Bộ trưởng Bộ tài chính tỉnh Chu và Trưởng ban tuyên giáo thành ủy Tra dẫn đầu, mấy người bước nhanh tới phía trước để nghênh đón.
Tào Hiểu Vân có chút áy náy liếc nhìn Diệp Trạch Đào rồi cũng cùng bước từng bước nhỏ qua đó.
Mặc dù người tới chỉ là trợ lý của một trưởng ban, nhưng việc cần nhờ vả đến người ta, nên mọi người cũng không dám chậm trễ, thật không dễ dàng gì mới mời tới được, đối với những người này mà nói thì đây chính là một việc lớn rồi.
- Đứng ở đây quan sát một chút đi!
Diệp Trạch Đào nói một câu như vậy.
Phương Di Mai vốn vẫn theo sát bên cạnh Diệp Trạch Đào nghe hắn nói một câu như vậy, thì biết ngay trong lòng Diệp Trạch Đào không vui rồi, bèn dừng bước đứng lại bên cạnh Diệp Trạch Đào, cô ta biết, chỉ cần Diệp Trạch Đào nói ra câu này, thì mình căn bản không cần phải để ý đến suy nghĩ của bọn người kia làm gì, nếu thực sự không được thì điều ra khỏi tỉnh đó là được.
Trong việc này, Phương Di Mai nhìn thấy rất rõ sự đe dọa , cứ theo sát Diệp Trạch Đào thì sẽ không sao cả.
Lưu Chính nhìn nhìn Phương Di Mai, rồi nói với Diệp Trạch Đào:
- Không cần phải để ý đến những người kia, chúng ta đi vào trong đi, mọi người đều đợi lâu lắm rồi.
- Xem người mới đến đi! Diệp Trạch Đào nói một câu.
Giám đốc sở Chu bọn họ cũng rất nhiệt tình với người mới tới, đó là một người trung niên, còn có thêm một người lái xe nữa.
Nhìn thấy bọn người đang huyên náo ở đó, Diệp Trạch Đào không hề quen biết, nên cũng không hứng thú.
Diệp Trạch Đào nhìn Phương Di Mai, lúc đang muốn nói thì thấy Giám đốc Chu đứng bên đó lớn tiếng gọi Phương Di Mai:
- Tiểu Phương, cô làm gì đó? Trợ lý Hạ hôm nay tới , cô cũng không ra chào một tiếng sao.
Câu nói này làm cho Diệp Trạch Đào nhíu mày, diễn cả nửa ngày trời thì ra lấy Phương Di Mai ra làm bình hoa, lẽ nào cái tay trợ lý Hạ này đã thích Phương Di Mai rồi?
Lúc này Lưu Chính cũng đã bực mình, trong lòng thầm nghĩ, người phụ nữ của Diệp Trạch Đào mà cũng dám đem ra để làm chuyện này, lá gan cũng to đấy chứ, cơ hội lấy lòng Diệp Trạch Đào của mình tới rồi đây.
Theo câu nói của Giám đốc sở Chu, trợ lý Hạ vừa mới bước từ trên xe xuống liền nhìn về phía Phương Di Mai.
Mặc dù cách rất xa, Diệp Trạch Đào vẫn phát hiện ra đôi mắt của tay Trợ lý Hạ nhìn Phương Di Mai chất chứa nhiều ẩn ý.
- Xin chào tiểu Phương, Chúng ta lại gặp nhau rồi, hôm nay nhất định phải uống với tôi vài ly đó.
Đôi mắt của Trợ lý Hạ đã chứa đầy hình ảnh Phương Di Mai rồi, anh ta không còn nhìn thấy những người xung quanh nữa.
- Lưu Chính, chúng ta đi!
Lần này Diệp Trạch Đào không định nể mặt Trợ lý Hạ nữa, anh ta chỉ để ý đến một mình Phương Di Mai thôi.
Thấy bộ dạng của Diệp Trạch Đào như vậy, Phương Di Mai không có chút lo lắng nào nữa, ngược lại trong lòng thấy phấn khởi, vì biết rằng mình vẫn còn có vị trí trong lòng Diệp Trạch Đào, dĩ nhiên cũng nối bước theo sau Diệp Trạch Đào đi về phía trước.
- Chỉ một tay Trợ lý, là cái đếch gì!
Lưu Phàm hừ một tiếng.
- Tiểu Phương, làm cái gì thì làm, Trợ lý Hạ đang đợi cô đó.
Giám đốc sở Chu lại lớn giọng nói.
Lời nói của anh ta lộ rõ ý lấy lòng.
Đúng vào lúc này, tay Trợ lý Hạ kia mới nhìn thấy bọn Lưu Chính, chính vào lúc anh ta nhìn thấy Lưu Chính, sắc mặt vốn dĩ rất ngạo mạn liền chuyển đổi nhanh chóng.
Lần này Trợ lý Hạ phải bước từng bước nhỏ rồi, chỉ thấy anh ta chạy nhanh lên phía trước, cười nói:
- Chính thiếu gia, Chính thiếu gia đến rồi à?
Diệp Trạch Đào lúc này mới dừng bước, cảm thấy buồn cười với lối xưng hô của tay Trợ lý này, Lưu Chính cũng có chữ “thiếu gia” phía sau lưng đấy.
Nhìn thớ thịt trên mặt đang rung rinh vì chạy của Trợ lý Hạ, rồi Diệp Trạch Đào tiếp tục bước về phía trước.
Lúc này Lưu Chính cũng run lên, liếc nhìn Trợ lý Hạ một cái, cười mà như không cười nói:
- Trợ lý Hạ phong độ quá!
Nói hết câu cũng bước tiếp vào trong.
Tuy rằng Hạ Phong là Trợ lý của Bộ trưởng bộ Tài chính, nhưng không có hậu thuẫn vững mạnh gì, nên gần đây đang tính các phương kế để tìm chỗ dựa cho mình, dù sao lãnh đạo cũ cũng đã nghỉ hưu rồi, lời nói không còn mấy trọng lượng nữa. Ở thành phố này, anh ta rất hiểu rõ tình hình của các phe phái, Lưu gia cũng là một phe mà anh ta muốn dựa vào, theo đà đi lên của Lưu Đống Lưu, đặc biệt là lực lượng của đứa con rể Lưu gia - Diệp Trạch Đào càng ngày càng lớn mạnh. Không chỉ anh ta mà rất nhiều người ở trong thành phố đều có chung suy nghĩ vậy.
Vừa mới tự cao tự đại không thèm để ý gì xung quanh, bây giờ mới phát hiện ra sự ra vẻ này của mình thật không đúng lúc rồi, lúc nhìn thấy Lưu Chính thì ánh mắt của Hạ Phong cũng quét một lượt, chợt lặng người, con rể của Lưu gia - Diệp Trạch Đào cũng có mặt ở đây, càng kinh hãi hơn khi nhận ra người đàn bà mình thích lại đang theo rất sát Diệp Trạch Đào.
Gay rồi!
Lúc này sắc mặt Hạ Phong biến đổi thảm hại, như thế nào cũng không thể ngờ tới mối quan hệ giữa Phương Di Mai và Diệp Trạch Đào, hắn ta không thèm chào đón mình một câu!
Khi nghĩ tới nguyên nhân Diệp Trạch Đào không thèm chào đón mình có thể là vì Phương Di Mai, Hạ Phong phát hoảng lên, đắc tội với người khác thì không sao, nếu như đắc tội với người như Diệp Trạch Đào, thì Hạ Phong biết rằng mình sẽ phải đối mặt với nguy hiểm rồi đây.
Mặc dù là trời lạnh nhưng mồ hôi vẫn thấm ướt cả mũ trên đầu Hạ Phong.
Lúc đó Giám đốc sở Chu không hề nhận ra tình hình của anh ta, thấy Phương Di Mai lại đi theo Diệp Trạch Đào vào trong, cũng không có nghe theo lời mình ra chào hỏi một tiếng, liền sa sầm nét mặt lại.
- Bí thư Tào , tư cách của cán bộ chỗ các cô thế nào vậy!
Giám đốc sở Chu nói với Tào Hiểu Vân một câu như vậy.
Tào Hiểu Vân cười khổ trong lòng, việc ngày hôm nay của mình sẽ bị gây khó dễ đây.
Lúc này Giám đốc sở Chu đã nhìn thấy sự thay đổi trên nét mặt của Trợ lý Hạ rồi, dưới con mắt của anh ta thì Trợ lý Hạ đang giận dữ, mất hết cả hứng thú rồi thì càng nói lớn tiếng hơn với Phương Di Mai:
- Phương Di Mai, cô làm cái gì thế, còn không tới chào Trợ lý Hạ một câu đi chứ!
Trong suy nghĩ của anh ta thì câu nói này của mình là rất khách khí rồi, nếu như là người khác chắc đã lên tiếng chửi rồi.
Thế nhưng, Giám đốc sở Chu tuyệt đối không thể ngờ rằng lúc này đây tâm lý của Trợ lý Hạ là lúc suy nhược nhất, cơ tim đang bị bóp nghẹt, khi nghe thấy anh ta hét to như vậy, sắc mặt liền thay đổi, trầm giọng quát Giám đốc sở Chu:
- Chu Minh Cao, anh làm lãnh đạo như vậy đấy hả? đồng chí Tiểu Phương muốn làm gì là quyền tự do của cô ấy, anh là lãnh đạo thì có quyền mắng chửi tùy tiện hả?
Lúc đó đôi mắt của Trợ lý Hạ chứa đầy sát khí, nếu như trên tay anh ta có một con dao thì có ý muốn giết người rồi, Chu Minh Cao chửi Tiểu Phương như vậy, rõ ràng là đã đẩy mình vào thế đối lập với Diệp Trạch Đào rồi, đây hoàn toàn là một ngõ cụt đối với tiền đồ của mình.
Chu Minh Cao vốn dĩ muốn lấy lòng Hạ Phong, thật không thể ngờ rằng Hạ Phong lại quay lại chửi mình, trong giây lát cứ đứng ngẩn người ra ở đó.
Mọi người đều nhận ra chuyện này, hôm nay có gì đó khác lạ, vốn dĩ mọi người phải mời Hạ Phong dùngcơm, nịnh hót lấy lòng anh ta, chứ không thể ngờ rằng sau khi Hạ Phong nhìn thấy bọn Diệp Trạch Đào đã sợ đến nỗi mồ hôi toát ra đầy đầu, việc này thật lạ!
Trong lòng Phương Di Mai lại vô cùng phấn khởi, người đàn ông của mình quả nhiên là lớn mạnh, đến một người huênh hoang như Hạ Phong mà khi gặp người đàn ông của mình lại mềm nhũn như thế kia, bước chân theo sát Diệp Trạch Đào cũng trở nên nhẹ nhàng khoan khoái.
Hạ Phong lúc này mặc kệ thể diện, bước nhanh tới bên cạnh Lưu Chính nói nhỏ:
- Chính thiếu gia, tôi là thuộc hạ của ông cụ Lưu trước kia, gặp được cậu tôi rất mừng.
Cũng không biết anh ta làm thuộc hạ của ông cụ Lưu lúc nào, Lưu Chính hoàn toàn không biết tí gì, bây giờ thấy thằng ranh này lại dám thất lễ với Diệp Trạch Đào, bèn hừ một tiếng nói:
- Hôm nay tâm trạng anh Diệp không vui, anh cứ đi làm việc của anh đi.
Ôi!
Câu nói này không nghe thấy còn tốt hơn, nghe thấy rồi, mặt Hạ Phong lại biến sắc lần nữa, mồ hôi trên đầu lại bắt đầu chạy xuống.
Diệp Trạch Đào lúc này mới nói với Phương Di Mai:
- Bí thư Tào và Hàn Mẫn của bọn em nếu như muốn đi vào trong thì đi đi, bên trong cũng có vài người rồi đó.
Nghĩ đến chuyện Phương Di Mai đã đến làm việc trên thành phố, việc tạo dựng mối quan hệ tốt với lãnh đạo vẫn rất quan trọng, nên Diệp Trạch Đào muốn cho Tào Hiểu Vân một cơ hội, hắn cũng muốn xem xem Bí thư Tào này rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh.
Dụng ý của Diệp Trạch Đào Phương Di Mai lập tức hiểu ngay, liền dừng bước, sau đó đến bên Tào Hiểu Vân nói nhỏ:
- Bí thư Diệp với mọi người họp ở đây, có lẽ là có một số nhân vật có tiếng ở thành phố cũng tới, Bí thư Diệp nói rồi nếu như chị và Chủ nhiệm Hàn muốn tham gia thì cứ đi vào cùng với anh ấy.
Phương Di Mai nói ra những lời này, còn Tào Hiểu Vân có suy nghĩ thế nào không phải là điều cô cần quan tâm nữa.
- Đã nói với Giám đốc sở Chu bọn họ chưa?
Phương Di mai bèn lắc lắc đầu.
Biểu hiện hôm nay của Giám đốc sở Chu khiến cho Diệp Trạch Đào rất tức giận, thậm chí Phương Di Mai còn nghĩ, sau khi quay về không biết Giám đốc sở Chu còn ngồi vững được ở cái ghế đó không nữa.
Khi thấy Phương Di Mai lắc đầu, Tào Hiểu Vân liền hiểu ngay, lần này việc nghe theo lời của Giám đốc sở Chu đem Phương Di Mai ra dụ dỗ Hạ Phong rất có thể đã chọc giận Diệp Trạch Đào khiến hắn không vui rồi.
Tào Hiểu Vân cũng tự trách mình, tuy rằng đã lờ mờ đoán ra mối quan hệ giữa Diệp Trạch Đào với Phương Di Mai rồi, mà lại không xem trọng chuyện này, cũng tại do mình suy nghĩ không thấu đáo, nếu như bây giờ lại chọc giận hắn nữa, thì không khéo còn bị khai trừ nữa, cắn răng một chút, cô ta cũng là một con người quyết đoán, nên có ý nghĩ sẽ đánh cược một ván bài, lần này bất luận thế nào cũng phải theo sát Diệp Trạch Đào.
- Tiểu Phương, tôi sẽ vào cùng cô.
Nói hết câu, Tào Hiểu Vân quay sang Trưởng ban Tra nói:
- Trưởng ban Tra, về phía Trợ lý Hạ phiền anh đón tiếp anh ấy một chút, tôi tháp tùng Bí thư Diệp vào trong nhé.
Tra Oánh lúc này cũng giật mình, thấy tình hình như vậy khiến cô ta có chút khó xử rồi. Việc này cũng thật lạ, khi nghe thấy Tào Hiểu Vân nói, cô ta còn chưa hiểu, nên đành gật nhẹ đầu.
Tào Hiểu Vân cũng là một con người hai mặt, quay sang nói với Hạ Phong:
- Trợ lý Hạ, tôi vào trong trước nhé.
Nói xong, Tào Hiểu Vân rảo bước chạy lên phía trước.
Giám đốc sở Chu lúc này cũng hiểu ra một phần tình hình rồi, hai con mắt đờ đẫn khi nhìn thấy xe của Diệp Trạch Đào lái tới, các loại giấy phép thông hành của xe hiện lên, trong đó anh ta có biết một số. Bây giờ mới phát hiện trên xe có nhiều giấy thông hành như vậy, trên đầu Giám đốc sở Chu cũng xuất hiện những giọt mồ hôi rồi. Anh ta biết mình đã đắc tội với một nhân vật cỡ bự rồi.
Không hề biết về tình hình của bọn Diệp Trạch Đào, nhìn thấy Phương Di Mai bước vào theo, nên Tào Hiểu Vân và Hàn Mẫn cũng theo vào luôn.
Khi nghĩ tới mấy người ở thành phố này lại không thèm để ý đến một Phó giám đốc sở trên tỉnh như mình, muốn nổi giận mà lại không thể nổi giận lúc này, sắc mặt biến đổi không ngừng.
- Trợ lý Hạ, họ là những người như thế nào vậy?
Chu Minh Cao hỏi Hạ Phong một câu.
Vốn dĩ Hạ Phong đang lo lắng lại nghe Chu Minh Cao hỏi một câu như vậy, nghĩ tới có thể hôm nay tiền đồ của mình sẽ bị hủy hoại dưới tay của Chu Minh Cao, cơn giận trào lên trong lòng liền xông tới giơ tay đập Chu Minh Cao một đập.
Tào Hiểu Vân có chút áy náy liếc nhìn Diệp Trạch Đào rồi cũng cùng bước từng bước nhỏ qua đó.
Mặc dù người tới chỉ là trợ lý của một trưởng ban, nhưng việc cần nhờ vả đến người ta, nên mọi người cũng không dám chậm trễ, thật không dễ dàng gì mới mời tới được, đối với những người này mà nói thì đây chính là một việc lớn rồi.
- Đứng ở đây quan sát một chút đi!
Diệp Trạch Đào nói một câu như vậy.
Phương Di Mai vốn vẫn theo sát bên cạnh Diệp Trạch Đào nghe hắn nói một câu như vậy, thì biết ngay trong lòng Diệp Trạch Đào không vui rồi, bèn dừng bước đứng lại bên cạnh Diệp Trạch Đào, cô ta biết, chỉ cần Diệp Trạch Đào nói ra câu này, thì mình căn bản không cần phải để ý đến suy nghĩ của bọn người kia làm gì, nếu thực sự không được thì điều ra khỏi tỉnh đó là được.
Trong việc này, Phương Di Mai nhìn thấy rất rõ sự đe dọa , cứ theo sát Diệp Trạch Đào thì sẽ không sao cả.
Lưu Chính nhìn nhìn Phương Di Mai, rồi nói với Diệp Trạch Đào:
- Không cần phải để ý đến những người kia, chúng ta đi vào trong đi, mọi người đều đợi lâu lắm rồi.
- Xem người mới đến đi! Diệp Trạch Đào nói một câu.
Giám đốc sở Chu bọn họ cũng rất nhiệt tình với người mới tới, đó là một người trung niên, còn có thêm một người lái xe nữa.
Nhìn thấy bọn người đang huyên náo ở đó, Diệp Trạch Đào không hề quen biết, nên cũng không hứng thú.
Diệp Trạch Đào nhìn Phương Di Mai, lúc đang muốn nói thì thấy Giám đốc Chu đứng bên đó lớn tiếng gọi Phương Di Mai:
- Tiểu Phương, cô làm gì đó? Trợ lý Hạ hôm nay tới , cô cũng không ra chào một tiếng sao.
Câu nói này làm cho Diệp Trạch Đào nhíu mày, diễn cả nửa ngày trời thì ra lấy Phương Di Mai ra làm bình hoa, lẽ nào cái tay trợ lý Hạ này đã thích Phương Di Mai rồi?
Lúc này Lưu Chính cũng đã bực mình, trong lòng thầm nghĩ, người phụ nữ của Diệp Trạch Đào mà cũng dám đem ra để làm chuyện này, lá gan cũng to đấy chứ, cơ hội lấy lòng Diệp Trạch Đào của mình tới rồi đây.
Theo câu nói của Giám đốc sở Chu, trợ lý Hạ vừa mới bước từ trên xe xuống liền nhìn về phía Phương Di Mai.
Mặc dù cách rất xa, Diệp Trạch Đào vẫn phát hiện ra đôi mắt của tay Trợ lý Hạ nhìn Phương Di Mai chất chứa nhiều ẩn ý.
- Xin chào tiểu Phương, Chúng ta lại gặp nhau rồi, hôm nay nhất định phải uống với tôi vài ly đó.
Đôi mắt của Trợ lý Hạ đã chứa đầy hình ảnh Phương Di Mai rồi, anh ta không còn nhìn thấy những người xung quanh nữa.
- Lưu Chính, chúng ta đi!
Lần này Diệp Trạch Đào không định nể mặt Trợ lý Hạ nữa, anh ta chỉ để ý đến một mình Phương Di Mai thôi.
Thấy bộ dạng của Diệp Trạch Đào như vậy, Phương Di Mai không có chút lo lắng nào nữa, ngược lại trong lòng thấy phấn khởi, vì biết rằng mình vẫn còn có vị trí trong lòng Diệp Trạch Đào, dĩ nhiên cũng nối bước theo sau Diệp Trạch Đào đi về phía trước.
- Chỉ một tay Trợ lý, là cái đếch gì!
Lưu Phàm hừ một tiếng.
- Tiểu Phương, làm cái gì thì làm, Trợ lý Hạ đang đợi cô đó.
Giám đốc sở Chu lại lớn giọng nói.
Lời nói của anh ta lộ rõ ý lấy lòng.
Đúng vào lúc này, tay Trợ lý Hạ kia mới nhìn thấy bọn Lưu Chính, chính vào lúc anh ta nhìn thấy Lưu Chính, sắc mặt vốn dĩ rất ngạo mạn liền chuyển đổi nhanh chóng.
Lần này Trợ lý Hạ phải bước từng bước nhỏ rồi, chỉ thấy anh ta chạy nhanh lên phía trước, cười nói:
- Chính thiếu gia, Chính thiếu gia đến rồi à?
Diệp Trạch Đào lúc này mới dừng bước, cảm thấy buồn cười với lối xưng hô của tay Trợ lý này, Lưu Chính cũng có chữ “thiếu gia” phía sau lưng đấy.
Nhìn thớ thịt trên mặt đang rung rinh vì chạy của Trợ lý Hạ, rồi Diệp Trạch Đào tiếp tục bước về phía trước.
Lúc này Lưu Chính cũng run lên, liếc nhìn Trợ lý Hạ một cái, cười mà như không cười nói:
- Trợ lý Hạ phong độ quá!
Nói hết câu cũng bước tiếp vào trong.
Tuy rằng Hạ Phong là Trợ lý của Bộ trưởng bộ Tài chính, nhưng không có hậu thuẫn vững mạnh gì, nên gần đây đang tính các phương kế để tìm chỗ dựa cho mình, dù sao lãnh đạo cũ cũng đã nghỉ hưu rồi, lời nói không còn mấy trọng lượng nữa. Ở thành phố này, anh ta rất hiểu rõ tình hình của các phe phái, Lưu gia cũng là một phe mà anh ta muốn dựa vào, theo đà đi lên của Lưu Đống Lưu, đặc biệt là lực lượng của đứa con rể Lưu gia - Diệp Trạch Đào càng ngày càng lớn mạnh. Không chỉ anh ta mà rất nhiều người ở trong thành phố đều có chung suy nghĩ vậy.
Vừa mới tự cao tự đại không thèm để ý gì xung quanh, bây giờ mới phát hiện ra sự ra vẻ này của mình thật không đúng lúc rồi, lúc nhìn thấy Lưu Chính thì ánh mắt của Hạ Phong cũng quét một lượt, chợt lặng người, con rể của Lưu gia - Diệp Trạch Đào cũng có mặt ở đây, càng kinh hãi hơn khi nhận ra người đàn bà mình thích lại đang theo rất sát Diệp Trạch Đào.
Gay rồi!
Lúc này sắc mặt Hạ Phong biến đổi thảm hại, như thế nào cũng không thể ngờ tới mối quan hệ giữa Phương Di Mai và Diệp Trạch Đào, hắn ta không thèm chào đón mình một câu!
Khi nghĩ tới nguyên nhân Diệp Trạch Đào không thèm chào đón mình có thể là vì Phương Di Mai, Hạ Phong phát hoảng lên, đắc tội với người khác thì không sao, nếu như đắc tội với người như Diệp Trạch Đào, thì Hạ Phong biết rằng mình sẽ phải đối mặt với nguy hiểm rồi đây.
Mặc dù là trời lạnh nhưng mồ hôi vẫn thấm ướt cả mũ trên đầu Hạ Phong.
Lúc đó Giám đốc sở Chu không hề nhận ra tình hình của anh ta, thấy Phương Di Mai lại đi theo Diệp Trạch Đào vào trong, cũng không có nghe theo lời mình ra chào hỏi một tiếng, liền sa sầm nét mặt lại.
- Bí thư Tào , tư cách của cán bộ chỗ các cô thế nào vậy!
Giám đốc sở Chu nói với Tào Hiểu Vân một câu như vậy.
Tào Hiểu Vân cười khổ trong lòng, việc ngày hôm nay của mình sẽ bị gây khó dễ đây.
Lúc này Giám đốc sở Chu đã nhìn thấy sự thay đổi trên nét mặt của Trợ lý Hạ rồi, dưới con mắt của anh ta thì Trợ lý Hạ đang giận dữ, mất hết cả hứng thú rồi thì càng nói lớn tiếng hơn với Phương Di Mai:
- Phương Di Mai, cô làm cái gì thế, còn không tới chào Trợ lý Hạ một câu đi chứ!
Trong suy nghĩ của anh ta thì câu nói này của mình là rất khách khí rồi, nếu như là người khác chắc đã lên tiếng chửi rồi.
Thế nhưng, Giám đốc sở Chu tuyệt đối không thể ngờ rằng lúc này đây tâm lý của Trợ lý Hạ là lúc suy nhược nhất, cơ tim đang bị bóp nghẹt, khi nghe thấy anh ta hét to như vậy, sắc mặt liền thay đổi, trầm giọng quát Giám đốc sở Chu:
- Chu Minh Cao, anh làm lãnh đạo như vậy đấy hả? đồng chí Tiểu Phương muốn làm gì là quyền tự do của cô ấy, anh là lãnh đạo thì có quyền mắng chửi tùy tiện hả?
Lúc đó đôi mắt của Trợ lý Hạ chứa đầy sát khí, nếu như trên tay anh ta có một con dao thì có ý muốn giết người rồi, Chu Minh Cao chửi Tiểu Phương như vậy, rõ ràng là đã đẩy mình vào thế đối lập với Diệp Trạch Đào rồi, đây hoàn toàn là một ngõ cụt đối với tiền đồ của mình.
Chu Minh Cao vốn dĩ muốn lấy lòng Hạ Phong, thật không thể ngờ rằng Hạ Phong lại quay lại chửi mình, trong giây lát cứ đứng ngẩn người ra ở đó.
Mọi người đều nhận ra chuyện này, hôm nay có gì đó khác lạ, vốn dĩ mọi người phải mời Hạ Phong dùngcơm, nịnh hót lấy lòng anh ta, chứ không thể ngờ rằng sau khi Hạ Phong nhìn thấy bọn Diệp Trạch Đào đã sợ đến nỗi mồ hôi toát ra đầy đầu, việc này thật lạ!
Trong lòng Phương Di Mai lại vô cùng phấn khởi, người đàn ông của mình quả nhiên là lớn mạnh, đến một người huênh hoang như Hạ Phong mà khi gặp người đàn ông của mình lại mềm nhũn như thế kia, bước chân theo sát Diệp Trạch Đào cũng trở nên nhẹ nhàng khoan khoái.
Hạ Phong lúc này mặc kệ thể diện, bước nhanh tới bên cạnh Lưu Chính nói nhỏ:
- Chính thiếu gia, tôi là thuộc hạ của ông cụ Lưu trước kia, gặp được cậu tôi rất mừng.
Cũng không biết anh ta làm thuộc hạ của ông cụ Lưu lúc nào, Lưu Chính hoàn toàn không biết tí gì, bây giờ thấy thằng ranh này lại dám thất lễ với Diệp Trạch Đào, bèn hừ một tiếng nói:
- Hôm nay tâm trạng anh Diệp không vui, anh cứ đi làm việc của anh đi.
Ôi!
Câu nói này không nghe thấy còn tốt hơn, nghe thấy rồi, mặt Hạ Phong lại biến sắc lần nữa, mồ hôi trên đầu lại bắt đầu chạy xuống.
Diệp Trạch Đào lúc này mới nói với Phương Di Mai:
- Bí thư Tào và Hàn Mẫn của bọn em nếu như muốn đi vào trong thì đi đi, bên trong cũng có vài người rồi đó.
Nghĩ đến chuyện Phương Di Mai đã đến làm việc trên thành phố, việc tạo dựng mối quan hệ tốt với lãnh đạo vẫn rất quan trọng, nên Diệp Trạch Đào muốn cho Tào Hiểu Vân một cơ hội, hắn cũng muốn xem xem Bí thư Tào này rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh.
Dụng ý của Diệp Trạch Đào Phương Di Mai lập tức hiểu ngay, liền dừng bước, sau đó đến bên Tào Hiểu Vân nói nhỏ:
- Bí thư Diệp với mọi người họp ở đây, có lẽ là có một số nhân vật có tiếng ở thành phố cũng tới, Bí thư Diệp nói rồi nếu như chị và Chủ nhiệm Hàn muốn tham gia thì cứ đi vào cùng với anh ấy.
Phương Di Mai nói ra những lời này, còn Tào Hiểu Vân có suy nghĩ thế nào không phải là điều cô cần quan tâm nữa.
- Đã nói với Giám đốc sở Chu bọn họ chưa?
Phương Di mai bèn lắc lắc đầu.
Biểu hiện hôm nay của Giám đốc sở Chu khiến cho Diệp Trạch Đào rất tức giận, thậm chí Phương Di Mai còn nghĩ, sau khi quay về không biết Giám đốc sở Chu còn ngồi vững được ở cái ghế đó không nữa.
Khi thấy Phương Di Mai lắc đầu, Tào Hiểu Vân liền hiểu ngay, lần này việc nghe theo lời của Giám đốc sở Chu đem Phương Di Mai ra dụ dỗ Hạ Phong rất có thể đã chọc giận Diệp Trạch Đào khiến hắn không vui rồi.
Tào Hiểu Vân cũng tự trách mình, tuy rằng đã lờ mờ đoán ra mối quan hệ giữa Diệp Trạch Đào với Phương Di Mai rồi, mà lại không xem trọng chuyện này, cũng tại do mình suy nghĩ không thấu đáo, nếu như bây giờ lại chọc giận hắn nữa, thì không khéo còn bị khai trừ nữa, cắn răng một chút, cô ta cũng là một con người quyết đoán, nên có ý nghĩ sẽ đánh cược một ván bài, lần này bất luận thế nào cũng phải theo sát Diệp Trạch Đào.
- Tiểu Phương, tôi sẽ vào cùng cô.
Nói hết câu, Tào Hiểu Vân quay sang Trưởng ban Tra nói:
- Trưởng ban Tra, về phía Trợ lý Hạ phiền anh đón tiếp anh ấy một chút, tôi tháp tùng Bí thư Diệp vào trong nhé.
Tra Oánh lúc này cũng giật mình, thấy tình hình như vậy khiến cô ta có chút khó xử rồi. Việc này cũng thật lạ, khi nghe thấy Tào Hiểu Vân nói, cô ta còn chưa hiểu, nên đành gật nhẹ đầu.
Tào Hiểu Vân cũng là một con người hai mặt, quay sang nói với Hạ Phong:
- Trợ lý Hạ, tôi vào trong trước nhé.
Nói xong, Tào Hiểu Vân rảo bước chạy lên phía trước.
Giám đốc sở Chu lúc này cũng hiểu ra một phần tình hình rồi, hai con mắt đờ đẫn khi nhìn thấy xe của Diệp Trạch Đào lái tới, các loại giấy phép thông hành của xe hiện lên, trong đó anh ta có biết một số. Bây giờ mới phát hiện trên xe có nhiều giấy thông hành như vậy, trên đầu Giám đốc sở Chu cũng xuất hiện những giọt mồ hôi rồi. Anh ta biết mình đã đắc tội với một nhân vật cỡ bự rồi.
Không hề biết về tình hình của bọn Diệp Trạch Đào, nhìn thấy Phương Di Mai bước vào theo, nên Tào Hiểu Vân và Hàn Mẫn cũng theo vào luôn.
Khi nghĩ tới mấy người ở thành phố này lại không thèm để ý đến một Phó giám đốc sở trên tỉnh như mình, muốn nổi giận mà lại không thể nổi giận lúc này, sắc mặt biến đổi không ngừng.
- Trợ lý Hạ, họ là những người như thế nào vậy?
Chu Minh Cao hỏi Hạ Phong một câu.
Vốn dĩ Hạ Phong đang lo lắng lại nghe Chu Minh Cao hỏi một câu như vậy, nghĩ tới có thể hôm nay tiền đồ của mình sẽ bị hủy hoại dưới tay của Chu Minh Cao, cơn giận trào lên trong lòng liền xông tới giơ tay đập Chu Minh Cao một đập.
/1075
|