Chương 10 Vì bạn gái đoạt quyền 2
"Chủ tịch Bạch, hôm nay có mấy khách hàng cũ đột nhiên không hợp tác với chúng ta, một số người đã đàm phán gần xong bỗng nhiên hối hận không ký nữa." Hứa Khởi Minh báo cáo.
“Đi tìm hiểu nguyên nhân đi.” Bạch Tuyết vùi đầu vào văn kiện, không ngẩng đầu lên.
Nguyên nhân mà Bạch Tuyết muốn tìm hiều nó đã được tiết lộ trong cuộc họp hội đồng quản trị.
Sáng nay chính Tô Viêm đã nói, bất cứ ai hợp tác với Bạch thị đều tương đương với việc chống lại Tô thị.
So sánh nhà Bạch thị với Tô thị thì giống như con kiến so với con voi, Tô thị muốn kết liễu Bạch thị cũng chỉ là một cú đá nhẹ.
Trong xã hội hiện thực này, Tô Viêm đã nói rõ muốn tiêu diệt Bạch thị thì ai dám hợp tác với Bạch thị nữa?
"Chủ tịch Bạch, tôi nhờ người hỏi thăm, họ nói anh Tô làm vậy là do cô. Tôi hy vọng Bạch thị cô có thể giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt, không vì lý do ân oán cá nhân của cô mà ảnh hưởng đến lợi ích cổ đông của chúng tôi.” Người cổ đông đầu tiên lên tiếng buột tội lại là cha ruột của Bạch Tuyết, Bạch Thắng Kỳ.
Đứa con gái cướp đoạt chức vị của ông ta hai năm trước, ông ta đã coi như chưa từng sinh ra.
"Ông Bạch đừng lo lắng." Bạch Tuyết nhàn nhạt liếc ông ta một cái.
"Hiện tại giá cổ phiếu của công ty chúng ta đã giảm ba điểm, chủ tịch Bạch, cô không thể nói không lo là không lo được. Chúng tôi đều hy vọng nhìn thấy được hành động thực tế của chủ tịch Bạch!" Bạch Thắng Kỳ từng bước lần tới.
Lời vừa dứt, các cổ đông khác cũng ào ạt lên tiếng theo.
Tô Viêm tuy không nói rõ ràng, nhưng mọi người đều biết hành vi của Tô Viêm rõ ràng là muốn Bạch Tuyết từ chức, giúp cha vợ tương lai nắm quyền, đương nhiên đều vì lợi ích mà đứng về phía Bạch Thắng Kỳ. .
"Nếu ông Bạch đã nóng lòng muốn xem hành động của tôi, chúng ta hãy tạm dừng cuộc họp!" Bạch Tuyết kết thúc cuộc họp như cuộc chiến này.
"Chủ tịch Bạch, chúng tôi chờ tin tốt của cô!" Bạch Thắng Kỳ lớn tiếng hét lên.
Bạch Tuyết đi tới cửa quay lại nhìn anh, khóe môi nở nụ cười: "Ông Bạch, có bao giờ tôi làm ông thất vọng chưa?"
Nụ cười của cô khiến Bạch Thắng Kỳ vốn rất tự tin, trong lòng có chút dao động, ông ta nhớ ra mình đã từng nhìn thấy nụ cười như vậy của cô trước cuộc họp hội đồng quản trị hai năm trước, kết quả là ngày đó ông ta bị kéo ra khỏi cuộc chiếc ghế chủ tịch.
Sau khi Bạch Tuyết rời đi, các cổ đông đã tụ tập xung quanh.
"Ông Bạch, chúc mừng ông, quyền lực sẽ sớm được trả lại cho ông."
"Ông Bạch, ông phải dặn dò con rể tốt của mình hãy nhân từ, đừng thực sự làm tổn thương Bạch thị của chúng ta."
Những lời chúc mừng của cổ đông đã làm cho sự bất thường trong lòng Bạch Thắng Kỳ biến mất, dù Bạch Tuyết có mạnh mẽ đến đâu, nó cũng không phải là đối thủ của Tô thị!
“Chỉ cần tôi còn ở đây, tiểu tử Tô gia kia thật sự không đối phó Bạch thị đâu.” Ông ta cười tươi, quyền lực lại sắp về tay.
Đại học A Cẩm Thành......
Bạch Uyển Nhu từ nhà vệ sinh trở về nghe được các bạn cùng lớp nói Bạch Tuyết đang tìm cô ta, trong tiềm thức muốn trốn trở lại trong nhà vệ sinh.
"Bạch Uyển Nhu."
Giọng nói quen thuộc khiến cô ta dừng lại, nhưng cô ta không dám nhìn lại.
Rõ ràng bọn họ là cùng một cha, Bạch Tuyết chỉ hơn cô hai tuổi, nhưng khi đối mặt với Bạch Tuyết, cô luôn có cảm giác như nô tỳ đối mặt với hoàng hậu, không khỏi cảm thấy thấp kém và sợ hãi.
“Lên xe đi.” Bạch Tuyết không có hứng thú cùng cô đứng chơi trước nhà vệ sinh.
“Em sắp vào lớp.” Bạch Uyển Nhu suy nghĩ hồi lâu mới dám ngẩng đầu nhìn Bạch Tuyết, từ chối lời ra lệnh của cô.
"Còn bao nhiêu phút?"
"Còn năm phút."
“Đủ rồi, cô qua đó đi.” Bạch Tuyết cũng không ép buộc, bảo cô đi theo mình đến rừng cây yên tĩnh cách đó không xa.
Bạch Uyển Nhu không có lý do cự tuyệt, chỉ có thể đi theo.
“Hãy kêu Tô Viêm dừng ngay hành vi nhàm chán đó lại!” Bạch Tuyết trực tiếp ra lệnh mà không hỏi thêm bất cứ điều gì.
/1363
|