Đây là một nơi được xây để giành cho việc chăm sóc phục hồi sức khỏe, bên trong có một căn hộ nhỏ, đó chính là nơi chỉ dùng để chăm sóc hai anh em Phương Siêu Minh.
Từ sau khi hai thằng con trai gặp nạn, Phương Quốc Quân bèn đưa hết cả hai đứa con tới đây, tuy rằng không khỏi hẳn nhưng cũng có thể kiểm soát được bệnh tình.
Phương Quốc Quân mỗi ngày đều đến thăm hai thằng con của ông ta, ngày hôm nay chịu khá nhiều áp lực, sau khi nói chuyện với một số bằng hữu, Phương Quốc Quân liền đi tới đây.
Sau khi thằng con thứ hai xảy ra chuyện, Phương Quốc Quân cảm thấy trong chớp mắt áp lực trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, tất cả các phe phái đều o ép ông ta.
Mỗi lần bước vào nơi này, tuy rằng khung cảnh rất đẹp, nhưng Phương Quốc Quân không thể nào mà vui nổi, hai thằng con trai đều phải đưa hết tới đây.
Nhìn thoáng qua đứa con thứ hai băng bó kín mít đang nằm hôn mê trên giường, lại nhìn sang thằng con trai cả, Phương Quốc Quân bèn lắc lắc đầu, tự ông ta cũng hiểu rất rõ tình hình, chính do hai thằng con tự đi trêu trọc Diệp Trạch Đào mới nên cớ sự, nếu như bọn chúng không đi gây sự với Diệp Trạch Đào thì hoàn toàn không thể xảy ra những chuyện như thế này được.
Đã đến tuổi này rồi, ngoài quyền lực ra điều quan trọng nhất với Phương Quốc Quân là sự trưởng thành của hai con, thế nhưng cả hai thằng đều không ra gì, điều này khiến cho ông ta càng phải coi trọng hơn đến quyền thế trong tay mình.
Phương Siêu Cường đang hôn mê, thằng con lớn Phương Siêu Minh thì lại đang ngớ ngẩn, Phương Quốc Quân cũng không biết phải nói thế nào, đành ngồi đó.
Lúc này Phương Quốc Quân hoàn toàn trông giống như một vị thủ trưởng cỡ bự, và càng giống một người cha hiền từ.
Nhìn thấy thằng con lớn đã mất hết sức sống rồi, Phương Quốc Quân càng cảm thấy bi thương.
- Siêu Minh, con phải tỉnh lại đi!
Nghe thấy lời của Phương Quốc Quân, Phương Siêu Minh lúc này mới nhìn ông ta, trên mặt không hề có chút cảm xúc nào, một lúc sau mới nói:
- Chuyện là do một người tên Dương Quân gây nên!
- Ba đã cho người đi chỉnh đốn nó rồi!
Hai cha con liền nói với nhau mấy câu này.
- Em trai chạy đi tìm Diệp Trạch Đào là sai rồi!
Phương Siêu Minh lại nói một câu như vậy.
Phương Quốc Quân cười khổ một tiếng, việc này đương nhiên là sai rồi. Nếu thật sự đã trả đũa được Diệp Trạch Đào rồi thì cũng là chuyện tốt, nhưng mấu chốt là đến bây giờ không chỉ không trả đũa được Diệp Trạch Đào mà tự mình còn rơi vào bẫy nữa rồi.
Hai người đều nhìn Phương Siêu Minh.
- Ba mấy hôm nay đã suy nghĩ rất nhiều việc!
Phương Siêu Minh lại nói một câu.
Cũng không đợi Phương Quốc Quân nói, Phương Siêu Minh tiếp tục:
- Thật ra, con đã phạm một sai lầm lớn nhất là xem nhẹ Diệp Trạch Đào, nếu như giành được con người này về phía chúng ta, thì có thể trở thành đồng minh đắc lực!
Trong lòng Phương Quốc Quân lại đau khổ, không ngờ con trai lại nhận ra được điều đó!
Đáng tiếc là đã muộn rồi, con trai mình giờ đã mất khả năng làm chính trị rồi, vấn đề sinh tồn cũng đang gặp khó khăn.
Thế hệ con cháu mạnh nhất của Phương gia cứ như vậy tiêu tùng cả rồi!
Thật không cam lòng!
Phương Quốc Quân bị kích động chỉ muốn đánh người ngay lúc đó.
- Xảy ra chuyện như thế này, Siêu Cường tuy rằng có thể tiếp tục ở lại đây, thế nhưng nó không thể nào ra ngoài được nữa rồi!
Phương Quốc Quân nói một câu.
Phương Siêu Minh bèn nhìn em trai nói:
- Thành sự không có, bại sự là do người!
Anh ta bây giờ cực kỳ căm hận người em trai này, nếu như không phải nó dẫn dắt Điền Gia Anh đến để mình chơi bời thì đâu đến nỗi mình cũng bị mắc phải căn bệnh này, tất cả sẽ không trở thành như thế này.
Vừa nghĩ tới việc này, Phương Siêu Minh vô cùng ân hận.
Kỳ thực Phương Quốc Quân cũng cực kỳ thất vọng về thằng con út, nếu không phải nó thì thằng anh sẽ không xảy ra chuyện, không tự mình chui vào cái bẫy nguy hiểm đó được.
Nghĩ đến những thứ này cũng chẳng ích gì nữa, Phương Quốc Quân cũng không muốn suy nghĩ nữa.
Xảy ra chuyện như vậy, mình đón cả hai thằng con về đây rồi, thế nhưng người của đối phương đã có ám chỉ, con trai cả và con trai thứ từ hôm nay trở đi không thể có ngày đi ra ngoài được nữa rồi. Đây là một sự trao đổi, đương nhiên rồi, đây chỉ là bước đầu tiên hoán đổi, bước tiếp theo mình sẽ phải đối mặt với nhiều thứ nữa.
Cho dù là có đón thằng con thứ hai về đây, Phương Quốc Quân đành phải buông lỏng vài vị trí then chốt.
Vừa nghĩ đến việc mình phải mất đi bao nhiêu quyền lợi mới có thể đổi được sự an toàn cho thằng con thứ hai, Phương Quốc Quân rít lên một tiếng.
Tuy rằng Phương Siêu Minh đã mất đi phương hướng, nhưng cũng biết rằng cha mình đang lâm vào tình cảnh vô cùng khó khăn, bèn nói:
- Em trai chắc chắn đã trêu trọc quá đà rồi!
Phương Quốc Quân cũng đang muốn tìm người để giải bày chuyện của mình, ở chỗ này không có người ngoài, nên đem chuyện kể hết một lượt.
Nghe Phương Quốc Quân kể xong. Phương Siêu Minh thở dài nói:
- Con thật đã trêu trúng một người không nên trêu rồi đây!
Bây giờ Phương Siêu Minh mới phát hiện, gây sự với Diệp Trạch Đào là một sai lầm và thất bại lớn nhất của anh ta, đáng tiếc rằng việc này không thể nói câu hối hận được nữa rồi.
Phương Quốc Quân lúc này cũng vẫn để lộ một khí phách hùng mạnh, hừ một tiếng:
- Con trai ta đều bị làm cho biến thành như thế này, con cho rằng ta sẽ bỏ qua cho hắn hay sao?
Trước mặt con trai mình, Phương Quốc Quân cũng không muốn che dấu ý nghĩ của mình, nên nói thẳng ra luôn.
- Thực ra, tình thế nguy hiểm hiện nay của cha là tình hình ở bên phía liên kết, giả sử tên Diệp Trạch Đào kia đột nhiên biến mất thì cái khối liên kết bên đó sẽ tan rã đi?
Lúc này trong mắt của Phương Siêu Minh cũng phát ra một tia nhìn hung ác.
Hối hận thì hối hận, thế nhưng vừa nghĩ tới mình phải ở đây biến thành như thế này, mà tên Diệp Trạch Đào kia thì ở ngoài kia nhởn nhơ, Phương Siêu Minh cũng căm hận Diệp Trạch Đào cực độ.
Thủ tiêu Diệp Trạch Đào sao?
Lời nói của thằng con làm Phương Quốc Quân sáng mắt lên, đây quả thực là một ý kiến hay, nếu như làm cho Diệp Trạch Đào biến mất được, thì cái trận tuyến mà hắn ta xây dựng được sẽ tan rã, nếu thật sự như vậy thì áp lực của mình sẽ được hóa giải rất nhiều.
Phương Quốc Quân rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa hút, trong lòng thầm tính toán tính khả thi trong lời nói của thằng con.
Không thể không nói, cái ý này của thằng con trai mình thật sự là rất hay!
Nhìn thấy cha ngồi đó suy nghĩ chuyện này, Phương Siêu Minh nói:
- Chuyện ngoài ý muốn bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra, chỉ cần ra tay chính xác đúng lúc, việc này sẽ chẳng có ai biết cả!
Phương Siêu Minh tin tưởng vào quyền lực của cha mình, nếu như cha thật sự muốn xử lý một người chắc chắn không thành vấn đề gì cả.
Trên mặt thoáng hiện một nét dứt khoát, Phương Quốc Quân đứng dậy khỏi ghế, nói với Phương Siêu Minh:
- Các con hãy bảo trọng nhé!
Nói hết câu, Phương Quốc Quân sải bước nhanh ra ngoài.
Nhìn bóng dáng cha khuất dần, Phương Siêu Minh nhìn lại thằng em trai, lắc lắc đầu, trước đây còn rất coi thường thằng em trai của mình, bây giờ lại lâm vào tình trạng giống như nó rồi!
Tất cả đều do thằng ranh thối tha này gây ra, dù sao mình cũng không còn chút hy vọng nào nữa rồi, em trai cũng không còn hy vọng nữa, nếu như chết đi thì có thể giúp cho cha có thể rảnh chân rảnh tay mà hành động!
Khi nghĩ tới Diệp Trạch Đào, trong đáy mắt Phương Siêu Minh tràn đầy hận thù, để cha hạ được quyết tâm mà báo thù cho mình!
Lôi ra một con dao không biết đã được chuẩn bị sẵn từ bao giờ, Phương Siêu Minh nhìn chằm chằm vào thằng em trai mình.
Từ lâu đã có ý định tự sát, đúng lúc sắp sửa ra tay thì Phương Siêu Minh lại có đôi chút nhụt chí.
Giết em trai rồi, sau đó tự sát, chỉ có như thế mới làm cho cha rảnh rang chân tay mà đi hạ Diệp Trạch Đào, chuyện này Phương Siêu Minh đã nghĩ tới từ lâu.
Lúc này Phương Siêu Cường bị hôn mê nằm trên giường do mất quá nhiều máu, Phương Siêu Minh lại do dự không dám ra tay.
Lúc Phương Siêu Minh đang còn do dự, thì Diệp Trạch Đào đã đến nhà Điền Lâm Hỉ.
Gọi điện thoại gọi Diệp Trạch Đào tới, Điền Lâm Hỉ cảm giác được rằng Diệp Trạch Đào hiện tại không được an toàn cho lắm.
- Thầy, thầy cho gọi tôi tới có việc à?
Thấy Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào bèn hỏi một câu.
Nhìn thoáng qua Lý Duy ở bên ngoài cách đó không xa, Điền Lâm Hỉ nói:
- Tài xế của cậu gầy đi một chút rồi đó!
Diệp Trạch Đào nói:
- Không có cách nào khác, chỉ có thể như vậy thôi!
Lý Duy kỳ thực không hề gầy tí nào, chỉ là trong con mắt của Điền Lâm Hỉ thì Lý Duy một mình đơn chiếc nên lực lượng có vẻ yếu.
- Xảy ra chuyện như vậy, Phương Quốc Quân chắc là sẽ có cảm giác nguy hiểm rồi!
Điền Lâm Hỉ bèn nói một câu.
Diệp Trạch Đào đương nhiên hiểu rõ, lực lượng mấy phe liên kết lại tạo thành sự uy hiếp quá lớn đối với phe của Phương Quốc Quân, đối phương chắc chắn sẽ có sự phản kích trở lại.
- Thầy cho rằng ông ta sẽ chống trả kịch liệt sao?
- Lần này xảy ra chuyện như vậy, các loại mâu thuẫn đã lên đến đỉnh điểm, đối mặt với nguy cơ mất đi quyền lực, cậu cho rằng ai có thể bình thản được? Đặc biệt là với con người như Phương Quốc Quân, ông ta vốn dĩ dồn hết sức lực vào sự trưởng thành của con cái. Bây giờ con ông ta lâm vào tình cảnh như vậy, chắc chắn thành phế nhân rồi, không có người nối dõi, nên bây giờ ông ta coi trọng nhất sẽ là quyền lực!
Diệp Trạch Đào gật gật đầu, Phương Quốc Quân bây giờ phải đối diện với nguy cơ bị tước đi quyền lực, ông ta mà không hoảng hốt mới lạ!
Nhìn khắp người Diệp Trạch Đào một lúc, Điền Lâm Hỉ mới nói:
- Tôi, Lưu gia, Trịnh gia, Hô Diên gia có thể liên kết, trong đó có một tuyến, tuyến đó chính là cậu. Bây giờ Sở gia cũng đã bị phe của cậu đánh vào rồi, vì thế lực lượng này rất lớn mạnh, lớn mạnh đến nỗi khiến cho Phương Quốc Quân không coi trọng không được!
Nói đến đây, lại cười rồi nói:
- Ngoài ra, cậu cũng đánh cả Phùng gia nữa rồi, tôi cũng không biết bây giờ nên nói cậu thế nào mới phải, vận mệnh của cậu cũng tốt rồi đấy chứ!
Diệp Trạch Đào nghĩ thật sự đúng là như vậy, mình trong lúc vô tình đã đánh xuyên cả mấy lực lượng lớn mạnh rồi.
Điền Lâm Hỉ lúc này vẻ mặt ngưng đọng nghiêm trọng nói:
- Cho nên, nếu muốn đánh tan những lực lượng này, thì một biện pháp có hiệu quả nhất là thế nào cậu biết không?
Diệp Trạch Đào không phải thằng ngu, trong chốc lát nghĩ ngay ra ý tứ của Điền Lâm Hỉ, trên đầu cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
- Thầy nói ông ta sẽ quay mũi dao vào con chứ gì?
Diệp Trạch Đào không dám nghĩ tiếp nữa.
Điền Lâm Hỉ hừ một tiếng nói:
- Khi hai bên đến thời điểm quan trọng nhất chỉ là chuyện mày chết tao sống thôi, thì có gì mà không làm được nữa chứ?
Diệp Trạch Đào suy nghĩ một lúc, cũng đồng ý với lời nói của Điền Lâm Hỉ.
Thở dài một hơi:
- Nói thật lòng, lực lượng hiện nay của con không thể nào mà chống đỡ nổi!
Nhìn nhìn Diệp Trạch Đào , Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Cậu thật là, đừng có giả bộ với tôi chứ, tôi là thầy của cậu, tôi vẫn còn sống sờ sờ ở đây, thì không có kẻ nào dám tùy tiện động vào cậu được hết. Lần này tôi sẽ phải sắp xếp một cục diện, đối phương không ra tay thì thôi, giả sử dám ra tay thật thì tôi sẽ cho đối phương lé mắt!
Điền Lâm Hỉ thể hiện rõ khí thế trong lời nói.
Diệp Trạch Đào đương nhiên là giả vờ rồi, Điền Lâm Hỉ đã có thể nói ra những lời như vậy thì nhất định đã có đối sách rồi, bản thân mình sẽ phải tự chú ý một chút là được rồi.
Từ sau khi hai thằng con trai gặp nạn, Phương Quốc Quân bèn đưa hết cả hai đứa con tới đây, tuy rằng không khỏi hẳn nhưng cũng có thể kiểm soát được bệnh tình.
Phương Quốc Quân mỗi ngày đều đến thăm hai thằng con của ông ta, ngày hôm nay chịu khá nhiều áp lực, sau khi nói chuyện với một số bằng hữu, Phương Quốc Quân liền đi tới đây.
Sau khi thằng con thứ hai xảy ra chuyện, Phương Quốc Quân cảm thấy trong chớp mắt áp lực trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, tất cả các phe phái đều o ép ông ta.
Mỗi lần bước vào nơi này, tuy rằng khung cảnh rất đẹp, nhưng Phương Quốc Quân không thể nào mà vui nổi, hai thằng con trai đều phải đưa hết tới đây.
Nhìn thoáng qua đứa con thứ hai băng bó kín mít đang nằm hôn mê trên giường, lại nhìn sang thằng con trai cả, Phương Quốc Quân bèn lắc lắc đầu, tự ông ta cũng hiểu rất rõ tình hình, chính do hai thằng con tự đi trêu trọc Diệp Trạch Đào mới nên cớ sự, nếu như bọn chúng không đi gây sự với Diệp Trạch Đào thì hoàn toàn không thể xảy ra những chuyện như thế này được.
Đã đến tuổi này rồi, ngoài quyền lực ra điều quan trọng nhất với Phương Quốc Quân là sự trưởng thành của hai con, thế nhưng cả hai thằng đều không ra gì, điều này khiến cho ông ta càng phải coi trọng hơn đến quyền thế trong tay mình.
Phương Siêu Cường đang hôn mê, thằng con lớn Phương Siêu Minh thì lại đang ngớ ngẩn, Phương Quốc Quân cũng không biết phải nói thế nào, đành ngồi đó.
Lúc này Phương Quốc Quân hoàn toàn trông giống như một vị thủ trưởng cỡ bự, và càng giống một người cha hiền từ.
Nhìn thấy thằng con lớn đã mất hết sức sống rồi, Phương Quốc Quân càng cảm thấy bi thương.
- Siêu Minh, con phải tỉnh lại đi!
Nghe thấy lời của Phương Quốc Quân, Phương Siêu Minh lúc này mới nhìn ông ta, trên mặt không hề có chút cảm xúc nào, một lúc sau mới nói:
- Chuyện là do một người tên Dương Quân gây nên!
- Ba đã cho người đi chỉnh đốn nó rồi!
Hai cha con liền nói với nhau mấy câu này.
- Em trai chạy đi tìm Diệp Trạch Đào là sai rồi!
Phương Siêu Minh lại nói một câu như vậy.
Phương Quốc Quân cười khổ một tiếng, việc này đương nhiên là sai rồi. Nếu thật sự đã trả đũa được Diệp Trạch Đào rồi thì cũng là chuyện tốt, nhưng mấu chốt là đến bây giờ không chỉ không trả đũa được Diệp Trạch Đào mà tự mình còn rơi vào bẫy nữa rồi.
Hai người đều nhìn Phương Siêu Minh.
- Ba mấy hôm nay đã suy nghĩ rất nhiều việc!
Phương Siêu Minh lại nói một câu.
Cũng không đợi Phương Quốc Quân nói, Phương Siêu Minh tiếp tục:
- Thật ra, con đã phạm một sai lầm lớn nhất là xem nhẹ Diệp Trạch Đào, nếu như giành được con người này về phía chúng ta, thì có thể trở thành đồng minh đắc lực!
Trong lòng Phương Quốc Quân lại đau khổ, không ngờ con trai lại nhận ra được điều đó!
Đáng tiếc là đã muộn rồi, con trai mình giờ đã mất khả năng làm chính trị rồi, vấn đề sinh tồn cũng đang gặp khó khăn.
Thế hệ con cháu mạnh nhất của Phương gia cứ như vậy tiêu tùng cả rồi!
Thật không cam lòng!
Phương Quốc Quân bị kích động chỉ muốn đánh người ngay lúc đó.
- Xảy ra chuyện như thế này, Siêu Cường tuy rằng có thể tiếp tục ở lại đây, thế nhưng nó không thể nào ra ngoài được nữa rồi!
Phương Quốc Quân nói một câu.
Phương Siêu Minh bèn nhìn em trai nói:
- Thành sự không có, bại sự là do người!
Anh ta bây giờ cực kỳ căm hận người em trai này, nếu như không phải nó dẫn dắt Điền Gia Anh đến để mình chơi bời thì đâu đến nỗi mình cũng bị mắc phải căn bệnh này, tất cả sẽ không trở thành như thế này.
Vừa nghĩ tới việc này, Phương Siêu Minh vô cùng ân hận.
Kỳ thực Phương Quốc Quân cũng cực kỳ thất vọng về thằng con út, nếu không phải nó thì thằng anh sẽ không xảy ra chuyện, không tự mình chui vào cái bẫy nguy hiểm đó được.
Nghĩ đến những thứ này cũng chẳng ích gì nữa, Phương Quốc Quân cũng không muốn suy nghĩ nữa.
Xảy ra chuyện như vậy, mình đón cả hai thằng con về đây rồi, thế nhưng người của đối phương đã có ám chỉ, con trai cả và con trai thứ từ hôm nay trở đi không thể có ngày đi ra ngoài được nữa rồi. Đây là một sự trao đổi, đương nhiên rồi, đây chỉ là bước đầu tiên hoán đổi, bước tiếp theo mình sẽ phải đối mặt với nhiều thứ nữa.
Cho dù là có đón thằng con thứ hai về đây, Phương Quốc Quân đành phải buông lỏng vài vị trí then chốt.
Vừa nghĩ đến việc mình phải mất đi bao nhiêu quyền lợi mới có thể đổi được sự an toàn cho thằng con thứ hai, Phương Quốc Quân rít lên một tiếng.
Tuy rằng Phương Siêu Minh đã mất đi phương hướng, nhưng cũng biết rằng cha mình đang lâm vào tình cảnh vô cùng khó khăn, bèn nói:
- Em trai chắc chắn đã trêu trọc quá đà rồi!
Phương Quốc Quân cũng đang muốn tìm người để giải bày chuyện của mình, ở chỗ này không có người ngoài, nên đem chuyện kể hết một lượt.
Nghe Phương Quốc Quân kể xong. Phương Siêu Minh thở dài nói:
- Con thật đã trêu trúng một người không nên trêu rồi đây!
Bây giờ Phương Siêu Minh mới phát hiện, gây sự với Diệp Trạch Đào là một sai lầm và thất bại lớn nhất của anh ta, đáng tiếc rằng việc này không thể nói câu hối hận được nữa rồi.
Phương Quốc Quân lúc này cũng vẫn để lộ một khí phách hùng mạnh, hừ một tiếng:
- Con trai ta đều bị làm cho biến thành như thế này, con cho rằng ta sẽ bỏ qua cho hắn hay sao?
Trước mặt con trai mình, Phương Quốc Quân cũng không muốn che dấu ý nghĩ của mình, nên nói thẳng ra luôn.
- Thực ra, tình thế nguy hiểm hiện nay của cha là tình hình ở bên phía liên kết, giả sử tên Diệp Trạch Đào kia đột nhiên biến mất thì cái khối liên kết bên đó sẽ tan rã đi?
Lúc này trong mắt của Phương Siêu Minh cũng phát ra một tia nhìn hung ác.
Hối hận thì hối hận, thế nhưng vừa nghĩ tới mình phải ở đây biến thành như thế này, mà tên Diệp Trạch Đào kia thì ở ngoài kia nhởn nhơ, Phương Siêu Minh cũng căm hận Diệp Trạch Đào cực độ.
Thủ tiêu Diệp Trạch Đào sao?
Lời nói của thằng con làm Phương Quốc Quân sáng mắt lên, đây quả thực là một ý kiến hay, nếu như làm cho Diệp Trạch Đào biến mất được, thì cái trận tuyến mà hắn ta xây dựng được sẽ tan rã, nếu thật sự như vậy thì áp lực của mình sẽ được hóa giải rất nhiều.
Phương Quốc Quân rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa hút, trong lòng thầm tính toán tính khả thi trong lời nói của thằng con.
Không thể không nói, cái ý này của thằng con trai mình thật sự là rất hay!
Nhìn thấy cha ngồi đó suy nghĩ chuyện này, Phương Siêu Minh nói:
- Chuyện ngoài ý muốn bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra, chỉ cần ra tay chính xác đúng lúc, việc này sẽ chẳng có ai biết cả!
Phương Siêu Minh tin tưởng vào quyền lực của cha mình, nếu như cha thật sự muốn xử lý một người chắc chắn không thành vấn đề gì cả.
Trên mặt thoáng hiện một nét dứt khoát, Phương Quốc Quân đứng dậy khỏi ghế, nói với Phương Siêu Minh:
- Các con hãy bảo trọng nhé!
Nói hết câu, Phương Quốc Quân sải bước nhanh ra ngoài.
Nhìn bóng dáng cha khuất dần, Phương Siêu Minh nhìn lại thằng em trai, lắc lắc đầu, trước đây còn rất coi thường thằng em trai của mình, bây giờ lại lâm vào tình trạng giống như nó rồi!
Tất cả đều do thằng ranh thối tha này gây ra, dù sao mình cũng không còn chút hy vọng nào nữa rồi, em trai cũng không còn hy vọng nữa, nếu như chết đi thì có thể giúp cho cha có thể rảnh chân rảnh tay mà hành động!
Khi nghĩ tới Diệp Trạch Đào, trong đáy mắt Phương Siêu Minh tràn đầy hận thù, để cha hạ được quyết tâm mà báo thù cho mình!
Lôi ra một con dao không biết đã được chuẩn bị sẵn từ bao giờ, Phương Siêu Minh nhìn chằm chằm vào thằng em trai mình.
Từ lâu đã có ý định tự sát, đúng lúc sắp sửa ra tay thì Phương Siêu Minh lại có đôi chút nhụt chí.
Giết em trai rồi, sau đó tự sát, chỉ có như thế mới làm cho cha rảnh rang chân tay mà đi hạ Diệp Trạch Đào, chuyện này Phương Siêu Minh đã nghĩ tới từ lâu.
Lúc này Phương Siêu Cường bị hôn mê nằm trên giường do mất quá nhiều máu, Phương Siêu Minh lại do dự không dám ra tay.
Lúc Phương Siêu Minh đang còn do dự, thì Diệp Trạch Đào đã đến nhà Điền Lâm Hỉ.
Gọi điện thoại gọi Diệp Trạch Đào tới, Điền Lâm Hỉ cảm giác được rằng Diệp Trạch Đào hiện tại không được an toàn cho lắm.
- Thầy, thầy cho gọi tôi tới có việc à?
Thấy Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào bèn hỏi một câu.
Nhìn thoáng qua Lý Duy ở bên ngoài cách đó không xa, Điền Lâm Hỉ nói:
- Tài xế của cậu gầy đi một chút rồi đó!
Diệp Trạch Đào nói:
- Không có cách nào khác, chỉ có thể như vậy thôi!
Lý Duy kỳ thực không hề gầy tí nào, chỉ là trong con mắt của Điền Lâm Hỉ thì Lý Duy một mình đơn chiếc nên lực lượng có vẻ yếu.
- Xảy ra chuyện như vậy, Phương Quốc Quân chắc là sẽ có cảm giác nguy hiểm rồi!
Điền Lâm Hỉ bèn nói một câu.
Diệp Trạch Đào đương nhiên hiểu rõ, lực lượng mấy phe liên kết lại tạo thành sự uy hiếp quá lớn đối với phe của Phương Quốc Quân, đối phương chắc chắn sẽ có sự phản kích trở lại.
- Thầy cho rằng ông ta sẽ chống trả kịch liệt sao?
- Lần này xảy ra chuyện như vậy, các loại mâu thuẫn đã lên đến đỉnh điểm, đối mặt với nguy cơ mất đi quyền lực, cậu cho rằng ai có thể bình thản được? Đặc biệt là với con người như Phương Quốc Quân, ông ta vốn dĩ dồn hết sức lực vào sự trưởng thành của con cái. Bây giờ con ông ta lâm vào tình cảnh như vậy, chắc chắn thành phế nhân rồi, không có người nối dõi, nên bây giờ ông ta coi trọng nhất sẽ là quyền lực!
Diệp Trạch Đào gật gật đầu, Phương Quốc Quân bây giờ phải đối diện với nguy cơ bị tước đi quyền lực, ông ta mà không hoảng hốt mới lạ!
Nhìn khắp người Diệp Trạch Đào một lúc, Điền Lâm Hỉ mới nói:
- Tôi, Lưu gia, Trịnh gia, Hô Diên gia có thể liên kết, trong đó có một tuyến, tuyến đó chính là cậu. Bây giờ Sở gia cũng đã bị phe của cậu đánh vào rồi, vì thế lực lượng này rất lớn mạnh, lớn mạnh đến nỗi khiến cho Phương Quốc Quân không coi trọng không được!
Nói đến đây, lại cười rồi nói:
- Ngoài ra, cậu cũng đánh cả Phùng gia nữa rồi, tôi cũng không biết bây giờ nên nói cậu thế nào mới phải, vận mệnh của cậu cũng tốt rồi đấy chứ!
Diệp Trạch Đào nghĩ thật sự đúng là như vậy, mình trong lúc vô tình đã đánh xuyên cả mấy lực lượng lớn mạnh rồi.
Điền Lâm Hỉ lúc này vẻ mặt ngưng đọng nghiêm trọng nói:
- Cho nên, nếu muốn đánh tan những lực lượng này, thì một biện pháp có hiệu quả nhất là thế nào cậu biết không?
Diệp Trạch Đào không phải thằng ngu, trong chốc lát nghĩ ngay ra ý tứ của Điền Lâm Hỉ, trên đầu cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
- Thầy nói ông ta sẽ quay mũi dao vào con chứ gì?
Diệp Trạch Đào không dám nghĩ tiếp nữa.
Điền Lâm Hỉ hừ một tiếng nói:
- Khi hai bên đến thời điểm quan trọng nhất chỉ là chuyện mày chết tao sống thôi, thì có gì mà không làm được nữa chứ?
Diệp Trạch Đào suy nghĩ một lúc, cũng đồng ý với lời nói của Điền Lâm Hỉ.
Thở dài một hơi:
- Nói thật lòng, lực lượng hiện nay của con không thể nào mà chống đỡ nổi!
Nhìn nhìn Diệp Trạch Đào , Điền Lâm Hỉ cười nói:
- Cậu thật là, đừng có giả bộ với tôi chứ, tôi là thầy của cậu, tôi vẫn còn sống sờ sờ ở đây, thì không có kẻ nào dám tùy tiện động vào cậu được hết. Lần này tôi sẽ phải sắp xếp một cục diện, đối phương không ra tay thì thôi, giả sử dám ra tay thật thì tôi sẽ cho đối phương lé mắt!
Điền Lâm Hỉ thể hiện rõ khí thế trong lời nói.
Diệp Trạch Đào đương nhiên là giả vờ rồi, Điền Lâm Hỉ đã có thể nói ra những lời như vậy thì nhất định đã có đối sách rồi, bản thân mình sẽ phải tự chú ý một chút là được rồi.
/1075
|