Nam Cung Nghiêu bị hỏi tới cứng họng không trả lời được. “…….”“Anh hẳn phải hiểu rõ, cho dù anh chọn cách nào trong số chúng, đối với bên nào cũng đều là tổn thương, tôi đều không thể chấp nhận được.” Uất Noãn Tâm khẽ thở dài, đầy ắp bất đắc dĩ. “Sáu năm, có rất nhiều chuyện đã thay đổi rồi, tôi và anh cũng thay đổi, chúng ta không thể nào quay trở về quá khứ được nữa đâu.”Cô nói những lời này, Nam Cung Nghiêu làm sao không biết được. Bọn họ mỗi người đều có quỷ đạo mới của mình, buông tay, có lẽ là lựa chọn nhẹ nhàng nhất. Nhưng buông tay, nói thì dễ. Nếu như có thể buông tay được, sáu năm trước anh cũng không cần phải rối rắm như vậy!Hơn nữa, cô bây giờ còn có con của bọn họ, anh càng không thể buông cô ra như vậy, anh có trách nhiệm mang đến một gia đình hoàn chỉnh cho hai mẹ con cô.“Anh biết tình hình trước mắt không cách nào cho em lòng tin, anh cũng không có cách nào hứa hẹn với em bất kỳ điều gì. Nhưng anh đảm bảo, đây chỉ là tạm thời, anh sẽ nhanh chóng nghĩ ra biện pháp giải quyết. Tin anh thêm một lần, được không?”“Nam Cung Nghiêu, tôi thực sự rất mệt mỏi. Cứ coi như tôi cầu xin anh, buông tha cho tôi và tiểu Hạo đi. Tôi đã quyết tâm ở bên Ngũ Liên rồi, xin anh đừng quấy rầy chúng tôi nữa.” Đối với anh, Uất Noãn Tâm đã không còn điều gì đáng để nói, đứng dậy bỏ đi.Nam Cung Nghiêu vẫn ngồi y nguyên tại chỗ, nhìn cô chơi đùa với tiểu Hạo và Đào Đào, trong lòng đột nhiên rất đau rất đau, có một cảm giác tuyệt vọng không cách nào xoay chuyển được. Nhưng anh tình nguyện chịu đau khổ, cũng quyết không buông tay như vậy.………..Biệt thự Nam Cung.Nam Cung Vũ Nhi đi xuống lầu, không nhìn thấy Nam Cung Duyệt Đào, vội vàng hỏi bác Trương. “Đào Đào đâu?”“Thiếu gia đi đón tiểu tiểu thư rồi ạ.”Anh đi đón con tan học được bao nhiêu lần, cô có thể đếm rõ trên đầu ngón tay, không lẽ là cố ý vì Uất Noãn Tâm sao?Nam Cung Vũ Nhi tức giận, vội gọi điện thoại, nhưng Nam Cung Nghiêu ngắt thẳng cuộc gọi. Gọi thêm lần nữa, vẫn cúp máy.Lòng cô ta nóng như lửa đốt, giận dữ đập điện thoại.Uất Noãn Tâm, đồ tiện nhân đáng căm hận!…………….Về đến nhà, Uất Noãn Tâm tắm cho Thiên Hạo, sau đó ôm con lên giường ngủ. Không bao lâu, con đã ngủ say. Thằng bé ngủ rất ngon, hô hấp ổn định, giống như một thiên sứ nhỏ đáng yêu, nhìn mà khiến cho lòng cô mềm đi. Tiểu Thiên, bảo bối của cô, mạng sống của cô, cô sẽ đánh đổi tất cả để bảo vệ con, không để cho bất kỳ kẻ nào làm tổn thương đến con.“Bảo bối, ngủ ngon!” Cô hôn nhẹ lên trán của con, nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài.Vừa mới tắm xong, điện thoại đổ chuông.Vừa thấy một dãy số lạ, cô cho rằng là có người gọi về công việc. “Alo! Xin chào, tôi là Susan.”“Susan? Em đổi tên khi nào vậy?”Giọng điệu của Uất Noãn Tâm thoáng chổ trở nên lạnh lùng. “Nam Cung Nghiêu, anh lại muốn làm gì hả?”“Anh chỉ muốn hỏi thăm mẹ con em đã về nhà chưa?”“Anh không phải theo chân mẹ con tôi đến dưới lầu sao?” Giả vờ gì chứ!Anh họ nhẹ vài tiếng. “Bị em phát hiện rồi.”“Không có chuyện tôi cúp máy đây.”Không đợi anh trả lời, cô cúp thẳng máy.Nhưng khôg đến mấy giây, điện thoại lại reo, lại là anh ta!Cô lại cúp máy.Cứ nhiều lần như vậy, Uất Noãn Tâm hoàn toàn tức giận, cuộc gọi vừa nối thông liền gào thét với đối phương. “Anh đã đủ chưa hả? Còn gọi nữa tôi báo cảnh sát đó!”“Sweetheart bé nhỏ, anh dám chọc em giận vậy hả?” Lần này truyền đến lại là một giọng đàn ông biếng nhác.Uất Noãn Tâm xoa trán, thở dài. “Nhân viên PR thẻ bên ngân hàng!”“Nhân viên PR bây giờ thật không dễ làm mà, đụng phải người dữ như em, quỷ cũng bị dọa đến bay mất.”Cô cười, ngồi xuống bình tĩnh nói điện thoại với anh. “Anh đang làm gì?”“Vừa từ bệnh viện đi ra. Vốn định qua chỗ mẹ con em, nhưng mấy ngày này mệt quá, muốn nghỉ ngơi một buổi tối.”“Ừ! Anh không cần phải gấp gáp qua đây đâu, em và tiểu Thiên rất tốt. Đúng rồi, ông nội sao rồi anh?”Anh chọc ghẹo. “Ông nội? Gọi thân thiết đến vậy sao? Đã xem mình là người nhà Ngũ gia rồi sao?”“Anh đi chết đi, người già em cũng gọi là ông nội mà. Ông vẫn ổn chứ?”“Bình thường không có gì, vừa nghe nói anh muốn kết hôn với em, tức đến nỗi vỡ mạch màu.” Anh cười. “Người nhà quả nhiên diễn rất ra dáng.”Cô biết anh nói như vậy, chỉ vì muốn mình không lo lắng, nhưng nhịn khônng được càng khó chịu. “Ngũ Liên……. xin lỗi anh….”“Ngốc à, đây là sự lựa chọn của anh, không cần phải xin lỗi anh. ” Anh thở thật dài, thì thào. “Mất ngày này mệt đến xương cốt muốn rã rời, nghe thấy giọng của em, anh thấy tốt hơn nhiều rồi.”Mũi cô hơi sụt sịt, giọng nói bỗng nhiên có hơi nghẹn ngào. “Giọng nói của em làm gì kỳ diệu đến thế chứ.”“Với anh mà nói, có! Em là người độc nhất vô nhị tồn tại trên thế giới này.”“Lời ngon tiếng ngọt, nên để lại lừa gạt những em gái nhỏ đi!”“Anh mà đi thật, en đừng có ôm chân anh khóc lóc đó?”“Em mới không thèm!”“Thực không thèm? Vậy anh đi tìm đó?”“Đi đi!”“Haiz! Em vật nhỏ vô tình vô nghĩa này, một chút luyến tiếc cũng không có hả?”“Bởi vì em có lòng tin với anh, em biết anh sẽ không bỏ rơi em!”“Không ngờ rằng Ngũ Liên anh có một ngày cũng bị ăn đến chết, thật thất bại cho một thời phong lưu của anh mà…..”“Bớt ba hoa đi, nghỉ ngơi sớm chút!”“Em hôn anh một cái anh sẽ ngủ.”“Đừng…”“Một chút thôi….”Anh giống như một đứa trẻ quấn lấy người lớn đòi kẹo, Uất Noãn Tâm hết cách, đành phải ‘hun’ anh một cái, mặt đỏ au. “Ngủ ngon!”“Ưm! Ngủ ngon!” Anh do dự một lát. “Anh yêu em!” Sau đó cúp điện thoại nhanh như bay.Uất Noãn Tâm có thể tưởng tượng ra vẻ mặt đỏ đến tận mang tai trong giờ phút này của anh, anh không quen nói những câu như vậy, mỗi lần nói xong, đều xấu hổ rất lâu, rất đáng yêu! Nghĩ đến anh, trong lòng luôn ấm áp, tâm trạng so với lúc nghĩ đến Nam Cung Nghiêu không hề giống nhau. Thứ anh cho cô, mãi mãi đều là bất an và băng giá.Cô càng chắc chắn, sự lựa chọn của mình là chính xác.Ở bên cạnh mình, không phải lúc nào cũng nhất thiết là người mình yêu nhất, so với tình yêu điều quan trọng nhất, vẫn là người thích hợp với mình….
/405
|