Trong lúc hai người đang nói chuyện, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, tiếng gõ cửa vừa dứt, một cô gái quyến rũ như yêu tinh rất nhanh từ ngoài cửa đi vào.
Diệp Trạch Đào cũng coi như là nhìn qua quá nhiều gái đẹp rồi, thế nhưng, lúc nhìn thấy người đàn bà này, thực sự trong lòng đã thầm khen ngợi một tiếng, điểm đặc biệt nhất của người phụ nữ này chỉ có một, đó chính là tràn đầy tính khiêu khích đối với đàn ông.
Bất kể từ đâu đến đều có thể cảm nhận được trên người phụ nữ này toát ra một cảm giác làm cho người ta như muốn bùng nổ.
- Vị này chính là Chủ tịch thành phố Diệp sao?
Người đàn bà vừa tiến đến liền liếc mắt quyến rũ với Diệp Trạch Đào.
Cặp môi đỏ mọng đầy hấp dẫn lúc nói ra là một giọng nói nhẹ nhàng ngon ngọt, làm cho xương cốt Diệp Trạch Đào đều có chút tê dại đi.
Diệp Trạch Đào nghe tiếng nói, nhìn thêm một lần nữa, người đàn bà này thật quyến rũ, khuôn mặt cười tươi thật đẹp, một đôi mắt đẹp sắc và dài long lanh như nước vậy, dường như không có lúc nào đối với đàn ông là không lộ ra vẻ hấp dẫn cả.
Ánh mắt Diệp Trạch Đào vô tình lướt qua cái gáy trắng ngọc tao nhã kia, trong lòng cũng thầm ngưỡng mộ vóc dáng cực kỳ đẹp của người đàn bà này, khe ngực trắng mịn tràn đầy quyễn rũ, có vòng eo thon thả, thấp thoáng lay động,vẻ lôi cuốn trời cho, khiến ngưởi ta chỉ muôn ngay lập tức lao vào mà ngấu nghiến .
Một bộ sườn xám đỏ sát người đã đem những đường cong đầy đặn lả lướt của người đàn bà này lộ ra thật tinh tế, một đường xẻ dài kéo thẳng đến chỗ bắp đùi, trong lúc đi lại, cảnh xuân như ẩn như hiện , trêu ghẹo lòng người.
Nhìn thấy người đàn bà này tiến vào, Thi Minh Cương vội vàng đứng lên nói :
- Đến đây Tổng giám đốc Miêu, đây là Phó Chủ tịch Thành phố của chúng ta, Diệp Trạch Đào.
Cảm nhận được, lúc đối quay mặt vớingười đàn bà này, Thi Minh Cương có một cảm giác không tự nhiên.
- Đã sớm nghe nói Thành Phố Cừ Dương có một thị trưởng trẻ bảnh bao, hôm nay được nhìn thấy, quả nhiên so với lời đồn đại còn đẹp trai phong độ hơn nhiều, tôi tên Miêu Mị, được quen chủ tịch thật là hân hạnh.
Trong lúc người đàn bà ấy nói chuyện, đã đưa tay hướng về phía Diệp Trạch Đào.
Trong lòng Diệp Trạch Đào đối với người phụ nữ đột ngột xuất hiện này tuy là thầm khen ngợi, nhưng vẫn duy trì cảnh giác ,Thi Minh Cương gọi cô ta là Tổng giám đốc Miêu, có lẽ là ở nơi này cô ta là nhân vật quan trọng.
Nhìn thấy người đàn bà tiến lại bắt tay, Diệp Trạch Đào cũng mỉm cười giơ tay ra bắt.
Lúc hai người bắt tay, Diệp Trạch Đào phát hiện, ngón tay của người phụ nữ này rất dài.
Ánh mắt hướng về phía bàn tay kia, nhìn thấy là ngón tay thon dài ,hình dáng mỗi đầu ngón tay đều rất tinh tế.
Nhìn thấy ngón tay của người phụ nữđàn bà này, trong đầu của Diệp Trạch Đào đột nhiên nghĩ tới khi tán gẫu, Trần Hỷ Toàn đã từng nói qua tướng mệnh học, dựa vào lời mà Trần Hỷ Toàn nói, bình thường, ngón tay cùng cái đó ở nửa thân dưới của con người có liên quan tới nhhau, cái đó của đàn ông càng dài, nếu như là đàn bà, cái đó cũng đi sâu thêm.
Cái đó của người đàn bà này rất sâu!
Không biết sau khi tiến vào thì sẽ có cảm giác tuyệt như thế nào nhỉ ?
Diệp Trạch Đào liền có một chút thất thần, vị trí của thân dưới kia đột nhiên có một chút thay đổi.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Diệp Trạch Đào liền lướt về hướng phía nửa thân dưới của người đàn bà kia.
Người đàn bà này dường như rất gợi cảm, ánh mắt của Diệp Trạch Đào tuy là di chuyển rất nhanh, nhưng cô ấy dường như có cảm giác, liền ừ một tiếng.
Thanh âm này khiến cho người ta nghe xong liền có cảm giác tới tận bên trong xương cốt. Thoáng một cái liền làm cho Diệp Trạch Đào tràn đầy xung mãn, ngay lập tức muốn đem người đàn bà này ấn xuống mà ngấu nghiến.
Không đợi Diệp Trạch Đào phản ứng kịp, ngón tay của người đàn bà cào một cái nhẹ nhàng ngay vào trong lòng bàn tay Diệp Trạch Đào.
Động tác nắm tay này của hai người cũng rất nhanh , trong nháy mắt đã xong chuyện như vậy rồi.
Cái cào nhẹ tới, lại lần nữa khiến cho trong lòng của Diệp Trạch Đào xao động dâng lên, tuy nhiên, rất nhanh , Diệp Trạch Đào liền phát hiện trong lòng biến đổi, lấy làm kinh hãi liền rút tay trở về.
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng giật mình tỉnh lại, mặt liền nóng lên.
Từ lúc người đàn bà này tiến vào, Diệp Trạch Đào mới phát hiện kích thước trong gian phòng dường như đều bị người đàn bà này khống chế cả, ngay cả mình cũng thiếu chút nữa tiến sâu vào.
Người đàn bà này thật lợi hại!
Diệp Trạch Đào cũng không tin mình có sự hấp dẫn như vậy, có thể vừa nhìn thấy liền đã hấp dẫn được người đàn bà đó, biết mình thiếu chút nữa là đổ rồi.
Vẻ quyến rũ thiên phú!
Người đàn bà này cũng không biết là người đàn bà như thế nào. Thậm chí có khả năng lớn như vậy!
- Tổng giám đốc Miêu quá khen rồi!
Khôi phục thần trí, Diệp Trạch Đào trên mặt lại một lần nữa biểu lộ ra một dáng vẻ thản nhiên , khẽ mỉn cười nói.
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, trong ánh mắt của người đàn bà này cũng lộ ra một ít kinh ngạc.
Đương nhiên là tràn đầy tự tin đối với vẻ đẹp của mình, Miêu Mị tin tưởng dựa vào vẻ quyến rũ tự nhiên của mình, ít người đàn ông nào có thể thoát khỏi lòng bàn tay của mình. Hôm nay lúc tiến vào nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Trạch Đào cũng ngoài dự tính của ả, Diệp Trạch Đào này so với trong ảnh mình được nhìn thấy còn đẹp trai hơn nhiều, đặc biệt là từ trên người Diệp Trạch Đào không ngờ tỏa ra một loại khí phách khác người, toàn thân trên dưới tràn đầy nam tính, đây là điều mình chưa từng thấy trên người những người đàn ông ả đã gặp.
Ngồi lên vị trí quan to, có rất ít người trẻ tuổi làm được, thật là không ngờ tới là Phó chủ tịch thành phố Diệp Trạch Đào lại còn trẻ như vậy, đều này đối với Miêu Mị có sức hấp dẫn lớn.
Ngoài ý muốn nhất vẫn là Diệp Trạch Đào vậy mà vẫn không bị mình mê hoặc.
Điều này làm cho trong lòng Miêu Mị có chút không phục.
Thi Minh Cương đã sớm biết chuyện của người đàn bà này, người đàn bà này cũng không phải là nhân vật mà người bình thường có thể dây vào, Thi Minh Cương mặc dù trong lòng cũng có ý muốn, nhưng cũng biết nặng nhẹ , nên cũng không làm liều.
- Tổng giám đốc Miêu đến thật đúng lúc, vừa hay, Diệp Trạch Đào còn đang ở cùng tôi trò truyện về tình hình ở nơi này, tổng giám đốc Miêu Tổng sao không dẫn Trạch Đào đi xem xung quanh một chút chứ?
Khe khẽ cười một tiếng, Miêu Mị nói:
- Được , em đang muốn mời Chủ tịch Diệp chỉ đạo cho chúng em, Bí thư Thi , anh còn bận , em đi cùng Chủ tịch Diệp là được rồi.
Thi Minh Cương liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, có Tổng giám đốc Miêu đi cùng , tôi đi ngâm suối nước nóng một lúc.
Diệp Trạch Đào biết Miêu Mị này cũng là một nhân vật tầm cỡ, cũng mỉm cười nói:
- Xem ra Thi Bí thư rất thích đến đây tắm nước nóng, anh đi đi, tôi không làm ảnh hưởng anh đâu.
Thi Minh Cương đưa cánh tay vỗ vai Diệp Trạch Đào một cái, mới đi ra ngoài.
Thi Minh Cương vừa đi, Miêu Mị liền cười nói:
- Chủ tịch Diệp xin mời đi theo em, em mời anh xem mấy phòng vinh dự của chúng em.
Nơi này còn có phòng VIP sao?
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên, chỗ như thế lại vẫn còn những phòng vinh dự!
Nhìn thấy dáng vẻ Diệp Trạch Đào , Miêu Mị cũng không giải thích, liền làm thêm một động tác tay mời, Diệp Trạch Đào theo cô ta cùng đi ra ngoài.
Ngày hôm nay sau khi đến nơi này, Diệp Trạch Đào cảm thấy rất nhiều việc đều vượt qua sức tưởng tượng của mình , cũng muốn hiểu càng nhiều tình hình ở đây, liền cười nói:
- Vậy thì phiền Tổng giám đốc Miêu rồi.
Lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn, khẽ cười một tiếng, Miêu Mị nói:
- Xem Chủ tịch Diệp nói kìa, cùng với một người đẹp trai đi thăm nơi này, đấy là vinh hạnh của em.
Người đàn bà này rất biết nói chuyện , mỗi câu đều có thể chạm tới tận đáy lòng của mình!
Diệp Trạch Đào liền cùng với Miêu Mị bước ra ngoài.
Thanh âm điếc tai nhức óc truyền vào tai khi hai người ra khỏi phòng, cơ thể Miêu Mị này liền nhanh chóng vặn vẹo vài cái , Miêu cười híp mắt nói với Diệp Trạch Đào :
- Chủ tịch Diệp, chúng ta đều là người trẻ tuổi, chi bằng, cùng nhảy một chút đi?
Nhìn bên trong vũ trường múa may có một số người rất vui, lại nhìn người đàn bà này, Diệp Trạch Đào nói:
- Hay là thôi đi.
Chỉ thấy nhịp điệu của Miêu Mị, lưng rất nhanh vừa vặn vẹo mấy cái, do cùng Diệp Trạch Đào dựa sát vào nhau, cơ thể cô ta càng khoa trương lắc lắc vây quanh Diệp Trạch Đào, đôi khi lại cọ xát trên người Diệp Trạch Đào , còn đặc biệt hơn là có mấy động tác mê người lại cũng cọ xát khe khẽ vào trên đùi Diệp Trạch Đào.
Mặc dù là vậy , Miêu Mị cũng không quá tức giận, cũng chỉ biểu hiện như vậy, bộ dạng tiếc nuối nói:
- Đáng tiếc, cùng Chủ tịch Diệp cùng nhảy múa là vinh hạnh của em.
Nói xong câu này, cũng không nhảy nữa , mà là đứng lên trước mặt Diệp Trạch Đào sôi nổi nói:
- Đi thôi,em dẫn chủ tịch đi thăm một chút nũa.
Thật lợi hại!
Trong các phụ nữ của Diệp Trạch Đào thì Trịnh Tiểu Nhu là một phụ nữ quyến rũ, nhưng, lấy Miêu Mị này so sánh với nhau, thì căn bản là không đáng là gì cả.
Chứng kiến người đàn bà này làm việc đến độ chắc chắn thành công, Diệp Trạch Đào lại cẩn thận thêm một chút.
Hai người rất nhanh đi tới một gian phòng có ánh đèn sáng tỏ, liếc nhìn qua , trong căn phòng này cũng là một nơi không có gì đặc biệt, chỉ có một số tấm hình chụp các loại đồ vật này nọ.
Đối diện cửa, là một tấm ảnh chụp mặt trời phóng to.
Miêu Mị mỉm cười nói :
- Phùng chủ tịch là người lãnh đạo lâu năm của tỉnh Tây Giang, ông ấy từ trước tới nay đối với việc mở rộng nơi đây của chúng tôi đặc biệt quan tâm!
Diệp Trạch Đào nhẹ gật đầu, liền hướng về tấm ảnh chụp thứ hai, lúc nhìn tấm ảnh này , trong lòng Diệp Trạch Đào choáng váng không ngờ là ảnh chụp của một người lính.
- Vị này là Tổng tư lệnh Bàng Đại Quân, Diệp chủ tịch có lẽ đã nghe qua rồi chứ?
Không ngờ là Bàng Đại Quân!
Trong lúc này Diệp Trạch Đào rất ngạc nhiên, là cha của Bàng Chân!
Trên mặt Miêu Mị lộ ra một nụ cười nói:
- Rất nhiều vị lãnh đạo đều quan tâm tới phát triển của chúng tôi nơi đây, anh xem bức ảnh này...
Nghe Miêu Mị giới thiệu , tâm trạng trong lòng Diệp Trạch Đào khó có lời nào tả nổi, rất kinh ngạc!
Đây là bức số một tỉnh ủy chúng ta!
Lúc nhìn thấy ảnh chụp Ngụy Càn Sơn, trong lòng Diệp Trạch Đào đã có chút chết lặng, mấy người lớn mạnh như vậy đều có ảnh ở đây cả, mặc dù trong ảnh chụp không ra tình hình gì, nhưng, Diệp Trạch Đào cũng hiểu rất rõ, những người tài giỏi này là đại cổ đông ở đây, cũng mới là chủ nhân đích thực của nơi này, trả trách Thi Minh Cương muốn mình đến phòng vinh dự xem một chút.
Diệp Trạch Đào cũng nhìn ra được, cái phòng vinh dự cũng không mở của ra đối ngoại, cửa đều đóng , cũng là có những người như mình xuất hiện mới mở ra, hiện tại mình coi là hiểu rõ thế lực hùng mạnh của nơi này.
Đây là muốn dùng phương thức như vậy phơi ra lực lượng hùng mạnh của bọn họ, đây là một loại đe dọa!
Vẫn luôn âm thầm quan sát đến Diệp Trạch Đào, khóe miệng Miêu Mị đã lộ ra một nụ cười thản nhiên, cô biết chắc rất nhiều người đến nhìn thấy được tình hình ở đây đều thay đổi ý kiến.
Bất kể lúc nào, lực lượng biểu hiện ra mới là nhất, có biểu hiền ra như vậy, cô tin tưởng Diệp Trạch Đào thông minh như vậy, anh sẽ có một lựa chọn chính xác.
Diệp Trạch Đào cũng coi như là nhìn qua quá nhiều gái đẹp rồi, thế nhưng, lúc nhìn thấy người đàn bà này, thực sự trong lòng đã thầm khen ngợi một tiếng, điểm đặc biệt nhất của người phụ nữ này chỉ có một, đó chính là tràn đầy tính khiêu khích đối với đàn ông.
Bất kể từ đâu đến đều có thể cảm nhận được trên người phụ nữ này toát ra một cảm giác làm cho người ta như muốn bùng nổ.
- Vị này chính là Chủ tịch thành phố Diệp sao?
Người đàn bà vừa tiến đến liền liếc mắt quyến rũ với Diệp Trạch Đào.
Cặp môi đỏ mọng đầy hấp dẫn lúc nói ra là một giọng nói nhẹ nhàng ngon ngọt, làm cho xương cốt Diệp Trạch Đào đều có chút tê dại đi.
Diệp Trạch Đào nghe tiếng nói, nhìn thêm một lần nữa, người đàn bà này thật quyến rũ, khuôn mặt cười tươi thật đẹp, một đôi mắt đẹp sắc và dài long lanh như nước vậy, dường như không có lúc nào đối với đàn ông là không lộ ra vẻ hấp dẫn cả.
Ánh mắt Diệp Trạch Đào vô tình lướt qua cái gáy trắng ngọc tao nhã kia, trong lòng cũng thầm ngưỡng mộ vóc dáng cực kỳ đẹp của người đàn bà này, khe ngực trắng mịn tràn đầy quyễn rũ, có vòng eo thon thả, thấp thoáng lay động,vẻ lôi cuốn trời cho, khiến ngưởi ta chỉ muôn ngay lập tức lao vào mà ngấu nghiến .
Một bộ sườn xám đỏ sát người đã đem những đường cong đầy đặn lả lướt của người đàn bà này lộ ra thật tinh tế, một đường xẻ dài kéo thẳng đến chỗ bắp đùi, trong lúc đi lại, cảnh xuân như ẩn như hiện , trêu ghẹo lòng người.
Nhìn thấy người đàn bà này tiến vào, Thi Minh Cương vội vàng đứng lên nói :
- Đến đây Tổng giám đốc Miêu, đây là Phó Chủ tịch Thành phố của chúng ta, Diệp Trạch Đào.
Cảm nhận được, lúc đối quay mặt vớingười đàn bà này, Thi Minh Cương có một cảm giác không tự nhiên.
- Đã sớm nghe nói Thành Phố Cừ Dương có một thị trưởng trẻ bảnh bao, hôm nay được nhìn thấy, quả nhiên so với lời đồn đại còn đẹp trai phong độ hơn nhiều, tôi tên Miêu Mị, được quen chủ tịch thật là hân hạnh.
Trong lúc người đàn bà ấy nói chuyện, đã đưa tay hướng về phía Diệp Trạch Đào.
Trong lòng Diệp Trạch Đào đối với người phụ nữ đột ngột xuất hiện này tuy là thầm khen ngợi, nhưng vẫn duy trì cảnh giác ,Thi Minh Cương gọi cô ta là Tổng giám đốc Miêu, có lẽ là ở nơi này cô ta là nhân vật quan trọng.
Nhìn thấy người đàn bà tiến lại bắt tay, Diệp Trạch Đào cũng mỉm cười giơ tay ra bắt.
Lúc hai người bắt tay, Diệp Trạch Đào phát hiện, ngón tay của người phụ nữ này rất dài.
Ánh mắt hướng về phía bàn tay kia, nhìn thấy là ngón tay thon dài ,hình dáng mỗi đầu ngón tay đều rất tinh tế.
Nhìn thấy ngón tay của người phụ nữđàn bà này, trong đầu của Diệp Trạch Đào đột nhiên nghĩ tới khi tán gẫu, Trần Hỷ Toàn đã từng nói qua tướng mệnh học, dựa vào lời mà Trần Hỷ Toàn nói, bình thường, ngón tay cùng cái đó ở nửa thân dưới của con người có liên quan tới nhhau, cái đó của đàn ông càng dài, nếu như là đàn bà, cái đó cũng đi sâu thêm.
Cái đó của người đàn bà này rất sâu!
Không biết sau khi tiến vào thì sẽ có cảm giác tuyệt như thế nào nhỉ ?
Diệp Trạch Đào liền có một chút thất thần, vị trí của thân dưới kia đột nhiên có một chút thay đổi.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Diệp Trạch Đào liền lướt về hướng phía nửa thân dưới của người đàn bà kia.
Người đàn bà này dường như rất gợi cảm, ánh mắt của Diệp Trạch Đào tuy là di chuyển rất nhanh, nhưng cô ấy dường như có cảm giác, liền ừ một tiếng.
Thanh âm này khiến cho người ta nghe xong liền có cảm giác tới tận bên trong xương cốt. Thoáng một cái liền làm cho Diệp Trạch Đào tràn đầy xung mãn, ngay lập tức muốn đem người đàn bà này ấn xuống mà ngấu nghiến.
Không đợi Diệp Trạch Đào phản ứng kịp, ngón tay của người đàn bà cào một cái nhẹ nhàng ngay vào trong lòng bàn tay Diệp Trạch Đào.
Động tác nắm tay này của hai người cũng rất nhanh , trong nháy mắt đã xong chuyện như vậy rồi.
Cái cào nhẹ tới, lại lần nữa khiến cho trong lòng của Diệp Trạch Đào xao động dâng lên, tuy nhiên, rất nhanh , Diệp Trạch Đào liền phát hiện trong lòng biến đổi, lấy làm kinh hãi liền rút tay trở về.
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng giật mình tỉnh lại, mặt liền nóng lên.
Từ lúc người đàn bà này tiến vào, Diệp Trạch Đào mới phát hiện kích thước trong gian phòng dường như đều bị người đàn bà này khống chế cả, ngay cả mình cũng thiếu chút nữa tiến sâu vào.
Người đàn bà này thật lợi hại!
Diệp Trạch Đào cũng không tin mình có sự hấp dẫn như vậy, có thể vừa nhìn thấy liền đã hấp dẫn được người đàn bà đó, biết mình thiếu chút nữa là đổ rồi.
Vẻ quyến rũ thiên phú!
Người đàn bà này cũng không biết là người đàn bà như thế nào. Thậm chí có khả năng lớn như vậy!
- Tổng giám đốc Miêu quá khen rồi!
Khôi phục thần trí, Diệp Trạch Đào trên mặt lại một lần nữa biểu lộ ra một dáng vẻ thản nhiên , khẽ mỉn cười nói.
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, trong ánh mắt của người đàn bà này cũng lộ ra một ít kinh ngạc.
Đương nhiên là tràn đầy tự tin đối với vẻ đẹp của mình, Miêu Mị tin tưởng dựa vào vẻ quyến rũ tự nhiên của mình, ít người đàn ông nào có thể thoát khỏi lòng bàn tay của mình. Hôm nay lúc tiến vào nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Trạch Đào cũng ngoài dự tính của ả, Diệp Trạch Đào này so với trong ảnh mình được nhìn thấy còn đẹp trai hơn nhiều, đặc biệt là từ trên người Diệp Trạch Đào không ngờ tỏa ra một loại khí phách khác người, toàn thân trên dưới tràn đầy nam tính, đây là điều mình chưa từng thấy trên người những người đàn ông ả đã gặp.
Ngồi lên vị trí quan to, có rất ít người trẻ tuổi làm được, thật là không ngờ tới là Phó chủ tịch thành phố Diệp Trạch Đào lại còn trẻ như vậy, đều này đối với Miêu Mị có sức hấp dẫn lớn.
Ngoài ý muốn nhất vẫn là Diệp Trạch Đào vậy mà vẫn không bị mình mê hoặc.
Điều này làm cho trong lòng Miêu Mị có chút không phục.
Thi Minh Cương đã sớm biết chuyện của người đàn bà này, người đàn bà này cũng không phải là nhân vật mà người bình thường có thể dây vào, Thi Minh Cương mặc dù trong lòng cũng có ý muốn, nhưng cũng biết nặng nhẹ , nên cũng không làm liều.
- Tổng giám đốc Miêu đến thật đúng lúc, vừa hay, Diệp Trạch Đào còn đang ở cùng tôi trò truyện về tình hình ở nơi này, tổng giám đốc Miêu Tổng sao không dẫn Trạch Đào đi xem xung quanh một chút chứ?
Khe khẽ cười một tiếng, Miêu Mị nói:
- Được , em đang muốn mời Chủ tịch Diệp chỉ đạo cho chúng em, Bí thư Thi , anh còn bận , em đi cùng Chủ tịch Diệp là được rồi.
Thi Minh Cương liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, có Tổng giám đốc Miêu đi cùng , tôi đi ngâm suối nước nóng một lúc.
Diệp Trạch Đào biết Miêu Mị này cũng là một nhân vật tầm cỡ, cũng mỉm cười nói:
- Xem ra Thi Bí thư rất thích đến đây tắm nước nóng, anh đi đi, tôi không làm ảnh hưởng anh đâu.
Thi Minh Cương đưa cánh tay vỗ vai Diệp Trạch Đào một cái, mới đi ra ngoài.
Thi Minh Cương vừa đi, Miêu Mị liền cười nói:
- Chủ tịch Diệp xin mời đi theo em, em mời anh xem mấy phòng vinh dự của chúng em.
Nơi này còn có phòng VIP sao?
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên, chỗ như thế lại vẫn còn những phòng vinh dự!
Nhìn thấy dáng vẻ Diệp Trạch Đào , Miêu Mị cũng không giải thích, liền làm thêm một động tác tay mời, Diệp Trạch Đào theo cô ta cùng đi ra ngoài.
Ngày hôm nay sau khi đến nơi này, Diệp Trạch Đào cảm thấy rất nhiều việc đều vượt qua sức tưởng tượng của mình , cũng muốn hiểu càng nhiều tình hình ở đây, liền cười nói:
- Vậy thì phiền Tổng giám đốc Miêu rồi.
Lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn, khẽ cười một tiếng, Miêu Mị nói:
- Xem Chủ tịch Diệp nói kìa, cùng với một người đẹp trai đi thăm nơi này, đấy là vinh hạnh của em.
Người đàn bà này rất biết nói chuyện , mỗi câu đều có thể chạm tới tận đáy lòng của mình!
Diệp Trạch Đào liền cùng với Miêu Mị bước ra ngoài.
Thanh âm điếc tai nhức óc truyền vào tai khi hai người ra khỏi phòng, cơ thể Miêu Mị này liền nhanh chóng vặn vẹo vài cái , Miêu cười híp mắt nói với Diệp Trạch Đào :
- Chủ tịch Diệp, chúng ta đều là người trẻ tuổi, chi bằng, cùng nhảy một chút đi?
Nhìn bên trong vũ trường múa may có một số người rất vui, lại nhìn người đàn bà này, Diệp Trạch Đào nói:
- Hay là thôi đi.
Chỉ thấy nhịp điệu của Miêu Mị, lưng rất nhanh vừa vặn vẹo mấy cái, do cùng Diệp Trạch Đào dựa sát vào nhau, cơ thể cô ta càng khoa trương lắc lắc vây quanh Diệp Trạch Đào, đôi khi lại cọ xát trên người Diệp Trạch Đào , còn đặc biệt hơn là có mấy động tác mê người lại cũng cọ xát khe khẽ vào trên đùi Diệp Trạch Đào.
Mặc dù là vậy , Miêu Mị cũng không quá tức giận, cũng chỉ biểu hiện như vậy, bộ dạng tiếc nuối nói:
- Đáng tiếc, cùng Chủ tịch Diệp cùng nhảy múa là vinh hạnh của em.
Nói xong câu này, cũng không nhảy nữa , mà là đứng lên trước mặt Diệp Trạch Đào sôi nổi nói:
- Đi thôi,em dẫn chủ tịch đi thăm một chút nũa.
Thật lợi hại!
Trong các phụ nữ của Diệp Trạch Đào thì Trịnh Tiểu Nhu là một phụ nữ quyến rũ, nhưng, lấy Miêu Mị này so sánh với nhau, thì căn bản là không đáng là gì cả.
Chứng kiến người đàn bà này làm việc đến độ chắc chắn thành công, Diệp Trạch Đào lại cẩn thận thêm một chút.
Hai người rất nhanh đi tới một gian phòng có ánh đèn sáng tỏ, liếc nhìn qua , trong căn phòng này cũng là một nơi không có gì đặc biệt, chỉ có một số tấm hình chụp các loại đồ vật này nọ.
Đối diện cửa, là một tấm ảnh chụp mặt trời phóng to.
Miêu Mị mỉm cười nói :
- Phùng chủ tịch là người lãnh đạo lâu năm của tỉnh Tây Giang, ông ấy từ trước tới nay đối với việc mở rộng nơi đây của chúng tôi đặc biệt quan tâm!
Diệp Trạch Đào nhẹ gật đầu, liền hướng về tấm ảnh chụp thứ hai, lúc nhìn tấm ảnh này , trong lòng Diệp Trạch Đào choáng váng không ngờ là ảnh chụp của một người lính.
- Vị này là Tổng tư lệnh Bàng Đại Quân, Diệp chủ tịch có lẽ đã nghe qua rồi chứ?
Không ngờ là Bàng Đại Quân!
Trong lúc này Diệp Trạch Đào rất ngạc nhiên, là cha của Bàng Chân!
Trên mặt Miêu Mị lộ ra một nụ cười nói:
- Rất nhiều vị lãnh đạo đều quan tâm tới phát triển của chúng tôi nơi đây, anh xem bức ảnh này...
Nghe Miêu Mị giới thiệu , tâm trạng trong lòng Diệp Trạch Đào khó có lời nào tả nổi, rất kinh ngạc!
Đây là bức số một tỉnh ủy chúng ta!
Lúc nhìn thấy ảnh chụp Ngụy Càn Sơn, trong lòng Diệp Trạch Đào đã có chút chết lặng, mấy người lớn mạnh như vậy đều có ảnh ở đây cả, mặc dù trong ảnh chụp không ra tình hình gì, nhưng, Diệp Trạch Đào cũng hiểu rất rõ, những người tài giỏi này là đại cổ đông ở đây, cũng mới là chủ nhân đích thực của nơi này, trả trách Thi Minh Cương muốn mình đến phòng vinh dự xem một chút.
Diệp Trạch Đào cũng nhìn ra được, cái phòng vinh dự cũng không mở của ra đối ngoại, cửa đều đóng , cũng là có những người như mình xuất hiện mới mở ra, hiện tại mình coi là hiểu rõ thế lực hùng mạnh của nơi này.
Đây là muốn dùng phương thức như vậy phơi ra lực lượng hùng mạnh của bọn họ, đây là một loại đe dọa!
Vẫn luôn âm thầm quan sát đến Diệp Trạch Đào, khóe miệng Miêu Mị đã lộ ra một nụ cười thản nhiên, cô biết chắc rất nhiều người đến nhìn thấy được tình hình ở đây đều thay đổi ý kiến.
Bất kể lúc nào, lực lượng biểu hiện ra mới là nhất, có biểu hiền ra như vậy, cô tin tưởng Diệp Trạch Đào thông minh như vậy, anh sẽ có một lựa chọn chính xác.
/1075
|