Sao rồi? Có tin tức gì của thiếu gia chưa?
Vẫn chưa nữa, mặc dù đã huy động lực lượng tìm kiếm nhưng vẫn chưa tìm thấy. Xác phi cơ rơi xuống đã cháy đen rồi còn những cái xác thì vẫn chưa xác định là ai với ai cả!
Thật tội nghiệp mà... Thiếu phu nhân còn mang thai nữa, cũng may đứa bé đã ổn rồi, nhưng sau này không có cha thì thế nào đây?
Các người đang ở đây bàn tán cái gì, có tin tôi đuổi việc các người hết không?
Bà quản gia Anna đi ngang qua đây thì nghe được tiếng bàn chuyện của hai người làm, liền tức giận quát lên.
Xin lỗi quản gia Anna. Hai người làm liền sợ hãi khép nép xin lỗi. Bọn họ cũng chỉ là canh chừng thiếu phu nhân, không có việc gì nên mới đâm ra tán gẫu...
Thiếu phu nhân vẫn chưa tỉnh?
Vâng ạ, chúng tôi canh chừng ngoài này, khi nào cô ấy tỉnh sẽ mang thuốc vào.
Các người đừng trách tôi không báo trước, đây là chuyện tuyệt mật của Hoắc gia, hó hé nửa lời là coi chừng mạng các người!
Chúng tôi rõ rồi ạ!
Quản gia Anna mang theo gương mặt cau có rời đi. Xem ra dù có huấn luyện họ khắt khe đến đâu cũng chẳng thay đổi được bản tính.
Chuyện của những gia tộc lớn như Hoắc gia có thể tùy tiện nói ra nói vào sao?
Hoắc Đông Thần mặc dù gặp tai nạn, lại là tai nạn máy bay, loại động tĩnh lớn như thế làm sao không kinh động chính phủ và cục an ninh cho được, nhưng mà Hoắc gia đã nhanh chóng liên lạc với họ, giữ kín mọi bí mật. Cho nên hiện tại bên ngoài chẳng hề có tin tức náo loạn nào.
Sở dĩ chính phủ đồng ý dễ dàng như thế là do Hoắc gia nắm giữ tơ mạch của nền kinh tế, cũng giao kèo với họ không ít thứ, cho nên bọn họ không hề muốn Hoắc gia sụp đổ một chút nào.
Chỉ mong sóng gió nhanh chóng qua đi, nếu không thiếu phu nhân phải làm sao đây?
Họ đã đúng, cô gái này là một người tốt, yêu thiếu gia thật lòng, ngoài mặt thì không quan tâm thiếu gia, nhưng khi ngài ấy gặp nạn thì người sốc nhất chính là cô ấy...
------------------
Phỉ Y Hân đã mơ màng tỉnh lại từ lúc cuộc trò chuyện của hai cô người làm kia bắt đầu.
Hoắc Đông Thần vẫn chưa có tin tức gì khiến hy vọng khi mở mắt ra của cô tiêu tan. Trái tim cô đau nhói, trong đầu vẫn là hình ảnh ngày hôm qua hắn ở bên cô.
Phỉ Y Hân bất giác lại xoa bụng mình. Thật may con cô không sao hết, nếu không cô biết đối mặt với hắn thế nào đây?
Cô biết bản thân lúc này phải thật bình tĩnh, chưa có tin tức nghĩa là còn cơ hội. Cô phải cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, nếu không sẽ như lúc nãy mà ngất đi, con cô sẽ không khỏe mạnh. Nhưng mà... cô không thể!
Phỉ Y Hân cố nén nước mắt mình trào ra nhưng không hiểu sao vẫn không kìm lại được.
Cô không tin, cô không muốn tin Hoắc Đông Thần sẽ xảy ra chuyện, nhưng mà cô lo lắm, làm sao đây? Hoắc Đông Thần?
Tiểu Hân con đã tỉnh? Người đâu mau đem thuốc bổ đến đây!
Trình Mẫn nhìn đôi mắt đỏ hoe của Phỉ Y Hân mà xót xa, bất giác bà cũng muốn khóc, nhưng mà nếu bà như thế thì Phỉ Y Hân sẽ suy sụp mất!
Hoắc Đông Thần là đứa con trai duy nhất của bà, bây giờ sống chết vẫn chưa rõ làm sao bà không lo lắng cho được. Nếu như không phải Phỉ Y Hân bị ngất xỉu, rồi phát hiện mình có cháu, thì bà đã không còn hy vọng mà ngã quỵ rồi!
Tiểu Hân, coi kìa, khóc sưng cả mắt rồi, con yên tâm đi, A Thần sẽ không sao đâu!
Lúc nãy con quá kích động, cộng với việc dạo này nghỉ ngơi không tốt cho nên mới xuất huyết, từ bây giờ phải để ý kỹ một chút, ăn uống bổ dưỡng vào, có thai ba tháng đầu là rất quan trọng đấy!
Trình Mẫn nhận lấy chén thuốc của người làm, nhẹ nhàng đút cho Phỉ Y Hân uống. Cô cảm thấy hơi ngại, đã lâu lắm rồi cô nào còn được đút như thế này chứ, cho nên muốn tự mình uống nhưng bà lại không cho.
Con cũng thật là, có thai sao không nói cho mẹ biết, để cơ thể tiều tụy thế này đây.
Con... Con cũng vừa mới biết đây thôi!
Cái thai đã được 1 tháng rưỡi rồi, con không biết sao? Vậy A Thần có biết không?
Phỉ Y Hân buồn bã lắc đầu, bàn tay nắm chặt drap giường cũng run run.
Trình Mẫn càng cảm thấy rối bời hơn...
Tại sao ngay lúc gia đình bà sắp có một cuộc sống hạnh phúc thì con bà lại xảy ra chuyện chứ?
--------------------
Lúc này, người của Hoắc Đông Thần vẫn đang nỗ lực điều tra mọi việc.
Chiếc phi cơ này là sản phẩm của Hoắc Viễn, lại là sản xuất riêng cho Hoắc Đông Thần, chất lượng cùng tính an toàn đều ở con số khó có sản phẩm nào bì được, đừng nói là trời mưa bão, bão tuyết cũng không thành vấn đề!
Chắc chắn có kẻ đã nhúng tay vào chuyện này, và họ nhất định sẽ không khiến Hoắc Đông Thần thất vọng, nhất định họ sẽ tìm ra chủ mưu!
Một nhóm khác cũng đang tiến hành xét nghiệm các thi thể cháy đen, mặc dù họ không muốn tin nhưng mà có vẻ lành ít dữ nhiều rồi. Ban đầu trên phi cơ có 9 người, họ vất vả tìm kiếm cũng đã tìm được cả 9 cái xác!
Đội trưởng, đã có kết quả xét nghiệm rồi... Tôi... Tôi thật không dám tin...
Vẫn chưa nữa, mặc dù đã huy động lực lượng tìm kiếm nhưng vẫn chưa tìm thấy. Xác phi cơ rơi xuống đã cháy đen rồi còn những cái xác thì vẫn chưa xác định là ai với ai cả!
Thật tội nghiệp mà... Thiếu phu nhân còn mang thai nữa, cũng may đứa bé đã ổn rồi, nhưng sau này không có cha thì thế nào đây?
Các người đang ở đây bàn tán cái gì, có tin tôi đuổi việc các người hết không?
Bà quản gia Anna đi ngang qua đây thì nghe được tiếng bàn chuyện của hai người làm, liền tức giận quát lên.
Xin lỗi quản gia Anna. Hai người làm liền sợ hãi khép nép xin lỗi. Bọn họ cũng chỉ là canh chừng thiếu phu nhân, không có việc gì nên mới đâm ra tán gẫu...
Thiếu phu nhân vẫn chưa tỉnh?
Vâng ạ, chúng tôi canh chừng ngoài này, khi nào cô ấy tỉnh sẽ mang thuốc vào.
Các người đừng trách tôi không báo trước, đây là chuyện tuyệt mật của Hoắc gia, hó hé nửa lời là coi chừng mạng các người!
Chúng tôi rõ rồi ạ!
Quản gia Anna mang theo gương mặt cau có rời đi. Xem ra dù có huấn luyện họ khắt khe đến đâu cũng chẳng thay đổi được bản tính.
Chuyện của những gia tộc lớn như Hoắc gia có thể tùy tiện nói ra nói vào sao?
Hoắc Đông Thần mặc dù gặp tai nạn, lại là tai nạn máy bay, loại động tĩnh lớn như thế làm sao không kinh động chính phủ và cục an ninh cho được, nhưng mà Hoắc gia đã nhanh chóng liên lạc với họ, giữ kín mọi bí mật. Cho nên hiện tại bên ngoài chẳng hề có tin tức náo loạn nào.
Sở dĩ chính phủ đồng ý dễ dàng như thế là do Hoắc gia nắm giữ tơ mạch của nền kinh tế, cũng giao kèo với họ không ít thứ, cho nên bọn họ không hề muốn Hoắc gia sụp đổ một chút nào.
Chỉ mong sóng gió nhanh chóng qua đi, nếu không thiếu phu nhân phải làm sao đây?
Họ đã đúng, cô gái này là một người tốt, yêu thiếu gia thật lòng, ngoài mặt thì không quan tâm thiếu gia, nhưng khi ngài ấy gặp nạn thì người sốc nhất chính là cô ấy...
------------------
Phỉ Y Hân đã mơ màng tỉnh lại từ lúc cuộc trò chuyện của hai cô người làm kia bắt đầu.
Hoắc Đông Thần vẫn chưa có tin tức gì khiến hy vọng khi mở mắt ra của cô tiêu tan. Trái tim cô đau nhói, trong đầu vẫn là hình ảnh ngày hôm qua hắn ở bên cô.
Phỉ Y Hân bất giác lại xoa bụng mình. Thật may con cô không sao hết, nếu không cô biết đối mặt với hắn thế nào đây?
Cô biết bản thân lúc này phải thật bình tĩnh, chưa có tin tức nghĩa là còn cơ hội. Cô phải cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, nếu không sẽ như lúc nãy mà ngất đi, con cô sẽ không khỏe mạnh. Nhưng mà... cô không thể!
Phỉ Y Hân cố nén nước mắt mình trào ra nhưng không hiểu sao vẫn không kìm lại được.
Cô không tin, cô không muốn tin Hoắc Đông Thần sẽ xảy ra chuyện, nhưng mà cô lo lắm, làm sao đây? Hoắc Đông Thần?
Tiểu Hân con đã tỉnh? Người đâu mau đem thuốc bổ đến đây!
Trình Mẫn nhìn đôi mắt đỏ hoe của Phỉ Y Hân mà xót xa, bất giác bà cũng muốn khóc, nhưng mà nếu bà như thế thì Phỉ Y Hân sẽ suy sụp mất!
Hoắc Đông Thần là đứa con trai duy nhất của bà, bây giờ sống chết vẫn chưa rõ làm sao bà không lo lắng cho được. Nếu như không phải Phỉ Y Hân bị ngất xỉu, rồi phát hiện mình có cháu, thì bà đã không còn hy vọng mà ngã quỵ rồi!
Tiểu Hân, coi kìa, khóc sưng cả mắt rồi, con yên tâm đi, A Thần sẽ không sao đâu!
Lúc nãy con quá kích động, cộng với việc dạo này nghỉ ngơi không tốt cho nên mới xuất huyết, từ bây giờ phải để ý kỹ một chút, ăn uống bổ dưỡng vào, có thai ba tháng đầu là rất quan trọng đấy!
Trình Mẫn nhận lấy chén thuốc của người làm, nhẹ nhàng đút cho Phỉ Y Hân uống. Cô cảm thấy hơi ngại, đã lâu lắm rồi cô nào còn được đút như thế này chứ, cho nên muốn tự mình uống nhưng bà lại không cho.
Con cũng thật là, có thai sao không nói cho mẹ biết, để cơ thể tiều tụy thế này đây.
Con... Con cũng vừa mới biết đây thôi!
Cái thai đã được 1 tháng rưỡi rồi, con không biết sao? Vậy A Thần có biết không?
Phỉ Y Hân buồn bã lắc đầu, bàn tay nắm chặt drap giường cũng run run.
Trình Mẫn càng cảm thấy rối bời hơn...
Tại sao ngay lúc gia đình bà sắp có một cuộc sống hạnh phúc thì con bà lại xảy ra chuyện chứ?
--------------------
Lúc này, người của Hoắc Đông Thần vẫn đang nỗ lực điều tra mọi việc.
Chiếc phi cơ này là sản phẩm của Hoắc Viễn, lại là sản xuất riêng cho Hoắc Đông Thần, chất lượng cùng tính an toàn đều ở con số khó có sản phẩm nào bì được, đừng nói là trời mưa bão, bão tuyết cũng không thành vấn đề!
Chắc chắn có kẻ đã nhúng tay vào chuyện này, và họ nhất định sẽ không khiến Hoắc Đông Thần thất vọng, nhất định họ sẽ tìm ra chủ mưu!
Một nhóm khác cũng đang tiến hành xét nghiệm các thi thể cháy đen, mặc dù họ không muốn tin nhưng mà có vẻ lành ít dữ nhiều rồi. Ban đầu trên phi cơ có 9 người, họ vất vả tìm kiếm cũng đã tìm được cả 9 cái xác!
Đội trưởng, đã có kết quả xét nghiệm rồi... Tôi... Tôi thật không dám tin...
/87
|