Trong biệt thự. Diệu Tinh luống cuống tay chân giúp Tiêu Lăng Phong xử lý vết thương. Nhìn vết thương thật sâu trong lòng bàn tay của anh, cô thật sự không sao khống chế được nước mắt từ trong mắt cứ chảy ra.
Tiêu Lăng Phong! Diệu Tinh ngẩng đầu lên. Từ nay về sau anh không nên như vậy nữa có được hay không? Anh có biết như vậy là rất nguy hiểm hay không?
Vậy còn em thì sao? Tiêu Lăng Phong hỏi: Chẳng phải là em cũng đã liều lĩnh bảo vệ cho anh đó sao? Khi đó ở trong lòng em nghĩ muốn cái gì? Đó là phản xạ của loại phản ứng có điều kiện chăng?
! Diệu Tinh thoáng lặng người đi. Cô thực sự không hề nghĩ đến thứ gì cả, chỉ biết là, trong nháy mắt nhìn thấy người đàn ông kia xông lại, cô trước phải bảo vệ cho Tiêu Lăng Phong, không muốn anh phải bị một chút thương tổn
Em rõ ràng là đã hành động vì anh như vậy! Diệu Tinh, muốn em thừa nhận điều đó thật sự có khó khăn đến như vậy hay sao? Tiêu Lăng Phong nâng gương mặt của Diệu Tinh: Em hãy dũng cảm đối diện đối với cảm giác trong lòng mình đi, có được hay không?
Nhìn sự dịu dàng trong mắt Tiêu Lăng Phong đan xen cùng với vẻ mặt bất đắc dĩ của anh, Diệu Tinh mím môi lại, giống như là một đứa bé bị uất ức gì điều đó vậy.
Về sau gặp phải những chuyện như vậy, em không nên làm như vậy, có được hay không? Diệu Tinh, anh không muốn em phải chịu bất cứ một chút thương tổn nào! Nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong thâm tình nói: Diệu Tinh, anh yêu em! Không chỉ một lần anh đã sạt qua vai của Tử Thần, anh không muốn ở bỏ qua cơ hội lần này, nếu như anh bỏ lỡ…Anh thật không biết mình còn có cơ hội để nói ra nữa hay không.
Diệu Tinh hoàn toàn sửng sốt, cô vẫn còn chưa tỉnh lại từ trong cơn khiếp sợ vừa mới rồi, lại bị những lời nói cả kinh này của Tiêu Lăng Phong làm cho nói không ra lời.
Em cũng thử yêu anh, có được hay không? Tiêu Lăng Phong nhẹ giọng hỏi, chậm rãi hôn lên ánh mắt của Diệu Tinh, từng chút từng chút đi theo những giọt nước mắt của cô, sau đó khẽ hôn lên đôi môi của cô. Thân thể Diệu Tinh khẽ run lên một cái, nhưng cô cũng không đẩy Tiêu Lăng Phong ra…
Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng cẩn thận từng ly từng tí ôm lấy Diệu Tinh, giống như là anh đang ôm một con búp bê bằng thủy tinh dễ vỡ vậy, chỉ sợ không cẩn thận bị va chạm sẽ làm vỡ mất cô. Cho tới bây giờ Tiêu Lăng Phong cũng chưa từng bao giờ cảm thấy cự ly giữa hai người lại gần nhau đến như vậy! Cho tới bây giờ anh cũng cảm thấy mình lại hạnh phúc như vậy! Giờ phút này, tựa như bao nhiêu những thống khổ, mệt mỏi lẫn áp lực nặng nề chất chứa trong lòng anh lâu nay cũng đã biến mất toàn bộ không còn thấy đâu nữa.
Loại êm ái giống như lông chim thế này, làm cho Diệu Tinh đầu tiên là khiếp sợ, sau đó cô chậm rãi nhắm mắt lại, đáp lại nụ hôn kia của Tiêu Lăng Phong. Tựa như là bởi vì sự đáp lại kia của Diệu Tinh, trong nháy mắt nhịp tim của Tiêu Lăng Phong như ngừng lại một chút. Diệu Tinh, cứ giữ cho chúng ta vẫn tiếp tục như thế này có được hay không?
Tiêu Lăng Phong hôn môi Diệu Tinh, bàn tay chậm rãi kéo vạt áo Diệu Tinh lên.
Không muốn Diệu Tinh bắt được bàn tay của Tiêu Lăng Phong. Hô hấp của cô có chút dồn dập. Trong tròng mắt vẫn còn mịt mờ những giọt nước mắt kia có một chút kinh hoảng lộ ra: Tôi…
Sự sợ hãi trong mắt Diệu Tinh khiến trong lòng Tiêu Lăng Phong đau nhói. Anh biết hết thảy đều bởi vì trong quá khứ, anh đã gây ra tổn thương quá sâu cho Diệu Tinh.
Diệu Tinh, đừng sợ, anh bảo đảm, nếu không được sự cho phép của em, anh sẽ không bắt nạt em! Tiêu Lăng Phong hòa nhã nói xong, sau đó liền cởi quần áo nhuốm máu của Diệu Tinh ra: Em đi ngủ đi, anh đi tắm. Thân thể của anh có chút khô nóng.
Anh chớ có lộn xộn. Diệu Tinh kéo Tiêu Lăng Phong đứng dậy: Trên người của anh đang bị thương tích, không thể để dính nước. Cô đưa tay lôi kéo cánh tay Tiêu Lăng Phong lại, lại buông ra giống như là bị chạm phải điện vậy.
Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, không quan trọng! Tiêu Lăng Phong cười đến đặc biệt dịu dàng, sau đó chậm rãi cởi áo sơ mi ra đặt ở trên ghế sa lon, xoay người sang chỗ khác. Diệu Tinh nhìn thấy vết sẹo sau lưng Tiêu Lăng Phong kia. Lại nhớ đến cái đêm mưa hôm đó, Tiêu Lăng Phong đã liều lĩnh bảo vệ cô, ngực dường như đã bị xé ra một vết thương. Lãnh Phong đi ào ào vào bên trong, Diệu Tinh che miệng lại thật chặc, chỉ sợ mình bật khóc thành tiếng.
Tựa như là nhận thấy được sự khác thường của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong dừng bước, nhưng mà không đợi anh xoay người lại, Diệu Tinh đã tiến lên ôm lấy anh.
Tiêu Lăng Phong
Sao vậy? Tiêu Lăng Phong không hiểu, anh khẽ quay đầu lại, lại chỉ có thể nhìn thấy Diệu Tinh đỉnh đầu. Diệu Tinh? Anh có thể rất khẳng định mình không hề làm gì sai, thế nhưng mà tại sao cô lại khóc.
Làm sao anh lại ngu như vậy, anh có biết tánh mạng con người chỉ có một mà thôi, hay không? Diệu Tinh bề ngoài nghẹn ngào, nước mắt nóng bỏng dính vào trên lưng Tiêu Lăng Phong. Viên đạn này thiếu chút nữa đã đoạt đi tính mạng của Tiêu Lăng Phong. Chỉ nhìn vết sẹo kia, Diệu Tinh sợ đến phát run khi nhớ đến đêm mưa ngày hôm ấy!
Trên lưng anh chính là cái dấu đạn bắn kia, Diệu Tinh nhắm mắt lại, chậm rãi đặt một nụ hôn lên nơi nào đó của người đó.
Nụ hôn vừa đặt xuống. sau lưng Tiêu Lăng Phong chợt cứng đờ. Tay cũng lập tức nắm chặt lại chung một chỗ
Cũng là bởi vì biết sinh mạng chỉ có một lần, cho nên anh mới không muốn mình phải hối hận. Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Diệu Tinh đang vòng qua ở bên hông anh.
“Diệu Tinh, đừng khóc nữa, chuyện cũng đã qua rồi, em xem anh đã không thể xảy ra chuyện gìg rồi sao? Anh nhẹ nhàng cười an ủi.
Tiêu Lăng Phong, em nên làm cái gì bây giờ Diệu Tinh bất lực hỏi.
Anh sẽ không cưỡng ép em phải làm cái gì hết! Diệu Tinh, chỉ cần em không trốn tránh anh là đủ rồi!” Tiêu Lăng Phong từ từ xoay người lại, ôm lấy Diệu Tinh: Em biết không, sức tự chủ của anh rất kém cỏi, cho nên em không nên lộn xộn nữa. Anh nói xong nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ở trên trán Diệu Tinh
Đứng ở trong nước lạnh hồi lâu, rốt cục Tiêu Lăng Phong cũng từ từ tỉnh táo lại, khi anh trở lại phòng ngủ thì Diệu Tinh đã ngủ say. Cô nằm nghiêng, cả người co rúc lại thành một khối, ánh sáng không rõ lắm của ngọn đèn ngủ ở đầu giường cũng đủ bao phủ lên thân hình của cô. Nhìn Diệu Tinh gối đầu lên hai bàn tay nhỏ bé đặt ở trên gối, trong lòng Tiêu Lăng Phong chợt dội lên một hồi co rút.
Trên cổ tay của cô có hai cái vết sẹo vẫn lẳng lặng nằm ở nơi đó. Tiêu Lăng Phong từ từ tiến lại gần, ôm thân thể Diệu Tinh vào trong ngực. Diệu Tinh, nếu như thời gian có thể quay ngược lại, anh thật sự sẽ không bao giờ làm tổn thương em như vậy nữa! Xin em hãy tin tưởng anh, anh thật sự rất hối hận! Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng đặt ở trên môi Diệu Tinh mootjnuj hôn, sau đó anh cũng nhắm mắt lại. Cảm giác an tĩnh như thế này làm cho anh không đành lòng ngủ, nhưng lại không cách nào ngăn cản được sự đột kích của mỏi mệt
Tiêu Lăng Phong ngủ nhưng mà cũng không lâu lắm, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên. Anh cau mày, nhanh chóng đã cầm điện thoại di động lên nhận cuộc gọi, sau đó nhìn Diệu Tinh một chút. Cô vẫn chìm trong giấc ngủ say như cũ, Tiêu Lăng Phong liền thở phào nhẹ nhõm... A lô? Đối với cái mã số xa lạ này, Tiêu Lăng Phong không có một chút ấn tượng tốt đẹp nào. Anh nói gì? Gương mặt Tiêu Lăng Phong vốn đang mỏi mệt trong nháy mắt liền trở nên tỉnh táo. Anh bật dậy giống như tên bắn, trong mắt thoáng qua ánh nhìn phức tạp: Được rồi, tôi biết rồi! Tiêu Lăng Phong nói xong liền cúp điện thoại, vội vã thay đổi quần áo chạy ra ngoài.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Diệu Tinh bỗng nhúc nhích, nhưng cũng không hề tỉnh lại, tựa như là mùi vị trên giường đã làm cho cô cảm thấy an tâm. Cho nên hương vị giấc ngủ của cô cũng đặc biệt ngọt ngào.
Tiêu Lăng Phong vội vã ngồi vào trong xe. Mới vừa rồi chuyện nói trong điện thoại là thật sao? Dương Nhược Thi nói Đường Nhã Đình đi tìm Triệu Chí Viễn. Đến lúc này Tiêu Lăng Phong mới nhớ tới lúc ở bệnh viện Đường Nhã Đình đã nói, em sẽ giúp anh.
Hồ đồ! Tiêu Lăng Phong nhanh chóng khởi động xe, anh lái xe cực nhanh, chỉ sợ nếu chậm một bước, sẽ không còn kịp ngăn cản Đường Nhã Đình lại nữa.
Tiêu thiếu gia! Tiêu Lăng Phong một đường vọt vào quán rượu, không để ý đến vệ sĩ đi cùng ở phía sau anh. Anh giơ chân lên. Một cước đá văng cửa phòng ra! Rầm! Đột nhiên một tiếng động kinh hãi vang làm Triệu Chí Viễn ngã ngửa ra, cũng làm cho Đường Nhã Đình kinh hãi. Nghe thấy những tiếng bước chân dồn dập, khóe miệng Đường Nhã Đình lộ ra một nụ cười hàm chứa nước mắt. Tiêu Lăng Phong, rốt cuộc thì anh cũng đã tới! Cô nhìn Triệu Chí Viễn đang tham lam hôn mình, tay nắm lại thành quả đấm thật chặc. Cô cảm thấy cực kỳ ghê tởm, nhưng cũng tự an ủi mình, Đường Nhã Đình, không có sao hết, nếu như làm như vậy mà có thể lấy lại được Tiêu Lăng Phong, thì thực sự cũng rất đáng giá!
Tiêu Lăng Phong bước nhanh vào, xông tới, bát đĩa ăn uống trên bàn rơi vỡ đầy đất. Váy áo của Đường Nhã Đình bị lôi kéo rách mướp, cả người cô cũng bị đặt ở trên bàn ngổn ngang một mảnh kia.
Buông cô ấy ra! Triệu Chí Viễn vừa mới nghe thấy tiếng hét đã bị đánh ngã xuống trên mặt đất. Hắn rên lên một tiếng đau đớn. Sờ sờ lên vết máu ở khóe miệng. Vốn là cho là đã ở tại chỗ này lâu như vậy, đột nhiên có người tự động đưa tới cửa là chuyện tốt, nhưng mà bây giờ… Hắn thật hận!
Triệu Chí Viễn nhìn chằm chằm vào Tiêu Lăng Phong, tại sao mỗi lần tao muốn ra ngoài mày lại làm hỏng chuyện tốt của tao như thế!
Lăng Phong? Con ngươi Đường Nhã Đình mở trừng lên thật to, từ trên bàn ăn chật vật té xuống, không kịp đau đớn. Nước mắt của cô đã biến mất, sau đó hốt hoảng lôi kéo quần áo của mình đang rơi xuống Anh, sao anh lại tới đây. Đường Nhã Đình hoảng sợ lui về phía sau, hốt hoảng, bất lực khóc lóc... Chuyện, không phải là như vậy đâu, Lăng Phong! Anh hãy nghe em giải thích! Đường Nhã Đình giống như là cực kỳ sợ hãi, thân thể cũng đang phát run lên.
Ngực Tiêu Lăng Phong phập phồng kịch liệt. Triệu Chí Viễn, lá gan của mày quả thật không nhỏ. Tiêu Lăng Phong hung hăng cắn răng, anh thật hận không thể giết hắn để phát tiết mối hận này.
Lăng Phong? Thấy mình thê thảm như vậy mà vẫn không thể nào đổi lấy sự thương cảm của Tiêu Lăng Phong, Đường Nhã Đình khẽ gọi, nhìn chính xác miểng thủy tinh trên đất, cô một cước đạp lên, răng cắn chặt vào môi, rên lên một tiếng.
Nhìn thấy một màn trước mắt như vậy, Tiêu Lăng Phong trong lòng đau xót, nhanh chóng cởi xuống chiếc áo khoác của mình ra, khoác lên trên người Đường Nhã Đình. Ai cần cô phải làm như thế! Tiêu Lăng Phong rống to.
Đường Nhã Đình ngẩn ra, nước mắt chảy hung hơn: Em… em chỉ là muốn giúp anh! Đường Nhã Đình đáng thương ngẩng đầu lên: Lăng Phong, em không muốn nhìn thấy anh phải mệt mỏi như vậy. Nhưng mà đầu óc em lại không được thông minh, không thể giúp được công việc cho anh giống như Diệu Tinh…”
Cho nên cô mới tới nơi này để cùng người ta… Tiêu Lăng Phong nổi cáu, nhưng mà anh lại cũng không thể tàn nhẫn nói ra hai chữ Lên giường kia. Vấn đề của tôi tự tôi sẽ giải quyết, chẳng lẽ cô cảm thấy tôi là một người đàn ông phải cần tới một người phụ nữ khác bán thân thể của mình để giúp tôi giải quyết nguy cơ hay sao?
Nhưng mà em không thể tự mình làm việc giúp cho anh giống như người khác! Đường Nhã Đình khóc thê thảm. Lăng Phong, em chỉ là muốn giúp anh thôi! Đường Nhã Đình thả thái độ của mình vào cấp thấp nhất, vô tội nhất, cố gắng lay động tình cảm trong lòng Tiêu Lăng Phong. Cô không tin, tình cảm hai mươi mấy năm qua nói quên là có thể quên ngay được.
Giờ phút này, trong lòng Tiêu Lăng Phong ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Anh thoáng nắm chặt quả đấm, sau đó anh tự tay kéo Đường Nhã Đình qua: Cô đi ra ngoài cho tôi! Tiêu Lăng Phong tức giận quát lên. Sau đó anh lôi Đường Nhã Đình xoải bước đi ra ngoài quán rượu.
Đường Nhã Đình cắn môi, trong lòng bàn chân dội lên từng hồi đau đớn, nhưng mà cô nhất định không để cho mình mở miệng kêu một tiếng. Như vậy, khi chính anh phát hiện ra thì có phải anh sẽ cảm thấy bị áy náy hơn, đau lòng hơn hay không? Tiêu Lăng Phong tới sớm hơn so với dự đoán của cô. Cho nên, Lăng Phong, lúc này có phải là anh vẫn có chút gì đó còn đang quan tâm đến em có đúng hay không?
Tại sao cô lại muốn như vậy! Tiêu Lăng Phong đẩy Đường Nhã Đình tới chỗ ngồi trong xe: Đường Nhã Đình, có phải đầu óc của cô đang có bệnh hay không?
Lăng Phong! Đường Nhã Đình nghẹn ngào: Thật xin lỗi, nhưng mà em thực sự chỉ là muốn giúp anh thôi…
Tiêu Lăng Phong! Diệu Tinh ngẩng đầu lên. Từ nay về sau anh không nên như vậy nữa có được hay không? Anh có biết như vậy là rất nguy hiểm hay không?
Vậy còn em thì sao? Tiêu Lăng Phong hỏi: Chẳng phải là em cũng đã liều lĩnh bảo vệ cho anh đó sao? Khi đó ở trong lòng em nghĩ muốn cái gì? Đó là phản xạ của loại phản ứng có điều kiện chăng?
! Diệu Tinh thoáng lặng người đi. Cô thực sự không hề nghĩ đến thứ gì cả, chỉ biết là, trong nháy mắt nhìn thấy người đàn ông kia xông lại, cô trước phải bảo vệ cho Tiêu Lăng Phong, không muốn anh phải bị một chút thương tổn
Em rõ ràng là đã hành động vì anh như vậy! Diệu Tinh, muốn em thừa nhận điều đó thật sự có khó khăn đến như vậy hay sao? Tiêu Lăng Phong nâng gương mặt của Diệu Tinh: Em hãy dũng cảm đối diện đối với cảm giác trong lòng mình đi, có được hay không?
Nhìn sự dịu dàng trong mắt Tiêu Lăng Phong đan xen cùng với vẻ mặt bất đắc dĩ của anh, Diệu Tinh mím môi lại, giống như là một đứa bé bị uất ức gì điều đó vậy.
Về sau gặp phải những chuyện như vậy, em không nên làm như vậy, có được hay không? Diệu Tinh, anh không muốn em phải chịu bất cứ một chút thương tổn nào! Nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong thâm tình nói: Diệu Tinh, anh yêu em! Không chỉ một lần anh đã sạt qua vai của Tử Thần, anh không muốn ở bỏ qua cơ hội lần này, nếu như anh bỏ lỡ…Anh thật không biết mình còn có cơ hội để nói ra nữa hay không.
Diệu Tinh hoàn toàn sửng sốt, cô vẫn còn chưa tỉnh lại từ trong cơn khiếp sợ vừa mới rồi, lại bị những lời nói cả kinh này của Tiêu Lăng Phong làm cho nói không ra lời.
Em cũng thử yêu anh, có được hay không? Tiêu Lăng Phong nhẹ giọng hỏi, chậm rãi hôn lên ánh mắt của Diệu Tinh, từng chút từng chút đi theo những giọt nước mắt của cô, sau đó khẽ hôn lên đôi môi của cô. Thân thể Diệu Tinh khẽ run lên một cái, nhưng cô cũng không đẩy Tiêu Lăng Phong ra…
Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng cẩn thận từng ly từng tí ôm lấy Diệu Tinh, giống như là anh đang ôm một con búp bê bằng thủy tinh dễ vỡ vậy, chỉ sợ không cẩn thận bị va chạm sẽ làm vỡ mất cô. Cho tới bây giờ Tiêu Lăng Phong cũng chưa từng bao giờ cảm thấy cự ly giữa hai người lại gần nhau đến như vậy! Cho tới bây giờ anh cũng cảm thấy mình lại hạnh phúc như vậy! Giờ phút này, tựa như bao nhiêu những thống khổ, mệt mỏi lẫn áp lực nặng nề chất chứa trong lòng anh lâu nay cũng đã biến mất toàn bộ không còn thấy đâu nữa.
Loại êm ái giống như lông chim thế này, làm cho Diệu Tinh đầu tiên là khiếp sợ, sau đó cô chậm rãi nhắm mắt lại, đáp lại nụ hôn kia của Tiêu Lăng Phong. Tựa như là bởi vì sự đáp lại kia của Diệu Tinh, trong nháy mắt nhịp tim của Tiêu Lăng Phong như ngừng lại một chút. Diệu Tinh, cứ giữ cho chúng ta vẫn tiếp tục như thế này có được hay không?
Tiêu Lăng Phong hôn môi Diệu Tinh, bàn tay chậm rãi kéo vạt áo Diệu Tinh lên.
Không muốn Diệu Tinh bắt được bàn tay của Tiêu Lăng Phong. Hô hấp của cô có chút dồn dập. Trong tròng mắt vẫn còn mịt mờ những giọt nước mắt kia có một chút kinh hoảng lộ ra: Tôi…
Sự sợ hãi trong mắt Diệu Tinh khiến trong lòng Tiêu Lăng Phong đau nhói. Anh biết hết thảy đều bởi vì trong quá khứ, anh đã gây ra tổn thương quá sâu cho Diệu Tinh.
Diệu Tinh, đừng sợ, anh bảo đảm, nếu không được sự cho phép của em, anh sẽ không bắt nạt em! Tiêu Lăng Phong hòa nhã nói xong, sau đó liền cởi quần áo nhuốm máu của Diệu Tinh ra: Em đi ngủ đi, anh đi tắm. Thân thể của anh có chút khô nóng.
Anh chớ có lộn xộn. Diệu Tinh kéo Tiêu Lăng Phong đứng dậy: Trên người của anh đang bị thương tích, không thể để dính nước. Cô đưa tay lôi kéo cánh tay Tiêu Lăng Phong lại, lại buông ra giống như là bị chạm phải điện vậy.
Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, không quan trọng! Tiêu Lăng Phong cười đến đặc biệt dịu dàng, sau đó chậm rãi cởi áo sơ mi ra đặt ở trên ghế sa lon, xoay người sang chỗ khác. Diệu Tinh nhìn thấy vết sẹo sau lưng Tiêu Lăng Phong kia. Lại nhớ đến cái đêm mưa hôm đó, Tiêu Lăng Phong đã liều lĩnh bảo vệ cô, ngực dường như đã bị xé ra một vết thương. Lãnh Phong đi ào ào vào bên trong, Diệu Tinh che miệng lại thật chặc, chỉ sợ mình bật khóc thành tiếng.
Tựa như là nhận thấy được sự khác thường của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong dừng bước, nhưng mà không đợi anh xoay người lại, Diệu Tinh đã tiến lên ôm lấy anh.
Tiêu Lăng Phong
Sao vậy? Tiêu Lăng Phong không hiểu, anh khẽ quay đầu lại, lại chỉ có thể nhìn thấy Diệu Tinh đỉnh đầu. Diệu Tinh? Anh có thể rất khẳng định mình không hề làm gì sai, thế nhưng mà tại sao cô lại khóc.
Làm sao anh lại ngu như vậy, anh có biết tánh mạng con người chỉ có một mà thôi, hay không? Diệu Tinh bề ngoài nghẹn ngào, nước mắt nóng bỏng dính vào trên lưng Tiêu Lăng Phong. Viên đạn này thiếu chút nữa đã đoạt đi tính mạng của Tiêu Lăng Phong. Chỉ nhìn vết sẹo kia, Diệu Tinh sợ đến phát run khi nhớ đến đêm mưa ngày hôm ấy!
Trên lưng anh chính là cái dấu đạn bắn kia, Diệu Tinh nhắm mắt lại, chậm rãi đặt một nụ hôn lên nơi nào đó của người đó.
Nụ hôn vừa đặt xuống. sau lưng Tiêu Lăng Phong chợt cứng đờ. Tay cũng lập tức nắm chặt lại chung một chỗ
Cũng là bởi vì biết sinh mạng chỉ có một lần, cho nên anh mới không muốn mình phải hối hận. Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Diệu Tinh đang vòng qua ở bên hông anh.
“Diệu Tinh, đừng khóc nữa, chuyện cũng đã qua rồi, em xem anh đã không thể xảy ra chuyện gìg rồi sao? Anh nhẹ nhàng cười an ủi.
Tiêu Lăng Phong, em nên làm cái gì bây giờ Diệu Tinh bất lực hỏi.
Anh sẽ không cưỡng ép em phải làm cái gì hết! Diệu Tinh, chỉ cần em không trốn tránh anh là đủ rồi!” Tiêu Lăng Phong từ từ xoay người lại, ôm lấy Diệu Tinh: Em biết không, sức tự chủ của anh rất kém cỏi, cho nên em không nên lộn xộn nữa. Anh nói xong nhẹ nhàng đặt một nụ hôn ở trên trán Diệu Tinh
Đứng ở trong nước lạnh hồi lâu, rốt cục Tiêu Lăng Phong cũng từ từ tỉnh táo lại, khi anh trở lại phòng ngủ thì Diệu Tinh đã ngủ say. Cô nằm nghiêng, cả người co rúc lại thành một khối, ánh sáng không rõ lắm của ngọn đèn ngủ ở đầu giường cũng đủ bao phủ lên thân hình của cô. Nhìn Diệu Tinh gối đầu lên hai bàn tay nhỏ bé đặt ở trên gối, trong lòng Tiêu Lăng Phong chợt dội lên một hồi co rút.
Trên cổ tay của cô có hai cái vết sẹo vẫn lẳng lặng nằm ở nơi đó. Tiêu Lăng Phong từ từ tiến lại gần, ôm thân thể Diệu Tinh vào trong ngực. Diệu Tinh, nếu như thời gian có thể quay ngược lại, anh thật sự sẽ không bao giờ làm tổn thương em như vậy nữa! Xin em hãy tin tưởng anh, anh thật sự rất hối hận! Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng đặt ở trên môi Diệu Tinh mootjnuj hôn, sau đó anh cũng nhắm mắt lại. Cảm giác an tĩnh như thế này làm cho anh không đành lòng ngủ, nhưng lại không cách nào ngăn cản được sự đột kích của mỏi mệt
Tiêu Lăng Phong ngủ nhưng mà cũng không lâu lắm, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên. Anh cau mày, nhanh chóng đã cầm điện thoại di động lên nhận cuộc gọi, sau đó nhìn Diệu Tinh một chút. Cô vẫn chìm trong giấc ngủ say như cũ, Tiêu Lăng Phong liền thở phào nhẹ nhõm... A lô? Đối với cái mã số xa lạ này, Tiêu Lăng Phong không có một chút ấn tượng tốt đẹp nào. Anh nói gì? Gương mặt Tiêu Lăng Phong vốn đang mỏi mệt trong nháy mắt liền trở nên tỉnh táo. Anh bật dậy giống như tên bắn, trong mắt thoáng qua ánh nhìn phức tạp: Được rồi, tôi biết rồi! Tiêu Lăng Phong nói xong liền cúp điện thoại, vội vã thay đổi quần áo chạy ra ngoài.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Diệu Tinh bỗng nhúc nhích, nhưng cũng không hề tỉnh lại, tựa như là mùi vị trên giường đã làm cho cô cảm thấy an tâm. Cho nên hương vị giấc ngủ của cô cũng đặc biệt ngọt ngào.
Tiêu Lăng Phong vội vã ngồi vào trong xe. Mới vừa rồi chuyện nói trong điện thoại là thật sao? Dương Nhược Thi nói Đường Nhã Đình đi tìm Triệu Chí Viễn. Đến lúc này Tiêu Lăng Phong mới nhớ tới lúc ở bệnh viện Đường Nhã Đình đã nói, em sẽ giúp anh.
Hồ đồ! Tiêu Lăng Phong nhanh chóng khởi động xe, anh lái xe cực nhanh, chỉ sợ nếu chậm một bước, sẽ không còn kịp ngăn cản Đường Nhã Đình lại nữa.
Tiêu thiếu gia! Tiêu Lăng Phong một đường vọt vào quán rượu, không để ý đến vệ sĩ đi cùng ở phía sau anh. Anh giơ chân lên. Một cước đá văng cửa phòng ra! Rầm! Đột nhiên một tiếng động kinh hãi vang làm Triệu Chí Viễn ngã ngửa ra, cũng làm cho Đường Nhã Đình kinh hãi. Nghe thấy những tiếng bước chân dồn dập, khóe miệng Đường Nhã Đình lộ ra một nụ cười hàm chứa nước mắt. Tiêu Lăng Phong, rốt cuộc thì anh cũng đã tới! Cô nhìn Triệu Chí Viễn đang tham lam hôn mình, tay nắm lại thành quả đấm thật chặc. Cô cảm thấy cực kỳ ghê tởm, nhưng cũng tự an ủi mình, Đường Nhã Đình, không có sao hết, nếu như làm như vậy mà có thể lấy lại được Tiêu Lăng Phong, thì thực sự cũng rất đáng giá!
Tiêu Lăng Phong bước nhanh vào, xông tới, bát đĩa ăn uống trên bàn rơi vỡ đầy đất. Váy áo của Đường Nhã Đình bị lôi kéo rách mướp, cả người cô cũng bị đặt ở trên bàn ngổn ngang một mảnh kia.
Buông cô ấy ra! Triệu Chí Viễn vừa mới nghe thấy tiếng hét đã bị đánh ngã xuống trên mặt đất. Hắn rên lên một tiếng đau đớn. Sờ sờ lên vết máu ở khóe miệng. Vốn là cho là đã ở tại chỗ này lâu như vậy, đột nhiên có người tự động đưa tới cửa là chuyện tốt, nhưng mà bây giờ… Hắn thật hận!
Triệu Chí Viễn nhìn chằm chằm vào Tiêu Lăng Phong, tại sao mỗi lần tao muốn ra ngoài mày lại làm hỏng chuyện tốt của tao như thế!
Lăng Phong? Con ngươi Đường Nhã Đình mở trừng lên thật to, từ trên bàn ăn chật vật té xuống, không kịp đau đớn. Nước mắt của cô đã biến mất, sau đó hốt hoảng lôi kéo quần áo của mình đang rơi xuống Anh, sao anh lại tới đây. Đường Nhã Đình hoảng sợ lui về phía sau, hốt hoảng, bất lực khóc lóc... Chuyện, không phải là như vậy đâu, Lăng Phong! Anh hãy nghe em giải thích! Đường Nhã Đình giống như là cực kỳ sợ hãi, thân thể cũng đang phát run lên.
Ngực Tiêu Lăng Phong phập phồng kịch liệt. Triệu Chí Viễn, lá gan của mày quả thật không nhỏ. Tiêu Lăng Phong hung hăng cắn răng, anh thật hận không thể giết hắn để phát tiết mối hận này.
Lăng Phong? Thấy mình thê thảm như vậy mà vẫn không thể nào đổi lấy sự thương cảm của Tiêu Lăng Phong, Đường Nhã Đình khẽ gọi, nhìn chính xác miểng thủy tinh trên đất, cô một cước đạp lên, răng cắn chặt vào môi, rên lên một tiếng.
Nhìn thấy một màn trước mắt như vậy, Tiêu Lăng Phong trong lòng đau xót, nhanh chóng cởi xuống chiếc áo khoác của mình ra, khoác lên trên người Đường Nhã Đình. Ai cần cô phải làm như thế! Tiêu Lăng Phong rống to.
Đường Nhã Đình ngẩn ra, nước mắt chảy hung hơn: Em… em chỉ là muốn giúp anh! Đường Nhã Đình đáng thương ngẩng đầu lên: Lăng Phong, em không muốn nhìn thấy anh phải mệt mỏi như vậy. Nhưng mà đầu óc em lại không được thông minh, không thể giúp được công việc cho anh giống như Diệu Tinh…”
Cho nên cô mới tới nơi này để cùng người ta… Tiêu Lăng Phong nổi cáu, nhưng mà anh lại cũng không thể tàn nhẫn nói ra hai chữ Lên giường kia. Vấn đề của tôi tự tôi sẽ giải quyết, chẳng lẽ cô cảm thấy tôi là một người đàn ông phải cần tới một người phụ nữ khác bán thân thể của mình để giúp tôi giải quyết nguy cơ hay sao?
Nhưng mà em không thể tự mình làm việc giúp cho anh giống như người khác! Đường Nhã Đình khóc thê thảm. Lăng Phong, em chỉ là muốn giúp anh thôi! Đường Nhã Đình thả thái độ của mình vào cấp thấp nhất, vô tội nhất, cố gắng lay động tình cảm trong lòng Tiêu Lăng Phong. Cô không tin, tình cảm hai mươi mấy năm qua nói quên là có thể quên ngay được.
Giờ phút này, trong lòng Tiêu Lăng Phong ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Anh thoáng nắm chặt quả đấm, sau đó anh tự tay kéo Đường Nhã Đình qua: Cô đi ra ngoài cho tôi! Tiêu Lăng Phong tức giận quát lên. Sau đó anh lôi Đường Nhã Đình xoải bước đi ra ngoài quán rượu.
Đường Nhã Đình cắn môi, trong lòng bàn chân dội lên từng hồi đau đớn, nhưng mà cô nhất định không để cho mình mở miệng kêu một tiếng. Như vậy, khi chính anh phát hiện ra thì có phải anh sẽ cảm thấy bị áy náy hơn, đau lòng hơn hay không? Tiêu Lăng Phong tới sớm hơn so với dự đoán của cô. Cho nên, Lăng Phong, lúc này có phải là anh vẫn có chút gì đó còn đang quan tâm đến em có đúng hay không?
Tại sao cô lại muốn như vậy! Tiêu Lăng Phong đẩy Đường Nhã Đình tới chỗ ngồi trong xe: Đường Nhã Đình, có phải đầu óc của cô đang có bệnh hay không?
Lăng Phong! Đường Nhã Đình nghẹn ngào: Thật xin lỗi, nhưng mà em thực sự chỉ là muốn giúp anh thôi…
/333
|