Edit: Thu Lệ
Sau khi Tô Thanh Triệt rời đi, Tống Tinh Thần càng không ngủ được, cô đứng dậy đi đóng cửa, nhưng lại sợ Tô Thanh Triệt sẽ trở lại.
Mặc dù cô không hiểu chiến thuật gì đó, nhưng bí mật ẩn nấu không phải đều cần một chỗ à, liền yên lặng mở cửa sổ ra một chút.
Tối nay Hàn Tiêu Ly bị dọa quá mức, nhưng mới vừa rồi nghe Tống Tinh Thần nói là diễn tập, mở to mắt kiên trì chốc lát liền ngủ mất rồi.
Tống Tinh Thần khoác thêm áo khoác, lúc này mới đi tới ngồi xuống ghế sa – lon trước cửa sổ, kéo rèm cửa sổ xuống chỉ lộ ra một cái khe hở để nhìn.
Trên lầu mơ hồ có tiếng bàn ghế va chạm, nhưng đến khi Tống Tinh Thần tập trung để nghe thì tất cả đều không có.
Cô để chân trần vùi trên ghế sa – lon gối lên thành ghế nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài sân cũng có tiếng vang nhỏ, nỗi thấp thỏm trong lòng làm thế nào cũng không hạ xuống được.
Đây là lần đầu tiên Tống Tinh Thần gặp phải một chuyện có tính ác liệt hơn cả trúng vé số, ừm. . . . . . Cũng đã dùng súng rồi, tạm thời có thể coi là sự kiện có tính ác liệt.
Ánh trăng càng chiếu xuống lành lạnh, thỉnh thoảng khẽ vang lên mấy tiếng cũng không đủ đưa tới sự chú ý gì.
Tống Tinh Thần nằm dựa trên ghế sa - lon, nằm một hồi thì từ từ ngủ thiếp đi.
Tô Thanh Triệt chấp hành xong nhiệm vụ đi xuống từ lầu ba, vừa định đưa tay đẩy cửa thì phát hiện cửa đã khóa lại rồi. Đang định rời đi, nhưng không biết tại sao đột nhiên dừng bước, anh xoay người liếc mắt về phía cửa sổ, sau đó bước tới đây.
Cửa sổ được kéo ra một khe hở ngắn, anh tự tay nhẹ nhàng đẩy, đã nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Tống Tinh Thần sau rèm cửa sổ.
Anh nhíu mày một cái, vừa định đánh thức cô, sau lưng Xoạch một tiếng, một vật nặng rơi xuống đất.
Tô Thanh Triệt không cần xoay người cũng biết người mới vừa xuất hiện sai lầm là ai, bước tới kéo cổ áo của anh lên nói. Đừng tưởng rằng bây giờ nhiệm vụ đã kết thúc là có thể phớt lờ.
Giọng nói của anh bị đè xuống vừa thấp vừa trầm, có cảm giác hơi cắn răng nghiến lợi.
Tham mưu trưởng Lục vuốt vuốt chỗ đau bị té, chào kiểu quân đội một cái bày tỏ xin lỗi, Chờ anh trở về phạt tôi viết kiểm điểm hay chạy việt dã tôi đều phục tùng vô điều kiện.
Tô Thanh Triệt cười lạnh, Quân lệnh như núi, cậu dám không phục tùng. Dứt lời, buông cổ áo của anh ra.
Tham mưu trưởng Lục nhớ tới mình sai lầm là bởi vì nhìn thấy đoàn trưởng đứng rình ở trước cửa sổ nhìn vào bên trong, khiến anh vô cùng khiếp sợ mới dẫn đến sơ sót kỹ thuật kia mà, hành động vừa khôi phục tự do vội vàng duỗi cổ nhìn qua.
Vừa nhìn qua anh trừng lớn hai mắt, Chỉ … Chỉ… Chỉ đạo viên Tống?
Tô Thanh Triệt lạnh lùng liếc anh một cái, xoay người lại nhìn Tống Tinh Thần đang ngủ một chút, nói: Cởi áo.
Hả? Tham mưu trưởng Lục hoảng sợ kéo chặt cổ áo của mình lui về phía sau mấy bước, Lão đại anh muốn làm gì?
Tô Thanh Triệt nhướng mày, lặp lại một lần nữa, Cởi áo, đây là mệnh lệnh!
Tham mưu trưởng Lục phản kháng không có hiệu quả, trong lòng không phục đành cởi áo khoác xuống.
Tô Thanh Triệt nhận lấy trở lại cửa sổ đắp lên người Tống Tinh Thần, vừa tỉ mỉ khép cửa sổ lại, mới vừa quay đầu đã nhìn thấy vẻ mặt vừa mập mờ vừa oán niệm của Tham mưu trưởng Lục. Lúc tổng kết tôi nhất định phải nghiêm túc báo cáo các chi tiết của nhiệm vụ lần này không bỏ sót chút nào.
Tô Thanh Triệt giơ tay lên bấu víu lan can chuẩn bị nhảy xuống, Tốt nhất cậu cũng nên miêu tả chi tiết thiếu chút nữa cậu đã làm hư nhiệm vụ này nữa nhé, xem thủ trưởng sẽ bắt tư cách quân sự của cậu trước hay là vấn đề cá nhân của tôi trước.
Tham mưu trưởng Lục bị đâm trúng xương sườn mềm nên yên lặng rồi, vì vậy anh rất nghiêm túc bắt đầu nói sang chuyện khác, Vậy áo của tôi phải làm thế nào hả, tôi còn phải mặc để đi xem mắt đấy.
Lúc
Sau khi Tô Thanh Triệt rời đi, Tống Tinh Thần càng không ngủ được, cô đứng dậy đi đóng cửa, nhưng lại sợ Tô Thanh Triệt sẽ trở lại.
Mặc dù cô không hiểu chiến thuật gì đó, nhưng bí mật ẩn nấu không phải đều cần một chỗ à, liền yên lặng mở cửa sổ ra một chút.
Tối nay Hàn Tiêu Ly bị dọa quá mức, nhưng mới vừa rồi nghe Tống Tinh Thần nói là diễn tập, mở to mắt kiên trì chốc lát liền ngủ mất rồi.
Tống Tinh Thần khoác thêm áo khoác, lúc này mới đi tới ngồi xuống ghế sa – lon trước cửa sổ, kéo rèm cửa sổ xuống chỉ lộ ra một cái khe hở để nhìn.
Trên lầu mơ hồ có tiếng bàn ghế va chạm, nhưng đến khi Tống Tinh Thần tập trung để nghe thì tất cả đều không có.
Cô để chân trần vùi trên ghế sa – lon gối lên thành ghế nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài sân cũng có tiếng vang nhỏ, nỗi thấp thỏm trong lòng làm thế nào cũng không hạ xuống được.
Đây là lần đầu tiên Tống Tinh Thần gặp phải một chuyện có tính ác liệt hơn cả trúng vé số, ừm. . . . . . Cũng đã dùng súng rồi, tạm thời có thể coi là sự kiện có tính ác liệt.
Ánh trăng càng chiếu xuống lành lạnh, thỉnh thoảng khẽ vang lên mấy tiếng cũng không đủ đưa tới sự chú ý gì.
Tống Tinh Thần nằm dựa trên ghế sa - lon, nằm một hồi thì từ từ ngủ thiếp đi.
Tô Thanh Triệt chấp hành xong nhiệm vụ đi xuống từ lầu ba, vừa định đưa tay đẩy cửa thì phát hiện cửa đã khóa lại rồi. Đang định rời đi, nhưng không biết tại sao đột nhiên dừng bước, anh xoay người liếc mắt về phía cửa sổ, sau đó bước tới đây.
Cửa sổ được kéo ra một khe hở ngắn, anh tự tay nhẹ nhàng đẩy, đã nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Tống Tinh Thần sau rèm cửa sổ.
Anh nhíu mày một cái, vừa định đánh thức cô, sau lưng Xoạch một tiếng, một vật nặng rơi xuống đất.
Tô Thanh Triệt không cần xoay người cũng biết người mới vừa xuất hiện sai lầm là ai, bước tới kéo cổ áo của anh lên nói. Đừng tưởng rằng bây giờ nhiệm vụ đã kết thúc là có thể phớt lờ.
Giọng nói của anh bị đè xuống vừa thấp vừa trầm, có cảm giác hơi cắn răng nghiến lợi.
Tham mưu trưởng Lục vuốt vuốt chỗ đau bị té, chào kiểu quân đội một cái bày tỏ xin lỗi, Chờ anh trở về phạt tôi viết kiểm điểm hay chạy việt dã tôi đều phục tùng vô điều kiện.
Tô Thanh Triệt cười lạnh, Quân lệnh như núi, cậu dám không phục tùng. Dứt lời, buông cổ áo của anh ra.
Tham mưu trưởng Lục nhớ tới mình sai lầm là bởi vì nhìn thấy đoàn trưởng đứng rình ở trước cửa sổ nhìn vào bên trong, khiến anh vô cùng khiếp sợ mới dẫn đến sơ sót kỹ thuật kia mà, hành động vừa khôi phục tự do vội vàng duỗi cổ nhìn qua.
Vừa nhìn qua anh trừng lớn hai mắt, Chỉ … Chỉ… Chỉ đạo viên Tống?
Tô Thanh Triệt lạnh lùng liếc anh một cái, xoay người lại nhìn Tống Tinh Thần đang ngủ một chút, nói: Cởi áo.
Hả? Tham mưu trưởng Lục hoảng sợ kéo chặt cổ áo của mình lui về phía sau mấy bước, Lão đại anh muốn làm gì?
Tô Thanh Triệt nhướng mày, lặp lại một lần nữa, Cởi áo, đây là mệnh lệnh!
Tham mưu trưởng Lục phản kháng không có hiệu quả, trong lòng không phục đành cởi áo khoác xuống.
Tô Thanh Triệt nhận lấy trở lại cửa sổ đắp lên người Tống Tinh Thần, vừa tỉ mỉ khép cửa sổ lại, mới vừa quay đầu đã nhìn thấy vẻ mặt vừa mập mờ vừa oán niệm của Tham mưu trưởng Lục. Lúc tổng kết tôi nhất định phải nghiêm túc báo cáo các chi tiết của nhiệm vụ lần này không bỏ sót chút nào.
Tô Thanh Triệt giơ tay lên bấu víu lan can chuẩn bị nhảy xuống, Tốt nhất cậu cũng nên miêu tả chi tiết thiếu chút nữa cậu đã làm hư nhiệm vụ này nữa nhé, xem thủ trưởng sẽ bắt tư cách quân sự của cậu trước hay là vấn đề cá nhân của tôi trước.
Tham mưu trưởng Lục bị đâm trúng xương sườn mềm nên yên lặng rồi, vì vậy anh rất nghiêm túc bắt đầu nói sang chuyện khác, Vậy áo của tôi phải làm thế nào hả, tôi còn phải mặc để đi xem mắt đấy.
Lúc
/27
|