Edit: Thu Lệ
Lúc Tống Tinh Thần trở lại phòng ngủ, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi, chỉ đạo viên ở cùng phòng ngủ thấy vẻ mặt cô vẫn chưa tỉnh hồn không khỏi lo lắng vỗ vỗ vai của cô. Tinh Thần, cô không sao chứ?
Tống Tinh Thần đúng lúc bị cô ấy vỗ trúng bả vai, đau đến nhe răng trợn mắt, cô vuốt vuốt bả vai đau nhức lắc đầu một cái. Không có việc gì.
Chỉ là nhớ tới chuyện mới vừa rồi, Tống Tinh Thần vẫn cảm thấy —— rơi vào hang sói rồi!
******
Sau khi Tô Thanh Triệt nói ra những lời này, Tống Tinh Thần liền trợn tròn mắt.
Cô nhanh chóng nắm chặt cổ áo, thân thể lui về phía sau, cảnh giác phòng bị. Đoàn trưởng Tô, anh phải suy nghĩ kỹ càng hậu quả của việc làm như vậy!
Tô Thanh Triệt khẽ cười một tiếng, hỏi ngược lại, Cô cho rằng tôi muốn làm gì?
Tống Tinh Thần nháy mắt mấy cái, Vậy anh muốn tôi làm cái gì?
Tô Thanh Triệt cười nhạt với cô một tiếng, nụ cười kia lại làm cho Tống Tinh Thần lạnh sống lưng, hận không thể tông cửa xông ra ngoài thì anh cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói nhẹ như mây bay. Cô còn hai phút để suy nghĩ.
Lúc này, Tống Tinh Thần thật sự sợ hãi trong lòng rồi, cô Xoạt một cái đứng dậy. Tôi cũng không tin anh có thể làm gì tôi, tôi cũng không theo xem anh làm gì tôi!
Tô Thanh Triệt lười biếng trừng mắt lên, xác nhận nói: Thật chứ?
Tống Tinh Thần hừ lạnh một tiếng, Đương nhiên. Dứt lời, bóp bóp nắm tay, ngẩng đầu mà bước đi ra ngoài.
Tô Thanh Triệt nhíu mày, than nhẹ một tiếng. Không biết phân biệt. Tiếng nói vừa dứt, Tống Tinh Thần đã nhìn thấy anh đứng dậy, bước mấy bước vòng qua bàn trà đi về phía cô.
Sau lưng một luồng áp lực nặng trĩu khiến trống ngực cô đập thình thình, nói cho cùng đồng chí Tiểu Tống của chúng ta vẫn rất sợ chết. Quay đầu lại liếc mắt nhìn, cái gì cũng không thấy, chỉ nhìn thấy Tô Thanh Triệt như bóng đen nhanh chóng tiến tới gần. Trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng, đã chặn lại đặt cô phía sau cửa, hoàn toàn khống chế được.
Tống Tinh Thần kinh ngạc trợn to mắt, Anh làm thật à?
Tô Thanh Triệt nhìn Tống Tinh Thần gần trong gang tấc, ánh mắt thoáng hiện ý cười, chốc lát anh mới nói: Mới vừa rồi tôi hỏi cô xác định chưa, cô đã trả lời tôi thế nào?
Tống Tinh Thần thiếu chút nữa muốn văng tục, sao lại có người phúc hắc đen tối như anh có chứ!
Tô Thanh Triệt giữ chặt hai cổ tay căng thẳng của cô, mấp máy môi , Cô còn mười giây.
Mười giây cộng lông á, anh đang giữ chặt tôi này!
Tô Thanh Triệt liếc cô một cái, hai mắt cô như chấm nước sơn, lúc này đang thịnh nộ trong đáy mắt hình như còn đốt lên một ngọn lửa, xinh đẹp tự nhiên.
Có vẻ tức giận nhưng vẫn rất đẹp mắt. Nghĩ như vậy, anh buông tay ra. Cô còn ba giây.
Tống Tinh Thần đi lòng vòng mánh khoé, ý bảo hắn lui về phía sau mấy bước. Chừa chút cho ta không gian.
Tô Thanh Triệt rất phối hợp lui về phía sau hai bước.
Tống Tinh Thần thấy thế, xoay người đi mở cửa, động tác của cô nhanh, nhưng động tác của Tô Thanh Triệt còn nhanh hơn, kéo cánh tay cô lại, trong nháy mắt kéo cô liền trực tiếp đá chân lên cửa.
Ầm —— Một tiếng, mới vừa sáng lên trong chốc lát lại tối xuống, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở dồn dập cao thấp hoàn toàn khác biệt.
Tống Tinh Thần có chút nghĩ mà sợ giật giật tay bị anh giữ chặt, còn chưa lên tiếng sức lực trên cổ tay lại chặt thêm một phần, sau đó chính là giọng nói hơi của Tô Thanh Triệt vang lên, Cô chỉ cần trả lời đề nghị trước đó của tôi là được, nếu tôi nói với cô đó chẳng qua là tình thế bắt buộc, thông minh một chút, Tống Tinh Thần.
Tống Tinh Thần như nhẹn một hớp ở cổ họng, cô yên lặng lệ rơi đầy mặt ở trong lòng. Thủ trưởng của anh dạy anh thoát khỏi cửa hôn nhân khó khăn như vậy sao?
Tô Thanh Triệt dừng một chút, tầm mắt phía trước có chút tối, anh cúi đầu đã nhìn thấy đôi tròng mắt phát ra ánh sáng của Tống Tinh Thần. Ngọng lửa yên lặng rất lâu trong lòng anh hình như cũng bị tia sáng này thắp sáng, trong bụng ấm áp.
Anh từ từ buông lỏng lực trên tay, nhưng thân thể vẫn không nới lỏng, cao hơn cô nửa cái đầu nhìn từ trên cao xuống. Tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của cô, nếu cô có đối tượng tôi cũng sẽ tự động rút lui. Nhưng trước lú đó
Lúc Tống Tinh Thần trở lại phòng ngủ, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi, chỉ đạo viên ở cùng phòng ngủ thấy vẻ mặt cô vẫn chưa tỉnh hồn không khỏi lo lắng vỗ vỗ vai của cô. Tinh Thần, cô không sao chứ?
Tống Tinh Thần đúng lúc bị cô ấy vỗ trúng bả vai, đau đến nhe răng trợn mắt, cô vuốt vuốt bả vai đau nhức lắc đầu một cái. Không có việc gì.
Chỉ là nhớ tới chuyện mới vừa rồi, Tống Tinh Thần vẫn cảm thấy —— rơi vào hang sói rồi!
******
Sau khi Tô Thanh Triệt nói ra những lời này, Tống Tinh Thần liền trợn tròn mắt.
Cô nhanh chóng nắm chặt cổ áo, thân thể lui về phía sau, cảnh giác phòng bị. Đoàn trưởng Tô, anh phải suy nghĩ kỹ càng hậu quả của việc làm như vậy!
Tô Thanh Triệt khẽ cười một tiếng, hỏi ngược lại, Cô cho rằng tôi muốn làm gì?
Tống Tinh Thần nháy mắt mấy cái, Vậy anh muốn tôi làm cái gì?
Tô Thanh Triệt cười nhạt với cô một tiếng, nụ cười kia lại làm cho Tống Tinh Thần lạnh sống lưng, hận không thể tông cửa xông ra ngoài thì anh cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói nhẹ như mây bay. Cô còn hai phút để suy nghĩ.
Lúc này, Tống Tinh Thần thật sự sợ hãi trong lòng rồi, cô Xoạt một cái đứng dậy. Tôi cũng không tin anh có thể làm gì tôi, tôi cũng không theo xem anh làm gì tôi!
Tô Thanh Triệt lười biếng trừng mắt lên, xác nhận nói: Thật chứ?
Tống Tinh Thần hừ lạnh một tiếng, Đương nhiên. Dứt lời, bóp bóp nắm tay, ngẩng đầu mà bước đi ra ngoài.
Tô Thanh Triệt nhíu mày, than nhẹ một tiếng. Không biết phân biệt. Tiếng nói vừa dứt, Tống Tinh Thần đã nhìn thấy anh đứng dậy, bước mấy bước vòng qua bàn trà đi về phía cô.
Sau lưng một luồng áp lực nặng trĩu khiến trống ngực cô đập thình thình, nói cho cùng đồng chí Tiểu Tống của chúng ta vẫn rất sợ chết. Quay đầu lại liếc mắt nhìn, cái gì cũng không thấy, chỉ nhìn thấy Tô Thanh Triệt như bóng đen nhanh chóng tiến tới gần. Trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng, đã chặn lại đặt cô phía sau cửa, hoàn toàn khống chế được.
Tống Tinh Thần kinh ngạc trợn to mắt, Anh làm thật à?
Tô Thanh Triệt nhìn Tống Tinh Thần gần trong gang tấc, ánh mắt thoáng hiện ý cười, chốc lát anh mới nói: Mới vừa rồi tôi hỏi cô xác định chưa, cô đã trả lời tôi thế nào?
Tống Tinh Thần thiếu chút nữa muốn văng tục, sao lại có người phúc hắc đen tối như anh có chứ!
Tô Thanh Triệt giữ chặt hai cổ tay căng thẳng của cô, mấp máy môi , Cô còn mười giây.
Mười giây cộng lông á, anh đang giữ chặt tôi này!
Tô Thanh Triệt liếc cô một cái, hai mắt cô như chấm nước sơn, lúc này đang thịnh nộ trong đáy mắt hình như còn đốt lên một ngọn lửa, xinh đẹp tự nhiên.
Có vẻ tức giận nhưng vẫn rất đẹp mắt. Nghĩ như vậy, anh buông tay ra. Cô còn ba giây.
Tống Tinh Thần đi lòng vòng mánh khoé, ý bảo hắn lui về phía sau mấy bước. Chừa chút cho ta không gian.
Tô Thanh Triệt rất phối hợp lui về phía sau hai bước.
Tống Tinh Thần thấy thế, xoay người đi mở cửa, động tác của cô nhanh, nhưng động tác của Tô Thanh Triệt còn nhanh hơn, kéo cánh tay cô lại, trong nháy mắt kéo cô liền trực tiếp đá chân lên cửa.
Ầm —— Một tiếng, mới vừa sáng lên trong chốc lát lại tối xuống, trong phòng chỉ còn lại tiếng hít thở dồn dập cao thấp hoàn toàn khác biệt.
Tống Tinh Thần có chút nghĩ mà sợ giật giật tay bị anh giữ chặt, còn chưa lên tiếng sức lực trên cổ tay lại chặt thêm một phần, sau đó chính là giọng nói hơi của Tô Thanh Triệt vang lên, Cô chỉ cần trả lời đề nghị trước đó của tôi là được, nếu tôi nói với cô đó chẳng qua là tình thế bắt buộc, thông minh một chút, Tống Tinh Thần.
Tống Tinh Thần như nhẹn một hớp ở cổ họng, cô yên lặng lệ rơi đầy mặt ở trong lòng. Thủ trưởng của anh dạy anh thoát khỏi cửa hôn nhân khó khăn như vậy sao?
Tô Thanh Triệt dừng một chút, tầm mắt phía trước có chút tối, anh cúi đầu đã nhìn thấy đôi tròng mắt phát ra ánh sáng của Tống Tinh Thần. Ngọng lửa yên lặng rất lâu trong lòng anh hình như cũng bị tia sáng này thắp sáng, trong bụng ấm áp.
Anh từ từ buông lỏng lực trên tay, nhưng thân thể vẫn không nới lỏng, cao hơn cô nửa cái đầu nhìn từ trên cao xuống. Tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày của cô, nếu cô có đối tượng tôi cũng sẽ tự động rút lui. Nhưng trước lú đó
/27
|