Sau khi lên xe, Uất Noãn Tâm bận rộn với việc chăm sóc cho Lương Cảnh Đường.Ngũ Liên từ kính chiếu hậu quét mắt nhìn, có ý đồ không tốt nói: “Tôi mà chụplại cảnh này đem cho Nam Cung Nghiêu, để coi anh ta có phản ứng gì! Hay trựctiếp dựng thành phim, hào môn thiếu phụ dục vọng không đủ, tìm một luật sư yêuđương vụng trộm!”“Nếu như Nam Cung Nghiêu không thỏa mãn được cô, tại sao không đến tìm tôichứ? Tôi dám đảm bảo, ở trên giường, tôi tuyệt đối đàn ông hơn so với Lương CảnhĐường! Làm cho cô thích đến mức ngay cả mẹ mình cũng nhận không ra!”“Anh không nói chuyện không ai nói anh bị câm đâu!”Uất Noãn Tâm không hề khách sáo trả lại một câu, Ngũ Liên bị mất mặt, đenthui. “Cô nói lại thêm một lần nữa coi!”Người đàn bà này càng ngày càng to gan, dám trả treo lại với anh! Không muốnsống nữa mà!Uất Noãn Tâm xì mũi một hơi, không thèm để ý đến anh ta.Ngũ Liên buồn chán chạy một đoàn đường, càng nghĩ càng tức, lại không nhịnđược cất giọng trêu chọc. “Nam Cung Nghiêu có biết chuyện bên ngoài của vợ mìnhkhông? Hay vốn dĩ anh ta không hề quan tâm đến hả?”“Không phải chuyện của anh!”“Cô… đây đã lần thứ ba trong ngày hôm nay cô chọc giận tôi, cô có biết hậuquả như thế nào không?” Trong xe bao trùm cả một bầu không khí u ám.“Tôi biết rất rõ anh có rất nhiều thủ đoạn đối phó với tôi! Nhưng xin anhđừng kéo Lương Cảnh Đường vào!”“Cô yên tâm! Tôi vẫn chưa cần cái mạng của tên tiểu tử này đâu!”“Các anh có quan hệ như thế nào?”“Cậu ấy là em trai cùng cha khác mẹ với tôi!”“Anh nói bậy!”Ngũ Liên vốn chỉ thuận miệng nói bậy, ai ngờ cô lại mở miệng phủ nhận hoàntoàn, làm anh có chút tò mò. “Tại sao chứ?”“Thứ nhất, hai người không cùng họ! Thứ hai, tôi đã tra qua hồ sơ của anh,một người hai mươi tám tuổi làm sao có thể là anh trai của một người ba mươituổi chứ!”“Xém chút nữa quên cô là luật sư, rất thích tra rõ gốc gác của người khác!Còn điều thứ ba không?”
/405
|