Phỉ Y Hân thật không hiểu nổi trên đời tại sao lại có người đáng ghét như vậy!
Hắn bị điên à? Hay hắn bị khùng?
Hắn là đồ khốn!
Phỉ Y Hân quay phắt qua trừng mắt với kẻ đang vừa bước xuống xe kia, nhưng mà tên này vẫn một vẻ mặt tươi cười, là hướng đến ba mẹ cô mà tươi cười!
Ba mẹ Phỉ Y Hân chả hiểu gì, nhưng mà nghe Hoắc Đông Thần nói vậy thì cũng hơi ngờ ngợ ra rồi.
Người này cao to lực lưỡng, nhưng không thô kệt mà cho người ta cảm giác mạnh mẽ có thể tin tưởng, dựa dẫm. Khuôn mặt dù đang cười nhưng vẫn toát lên một vẻ nghiêm nghị cùng chính trực hiếm có.
Đó là chưa kể đến khí chất của cậu ta, vừa nhìn vào đã khiến người ta vừa kính trọng vừa run sợ!
Mẹ Phỉ nhìn một lúc liền cười hớn hở nói với Hoắc Đông Thần:
Cậu có phải là ông chủ của Y Hân không? Sao gọi chúng tôi là...
Vâng, con là bạn trai của Tiểu Hân!
Phỉ Y Hân kích động, vừa mở miệng tính phản bác đã bắt gặp nụ cười quỷ dị của Hoắc Đông Thần. Cô có linh cảm nếu cô bác bỏ lời nói của hắn, hắn sẽ cho cô một vố thật đau!
Ôi thật vậy sao? Tốt quá rồi, mau vào nhà, mau vào nhà! Mẹ Phỉ vui vẻ mời khách, hoàn toàn không nghi ngờ gì lời nói của Hoắc Đông Thần.
Ba Phỉ Y Hân cũng gật đầu mời hắn vào nhà, còn quay sang hỏi lại con gái mình:
Sao trước giờ không nghe con nói gì?
Phỉ Y Hân gào thét trong lòng, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, Hoắc Đông Thần ngay lập tức choàng vai cô thân mật, cười nói:
Con vốn đã muốn ra mắt gia đình lâu rồi là tại cô ấy ngại ngùng đấy ạ!
Phỉ Y Hân hơi giãy giụa, nhưng lúc này lại chẳng ai thấy, chỉ có Hoắc Đông Thần vẫn kèm chặt cô, còn ghé xuống tai cô nhỏ giọng đe dọa, giọng nói vô cùng có hồn:
Nếu em dám phản bác, có tin anh sẽ đưa hai cuốn sổ đỏ của chúng ta ra cho ba mẹ xem không?
Vô sỉ! Phỉ Y Hân buông miệng mắng một câu, đây là lời mắng thật nhưng Hoắc Đông Thần không những không tức giận mà còn cười gian trá với cô:
Anh còn có thể vô sĩ hơn nữa đấy! Em tin không?
Đỉnh đầu Phỉ Y Hân bốc khói, nhưng lại chẳng thể làm được gì hắn. Hoắc Đông Thần đã nói được là làm được, đến việc bức hôn cô hắn còn làm được, thì còn chuyện gì hắn không dám làm chứ!
Hai người cùng nói chuyện với ba mẹ Phỉ một lúc thì đến sân bay, cuộc nói chuyện vô cùng thành công, ba mẹ cô vô cùng có hảo cảm với hắn, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt cầu cứu của con gái mình.
Tại sao bây giờ cô mới biết hắn lại dẻo miệng như thế? Cái gì cũng có thể nói ra được, mà toàn là nói đúng ý ba mẹ cô, họ không thích mới là lạ đấy!
Lúc lên xe còn dặn dò Hoắc Đông Thần chăm sóc cô cho thật tốt....
Phỉ Y Hân mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi, mặc cho hắn muốn đưa cô đi đâu thì đi.
Lúc đến sân bay, Phỉ Y Hân vốn còn đang mắt nhắm mắt mở mà đi lên máy bay của hắn, ai ngờ lại được hai hàng tiếp tân gọi một tiếng phu nhân vang dội, khiến cô đứng không vững, liền tỉnh táo lại ngay.
Phỉ Y Hân nhíu mày nhìn hai hàng người ăn mặc chuyên nghiệp chào mình vô cùng thành kính, cũng không tỏ thái độ gì, chỉ nhìn lướt qua rồi tiến đến bộ bàn ghế sang trọng mà ngồi xuống.
Đây là ám chỉ cô không chấp nhận cái tên gọi này, thân phận này!
Hoắc Đông Thần đôi mắt tối lại trong giây lát, nhưng sau đó nhanh chóng che giấu đi, ra hiệu với tiếp tân.
Bọn họ nhận được lệnh liền ngay hàng thẳng lối tiến đến chỗ cô, lại hô to một tiếng:
Phu nhân!
Phỉ Y Hân giật mình, một là do bọn họ lớn tiếng gọi, hai là vì ánh mắt chân thành của họ. Cô không phải người thích coi thường người khác, lúc nãy phớt lờ họ đã khiến cô ray rứt lắm rồi, bây giờ còn....
Cô thở dài một hơi, nhìn lướt qua Hoắc Đông Thần đang ngồi đối diện mình một cái, sau đó mới quay sang trả lời các tiếp viên:
Chào mọi người!
Lúc này hai hàng tiếp viên mới xoay người bước đi. Đợi họ đi hết, Phỉ Y Hân mới lạnh lùng nhìn hắn:
Tôi không hiểu anh làm vậy là có mục đích gì!
Để em chấp nhận và thích ứng với thân phận của mình.
Tôi sẽ không chấp nhận nó! Phỉ Y Hân cương quyết nói, hắn quá ngang ngược, cô không tin bản thân cứ thế mà chịu khuất phục. Nếu dễ dàng như thế sau này sẽ còn bao nhiêu thứ hắn bắt cô phải tuân theo nữa?
Nhìn dáng vẻ đó của cô, Hoắc Đông Thần vẫn ung dung tự tại:
Em không chấp nhận cũng không sao, vì điều này bây giờ đã không thể thay đổi được nữa, em đã là Hoắc thiếu phu nhân, hồ sơ của chúng ta đã được lưu giữ lại dựa theo luật pháp, dù có muốn chối bỏ, em vẫn là vợ anh!
Hắn bị điên à? Hay hắn bị khùng?
Hắn là đồ khốn!
Phỉ Y Hân quay phắt qua trừng mắt với kẻ đang vừa bước xuống xe kia, nhưng mà tên này vẫn một vẻ mặt tươi cười, là hướng đến ba mẹ cô mà tươi cười!
Ba mẹ Phỉ Y Hân chả hiểu gì, nhưng mà nghe Hoắc Đông Thần nói vậy thì cũng hơi ngờ ngợ ra rồi.
Người này cao to lực lưỡng, nhưng không thô kệt mà cho người ta cảm giác mạnh mẽ có thể tin tưởng, dựa dẫm. Khuôn mặt dù đang cười nhưng vẫn toát lên một vẻ nghiêm nghị cùng chính trực hiếm có.
Đó là chưa kể đến khí chất của cậu ta, vừa nhìn vào đã khiến người ta vừa kính trọng vừa run sợ!
Mẹ Phỉ nhìn một lúc liền cười hớn hở nói với Hoắc Đông Thần:
Cậu có phải là ông chủ của Y Hân không? Sao gọi chúng tôi là...
Vâng, con là bạn trai của Tiểu Hân!
Phỉ Y Hân kích động, vừa mở miệng tính phản bác đã bắt gặp nụ cười quỷ dị của Hoắc Đông Thần. Cô có linh cảm nếu cô bác bỏ lời nói của hắn, hắn sẽ cho cô một vố thật đau!
Ôi thật vậy sao? Tốt quá rồi, mau vào nhà, mau vào nhà! Mẹ Phỉ vui vẻ mời khách, hoàn toàn không nghi ngờ gì lời nói của Hoắc Đông Thần.
Ba Phỉ Y Hân cũng gật đầu mời hắn vào nhà, còn quay sang hỏi lại con gái mình:
Sao trước giờ không nghe con nói gì?
Phỉ Y Hân gào thét trong lòng, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, Hoắc Đông Thần ngay lập tức choàng vai cô thân mật, cười nói:
Con vốn đã muốn ra mắt gia đình lâu rồi là tại cô ấy ngại ngùng đấy ạ!
Phỉ Y Hân hơi giãy giụa, nhưng lúc này lại chẳng ai thấy, chỉ có Hoắc Đông Thần vẫn kèm chặt cô, còn ghé xuống tai cô nhỏ giọng đe dọa, giọng nói vô cùng có hồn:
Nếu em dám phản bác, có tin anh sẽ đưa hai cuốn sổ đỏ của chúng ta ra cho ba mẹ xem không?
Vô sỉ! Phỉ Y Hân buông miệng mắng một câu, đây là lời mắng thật nhưng Hoắc Đông Thần không những không tức giận mà còn cười gian trá với cô:
Anh còn có thể vô sĩ hơn nữa đấy! Em tin không?
Đỉnh đầu Phỉ Y Hân bốc khói, nhưng lại chẳng thể làm được gì hắn. Hoắc Đông Thần đã nói được là làm được, đến việc bức hôn cô hắn còn làm được, thì còn chuyện gì hắn không dám làm chứ!
Hai người cùng nói chuyện với ba mẹ Phỉ một lúc thì đến sân bay, cuộc nói chuyện vô cùng thành công, ba mẹ cô vô cùng có hảo cảm với hắn, hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt cầu cứu của con gái mình.
Tại sao bây giờ cô mới biết hắn lại dẻo miệng như thế? Cái gì cũng có thể nói ra được, mà toàn là nói đúng ý ba mẹ cô, họ không thích mới là lạ đấy!
Lúc lên xe còn dặn dò Hoắc Đông Thần chăm sóc cô cho thật tốt....
Phỉ Y Hân mệt mỏi nhắm mắt nghỉ ngơi, mặc cho hắn muốn đưa cô đi đâu thì đi.
Lúc đến sân bay, Phỉ Y Hân vốn còn đang mắt nhắm mắt mở mà đi lên máy bay của hắn, ai ngờ lại được hai hàng tiếp tân gọi một tiếng phu nhân vang dội, khiến cô đứng không vững, liền tỉnh táo lại ngay.
Phỉ Y Hân nhíu mày nhìn hai hàng người ăn mặc chuyên nghiệp chào mình vô cùng thành kính, cũng không tỏ thái độ gì, chỉ nhìn lướt qua rồi tiến đến bộ bàn ghế sang trọng mà ngồi xuống.
Đây là ám chỉ cô không chấp nhận cái tên gọi này, thân phận này!
Hoắc Đông Thần đôi mắt tối lại trong giây lát, nhưng sau đó nhanh chóng che giấu đi, ra hiệu với tiếp tân.
Bọn họ nhận được lệnh liền ngay hàng thẳng lối tiến đến chỗ cô, lại hô to một tiếng:
Phu nhân!
Phỉ Y Hân giật mình, một là do bọn họ lớn tiếng gọi, hai là vì ánh mắt chân thành của họ. Cô không phải người thích coi thường người khác, lúc nãy phớt lờ họ đã khiến cô ray rứt lắm rồi, bây giờ còn....
Cô thở dài một hơi, nhìn lướt qua Hoắc Đông Thần đang ngồi đối diện mình một cái, sau đó mới quay sang trả lời các tiếp viên:
Chào mọi người!
Lúc này hai hàng tiếp viên mới xoay người bước đi. Đợi họ đi hết, Phỉ Y Hân mới lạnh lùng nhìn hắn:
Tôi không hiểu anh làm vậy là có mục đích gì!
Để em chấp nhận và thích ứng với thân phận của mình.
Tôi sẽ không chấp nhận nó! Phỉ Y Hân cương quyết nói, hắn quá ngang ngược, cô không tin bản thân cứ thế mà chịu khuất phục. Nếu dễ dàng như thế sau này sẽ còn bao nhiêu thứ hắn bắt cô phải tuân theo nữa?
Nhìn dáng vẻ đó của cô, Hoắc Đông Thần vẫn ung dung tự tại:
Em không chấp nhận cũng không sao, vì điều này bây giờ đã không thể thay đổi được nữa, em đã là Hoắc thiếu phu nhân, hồ sơ của chúng ta đã được lưu giữ lại dựa theo luật pháp, dù có muốn chối bỏ, em vẫn là vợ anh!
/87
|