Choang! Tiếng đổ vỡ tan tành chát chúa ở trong phòng làm việc thỉnh thoảng truyền tới.
Hãy cút ra ngoài cho tôi! Tiêu Lăng Phong hầm hừ: Chỉ chút chuyện như vậy mà cũng không làm xong! Cút!
Nghe nghe Tiêu Lăng Phong tức giận tiếng hô. Mấy người mặt mũi xám xịt đi ra ngoài. Cũng khó trách Tiêu Lăng Phong nổi giận. Đã qua mấy giờ điều tra, vậy mà qua điều tra lại không thể thu được kết quả nào. Không tìm ra được dấu hiệu thang máy đã bị ai phá hư.
Tiêu Lăng Phong chống tay lên mặt bàn, cúi đầu thật thấp. Bởi vì tức giận mà hô hấp có chút dồn dập. Mấy ngón tay nắm chặt lại thành quyền khiến khớp xương lộ ra trắng xanh.
Phát tiết đủ rồi chứ? Nhìn mảnh kiếng bể đầy đất, Bùi Hạo Thần hỏi, Phát tiết đủ rồi thì mau chóng tỉnh táo lại cho tôi. Nếu đã biết là đối phương muốn nhằm vào anh, thì lại càng không nên để cho hắn chế giễu. Cái bọn chúng muốn chính là anh tức giận đến mức cả người hỏng mất, bộ dạng giống như đã phát điên.
Cậu nói xem đã quan sát Joe như thế nào?
Không phải là anh cũng đã hoài nghi thân phận của anh ta rồi đó sao! Tôi đã nói Uyển Kiệt đi thăm dò. Tin tưởng sẽ có kết quả rất nhanh thôi. Bùi Hạo Thần vỗ vỗ vào bả vai Tiêu Lăng Phong. Anh đã gặp phải người như thế nào chứ! Thân phận trợ thủ đắc lực của mình mà cũng không rõ, người phụ nữ mà mình yêu mến, thì không có lương tâm... Vừa nghĩ tới đó, anh liền cười tự giễu mình một cái. Cô vợ nhỏ của mình không phải cũng giống như vậy đó sao! Cho nên bây giờ nhìn lại mới thấy, vật họp theo loài. Hình dung hai đôi bọn họ hiện nay, không biết từ khi nào lại thành như vậy.
Cậu muốn nói chuyện này có liên quan đến sự xúi giục của người nào đó ở phía sau!
Chỉ có như vậy mới giải thích được thấu đáo. Bùi Hạo Thần gật đầu nói: Lần trước cậu bị đuổi giết. Cũng không phải là anh ta đã xuất hiện cứu anh đó sao. Anh ta nói là báo cảnh sát. Nhưng là... theo như tôi điều tra, nếu theo đúng như lời anh ta nói, thời gian để cảnh sát trong đồn ra ngoài đến nơi đó, anh và Trình Diệu Tinh, cho dù có chín cái mạng cũng không đủ chết. diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Mà có thể đối đầu được với một người cực kỳ hung dữ và ác độc như vậy, theo tôi nghĩ... Không riêng gì người ở phía sau màn, ngay cả anh ta, cũng tuyệt đối không phải một nhân vật nhỏ.
Tiêu Lăng Phong từ từ tỉnh táo lại. Joe đến làm ở đây thờ điểm sau khi anh thu mua Trình thị. Năng lực của anh ta có thể được sắp xếp đưa tới hay không, nhưng mà trừ điểm này... Anh không có lời giải thích nào khác.
Khốn kiếp! Tiêu Lăng Phong lạnh lùng cau mày. Hóa ra người mà anh vẫn giữ ở bên mình một khoảng thời gian như vậy lâu, lại vẫn luôn là một quả bom hẹn giờ. Như vậy nói cách khác. Chuyện này là sớm đã có dự mưu rồi. Chuyện ba năm trước đây, đến lúc này đã đang nổi lên rồi. Tiêu Lăng Phong gật đầu. di✣en✤danlequyd☼n☀c☼ Vừa đúng ba năm trước đây! Khoanh cánh tay vào nhau, anh đi tới cửa sổ. Xem ra, chuyện xảy ra ba năm trước đây, thật sự chính là đã liên lụy đến một phạm vi rất rộng! Có lẽ... Chuyện này điểm chính ở chỗ nào cũng cần phải điều tra lại kỹ càng một chút.
Anh hãy chú ý xử lý chuyện của công ty cho thật tốt đi! Tôi sẽ sớm nghĩ ra biện pháp để điều tra rõ thân phận của Joe cùng với nhân vật thần bí phía sau màn kia là ai.
Nếu như phỏng đoán của chúng ta mà không có gì sai sót, thì người đó chính là Alex rồi. Hết thảy vấn đề đều có liên quan tới chuyện của ba năm trước đây. Mà chuyện tai nạn xe cộ của ba năm trước đây, người nghĩ muốn trả thù, Dienddanlequuydon, chắc chắn, ngoài cái người có hình dáng giống như Mộ Thần kia, thì không thể có người nào khác hơn!
Anh có nghĩ tới chuyện, có thể người kia chính là Mộ Thần...
Tôi đã tận mắt nhìn thấy Mộ Thần chết, đã hỏa táng, cậu cảm thấy chuyện này có thể sao! Tiêu Lăng Phong lườm bạn tốt của mình một cái. Alex,... xem ra, tao thật sự đúng là đã xem nhẹ mày rồi, không ngờ mày lại có thể làm ra được cái chuyện nước chảy không lọt như vậy...
Vào lúc này, trên bàn làm việc chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên. Tiêu Lăng Phong liếc mắt nhìn ý bảo Bùi Hạo Thần nhận. Cú điện thoại này, thế nào lại có thể lách qua được phòng thư ký, trực tiếp đi vào...
A lô... Trong ống điện thoại vang lên một giọng nói thật thấp, trong giọng nói có mang theo một chút thử dò xét.
Tiêu tổng, ngài thật là vĩ đại! Biết gần đây thành phố T không có gì tin tức lớn, cho nên sáng sớm hôm nay ngài liền làm ra một cống hiến lớn như vậy! Tiếng cười trầm thấp ở đầu điện thoại bên kia truyền đến. Này, thế nào mà ở Dạ Khuynh Thành lại xảy ra lắm tai nạn như vậy? Nếu như ngài muốn dâng hiến thì cũng tội gì, có thể để cho Dạ Khuynh Thành đến bước như vậy chứ! Nhà họ Tiêu không phải là vẫn còn có Thiên Trì và Thiên Tuấn đó sao!
Anh là ai? Tiêu Lăng Phong cắn răng.
Tôi là ai, không quan trọng, chỉ cần anh hãy nhớ. Có tôi ở đây, anh cũng sẽ không có ngày nào được sống thật tốt! Tiêu Lăng Phong. Ra ngoài lăn lộn như vậy sẽ luôn phải trả giá. Tôi sẽ là người trả thù anh!
Tiêu Lăng Phong nắm thật chặt điện thoại. Đây là một giong nói hoàn toàn, xa lạ. Nhưng mà ở trong lòng anh có một giọng nói mãnh liệt, đang nói cho anh biết, người này chính là Alex.
Thế nào, tai nạn xe cộ ngày hôm qua, anh không bị làm sao chứ! Tiêu Lăng Phong từ từ buông lỏng. Trong giọng nói cố ý mang theo một nụ cười có chút giễu cợt. Anh cứ như vậy không thể lộ ra ngoài ánh sáng sao? Dùng hết thủ đoạn hèn hạ còn chưa tính. Ngay cả việc để lộ ra chân tướng thực của mình cho người khác nhìn mà anh cũng không dám sao.
Tôi cho là anh đã sớm có thể đoán được ra tôi rồi! Mộ Sở cười khanh khách một tràng. Anh có thời gian để nhận điện thoại của tôi thế này, quả thật là ngoài dự liệu của tôi. Những người bị thương kia như thế nào rồi, chưa chết chứ?
Hỏi ra mọt câu như vậy, mày vẫn còn là con người hay sao! Tiêu Lăng Phong cắn răng. Vấn đề giữa tao và mày, tại sao lại phải làm liên lụy đến những người khác!
Ấy này! Tiêu thiếu gia, ngài xoay chuyển tính tình rồi! Tiếng cười của Mộ Sở ngày càng lớn hơn: Anh thế mà lại suy nghĩ cho người khác nữa kia đấy, lại còn biết đã làm liên luỵ đến người vô tội... Dần dần giọng nói của Mộ Sở trở nên lạnh như băng.
Khốn kiếp Tiêu Lăng Phong mắng to. Rốt cuộc mày muốn thế nào?
Nếu như mày cũng đã đoán ra được tao là ai rồi, lại còn có thể không đoán ra được mục đích của tao hay sao? Mộ Sở hỏi: “Tất cả những gì mà mày đã nghĩ đều đúng hết! Mộ Sở gật đầu tán thưởng, Tiêu Lăng Phong, chỉ có điều tao thấy mày chính là một người đàn ông đáng thương nhất, mà cũng buồn cười nhất! Một con người trong mắt người khác chỉ là đồ rách nát, vậy mà mày lại cung kính giống như một bảo bối vậy...
Thật sự là mày đã làm! Tiêu Lăng Phong đột nhiên ngẩng đầu,
Có phải mày cũng nên nói câu cảm ơn đối với tao một chút không nhỉ? Mộ Sở hỏi. Nếu như không phải nhờ có tao. Làm sao mày có thể biết được rõ ràng, Đường Nhã Đình là một con người dâm đãng, là một loại hàng hóa sắc dục nào đó mà thôi!
Cho nên, hết thảy tất cả mọi chuyện xảy ra cũng là do mày đã sắp xếp!
Bingo! Trong giọng nói của Mộ Sở lộ ra một chút giễu cợt đầy hưng phấn, Toàn bộ đều chính xác. Chỉ là... Có một cái hố mà mày đã không đoán được. Mộ Sở nhẹ nói. Thật ra thì từ doạn băng video mày giết người chưa thành, cho đến chuyện tai nạn xe cộ của Đường Nhã Đình cũng là do tao làm. Người đàn bà kia vừa âm hiểm vừa ác độc. Cho nên cũng cần phải dạy dỗ cho cô ta một chút… Mày cảm thấy thế nào, tao giết người cũng rất có kỷ xảo đấy chứ!
Mày là đồ khốn kiếp! Tiêu Lăng Phong cắn răng một cái.
Đây là một sự đánh giá về tao, coi như là dễ nghe nhất trong cuộc đời này mà tao từng được nghe qua. Mày có biết không. Bọn họ còn nói tao là đồ ma quỷ hạng nhất, không bằng cầm thú...
Rốt cuộc mày đến gần Diệu Tinh là có mục đích gì!
Cũng muốn thiết lập mối quan hệ giống như mày thôi. To yêu Diệu Tinh. Đương nhiên sẽ phải chú ý chăm sóc cho cô ấy thật tốt rồi, so với mày, sau khi đút cho cô ấy uống thuốc xong, rồi ném cô ấy vào cái ổ của tên hành khất. Nhưng tao lại đã cứu cô ấy mấy lần cứu cô khỏi cơn nước lửa. Mày cảm thấy cô ấy sẽ chọn ai nào? Bất quá tao chỉ cần tùy tiện ra ám hiệu một cái, cô ấy liền tin tưởng rằng tai nạn xe cộ của tao là do mày làm. Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh hận mày đến thế, mày làm sao đấu lại được tao đây!
... Tiêu Lăng Phong bực mình. Ngay sau đó lại thoáng nở nụ cười: Chỉ bằng tao là người đàn ông của cô ấy.
Vậy sao mày lại biết, tao không phải là... Mộ Sở nhàn nhạt khiêu khích
Không nói với mày nữa, cánh tay của tao bị nứt xương. Không thể cầm được vật nặng quá lâu. Tiêu Lăng Phong, hôm nào chúng ta gặp nhau...
Tút tút tút… ngay sau đó, đầu điện thoại bên kia chỉ còn là một khoảng yên lặng
Là hắn sao? Bùi Hạo Thần tiến lên.
Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng gật đầu. Không hề có chút che giấu. Xem ra lần này, lòng tin của hắn đã đạt được đến mười phần rồi! Tiêu Lăng Phong để điện thoại xuống. Phát hiện chuyện của công ty là một chuyện, vấn đề của Trình Diệu Tinh mới là vấn đề khó khăn!
Chuyện của Trình Diệu Tinh kia cũng chỉ là phiền toái mới phát ra! Bùi Hạo Thần tàn nhẫn nhắc nhở. Cái khuôn mặt kia giống y như đúc khuôn mặt của Mộ Thần mới chính là vũ khí tốt nhất. Anh cũng nên phải cẩn thận một chút, đừng làm cho hắn có cơ hội giá họa cho anh!
Cái này không phải là tôi cứ cẩn thận thì mọi chuyện có thể giải quyết! Tiêu Lăng Phong ngồi xuống. ... Anh than thở. Tôi muốn trước hết phải bảo đảm cho sự an toàn của Diệu Tinh mới được!
Anh nhận định hắn sẽ làm tổn thương đến Diệu Tinh sao?
Nếu không thì còn sao nữa đây? Tiêu Lăng Phong hỏi. Tôi không thể để Diệu Tinh bị xảy ra một chút nguy hiểm nào!
Nếu là về vấn đề này thì... Vậy thì cứ để Diệu Tinh tự giải quyết đi!
Cậu nói gì! Tiêu Lăng Phong ngẩng đầu lên: “ Cậu dự định đưa ra cái gì chủ ý thối tha gì nữa đây, tại sao cậu không thả cho Tịch Mạt ra đi.
Đồ nhóc thúi, lúc này là tôi nghĩ kế cho anh đó! Bùi Hạo Thần đạp một cước ở trên cái ghế của anh. Dù anh có nói anh như thế nào, Diệu Tinh cũng sẽ không tin tưởng, ngược lại sẽ còn hiểu lầm anh đã làm cho Alex bị trọng thương. Như vậy, trái tim của cô ấy sẽ hoàn toàn nghiêng về với Alex. Đến khi đó, ngay cả một chút xíu phần thắng, anh cũng không có! Chờ đến khi Diệu Tinh bị anh ta chinh phục được, bọn họ là người yêu của nhau. Muốn báo thù. Anh sẽ không có bất cứ biện pháp gì nữa đâu!
Vậy thì ý của cậu là gì!
Để cho Diệu Tinh tự mình phát hiện ra! Bùi Hạo Thần nghiêm túc nói.
Cậu đùa gì thế. Cậu muốn tôi đưa Diệu Tinh đến bên cạnh cái người không rõ thân phận kia hay sao.
Bằng không. Anh còn có biện pháp nào khác hay sao?
Tôi không thể để cho Diệu Tinh mạo hiểm được! Tiêu Lăng Phong trực tiếp cự tuyệt.
Vậy thì bây giờ anh có thể bảo đảm an toàn cho cô ấy rồi hả? Bùi Hạo Thần hỏi. Quan hệ của hai người bây giờ đã căng thẳng như vậy, nếu như anh càng phản đối, Diệu Tinh lại càng muốn làm ngược lại! Bùi Hạo Thần nhắc nhở, đã giáng một kích nặng nề cho Tiêu Lăng Phong. Đúng vậy, lời của Bùi Hạo Thần tuy tàn nhẫn, nhưng cũng là sự thật. Vốn dĩ quan hệ giữa anh và Diệu Tinh mới vừa được hòa hoãn. Nhưng mà ngày hôm qua vừa do bị kích động, anh đều đã phá hủy hết thảy rồi!
Hèn hạ! Lúc này Tiêu Lăng Phong mới ý thức được rằng, mình đã lọt vào bẫy rập của Alex rồi. Alex, tao sẽ không để cho mày được đắc ý, lại càng không cho phép mày gây tổn thương, làm hại đến Diệu Tinh...
Nhà trọ.
Diệu Tinh gắng gượng chống tắm rửa qua quít, sau đó vùi mình vào trên ghế sô pha. Trong lòng cô đột nhiên thấy đặc biệt hốt hoảng, giống như có chuyện gì đó sắp phát sinh ra vậy...
Chẳng lẽ là Alex sao? Tiêu Lăng Phong từ trước đến giờ nói được thì sẽ làm được. Quả thật nếu như anh nghĩ muốn làm tổn thương đến Alex, thì cho dù có mười cô cũng sẽ không cách nào ngăn cản được. Nhưng mà... Chính cái dáng vẻ này của cô, có muốn đi gặp anh cũng không thể nào.
Đúng lúc này, điện thoại bên trong phòng vang lên. Trong lòng Diệu Tinh chợt co rút lại thêm một chút.
A lô! Giọng nói của Diệu Tinh nghe rất suy yếu lại khàn khàn! Nghe thấy cuộc điện thoại này, quả nhiên trái tim của Mộ Sở rất căng thẳng.
Diệu Tinh, em làm sao vậy, không thoải mái sao?
Alex? Diệu Tinh có chút giật mình. Làm sao anh lại có số điện thoại!
Anh có chút lo lắng cho em, ngày hôm qua anh đã gọi điện thoại cho em, nhưng vẫn luôn không có ai nghe. Mộ Sở giải thích.
A, em không sao! Diệu Tinh cười khẽ. Alex, anh phải chú ý chăm sóc bản thân mình cho thật tốt đó. Cô nhắc nhở vẻ đầy bất an.
Diệu Tinh, có những lời này của em, cho dù thật sự Tiêu Lăng Phong có làm gì đối với anh. Anh cũng cảm thấy đáng giá. Diệu Tinh, hãy tin tưởng anh, anh sẽ đưa em đi, sẽ chăm sóc cho em thật tốt... Giọng nói của Mộ Sở vang lên đầy kiên định. Ánh mắt nhìn lúc này của Mộ Sở, lại có chút bay bổng phá lệ. Ánh mắt nhìn ra xa tưởng chừng không thấy giới hạn..
Hãy cút ra ngoài cho tôi! Tiêu Lăng Phong hầm hừ: Chỉ chút chuyện như vậy mà cũng không làm xong! Cút!
Nghe nghe Tiêu Lăng Phong tức giận tiếng hô. Mấy người mặt mũi xám xịt đi ra ngoài. Cũng khó trách Tiêu Lăng Phong nổi giận. Đã qua mấy giờ điều tra, vậy mà qua điều tra lại không thể thu được kết quả nào. Không tìm ra được dấu hiệu thang máy đã bị ai phá hư.
Tiêu Lăng Phong chống tay lên mặt bàn, cúi đầu thật thấp. Bởi vì tức giận mà hô hấp có chút dồn dập. Mấy ngón tay nắm chặt lại thành quyền khiến khớp xương lộ ra trắng xanh.
Phát tiết đủ rồi chứ? Nhìn mảnh kiếng bể đầy đất, Bùi Hạo Thần hỏi, Phát tiết đủ rồi thì mau chóng tỉnh táo lại cho tôi. Nếu đã biết là đối phương muốn nhằm vào anh, thì lại càng không nên để cho hắn chế giễu. Cái bọn chúng muốn chính là anh tức giận đến mức cả người hỏng mất, bộ dạng giống như đã phát điên.
Cậu nói xem đã quan sát Joe như thế nào?
Không phải là anh cũng đã hoài nghi thân phận của anh ta rồi đó sao! Tôi đã nói Uyển Kiệt đi thăm dò. Tin tưởng sẽ có kết quả rất nhanh thôi. Bùi Hạo Thần vỗ vỗ vào bả vai Tiêu Lăng Phong. Anh đã gặp phải người như thế nào chứ! Thân phận trợ thủ đắc lực của mình mà cũng không rõ, người phụ nữ mà mình yêu mến, thì không có lương tâm... Vừa nghĩ tới đó, anh liền cười tự giễu mình một cái. Cô vợ nhỏ của mình không phải cũng giống như vậy đó sao! Cho nên bây giờ nhìn lại mới thấy, vật họp theo loài. Hình dung hai đôi bọn họ hiện nay, không biết từ khi nào lại thành như vậy.
Cậu muốn nói chuyện này có liên quan đến sự xúi giục của người nào đó ở phía sau!
Chỉ có như vậy mới giải thích được thấu đáo. Bùi Hạo Thần gật đầu nói: Lần trước cậu bị đuổi giết. Cũng không phải là anh ta đã xuất hiện cứu anh đó sao. Anh ta nói là báo cảnh sát. Nhưng là... theo như tôi điều tra, nếu theo đúng như lời anh ta nói, thời gian để cảnh sát trong đồn ra ngoài đến nơi đó, anh và Trình Diệu Tinh, cho dù có chín cái mạng cũng không đủ chết. diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Mà có thể đối đầu được với một người cực kỳ hung dữ và ác độc như vậy, theo tôi nghĩ... Không riêng gì người ở phía sau màn, ngay cả anh ta, cũng tuyệt đối không phải một nhân vật nhỏ.
Tiêu Lăng Phong từ từ tỉnh táo lại. Joe đến làm ở đây thờ điểm sau khi anh thu mua Trình thị. Năng lực của anh ta có thể được sắp xếp đưa tới hay không, nhưng mà trừ điểm này... Anh không có lời giải thích nào khác.
Khốn kiếp! Tiêu Lăng Phong lạnh lùng cau mày. Hóa ra người mà anh vẫn giữ ở bên mình một khoảng thời gian như vậy lâu, lại vẫn luôn là một quả bom hẹn giờ. Như vậy nói cách khác. Chuyện này là sớm đã có dự mưu rồi. Chuyện ba năm trước đây, đến lúc này đã đang nổi lên rồi. Tiêu Lăng Phong gật đầu. di✣en✤danlequyd☼n☀c☼ Vừa đúng ba năm trước đây! Khoanh cánh tay vào nhau, anh đi tới cửa sổ. Xem ra, chuyện xảy ra ba năm trước đây, thật sự chính là đã liên lụy đến một phạm vi rất rộng! Có lẽ... Chuyện này điểm chính ở chỗ nào cũng cần phải điều tra lại kỹ càng một chút.
Anh hãy chú ý xử lý chuyện của công ty cho thật tốt đi! Tôi sẽ sớm nghĩ ra biện pháp để điều tra rõ thân phận của Joe cùng với nhân vật thần bí phía sau màn kia là ai.
Nếu như phỏng đoán của chúng ta mà không có gì sai sót, thì người đó chính là Alex rồi. Hết thảy vấn đề đều có liên quan tới chuyện của ba năm trước đây. Mà chuyện tai nạn xe cộ của ba năm trước đây, người nghĩ muốn trả thù, Dienddanlequuydon, chắc chắn, ngoài cái người có hình dáng giống như Mộ Thần kia, thì không thể có người nào khác hơn!
Anh có nghĩ tới chuyện, có thể người kia chính là Mộ Thần...
Tôi đã tận mắt nhìn thấy Mộ Thần chết, đã hỏa táng, cậu cảm thấy chuyện này có thể sao! Tiêu Lăng Phong lườm bạn tốt của mình một cái. Alex,... xem ra, tao thật sự đúng là đã xem nhẹ mày rồi, không ngờ mày lại có thể làm ra được cái chuyện nước chảy không lọt như vậy...
Vào lúc này, trên bàn làm việc chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên. Tiêu Lăng Phong liếc mắt nhìn ý bảo Bùi Hạo Thần nhận. Cú điện thoại này, thế nào lại có thể lách qua được phòng thư ký, trực tiếp đi vào...
A lô... Trong ống điện thoại vang lên một giọng nói thật thấp, trong giọng nói có mang theo một chút thử dò xét.
Tiêu tổng, ngài thật là vĩ đại! Biết gần đây thành phố T không có gì tin tức lớn, cho nên sáng sớm hôm nay ngài liền làm ra một cống hiến lớn như vậy! Tiếng cười trầm thấp ở đầu điện thoại bên kia truyền đến. Này, thế nào mà ở Dạ Khuynh Thành lại xảy ra lắm tai nạn như vậy? Nếu như ngài muốn dâng hiến thì cũng tội gì, có thể để cho Dạ Khuynh Thành đến bước như vậy chứ! Nhà họ Tiêu không phải là vẫn còn có Thiên Trì và Thiên Tuấn đó sao!
Anh là ai? Tiêu Lăng Phong cắn răng.
Tôi là ai, không quan trọng, chỉ cần anh hãy nhớ. Có tôi ở đây, anh cũng sẽ không có ngày nào được sống thật tốt! Tiêu Lăng Phong. Ra ngoài lăn lộn như vậy sẽ luôn phải trả giá. Tôi sẽ là người trả thù anh!
Tiêu Lăng Phong nắm thật chặt điện thoại. Đây là một giong nói hoàn toàn, xa lạ. Nhưng mà ở trong lòng anh có một giọng nói mãnh liệt, đang nói cho anh biết, người này chính là Alex.
Thế nào, tai nạn xe cộ ngày hôm qua, anh không bị làm sao chứ! Tiêu Lăng Phong từ từ buông lỏng. Trong giọng nói cố ý mang theo một nụ cười có chút giễu cợt. Anh cứ như vậy không thể lộ ra ngoài ánh sáng sao? Dùng hết thủ đoạn hèn hạ còn chưa tính. Ngay cả việc để lộ ra chân tướng thực của mình cho người khác nhìn mà anh cũng không dám sao.
Tôi cho là anh đã sớm có thể đoán được ra tôi rồi! Mộ Sở cười khanh khách một tràng. Anh có thời gian để nhận điện thoại của tôi thế này, quả thật là ngoài dự liệu của tôi. Những người bị thương kia như thế nào rồi, chưa chết chứ?
Hỏi ra mọt câu như vậy, mày vẫn còn là con người hay sao! Tiêu Lăng Phong cắn răng. Vấn đề giữa tao và mày, tại sao lại phải làm liên lụy đến những người khác!
Ấy này! Tiêu thiếu gia, ngài xoay chuyển tính tình rồi! Tiếng cười của Mộ Sở ngày càng lớn hơn: Anh thế mà lại suy nghĩ cho người khác nữa kia đấy, lại còn biết đã làm liên luỵ đến người vô tội... Dần dần giọng nói của Mộ Sở trở nên lạnh như băng.
Khốn kiếp Tiêu Lăng Phong mắng to. Rốt cuộc mày muốn thế nào?
Nếu như mày cũng đã đoán ra được tao là ai rồi, lại còn có thể không đoán ra được mục đích của tao hay sao? Mộ Sở hỏi: “Tất cả những gì mà mày đã nghĩ đều đúng hết! Mộ Sở gật đầu tán thưởng, Tiêu Lăng Phong, chỉ có điều tao thấy mày chính là một người đàn ông đáng thương nhất, mà cũng buồn cười nhất! Một con người trong mắt người khác chỉ là đồ rách nát, vậy mà mày lại cung kính giống như một bảo bối vậy...
Thật sự là mày đã làm! Tiêu Lăng Phong đột nhiên ngẩng đầu,
Có phải mày cũng nên nói câu cảm ơn đối với tao một chút không nhỉ? Mộ Sở hỏi. Nếu như không phải nhờ có tao. Làm sao mày có thể biết được rõ ràng, Đường Nhã Đình là một con người dâm đãng, là một loại hàng hóa sắc dục nào đó mà thôi!
Cho nên, hết thảy tất cả mọi chuyện xảy ra cũng là do mày đã sắp xếp!
Bingo! Trong giọng nói của Mộ Sở lộ ra một chút giễu cợt đầy hưng phấn, Toàn bộ đều chính xác. Chỉ là... Có một cái hố mà mày đã không đoán được. Mộ Sở nhẹ nói. Thật ra thì từ doạn băng video mày giết người chưa thành, cho đến chuyện tai nạn xe cộ của Đường Nhã Đình cũng là do tao làm. Người đàn bà kia vừa âm hiểm vừa ác độc. Cho nên cũng cần phải dạy dỗ cho cô ta một chút… Mày cảm thấy thế nào, tao giết người cũng rất có kỷ xảo đấy chứ!
Mày là đồ khốn kiếp! Tiêu Lăng Phong cắn răng một cái.
Đây là một sự đánh giá về tao, coi như là dễ nghe nhất trong cuộc đời này mà tao từng được nghe qua. Mày có biết không. Bọn họ còn nói tao là đồ ma quỷ hạng nhất, không bằng cầm thú...
Rốt cuộc mày đến gần Diệu Tinh là có mục đích gì!
Cũng muốn thiết lập mối quan hệ giống như mày thôi. To yêu Diệu Tinh. Đương nhiên sẽ phải chú ý chăm sóc cho cô ấy thật tốt rồi, so với mày, sau khi đút cho cô ấy uống thuốc xong, rồi ném cô ấy vào cái ổ của tên hành khất. Nhưng tao lại đã cứu cô ấy mấy lần cứu cô khỏi cơn nước lửa. Mày cảm thấy cô ấy sẽ chọn ai nào? Bất quá tao chỉ cần tùy tiện ra ám hiệu một cái, cô ấy liền tin tưởng rằng tai nạn xe cộ của tao là do mày làm. Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh hận mày đến thế, mày làm sao đấu lại được tao đây!
... Tiêu Lăng Phong bực mình. Ngay sau đó lại thoáng nở nụ cười: Chỉ bằng tao là người đàn ông của cô ấy.
Vậy sao mày lại biết, tao không phải là... Mộ Sở nhàn nhạt khiêu khích
Không nói với mày nữa, cánh tay của tao bị nứt xương. Không thể cầm được vật nặng quá lâu. Tiêu Lăng Phong, hôm nào chúng ta gặp nhau...
Tút tút tút… ngay sau đó, đầu điện thoại bên kia chỉ còn là một khoảng yên lặng
Là hắn sao? Bùi Hạo Thần tiến lên.
Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng gật đầu. Không hề có chút che giấu. Xem ra lần này, lòng tin của hắn đã đạt được đến mười phần rồi! Tiêu Lăng Phong để điện thoại xuống. Phát hiện chuyện của công ty là một chuyện, vấn đề của Trình Diệu Tinh mới là vấn đề khó khăn!
Chuyện của Trình Diệu Tinh kia cũng chỉ là phiền toái mới phát ra! Bùi Hạo Thần tàn nhẫn nhắc nhở. Cái khuôn mặt kia giống y như đúc khuôn mặt của Mộ Thần mới chính là vũ khí tốt nhất. Anh cũng nên phải cẩn thận một chút, đừng làm cho hắn có cơ hội giá họa cho anh!
Cái này không phải là tôi cứ cẩn thận thì mọi chuyện có thể giải quyết! Tiêu Lăng Phong ngồi xuống. ... Anh than thở. Tôi muốn trước hết phải bảo đảm cho sự an toàn của Diệu Tinh mới được!
Anh nhận định hắn sẽ làm tổn thương đến Diệu Tinh sao?
Nếu không thì còn sao nữa đây? Tiêu Lăng Phong hỏi. Tôi không thể để Diệu Tinh bị xảy ra một chút nguy hiểm nào!
Nếu là về vấn đề này thì... Vậy thì cứ để Diệu Tinh tự giải quyết đi!
Cậu nói gì! Tiêu Lăng Phong ngẩng đầu lên: “ Cậu dự định đưa ra cái gì chủ ý thối tha gì nữa đây, tại sao cậu không thả cho Tịch Mạt ra đi.
Đồ nhóc thúi, lúc này là tôi nghĩ kế cho anh đó! Bùi Hạo Thần đạp một cước ở trên cái ghế của anh. Dù anh có nói anh như thế nào, Diệu Tinh cũng sẽ không tin tưởng, ngược lại sẽ còn hiểu lầm anh đã làm cho Alex bị trọng thương. Như vậy, trái tim của cô ấy sẽ hoàn toàn nghiêng về với Alex. Đến khi đó, ngay cả một chút xíu phần thắng, anh cũng không có! Chờ đến khi Diệu Tinh bị anh ta chinh phục được, bọn họ là người yêu của nhau. Muốn báo thù. Anh sẽ không có bất cứ biện pháp gì nữa đâu!
Vậy thì ý của cậu là gì!
Để cho Diệu Tinh tự mình phát hiện ra! Bùi Hạo Thần nghiêm túc nói.
Cậu đùa gì thế. Cậu muốn tôi đưa Diệu Tinh đến bên cạnh cái người không rõ thân phận kia hay sao.
Bằng không. Anh còn có biện pháp nào khác hay sao?
Tôi không thể để cho Diệu Tinh mạo hiểm được! Tiêu Lăng Phong trực tiếp cự tuyệt.
Vậy thì bây giờ anh có thể bảo đảm an toàn cho cô ấy rồi hả? Bùi Hạo Thần hỏi. Quan hệ của hai người bây giờ đã căng thẳng như vậy, nếu như anh càng phản đối, Diệu Tinh lại càng muốn làm ngược lại! Bùi Hạo Thần nhắc nhở, đã giáng một kích nặng nề cho Tiêu Lăng Phong. Đúng vậy, lời của Bùi Hạo Thần tuy tàn nhẫn, nhưng cũng là sự thật. Vốn dĩ quan hệ giữa anh và Diệu Tinh mới vừa được hòa hoãn. Nhưng mà ngày hôm qua vừa do bị kích động, anh đều đã phá hủy hết thảy rồi!
Hèn hạ! Lúc này Tiêu Lăng Phong mới ý thức được rằng, mình đã lọt vào bẫy rập của Alex rồi. Alex, tao sẽ không để cho mày được đắc ý, lại càng không cho phép mày gây tổn thương, làm hại đến Diệu Tinh...
Nhà trọ.
Diệu Tinh gắng gượng chống tắm rửa qua quít, sau đó vùi mình vào trên ghế sô pha. Trong lòng cô đột nhiên thấy đặc biệt hốt hoảng, giống như có chuyện gì đó sắp phát sinh ra vậy...
Chẳng lẽ là Alex sao? Tiêu Lăng Phong từ trước đến giờ nói được thì sẽ làm được. Quả thật nếu như anh nghĩ muốn làm tổn thương đến Alex, thì cho dù có mười cô cũng sẽ không cách nào ngăn cản được. Nhưng mà... Chính cái dáng vẻ này của cô, có muốn đi gặp anh cũng không thể nào.
Đúng lúc này, điện thoại bên trong phòng vang lên. Trong lòng Diệu Tinh chợt co rút lại thêm một chút.
A lô! Giọng nói của Diệu Tinh nghe rất suy yếu lại khàn khàn! Nghe thấy cuộc điện thoại này, quả nhiên trái tim của Mộ Sở rất căng thẳng.
Diệu Tinh, em làm sao vậy, không thoải mái sao?
Alex? Diệu Tinh có chút giật mình. Làm sao anh lại có số điện thoại!
Anh có chút lo lắng cho em, ngày hôm qua anh đã gọi điện thoại cho em, nhưng vẫn luôn không có ai nghe. Mộ Sở giải thích.
A, em không sao! Diệu Tinh cười khẽ. Alex, anh phải chú ý chăm sóc bản thân mình cho thật tốt đó. Cô nhắc nhở vẻ đầy bất an.
Diệu Tinh, có những lời này của em, cho dù thật sự Tiêu Lăng Phong có làm gì đối với anh. Anh cũng cảm thấy đáng giá. Diệu Tinh, hãy tin tưởng anh, anh sẽ đưa em đi, sẽ chăm sóc cho em thật tốt... Giọng nói của Mộ Sở vang lên đầy kiên định. Ánh mắt nhìn lúc này của Mộ Sở, lại có chút bay bổng phá lệ. Ánh mắt nhìn ra xa tưởng chừng không thấy giới hạn..
/333
|