Anh... Anh... Có thể thôi cái mặt dọa người ấy được không? Tôi đâu có làm sai! Phỉ Y Hân e dè nói.
Có cần phải tỏ thái độ hung dữ đến thế không? Cô... Làm rất tốt kia mà! Chẳng phải hắn nói là cô hãy tha hồ mà xử lý mấy con hồ ly như thế rồi sao? Chưa gì mà đã lật mặt rồi!
Em không sai? Còn dám nói bản thân không sai sao? Phỉ Y Hân, gan em cũng thật lớn! Hoắc Đông Thần gầm giọng nói.
Tuy tức giận là vậy nhưng hắn vẫn kéo cô lại gần mình, còn bôi cái gì đó man mát lên mặt cô.
Phỉ Y Hân rất lâu rồi mới thấy lại cảnh hắn hung dữ như thế, nhất thời sợ đến nghẹn họng, không dám nói gì nữa.
Tôi bảo em chỉnh bọn người này chứ không phải để họ chỉnh em! Có đánh cũng là em đánh cô ta!
Phỉ Y Hân xụ mặt xuống, nhưng nghe hắn nói như vậy thì vẫn rất vui, còn kêu cô đánh người? Quả là một ông chủ tốt mà!
Phỉ Y Hân len lén ngước nhìn xem người kia có dễ chịu chút nào chưa. Nào ngờ bị hắn lườm cho một cái sợ khiếp vía!
Mới sáng sớm thôi đó... Cô còn phải làm việc nữa, tên này cứ như hung thần như vậy thì cô không tài nào chú tâm làm việc được!
Tôi... Biết lỗi rồi... Phỉ Y Hân nhỏ giọng xin lỗi, thật sự cô đâu muốn xin lỗi đâu, nhưng để hắn nguôi giận thì chỉ còn cách này thôi!
Qua một lúc, Phỉ Y Hân mới nhìn Hoắc Đông Thần, ai ngờ hắn... Vẫn không chịu thôi cái bộ mặt kia!
Hoắc Đông Thần bôi thuốc cho cô xong thì trở lại bàn làm việc của mình, không nhìn đến cô nữa, nhưng vẻ mặt vẫn rất đáng sợ, Phỉ Y Hân bất giác rùng mình một cái.
Cô bĩu môi kéo ghế ngồi cạnh hắn, còn đẩy tay hắn mấy cái, hắn vẫn không đoái hoài tới cô.
Đột nhiên Phỉ Y Hân lại cảm thấy lửa giận tuôn trào, hảo cảm trong mắt cô về hắn giảm xuống đến một nửa!
Đúng là đồ nhỏ mọn!
Không để ý đến cô chứ gì? Được! Để coi định lực của anh đến đâu!
Phỉ Y Hân nhếch miệng cười, rất tự nhiên mà ngồi lên đùi hắn.
Hoắc Đông Thần lúc này cũng chịu chú ý tới Phỉ Y Hân, cô gái nhỏ hôm nay gan thật!
Phỉ Y Hân vẫn giữ điệu cười đắc ý đó, vòng tay ôm hắn, chủ động hôn lên cổ hắn.
Hai tay cô ôm rất chặt, khiến Hoắc Đông Thần cảm nhận rõ hai cánh tay mảnh khảnh của cô. Môi cô rất mềm, áp lên cổ hắn mang lại cảm xúc khó diễn tả.
Bàn tay cô bắt đầu di chuyển lên mặt hắn, nhẹ nhàng vuốt ve...
Hoắc Đông Thần lườm cô, bàn tay to lớn bắt lấy đôi tay không ngừng làm loạn của cô.
Phỉ Y Hân bị dáng vẻ này của hắn chọc cho cười vui vẻ vô cùng, vả lại bên dưới hắn đã nhô cao rồi nha...
Hôm nay em lại chủ động? Rất muốn sao? Giọng của Hoắc Đông Thần hơi khàn, ánh mắt nhìn cô có chút phức tạp, lửa lên rồi rất khó mà hạ xuống!
Phỉ Y Hân lại cười tươi hơn:
Muốn gì chứ? Chẳng phải anh không muốn để ý tôi sao? Bây giờ nơi đó... Có khó chịu không?
Không ngờ mới vuốt hắn có mấy cái mà đã không chịu nổi rồi, thật đáng yêu mà....
Phỉ Y Hân không sợ chết, còn buông lời chọc ghẹo hắn. Cô quá đắc ý nên không thể để ý đến Hoắc Đông Thần đang trừng mắt nhìn mình, bất chợt đôi môi đột nhiên bị cắn đến đau.
Hoắc Đông Thần đè cô lên bàn làm việc của mình, cúi người xuống cắn mút môi cô, còn thuận tay đưa vào trong váy cô, vuốt ve đùi ngọc trắng nõn rồi lại tìm đến nơi thần bí kia mà chơi đùa.
Phỉ Y Hân giãy giụa nhưng đều bị Hoắc Đông Thần chặn lại, người hắn đã chen vào giữa hai chân cô, cô có muốn thoát cũng không được!
Đợi đến khi Hoắc Đông Thần thả môi mình ra, cô muốn kháng nghị thì hắn lại tiếp tục hôn cô. Nụ hôn này không thô bạo như lúc nãy, mà là cuồng nhiệt mãnh liệt. Phỉ Y Hân vì vậy mà vô thức đáp trả hắn.
Hoắc Đông Thần hôn cô nhưng đôi tay cũng không rảnh rỗi, thi nhau mà trút bỏ quần áo cô. Trong nháy mắt, nhưng nơi cần che đậy của Phỉ Y Hân đều hiện ra, kích thích nam căn hắn càng kêu gào mãnh liệt.
Hoắc Đông Thần đẩy chân cô lên cao, hôn nhẹ lên bắp đùi non mịn.
Phỉ Y Hân thở dốc nhìn hắn, rồi lại nhìn lại bản thân. Cô thì quần áo xộc xệch, chỗ không cần che thì che, chỗ cần che thì lại hở, còn hắn thì vẫn một thân tây trang phẳng phiu, nhìn đứng đắn vô cùng!
Nè... Anh định ở đây luôn sao?
Hoắc Đông Thần cắn nhẹ lên bắp đùi cô, hai mắt có chút đục ngầu, ngón tay vuốt nhẹ bên ngoài hoa huyệt như trả lời cho câu hỏi của cô.
Có cần phải tỏ thái độ hung dữ đến thế không? Cô... Làm rất tốt kia mà! Chẳng phải hắn nói là cô hãy tha hồ mà xử lý mấy con hồ ly như thế rồi sao? Chưa gì mà đã lật mặt rồi!
Em không sai? Còn dám nói bản thân không sai sao? Phỉ Y Hân, gan em cũng thật lớn! Hoắc Đông Thần gầm giọng nói.
Tuy tức giận là vậy nhưng hắn vẫn kéo cô lại gần mình, còn bôi cái gì đó man mát lên mặt cô.
Phỉ Y Hân rất lâu rồi mới thấy lại cảnh hắn hung dữ như thế, nhất thời sợ đến nghẹn họng, không dám nói gì nữa.
Tôi bảo em chỉnh bọn người này chứ không phải để họ chỉnh em! Có đánh cũng là em đánh cô ta!
Phỉ Y Hân xụ mặt xuống, nhưng nghe hắn nói như vậy thì vẫn rất vui, còn kêu cô đánh người? Quả là một ông chủ tốt mà!
Phỉ Y Hân len lén ngước nhìn xem người kia có dễ chịu chút nào chưa. Nào ngờ bị hắn lườm cho một cái sợ khiếp vía!
Mới sáng sớm thôi đó... Cô còn phải làm việc nữa, tên này cứ như hung thần như vậy thì cô không tài nào chú tâm làm việc được!
Tôi... Biết lỗi rồi... Phỉ Y Hân nhỏ giọng xin lỗi, thật sự cô đâu muốn xin lỗi đâu, nhưng để hắn nguôi giận thì chỉ còn cách này thôi!
Qua một lúc, Phỉ Y Hân mới nhìn Hoắc Đông Thần, ai ngờ hắn... Vẫn không chịu thôi cái bộ mặt kia!
Hoắc Đông Thần bôi thuốc cho cô xong thì trở lại bàn làm việc của mình, không nhìn đến cô nữa, nhưng vẻ mặt vẫn rất đáng sợ, Phỉ Y Hân bất giác rùng mình một cái.
Cô bĩu môi kéo ghế ngồi cạnh hắn, còn đẩy tay hắn mấy cái, hắn vẫn không đoái hoài tới cô.
Đột nhiên Phỉ Y Hân lại cảm thấy lửa giận tuôn trào, hảo cảm trong mắt cô về hắn giảm xuống đến một nửa!
Đúng là đồ nhỏ mọn!
Không để ý đến cô chứ gì? Được! Để coi định lực của anh đến đâu!
Phỉ Y Hân nhếch miệng cười, rất tự nhiên mà ngồi lên đùi hắn.
Hoắc Đông Thần lúc này cũng chịu chú ý tới Phỉ Y Hân, cô gái nhỏ hôm nay gan thật!
Phỉ Y Hân vẫn giữ điệu cười đắc ý đó, vòng tay ôm hắn, chủ động hôn lên cổ hắn.
Hai tay cô ôm rất chặt, khiến Hoắc Đông Thần cảm nhận rõ hai cánh tay mảnh khảnh của cô. Môi cô rất mềm, áp lên cổ hắn mang lại cảm xúc khó diễn tả.
Bàn tay cô bắt đầu di chuyển lên mặt hắn, nhẹ nhàng vuốt ve...
Hoắc Đông Thần lườm cô, bàn tay to lớn bắt lấy đôi tay không ngừng làm loạn của cô.
Phỉ Y Hân bị dáng vẻ này của hắn chọc cho cười vui vẻ vô cùng, vả lại bên dưới hắn đã nhô cao rồi nha...
Hôm nay em lại chủ động? Rất muốn sao? Giọng của Hoắc Đông Thần hơi khàn, ánh mắt nhìn cô có chút phức tạp, lửa lên rồi rất khó mà hạ xuống!
Phỉ Y Hân lại cười tươi hơn:
Muốn gì chứ? Chẳng phải anh không muốn để ý tôi sao? Bây giờ nơi đó... Có khó chịu không?
Không ngờ mới vuốt hắn có mấy cái mà đã không chịu nổi rồi, thật đáng yêu mà....
Phỉ Y Hân không sợ chết, còn buông lời chọc ghẹo hắn. Cô quá đắc ý nên không thể để ý đến Hoắc Đông Thần đang trừng mắt nhìn mình, bất chợt đôi môi đột nhiên bị cắn đến đau.
Hoắc Đông Thần đè cô lên bàn làm việc của mình, cúi người xuống cắn mút môi cô, còn thuận tay đưa vào trong váy cô, vuốt ve đùi ngọc trắng nõn rồi lại tìm đến nơi thần bí kia mà chơi đùa.
Phỉ Y Hân giãy giụa nhưng đều bị Hoắc Đông Thần chặn lại, người hắn đã chen vào giữa hai chân cô, cô có muốn thoát cũng không được!
Đợi đến khi Hoắc Đông Thần thả môi mình ra, cô muốn kháng nghị thì hắn lại tiếp tục hôn cô. Nụ hôn này không thô bạo như lúc nãy, mà là cuồng nhiệt mãnh liệt. Phỉ Y Hân vì vậy mà vô thức đáp trả hắn.
Hoắc Đông Thần hôn cô nhưng đôi tay cũng không rảnh rỗi, thi nhau mà trút bỏ quần áo cô. Trong nháy mắt, nhưng nơi cần che đậy của Phỉ Y Hân đều hiện ra, kích thích nam căn hắn càng kêu gào mãnh liệt.
Hoắc Đông Thần đẩy chân cô lên cao, hôn nhẹ lên bắp đùi non mịn.
Phỉ Y Hân thở dốc nhìn hắn, rồi lại nhìn lại bản thân. Cô thì quần áo xộc xệch, chỗ không cần che thì che, chỗ cần che thì lại hở, còn hắn thì vẫn một thân tây trang phẳng phiu, nhìn đứng đắn vô cùng!
Nè... Anh định ở đây luôn sao?
Hoắc Đông Thần cắn nhẹ lên bắp đùi cô, hai mắt có chút đục ngầu, ngón tay vuốt nhẹ bên ngoài hoa huyệt như trả lời cho câu hỏi của cô.
/87
|