Thiên sai vạn độ cũng không nghĩ tới sẽ ở ngoài truyền tống trận lục giới của Tây phương đại lục chứng kiến loại cảnh tượng này –
Hai nam nhân,một người ăn mặc như kỵ sĩ, một người là y phục pháp sư, quần áo không nghiêm chỉnh,ôm nhau cùng một chỗ,pháp sư đưa lưng về phía ta,kỵ sĩ hai mắt khép hờ.
“Ân….Ân….Không được….Ngả, ngươi…..đừng…không nên….” (tiếng anh) Kỵ sĩ đứt quãng cự tuyệt nhưng,chính là những từ ngữ này lại làm cho pháp sư đang vùi đầu vào y phục đã bị xé rách của hắn,làm việc hăng say đến 7788,càng thêm bừa bãi không kiêng nể. Thế là tiếng kỵ sĩ rên rỉ càng lớn , pháp sư càng…
…” Tuần hoàn ác tính ” (gào thét) ….( tuần hoàn ác tính: sự việc biến chuyển liên tục ngày càng xấu)
Ta vẻ mặt nghiền ngẫm mà nhìn rừng rậm cách đó không xa và vách núi phía sau truyền tống trận một chút, lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu, hai vị đây thật đúng là đủ hăng hái.
Không cần sử dụng phiên dịch ngôn ngữ của hệ thống, bởi vì ta biết Anh, Pháp, Ý, Nhật bốn thứ tiếng, hơn nữa hệ thống máy tính phiên dịch cứng ngắc, phiên dịch một chút cũng không ra giọng điệu và ý đồ của người nói.
Hiện tại chính là lên tiếng cắt ngang bọn họ hay vẫn là đợi sau khi xong việc thì hơn đây?
Ta ở trong truyền tống trận do dự.
Loại sự tình này dù là ai thì bị cắt ngang cũng đều khó chịu đi,huống chi là pháp sư cường hãn có thể đem kỵ sĩ áp đảo, nói không chừng ta vừa lên tiếng hắn liền phát ra một cái cấm chú thì coi như hỏng rồi, dù sao hắn cũng là NPC cấp 100 a! Thế nhưng nếu như đợi đến khi bọn họ xong việc, ta lên tiếng …Hẳn là sẽ không có ai tin tưởng rằng ta cái gì cũng không nhìn thấy đi….Vậy hậu quả liền rất là nghiêm trọng….
Vẫn là lựa chọn cái trước đi. Cấm chú tới cùng lắm thì nhảy xuống vách núi,dù sao ta cũng có thuật phi hành,quăng không chết.
Từ đầu chí cuối ta chưa từng suy nghĩ tới “Mạng lưới quan hệ xã hội” của “Phụ mẫu” ta, “Khuynh thành” cũng bị ta quên tiệt,nói cho cùng đây là Tây phương đại lục,khác biệt đông tây cho nên hẳn là lực ảnh hưởng không lớn như vậy.
“Ân hanh.” Ta đắn đo khẽ ho nhẹ một cái, giọng trong thanh có chừng mực.
Pháp sư phản ứng nhanh nhẹn lập tức cởi pháp bào bao lấy thân thể xích lõa của kỵ sĩ, kỵ sĩ từ trong sắc dục bừng tỉnh, sau khi thấy ta cấp tốc quay đầu, một mạt đỏ ửng bò lên trên gò má đã vốn ửng hồng của hắn.
“Ngươi–” Pháp sư ôm chặt kỵ sĩ hít sâu mấy hơi đè xuống dục hỏa,khuôn mặt tuấn tú đen lại hé ra tà khí, quay đầu lại,sau khi nhìn rõ ta, nguyên là khó chịu liền biến thành kinh ngạc – “Bảo bảo?!”
….Vốn tưởng có thể thoát khỏi cái xưng hô này….
Vẫn là đánh giá thấp “lực ảnh hưởng” của đôi phu thê kia a. Thật không biết bọn họ rốt cục là ai.
Ta lúc này, lần đầu tiên đối với thân phận “Phụ mẫu” cảm thấy tò mò.
Xuất ra một mạt cười áy náy,ta khe khẽ gật đầu, “Là ta. Ngả Nhĩ thúc thúc.”
“Ngươi làm thế nào lại chạy tới Tây phương đại lục?” Pháp sư buông kỵ sĩ đang ngượng ngùng ra,hướng ta đi tới,rất có kỹ xảo mà ngăn cản ánh mắt của ta bắn về phía người hắn vừa ôm.
“Ta nhận một nhiệm vụ đến Thầm phán chi sơn tìm “Huyết mạn”.” Không chút che giấu, ta cười đến ái muội. Thực sự là thể thiếp a. (câu này ý nói: giữ làm của riêng không cho ai nhìn ~)
Kỳ thực thỉnh thoảng ta cũng sẽ tự hỏi vì sao bản thân đối với NPC trong “Hồng trần” tín nhiệm như vậy, không phòng ngự như vậy,rõ ràng là vừa mới gặp mặt,lại không hề cố kỵ ngăn cách đến cái gì cũng có thể nói,giống như người thân vậy. Nhưng mà chưa bao giờ tìm được câu trả lời khiến bản thân hài lòng.
“Thẩm phán chi sơn?” Không để ý đến trêu chọc ngầm của ta, pháp sự tà khí mà nhướn mi, “Vậy ngươi thuận tiện giúp ta đòi Bối Bá Đặc một đồ vật, hắn mỗi ngày đều ở đằng kia đi dạo.”
“Rất sẵn lòng,” ta gật đầu, “Đòi cái gì?”
“Lục sắc bình tử”, (cái bình màu xanh) ngươi nói thẳng là ta muốn đòi là được,” bên môi pháp sư kéo ra một ý cười hứng thú bất minh, “Lấy Hồi thành thạch” ra đi, ta đem cái này giúp ngươi đặt lại điểm hồi thành.”
Hồi thành thạch: Người chơi sau khi từ tân thủ thôn đi ra, tiến vào thành thị thứ nhất sẽ được hệ thống tặng thưởng một vật phẩm.Có thể ở khi không chiến đấu, dưới trạng thái đặc biệt sử dụng, sau khi sử dụng cấp tốc trở về điểm hồi thành đã thiết đặt trên thạch. (trừ thành thị đầu tiên, nhưng nơi khác đều phải thông qua nhiệm vụ của hệ thống mới có thể thiết đặt điểm truyền tống, người chơi kiến tạo điểm truyền tống không có yêu cầu gì.)
Khả năng là nơi “Xuất sinh” (sinh ra) tương đối đặc biệt ,sau khi vào Hoàng thành, ta cũng không có thu được “Hồi thành thạch”. Nếu không lúc ở “Nhất tuyến thiên” kia, ta đã sớm dùng “hồi thành thạch” mà chạy rồi!
Ta phiền muộn mà nhìn pháp sư.
“Không hài lòng với thù lao này sao?” Pháp sư hiểu sai ý, “Từ Đông phương đại lục truyền tống đến đây phải mất 10 kim tệ, tiểu hài tử, không nên quá tham lam.”
…Ta năm nay 23 tuổi…
“Ta không có “Hồi thành thạch”.” Ta giải thích.
“Không có ?” Pháp sư cau mày nhìn về phía sau ta, “Vậy phiền phức rồi.”
Phiền phức?
Ta quay đầu lại,nhìn thấy bên cạnh vách núi có một tảng đá cao bằng nửa người.
“Đây là nguyên liệu của Hồi thành thạch,” pháp sư đi tới bên cạnh tảng đá, “Nhất định phải phong hóa tảng nó thành Hồi thành thạch cực nhỏ mới có thể đem ma pháp chứa đầy. Nhưng không đủ một nghìn vạn năm phỏng chừng nó cũng không biến được thành nhỏ như thế.”
“Không có biện pháp khác sao?” Không ai có thể trơ mắt mà nhìn vịt chết đã luộc đến nửa chín rồi còn bay mất.
“Ngô…” Pháp sư rơi vào trầm tư.
“Ngôn linh sư,” Âm thanh trong trẻo ở phía sau vang lên, “Chỉ có Ngôn linh sư mới có thể tương đối nhanh chóng mà đem nó biến thành Hồi thành thạch .”
Ngôn linh sư? “Ngưng vật hóa hình” là tầng này sao? Vậy thử một chút xem sao.
Mỉm cười hướng kỵ sĩ đã giả một bộ chỉnh tề, cùng pháp sư đi tới bên người hắn, gật đầu, ” Ta có thể cần thời gian rất lâu, cho nên …” Ta ý vị thâm trường mà liếc bọn họ một cái, “Ta tuyệt đối sẽ không nhìn lén đâu!”
Đối với kỵ sĩ hai gò má lần thứ hai ngập tràn mây đỏ và pháp sư đang bán tín bán nghi nhìn ta nói, ta tâm tình tốt đẹp mà đi tới trước tảng đá, tập trung tinh thần….
Hai nam nhân,một người ăn mặc như kỵ sĩ, một người là y phục pháp sư, quần áo không nghiêm chỉnh,ôm nhau cùng một chỗ,pháp sư đưa lưng về phía ta,kỵ sĩ hai mắt khép hờ.
“Ân….Ân….Không được….Ngả, ngươi…..đừng…không nên….” (tiếng anh) Kỵ sĩ đứt quãng cự tuyệt nhưng,chính là những từ ngữ này lại làm cho pháp sư đang vùi đầu vào y phục đã bị xé rách của hắn,làm việc hăng say đến 7788,càng thêm bừa bãi không kiêng nể. Thế là tiếng kỵ sĩ rên rỉ càng lớn , pháp sư càng…
…” Tuần hoàn ác tính ” (gào thét) ….( tuần hoàn ác tính: sự việc biến chuyển liên tục ngày càng xấu)
Ta vẻ mặt nghiền ngẫm mà nhìn rừng rậm cách đó không xa và vách núi phía sau truyền tống trận một chút, lấy trời làm chăn, lấy đất làm chiếu, hai vị đây thật đúng là đủ hăng hái.
Không cần sử dụng phiên dịch ngôn ngữ của hệ thống, bởi vì ta biết Anh, Pháp, Ý, Nhật bốn thứ tiếng, hơn nữa hệ thống máy tính phiên dịch cứng ngắc, phiên dịch một chút cũng không ra giọng điệu và ý đồ của người nói.
Hiện tại chính là lên tiếng cắt ngang bọn họ hay vẫn là đợi sau khi xong việc thì hơn đây?
Ta ở trong truyền tống trận do dự.
Loại sự tình này dù là ai thì bị cắt ngang cũng đều khó chịu đi,huống chi là pháp sư cường hãn có thể đem kỵ sĩ áp đảo, nói không chừng ta vừa lên tiếng hắn liền phát ra một cái cấm chú thì coi như hỏng rồi, dù sao hắn cũng là NPC cấp 100 a! Thế nhưng nếu như đợi đến khi bọn họ xong việc, ta lên tiếng …Hẳn là sẽ không có ai tin tưởng rằng ta cái gì cũng không nhìn thấy đi….Vậy hậu quả liền rất là nghiêm trọng….
Vẫn là lựa chọn cái trước đi. Cấm chú tới cùng lắm thì nhảy xuống vách núi,dù sao ta cũng có thuật phi hành,quăng không chết.
Từ đầu chí cuối ta chưa từng suy nghĩ tới “Mạng lưới quan hệ xã hội” của “Phụ mẫu” ta, “Khuynh thành” cũng bị ta quên tiệt,nói cho cùng đây là Tây phương đại lục,khác biệt đông tây cho nên hẳn là lực ảnh hưởng không lớn như vậy.
“Ân hanh.” Ta đắn đo khẽ ho nhẹ một cái, giọng trong thanh có chừng mực.
Pháp sư phản ứng nhanh nhẹn lập tức cởi pháp bào bao lấy thân thể xích lõa của kỵ sĩ, kỵ sĩ từ trong sắc dục bừng tỉnh, sau khi thấy ta cấp tốc quay đầu, một mạt đỏ ửng bò lên trên gò má đã vốn ửng hồng của hắn.
“Ngươi–” Pháp sư ôm chặt kỵ sĩ hít sâu mấy hơi đè xuống dục hỏa,khuôn mặt tuấn tú đen lại hé ra tà khí, quay đầu lại,sau khi nhìn rõ ta, nguyên là khó chịu liền biến thành kinh ngạc – “Bảo bảo?!”
….Vốn tưởng có thể thoát khỏi cái xưng hô này….
Vẫn là đánh giá thấp “lực ảnh hưởng” của đôi phu thê kia a. Thật không biết bọn họ rốt cục là ai.
Ta lúc này, lần đầu tiên đối với thân phận “Phụ mẫu” cảm thấy tò mò.
Xuất ra một mạt cười áy náy,ta khe khẽ gật đầu, “Là ta. Ngả Nhĩ thúc thúc.”
“Ngươi làm thế nào lại chạy tới Tây phương đại lục?” Pháp sư buông kỵ sĩ đang ngượng ngùng ra,hướng ta đi tới,rất có kỹ xảo mà ngăn cản ánh mắt của ta bắn về phía người hắn vừa ôm.
“Ta nhận một nhiệm vụ đến Thầm phán chi sơn tìm “Huyết mạn”.” Không chút che giấu, ta cười đến ái muội. Thực sự là thể thiếp a. (câu này ý nói: giữ làm của riêng không cho ai nhìn ~)
Kỳ thực thỉnh thoảng ta cũng sẽ tự hỏi vì sao bản thân đối với NPC trong “Hồng trần” tín nhiệm như vậy, không phòng ngự như vậy,rõ ràng là vừa mới gặp mặt,lại không hề cố kỵ ngăn cách đến cái gì cũng có thể nói,giống như người thân vậy. Nhưng mà chưa bao giờ tìm được câu trả lời khiến bản thân hài lòng.
“Thẩm phán chi sơn?” Không để ý đến trêu chọc ngầm của ta, pháp sự tà khí mà nhướn mi, “Vậy ngươi thuận tiện giúp ta đòi Bối Bá Đặc một đồ vật, hắn mỗi ngày đều ở đằng kia đi dạo.”
“Rất sẵn lòng,” ta gật đầu, “Đòi cái gì?”
“Lục sắc bình tử”, (cái bình màu xanh) ngươi nói thẳng là ta muốn đòi là được,” bên môi pháp sư kéo ra một ý cười hứng thú bất minh, “Lấy Hồi thành thạch” ra đi, ta đem cái này giúp ngươi đặt lại điểm hồi thành.”
Hồi thành thạch: Người chơi sau khi từ tân thủ thôn đi ra, tiến vào thành thị thứ nhất sẽ được hệ thống tặng thưởng một vật phẩm.Có thể ở khi không chiến đấu, dưới trạng thái đặc biệt sử dụng, sau khi sử dụng cấp tốc trở về điểm hồi thành đã thiết đặt trên thạch. (trừ thành thị đầu tiên, nhưng nơi khác đều phải thông qua nhiệm vụ của hệ thống mới có thể thiết đặt điểm truyền tống, người chơi kiến tạo điểm truyền tống không có yêu cầu gì.)
Khả năng là nơi “Xuất sinh” (sinh ra) tương đối đặc biệt ,sau khi vào Hoàng thành, ta cũng không có thu được “Hồi thành thạch”. Nếu không lúc ở “Nhất tuyến thiên” kia, ta đã sớm dùng “hồi thành thạch” mà chạy rồi!
Ta phiền muộn mà nhìn pháp sư.
“Không hài lòng với thù lao này sao?” Pháp sư hiểu sai ý, “Từ Đông phương đại lục truyền tống đến đây phải mất 10 kim tệ, tiểu hài tử, không nên quá tham lam.”
…Ta năm nay 23 tuổi…
“Ta không có “Hồi thành thạch”.” Ta giải thích.
“Không có ?” Pháp sư cau mày nhìn về phía sau ta, “Vậy phiền phức rồi.”
Phiền phức?
Ta quay đầu lại,nhìn thấy bên cạnh vách núi có một tảng đá cao bằng nửa người.
“Đây là nguyên liệu của Hồi thành thạch,” pháp sư đi tới bên cạnh tảng đá, “Nhất định phải phong hóa tảng nó thành Hồi thành thạch cực nhỏ mới có thể đem ma pháp chứa đầy. Nhưng không đủ một nghìn vạn năm phỏng chừng nó cũng không biến được thành nhỏ như thế.”
“Không có biện pháp khác sao?” Không ai có thể trơ mắt mà nhìn vịt chết đã luộc đến nửa chín rồi còn bay mất.
“Ngô…” Pháp sư rơi vào trầm tư.
“Ngôn linh sư,” Âm thanh trong trẻo ở phía sau vang lên, “Chỉ có Ngôn linh sư mới có thể tương đối nhanh chóng mà đem nó biến thành Hồi thành thạch .”
Ngôn linh sư? “Ngưng vật hóa hình” là tầng này sao? Vậy thử một chút xem sao.
Mỉm cười hướng kỵ sĩ đã giả một bộ chỉnh tề, cùng pháp sư đi tới bên người hắn, gật đầu, ” Ta có thể cần thời gian rất lâu, cho nên …” Ta ý vị thâm trường mà liếc bọn họ một cái, “Ta tuyệt đối sẽ không nhìn lén đâu!”
Đối với kỵ sĩ hai gò má lần thứ hai ngập tràn mây đỏ và pháp sư đang bán tín bán nghi nhìn ta nói, ta tâm tình tốt đẹp mà đi tới trước tảng đá, tập trung tinh thần….
/51
|