“Biết đau thế mà không bao giờ biết cẩn thận cả!” Vũ Thần lườm Triệu Vy Vân đang ngủ ngon lành trên giường.
*Cốc, cốc, cốc*
Một giọng nói già khụ từ ngoài vang vào:
“Cậu chủ! Tôi mang cháo lên cho tiểu thư.”
“Vào đi!”
Quản gia lụ khụ bê tô cháo nóng hổi đặt lên bàn. Ông liếc mắt nhìn về phía Triệu Vy Vân quan sát rồi không khỏi lo lắng.
“Tiểu thư cứ ốm hoài như vậy thật cực cho cậu chủ quá!”
“Hạ An đã ngủ chưa?”
“Cô chủ nhỏ đã ngủ, nghe nói sắp được tham dự triển lãm tranh nên vui lắm. Tôi bảo gì cũng đều răm rắp nghe theo cả.”
“Thời gian này nhờ ông chăm sóc cho Hạ An.”
“Vâng cậu chủ!”
Còn một chuyện quan trọng nữa mà Vũ Thần chưa cho ai biết đến cả.
“Mộc Liên! Hãy trông chừng cô ta giúp tôi! Nếu cô ta làm gì quá đáng cứ nói với tôi, tôi sẽ xử lý.”
“Vâng!”
“Nếu không còn gì nữa thì ông cũng nghỉ ngơi sớm đi!”
Quản gia rời khỏi phòng, tay cầm vào núm cửa bỗng nhiên lại nhớ đến một chuyện quan trọng cần nói với Vũ Thần.
“À, lúc sáng thiếu gia có đến đây.”
Đầu óc của Vũ Thần bỗng chốc xoay vòng suy nghĩ. Vũ Gia Minh đến đây chắc chắn có kế hoạch. Thằng nhóc đó ngoài mục đích bị mẹ của mình sai khiến thì chẳng làm gì ra hồn cả. Nếu như nó đến đây không phải để lấy cắp giấy tờ thì chẳng còn việc nào khác cả.
“Thằng nhóc đó có lục lọi phòng làm việc của tôi không?”
“Không hề! Thiếu gia bảo đến để gặp cậu chủ nhưng có vẻ biết chúng tôi đang trông chừng cậu ta nên không hề có bất cứ động tĩnh nào cả.”
“Vậy thì tốt rồi! Còn nữa, ông nhớ không được để Vũ Gia Minh và Triệu Vy Vân gặp mặt nhau đấy!”
“Vâng!”
***
Sáng sớm tinh mơ, Triệu Vy Vân bồi hồi tỉnh dậy. Cô lăn qua lăn lại hai ba vòng trên giường, xém một tí nữa là rớt xuống giường lúc nào không hay.
Cả ngày hôm qua chẳng ăn được gì nên bụng của Triệu Vy Vân cứ cồn cào. Định bụng sau khi vệ sinh cá nhân xong sẽ xuống dưới nhà ăn một bụng no nê.
Vừa bước xuống dưới nhà Triệu Vy Vân đã cảm thấy một khung cảnh vô cùng lạ lẫm. Dưới nhà hầu như không có bất cứ người hầu nào ngoại trừ quản gia. Bình thường vào giờ này Vũ Thần sẽ ngồi ở đây dùng bữa sáng.
Triệu Vy Vân còn có chuyện cần Vũ Thần giúp đỡ.
Cô thắc mắc hỏi quản gia:
“Bác quản gia à! Vũ Thần đã đi làm rồi ư?”
Quản gia cặm cụi làm việc trong bếp nghe tiếng gọi của Triệu Vy Vân liền trả lời.
“Dạ cậu chủ đang ở phòng làm việc! Tiểu thư ngồi xuống bàn đợi tôi một chút tôi sẽ kêu người mang đồ ăn sáng cho cô.”
“Không cần! Tôi có chuyện muốn nói với Vũ Thần!”
Nói xong hết câu Triệu Vy Vân chạy một mạch lên phòng của Vũ Thần. Cô còn chẳng thèm gõ cửa và xông thẳng vào trong.
“Chú! Em có chuyện muốn nói với chú!”
Đúng lúc Mộc Liên cũng đang ở cùng với Vũ Thần, hai người họ giữa ban ngày ban mặt lại ân ân ái ái với nhau trong phòng làm việc.
Thật hết nói nổi!
Triệu Vy Vân chỉ cần nhìn thái độ của Mộc Liên cũng đủ biết cô ta là loại người đê tiện như thế nào. Chẳng qua là vì tiền của Vũ Thần nên mới chấp nhận qua lại với anh ta.
Nhìn thấy Triệu Vy Vân xuất hiện, Vũ Thần thầm thì vào tai của Mộc Liên:
“Diễn cho tốt nếu cô muốn nhận tiền tip từ ông đây!”
“Nhất định sẽ không cho ông chủ thất vọng đâu!”
Ngớt câu, tiếng rên của Mộc Liên cất lên như khiến cả căn phòng chìm vào khung cảnh hảo huyền đầy dục vọng. Nửa thân trên của Mộc Liên liên tục nhúng lên nhúng xuống trên người của Vũ Thần tưởng tượng như chiếc ghế không chịu lực nặng của hai người mà sắp gãy đến nơi.
Một bên vạt áo của Mộc Liên rơi xuống ngang vai. Vũ Thần bắt đầu gặm nhấm nhưng ánh mắt vẫn chỉ duy nhất hướng về phía Triệu Vy Vân.
“Daddy à! Daddy có thích không?”
Hai người họ đúng là không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt mà làm chuyện đồi bại như vậy không sợ trẻ con nhìn thấy hay sao.
Triệu Vy Vân tức đỏ mặt, cô phải thay trời hành đạo.
“Tránh ra! Thứ phụ nữ không biết xấu hổ!”
Triệu Vy Vân cứ thế xông vào đẩy Mộc Liên ra khỏi Vũ Thần. Toàn thân yếu ớt của Mộc Liên ngã xuống sàn đau điếng. Ả ta hung giữ như vậy không dễ dàng bỏ qua cho Triệu Vy Vân.
Toàn bộ mọi chuyện diễn ra lúc này đều khiến cho Vũ Thần cảm thấy hài lòng. Không ngờ cô nhóc lại dám dùng vũ lực để giải quyết.
“Mày làm gì đó? Bộ không thấy tao và daddy đang vui vẻ với nhau hả?”
“Em có chuyện cần nói với chú!” Triệu Vy Vân quay sang nhìn Vũ Thần với ánh mắt thương hại nhưng khi nhìn thấy khắp ngực của anh dính đầy son môi của Mộc Liên thì đầu óc lại quay cuồng cuồng.
Mộc Liên không chịu thua liền sáp đến gần Vũ Thần.
“Daddy! Cô ta đẩy con ngã đấy!”
Dù sao cũng chỉ là một vở kịch, Vũ Thần đưa tay chạm vào eo của Mộc Liên rồi ra hiệu cho cô ta rời đi.
“Đi về phòng đi! Lát nữa daddy sang gặp con sau!”
“Dạ!” Mộc Liên kìm nén cơn tức giận trước lúc rời đi còn cố tình hăm dọa Triệu Vy Vân bằng ánh mắt sắt đá.
*Cốc, cốc, cốc*
Một giọng nói già khụ từ ngoài vang vào:
“Cậu chủ! Tôi mang cháo lên cho tiểu thư.”
“Vào đi!”
Quản gia lụ khụ bê tô cháo nóng hổi đặt lên bàn. Ông liếc mắt nhìn về phía Triệu Vy Vân quan sát rồi không khỏi lo lắng.
“Tiểu thư cứ ốm hoài như vậy thật cực cho cậu chủ quá!”
“Hạ An đã ngủ chưa?”
“Cô chủ nhỏ đã ngủ, nghe nói sắp được tham dự triển lãm tranh nên vui lắm. Tôi bảo gì cũng đều răm rắp nghe theo cả.”
“Thời gian này nhờ ông chăm sóc cho Hạ An.”
“Vâng cậu chủ!”
Còn một chuyện quan trọng nữa mà Vũ Thần chưa cho ai biết đến cả.
“Mộc Liên! Hãy trông chừng cô ta giúp tôi! Nếu cô ta làm gì quá đáng cứ nói với tôi, tôi sẽ xử lý.”
“Vâng!”
“Nếu không còn gì nữa thì ông cũng nghỉ ngơi sớm đi!”
Quản gia rời khỏi phòng, tay cầm vào núm cửa bỗng nhiên lại nhớ đến một chuyện quan trọng cần nói với Vũ Thần.
“À, lúc sáng thiếu gia có đến đây.”
Đầu óc của Vũ Thần bỗng chốc xoay vòng suy nghĩ. Vũ Gia Minh đến đây chắc chắn có kế hoạch. Thằng nhóc đó ngoài mục đích bị mẹ của mình sai khiến thì chẳng làm gì ra hồn cả. Nếu như nó đến đây không phải để lấy cắp giấy tờ thì chẳng còn việc nào khác cả.
“Thằng nhóc đó có lục lọi phòng làm việc của tôi không?”
“Không hề! Thiếu gia bảo đến để gặp cậu chủ nhưng có vẻ biết chúng tôi đang trông chừng cậu ta nên không hề có bất cứ động tĩnh nào cả.”
“Vậy thì tốt rồi! Còn nữa, ông nhớ không được để Vũ Gia Minh và Triệu Vy Vân gặp mặt nhau đấy!”
“Vâng!”
***
Sáng sớm tinh mơ, Triệu Vy Vân bồi hồi tỉnh dậy. Cô lăn qua lăn lại hai ba vòng trên giường, xém một tí nữa là rớt xuống giường lúc nào không hay.
Cả ngày hôm qua chẳng ăn được gì nên bụng của Triệu Vy Vân cứ cồn cào. Định bụng sau khi vệ sinh cá nhân xong sẽ xuống dưới nhà ăn một bụng no nê.
Vừa bước xuống dưới nhà Triệu Vy Vân đã cảm thấy một khung cảnh vô cùng lạ lẫm. Dưới nhà hầu như không có bất cứ người hầu nào ngoại trừ quản gia. Bình thường vào giờ này Vũ Thần sẽ ngồi ở đây dùng bữa sáng.
Triệu Vy Vân còn có chuyện cần Vũ Thần giúp đỡ.
Cô thắc mắc hỏi quản gia:
“Bác quản gia à! Vũ Thần đã đi làm rồi ư?”
Quản gia cặm cụi làm việc trong bếp nghe tiếng gọi của Triệu Vy Vân liền trả lời.
“Dạ cậu chủ đang ở phòng làm việc! Tiểu thư ngồi xuống bàn đợi tôi một chút tôi sẽ kêu người mang đồ ăn sáng cho cô.”
“Không cần! Tôi có chuyện muốn nói với Vũ Thần!”
Nói xong hết câu Triệu Vy Vân chạy một mạch lên phòng của Vũ Thần. Cô còn chẳng thèm gõ cửa và xông thẳng vào trong.
“Chú! Em có chuyện muốn nói với chú!”
Đúng lúc Mộc Liên cũng đang ở cùng với Vũ Thần, hai người họ giữa ban ngày ban mặt lại ân ân ái ái với nhau trong phòng làm việc.
Thật hết nói nổi!
Triệu Vy Vân chỉ cần nhìn thái độ của Mộc Liên cũng đủ biết cô ta là loại người đê tiện như thế nào. Chẳng qua là vì tiền của Vũ Thần nên mới chấp nhận qua lại với anh ta.
Nhìn thấy Triệu Vy Vân xuất hiện, Vũ Thần thầm thì vào tai của Mộc Liên:
“Diễn cho tốt nếu cô muốn nhận tiền tip từ ông đây!”
“Nhất định sẽ không cho ông chủ thất vọng đâu!”
Ngớt câu, tiếng rên của Mộc Liên cất lên như khiến cả căn phòng chìm vào khung cảnh hảo huyền đầy dục vọng. Nửa thân trên của Mộc Liên liên tục nhúng lên nhúng xuống trên người của Vũ Thần tưởng tượng như chiếc ghế không chịu lực nặng của hai người mà sắp gãy đến nơi.
Một bên vạt áo của Mộc Liên rơi xuống ngang vai. Vũ Thần bắt đầu gặm nhấm nhưng ánh mắt vẫn chỉ duy nhất hướng về phía Triệu Vy Vân.
“Daddy à! Daddy có thích không?”
Hai người họ đúng là không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt mà làm chuyện đồi bại như vậy không sợ trẻ con nhìn thấy hay sao.
Triệu Vy Vân tức đỏ mặt, cô phải thay trời hành đạo.
“Tránh ra! Thứ phụ nữ không biết xấu hổ!”
Triệu Vy Vân cứ thế xông vào đẩy Mộc Liên ra khỏi Vũ Thần. Toàn thân yếu ớt của Mộc Liên ngã xuống sàn đau điếng. Ả ta hung giữ như vậy không dễ dàng bỏ qua cho Triệu Vy Vân.
Toàn bộ mọi chuyện diễn ra lúc này đều khiến cho Vũ Thần cảm thấy hài lòng. Không ngờ cô nhóc lại dám dùng vũ lực để giải quyết.
“Mày làm gì đó? Bộ không thấy tao và daddy đang vui vẻ với nhau hả?”
“Em có chuyện cần nói với chú!” Triệu Vy Vân quay sang nhìn Vũ Thần với ánh mắt thương hại nhưng khi nhìn thấy khắp ngực của anh dính đầy son môi của Mộc Liên thì đầu óc lại quay cuồng cuồng.
Mộc Liên không chịu thua liền sáp đến gần Vũ Thần.
“Daddy! Cô ta đẩy con ngã đấy!”
Dù sao cũng chỉ là một vở kịch, Vũ Thần đưa tay chạm vào eo của Mộc Liên rồi ra hiệu cho cô ta rời đi.
“Đi về phòng đi! Lát nữa daddy sang gặp con sau!”
“Dạ!” Mộc Liên kìm nén cơn tức giận trước lúc rời đi còn cố tình hăm dọa Triệu Vy Vân bằng ánh mắt sắt đá.
/70
|