Cả phòng đều yên tĩnh đến nỗi ngay cả tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng, Poseidon híp mắt, lạnh lùng nhìn sang, thấy Tô Thanh Triệt vẫn là dáng vẻ thờ ơ, không biết đang nghĩ những gì, toàn thân đều lộ ra một cỗ tàn nhẫn.
Tống Tinh Thần cảm thấy cô kiêu ngạo hai mươi mấy năm cũng không đáng đánh đòn như Tô Thanh Triệt bây giờ, vừa khiến cho người ta buông đao lập địa thành phật, vừa đâm người ta một nhát đầy máu sâu không thấy đáy. Đây không phải bức người ta cầm dao lên quyết tử chiến sao.
Vì vậy, vào lúc hai bên đều giương cung bạt kiếm, Tống Tinh Thần không bình tĩnh được nữa lại phụ trách phá vỡ cục diện bế tắc này, “Cái đó, có cần để anh ta băng bó trước không, mất máu quá nhiều thì phải ăn rất nhiều đồ dinh dưỡng để bù lại đó.”
……
Tô Thanh Triệt nghiêng đầu liếc nhìn cô, gập ngón tay khõ lên ót cô, “Lo lắng không đâu.”
Giọng nói đó nhìn giống như hơi mang theo chút cảnh cáo, nhưng lại thả nhẹ giọng điệu, giống như quở trách một tiểu tai họa đang gây rối vậy.
Nhưng rất có hiệu quả, Poseidon hơi nghiêng đầu, vỗ vỗ đùi người phụ nữ bên cạnh, nhìn thấy người phụ nữ kia đi vào tủ bên cạnh ghế lô cầm ra một hòm thuốc đơn giản, đi qua băng bó vết thương cho Sô Ưng.
Tô Thanh Triệt quét mắt nhìn Sô Ưng, lúc này mới chậm rãi nói: “Tôi chưa đâm vào mắt cậu là đã nể mặt cậu rồi đấy.”
Tống Tinh Thần: “…” Anh trai à anh có thể đừng kích thích người ta nữa được không hả? Không phải ai cũng giống cô đánh không lại anh đâu, được không!
Nhưng hiển nhiên Tô Thanh Triệt không nghe được độc thoại nội tâm của Tống Tinh Thần, hơi hất hất cằm, có hơi không tập trung lại chơi đùa ngón tay của Tống Tinh Thần. “Đêm nay cậu ta nhìn bạn gái tôi mười mấy lần, tôi muốn biết cậu ta có ý gì.” Tống Tinh Thần cứng đờ, nhìn Tô Thanh Triệt với ánh mắt rất kì lạ, đúng lúc đối diện với ánh mắt thản nhiên của anh, vì vây người nào đó xấu hổ không thể giải thích được đã trở thành Tống Tinh Thần. Xem như là cô đã tổng kết ra được, hễ là anh bắt đầu kéo tay cô qua nghịch, thì câu tiếp theo của anh luôn nặng hơn. Nghĩ như vậy, cô cũng bình tĩnh hơn, dù sao cũng là đóng kịch, cô phải chuyên nghiệp.
Hy sinh càng lớn, thù lao càng nhiều…
Thật ra đêm nay Poseidon cũng rất ngổn ngang, trước khi bàn bạc cuộc làm ăn này còn rất dễ nói chuyện, nhưng hiện tại giá cả thay đổi lần nữa, lại còn bị cảnh sát theo dõi. Bán ra một món hàng lớn như vậy là vô cùng gay go.
Vì việc sản xuất ra súng đạn quy mô lớn này không giống như buôn bán ma túy, ma túy tìm người mua ở Đại Lục, chỉ cần hạ giá một chút vẫn có thể bán ra được, nhưng súng đạn ở Đại Lục bị quản lý nghiêm ngặt, hạn chế rất nhiều nơi, bất cứ ai cần đều có nhà cung cấp cố định thời gian dài.
Anh ta không mở rộng thị trường, lượng tiêu thụ bên này chỉ có thể dựa vào người đàn ông trước mặt này. Vả lại, người đàn ông này cho anh ta cảm giác không giống những lần hợp tác trước, loại cảm giác nguy hiểm này khiến anh ta không dám không cẩn thận.
Nhất là người phụ nữ anh ta mang theo bên cạnh, nếu nói cô không hiểu gì thì hắn ta thật sự không tin, nhưng nếu bạn nói cô ấy có hiểu biết thấu đáo…Vậy thì trọng tâm câu chuyện cô đi vào thật sự có chút kì lạ.
Nhưng thực ra, mọi người đều nghĩ nhiều quá rồi, Tống Tinh Thần tuyệt đối chỉ là nhất thời hứng khởi mà thôi.
******
Trọng tâm câu chuyện cả một đêm được dẫn dắt đến chỗ này, gần như đã không còn gì để nói nữa rồi, Poseidon tiếc rẻ chút lợi nhuận kia không muốn nhả ra, Tô Thanh Triệt nơi này không cần chút chi tiêu ít ỏi này để vơ vét chút tiện nghi nhỏ.
Ván cờ này nếu không ai chịu lùi một bước, thì đã trở thành ván cờ chết.
Cuối cùng, vẫn là Poseidon thỏa hiệp, anh ta phất tay, người phía sau lúc này mới từ từ thu súng lại.
Tô Thanh Triệt thấy thế, cong khóe môi, hừ khẽ một tiếng, tham mưu trưởng Lục cũng tùy cơ ứng biến buông súng xuống.
Thế này xem ra, thế cục vẫn còn rõ ràng.
Poseidon suy tính giây lát, mới buông thỏng hai tay trên đầu gối, cười hỏi: “Chi bằng anh Tô nói tôi nghe một chút vì sao phải hạ giá đi.”
Tô Thanh Triệt hơi nhíu mày, dùng một loại ánh mắt rất vui vẻ nhìn Poseidon vừa rồi còn ngoan cố, lúc này mới không nhanh không chậm nói: “Anh hẳn càng rõ ràng hơn tôi bên kia có bao nhiêu nan giải, nếu tôi mua hàng của anh còn có một đống phiền phức phải xử lý, vậy tôi thà lỗ vốn chút trở về tìm khách hàng cũ của tôi, dẫu sao hắn ta xử lý những việc này tôi hoàn toàn không cần lo lắng về sau.”
“Mà anh, một đống phiền phức sau lưng, có lẽ còn cần tôi giải quyết cho anh nữa.” Anh hơi nâng cằm liếc nhìn người đàn ông đối diện, đôi mắt dưới ánh đèn càng lộ vẻ thâm thúy lạnh lùng.
Ngón tay Tống Tinh Thần bị anh đùa bỡn từng ngón, bị giữ chặt như vậy quả thực khó chịu liền cầm ngược lại dùng sức nhéo anh một cái.
Tô Thanh Triệt nghiêng đầu nhìn sang, cô cau mày rất là không vui.
Nhưng đoàn trưởng Tô bị ghét bỏ lại không có chút lúng túng khi bị mất mặt, chỉ là khẽ nhún vai một cái, rất nghe lời nói: “Anh chỉ có thời gian suy nghĩ một phút, cô ấy đã đợi đến mất kiên nhẫn rồi.”
Tống Tinh Thần: “…Gì mà tôi đợi đến mất kiên nhẫn chứ, lát nữa chúng ta đi đâu à.”
Tô Thanh Triệt hơi cau mày, rất nghi ngờ hỏi ngược lại, “Không phải muốn thuê phòng sao?”
Thuê phòng?
A này, đoàn trưởng Tô, anh xác định như vậy sẽ khiến người ta hiểu sai nên lớn tiếng nói ra trước mặt nhiều người như vậy sao!
Trong lúc đoàn trưởng Tô bất động thanh sắc thì đã khiến Tống Tinh Thần tự động im miệng, lúc này mới xoay đầy lại nhìn Poseidon với dáng vẻ rất khó xử.
Lần này anh cũng không định đợi hắn ta suy nghĩ nữa, đứng dậy, cả người từ trên cao nhìn xuống liếc Poseidon, tựa tiếu phi tiếu, “Tôi không có nhiều thời gian uổng phí với anh vậy đâu, lô hàng này tôi cũng đang đợi, anh suy nghĩ xong rồi thì cho tôi câu trả lời, chúng ta lại chọn thời gian khác đi kiểm hàng.”
“Anh cứ thế khẳng định tôi sẽ bán cho anh?” Trong nháy mắt Tô Thanh Triệt xoay người, Poseidon vẫn luôn yên lặng bất ngờ lên tiếng.
Tống Tinh Thần quay đầu nhìn sang trước Tô Thanh Triệt một bước, thấy tầm mắt người đàn ông này sắc bén như chim ưng phóng thẳng tới. Lãnh ý và sát khí nơi đáy mắt hoàn toàn bộc lộ ra không chút che giấu.
Hắn ta thật sự xúc động muốn giết người.
Tô Thanh Triệt chầm chậm xoay người nhìn hắn ta, hư hư nửa ôm Tống Tinh Thần vào lòng nhét vào trong người anh hoàn toàn tránh khỏi tầm mắt của Poseidon.
Lúc lên tiếng lần nữa, trong giọng nói của anh đã không còn nửa điểm ôn hòa, tất cả đều lạnh lùng đầy sát ý như nhau.
Tống Tinh Thần bị anh cưỡng ép nửa ôm trong lòng hoàn toàn không nhìn thấy được vẻ mặt và ánh mắt của anh, chỉ phát giác được lực trên tay anh dường như là trong nháy mắt siết chặt lại, lập tức liền nghe thấy giọng nói giống như Tu La địa ngục kia của anh, “Nếu không khẳng định đêm nay tôi sẽ không đến đây, tôi xưa nay không thích lãng phí thời gian.”
Dứt lời, sự kiên nhẫn của anh rốt cuộc cũng cạn, dời tầm mắt về, sải bước đi ra ngoài.
Mà trong nháy mắt này, đám người vừa rồi rối rít thu súng lại lại đồng loạt giơ súng lên.
Tống Tinh Thần không cần quay đầu lại cũng có thể tưởng tượng ra được một loạt họng súng đen ngòm đang chĩa vào tim họ, thân thể liền cứng đờ.
Tô Thanh Triệt nghe thấy tiếng động phía sau lại không có chút phản ứng gì, chỉ là tay khoác trên vai cô trực tiếp rơi xuống ôm chặt eo cô, kéo đến trước ngực dùng áo khoác bọc cô lại.
Đầu cô bị anh dùng tay đè chặt ở trước ngực, cơ thể cô càng bị anh giữ chặt ở trước người che chở hoàn toàn.
Tư thế bảo vệ này, từ trước đến nay chưa hề có, khiến mặt Tống Tinh Thần nóng lên, trống ngực đập thình thịch.
Cô cứ thế vùi đầu ở trước ngực anh, có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ và tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực truyền đến từ trên người anh, từng chút một, kiên định mà có lực.
Đó là mùi duy nhất của nam giới, bao quanh cô, khiến cô hô hấp đến không khí cũng trở nên có chút nóng bỏng.
Cô hơi luống cuống đưa tay kéo kéo vạt áo anh.
Tô Thanh Triệt cúi đầu đảo mắt nhìn cô, tay đang ấn đầu cô khẽ vỗ nhẹ, đè thấp giọng nói: “Đừng sợ.”
Giọng nói này rất dịu dàng, dịu dàng hơn nhiều so với những lần trước. Mà lúc anh dịu dàng thì sẽ đè thấp giọng, giọng nói của Tô Thanh Triệt rất dễ nghe, cho dù là tiếng rống to lúc hô khẩu hiệu trong quân doanh hay là giọng dịu dàng lúc thì thầm, luôn có một loại từ tính nói không nên lời.
Nhưng lúc anh ôm cô ở trong lòng, lấy một tư thế che chở tuyệt đối dùng âm thanh dịu dàng như vậy nói với cô “Đừng sợ”, thì Tống Tinh Thần còn có một loại cảm giác bị tấn công ngay tức thì. Chỉ cảm thấy đáy lòng trong nháy mắt mềm mại xuống, mềm nhũn như vũng nước.
Quả nhiên, một người đàn ông đẹp trai, nhất là lúc giọng nói anh ta còn dễ nghe, nếu muốn quyến rũ bạn, quả là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tuy Tống Tinh Thần không muốn thừa nhận, nhưng cô cũng phải công nhận rằng, Tô Thanh Triệt như thế, đã khiến cô động tâm.
Tô Thanh Triệt lạnh lùng cau mày, mím môi, bàn tay anh lần ra phía sau rút khẩu súng mang theo bên người ra, trầm giọng ra lệnh: “Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.”
Anh gằn từng chữ, một câu này dường như trong nháy mắt đã tràn đầy khí thế.
Anh lạnh mắt nhìn, cuối cùng cũng không quay đầu lại, chỉ che chở Tống Tinh Thần ở phía trước bước chậm về phía cửa.
Trên hành lang trải tấm thảm lông cừu dày dặn, bước chân rơi xuống đất không tiếng động, bầu không khí căng thẳng trong nháy mắt này tuy Tống Tinh Thần được Tô Thanh Triệt che chắn không thấy gì cũng có thể nhận ra được.
Cô há miệng, như là muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn ngậm miệng.
Cho đến khi ra khỏi phòng, Tô Thanh Triệt buông cô ra, một tay giữ chặt cổ tay cô đi nhanh đến lối đi an toàn.
Tống Tinh Thần trong lúc vội vội vàng vàng quay đầu nhìn khúc quanh của lối đi an toàn, người phụ nữ cao gầy kia đang cầm súng đứng ở cửa, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc nhìn chằm chằm cô.
Tống Tinh Thần sợ hãi, cảm thấy không có cách nào làm tiếp chuyện này được nữa, ngày nào cũng vậy, sợ hãi đến nỗi bị bệnh tim.
Đợi cho đến sau khi đã rời khỏi hội quán HOT, Tô Thanh Triệt mới kéo cà vạt ra thuận tay ném ra ghế sau, tham mưu trưởng Lục chưa kịp né, suýt nữa bị quất lên mặt.
Muốn lên tiếng kháng nghị, lúc ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt u ám cực kì không tốt của đoàn trưởng Tô từ trong kính chiếu hậu lại ngoan ngoãn ngậm miệng.
Tống Tinh Thần ngược lại không hiểu, “Không phải anh vừa uy hiếp vừa đe dọa ức hiếp người ta sao, sao vẻ mặt anh lại không tốt thế kia?”
Tô Thanh Triệt lạnh lùng liếc cô một cái, nơi nào còn có nửa điểm dịu dàng như vừa rồi nữa chứ. “Tôi vốn tính toán để bọn chúng vui vẻ tiễn ra ngoài, đáng tiếc chỉ đi ra một người, mà còn cầm súng.”
Tống Tinh Thần: “…” Nếu cô là người phụ nữ kia, cô chắc chắn sẽ cầm súng đuổi theo anh.
Như là biết cô đang oán thầm cái gì, Tô Thanh Triệt nghiêng đầu quét mắt nhìn cô, hừ lạnh một tiếng. “Nếu không phải vì cô ở đó, tôi còn định bắn mấy phát nữa kìa.”
Đoàn trưởng, anh đây là có sở thích gì thế?
Toàn bộ quá trình cô đều thấy, đoàn trưởng Tô là một người mua rất kiêu ngạo, uy hiếp đe dọa thậm chí quá đáng đến nỗi dùng vũ lực để trấn áp, thủ đoạn đe dọa dụ dỗ khiến người ta khinh thường cũng lôi ra dùng, kết quả vị chiến thắng này ngược lại vì cái gì lại không vui đây?
Nguyên nhân là không bắn được phát đạn nào nên không đã ghiền ư, đoàn trưởng Tô à ngài đây là muốn giày vò người ta thế nào nữa mới hài lòng đây hả? Bây giờ còn ghét bỏ cô cản trở? Cũng không biết lúc đầu là ai khóc lóc cầu xin bảo cô đến giúp đỡ nữa.
Nghĩ vậy, Tống Tinh Thần liền không vui. “Vì tôi ở đó? Vậy sao vừa rồi anh còn chắn đạn cho tôi?”
Tô Thanh Triệt nhíu mày, khẽ cười nhắc nhở: “Họng súng ở phía sau, cô ở phía trước.”
Tống Tinh Thần hừ lạnh một tiếng, “Vậy cùng lắm cũng là đồng quy vu tận thôi.”
Tô Thanh Triệt: “…”
Tống Tinh Thần cảm thấy cô kiêu ngạo hai mươi mấy năm cũng không đáng đánh đòn như Tô Thanh Triệt bây giờ, vừa khiến cho người ta buông đao lập địa thành phật, vừa đâm người ta một nhát đầy máu sâu không thấy đáy. Đây không phải bức người ta cầm dao lên quyết tử chiến sao.
Vì vậy, vào lúc hai bên đều giương cung bạt kiếm, Tống Tinh Thần không bình tĩnh được nữa lại phụ trách phá vỡ cục diện bế tắc này, “Cái đó, có cần để anh ta băng bó trước không, mất máu quá nhiều thì phải ăn rất nhiều đồ dinh dưỡng để bù lại đó.”
……
Tô Thanh Triệt nghiêng đầu liếc nhìn cô, gập ngón tay khõ lên ót cô, “Lo lắng không đâu.”
Giọng nói đó nhìn giống như hơi mang theo chút cảnh cáo, nhưng lại thả nhẹ giọng điệu, giống như quở trách một tiểu tai họa đang gây rối vậy.
Nhưng rất có hiệu quả, Poseidon hơi nghiêng đầu, vỗ vỗ đùi người phụ nữ bên cạnh, nhìn thấy người phụ nữ kia đi vào tủ bên cạnh ghế lô cầm ra một hòm thuốc đơn giản, đi qua băng bó vết thương cho Sô Ưng.
Tô Thanh Triệt quét mắt nhìn Sô Ưng, lúc này mới chậm rãi nói: “Tôi chưa đâm vào mắt cậu là đã nể mặt cậu rồi đấy.”
Tống Tinh Thần: “…” Anh trai à anh có thể đừng kích thích người ta nữa được không hả? Không phải ai cũng giống cô đánh không lại anh đâu, được không!
Nhưng hiển nhiên Tô Thanh Triệt không nghe được độc thoại nội tâm của Tống Tinh Thần, hơi hất hất cằm, có hơi không tập trung lại chơi đùa ngón tay của Tống Tinh Thần. “Đêm nay cậu ta nhìn bạn gái tôi mười mấy lần, tôi muốn biết cậu ta có ý gì.” Tống Tinh Thần cứng đờ, nhìn Tô Thanh Triệt với ánh mắt rất kì lạ, đúng lúc đối diện với ánh mắt thản nhiên của anh, vì vây người nào đó xấu hổ không thể giải thích được đã trở thành Tống Tinh Thần. Xem như là cô đã tổng kết ra được, hễ là anh bắt đầu kéo tay cô qua nghịch, thì câu tiếp theo của anh luôn nặng hơn. Nghĩ như vậy, cô cũng bình tĩnh hơn, dù sao cũng là đóng kịch, cô phải chuyên nghiệp.
Hy sinh càng lớn, thù lao càng nhiều…
Thật ra đêm nay Poseidon cũng rất ngổn ngang, trước khi bàn bạc cuộc làm ăn này còn rất dễ nói chuyện, nhưng hiện tại giá cả thay đổi lần nữa, lại còn bị cảnh sát theo dõi. Bán ra một món hàng lớn như vậy là vô cùng gay go.
Vì việc sản xuất ra súng đạn quy mô lớn này không giống như buôn bán ma túy, ma túy tìm người mua ở Đại Lục, chỉ cần hạ giá một chút vẫn có thể bán ra được, nhưng súng đạn ở Đại Lục bị quản lý nghiêm ngặt, hạn chế rất nhiều nơi, bất cứ ai cần đều có nhà cung cấp cố định thời gian dài.
Anh ta không mở rộng thị trường, lượng tiêu thụ bên này chỉ có thể dựa vào người đàn ông trước mặt này. Vả lại, người đàn ông này cho anh ta cảm giác không giống những lần hợp tác trước, loại cảm giác nguy hiểm này khiến anh ta không dám không cẩn thận.
Nhất là người phụ nữ anh ta mang theo bên cạnh, nếu nói cô không hiểu gì thì hắn ta thật sự không tin, nhưng nếu bạn nói cô ấy có hiểu biết thấu đáo…Vậy thì trọng tâm câu chuyện cô đi vào thật sự có chút kì lạ.
Nhưng thực ra, mọi người đều nghĩ nhiều quá rồi, Tống Tinh Thần tuyệt đối chỉ là nhất thời hứng khởi mà thôi.
******
Trọng tâm câu chuyện cả một đêm được dẫn dắt đến chỗ này, gần như đã không còn gì để nói nữa rồi, Poseidon tiếc rẻ chút lợi nhuận kia không muốn nhả ra, Tô Thanh Triệt nơi này không cần chút chi tiêu ít ỏi này để vơ vét chút tiện nghi nhỏ.
Ván cờ này nếu không ai chịu lùi một bước, thì đã trở thành ván cờ chết.
Cuối cùng, vẫn là Poseidon thỏa hiệp, anh ta phất tay, người phía sau lúc này mới từ từ thu súng lại.
Tô Thanh Triệt thấy thế, cong khóe môi, hừ khẽ một tiếng, tham mưu trưởng Lục cũng tùy cơ ứng biến buông súng xuống.
Thế này xem ra, thế cục vẫn còn rõ ràng.
Poseidon suy tính giây lát, mới buông thỏng hai tay trên đầu gối, cười hỏi: “Chi bằng anh Tô nói tôi nghe một chút vì sao phải hạ giá đi.”
Tô Thanh Triệt hơi nhíu mày, dùng một loại ánh mắt rất vui vẻ nhìn Poseidon vừa rồi còn ngoan cố, lúc này mới không nhanh không chậm nói: “Anh hẳn càng rõ ràng hơn tôi bên kia có bao nhiêu nan giải, nếu tôi mua hàng của anh còn có một đống phiền phức phải xử lý, vậy tôi thà lỗ vốn chút trở về tìm khách hàng cũ của tôi, dẫu sao hắn ta xử lý những việc này tôi hoàn toàn không cần lo lắng về sau.”
“Mà anh, một đống phiền phức sau lưng, có lẽ còn cần tôi giải quyết cho anh nữa.” Anh hơi nâng cằm liếc nhìn người đàn ông đối diện, đôi mắt dưới ánh đèn càng lộ vẻ thâm thúy lạnh lùng.
Ngón tay Tống Tinh Thần bị anh đùa bỡn từng ngón, bị giữ chặt như vậy quả thực khó chịu liền cầm ngược lại dùng sức nhéo anh một cái.
Tô Thanh Triệt nghiêng đầu nhìn sang, cô cau mày rất là không vui.
Nhưng đoàn trưởng Tô bị ghét bỏ lại không có chút lúng túng khi bị mất mặt, chỉ là khẽ nhún vai một cái, rất nghe lời nói: “Anh chỉ có thời gian suy nghĩ một phút, cô ấy đã đợi đến mất kiên nhẫn rồi.”
Tống Tinh Thần: “…Gì mà tôi đợi đến mất kiên nhẫn chứ, lát nữa chúng ta đi đâu à.”
Tô Thanh Triệt hơi cau mày, rất nghi ngờ hỏi ngược lại, “Không phải muốn thuê phòng sao?”
Thuê phòng?
A này, đoàn trưởng Tô, anh xác định như vậy sẽ khiến người ta hiểu sai nên lớn tiếng nói ra trước mặt nhiều người như vậy sao!
Trong lúc đoàn trưởng Tô bất động thanh sắc thì đã khiến Tống Tinh Thần tự động im miệng, lúc này mới xoay đầy lại nhìn Poseidon với dáng vẻ rất khó xử.
Lần này anh cũng không định đợi hắn ta suy nghĩ nữa, đứng dậy, cả người từ trên cao nhìn xuống liếc Poseidon, tựa tiếu phi tiếu, “Tôi không có nhiều thời gian uổng phí với anh vậy đâu, lô hàng này tôi cũng đang đợi, anh suy nghĩ xong rồi thì cho tôi câu trả lời, chúng ta lại chọn thời gian khác đi kiểm hàng.”
“Anh cứ thế khẳng định tôi sẽ bán cho anh?” Trong nháy mắt Tô Thanh Triệt xoay người, Poseidon vẫn luôn yên lặng bất ngờ lên tiếng.
Tống Tinh Thần quay đầu nhìn sang trước Tô Thanh Triệt một bước, thấy tầm mắt người đàn ông này sắc bén như chim ưng phóng thẳng tới. Lãnh ý và sát khí nơi đáy mắt hoàn toàn bộc lộ ra không chút che giấu.
Hắn ta thật sự xúc động muốn giết người.
Tô Thanh Triệt chầm chậm xoay người nhìn hắn ta, hư hư nửa ôm Tống Tinh Thần vào lòng nhét vào trong người anh hoàn toàn tránh khỏi tầm mắt của Poseidon.
Lúc lên tiếng lần nữa, trong giọng nói của anh đã không còn nửa điểm ôn hòa, tất cả đều lạnh lùng đầy sát ý như nhau.
Tống Tinh Thần bị anh cưỡng ép nửa ôm trong lòng hoàn toàn không nhìn thấy được vẻ mặt và ánh mắt của anh, chỉ phát giác được lực trên tay anh dường như là trong nháy mắt siết chặt lại, lập tức liền nghe thấy giọng nói giống như Tu La địa ngục kia của anh, “Nếu không khẳng định đêm nay tôi sẽ không đến đây, tôi xưa nay không thích lãng phí thời gian.”
Dứt lời, sự kiên nhẫn của anh rốt cuộc cũng cạn, dời tầm mắt về, sải bước đi ra ngoài.
Mà trong nháy mắt này, đám người vừa rồi rối rít thu súng lại lại đồng loạt giơ súng lên.
Tống Tinh Thần không cần quay đầu lại cũng có thể tưởng tượng ra được một loạt họng súng đen ngòm đang chĩa vào tim họ, thân thể liền cứng đờ.
Tô Thanh Triệt nghe thấy tiếng động phía sau lại không có chút phản ứng gì, chỉ là tay khoác trên vai cô trực tiếp rơi xuống ôm chặt eo cô, kéo đến trước ngực dùng áo khoác bọc cô lại.
Đầu cô bị anh dùng tay đè chặt ở trước ngực, cơ thể cô càng bị anh giữ chặt ở trước người che chở hoàn toàn.
Tư thế bảo vệ này, từ trước đến nay chưa hề có, khiến mặt Tống Tinh Thần nóng lên, trống ngực đập thình thịch.
Cô cứ thế vùi đầu ở trước ngực anh, có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ và tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực truyền đến từ trên người anh, từng chút một, kiên định mà có lực.
Đó là mùi duy nhất của nam giới, bao quanh cô, khiến cô hô hấp đến không khí cũng trở nên có chút nóng bỏng.
Cô hơi luống cuống đưa tay kéo kéo vạt áo anh.
Tô Thanh Triệt cúi đầu đảo mắt nhìn cô, tay đang ấn đầu cô khẽ vỗ nhẹ, đè thấp giọng nói: “Đừng sợ.”
Giọng nói này rất dịu dàng, dịu dàng hơn nhiều so với những lần trước. Mà lúc anh dịu dàng thì sẽ đè thấp giọng, giọng nói của Tô Thanh Triệt rất dễ nghe, cho dù là tiếng rống to lúc hô khẩu hiệu trong quân doanh hay là giọng dịu dàng lúc thì thầm, luôn có một loại từ tính nói không nên lời.
Nhưng lúc anh ôm cô ở trong lòng, lấy một tư thế che chở tuyệt đối dùng âm thanh dịu dàng như vậy nói với cô “Đừng sợ”, thì Tống Tinh Thần còn có một loại cảm giác bị tấn công ngay tức thì. Chỉ cảm thấy đáy lòng trong nháy mắt mềm mại xuống, mềm nhũn như vũng nước.
Quả nhiên, một người đàn ông đẹp trai, nhất là lúc giọng nói anh ta còn dễ nghe, nếu muốn quyến rũ bạn, quả là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tuy Tống Tinh Thần không muốn thừa nhận, nhưng cô cũng phải công nhận rằng, Tô Thanh Triệt như thế, đã khiến cô động tâm.
Tô Thanh Triệt lạnh lùng cau mày, mím môi, bàn tay anh lần ra phía sau rút khẩu súng mang theo bên người ra, trầm giọng ra lệnh: “Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.”
Anh gằn từng chữ, một câu này dường như trong nháy mắt đã tràn đầy khí thế.
Anh lạnh mắt nhìn, cuối cùng cũng không quay đầu lại, chỉ che chở Tống Tinh Thần ở phía trước bước chậm về phía cửa.
Trên hành lang trải tấm thảm lông cừu dày dặn, bước chân rơi xuống đất không tiếng động, bầu không khí căng thẳng trong nháy mắt này tuy Tống Tinh Thần được Tô Thanh Triệt che chắn không thấy gì cũng có thể nhận ra được.
Cô há miệng, như là muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn ngậm miệng.
Cho đến khi ra khỏi phòng, Tô Thanh Triệt buông cô ra, một tay giữ chặt cổ tay cô đi nhanh đến lối đi an toàn.
Tống Tinh Thần trong lúc vội vội vàng vàng quay đầu nhìn khúc quanh của lối đi an toàn, người phụ nữ cao gầy kia đang cầm súng đứng ở cửa, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc nhìn chằm chằm cô.
Tống Tinh Thần sợ hãi, cảm thấy không có cách nào làm tiếp chuyện này được nữa, ngày nào cũng vậy, sợ hãi đến nỗi bị bệnh tim.
Đợi cho đến sau khi đã rời khỏi hội quán HOT, Tô Thanh Triệt mới kéo cà vạt ra thuận tay ném ra ghế sau, tham mưu trưởng Lục chưa kịp né, suýt nữa bị quất lên mặt.
Muốn lên tiếng kháng nghị, lúc ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt u ám cực kì không tốt của đoàn trưởng Tô từ trong kính chiếu hậu lại ngoan ngoãn ngậm miệng.
Tống Tinh Thần ngược lại không hiểu, “Không phải anh vừa uy hiếp vừa đe dọa ức hiếp người ta sao, sao vẻ mặt anh lại không tốt thế kia?”
Tô Thanh Triệt lạnh lùng liếc cô một cái, nơi nào còn có nửa điểm dịu dàng như vừa rồi nữa chứ. “Tôi vốn tính toán để bọn chúng vui vẻ tiễn ra ngoài, đáng tiếc chỉ đi ra một người, mà còn cầm súng.”
Tống Tinh Thần: “…” Nếu cô là người phụ nữ kia, cô chắc chắn sẽ cầm súng đuổi theo anh.
Như là biết cô đang oán thầm cái gì, Tô Thanh Triệt nghiêng đầu quét mắt nhìn cô, hừ lạnh một tiếng. “Nếu không phải vì cô ở đó, tôi còn định bắn mấy phát nữa kìa.”
Đoàn trưởng, anh đây là có sở thích gì thế?
Toàn bộ quá trình cô đều thấy, đoàn trưởng Tô là một người mua rất kiêu ngạo, uy hiếp đe dọa thậm chí quá đáng đến nỗi dùng vũ lực để trấn áp, thủ đoạn đe dọa dụ dỗ khiến người ta khinh thường cũng lôi ra dùng, kết quả vị chiến thắng này ngược lại vì cái gì lại không vui đây?
Nguyên nhân là không bắn được phát đạn nào nên không đã ghiền ư, đoàn trưởng Tô à ngài đây là muốn giày vò người ta thế nào nữa mới hài lòng đây hả? Bây giờ còn ghét bỏ cô cản trở? Cũng không biết lúc đầu là ai khóc lóc cầu xin bảo cô đến giúp đỡ nữa.
Nghĩ vậy, Tống Tinh Thần liền không vui. “Vì tôi ở đó? Vậy sao vừa rồi anh còn chắn đạn cho tôi?”
Tô Thanh Triệt nhíu mày, khẽ cười nhắc nhở: “Họng súng ở phía sau, cô ở phía trước.”
Tống Tinh Thần hừ lạnh một tiếng, “Vậy cùng lắm cũng là đồng quy vu tận thôi.”
Tô Thanh Triệt: “…”
/27
|