Hợp Đồng Tình Nhân 2

Chương 212 - Đừng Quên Thân Phận Của Em

/333


Đột nhiên nụ hôn xuất hiện, khiến cho Diệu Tinh phản ứng không kịp nữa. Sự cường thế của Mộ Sở đã làm cho Diệu Tinh không cách nào tránh thoát. Mộ Sở hung hăng hôn Diệu Tinh giống như đang phát tiết lửa giận trong lòng mình vậy.

Ô… Diệu Tinh nhíu chặt lông mày. Dưới tình thế cấp bách, cô mở hai hàm răng ra cắn vào môi của Mộ Sở. Mộ Sở có nhận thấy hành vi này của Diệu Tinh, nhưng anh cũng không hề tránh né, cho đến khi mùi vị máu tanh từ từ lan tràn ra, Mộ Sở mới chậm rãi buông Diệu Tinh ra.

Trình Diệu Tinh, tại sao, mặc dù em đã gây cho tôi vết thương như vậy, nhưng mà tôi cũng vẫn có thể tiếp nhận không hề oán hận một câu. Có phải là tôi cũng đáng bị coi thường hay không? di@en*dyan(lee^qu.donnn), Mộ Sở thoáng khẽ cúi đầu nhìn Diệu Tinh, bởi vì tức giận và hít thở không thông mà khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên.

Anh thật khốn kiếp! Diệu Tinh giận đùng đùng xoay người đi. Chỉ là cô cũng không còn kịp bước đi ra được nửa bước liền cả người liền cứng đờ ở nguyên tại chỗ. Ở cách nơi đó mấy bước, Tiêu Lăng Phong cùng Đường Nhã Đình đang đứng ở nơi đó, Tiêu Lăng Phong nhìn chằm chằm chặt chẽ Diệu Tinh, trong đôi mắt của tựa như sắp phun ra lửa.

Mộ Sở nhìn Tiêu Lăng Phong đứng bên cạnh Đường Nhã Đình, trong lòng càng thêm bất mãn, hiện tại Diệu Tinh đã mang thai con của anh, thế nhưng anh lại dẫn theo một người phụ nữ khác đi dạo phố như vậy. Mộ Sở nắm thật chặc quả đấm, anh khẽ cười lên một tiếng, tiến lên kéo tay Diệu Tinh “Tiêu Lăng Phong, mày tức giận sao”

Hiện tại có phải mày cũng có thể lý giải được tâm tình của Diệu Tinh rồi hay không.

Diệu Tinh, anh trai của tôi qua đời lâu như vậy rồi, cũng là thời điểm em nên quên anh ấy đi thôi! Mộ Sở dịu dàng nói ra một câu, sau đó anh đưa tay lên lau nước mắt trên mặt Diệu Tinh: Tôi và anh trai của tôi cũng đều hi vọng em sống thật vui vẻ.

Sự ôn nhu cùng với sự an ủi của Mộ Sở khiến Diệu Tinh có chút kinh ngạc. Cô cũng nhìn lại Mộ Sở vẻ không hiểu, cho đến lúc Tiêu Lăng Phong đi tới, tức giận kéo cô lại đến bên cạnh mình.

Cổ tay của Diệu Tinh bị Tiêu Lăng Phong nắm phải có chút đau. Cô cắn môi, cúi đầu. Trong lòng có chút áy náy, cũng có chút bất mãn. Anh có gì mà phải tức giận chứ! Không phải là anh cũng mang theo Đường Nhã Đình ra đường giống như vậy đó thôi! Nhìn Đường Nhã Đình trong tay là túi lớn túi nhỏ đựng đồ dùng hàng ngày. Diệu Tinh cười đến mức khổ sở. Phải quan hệ thân mật đến cỡ nào, ngay cả đồ dùng dành riêng cho phái nữ cũng có thể mua trong một lần như vậy...

Mộ Sở, tôi cảnh cáo anh một lần nữa, anh hãy cách xa Trình Diệu Tinh một chút cho tôi! Tiêu Lăng Phong lạnh lùng nói xong, lôi Tịch Mạt, xoải bước đi về hướng xe của mình. Bất kể phản ứng của Mộ Sở, cũng không qua tâm tới Đường Nhã Đình, mà hét to, rồi nhét Diệu Tinh vào bên trong xe của mình.

Chiếc xe lao đi giống như là mũi tên rời khỏi cánh cung vậy.

Diệu Tinh tựa lưng thật chặc vào ghế ngồi. Lục lọi tìm dây an toàn thắt lại thật chặt.

Tiêu Lăng Phong, anh hãy bình tĩnh một chút! Diệu Tinh lớn tiếng kêu. Tiêu Lăng Phong không thèm để ý tới sự hoảng sợ của Diệu Tinh, chỉ có con ngươi của anh đã đỏ rực lên gần như sắp nhỏ ra máu, nói cho Diệu Tinh biết, giờ phút này anh đang rất tức giận...

Tiêu Lăng Phong, có phải là anh phát điên rồi hay không! Diệu Tinh dùng lực, mạnh mẽ túm lấy tay của Tiêu Lăng Phong thật chặc: Buông tôi ra!

Em hãy im miệng cho anh! Tiêu Lăng Phong hét lớn một tiếng, thô lỗ kéo Diệu Tinh vào trong phòng khách. Diệu Tinh siết ống tay áo Tiêu Lăng Phong thật chặt, giống như chỉ sợ Tiêu Lăng Phong sẽ hất cô ra vậy. Trong lòng cô biết rất rõ ràng, nếu như mà mình bị Tiêu Lăng Phong hất ra, vứt bỏ đi, thì tình huống của sự việc tuyệt đối không phải là vui vẻ như mình đã dự liệu.

Trình Diệu Tinh. Em đã nói hôm nay trong người em không thoải mái, không đi làm. diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Chính là vì muốn dành ra thời gian để đi gặp người đàn ông kia phải không? Tiêu Lăng Phong rống to, gân xanh trên cổ cũng lồi lên bởi vì sự tức giận này của anh.

Tiêu Lăng Phong anh lại nói nhăng nhít gì đó! Diệu Tinh cau mày: Hai người chúng ta chỉ là tình cờ gặp nhau mà thôi!

Tình cờ? Hừ… Tiêu Lăng Phong cườ: Làm sao lại đúng lúc như vậy nhỉ? Tình cờ ư? Làm sao em lại không tình cờ gặp anh chứ?

Anh bận rộn như vậy, làm có thể tình cờ gặp anh được! Diệu Tinh cũng tức giận, lần này đổi lại là cô hất Tiêu Lăng Phong ra...

Em như vậy là có ý gì! Tiêu Lăng Phong bất mãn với thái độ kia của Diệu Tinh, lại càng không thỏa mãn với lời nói của Mộ Sở..., nói về cái chết của Mộ Thần ư? Người nào đó tới đây chính là bởi vì để nói chuyện này! Hừ, thì ra là, đây chính là nguyên nhân mà mấy ngày gần đây tâm tình của Diệu Tinh xuống thấp như vậy. Anh làm nhiều như vậy, kết quả trong lòng cô vẫn tâm tâm niệm niệm những chuyện ảo tưởng, lại còn tưởng nhớ đến người đàn ông khác nữa chứ!

Em có ý tứ gì ư? Diệu Tinh ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lăng Phong. Đã bị cô nhìn thấy như vậy rồi, thế nhưng anh lại vẫn có thể tỉnh táo như thế: Tại sao anh lại chất vấn em? Tiêu Lăng Phong, không phải là mới sáng sớm hôm nay đó thôi, anh cũng nói là bận rộn chuyện của công ty? Từ lúc nào thì nghiệp vụ của Thiên Tuấn có thêm ngành nghề mới là phụng bồi phụ nữ ra đường thế nhỉ?

Trình Diệu Tinh! Tại sao em lại nói như vậy? Tiêu Lăng Phong hỏi: Bất quá anh cũng chỉ là ra đường cùng Đường Nhã Đình, hai chúng ta còn không có chuyện hôn nhau ở ngoài đường phố đâu!

A… Diệu Tinh cười chế giễu: Đúng như vậy, những chuyện kín đáo như vậy dĩ nhiên cần phải làm ở trong phòng bệnh rồi.

Lời nói này của Diệu Tinh làm Tiêu Lăng Phong kinh hãi một hồi. Hôn môi nhau ở trong phòng bệnh sao? Diệu Tinh đang nói cái gì thế nhỉ?

Bị em nói trúng rồi phải không? @MeBau*diendan@leequyddonn@ Diệu Tinh khổ sở cười lên một tiếng: Chẳng qua là hai chúng ta chỉ tình cờ gặp nhau, không phải gọi điện thoại giữa đêm hôm khuya khoắt! Diệu Tinh càng nói càng là tức giận, cuối cùng thì cô gần như cô đã hét lên khi nói những lời này: Tiêu Lăng Phong, anh đùa bỡn trêu chọc em như vậy thấy rất thích thú có phải hay không? Diệu Tinh khổ sở hỏi một câu.

Tay của Tiêu Lăng Phong chợt cứng đờ! Diệu Tinh biết chuyện Đường Nhã Đình gọi điện thoại. Tay anh từ từ nắm chặt lại, nhưng mà còn chuyện hôn môi nhau thì xảy ra khi nào vậy. Giờ phút này anh đã sớm đã không còn nhớ rõ Đường Nhã Đình cố ý chế tạo ra tình huống cái hôn ngoài ý muốn là như thế nào rồi.

Trình Diệu Tinh, em không cần phải cố tình gây sự làm gì, hai chúng ta gọi điện thoại cho nhau thì thế nào. Không phải là em cũng tâm tâm niệm niệm luôn luôn nhung nhớ đến người tình cũ của mình đó sao. Thế nào? Bởi vì quá mức nhớ nhung rồi, cho nên em mới chạy đi tìm cái đó đồ dỏm kia để tìm kiếm an ủi phải không?

Diệu Tinh giận đến phát run. Cô tay giơ lên, nặng nề đánh Tiêu Lăng Phong một cái tát.

Chát! Âm thanh này cũng đủ để khiến cho mọi người cũng thanh tỉnh lại! Tiêu Lăng Phong, anh là đồ khốn kiếp! Diệu Tinh hét to. Trong lòng bàn tay của cô đã bắt đầu tê dại, nhìn dấu tay hằn ở trên gương mặt của Tiêu Lăng Phong, trong lòng Diệu Tinh đau đớn một hồi.

Tiêu Lăng Phong bị cái tát nghiêng mặt đi, gương mặt anh đau rát. Trình Diệu Tinh, lại một lần nữa em đã vì một người đàn ông khác mà rat tay với anh như vậy. Có phải là em cảm thấy gần đây anh đã cưng chìu em quá mức, cho nên em liền quên hết tất cả rồi hay không? Tiêu Lăng Phong tức giận kéo Diệu Tinh qua.

Quên hết tất cả ư? Diệu Tinh từ từ ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lăng Phong.

Trình Diệu Tinh, chớ quên thân phận của em là gì! Tiêu Lăng Phong nắm lấy cổ tay của Diệu Tinh. Bàn tay của cô lúc này đều nhuộm một màu đỏ rực. Có thể thấy được là cô đã thật dùng lực rất mạnh. Trong lòng Tiêu Lăng Phong rất đau. Đối với Mộ Sở, mặc dù hắn làm chưa làm gì quá phận của mình, Diệu Tinh cũng vẫn có thể chịu được, nhưng mà đối với anh...

“Trình Diệu Tinh, có phải là trong lòng của em, anh vĩnh viễn lúc nào cũng không thể bằng được anh em nhà họ Mộ hay không? Tiêu Lăng Phong từ từ khạc ra mấy chữ, bờ môi của anh tựa như cũng đang run rẩy.

Vậy em thì sao đây? Diệu Tinh ngẩng đầu lên: Tiêu Lăng Phong, ở trong lòng anh, đến tột cùng em được coi là cái gì đây? Cô dùng sức rút cổ tay của mình ra: Ha ha… Thân phận, em biết em chẳng là cái gì hết, không là gì hết! Em làm sao dám quên hết tất cả, làm sao em có thể quên được thân phận của mình kia chứ. Rõ ràng như vậy, cho nên, em vẫn luôn không dám hỏi về những điều này, mặc dù em đã bị những vấn đề này hành hạ đến nổi điên, em cũng vẫn phải nhẫn nhịn lại ở trong lòng. Diệu Tinh cắn môi, những vấn đề này ngay từ ban đầu cô đã hiểu biết rất rõ ràng rồi, nhưng khi chính tai nghe thấy những lời mà Tiêu Lăng Phong đã nói ra, thì cô lại đau đớn, khó chịu không thể chịu đựng nổi như vậy!

Có người gọi điện thoại đến nói rằng anh đang cùng với người phụ nữ nhân ở chung một chỗ, em không dám hỏi. Ngửi thấy mùi nước hoa ở trên người của anh, em cũng vậy làm bộ như không biết gì hết!

Vậy thì bây giờ em đang làm gì đây? Tiêu Lăng Phong thở phì phò nhìn chằm chằm vào Diệu Tinh. Có chuyện xảy ra, cô tình nguyện tự mình suy nghĩ bậy bạ lung tung, chứ cũng không chịu mở miệng ra để hỏi anh. Cô tình nguyện đi theo một kẻ khác khó dây vào để bày tỏ, chứ cũng không chịu tin tưởng anh chút nào: Là bởi vì do anh hỏi em rồi, cho nên, em cũngliền hỏi lại anh như vậy, hay là… Bởi vì anh đi cùng với Nhã Đình, cho nên em không vui, liền đi tìm hắn để bày tỏ, hay là, em nghĩ muốn trả thù? Tiêu Lăng Phong cố ý nói một câu: Bởi vì nhìn thấy anh đi cùng với Nhã Đình rồi, cho nên em phải đi tìm Mộ Sở?

Tiêu Lăng Phong, anh muốn em phải nói mấy lần với anh nữa đây? Diệu Tinh lớn tiếng gào thét: Em đã nói là hai chúng ta chỉ ngẫu nhiên gặp nhau mà thôi, tại sao anh lại không tin!

Tại sao anh lại cần phải tin tưởng chứ? Tiêu Lăng Phong hỏi: Ở vào thời điểm cần phải tin tưởng, Trình Diệu Tinh, em có tin tưởng anh sao? Tiêu Lăng Phong đến gần thêm một chút: Nếu như là anh nói anh cũng chỉ là ngẫu nhiên gặp được Nhã Đình mà thôi, em có tin hay không? Nếu như mà em nhìn thấy ở ngoài đường phố anh lại đi ôm ôm ấp ấp nhau như vậy, khi đó em sẽ thật sự coi như không có chuyện gì xảy ra phải không?

Diệu Tinh trầm mặc. Tại sao anh có thể bẻ cong sự thật như vậy. Ánh mắt không thấy được thì nhất định là giả sao?

Nhìn xem, em cũng không tin tưởng mà! Tiêu Lăng Phong cười lạnh: Cho nên, Diệu Tinh. Chuyện này, tốt nhất là em hãy cho anh một lời giải thích rõ ràng… Tiêu Lăng Phong đang cố gắng đè nén cơn tức giận trong lòng xuống. Khó khăn lắm anh mới có được sự bình tĩnh như vậy, anh cần phải rất quý trọng.

Em đã giải thích rồi, anh hãy giải thích đi! Những giọt nước mắt của Diệu Tinh đã biến mất.

Tại sao em cảm thấy anh cần phải giải thích? Tiêu Lăng Phong từ từ ngẩng đầu lên: Không phải em đã nói em đã hiểu rõ ràng thân phận của mình rồi đó sao? Như vậy em cảm thấy em có tư cách muốn nghe lời giải thích của anh? Em là gì của anh vậy?

Nếu như em đã không phải là người như thế nào của anh, vậy thì Tiêu Lăng Phong, em cũng không cần thiết phải nói cái gì nữa. Thân phận của em như thế nào, em hiểu rất rõ ràng. Không cần anh cứ phải hết lầnnày đến lượt khác nhắc nhở em như vậy!

Trình Diệu Tinh! Tiêu Lăng Phong cắn răng: Bởi vì không có liên quan, cho nên em liền không chịu giải thích sao? Cảm thấy anh không thể xen vào cuộc sống của em có phải hay không? Tiêu Lăng Phong tiến tới gần Diệu Tinh thêm chút nữa: Anh muốn nói là, quan hệ giữa chúng ta là mối quan hệ hợp đồng thì sao đây?

Ầm một tiếng… giống như có một tiếng sấm nổ tung lên đỉnh đầu. Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong không thể tin được, anh vậy mà lại nói ra những điều như vậy.

“… Tiêu, Tiêu Lăng Phong… Diệu Tinh mấp máy đôi môi có chút run rẩy: Thì ra là, trong lòng của anh thật sự nghĩ về em như vậy. Diệu Tinh lớn tiếng kêu, dùng sức đẩy Tiêu Lăng Phong ra. Quan hệ hợp đồng… Ha ha, rốt cục anh cũng đã nói ra được ý nghĩ trong lòng mình rồi sao? Hóa ra, ở trong lòng của anh, vị trí của em chính là như vậy.

Nhịp tim của Tiêu Lăng Phong như bị lỡ, đập chậm mất một nhịp. Vừa mới rồi anh đã nói ra cái gì vậy.

Diệu Tinh cắn răng ôm thật chặc lấy ngực, phí sức thở hào hển, bộ dáng của cô như vậy, Tiêu Lăng Phong nhìn thấy mà trong lòng anh cuộn lên từng trận đau nhói.

Diệu Tinh, anh...

Tiêu Lăng Phong, tại sao anh lại muốn đối xử tàn nhẫn với em như vậy? Diệu Tinh hỏi: Anh hãy nói cho em biết, rốt cuộc câu nói nào của anh mới là thật? Có phải là, những lời nói trong khoảng thời gian từ trước tới nay… những hànhđộng dịu dàng kia của anh, cũng chỉ là do anh nhất thời cao hứng mà thôi, đúng không...

Trình Diệu Tinh, em có lương tâm sao? Tiêu Lăng Phong hỏi: Em còn muốn tôi đối xử với em như thế nào nữa đây? Hả?

Đúng như vậy! Anh tốt với em. Diệu Tinh cười: Nhưng mà… Trong lòng của anh thật sự nghĩ như vậy hay sao? Cô hỏi: Anh cũng đã có thể đối xử với em rất tốt như vậy, tại sao anh lại không thể tin tưởng ở em?

Vậy em có tin tưởng tôi sao? Tiêu Lăng Phong hỏi.

Về sau này cũng không quan trọng nữa rồi! Tiêu Lăng Phong, tôi sẽ khác, sẽ giữ bổn phận của mình, tôi cũng sẽ không còn bao giờ quan tâm đến những chuyện mà tôi không nên quan tâm nữa! Tôi sẽ nhớ mình chỉ là một thứ gì đó, chuyện không nên quan tâm thì tôi nhất định sẽ không quan tâm!

Mọi chuyện đã trở nên căng thẳng. Tay của Tiêu Lăng Phong run rẩy.

Hay cho câu nói sẽ không quan tâm nữa kia! Ha ha… Tiêu Lăng Phong cười: Trình Diệu Tinh, đây là do cô nói đấy nhé, cô không quan tâm, cho nên, những chuyện tôi muốn làm như thế nào, đó là tự do của tôi, có phải hay không… Nhớ những lời cô đã ngày hôm nay đó, cô không được hối hận.

/333

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status