Chị dâu? Diệu Tinh khẽ cười một tiếng: Mộ Sở, anh tới đây nói những lời này chính là muốn làm nhục tôi phải không..., như vậy anh có thể tận tình làm nhục, tôi nghe, cũng có thể phối hợp với anh để làm nhục mình mấy câu, hoặc là, anh nghĩ muốn nhìn tôi phải thương tâm rơi lệ, tôi cũng sẽ không để ý mà phối hợp với anh. Nếu như anh cảm thấy đủ rồi, hiện tại mời anh tránh ra! Cô không muốn còn phải đối mặt với anh nữa, một chút cũng không muốn.
Tôi đây lại không muốn đi thì biết làm sao nhỉ? Mộ Sở nói khiêu khích. Thế nào, gọi vệ sĩ nhà họ Tiêu sao? Mộ Sở lôi kéo cổ tay Diệu Tinh, túm đúng vào nơi vết thương vẫn còn chưa khép miệng hoàn toàn. Diệu Tinh đau đến cau mày, nhưng cô lại cắn chặc đôi môi, nhất định không chịu phát ra tiếng kêu!
Em cho rằng như vậy thì tôi sẽ lập tức buông tay sao? Mộ Sở hỏi. Trình Diệu Tinh, tôi không phải là Mộ Thần, càng không phải là Tiêu Lăng Phong, sẽ không bởi vì cái cau mày của em mà liền thấy đau lòng muốn chết.
Tôi biết! Diệu Tinh gật đầu. Anh đương nhiên không phải là Mộ Thần. Mộ Thần ôn nhu thiện lương, anh ấy chính là một người con trai tốt đẹp nhất ở trên cái thế giới này! Anh ấy sẽ không bao giờ lên tiếng nhục mạ đối với người khác, sẽ không có ý đồ cường bạo người thiếu chút nữa đã thành chị dâu của mình. Anh cũng không giống Tiêu Lăng Phong. Tiêu Lăng Phong mặc dù không phải một người có gì tốt đẹp. Nhưng mà lúc đầu anh ấy cũng sẽ không bao giờ mang tánh mạng con người ra để nói giỡn, anh ấy không biết làm cái việc đến ngay cả một đứa bé cũng không chịu buông tha...
Cho nên ý của em muốn nói, ở trong lòng em, ngay cả với Tiêu Lăng Phong tôi cũng không bằng sao? , Mộ Sở tức giận kéo Diệu Tinh lại: Em có tư cách gì mà nói em là chị dâu của tôi. Khi em còn đang là bạn gái của anh trai tôi, thì em đã liền lên với người khác giường rồi! Trình Diệu Tinh, em còn có mặt mũi để nói em là chị dâu tôi sao? Ha ha... Hoặc là, em có thể nói cho tôi biết được không, đến tột cùng em đã làm chị dâu của mấy người rồi... Mộ Sở nói xong liền kéo cô vào trong ngực mình. Tay của anh nắm thật chặc cổ tay Diệu Tinh. Dần dần cổ tay Diệu Tinh bắt đầu chảy máu, dòng máu từ từ nhuộm dần thấm hết màu đỏ tươi trên màu trắng của lớp băng gạc...
Mộ Sở! Tôi nói lại lần nữa, anh làm nhục tôi, làm tổn thương tôi, tôi cũng có thể không quan tâm, nhưng mà, tôi không cho phép anh hoài nghi tình yêu của tôi đối với Mộ Thần?
Em có biết những lời như vậy từ trong miệng một người phụ nữ như em, từng lời từng chữ nói ra nghe thấy có bao nhiêu nực cười hay không Mộ Sở lại kéo Diệu Tinh vào trong ngực mình thêm một chút: Em nói em yêu anh trai tôi, vậy thì Tiêu Lăng Phong kia được coi là cái gì? Là sự an ủi khi em tịch mịch có phải không?
Ha!... Diệu Tinh cũng không đáp lại những lời mà Mộ Sở đã nói kia..., Cô chỉ cười một tiếng, sau đó nhìn cổ tay của mình đang chảy máu, cũng không hề lên tiếng, tựa như hiện tại cũng không hề có chuyện gì phát sinh ra vậy. Khi Mộ Sở ngửi thấy mùi vị của máu, thì huyết dịch đã theo kẽ tay của anh chảy xuống.
Mộ Sở hung hăng nhìn chằm chằm vào Diệu Tinh. Sự quật cường trong mắt cô thật sự đã chọc giận anh. Tại sao ở trước mặt Tiêu Lăng Phong thì cô lại có thể thuận theo như vậy, mà khi cô đối mặt anh thì ánh mắt của cô lại chỉ tràn đầy những địch ý như thế...
Em như thế này phảng phất là đang muốn dùng hình thức tự trừng phạt mình hay sao? Mộ Sở hỏi: Xem ra cái vết thương này của em thật đúng là rất nghiêm trọng! Mộ Sở nghẹo đầu nhìn cổ tay Diệu Tinh, nhìn máu của Diệu Tinh dính ở trên hai tay mình. Chỉ là diễn trò mà thôi, có cần thiết phải giống như thật như vậy hay sao? Nếu như ngày đó mọi người mà không tìm được em, phải chăng có lẽ em thật sự đã không được cứu?
Tôi chết không phải là vừa đúng hay sao? Diệu Tinh hỏi: Như vậy, thì anh đã có thể báo thù được cho anh trai của anh rồi!
Tôi đã nói rồi, tôi mới không muốn em bị chết! Trình Diệu Tinh, cái chết với em như vậy quá dễ dàng!
Vậy là anh nghĩ muốn tôi sống không bằng chết, anh cũng đã thành công rồi đó! Diệu Tinh nhìn cổ tay của mình, sau đó mở tay Mộ Sở ra, gạt lớp băng gạc trên cổ tay. Máu tươi nhỏ xuống, rơi vào trên cỏ màu xanh biếc,
Mộ Sở nắm thật chặc quả đấm! Kẻ điên! Nghĩ tới đây, anh kéo cà vạt xuống, lại không nghĩ rằng, hành động này anh đã làm kinh hãi đến Diệu Tinh.
Anh làm gì thế! Diệu Tinh hoảng sợ lui về phía sau. Sau đó cúi đầu thoáng nhìn xuống bộ quần áo bản thân mình đang mặc trên người, rồi lại tiếp tục lui về phía sau một chút.
Em yên tâm, coi như tôi có ý nghĩ ham muốn đối với em như vậy, cũng sẽ tìm một địa phương không có ai, thân thể em xinh đẹp như vậy, tôi cũng không muốn chia sẻ cùng với người khác. Mộ Sở nói xong lại cầm cổ tay Diệu Tinh kéo qua, cuốn lấy cổ tay của cô thật chặt.
Anh muốn làm gì. Buông tôi ra! Diệu Tinh kích động dị thường kêu to một câu: Cứu mạng...
Tiếng la hét của Diệu Tinh thật sự đã chọc giận đến Mộ Sở. Anh chế trụ cái ót Diệu Tinh, hôn đôi môi của cô thật chặt. Diệu Tinh dùng sức giùng giằng. Nhìn qua, lúc này cô có vẻ yếu ớt, nhưng mà giờ phút này khí lực của cô lại thật không nhỏ. Mộ Sở bị đánh làm đau, nhưng lại cố chấp nhất định không chịu buông ra. Trình Diệu Tinh! Tại sao Tiêu Lăng Phong có thể, mà tại sao tôi lại không được... Nghĩ tới đây, Mộ Sở càng thêm tức giận, ôm chặt lấy Diệu Tinh hơn, xương cốt của cô tưởng chừng như cũng sắp bị nghiền nát. Trên cánh môi của cô ập tới từng hồi đau đớn...
Cảm giác được Diệu Tinh giãy giụa và né tránh, Mộ Sở giống như bị tức giận một loại, từ bên dưới vạt áo của Diệu Tinh, bàn tay của anh đưa vào bên trong… Mộ Sở to gan đụng vào làm cho thân thể Diệu Tinh run lên. Cô dùng sức rút một cánh tay của mình ra, dùng sức đánh một cái tát vào trên mặt Mộ Sở lúc này hoàn toàn không có phòng bị.
Mộ Sở chân chân thật thật đón lấy một tát mạnh mẽ này. Cánh tay của anh đột nhiên buông lỏng ra, bị mất đi sự trói buộc của anh, Diệu Tinh chật vật té ngã ra ở trên cỏ.
Thật lâu Mộ Sở vẫn không thể thoát khỏi từ trong sự khiếp sợ ra ngoài. Diệu Tinh dám động thủ đánh anh... Diệu Tinh từ từ nằm gục ở trên bãi cỏ. bàn tay nhỏ bé của cô nắm thật chặc lấy sân cỏ, khóc thành tiếng huh u nức nở. Máu trên cổ tay chảy ra khiến cho tay nhỏ bé của cô trở nên máu thịt mơ hồ. Chiếc nhẫn ở trên ngón tay giờ phút này cũng bị vết máu dính vào làm mất đi màu sắc vốn có...
Trái tim Mộ Sở bị nhéo thành một đoàn. Mộ Sở, mày đã làm cái gì vậy...
Tiêu Lăng Phong từ trong xe đi xuống. Nhìn bó hoa trong tay một chút, anh khẽ cười một tiếng. Đây là lần đầu tiên anh mua quà tặng cho Diệu Tinh. Mặc dù Diệu Tinh vẫn không muốn để ý tới anh, nhưng mà anh vẫn như cũ, mỗi ngày đều kiên trì đến thăm cô.
Đang nhanh chóng bước đi, ánh mắt anh vô ý thức liếc nhìn ra phía trên sân cỏ, trong nháy mắt, anh chợt cứng đờ. Người nằm trên cỏ chính là Diệu Tinh, mà người đứng bên cạnh kia chính là Mộ Sở...
Ồn ào! Bó hoa trong ngực anh trong nháy mắt liền rơi xuống, cánh hoa rụng văng đầy đất. Tiêu Lăng Phong nắm chặt quả đấm, bước nhanh tới nơi. Tiếng khóc của Diệu Tinh từ xa xa truyền đến. Bước chân của anh rảo nhanh hơn, xông tới bên này.
Diệu Tinh! Anh gọi to một tiếng xông tới đỡ Diệu Tinh dậy. Nhìn dấu vết chảy máu trên cổ tay Diệu Tinh, trong lòng Tiêu Lăng Phong thấy đau xót: Mộ Sở, rốt cuộc mày muốn thế nào? Tiêu Lăng Phong lớn tiếng gào thét, luống cuống tay chân, đè lại cổ tay của Diệu Tinh: Diệu Tinh! Em làm sao vậy?
Diệu Tinh khóc hu hu, nghe thấy tiếng gọi của Tiêu Lăng Phong, cô khóc càng uất ức hơn nữa: Tại sao các người đều như vậy, tại sao... Diệu Tinh lớn tiếng hỏi. Theo bản năng bàn tay lại nắm chặc lấy vạt áo của Tiêu Lăng Phong, giống như là một đứa nhỏ không nơi nương tựa, rốt cuộc đã tìm được một bến cảng để tránh gió...
Diệu Tinh, đừng khóc nữa! Nhìn cánh môi cô có chút sưng lên, Tiêu Lăng Phong chặt chẽ nhìn chằm chằm vào Diệu Tinh, nghĩ như vậy trên mặt lộ rõ biểu tình muốn giết người. Mộ Sở nhìn thấy như vậy liền cảm thấy buồn cười, nhưng cũng đố kỵ đến nổi điên.
Các người như vậy đã đủ chưa? Mộ Sở hỏi. Muốn tình tứ với nhau, đây không phải là nơi lựa chọn tốt đâu, ít nhất thì cũng phải có cái giường chứ...!
Mày… đồ khốn kiếp! Tiêu Lăng Phong giận dữ xông đến, giơ quả đấm lên đánh sang phía Mộ Sở. Mộ Sở đã nhận rõ được ý đồ của Tiêu Lăng Phong, liền đưa tay ra nắm lấy cổ tay Tiêu Lăng Phong, dùng sức xoay tròn một cái. Tiêu Lăng Phong cứ như vậy bị Mộ Sở giữ chặt.
Tiêu thiếu gia. Ngài có biết hay không, mới năm tuổi tôi đã bắt đầu học đánh nhau rồi. Ngài cảm thấy ngài là đối thủ của tôi sao? Mộ Sở nói giễu cợt. Không đợi Tiêu Lăng Phong làm ra sự phản kháng, Mộ Sở liền trước một bước buông Tiêu Lăng Phong ra. Không ngờ rằng Mộ Sở lại có thể làm như vậy, Tiêu Lăng Phong lảo đảo một chút, sau đó anh nhanh chóng đứng vững thân thể lại, xoay mặt nhìn chằm chằm vào Mộ Sở.
Mộ Sở, tao đã nói với mày rồi, chuyện giữa Mộ Thần và Diệu Tinh không có lien quan với nhau, tại sao mày vẫn còn muốn gây sự với cô ấy!
Tôi làm sao lại gây sự với Diệu Tinh kia chứ! Mộ Sở hướng sang Diệu Tinh: Tôi bất quá chỉ là không cẩn thận làm cô ấy bị đau thôi, có phải hay không Diệu Tinh? Mộ Sở nói xong, khóe miệng lộ ra một nụ cười: Đừng khóc nữa, Diệu Tinh, tôi bảo đảm về sau này tôi cũng sẽ rất dịu dàng. Tựa như… Ngày hôm đó vậy.
Lời nói kia của Mộ Sở..., giống như là một trái đạn nổ tung ở bên người Tiêu Lăng Phong. Anh nhìn Diệu Tinh. Không, điều này làm sao có thể...
Diệu Tinh rưng rưng nhìn Mộ Sở. Lúc này, cô thế nhưng lại không biết mình nên khóc hay nên cười. Mộ Sở, vì muốn trả thù, anh thật có thể không cần để ý đến bất kỳ điều gì có phải hay không... Cô nhìn Mộ Sở, cảm xúc trong mắt anh không chút biểu cảm như vậy, làm cho người ta khó có thể suy đoán…
Em hãy cách xa hắn ra một chút! Không thích Mộ Sở và Diệu Tinh dựa sát gần nhau như vậy, cũng không thích, trong mắt bọn họ có loại cảm giác Chỉ có lẫn nhau như vậy. Tiêu Lăng Phong đẩy Mộ Sở ra. Nhưng mà chờ khi anh muốn đỡ Diệu Tinh dậy, thì anh lại bị cô tránh ra vẻ đầy ghét bỏ.
Diệu Tinh ngồi ở trên cỏ, di động thân thể của mình về phía sau. Bọn họ đều thật là khủng khiếp, thật là khủng khiếp...
Diệu Tinh... Tiêu Lăng Phong nhìn bàn tay trống không của mình, trong lòng một hồi đau đớn...
Các người hãy buông tha cho tôi có được hay không? Diệu Tinh vô lực hỏi. Bằng không các người cho tôi một thẳng thắn đi! Cầu xin các người đừng có hành hạ tôi nữa! Diệu Tinh hỏng mất hô to một câu.
Diệu Tinh... Tiêu Lăng Phong cau mày vẻ đau lòng.
Rốt cuộc các người nghĩ muốn thế nào đây! Diệu Tinh gào thét, cổ họng gần như đã khàn đặc.
Diệu Tinh, em hãy bình tĩnh một chút. Giờ phút này cảm xúc của Diệu Tinh thật sự làm cho Tiêu Lăng Phong không thể nào an tâm, tâm tình của cô căn bản vẫn chưa ổn định, không thể nào chịu đựng được bất kỳ sự kích thích nào thêm nữa... Diệu Tinh, em đừng kích động, anh chỉ là tới thăm em một chút thôi! Anh bảo đảm sẽ không bắt nạt em, sẽ không làm những chuyện mà em không thích, có được hay không!
Diệu Tinh thút thít, bộ dáng nhìn Tiêu Lăng Phong đầy vẻ lo lắng. Cô nhẹ nhàng quay đầu đi, sự rất quan tâm như vậy của anh, rốt cuộc thật lòng hay là giả vờ. Anh dịu dàng như vậy, cô cũng không còn dám tin tưởng nữa. Cô sợ rằng, khi mình lại đắm chìm một lần nữa ở trong sự dịu dàng của Tiêu Lăng Phong, thì anh lại tàn nhẫn nói cho cô biết, bất quá anh chỉ là vui đùa một chút với cô mà thôi...
Tiêu Lăng Phong khẩn trương nhìn Diệu Tinh, trong mắt cô tràn ngập sự hoài nghi và đau đớn, tựa như là một lưỡi dao găm đâm thật sâu vào trong lòng của anh. Bất kể là Mộ Thần hay là Mộ Sở, bọn họ cũng có thể dễ dàng gây kích động cảm xúc của Diệu Tinh, mà anh... Bất kể anh có làm cái gì, Diệu Tinh cũng sẽ không hề đáp lại dù nửa điểm! Anh vĩnh viễn cũng không thể nào đến gần trái tim của cô dù chỉ một chút...
Tôi sẽ không còn tin tưởng bất luận lời nói của bất cứ một người nào nữa! Diệu Tinh lắc đầu. Khoảng cách từ thiên đường tới địa ngục thật sự quá gần! Cô bất đắc dĩ khóc khẽ khẽ, đè ép ngực thật chặc: Các người hãy bỏ qua cho tôi đi, có được hay không...
Mộ Sở nắm quả đấm thật chặc, nhưng không có cách nào để kiềm chế sự run rẩy của thân thể. Đối với nước mắt của Diệu Tinh, anh không có biện pháp bỏ qua được, thế nhưng lại rất mâu thuẫn, không có cách nào tiến lên để an ủi cô được. Mộ Sở, mày không thể dao động, không thể ở đó mà dao động không chừng. Cô ta đã hại chết anh trai mày! Hết thảy đều là sự trừng phạt đúng tội đối với cô ta. Huống chi... Nhìn chiếc nhẫn trên tay Diệu Tinh, quả đấm của anh đột nhiên nắm chặt lại, sau đó anh không thể nào khống chế nổi liền sải bước tới gần.
Tựa như là cảm giác hơi thở lạnh lẽo của Mộ Sở, ngay cả khóc thút thít Diệu Tinh cũng quên mất. Cô lui về phía sau một bước. Anh làm gì thế? Diệu Tinh lảo đảo suýt nữa thì ngã xuống... Không… đừng tới gần đây! Diệu Tinh gầm lên…
Mộ Sở cũng không lên tiếng. Chỉ có điều bước chân của anh cứ tự phối hợp cất bước đi mấy bước, tiến tới gần về phía Diệu Tinh, trong mắt bốc lên ánh mắt hung ác nồng đậm...
Tôi đây lại không muốn đi thì biết làm sao nhỉ? Mộ Sở nói khiêu khích. Thế nào, gọi vệ sĩ nhà họ Tiêu sao? Mộ Sở lôi kéo cổ tay Diệu Tinh, túm đúng vào nơi vết thương vẫn còn chưa khép miệng hoàn toàn. Diệu Tinh đau đến cau mày, nhưng cô lại cắn chặc đôi môi, nhất định không chịu phát ra tiếng kêu!
Em cho rằng như vậy thì tôi sẽ lập tức buông tay sao? Mộ Sở hỏi. Trình Diệu Tinh, tôi không phải là Mộ Thần, càng không phải là Tiêu Lăng Phong, sẽ không bởi vì cái cau mày của em mà liền thấy đau lòng muốn chết.
Tôi biết! Diệu Tinh gật đầu. Anh đương nhiên không phải là Mộ Thần. Mộ Thần ôn nhu thiện lương, anh ấy chính là một người con trai tốt đẹp nhất ở trên cái thế giới này! Anh ấy sẽ không bao giờ lên tiếng nhục mạ đối với người khác, sẽ không có ý đồ cường bạo người thiếu chút nữa đã thành chị dâu của mình. Anh cũng không giống Tiêu Lăng Phong. Tiêu Lăng Phong mặc dù không phải một người có gì tốt đẹp. Nhưng mà lúc đầu anh ấy cũng sẽ không bao giờ mang tánh mạng con người ra để nói giỡn, anh ấy không biết làm cái việc đến ngay cả một đứa bé cũng không chịu buông tha...
Cho nên ý của em muốn nói, ở trong lòng em, ngay cả với Tiêu Lăng Phong tôi cũng không bằng sao? , Mộ Sở tức giận kéo Diệu Tinh lại: Em có tư cách gì mà nói em là chị dâu của tôi. Khi em còn đang là bạn gái của anh trai tôi, thì em đã liền lên với người khác giường rồi! Trình Diệu Tinh, em còn có mặt mũi để nói em là chị dâu tôi sao? Ha ha... Hoặc là, em có thể nói cho tôi biết được không, đến tột cùng em đã làm chị dâu của mấy người rồi... Mộ Sở nói xong liền kéo cô vào trong ngực mình. Tay của anh nắm thật chặc cổ tay Diệu Tinh. Dần dần cổ tay Diệu Tinh bắt đầu chảy máu, dòng máu từ từ nhuộm dần thấm hết màu đỏ tươi trên màu trắng của lớp băng gạc...
Mộ Sở! Tôi nói lại lần nữa, anh làm nhục tôi, làm tổn thương tôi, tôi cũng có thể không quan tâm, nhưng mà, tôi không cho phép anh hoài nghi tình yêu của tôi đối với Mộ Thần?
Em có biết những lời như vậy từ trong miệng một người phụ nữ như em, từng lời từng chữ nói ra nghe thấy có bao nhiêu nực cười hay không Mộ Sở lại kéo Diệu Tinh vào trong ngực mình thêm một chút: Em nói em yêu anh trai tôi, vậy thì Tiêu Lăng Phong kia được coi là cái gì? Là sự an ủi khi em tịch mịch có phải không?
Ha!... Diệu Tinh cũng không đáp lại những lời mà Mộ Sở đã nói kia..., Cô chỉ cười một tiếng, sau đó nhìn cổ tay của mình đang chảy máu, cũng không hề lên tiếng, tựa như hiện tại cũng không hề có chuyện gì phát sinh ra vậy. Khi Mộ Sở ngửi thấy mùi vị của máu, thì huyết dịch đã theo kẽ tay của anh chảy xuống.
Mộ Sở hung hăng nhìn chằm chằm vào Diệu Tinh. Sự quật cường trong mắt cô thật sự đã chọc giận anh. Tại sao ở trước mặt Tiêu Lăng Phong thì cô lại có thể thuận theo như vậy, mà khi cô đối mặt anh thì ánh mắt của cô lại chỉ tràn đầy những địch ý như thế...
Em như thế này phảng phất là đang muốn dùng hình thức tự trừng phạt mình hay sao? Mộ Sở hỏi: Xem ra cái vết thương này của em thật đúng là rất nghiêm trọng! Mộ Sở nghẹo đầu nhìn cổ tay Diệu Tinh, nhìn máu của Diệu Tinh dính ở trên hai tay mình. Chỉ là diễn trò mà thôi, có cần thiết phải giống như thật như vậy hay sao? Nếu như ngày đó mọi người mà không tìm được em, phải chăng có lẽ em thật sự đã không được cứu?
Tôi chết không phải là vừa đúng hay sao? Diệu Tinh hỏi: Như vậy, thì anh đã có thể báo thù được cho anh trai của anh rồi!
Tôi đã nói rồi, tôi mới không muốn em bị chết! Trình Diệu Tinh, cái chết với em như vậy quá dễ dàng!
Vậy là anh nghĩ muốn tôi sống không bằng chết, anh cũng đã thành công rồi đó! Diệu Tinh nhìn cổ tay của mình, sau đó mở tay Mộ Sở ra, gạt lớp băng gạc trên cổ tay. Máu tươi nhỏ xuống, rơi vào trên cỏ màu xanh biếc,
Mộ Sở nắm thật chặc quả đấm! Kẻ điên! Nghĩ tới đây, anh kéo cà vạt xuống, lại không nghĩ rằng, hành động này anh đã làm kinh hãi đến Diệu Tinh.
Anh làm gì thế! Diệu Tinh hoảng sợ lui về phía sau. Sau đó cúi đầu thoáng nhìn xuống bộ quần áo bản thân mình đang mặc trên người, rồi lại tiếp tục lui về phía sau một chút.
Em yên tâm, coi như tôi có ý nghĩ ham muốn đối với em như vậy, cũng sẽ tìm một địa phương không có ai, thân thể em xinh đẹp như vậy, tôi cũng không muốn chia sẻ cùng với người khác. Mộ Sở nói xong lại cầm cổ tay Diệu Tinh kéo qua, cuốn lấy cổ tay của cô thật chặt.
Anh muốn làm gì. Buông tôi ra! Diệu Tinh kích động dị thường kêu to một câu: Cứu mạng...
Tiếng la hét của Diệu Tinh thật sự đã chọc giận đến Mộ Sở. Anh chế trụ cái ót Diệu Tinh, hôn đôi môi của cô thật chặt. Diệu Tinh dùng sức giùng giằng. Nhìn qua, lúc này cô có vẻ yếu ớt, nhưng mà giờ phút này khí lực của cô lại thật không nhỏ. Mộ Sở bị đánh làm đau, nhưng lại cố chấp nhất định không chịu buông ra. Trình Diệu Tinh! Tại sao Tiêu Lăng Phong có thể, mà tại sao tôi lại không được... Nghĩ tới đây, Mộ Sở càng thêm tức giận, ôm chặt lấy Diệu Tinh hơn, xương cốt của cô tưởng chừng như cũng sắp bị nghiền nát. Trên cánh môi của cô ập tới từng hồi đau đớn...
Cảm giác được Diệu Tinh giãy giụa và né tránh, Mộ Sở giống như bị tức giận một loại, từ bên dưới vạt áo của Diệu Tinh, bàn tay của anh đưa vào bên trong… Mộ Sở to gan đụng vào làm cho thân thể Diệu Tinh run lên. Cô dùng sức rút một cánh tay của mình ra, dùng sức đánh một cái tát vào trên mặt Mộ Sở lúc này hoàn toàn không có phòng bị.
Mộ Sở chân chân thật thật đón lấy một tát mạnh mẽ này. Cánh tay của anh đột nhiên buông lỏng ra, bị mất đi sự trói buộc của anh, Diệu Tinh chật vật té ngã ra ở trên cỏ.
Thật lâu Mộ Sở vẫn không thể thoát khỏi từ trong sự khiếp sợ ra ngoài. Diệu Tinh dám động thủ đánh anh... Diệu Tinh từ từ nằm gục ở trên bãi cỏ. bàn tay nhỏ bé của cô nắm thật chặc lấy sân cỏ, khóc thành tiếng huh u nức nở. Máu trên cổ tay chảy ra khiến cho tay nhỏ bé của cô trở nên máu thịt mơ hồ. Chiếc nhẫn ở trên ngón tay giờ phút này cũng bị vết máu dính vào làm mất đi màu sắc vốn có...
Trái tim Mộ Sở bị nhéo thành một đoàn. Mộ Sở, mày đã làm cái gì vậy...
Tiêu Lăng Phong từ trong xe đi xuống. Nhìn bó hoa trong tay một chút, anh khẽ cười một tiếng. Đây là lần đầu tiên anh mua quà tặng cho Diệu Tinh. Mặc dù Diệu Tinh vẫn không muốn để ý tới anh, nhưng mà anh vẫn như cũ, mỗi ngày đều kiên trì đến thăm cô.
Đang nhanh chóng bước đi, ánh mắt anh vô ý thức liếc nhìn ra phía trên sân cỏ, trong nháy mắt, anh chợt cứng đờ. Người nằm trên cỏ chính là Diệu Tinh, mà người đứng bên cạnh kia chính là Mộ Sở...
Ồn ào! Bó hoa trong ngực anh trong nháy mắt liền rơi xuống, cánh hoa rụng văng đầy đất. Tiêu Lăng Phong nắm chặt quả đấm, bước nhanh tới nơi. Tiếng khóc của Diệu Tinh từ xa xa truyền đến. Bước chân của anh rảo nhanh hơn, xông tới bên này.
Diệu Tinh! Anh gọi to một tiếng xông tới đỡ Diệu Tinh dậy. Nhìn dấu vết chảy máu trên cổ tay Diệu Tinh, trong lòng Tiêu Lăng Phong thấy đau xót: Mộ Sở, rốt cuộc mày muốn thế nào? Tiêu Lăng Phong lớn tiếng gào thét, luống cuống tay chân, đè lại cổ tay của Diệu Tinh: Diệu Tinh! Em làm sao vậy?
Diệu Tinh khóc hu hu, nghe thấy tiếng gọi của Tiêu Lăng Phong, cô khóc càng uất ức hơn nữa: Tại sao các người đều như vậy, tại sao... Diệu Tinh lớn tiếng hỏi. Theo bản năng bàn tay lại nắm chặc lấy vạt áo của Tiêu Lăng Phong, giống như là một đứa nhỏ không nơi nương tựa, rốt cuộc đã tìm được một bến cảng để tránh gió...
Diệu Tinh, đừng khóc nữa! Nhìn cánh môi cô có chút sưng lên, Tiêu Lăng Phong chặt chẽ nhìn chằm chằm vào Diệu Tinh, nghĩ như vậy trên mặt lộ rõ biểu tình muốn giết người. Mộ Sở nhìn thấy như vậy liền cảm thấy buồn cười, nhưng cũng đố kỵ đến nổi điên.
Các người như vậy đã đủ chưa? Mộ Sở hỏi. Muốn tình tứ với nhau, đây không phải là nơi lựa chọn tốt đâu, ít nhất thì cũng phải có cái giường chứ...!
Mày… đồ khốn kiếp! Tiêu Lăng Phong giận dữ xông đến, giơ quả đấm lên đánh sang phía Mộ Sở. Mộ Sở đã nhận rõ được ý đồ của Tiêu Lăng Phong, liền đưa tay ra nắm lấy cổ tay Tiêu Lăng Phong, dùng sức xoay tròn một cái. Tiêu Lăng Phong cứ như vậy bị Mộ Sở giữ chặt.
Tiêu thiếu gia. Ngài có biết hay không, mới năm tuổi tôi đã bắt đầu học đánh nhau rồi. Ngài cảm thấy ngài là đối thủ của tôi sao? Mộ Sở nói giễu cợt. Không đợi Tiêu Lăng Phong làm ra sự phản kháng, Mộ Sở liền trước một bước buông Tiêu Lăng Phong ra. Không ngờ rằng Mộ Sở lại có thể làm như vậy, Tiêu Lăng Phong lảo đảo một chút, sau đó anh nhanh chóng đứng vững thân thể lại, xoay mặt nhìn chằm chằm vào Mộ Sở.
Mộ Sở, tao đã nói với mày rồi, chuyện giữa Mộ Thần và Diệu Tinh không có lien quan với nhau, tại sao mày vẫn còn muốn gây sự với cô ấy!
Tôi làm sao lại gây sự với Diệu Tinh kia chứ! Mộ Sở hướng sang Diệu Tinh: Tôi bất quá chỉ là không cẩn thận làm cô ấy bị đau thôi, có phải hay không Diệu Tinh? Mộ Sở nói xong, khóe miệng lộ ra một nụ cười: Đừng khóc nữa, Diệu Tinh, tôi bảo đảm về sau này tôi cũng sẽ rất dịu dàng. Tựa như… Ngày hôm đó vậy.
Lời nói kia của Mộ Sở..., giống như là một trái đạn nổ tung ở bên người Tiêu Lăng Phong. Anh nhìn Diệu Tinh. Không, điều này làm sao có thể...
Diệu Tinh rưng rưng nhìn Mộ Sở. Lúc này, cô thế nhưng lại không biết mình nên khóc hay nên cười. Mộ Sở, vì muốn trả thù, anh thật có thể không cần để ý đến bất kỳ điều gì có phải hay không... Cô nhìn Mộ Sở, cảm xúc trong mắt anh không chút biểu cảm như vậy, làm cho người ta khó có thể suy đoán…
Em hãy cách xa hắn ra một chút! Không thích Mộ Sở và Diệu Tinh dựa sát gần nhau như vậy, cũng không thích, trong mắt bọn họ có loại cảm giác Chỉ có lẫn nhau như vậy. Tiêu Lăng Phong đẩy Mộ Sở ra. Nhưng mà chờ khi anh muốn đỡ Diệu Tinh dậy, thì anh lại bị cô tránh ra vẻ đầy ghét bỏ.
Diệu Tinh ngồi ở trên cỏ, di động thân thể của mình về phía sau. Bọn họ đều thật là khủng khiếp, thật là khủng khiếp...
Diệu Tinh... Tiêu Lăng Phong nhìn bàn tay trống không của mình, trong lòng một hồi đau đớn...
Các người hãy buông tha cho tôi có được hay không? Diệu Tinh vô lực hỏi. Bằng không các người cho tôi một thẳng thắn đi! Cầu xin các người đừng có hành hạ tôi nữa! Diệu Tinh hỏng mất hô to một câu.
Diệu Tinh... Tiêu Lăng Phong cau mày vẻ đau lòng.
Rốt cuộc các người nghĩ muốn thế nào đây! Diệu Tinh gào thét, cổ họng gần như đã khàn đặc.
Diệu Tinh, em hãy bình tĩnh một chút. Giờ phút này cảm xúc của Diệu Tinh thật sự làm cho Tiêu Lăng Phong không thể nào an tâm, tâm tình của cô căn bản vẫn chưa ổn định, không thể nào chịu đựng được bất kỳ sự kích thích nào thêm nữa... Diệu Tinh, em đừng kích động, anh chỉ là tới thăm em một chút thôi! Anh bảo đảm sẽ không bắt nạt em, sẽ không làm những chuyện mà em không thích, có được hay không!
Diệu Tinh thút thít, bộ dáng nhìn Tiêu Lăng Phong đầy vẻ lo lắng. Cô nhẹ nhàng quay đầu đi, sự rất quan tâm như vậy của anh, rốt cuộc thật lòng hay là giả vờ. Anh dịu dàng như vậy, cô cũng không còn dám tin tưởng nữa. Cô sợ rằng, khi mình lại đắm chìm một lần nữa ở trong sự dịu dàng của Tiêu Lăng Phong, thì anh lại tàn nhẫn nói cho cô biết, bất quá anh chỉ là vui đùa một chút với cô mà thôi...
Tiêu Lăng Phong khẩn trương nhìn Diệu Tinh, trong mắt cô tràn ngập sự hoài nghi và đau đớn, tựa như là một lưỡi dao găm đâm thật sâu vào trong lòng của anh. Bất kể là Mộ Thần hay là Mộ Sở, bọn họ cũng có thể dễ dàng gây kích động cảm xúc của Diệu Tinh, mà anh... Bất kể anh có làm cái gì, Diệu Tinh cũng sẽ không hề đáp lại dù nửa điểm! Anh vĩnh viễn cũng không thể nào đến gần trái tim của cô dù chỉ một chút...
Tôi sẽ không còn tin tưởng bất luận lời nói của bất cứ một người nào nữa! Diệu Tinh lắc đầu. Khoảng cách từ thiên đường tới địa ngục thật sự quá gần! Cô bất đắc dĩ khóc khẽ khẽ, đè ép ngực thật chặc: Các người hãy bỏ qua cho tôi đi, có được hay không...
Mộ Sở nắm quả đấm thật chặc, nhưng không có cách nào để kiềm chế sự run rẩy của thân thể. Đối với nước mắt của Diệu Tinh, anh không có biện pháp bỏ qua được, thế nhưng lại rất mâu thuẫn, không có cách nào tiến lên để an ủi cô được. Mộ Sở, mày không thể dao động, không thể ở đó mà dao động không chừng. Cô ta đã hại chết anh trai mày! Hết thảy đều là sự trừng phạt đúng tội đối với cô ta. Huống chi... Nhìn chiếc nhẫn trên tay Diệu Tinh, quả đấm của anh đột nhiên nắm chặt lại, sau đó anh không thể nào khống chế nổi liền sải bước tới gần.
Tựa như là cảm giác hơi thở lạnh lẽo của Mộ Sở, ngay cả khóc thút thít Diệu Tinh cũng quên mất. Cô lui về phía sau một bước. Anh làm gì thế? Diệu Tinh lảo đảo suýt nữa thì ngã xuống... Không… đừng tới gần đây! Diệu Tinh gầm lên…
Mộ Sở cũng không lên tiếng. Chỉ có điều bước chân của anh cứ tự phối hợp cất bước đi mấy bước, tiến tới gần về phía Diệu Tinh, trong mắt bốc lên ánh mắt hung ác nồng đậm...
/333
|