Khi tới nhà Trịnh Thành Trung thì trời đã khuya, cho dù là thế nhưng Trịnh Thành Trung vẫn chưa về nhà.
Thấy Diệp Trạch Đào bước vào cửa Phương Mai Anh có chút ngạc nhiên nói gấp:
- Trạch Đào đến đó hả, Tiểu Nhu đã hẹn Tô Thiến Ảnh ra ngoài, hai con không liên lạc sao?
Thấy Diệp Trạch Đào không ngừng bước vào nhà Phương Mai Anh rất vui, cho thấy quan hệ của Diệp Trạch Đào và con gái không tệ.
Diệp Trạch Đào sửng sốt, sao Trịnh Tiểu Nhu lại liên lạc với Tô Thiến Ảnh chứ?
Tuy nhiên, mục đích hôm nay Diệp Trạch Đào đến đây chính là muốn gặp Trịnh Thành Trung để biết thêm chút tình hình, vội nói:
- Không sao, cô ấy có việc của cô ấy, chủ yếu con đến đây là muốn tìm hiểu một chút về chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, trong thành phố có biến động gì không.
Chuyện xảy ra ở thành phố, Trịnh Thành Trung là nhân vật số một, không thể nào không coi trọng việc này, Diệp Trạch Đào lo lắng Trịnh Thành Trung sẽ gặp phải sự chỉ trích.
Phương Mai Anh cũng là người biết chuyện, thở dài một cái nói:
- Chuyện này rất lạ, làm náo nhiệt lên, cho đến giờ ba con vẫn còn chưa về, chắc là có chuyện gì nghiêm trọng đây.
Diệp Trạch Đào tự rót ly trà xong và ngồi xuống, Trịnh Thành Trung vội bước vào.
Khi nhìn thấy Diệp Trạch Đào đang ngồi đó, Trịnh Thành Trung nhìn Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:
- Trạch Đào đến rồi à?
Không có người ngoài ở đây nên Diệp Trạch Đào nói:
- Ba, con đến để tìm hiểu chút tình hình, ít nhiều chuyện này cũng có liên quan đến con.
Sau khi Trịnh Thành Trung ngồi xuống, đưa chén trà lên nhấp một miếng mới lên tiếng:
- Đúng là có chút không dễ dàng, việc này có chút phức tạp, tuy rằng người Nhật đã giết người của nước ta, người của nước ta cũng đã đánh chết người Nhật, đúng là khó giải quyết đây!
Chuyện khó giải quyết nhưng có lẽ bọn Trịnh Thành Trung cũng có thể ứng phó được, Diệp Trạch Đào quan tâm chính là chuyện có ảnh hưởng đến Trịnh Thành Trung, nên hỏi:
- Chuyện này có ảnh hưởng đến ba không?
Thông thường chuyện ngoại giao đều có chút khó khăn, thấy tình hình của Trịnh Thành Trung ít nhiều Diệp Trạch Đào cũng lo lắng.
Cười cười, Trịnh Thành Trung nói:
- Mỗi ngày đều xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu chuyện gì cũng có ảnh hưởng đến chúng ta, chúng ta còn muốn công tác hay không?
Lúc này Diệp Trạch Đào mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trịnh Thành Trung nói:
- Toàn bộ sự việc ba đã biết, tuy rằng chuyện này có chút liên quan đến con, nhưng không quá lớn. Con cũng đừng quá lo lắng chuyện này, làm gì thấy tốt cho công tác thì làm, đây cũng không phải là chuyện con có thể quan tâm.
Không có Trịnh Thành Trung bọn họ chấn đó, thì mình cũng đã không thể dễ dàng ngồi yên ở đây rồi, ít nhất cũng sẽ bị cảnh sát hỏi thăm.
Lúc này Phương Mai Anh nói:
- Sau khi chuyện này xảy ra, cảm xúc phản đối nước Nhật của nhân dân nước ta rất cao, đối phương lại muốn làm ra một chút chuyện uy hiếp, lực khống chế chính Đảng của bọn họ cũng không xong, cứ như vậy, làm không tốt sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự đối ngoại của hai nước chúng ta!
Trịnh Thành Trung nói:
- Hiện nay điều nhức đầu nhất chính là ở nhân dân nước chúng ta, tình hình đối phương thì không sao, cho dù không có chuyện này thì bọn họ cũng hung hăng càn quấy kiêu ngạo, không có gì phải nói tới.
Diệp Trạch Đào nói:
- Con cũng lo lắng tình hình người dân nước chúng ta, hiện nay trên mạng rất náo nhiệt, nghe nói có vài chỗ cũng bắt đầu đập phá. Như vậy vô cùng không tốt, sẽ ảnh hưởng không tốt tới trị an xã hội.
Trịnh Thành Trung nói:
- Con có thể thấy được nhiêu đó quả là không tệ rồi, đối với Quốc gia chúng ta mà nói, nhiệm vụ chủ yếu hiện nay chính là ổn định, chỉ có ổn định chúng ta mới có thời gian phát triển, mới có thể dùng thời gian ngắn nhất để đuổi kịp các nước phát triển, nếu khắp nơi đều loạn, căn bản chúng ta không có thời gian để phát triển, một số người có dụng tâm làm náo loạn Trung Quốc lên, cho nên chúng ta tuyệt đối không được để loạn lên, trong chuyện này Trung ương có tư tưởng thống nhất rồi đấy. Muốn trong khoảng thời gian ngắn nhất ổn định lại tình thế.
- Ba nói đúng, con cũng cho là như thế, một số người không rõ chân tướng cứ cho rằng càng loạn càng tốt, họ không biết tình hình của Trung Quốc, một Quốc gia lớn như vậy, đã bị chia năm sẻ bảy trong lịch sử, phải thống nhất lại, mỗi lần chia rẽ đều mang lại hậu quả rất nghiêm trọng, người khổ nhất vẫn là dân chúng, đứng trên lập trường của nhân dân, con cho rằng ổn định mới là quan trọng, nhưng khi có ý nghĩ như vậy đều bị bác bỏ!
Trịnh Thành Trung liền gật gật đầu.
Diệp Trạch Đào hỏi:
- Phương gia lại gây sự?
Phương Mai Anh cũng nghĩ đến chuyện này liền nhìn Trịnh Thành Trung nói:
- Có phải Phương Quốc Quân đã có suy nghĩ gì trong chuyện này?
- Hiện nay lão Phương đang rất rối loạn, tình hình của ông ta chúng ta cũng hiểu!
Mặc dù Trịnh Thành Trung không có nói cụ thể, Diệp Trạch Đào cũng nghe ra, Phương Quốc Quân đang rất rối loạn trong chuyện này, hai đứa con trai xảy ra chuyện như vậy, bản thân ông ta lại rất tích cực ủng hộ người đầu tư nước ngoài, hoặc có thể nói ông ta đã nhúng quá sâu trong chuyện đầu tư nước ngoài, muốn rút cũng rút không được, sau khi xảy ra chuyện chắc chắn ông ta sẽ có hành vi ủng hộ Nhật Bản.
- Ông nói là lần này ông ta sẽ ủng hộ bên Nhật?
Phương Mai Anh hỏi.
Trịnh Thành Trung nói:
- Có lẽ ông ta đã bị kích động quá độ rồi!
Đã xảy ra chuyện như vậy có một số người cổ động người Hoa gây sự, Phương Quốc Quân lại đứng về phía Nhật để gây áp lực, khó trách áp lực của đám người Trịnh Thành Trung rất lớn.
Diệp Trạch Đào suy nghĩ kỹ liền hiểu được ý nghĩ của Trịnh Thành Trung, lần này rõ ràng Phương Quốc Quân muốn mượn chuyện này để đối phó với Trịnh Thành Trung rồi!
- Ba, hôm nay con có tới chỗ của thầy, ông ta có một ý kiến muốn con nói cho ba biết, ba xem xem chuyện này nên làm thế nào?
Diệp Trạch Đào liền đem suy nghĩ của Điền Lâm Hỉ nói một lần.
Thật ra Trịnh Thành Trung cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài của ông ta, thành phố xảy ra chuyện như thế, không cần suy nghĩ cũng biết áp lực của ông lớn như thế nào, đặc biệt khi đám người Phương Quốc Quân tiến hành đả kích Trịnh Thành Trung, khiến cho tâm trạng của Trịnh Thành Trung rất không vui.
Sau khi nghe xong Diệp Trạch Đào thuật lại ý kiến của Điền Lâm Hỉ, ánh mắt của Trịnh Thành Trung sáng lên, ông ta phát hiện đây cũng là một phương pháp.
Hoá ra trong suy nghĩ của Trịnh Thành Trung là muốn thông qua sự ủng hộ của Bí thư Hạo Vũ để tránh đi chuyện này, tin rằng có thể tránh né được, nhưng chuyện này có chút biến động, bây giờ có lời đề nghị của Điền Lâm Hỉ nên cũng mở ra được ý nghĩ mới, không phải Bí thư Hạo Vũ vẫn muốn loại bỏ Phương Quốc Quân sao, nếu quả thật có thể tập hợp lực lượng ở khắp nơi lại cũng có thể đạt tới mục đích.
Quân đội vẫn luôn là một nơi khó chinh phục nhất, nếu như trong sự kiện này phía Quân đội có thể đứng ra ủng hộ để đánh bại Phương Quốc Quân, thì chắc chắn sẽ có khả năng thành công.
- Trạch Đào, ngày mai ông Phùng sinh nhật, xem sao rồi tính.
Trịnh Thành Trung nghĩ đến sinh nhật của ông Phùng, thì trong lòng liền có một ý nghĩ, bây giờ tác dụng của Diệp Trạch Đào càng ngày càng lớn, nếu thông qua Diệp Trạch Đào triển khai một chút, đám người của Điền Lâm Hỉ phối hợp cùng một ít lực lượng của Hoa Uy, hơn nữa còn cộng thêm lực lượng của Hô Diên Ngạo Bác, nếu bí thư Phó cũng ủng hộ thì tất cả sẽ rất có khả năng.
Vô hình trung, thông qua một chuỗi lực lượng này sẽ rất có thể đánh Phương Quốc Quân gục ngã.
Nhìn Diệp Trạch Đào đang ngồi kế bên, Trịnh Thành Trung cảm thấy có chút quái dị, một người tuổi trẻ như thế cũng chỉ vẻn vẹn là một Phó Chủ tịch thành phố mà thôi, lại có thể lay động toàn bộ các Uỷ viên trong Bộ Chính trị, nếu nói chuyện này ra ngoài ai sẽ tin đây!
Khi nghĩ đến người thanh niên này là con rể của mình, thì tâm trạng của Trịnh Thành Trung quả không tệ.
- Tiểu Nhu đâu?
Lúc này Trịnh Thành Trung mới nhớ đến không thấy con gái mình đâu, nên hỏi một câu.
- Đã hẹn Tô Thiến Ảnh ra ngoài rồi!
Phương Mai Anh nói một câu.
Nghe Phương Mai Anh nói thế, Trịnh Thành Trung nhướn mày, chuyện này ít nhiều cũng khiến ông ta có chút lúng túng, con gái mình đang làm gì thế, mà hẹn một người đàn bà khác của Diệp Trạch Đào ra ngoài!
Loại chuyện này Trịnh Thành Trung không tiện nói, đành phải nói với Diệp Trạch Đào:
- Con ở đây đi, ba đến phòng sách xem văn kiện.
Nói xong liền đứng lên đi đến phòng sách.
Diệp Trạch Đào cũng xấu hổ, chuyện này hắn cũng biết không thể xử lý một cách quang minh chính đại, trong lòng mọi người vốn đã biết rõ, Trịnh Tiểu Nhu này lại muốn làm rõ mọi chuyện, khó trách trên mặt Trịnh Thành Trung có chút không nhịn được.
Phương Mai Anh cũng hiểu được chuyện này, sau khi thấy chồng mình đứng dậy vào phòng sách liền nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, con ở đây xem tivi nha!
Diệp Trạch Đào suy nghĩ một chút nói:
- Mẹ, con đến nhà cha nuôi một chuyến, con có một số chuyện cần bàn bạc với họ.
Con gái cũng không ở nhà, Phương mai Anh đành nói:
- Con gọi điện cho Tiểu Nhu đi.
Vừa nói đến đây thì Trịnh Tiểu Nhu gọi điện thoại về.
Sau khi Phương Mai Anh nhận điện thoại thì đưa điện thoại cho Diệp Trạch Đào nói:
- Tiểu Nhu muốn nói chuyện với con.
Sau khi Diệp Trạch Đào cầm điện thoại, Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Trạch Đào, đêm nay em cùng với Tô Thiến Ảnh ở công ty của cô ta rồi, anh tự sắp xếp chút nha.
- Các em ở công ty hả?
Diệp Trạch Đào nghi ngờ nói.
Phương Mai Anh đứng ở một bên thấy khó hiểu nói:
- Đứa nhỏ này sao lại đến công ty vậy!
Lúc này Diệp Trạch Đào nhớ tới Trịnh Tiểu Nhu là người lập dị, chắc người phụ nữ này lại muốn gây sự với Tô Thiến Ảnh nên nói:
- Em đang mang thai, phải chú ý chút!
Có Phương Mai Anh ở đây Diệp Trạch Đào cũng không tiện nói nhiều.
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Công ty của Tô Thiến Ảnh vừa mới bước vào hoạt động, còn nhiều chuyện cô ấy không hiểu, em phụ giúp cô ấy chút, anh đừng quá quan tâm, yên tâm đi, chúng em không có chuyện gì đâu, anh tự thu xếp cho mình là được rồi.
Gọi điện thoại xong Diệp Trạch Đào có chút sững sờ, Trịnh Tiểu Nhu này!
- Tiểu Nhu tạo mối quan hệ tốt với Tô Thiến Ảnh cũng không sai!
Không biết như thế nào Phương Mai Anh lại nói câu như thế.
Khi nhìn thoáng qua Phương Mai Anh, Diệp Trạch Đào có một loại cảm giác, ít nhiều Trịnh Tiểu Nhu cũng di truyền gien của Phương Mai Anh, xem ra người như Phương Mai Anh, đối với loại chuyện này căn bản không có suy nghĩ nhiều.
Người trong gia đình này ai ai cũng rất kiên cường đấy!
Diệp Trạch Đào có chút khâm phục rồi.
Ra khỏi Trịnh gia, Diệp Trạch Đào gọi điện thoại cho Triệu Hương Lăng, thì biết được lúc này Triệu Hương Lăng vẫn còn ở Tân Cảng chưa về.
Nghĩ đến chuyện Tiểu Phương đã đến thành phố, Diệp Trạch Đào gọi điện thoại cho Phương Di Mai.
Chắc sớm đã chờ điện thoại của Diệp Trạch Đào, Phương Di Mai nhỏ giọng nói:
- Em vẫn luôn ở trong phòng không có ra ngoài, hiện tại không có người ngoài.
- Đi ra ngoài có tiện không?
Diệp Trạch Đào liền hỏi một câu.
- Em không sao, họ quậy kệ họ, chuyện không liên quan đến em, bất cứ lúc nào cũng có cớ đi ra ngoài.
- Được, em đến vùng lân cận thuê một căn phòng, anh sẽ qua đó.
Sau khi hai người liên lạc với nhau, lúc này Diệp Trạch Đào mới ngồi vào xe hút điếu thuốc!
Thấy Diệp Trạch Đào bước vào cửa Phương Mai Anh có chút ngạc nhiên nói gấp:
- Trạch Đào đến đó hả, Tiểu Nhu đã hẹn Tô Thiến Ảnh ra ngoài, hai con không liên lạc sao?
Thấy Diệp Trạch Đào không ngừng bước vào nhà Phương Mai Anh rất vui, cho thấy quan hệ của Diệp Trạch Đào và con gái không tệ.
Diệp Trạch Đào sửng sốt, sao Trịnh Tiểu Nhu lại liên lạc với Tô Thiến Ảnh chứ?
Tuy nhiên, mục đích hôm nay Diệp Trạch Đào đến đây chính là muốn gặp Trịnh Thành Trung để biết thêm chút tình hình, vội nói:
- Không sao, cô ấy có việc của cô ấy, chủ yếu con đến đây là muốn tìm hiểu một chút về chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, trong thành phố có biến động gì không.
Chuyện xảy ra ở thành phố, Trịnh Thành Trung là nhân vật số một, không thể nào không coi trọng việc này, Diệp Trạch Đào lo lắng Trịnh Thành Trung sẽ gặp phải sự chỉ trích.
Phương Mai Anh cũng là người biết chuyện, thở dài một cái nói:
- Chuyện này rất lạ, làm náo nhiệt lên, cho đến giờ ba con vẫn còn chưa về, chắc là có chuyện gì nghiêm trọng đây.
Diệp Trạch Đào tự rót ly trà xong và ngồi xuống, Trịnh Thành Trung vội bước vào.
Khi nhìn thấy Diệp Trạch Đào đang ngồi đó, Trịnh Thành Trung nhìn Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:
- Trạch Đào đến rồi à?
Không có người ngoài ở đây nên Diệp Trạch Đào nói:
- Ba, con đến để tìm hiểu chút tình hình, ít nhiều chuyện này cũng có liên quan đến con.
Sau khi Trịnh Thành Trung ngồi xuống, đưa chén trà lên nhấp một miếng mới lên tiếng:
- Đúng là có chút không dễ dàng, việc này có chút phức tạp, tuy rằng người Nhật đã giết người của nước ta, người của nước ta cũng đã đánh chết người Nhật, đúng là khó giải quyết đây!
Chuyện khó giải quyết nhưng có lẽ bọn Trịnh Thành Trung cũng có thể ứng phó được, Diệp Trạch Đào quan tâm chính là chuyện có ảnh hưởng đến Trịnh Thành Trung, nên hỏi:
- Chuyện này có ảnh hưởng đến ba không?
Thông thường chuyện ngoại giao đều có chút khó khăn, thấy tình hình của Trịnh Thành Trung ít nhiều Diệp Trạch Đào cũng lo lắng.
Cười cười, Trịnh Thành Trung nói:
- Mỗi ngày đều xảy ra nhiều chuyện như vậy, nếu chuyện gì cũng có ảnh hưởng đến chúng ta, chúng ta còn muốn công tác hay không?
Lúc này Diệp Trạch Đào mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trịnh Thành Trung nói:
- Toàn bộ sự việc ba đã biết, tuy rằng chuyện này có chút liên quan đến con, nhưng không quá lớn. Con cũng đừng quá lo lắng chuyện này, làm gì thấy tốt cho công tác thì làm, đây cũng không phải là chuyện con có thể quan tâm.
Không có Trịnh Thành Trung bọn họ chấn đó, thì mình cũng đã không thể dễ dàng ngồi yên ở đây rồi, ít nhất cũng sẽ bị cảnh sát hỏi thăm.
Lúc này Phương Mai Anh nói:
- Sau khi chuyện này xảy ra, cảm xúc phản đối nước Nhật của nhân dân nước ta rất cao, đối phương lại muốn làm ra một chút chuyện uy hiếp, lực khống chế chính Đảng của bọn họ cũng không xong, cứ như vậy, làm không tốt sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự đối ngoại của hai nước chúng ta!
Trịnh Thành Trung nói:
- Hiện nay điều nhức đầu nhất chính là ở nhân dân nước chúng ta, tình hình đối phương thì không sao, cho dù không có chuyện này thì bọn họ cũng hung hăng càn quấy kiêu ngạo, không có gì phải nói tới.
Diệp Trạch Đào nói:
- Con cũng lo lắng tình hình người dân nước chúng ta, hiện nay trên mạng rất náo nhiệt, nghe nói có vài chỗ cũng bắt đầu đập phá. Như vậy vô cùng không tốt, sẽ ảnh hưởng không tốt tới trị an xã hội.
Trịnh Thành Trung nói:
- Con có thể thấy được nhiêu đó quả là không tệ rồi, đối với Quốc gia chúng ta mà nói, nhiệm vụ chủ yếu hiện nay chính là ổn định, chỉ có ổn định chúng ta mới có thời gian phát triển, mới có thể dùng thời gian ngắn nhất để đuổi kịp các nước phát triển, nếu khắp nơi đều loạn, căn bản chúng ta không có thời gian để phát triển, một số người có dụng tâm làm náo loạn Trung Quốc lên, cho nên chúng ta tuyệt đối không được để loạn lên, trong chuyện này Trung ương có tư tưởng thống nhất rồi đấy. Muốn trong khoảng thời gian ngắn nhất ổn định lại tình thế.
- Ba nói đúng, con cũng cho là như thế, một số người không rõ chân tướng cứ cho rằng càng loạn càng tốt, họ không biết tình hình của Trung Quốc, một Quốc gia lớn như vậy, đã bị chia năm sẻ bảy trong lịch sử, phải thống nhất lại, mỗi lần chia rẽ đều mang lại hậu quả rất nghiêm trọng, người khổ nhất vẫn là dân chúng, đứng trên lập trường của nhân dân, con cho rằng ổn định mới là quan trọng, nhưng khi có ý nghĩ như vậy đều bị bác bỏ!
Trịnh Thành Trung liền gật gật đầu.
Diệp Trạch Đào hỏi:
- Phương gia lại gây sự?
Phương Mai Anh cũng nghĩ đến chuyện này liền nhìn Trịnh Thành Trung nói:
- Có phải Phương Quốc Quân đã có suy nghĩ gì trong chuyện này?
- Hiện nay lão Phương đang rất rối loạn, tình hình của ông ta chúng ta cũng hiểu!
Mặc dù Trịnh Thành Trung không có nói cụ thể, Diệp Trạch Đào cũng nghe ra, Phương Quốc Quân đang rất rối loạn trong chuyện này, hai đứa con trai xảy ra chuyện như vậy, bản thân ông ta lại rất tích cực ủng hộ người đầu tư nước ngoài, hoặc có thể nói ông ta đã nhúng quá sâu trong chuyện đầu tư nước ngoài, muốn rút cũng rút không được, sau khi xảy ra chuyện chắc chắn ông ta sẽ có hành vi ủng hộ Nhật Bản.
- Ông nói là lần này ông ta sẽ ủng hộ bên Nhật?
Phương Mai Anh hỏi.
Trịnh Thành Trung nói:
- Có lẽ ông ta đã bị kích động quá độ rồi!
Đã xảy ra chuyện như vậy có một số người cổ động người Hoa gây sự, Phương Quốc Quân lại đứng về phía Nhật để gây áp lực, khó trách áp lực của đám người Trịnh Thành Trung rất lớn.
Diệp Trạch Đào suy nghĩ kỹ liền hiểu được ý nghĩ của Trịnh Thành Trung, lần này rõ ràng Phương Quốc Quân muốn mượn chuyện này để đối phó với Trịnh Thành Trung rồi!
- Ba, hôm nay con có tới chỗ của thầy, ông ta có một ý kiến muốn con nói cho ba biết, ba xem xem chuyện này nên làm thế nào?
Diệp Trạch Đào liền đem suy nghĩ của Điền Lâm Hỉ nói một lần.
Thật ra Trịnh Thành Trung cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài của ông ta, thành phố xảy ra chuyện như thế, không cần suy nghĩ cũng biết áp lực của ông lớn như thế nào, đặc biệt khi đám người Phương Quốc Quân tiến hành đả kích Trịnh Thành Trung, khiến cho tâm trạng của Trịnh Thành Trung rất không vui.
Sau khi nghe xong Diệp Trạch Đào thuật lại ý kiến của Điền Lâm Hỉ, ánh mắt của Trịnh Thành Trung sáng lên, ông ta phát hiện đây cũng là một phương pháp.
Hoá ra trong suy nghĩ của Trịnh Thành Trung là muốn thông qua sự ủng hộ của Bí thư Hạo Vũ để tránh đi chuyện này, tin rằng có thể tránh né được, nhưng chuyện này có chút biến động, bây giờ có lời đề nghị của Điền Lâm Hỉ nên cũng mở ra được ý nghĩ mới, không phải Bí thư Hạo Vũ vẫn muốn loại bỏ Phương Quốc Quân sao, nếu quả thật có thể tập hợp lực lượng ở khắp nơi lại cũng có thể đạt tới mục đích.
Quân đội vẫn luôn là một nơi khó chinh phục nhất, nếu như trong sự kiện này phía Quân đội có thể đứng ra ủng hộ để đánh bại Phương Quốc Quân, thì chắc chắn sẽ có khả năng thành công.
- Trạch Đào, ngày mai ông Phùng sinh nhật, xem sao rồi tính.
Trịnh Thành Trung nghĩ đến sinh nhật của ông Phùng, thì trong lòng liền có một ý nghĩ, bây giờ tác dụng của Diệp Trạch Đào càng ngày càng lớn, nếu thông qua Diệp Trạch Đào triển khai một chút, đám người của Điền Lâm Hỉ phối hợp cùng một ít lực lượng của Hoa Uy, hơn nữa còn cộng thêm lực lượng của Hô Diên Ngạo Bác, nếu bí thư Phó cũng ủng hộ thì tất cả sẽ rất có khả năng.
Vô hình trung, thông qua một chuỗi lực lượng này sẽ rất có thể đánh Phương Quốc Quân gục ngã.
Nhìn Diệp Trạch Đào đang ngồi kế bên, Trịnh Thành Trung cảm thấy có chút quái dị, một người tuổi trẻ như thế cũng chỉ vẻn vẹn là một Phó Chủ tịch thành phố mà thôi, lại có thể lay động toàn bộ các Uỷ viên trong Bộ Chính trị, nếu nói chuyện này ra ngoài ai sẽ tin đây!
Khi nghĩ đến người thanh niên này là con rể của mình, thì tâm trạng của Trịnh Thành Trung quả không tệ.
- Tiểu Nhu đâu?
Lúc này Trịnh Thành Trung mới nhớ đến không thấy con gái mình đâu, nên hỏi một câu.
- Đã hẹn Tô Thiến Ảnh ra ngoài rồi!
Phương Mai Anh nói một câu.
Nghe Phương Mai Anh nói thế, Trịnh Thành Trung nhướn mày, chuyện này ít nhiều cũng khiến ông ta có chút lúng túng, con gái mình đang làm gì thế, mà hẹn một người đàn bà khác của Diệp Trạch Đào ra ngoài!
Loại chuyện này Trịnh Thành Trung không tiện nói, đành phải nói với Diệp Trạch Đào:
- Con ở đây đi, ba đến phòng sách xem văn kiện.
Nói xong liền đứng lên đi đến phòng sách.
Diệp Trạch Đào cũng xấu hổ, chuyện này hắn cũng biết không thể xử lý một cách quang minh chính đại, trong lòng mọi người vốn đã biết rõ, Trịnh Tiểu Nhu này lại muốn làm rõ mọi chuyện, khó trách trên mặt Trịnh Thành Trung có chút không nhịn được.
Phương Mai Anh cũng hiểu được chuyện này, sau khi thấy chồng mình đứng dậy vào phòng sách liền nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, con ở đây xem tivi nha!
Diệp Trạch Đào suy nghĩ một chút nói:
- Mẹ, con đến nhà cha nuôi một chuyến, con có một số chuyện cần bàn bạc với họ.
Con gái cũng không ở nhà, Phương mai Anh đành nói:
- Con gọi điện cho Tiểu Nhu đi.
Vừa nói đến đây thì Trịnh Tiểu Nhu gọi điện thoại về.
Sau khi Phương Mai Anh nhận điện thoại thì đưa điện thoại cho Diệp Trạch Đào nói:
- Tiểu Nhu muốn nói chuyện với con.
Sau khi Diệp Trạch Đào cầm điện thoại, Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Trạch Đào, đêm nay em cùng với Tô Thiến Ảnh ở công ty của cô ta rồi, anh tự sắp xếp chút nha.
- Các em ở công ty hả?
Diệp Trạch Đào nghi ngờ nói.
Phương Mai Anh đứng ở một bên thấy khó hiểu nói:
- Đứa nhỏ này sao lại đến công ty vậy!
Lúc này Diệp Trạch Đào nhớ tới Trịnh Tiểu Nhu là người lập dị, chắc người phụ nữ này lại muốn gây sự với Tô Thiến Ảnh nên nói:
- Em đang mang thai, phải chú ý chút!
Có Phương Mai Anh ở đây Diệp Trạch Đào cũng không tiện nói nhiều.
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Công ty của Tô Thiến Ảnh vừa mới bước vào hoạt động, còn nhiều chuyện cô ấy không hiểu, em phụ giúp cô ấy chút, anh đừng quá quan tâm, yên tâm đi, chúng em không có chuyện gì đâu, anh tự thu xếp cho mình là được rồi.
Gọi điện thoại xong Diệp Trạch Đào có chút sững sờ, Trịnh Tiểu Nhu này!
- Tiểu Nhu tạo mối quan hệ tốt với Tô Thiến Ảnh cũng không sai!
Không biết như thế nào Phương Mai Anh lại nói câu như thế.
Khi nhìn thoáng qua Phương Mai Anh, Diệp Trạch Đào có một loại cảm giác, ít nhiều Trịnh Tiểu Nhu cũng di truyền gien của Phương Mai Anh, xem ra người như Phương Mai Anh, đối với loại chuyện này căn bản không có suy nghĩ nhiều.
Người trong gia đình này ai ai cũng rất kiên cường đấy!
Diệp Trạch Đào có chút khâm phục rồi.
Ra khỏi Trịnh gia, Diệp Trạch Đào gọi điện thoại cho Triệu Hương Lăng, thì biết được lúc này Triệu Hương Lăng vẫn còn ở Tân Cảng chưa về.
Nghĩ đến chuyện Tiểu Phương đã đến thành phố, Diệp Trạch Đào gọi điện thoại cho Phương Di Mai.
Chắc sớm đã chờ điện thoại của Diệp Trạch Đào, Phương Di Mai nhỏ giọng nói:
- Em vẫn luôn ở trong phòng không có ra ngoài, hiện tại không có người ngoài.
- Đi ra ngoài có tiện không?
Diệp Trạch Đào liền hỏi một câu.
- Em không sao, họ quậy kệ họ, chuyện không liên quan đến em, bất cứ lúc nào cũng có cớ đi ra ngoài.
- Được, em đến vùng lân cận thuê một căn phòng, anh sẽ qua đó.
Sau khi hai người liên lạc với nhau, lúc này Diệp Trạch Đào mới ngồi vào xe hút điếu thuốc!
/1075
|