- Sân bay New York!
Cam U Lan giật mình nhìn sân bay.
- Em nói gì cơ?
Diệp Trạch Đào cũng hướng mắt nhìn ra ngoài.
- Đây là nước Mĩ!
Cam U Lan giật mình nói.
Máy bay đã phải trải qua một hành cuộc hành trình vất vả đã từ từ đáp xuống sân bay New York.
Diệp Thạch Đào nhìn ra bên ngoài là để đề phòng tình huống bất trắc, anh và Lý Duy liếc mắt nhìn nhau.
Không ngờ đã bay tới nước Mĩ rồi!
Lúc đầu Diệp Trạch Đào còn tưởng rằng là sẽ đến Canada gì cơ, thật không ngờ sau một hồi đã bay tới nước Mĩ, điều này làm Diệp Trạch Đào không biết nói thế nào.
Xem tình huống ở bên ngoài đã.
Suốt dọc đường, đám không tăc đúng là thật sự cuồng bạo, liên tục đả thương ba người mới khống chế được nhân viên cơ nội, tên da đen kia cũng càng có chút phấn khích.
Hắn là phía Mĩ đồng ý cho máy bay hạ cánh, bước tiếp theo chính là mấy chuyện đàm phán rồi!
Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Cam U Lan, Diệp Trạch Đào vội an ủi:
- Không có chuyện gì đâu, chỉ cần bọn họ đàm phán xong, họ sẽ thả chúng ta thôi.
Cam U Lan nhúc nhích một chút và khẽ cười, hơi hơi gật đầu.
Thời gian dài như vậy ở bên trong máy bay, tất cả mọi người cũng không có một người dễ chịu, ngay cả những người ở khoang hạng nhất này cũng còn không còn thấy băn khoăn gì, tiểu tiện ngay tại chỗ. Cam U Lan này cũng thế, cũng làm chuyện đó ngay bên cạnh Diệp Trạch Đào.
Cứ như vậy giữa hai người không còn cảm giác xa lạ nữa, cứ như người một nhà vậy.
Ngay khi mà máy bay vừa hạ cánh, tên da đen đứng dậy dùng súng hét to uy hiếp mọi người.
- Anh Diệp, hắn lại tập trung mọi người lại kìa.
Cam U Lan phiên dịch.
Kỳ thật là không cần cô ấy phiên dịch, chỉ cần nhìn hành động của tên da đen đó, không ai là không hiểu ý đồ của hắn.
Đã có người bị đưa đến một khoang phổ thông rồi.
Những người ngoại quốc này nghĩ cũng chu đáo gớm!.
Diệp Trạch Đào đang thám thính tình hình, không thể không khen những người này thật là tinh vi, họ đem tất cả mọi người đến một chỗ và dùng súng khống chế tới một lối nhỏ như vậy. Căn bản là cũng không có một người nào có thể gây nguy hiểm đối với họ.
Lợi hại nhất là họ đem những người trẻ tuổi và người trung niên giam chung ở một nơi, đem người già và trẻ em đưa ra hai đầu.
Thật là chu đáo và không có khe hở gì!
Diệp Trạch Đào và Lý Duy sau khi bị đưa tới chính giữa Cam U Lan vội vàng nắm chặt lấy tay Diệp Trạch Đào, và đi theo anh tới chỗ giữa.
Ở hai đầu cũng không ít người phụ nữ và người già rồi, nên hành động của cô họ cũng mặc kệ.
Mọi người chen chúc một hồi , Diệp Trạch Đào cũng chỉ có thể đứng ở chỗ đó.
Đúng lúc này, Lý Duy lặng lẽ huých nhẹ Diệp Trạch Đào một cái.
Nhìn theo ánh mắt của Lý Duy, Diệp Trạch Đào phát hiện ra quần áo của người đứng trước mặt anh bị hở ra.
Lúc anh nhìn ánh mắt khó hiểu về phía Lý Duy, thì chỉ thấy Lý Duy đang chỉ những người ngoại quốc kia.
Diệp Trạch Đào vừa thấy hành động đó của Lý Duy, trong lòng hết sức kinh ngạc, khi nhìn lại về phía Lý Duy, Lý Duy khẽ gật đầu.
Người này nhìn qua trông rất giống dáng vẻ của người phương đông, chẳng nhẽ là những người ngoại quốc kia đã âm thầm sắp xếp để họ phát huy khi tới thời điểm quan trọng.
Quay về phía Lý Duy, Diệp Trạch Đào bảo Lý Duy tiến gần lại một chút nữa để điều tra chính xác tình hình của người đàn ông kia.
Sau khi ra hiệu xong, Diệp Trạch Đào va vào người Lý Duy, khiến Lý Duy đâm vào người phương đông ngã xuống.
Do là mọi người chen chúc nhau, bởi vậy hành động đó chỉ có thể xem là do chật chội mới như vậy.
Đám người có chút hỗn loạn, những người ngoại quốc kia lại hốt hoảng, cầm súng hướng lên trên phi cơ bắn mấy phát liên hồi.
Đám người sau khi nghe thấy tiếng súng thì yên tĩnh trở lại.
Thời gian này mọi người trở lại yên tĩnh. Lý Duy đã tới gần chỗ Diệp Trạch Đào.
- Trên người hắn không chỉ có sung mà còn có thuốc nổ nữa!
Lý Duy thì thầm nói.
Diệp Trạch Đào rất muốn chửi cho tụi nó một trận. Mà rốt cuộc viêc kiểm tra an ninh trên máy bay như thế nào vậy, không chỉ có người mang súng lên mà lại có người đem cả thuốc nổ lên vậy.
Cam U Lan lúc này nhìn về phía Diệp Trạch Đào, và lại quay ra nhìn Lý Duy.
Bên ngoài máy bay cảnh sát rất là đông, họ chính thức tiến hành đàm thoại cùng bọn cướp máy bay.
Mọi người bên trong máy bay lo lắng quan sát tình hình ở bên ngoài, mọi người đều biết rằng hiện tại đã đến thời điểm rất là quan trọng.
Bây giờ Diệp trạch Đào có thể thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần máy bay không phải ở trên không trung thì việc đánh nhau sẽ không quá nguy hiểm.
Đã tới mức này rồi, Diệp Trạch Đào chỉ trông cậy vào việc đàm phán của hai bên, mong rằng có thể giải quyết được vấn đề trong hòa bình.
Có hai người cướp máy bay đang ở trong phòng điều khiển, ba người ở chỗ này kiểm soát.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía những tên cướp máy bay.
Diệp Trạch Đào tin rằng trong đám người này khẳng định là có nhân viên đang âm thầm làm nhiệm vụ đảm bảo sự an toàn cho máy bay.
Nếu là như vậy, thời điểm mấu chốt này có thể giải quyết hết được những tên cướp máy bay hay không?
Trong chốc lát cũng không thể nhìn ra được rốt cuộc ai là nhân viên bảo vệ máy bay, Diệp Trạch Đào lại hướng ra bên ngoài nhìn xem.
Lúc này cảnh sát bên ngoài rất đông, những tên cướp máy bay cũng đang quát rất là to.
Có thể thấy rằng bọn họ đang rất là kích động, tất cả như muốn tự sát.
- Tình huống này là gì đây?
Diệp Trạch Đào có chút giật mình, xem ra những người này dường như cũng không có đem sinh mạng của mình ra đùa.
Lúc máy bay mới bị khống chế thì họ có lẽ là khẩn trương, bây giờ khi đến được nước Mĩ rồi thì lại không có vẻ gì là vội vàng cả, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Mục đích chính của những tên cướp máy bay này là yêu cầu chính phủ Mĩ phóng thích người lãnh đạo của tổ chức đang bị giam giữ.
Cam U Lan nói nhỏ.
Không ngờ lại là vấn đề chính trị!
Đụng phải vấn đề chính trị, thì chuyện này trở nên rất là nghiêm trọng!
Lúc này trong lòng Diệp Trạch Đào có muốn buông lỏng cũng không buông lỏng được, nước Mĩ bắt được thủ lĩnh của bọn họ, lẽ nào bởi vì mấy người trên máy bay này mà có thể bỏ qua cho họ được?
Có lẽ, những người này vì vị lãnh đạo của họ, mà không tiếc nổ súng giết chết nhiều người!
Nếu mà không gặp may, coi chừng bản thân mình cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Không thể ngồi chờ chết được!
Diệp Trạch Đào một lần nữa suy nghĩ.
Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào cũng đang suy nghĩ một chuyện khác, những người này có thể là phần tử của một tổ chức khủng bố nào đó, nếu mà giết người của bọn chúng, làm hỏng việc của bọn chúng, thì sẽ đem đến cho bản thân bao nhiêu phiền toái?
Suy nghĩ một lúc, Diệp Trạch Đào hiểu rằng, chỉ cần mình nhân cơ hội này vào trà trộn được vào bên trong, điều phiền toái kia sẽ không còn nữa.
Thò tay vào trong túi quần, Diệp Trạch Đào sờ thấy những đồng tiền xu mà lần trước mua đồ ăn vặt bên đường còn thừa.
Tay đang vuốt mấy đồng tiền xu, ánh mắt Diệp Trạch Đào cũng nhìn thẳng vào hai tên ngoại quốc.
Kể từ lúc Ngũ Cầm Hí luyện tập về sau,Diệp Trạch Đào cũng thử xem sức lực của bản thân, nếu mà có thể dùng tiền xu để đánh được, loại tiền kim loại này chắc cũng có một số hiệu quả nhất định.
Khi Diệp Trạch Đào đang mãi nghĩ ngợi, chợt nghe thấy hai tiếng súng ở bên ngoài vang lại.
A!
Khi mà tiếng súng vang lên, nhất định trong tiếng súng đó đã giết chết được một tên cướp máy bay ở trong phong điều khiển rồi.
Trời ơi chuyện này to ra rồi đây.
Ầm!
Ầm!
Giữa lúc này trong buồng điều khiển lại vang lên hai tiếng súng.
Vốn dĩ hai bên vẫn còn đang đàm phán, đột nhiên những phát súng vừa rồi làm cho tâm thần của những tên cướp máy bay thay đổi lớn, chỉ thấy một tên cướp máy bay từ trong buồng điều khiển chạy ra, trên người hắn rõ ràng còn có những vết máu.
Xong rồi!
Diệp Trạch Đào kinh ngạc, không biết là ai đã nổ súng giết chết một tên cướp máy bay. Tên cướp máy bay cũng đã đánh chết hai người phi công rồi!
Cái này khó có thể bỏ qua được rồi!
Diệp Trạch Đào nói nhỏ với Lý Duy:
- Hai người đằng sau giao cho cậu đó!
Trong tình huống như thế này, Diệp Trạch Đào hiểu rõ, những người ngoại quốc kia chắc chắn đã bị chọc giận rồi, cảm giác được cuộc đàm phán này không có kết quả gì, bọn họ khả năng họ làm nhất sẽ là bắn chết con tin.
Thời điểm quan trọng đã tới rồi, Diệp Trạch Đào cũng hạ quyết tâm, bất luận thế nào đi nữa cũng phải tiêu diệt được bọn cướp máy bay này. Những chuyện khác để sau hãy nói.
Trong máy bay lập tức trở lên khẩn trương, đại sảnh sân bay kia cũng giống trên máy bay đầy những kinh ngạc.
Người tới phụ trách việc này, cục trưởng cục bảo vệ an ninh New York cũng hốt hoảng, nổi giận nói:
- Ai ra lệnh cho các người nổ sung chứ?
Hắn quá rõ ràng tình hình này, nếu mà nổ súng, việc này sẽ không thể bỏ qua được, sự việc này làm cục trưởng cục bảo vệ an ninh bang lấy làm lạ, lại còn Tổng Thống đặc biệt gọi điện thoại tới hỏi đến việc này, Tổng Thống còn nói, trong đám người ở trên máy bay còn có nhân viên rất là quan trọng. Nhất định phải bảo đảm an toàn cho những nhân viên trên máy bay.
Trên máy bay có nhân viên quan trọng!
Cục trưởng cục bảo vệ an ninh tuy rằng không rõ rốt cuộc ai là nhân viên quan trọng đó, nhưng cũng hiểu rằng đây là một chiếc máy bay của Trung Quốc, nếu là nhân viên quan trọng, khẳng định chính là nhân viên quan trọng tầm quốc gia của Trung Quốc rồi.
Là một người cùng Đảng với Tổng Thống, cục trưởng cục bảo vệ an ninh vô cùng coi trọng vụ việc này.
Nhưng hiện tại lại có người nổ súng nữa, việc này rốt cuộc sẽ đi đến đâu nữa đây, cái này làm cho Cục trưởng cục bảo vệ an ninh rất đau đầu.
Cục trưởng cảnh sát Cash Greig cũng vừa hỏi qua, lúc này đi tới gần Cục trưởng cục bảo vệ an ninh nói:
- Tôi đã điều tra rồi ,không phải là người của chúng ta đã nổ súng?
Cục trưởng cục bảo vệ an ninh nhìn về phía ông ta lớn tiếng nói:
- Không phải là người của chúng ta nổ súng, vậy ông nói ai là người nổ súng, việc làm ra như thế này, làm sao chúng tôi có thể cứu người đây?
- Người nhân viên điều khiển máy bay ở bên trong đã bị bắn chết rồi!
Một nhân viên trên máy bay thông báo cho nhân viên bên dưới biết.
Làm sao bây giờ?
Hiện này sự việc này càng trở nên phiền phức, rõ ràng là đã chọc giận tụi cướp máy bay, không ai có thể đoán trước được trên máy bay sẽ sảy ra chuyện gì nữa đây.
Giả sử nhân vật quan trọng của Trung Quốc kia đã chết rồi, vậy phải làm thế nào đây?
Sân bay New York sáng sớm đã huy động tới rất nhiều người.
Lúc này bí thư Hạ Vũ và Trịnh Thành Trung đang ngồi cùng một chỗ.
- Không ngờ rằng sẽ như thế này, bay đến được nước Mĩ rồi!
- Ban đầu còn tưởng rằng là sẽ bay đến Canada. Xem ra là đây là chiêu tung hỏa mù của bọn cướp máy bay thôi!
Trịnh Thành Trung cũng lộ rõ vẻ lo lắng.
= Hiện tại lo lắng cũng chả làm được gì cả, phải tin rằng tiểu Diệp không xảy ra chuyện gì!
Ngược lại bí thư Hạo Vũ lại an ủi Trịnh Trành Trung khi mà biết được Diệp Trạch Đào là con rể của Trịnh Thành Trung, đầu tiên bí thư Hạo Vũ gọi điện nói với Tổng Thống Mĩ, và yêu cầu hết sức bảo vệ Diệp Trạch Đào.
Lúc này, một nhân viên đã đưa vào bản báo cáo.
Bí thư Hạo Vũ nhìn lại phía sau, ánh mắt như ngưng tụ lại, sau đó ông ta đã đưa bản báo cáo cho Trịnh Thành Trung xem.
Trịnh Thành Trung sau khi nhìn thấy nội dung của bản báo cáo, tay bỗng run run.
Nội dung của bản báo cáo trên là vừa rồi ở sân bay có người ở cự ly xa đột nhiên đã nổ súng bắn về hướng máy bay, và đã giết chết một tên cướp máy bay, bọn cướp máy bay đã rất giận giữ liền giết chết hai người phi công, tình hình máy bay bây giờ không rõ là như thế nào nữa.
Quan trọng nhất là nội tình kia, đó chính là cái người đã nổ súng, họ không phải là nhân viên cảnh sát New York, tạm thời điều tra không ra được tình hình của người này.
Nhìn vào nội dung này, dựa vào kinh nghiệm của hai người, lập tức trong đầu lóe lên một ý gì đó.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Trịnh Thành Trung trầm giọng nói:
- Nếu đã là như vậy, đừng trách tôi không khách khí nhé!
- Rất là quá đáng rồi đấy!
Bí thư Hạo Vũ cũng nổi giận!
Cam U Lan giật mình nhìn sân bay.
- Em nói gì cơ?
Diệp Trạch Đào cũng hướng mắt nhìn ra ngoài.
- Đây là nước Mĩ!
Cam U Lan giật mình nói.
Máy bay đã phải trải qua một hành cuộc hành trình vất vả đã từ từ đáp xuống sân bay New York.
Diệp Thạch Đào nhìn ra bên ngoài là để đề phòng tình huống bất trắc, anh và Lý Duy liếc mắt nhìn nhau.
Không ngờ đã bay tới nước Mĩ rồi!
Lúc đầu Diệp Trạch Đào còn tưởng rằng là sẽ đến Canada gì cơ, thật không ngờ sau một hồi đã bay tới nước Mĩ, điều này làm Diệp Trạch Đào không biết nói thế nào.
Xem tình huống ở bên ngoài đã.
Suốt dọc đường, đám không tăc đúng là thật sự cuồng bạo, liên tục đả thương ba người mới khống chế được nhân viên cơ nội, tên da đen kia cũng càng có chút phấn khích.
Hắn là phía Mĩ đồng ý cho máy bay hạ cánh, bước tiếp theo chính là mấy chuyện đàm phán rồi!
Nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Cam U Lan, Diệp Trạch Đào vội an ủi:
- Không có chuyện gì đâu, chỉ cần bọn họ đàm phán xong, họ sẽ thả chúng ta thôi.
Cam U Lan nhúc nhích một chút và khẽ cười, hơi hơi gật đầu.
Thời gian dài như vậy ở bên trong máy bay, tất cả mọi người cũng không có một người dễ chịu, ngay cả những người ở khoang hạng nhất này cũng còn không còn thấy băn khoăn gì, tiểu tiện ngay tại chỗ. Cam U Lan này cũng thế, cũng làm chuyện đó ngay bên cạnh Diệp Trạch Đào.
Cứ như vậy giữa hai người không còn cảm giác xa lạ nữa, cứ như người một nhà vậy.
Ngay khi mà máy bay vừa hạ cánh, tên da đen đứng dậy dùng súng hét to uy hiếp mọi người.
- Anh Diệp, hắn lại tập trung mọi người lại kìa.
Cam U Lan phiên dịch.
Kỳ thật là không cần cô ấy phiên dịch, chỉ cần nhìn hành động của tên da đen đó, không ai là không hiểu ý đồ của hắn.
Đã có người bị đưa đến một khoang phổ thông rồi.
Những người ngoại quốc này nghĩ cũng chu đáo gớm!.
Diệp Trạch Đào đang thám thính tình hình, không thể không khen những người này thật là tinh vi, họ đem tất cả mọi người đến một chỗ và dùng súng khống chế tới một lối nhỏ như vậy. Căn bản là cũng không có một người nào có thể gây nguy hiểm đối với họ.
Lợi hại nhất là họ đem những người trẻ tuổi và người trung niên giam chung ở một nơi, đem người già và trẻ em đưa ra hai đầu.
Thật là chu đáo và không có khe hở gì!
Diệp Trạch Đào và Lý Duy sau khi bị đưa tới chính giữa Cam U Lan vội vàng nắm chặt lấy tay Diệp Trạch Đào, và đi theo anh tới chỗ giữa.
Ở hai đầu cũng không ít người phụ nữ và người già rồi, nên hành động của cô họ cũng mặc kệ.
Mọi người chen chúc một hồi , Diệp Trạch Đào cũng chỉ có thể đứng ở chỗ đó.
Đúng lúc này, Lý Duy lặng lẽ huých nhẹ Diệp Trạch Đào một cái.
Nhìn theo ánh mắt của Lý Duy, Diệp Trạch Đào phát hiện ra quần áo của người đứng trước mặt anh bị hở ra.
Lúc anh nhìn ánh mắt khó hiểu về phía Lý Duy, thì chỉ thấy Lý Duy đang chỉ những người ngoại quốc kia.
Diệp Trạch Đào vừa thấy hành động đó của Lý Duy, trong lòng hết sức kinh ngạc, khi nhìn lại về phía Lý Duy, Lý Duy khẽ gật đầu.
Người này nhìn qua trông rất giống dáng vẻ của người phương đông, chẳng nhẽ là những người ngoại quốc kia đã âm thầm sắp xếp để họ phát huy khi tới thời điểm quan trọng.
Quay về phía Lý Duy, Diệp Trạch Đào bảo Lý Duy tiến gần lại một chút nữa để điều tra chính xác tình hình của người đàn ông kia.
Sau khi ra hiệu xong, Diệp Trạch Đào va vào người Lý Duy, khiến Lý Duy đâm vào người phương đông ngã xuống.
Do là mọi người chen chúc nhau, bởi vậy hành động đó chỉ có thể xem là do chật chội mới như vậy.
Đám người có chút hỗn loạn, những người ngoại quốc kia lại hốt hoảng, cầm súng hướng lên trên phi cơ bắn mấy phát liên hồi.
Đám người sau khi nghe thấy tiếng súng thì yên tĩnh trở lại.
Thời gian này mọi người trở lại yên tĩnh. Lý Duy đã tới gần chỗ Diệp Trạch Đào.
- Trên người hắn không chỉ có sung mà còn có thuốc nổ nữa!
Lý Duy thì thầm nói.
Diệp Trạch Đào rất muốn chửi cho tụi nó một trận. Mà rốt cuộc viêc kiểm tra an ninh trên máy bay như thế nào vậy, không chỉ có người mang súng lên mà lại có người đem cả thuốc nổ lên vậy.
Cam U Lan lúc này nhìn về phía Diệp Trạch Đào, và lại quay ra nhìn Lý Duy.
Bên ngoài máy bay cảnh sát rất là đông, họ chính thức tiến hành đàm thoại cùng bọn cướp máy bay.
Mọi người bên trong máy bay lo lắng quan sát tình hình ở bên ngoài, mọi người đều biết rằng hiện tại đã đến thời điểm rất là quan trọng.
Bây giờ Diệp trạch Đào có thể thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần máy bay không phải ở trên không trung thì việc đánh nhau sẽ không quá nguy hiểm.
Đã tới mức này rồi, Diệp Trạch Đào chỉ trông cậy vào việc đàm phán của hai bên, mong rằng có thể giải quyết được vấn đề trong hòa bình.
Có hai người cướp máy bay đang ở trong phòng điều khiển, ba người ở chỗ này kiểm soát.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía những tên cướp máy bay.
Diệp Trạch Đào tin rằng trong đám người này khẳng định là có nhân viên đang âm thầm làm nhiệm vụ đảm bảo sự an toàn cho máy bay.
Nếu là như vậy, thời điểm mấu chốt này có thể giải quyết hết được những tên cướp máy bay hay không?
Trong chốc lát cũng không thể nhìn ra được rốt cuộc ai là nhân viên bảo vệ máy bay, Diệp Trạch Đào lại hướng ra bên ngoài nhìn xem.
Lúc này cảnh sát bên ngoài rất đông, những tên cướp máy bay cũng đang quát rất là to.
Có thể thấy rằng bọn họ đang rất là kích động, tất cả như muốn tự sát.
- Tình huống này là gì đây?
Diệp Trạch Đào có chút giật mình, xem ra những người này dường như cũng không có đem sinh mạng của mình ra đùa.
Lúc máy bay mới bị khống chế thì họ có lẽ là khẩn trương, bây giờ khi đến được nước Mĩ rồi thì lại không có vẻ gì là vội vàng cả, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Mục đích chính của những tên cướp máy bay này là yêu cầu chính phủ Mĩ phóng thích người lãnh đạo của tổ chức đang bị giam giữ.
Cam U Lan nói nhỏ.
Không ngờ lại là vấn đề chính trị!
Đụng phải vấn đề chính trị, thì chuyện này trở nên rất là nghiêm trọng!
Lúc này trong lòng Diệp Trạch Đào có muốn buông lỏng cũng không buông lỏng được, nước Mĩ bắt được thủ lĩnh của bọn họ, lẽ nào bởi vì mấy người trên máy bay này mà có thể bỏ qua cho họ được?
Có lẽ, những người này vì vị lãnh đạo của họ, mà không tiếc nổ súng giết chết nhiều người!
Nếu mà không gặp may, coi chừng bản thân mình cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Không thể ngồi chờ chết được!
Diệp Trạch Đào một lần nữa suy nghĩ.
Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào cũng đang suy nghĩ một chuyện khác, những người này có thể là phần tử của một tổ chức khủng bố nào đó, nếu mà giết người của bọn chúng, làm hỏng việc của bọn chúng, thì sẽ đem đến cho bản thân bao nhiêu phiền toái?
Suy nghĩ một lúc, Diệp Trạch Đào hiểu rằng, chỉ cần mình nhân cơ hội này vào trà trộn được vào bên trong, điều phiền toái kia sẽ không còn nữa.
Thò tay vào trong túi quần, Diệp Trạch Đào sờ thấy những đồng tiền xu mà lần trước mua đồ ăn vặt bên đường còn thừa.
Tay đang vuốt mấy đồng tiền xu, ánh mắt Diệp Trạch Đào cũng nhìn thẳng vào hai tên ngoại quốc.
Kể từ lúc Ngũ Cầm Hí luyện tập về sau,Diệp Trạch Đào cũng thử xem sức lực của bản thân, nếu mà có thể dùng tiền xu để đánh được, loại tiền kim loại này chắc cũng có một số hiệu quả nhất định.
Khi Diệp Trạch Đào đang mãi nghĩ ngợi, chợt nghe thấy hai tiếng súng ở bên ngoài vang lại.
A!
Khi mà tiếng súng vang lên, nhất định trong tiếng súng đó đã giết chết được một tên cướp máy bay ở trong phong điều khiển rồi.
Trời ơi chuyện này to ra rồi đây.
Ầm!
Ầm!
Giữa lúc này trong buồng điều khiển lại vang lên hai tiếng súng.
Vốn dĩ hai bên vẫn còn đang đàm phán, đột nhiên những phát súng vừa rồi làm cho tâm thần của những tên cướp máy bay thay đổi lớn, chỉ thấy một tên cướp máy bay từ trong buồng điều khiển chạy ra, trên người hắn rõ ràng còn có những vết máu.
Xong rồi!
Diệp Trạch Đào kinh ngạc, không biết là ai đã nổ súng giết chết một tên cướp máy bay. Tên cướp máy bay cũng đã đánh chết hai người phi công rồi!
Cái này khó có thể bỏ qua được rồi!
Diệp Trạch Đào nói nhỏ với Lý Duy:
- Hai người đằng sau giao cho cậu đó!
Trong tình huống như thế này, Diệp Trạch Đào hiểu rõ, những người ngoại quốc kia chắc chắn đã bị chọc giận rồi, cảm giác được cuộc đàm phán này không có kết quả gì, bọn họ khả năng họ làm nhất sẽ là bắn chết con tin.
Thời điểm quan trọng đã tới rồi, Diệp Trạch Đào cũng hạ quyết tâm, bất luận thế nào đi nữa cũng phải tiêu diệt được bọn cướp máy bay này. Những chuyện khác để sau hãy nói.
Trong máy bay lập tức trở lên khẩn trương, đại sảnh sân bay kia cũng giống trên máy bay đầy những kinh ngạc.
Người tới phụ trách việc này, cục trưởng cục bảo vệ an ninh New York cũng hốt hoảng, nổi giận nói:
- Ai ra lệnh cho các người nổ sung chứ?
Hắn quá rõ ràng tình hình này, nếu mà nổ súng, việc này sẽ không thể bỏ qua được, sự việc này làm cục trưởng cục bảo vệ an ninh bang lấy làm lạ, lại còn Tổng Thống đặc biệt gọi điện thoại tới hỏi đến việc này, Tổng Thống còn nói, trong đám người ở trên máy bay còn có nhân viên rất là quan trọng. Nhất định phải bảo đảm an toàn cho những nhân viên trên máy bay.
Trên máy bay có nhân viên quan trọng!
Cục trưởng cục bảo vệ an ninh tuy rằng không rõ rốt cuộc ai là nhân viên quan trọng đó, nhưng cũng hiểu rằng đây là một chiếc máy bay của Trung Quốc, nếu là nhân viên quan trọng, khẳng định chính là nhân viên quan trọng tầm quốc gia của Trung Quốc rồi.
Là một người cùng Đảng với Tổng Thống, cục trưởng cục bảo vệ an ninh vô cùng coi trọng vụ việc này.
Nhưng hiện tại lại có người nổ súng nữa, việc này rốt cuộc sẽ đi đến đâu nữa đây, cái này làm cho Cục trưởng cục bảo vệ an ninh rất đau đầu.
Cục trưởng cảnh sát Cash Greig cũng vừa hỏi qua, lúc này đi tới gần Cục trưởng cục bảo vệ an ninh nói:
- Tôi đã điều tra rồi ,không phải là người của chúng ta đã nổ súng?
Cục trưởng cục bảo vệ an ninh nhìn về phía ông ta lớn tiếng nói:
- Không phải là người của chúng ta nổ súng, vậy ông nói ai là người nổ súng, việc làm ra như thế này, làm sao chúng tôi có thể cứu người đây?
- Người nhân viên điều khiển máy bay ở bên trong đã bị bắn chết rồi!
Một nhân viên trên máy bay thông báo cho nhân viên bên dưới biết.
Làm sao bây giờ?
Hiện này sự việc này càng trở nên phiền phức, rõ ràng là đã chọc giận tụi cướp máy bay, không ai có thể đoán trước được trên máy bay sẽ sảy ra chuyện gì nữa đây.
Giả sử nhân vật quan trọng của Trung Quốc kia đã chết rồi, vậy phải làm thế nào đây?
Sân bay New York sáng sớm đã huy động tới rất nhiều người.
Lúc này bí thư Hạ Vũ và Trịnh Thành Trung đang ngồi cùng một chỗ.
- Không ngờ rằng sẽ như thế này, bay đến được nước Mĩ rồi!
- Ban đầu còn tưởng rằng là sẽ bay đến Canada. Xem ra là đây là chiêu tung hỏa mù của bọn cướp máy bay thôi!
Trịnh Thành Trung cũng lộ rõ vẻ lo lắng.
= Hiện tại lo lắng cũng chả làm được gì cả, phải tin rằng tiểu Diệp không xảy ra chuyện gì!
Ngược lại bí thư Hạo Vũ lại an ủi Trịnh Trành Trung khi mà biết được Diệp Trạch Đào là con rể của Trịnh Thành Trung, đầu tiên bí thư Hạo Vũ gọi điện nói với Tổng Thống Mĩ, và yêu cầu hết sức bảo vệ Diệp Trạch Đào.
Lúc này, một nhân viên đã đưa vào bản báo cáo.
Bí thư Hạo Vũ nhìn lại phía sau, ánh mắt như ngưng tụ lại, sau đó ông ta đã đưa bản báo cáo cho Trịnh Thành Trung xem.
Trịnh Thành Trung sau khi nhìn thấy nội dung của bản báo cáo, tay bỗng run run.
Nội dung của bản báo cáo trên là vừa rồi ở sân bay có người ở cự ly xa đột nhiên đã nổ súng bắn về hướng máy bay, và đã giết chết một tên cướp máy bay, bọn cướp máy bay đã rất giận giữ liền giết chết hai người phi công, tình hình máy bay bây giờ không rõ là như thế nào nữa.
Quan trọng nhất là nội tình kia, đó chính là cái người đã nổ súng, họ không phải là nhân viên cảnh sát New York, tạm thời điều tra không ra được tình hình của người này.
Nhìn vào nội dung này, dựa vào kinh nghiệm của hai người, lập tức trong đầu lóe lên một ý gì đó.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Trịnh Thành Trung trầm giọng nói:
- Nếu đã là như vậy, đừng trách tôi không khách khí nhé!
- Rất là quá đáng rồi đấy!
Bí thư Hạo Vũ cũng nổi giận!
/1075
|