Nếu hạnh phúc có màu, thì Uất Noãn Tâm nghĩ, nó nhất định sẽ là màu hồng. Nếu không vì sao cô nhìn bất cứ thứ gì, cũng là màu hồng nhỉ? Trong nhà màu hồng, ngoài đường cũng màu hồng, hồ sơ công việc cũng màu hồng... Trong lòng cũng nổi bong bóng màu hồng, vô cùng ngọt ngào. Giống như đang yêu cuồng nhiệt, cực kỳ hạnh phúc. Bận rộn đến trưa, cô đã đói tới cồn cào, đồng nghiệp gõ cửa đi vào. "Sunsan, cô làm xong việc chưa?" "Rồi, chúng ta cùng ăn cơm trưa nhé?" "Tôi và những người khác đúng là số khổ, chỉ có thể ra tiệm ăn, còn cô thì khác nha, có người mua đồ ăn đến cho nha." "Ai mà mua đồ ăn đến cho?" "Có anh chàng đẹp trai mua đồ ăn cho kìa!" Vừa dứt lời, Nam Cung Nghiêu vô cùng kỳ diệu xuất hiện ở phía sau cửa, làm Uất Noãn Tâm vô cùng vui vẻ, vội chạy đến đón, đuôi lông mày cũng cong lên vì sung sướng. "Sao anh lại đến đây hả?" "Em không có thời gian về nhà ăn cơm, anh lo em ăn uống không đầy đủ, nên mang đồ ăn đến cho em!" "Anh không cần như vậy đâu, rườm rà quá đi!" Đồng nghiệp liếc nhìn trêu chọc, "miệng nói không cần, nhưng trong lòng lại rất hưởng thụ nha! Ây... làm đám người đang cô đơn như chúng tôi hâm mộ chết đi được." "Đúng đó đúng đó!" Những đồng nghiệp khác cũng hùa theo. Uất Noãn Tâm đỏ mặt, hờn giận. "Anh xem, đều tại anh đó!" "Được rồi được rồi! Không quấy rầy thế giới của hai người nữa! Đám người cô đơn chúng ta đi ăn cơm mộ mình thôi!" Tất cả đồng nghiệp cùng nhau rời khỏi, Uất Noãn Tâm vừa đóng cửa, thì bị Nam Cung Nghiêu ôm từ phía sau, vô cùng thân thiết hít mùi thơm trên người cô, nhẹ nhàng hôn dọc xuống sống cổ của cô. Tim của Uất Noãn Tâm đập loạn mấy nhịp. "Này.. anh làm gì vậy?" "Nhớ em quá, hôn em thôi!" "Ở đây là phòng làm việc đó." "Dù sao cũng không có ai nhìn thấy!" Không bỏ qua mà còn hôn lên môi cô, cô cười né tránh, "này, đừng như vậy..." Cô biết rõ anh rất mạnh về phương diện kia, hôn hít không khéo lại biến thành chuyện đó. Cô có to gan hơn nữa, cũng không dám làm việc đó trong phòng làm việc! Lỡ như bị người khác nhìn thấy, sau này còn dám gặp ai. "Như vậy là như vầy nhỉ? Hôn một cái thì hôn một cái thôi!" Nam Cung Nghiêu cực kỳ vô lại giống như một đứa trẻ, Uất Noãn Tâm hết cách, đành hôn anh một cái, nhưng đầu lưỡi của anh chạy nhanh vào, quấn lấy cô, làm cho cô không thể thoát ra được, ngược lại còn đánh mất lý trí, dần dần đắm chìm vào trong nụ hôn. Nghe thấy bên ngoài có tiếng động, mới chợt bừng tỉnh lại, đẩy anh ra, đôi tay trắng nõn đấm vào lồng ngực của anh. "Đã bảo anh đừng làm bậy rồi mà... Em đói bụng rồi, ăn cơm thôi!" Nam Cung Nghiêu kéo một cái ghế ngồi xuống, chống tay lên cằm, nhìn chằm chằm cô ăn cơm, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng, ánh mắt nồng nàn tình yêu. "Bé Thiên ăn cơm chưa vậy?" "Rồi!" "Vậy thì tốt!" "Sao em không hỏi anh ăn cơm chưa?" "Anh đã đến đây thì chắc hẳn phải ăn rồi!" "Anh chưa ăn!" "Hả? Vậy chúng ta ăn cùng nha?" "Đồ ngốc! Anh ăn rồi, chỉ cần nhìn em ăn cơm, anh cũng cảm thấy rất vui!" "Anh chỉ biết nói ngon ngọt thôi! Rõ ràng món ăn có vị cay, nhưng khi Uất Noãn Tâm ăn vào, lại cảm thấy ngọt liệm như đường, vô cùng ngọt ngào, đầu óc cũng quay cuồng theo. Làm cho cô ao ước, nếu cả đời này có thể ngọt ngào như vậy thì hay biết mấy. Một cuộc sống bình dị nhưng hạnh phúc, đó mới là điều cô hằng mong chờ. Ăn xong cơm, lại quấn lấy nhau một lúc, Nam Cung Nghiêu mới luyến tiếc rời khỏi. Đến lúc làm việc, Uất Noãn Tâm không thể tập trung được, trong đầu đều nghĩ đến anh, vô thức nở nụ cười ngọt ngào. Anh ta vừa rời khỏi, thì cô đã nhớ đến vậy sao? Giống như bị trúng bùa mê, đầu óc mơ màng. Đồng nghiệp Michelle cầm mấy tập hồ sơ đi vào, "buổi chiều tôi xin nghỉ, phiền cô kiểm tra lại giúp tôi nha." "Được rồi, không vấn đề gì! Cô xin nghỉ đi shopping sao?" "Không phải, tôi đi khám bệnh." "Sao vậy? Cô không khỏe à?" "Không phải! Kinh nguyệt của tôi không đều, có lẽ do tôi thức đêm nhiều quá. Cô cũng biết mà, chuyện phụ nữ này, không lớn cũng không nhỏ, nhưng phải đi kiểm tra mới yên tâm được." "Ừm! Vậy cô đi đi, nếu có điện thoại, tôi sẽ nghe giúp cô." "Cảm ơn nha! Lần sau tôi mời cô ăn cơm!" Trước khi đi còn không quên trêu chọc, "nhưng mà, cô có hộp cơm tình yêu ngon như vậy, chắc hẳn không muốn cùng chúng tôi ăn bữa cơm này đâu!" Uất Noãn Tâm không biết nói gì nhưng lại cảm thấy ngọt ngào, nở nụ cười trên môi. Bởi vì cô đột nhiên nhớ đến, kinh nguyệt tháng này còn chưa đến, hơn nữa còn trễ một tuần rồi. Nhớ đến mấy lần không mang đồ bảo vệ kia, không lẽ trúng số rồi sao? Hoang mang chạy đến nhà thuốc gần đó mua que thử thai. Sau khi kiểm tra xong, tâm trạng rất hỗn loạn. Không biết mình rốt cuộc có thai, hay không có thai, kết quả... mang thai rồi! Mặc dù trước đó đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn thấy kết quả như vậy, vẫn cảm thấy có sét đánh ngang tai, rất ngổn ngang trừng mắt nhìn một hồi lâu. Trăm ngàn cảm xúc đan xen nhau, một lúc không thể nói rõ mình đang vui hay đang buồn. Nghĩ cả mộ buổi chiều, mới quyết định khoan hãy nói với Nam Cung Nghiêu. Bởi vì cứ nghĩ đến chuyện đó, nên cô cứ lỡ đãng, thường xuyên ngẩn người, ngay cả Nam Cung Nghiêu cũng nhận ra, lúc đi ngủ anh hỏi cô có phải đã xảy ra chuyện gì không? Cô lắc đầu, "không có gì đâu! Có lẽ do em có hơi mệt mỏi thôi!" Anh nhìn thấu được cô có tâm sự, nhưng cô không muốn nói, anh cũng không vạch trần. "Em chú ý nghỉ ngơi đi, đừng để mình quá vất vả." "Vâng!" Nam Cung Nghiêu tính ngủ, không quấy rầy cô. Nhưng người phụ nữ mình yêu nằm ngay bên cạnh, thêm vào đó anh lại là người đàn ông mạnh mẽ về chuyện kia, chưa được bao lâu, bắt đầu không nhịn được nữa, cơ thể khỏe mạnh nhào đến. Tìm kiếm bờ môi cô, ra sức hôn hít...
/405
|