật sự cực kỳ chói mắt.
Tiêu Lăng Phong, đứa bé này là của em. Anh đã xác định là không thừa nhận rồi, có tin hay không, cũng không sao hết. Còn nếu như anh nghĩ muốn mượn cơ hội này để quăng em đi để sống cùng với Đường Nhã Đình, như vậy em cho dù có chết cũng sẽ không đi,
Người nào nghĩ muốn quăng cô đi vậy! Nghe lời nói của Diệu Tinh, tâm tình của Tiêu Lăng Phong mới vừa bình tĩnh lại một chút, lại lập tức nổi lên gợn sóng: Tôi đã nói rồi, tôi muốn cô ngoan ngoãn sống ở chỗ này, không cho đi đến bất cứ nơi nào hết! Không nên ép tôi phải ra tay đánh đối với một phụ nữ có thai.
Tiêu Lăng Phong, rồi anh sẽ phải hối hận vì chuyện ngày hôm nay, nhất định anh sẽ phải hối hận... Diệu Tinh nói xong tránh ra khỏi tay Tiêu Lăng Phong đi vào trong phòng ngủ. Cô vùi mình vào trong chăn, trong nháy mắt nước mắt liền trào ra. Một cái tay Diệu Tinh đặt ở trên bụng, tựa như là muốn trấn an bảo bối trong bụng của mình vậy.
Bảo bảo à, ba mẹ chỉ là nói giỡn thôi, cả hai chúng ta rất yêu con, làm sao có thể nhẫn tâm gây tổn thương cho con chứ? Diệu Tinh chảy nước mắt, giọng nói tuy vẫn khàn khàn như cũ nhưng lại rất dịu dàng: Hãy ngoan ngoãn ngủ đi! Hết thảy mọi chuyện đều sẽ khá hơn. Chờ đến khi con ra đời rồi, thì hết thảy đều giống như cơn mưa lướt qua bầu trời vậy. Mẹ sẽ không để cho con phải một mình. Coi như có cực khổ thế nào đi nữa, mẹ cũng sẽ dẫn con đi, tựa như dì Tịch Mạt vậy... Hoặc giả, có lẽ con nên gọi cô ấy là cô cô. Diệu Tinh ngậm cười nói. Mẹ cũng sẽ rất kiên cường, sẽ bảo vệ con, không để cho con bị thương tổn...
Thời gian giống như bất động, hoặc là... Nó đang tuần hoàn lặp lại như phát hình ra.
Tự khi bắt đầu biết được tin tức Đường Nhã Đình mang thai, Diệu Tinh cùng Tiêu Lăng Phong liền kéo dài chiến tranh lạnh. Cả hai người cũng né tránh nói chuyện về cái đề tài nhạy cảm đó. Tuy hai người lại bắt đầu cùng sống chung dưới mái hiên, nhưng không có sự giao tiếp trong cuộc sống. Tuy mỗi ngày cảm xúc của Diệu Tinh không cao, nhưng mà lại vẫn kiên trì nghe nhạc, nói chuyện phiếm cùng với bảo bảo như cũ. Có đôi khi là một chút chuyện thú vị, có đôi khi là những ước mơ về tương lai, chẳng qua là... khi đó, trong ước mơ về tương lai của Diệu Tinh lại vắng mặt Tiêu Lăng Phong.
Trên ban công bên ngoài. Tiêu Lăng Phong đã hút sạch một hộp thuốc lá, Những đầu mẩu thuốc lá lẫn tàn thuốc rơi vung vãi hỗn loạn trên ban công trên tấm thảm trải dưới đất.
Phù, Tiêu Lăng Phong dùng sức hít một hơi thuốc lá cuối cùng sau đó nặng nề khạc ra một luồng khói mù. Không thể nào tiếp tục như vậy được nữa, anh muốn giải quyết chuyện này ngay lập tức. Nghĩ tới đây, Tiêu Lăng Phong bước nhanh đi tới phòng ngủ.
Tiêu Lăng Phong đứng ở cửa, nhìn thân thể nhỏ bé của Diệu Tinh đang run rẩy. Đột nhiên anh thấy khiếp đảm, ngón tay siết chặc nắm ở chung một chỗ. Trong lòng của anh cực kỳ mâu thuẫn, cực kỳ giãy giụa... Phải làm sao đây, thật sự chẳng lẽ bởi vì chuyện của Diệu Tinh và Mộ Sở, anh sẽ phải buông tay sao?
Không, không thể như vậy, quá tàn nhẫn! Anh lắc đầu. Sau đó cất bước đi vào phòng ngủ.
Tiếng động sau lưng làm cho Diệu Tinh thức tỉnh, cô khẽ run lên một cái.
Trình Diệu Tinh, cô phải cho tôi một câu trả lời hài lòng chắc chắn, như vậy thì tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng phát sinh! Tiêu Lăng Phong ôm lấy Diệu Tinh từ phía sau lưng. Thì ra là, sau nhiều ngày suy tính như vậy, kết quả cũng chỉ nghĩ ra được một đề xuất như thế. Anh đã cho là mình sẽ nói, Trình Diệu Tinh, tôi sẽ không tha thứ cho sự phản bội của cô, hiện tại cô rời đi cho tôi, tôi vĩnh viễn không muốn nhìn thấy cô nữa… Nhưng mà...
Anh nghĩ muốn một câu trả lời hài lòng chắc chắn dưới hình thức như thế nào? Diệu Tinh mệt mỏi hỏi lại, cũng không đẩy tay Tiêu Lăng Phong ra.
... Tiêu Lăng Phong bị hỏi khó. Anh nghĩ muốn cái gì ư? Đứa trẻ đã lớn như vậy, anh còn có thể làm như thế nào được đây? Nhưng mà... muốn anh tiếp nhận đứa bé này, anh biết mình không làm được.
Tiêu Lăng Phong, em sẽ không bỏ đứa bé này đi, em cũng không cần sự nén nhịn để cho mọi chuyện êm đẹp của anh.
Cái này đã là sự nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi! Trình Diệu Tinh, cô còn muốn thế nào nữa? Tiêu Lăng Phong kéo Diệu Tinh. Chẳng lẽ cô cũng không cho tôi một sự rõ ràng được hay sao?
Vậy anh nghĩ muốn điều gì rõ ràng đây? Diệu Tinh hỏi.
Trình Diệu Tinh! Tiêu Lăng Phong tức giận đưa tay kéo Diệu Tinh qua. Vì cô, tôi, con mẹ nó, đã bị coi thường, ngay cả nguyên tắc cũng không cần, muốn cô nói ra một lời nói thôi mà cũng có thể khó khăn như vậy hay sao? Tiêu Lăng Phong giận đến phát run.
Nguyên tắc của anh? Diệu Tinh nhíu mi, Tiêu Lăng Phong, vậy anh hãy nói cho tôi biết, anh nghĩ muốn em phải làm như thế nào đây? Diệu Tinh nói xong liền kéo bàn tay của anh lại, để ở trên bụng của mình. Tiêu Lăng Phong muốn rút bàn tay lại, nhưng bị Diệu Tinh chặt chẽ giữ lại. Anh thật sự cũng không thể cảm nhận được một chút nào hay sao? Diệu Tinh sâu kín hỏi.
Cảm nhận ư? Hiện tại, ngoại trừ sự đau lòng, anh cũng đã không còn có cảm giác được cái gì nữa rồi.
Anh đã không tin em, vậy thì em cũng không bắt buộc anh. Anh nói muốn em có một câu trả lời rõ ràng, đơn giản chính là đứa nhỏ này đây! Diệu Tinh cười lên một tiếng đầy khinh miệt chế giễu. Em sẽ không buông bỏ đứa bé này!”
Trong lòng Tiêu Lăng Phong hung hăng co rút đau đớn một hồi. Anh không nghĩ tới Diệu Tinh sẽ trả lời anh không chút do dự như thế.
Nếu như tôi nói, cô nhất định phải bỏ đứa bé này đi thì sao? Tiêu Lăng Phong siết chặt lấy cổ tay Diệu Tinh: Tôi nhất định phải lưu giữ cô lại ở bên cạnh tôi đây. Tôi nhất định bắt cô phải bỏ đứa bé này đi!
Trừ phi em chết! Diệu Tinh lạnh lùng khạc ra mấy chữ,
Tay Tiêu Lăng Phong từ từ nắm chặt lại, thân thể có chút phát run: Trình Diệu Tinh, cô muốn chết? Anh cười. Đừng có nằm mơ, có tôi ở đây, cô đừng có mơ tưởng. Tiêu Lăng Phong hung hăng cắn răng một cái. Anh hất Diệu Tinh ra. Diệu Tinh bị mất thăng bằng, lui về phía sau mấy bước ngồi phịch xuống ở trên giường.
Có phải anh muốn em phải bỏ đứa bé này đi hay không? Diệu Tinh hỏi. Anh nghĩ muốn em phải đánh rụng đứa nhỏ này sao? Diệu Tinh từ từ bò dậy. Cô đến gần Tiêu Lăng Phong: Tiêu Lăng Phong, anh có biết hay không, nó đã biết khóc rồi! Giọng nói của cô run rẩy. Có phải là... Tiêu Lăng Phong, anh nghĩ muốn em nợ máu phải trả bằng máu ư? Bởi vì lúc trước em đã hại chết đứa con của Đường Nhã Đình, cho nên... bây giờ anh cũng muốn đứa con của em phải chết? Diệu Tinh cau mày đau đớn: Anh có biết hay không, đứa bé đã được hơn sáu tháng rồi. Mặc dù hiện tại nếu như sinh non, nó cũng có cơ hội được sống! Nhưng hiện tại anh lại muốn em phải đánh rụng nó, tại sao anh lại ác độc như vậy!
... Tôi. Tiêu Lăng Phong nắm quyền thật chặt. Trình Diệu Tinh, đây là chuyện của cô mà. Cô cần phải nhớ kỹ hai điểm này, thứ nhất, tôi sẽ không tha chuyện cô cùng Mộ Sở đã ở chung một chỗ, thứ hai... Tôi sẽ không tiếp nhận một đứa con hoang (*).
(*) Nguyên văn: Dã chủng: Dịch nghĩa: Không rõ chủng loại. Ý nói người cha của đứa trẻ Diệu Tinh đang mang thai không có nguồn gốc rõ ràng.
A... Diệu Tinh bật cười lớn. con hoang sao? Giọng nói của cô lúc này cũng đều đã phát run lên: Tiêu Lăng Phong... Diệu Tinh đứng có chút không vững: Anh dám nói đứa nhỏ này là dã chủng sao? Ha ha... Diệu Tinh cười đến nổi điên. Cũng đúng thôi! Ba ba của nó đã không muốn nó rồi, nó thật sự sắp biến thành một dã chủng rồi! Diệu Tinh gật đầu, sau đó chậm rãi ngồi xuống.
Tiêu Lăng Phong nắm thật chặc quả đấm. Giọng nói của Diệu Tinh giống như lời ma chú vậy, đâm vàoanh, khiến cho toàn thân anh lúc này đau nhức. Anh cũng không thể nào chịu được nữa bầu không khí như vậy nữa. Tiêu Lăng Phong sải bước chân đi ra ngoài. Rốt cuộc là anh đã nói những câu nói gì vậy? Tiêu Lăng Phong ảo não tự hỏi mình.
Rầm! Nghe tiếng đóng cửa mạnh mẽ, Diệu Tinh nhắm ánh mắt lại. Tiêu Lăng Phong, rồi anh sẽ phải hối hận, nhất định anh sẽ phải hối hận những lời nói này của mình! Diệu Tinh níu thật chặc lấy tấm ga giường.
Không bao lâu, cô nghe có tiếng mở cửa. Vốn tưởng rằng là Tiêu Lăng Phong đã bỏ đi bây giờ đã quay lại. Nhưng nhìn thấy người đi tới lại chính là Đường Nhã Đình, Diệu Tinh có chút kinh ngạc đến ngây người, cô ta... thậm chí có cả chìa khóa nhà...
Thế nào, sao lại khóc thành như vậy? Đường Nhã Đình hỏi. Lăng Phong đã ngả bài với cô sao...
/333
|