Tại văn phòng làm việc của Thi Minh Cương, Thi Minh Cương đưa cho Diệp Trạch Đào một điếu thuốc và nói:
- Trạch Đào à, việc của huyện cậu phải có dự tính mới phải, bây giờ lão Cố sắp về hưu, Nhiếp Tiểu Vĩ lại xảy ra chuyện, thành ủy phải chuẩn bị điều chỉnh một chút. Tôi muốn nghe suy nghĩ của cậu.
Vừa mới trao đổi cùng với Tần Lệ Quyên xong, Thi Minh Cương liền gọi Diệp Trạch Đào vào.
Diệp Trạch Đào ước chừng Phương Siêu Minh đã tiến hành trao đổi với Thi Minh Cương. Đây là Thi Minh Cương yêu cầu được sự ủng hộ của mình, đến để cùng trao đổi ý kiến.
Lúc nhìn về phía Thi Minh Cương, Diệp Trạch Đào cảm thấy Thi Minh Cương cũng rất khó, số phiếu trên tay Ủy viên thường vụ không chiếm đa số. Nếu muốn nắm trong tay thành phố Cừ Dương thì không thể không cân bằng mọi phía được.
- Bí thư Thi nói đúng, lão Cố cũng là người sắp về hưu, trước khi nghỉ hưu, lão Cố đề cử đồng chí Cam Lệ Bình.
Nếu biết trước Thi Minh Cương tìm mình đến vì mục đích này, Diệp Trạch Đào đã trực tiếp nói ra người mình tiến cử.
- Cam Lệ Bình?
Thi Minh Cương bắt đầu suy tư.
- Cậu thấy thế nào?
- Theo lý thuyết, đồng chí Cam Lệ Bình là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, việc đảm nhiệm chức Phó bí thư huyện ủy không phải quá cần thiết, tuy nhiên các phương diện về tố chất của đồng chí này không tệ, đã phối hợp công việc một lần rồi. Suy xét đến sự phát triển của huyện Lục Thương, về mọi mặt đồng chí đảm nhiệm chức Phó bí thư đều hợp tác ăn ý, áp lực công việc của tôi cũng giảm đi nhiều.
Thi Minh Cương khẽ gật đầu nói:
- Được, như vậy dựa vào xếp hạng trước. Nếu như đồng chí Cam Lệ Bình đảm nhiệm chức Phó bí thư huyện ủy thì công việc Ủy ban Kỷ luật ai sẽ làm?
- Kiều Ứng Xương hoàn toàn có thể đảm nhiệm được.
Thi Minh Cương liền mỉm cười nói:
- Đại quản gia của anh đều đã được điều đi cả rồi, ai sẽ đảm nhiệm công việc đại quản gia?
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Thi bí thư, còn một việc vẫn không tốt lắm mà tôi chưa nói ra, bây giờ có lẽ nên nói ra rồi.
Thi Minh Cương sửng sốt nói:
- Sự việc gì vậy?
- Thi bí thư, là thế này, thật ra năng lực đồng chí Phương Minh Dũng, lái xe của tôi cũng rất tốt.
Thi Minh Cương tỏ vẻ coi trọng đối với người lái xe này của Diệp Trạch Đào. Mặc dù anh ta biết một chút tình hình nhưng cũng không phải quá rõ nội tình, liền nhìn về Diệp Trạch Đào.
- Thi bí thư, có một lần khi tôi đi Nam Hải gặp Hoa Uy, Hoa Uy đang nghe tình hình phát triển huyện Lục Thương của tôi, đã để cho đồng chí cảnh vệ Phương Minh Dũng đi vào cùng với tôi. Tuy rằng anh ta đi cùng với tôi, thực ra tất cả hồ sơ của anh ta đều ở Trung Ương. Đồng chí Phương Minh Dũng từ Cục Cảnh vệ trung ương chuyển về địa phương.
Thi Minh Cương nghe đến đó thì hai mắt đều đã mở to ra, Phương Minh Dũng chính là vệ sỹ của Hoa Uy!
Hoa Uy đã đưa tất cả vệ sỹ cho Diệp Trạch Đào, lẽ nào nói Diệp Trạch Đào là người tuyển chọn của Hoa Uy sao?
Nếu đúng như vậy, chính mình phải xem lại mối quan hệ của Diệp Trạch Đào. Không chừng Diệp Trạch Đào sẽ có bước phát triển lớn sau này.
Còn tưởng đến công tác tại huyện Lục Thương là lúc trung ương đã định rồi, Thi Minh Cương càng cảm thấy những phỏng đoán của mình càng có khả năng đúng.
Việc này với tác động của anh ta quả thực không nhỏ, hoàn toàn không thể ngờ rằng anh ta chính là một người có nguồn gốc như vậy.
Tuy nhiên trước đây cũng đã biết rằng Phương Minh Dũng đến từ quân đội. Lại cũng chỉ nghĩ là quan hệ bên cha vợ của Diệp Trạch Đào. Cũng thật không ngờ rằng sẽ là bối cảnh như vậy.
- Là như thế này hả!
Thi Minh Cương tính toán cái được mất của sự việc, ý tứ của Diệp Trạch Đào rất rõ ràng rồi. Cấp bậc của Phương Minh Dũng rất cao, nếu như nói chuyển ngành về địa phương, người ta cho một xuất ở huyện cũng không phải là việc khó. Lúc này Diệp Trạch Đào cũng đã biểu hiện rõ muốn Phương Minh Dũng đảm nhiệm chức Trưởng ban thư kí Huyện ủy, việc này làm cho người ta không thể nghĩ thông được.
Châm một điếu thuốc, Thi Minh Cương cau mày nói:
- Anh ta vẫn luôn là người lái xe, đột nhiên đưa anh ta lên ghế Trưởng ban thư kí Huyện ủy, việc này khiến người ta khó chấp nhận được, có thể bị dư luận phản đối không?
Thi Minh Cương lúc nói cũng thể hiện rất cẩn thận.
Thật ra, Diệp Trạch Đào cũng không thực sự muốn đưa Phương Minh Dũng lên vị trí Trưởng ban thư kí Huyện ủy, chỉ là muốn mượn việc này làm rõ thân phận của Phương Minh Dũng, khiến cho Thi Minh Cương biết rằng bên cạnh anh ta còn có một nhân tài. Mục đích làm như vậy cũng là để cho Thi Minh Cương thấy ý tứ thân cận.
Đồng thời, Diệp Trạch Đào cũng nghĩ cách hôm nay đến đàm phán bảng giá, để lộ ra một vài bối cảnh của bản thân mới phải.
- Bí thư Thi nói cũng đúng, việc này là do tôi thiếu suy xét rồi!
Thi Minh Cương nếu như đã biết thân phận của Phương Minh Dũng rồi cũng không thể không dùng, một nhân tài như vậy mà không dùng thì quả là tổn thất của chính mình rồi.
- Như vậy đi, hãy nói đến cấp bậc của Phương Minh Dũng trước, anh ta còn đi cùng với cậu, nhưng nhất định phải dùng được đồng chí này!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Tôi có thể liên kết với các đồng chí một thời gian, tạm thời chưa thể chuyển nghề được!
Thi Minh Cương nhìn Diệp Trạch Đào, cảm thấy mình đối với nhận thức của Diệp Trạch Đào đã tăng lên, Bí thư huyện ủy dùng vệ sỹ của Trung Nam Hải, việc này đủ để cho thấy sự coi trọng của thượng cấp với Diệp Trạch Đào rồi. Hôm nay, Diệp Trạch Đào nói ra việc này rồi, cũng là biểu hiện trung thành đối với mình!
Thi Minh Cương thêm một lần cảm thấy phải tăng cường lôi kéo Diệp Trạch Đào.
- Như vậy đi, đặc thù của huyện Lục Thương, Thành ủy đang nghiên cứu vấn đề trong bộ máy của huyện Lục Thương, hay là lấy kiến nghị của cậu làm chủ, cậu hãy mau chóng đưa ra danh sách đề cử đi.
Thi Minh Cương cũng không muốn suy nghĩ thêm việc tranh giành lợi lộc của huyện Lục Thương nữa.
Đưa ánh mắt nhìn vào người Diệp Trạch Đào, trong lòng Thi Minh Cương suy nghĩ, huyện Lục Thương đã trở thành địa điểm tranh giành, mình trong chuyện này cũng dốc sức ủng hộ Diệp Trạch Đào, nếu làm hỏng chuyện thí điểm của huyện Lục Thương , người đầu tiên trung ương muốn xử lý chính là mình.
Nghĩ đến đây, thậm chí Thi Minh Cương còn có cách nghĩ cách xa huyện Lục Thương, địa phương này quá nguy hiểm rồi.
- Bí thư Thi, tôi có một suy nghĩ như thế này, ông xem có thỏa đáng hay không, do đồng chí Cam Lệ Bình đảm nhiệm chức Phó bí thư huyện ủy, đồng chí Kiều Ứng Xương đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thường trực huyện, đồng chí Lí Tiến Lâm đảm nhiệm chức Bí thư huyện ủy, vốn là thư kí Cục trưởng cục Tài chính, về phần ứng cử viên Phó thường trực huyện ủy do Củng Nặc Bội tới đảm nhiệm.
Nếu như việc này ở tại thời điểm trước khi Diệp Trạch Đào chưa từng để lộ thân phận của Phương Minh Dũng, Thi Minh Cương có thể sẽ có cách nhúng tay vào. Hiện tại, sau khi đã biết Diệp Trạch Đào có thể dùng tới vệ sỹ của Trung Nam Hải, trong lòng Thi Minh Cương đã có chút kính nể, trong lòng nghĩ rằng đối với người này không nên đắc tội, trước mắt vẫn cần giữ quan hệ tốt, phải hướng nhìn đến tương lai mới phải.
- Được, tôi đồng ý với suy nghĩ của cậu, đối với tình hình đặc biệt của huyện Lục Thương, mục tiêu chỉ có một là phải dốc toàn lực để làm tốt.
Diệp Trạch Đào nói:
- Được, được sự ủng hộ của Bí thư Thi, công việc của chúng tôi cũng dễ dàng triển khai.
- Trạch Đào, có một tình hình như thế này, cậu cũng là Ủy viên thường vụ tỉnh rồi, không biết đối với bước tiếp theo của ứng cử viên Phó bí thư tỉnh ủy cậu có ý kiến gì không?
- Bí thư Thi, ông cũng biết đấy, tôi kì thực cũng chưa quen thuộc với tình hình của thành phố Cừ Dương, tỉnh ủy phân công tôi phụ trách công việc này cũng không rõ ràng, bây giờ ý tưởng của tôi là đem công việc được phân công làm hết sức mình, việc đầu tư là việc lớn, đáng tiếc là từ sau khi Cục xúc tiến đầu tư xảy ra vấn đề, toàn bộ Cục xúc tiến đầu tư đang hỗn loạn, tôi đang suy nghĩ đến việc đào tạo nhân tài từ tỉnh ngoài, về việc của tỉnh ủy, tôi nghe theo Bí thư Thi.
Nghe Diệp Trạch Đào nói như vậy, Thi Minh Cương thầm thở phào nhẹ nhõm. Diệp Trạch Đào có thái độ như vậy là rất tốt, đối với bộ máy lựa chọn ứng cử viên, anh ta rõ ràng là bày tỏ thái độ đứng về phía mình. Về phần phân công công việc của anh ta, anh ta cũng đưa ra yêu cầu, cần mình ủng hộ, đây cũng không phải là một việc lớn.
Trong lúc Thi Minh Cương đang suy nghĩ sâu xa thì Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói:
- Có một chuyện tôi muốn báo cáo với Bí thư Thi một chút, Bí thư có biết Điền Lâm Hỉ không?
Thi Minh Cương gật đầu nói:
- Ông Điền đã nghỉ hưu rồi nhưng sức ảnh hưởng của ông vẫn còn rất lớn.
- Bí thư, có một chuyện, ông Điền là thầy của tôi, đồng chí Lỗ Tái Minh ủy viên chính trị quân khu của tỉnh là cấp dưới cũ của ông Điền.
Con mắt Thi Minh Cương càng sáng hơn.
Nếu như nói vừa rồi xuất phát điểm lôi kéo Diệp Trạch Đào chỉ là hi vọng thêm một phiếu bầu, Diệp Trạch Đào thốt ra lời này thì phân lượng của Diệp Trạch Đào lại tăng lên một số lớn rồi. Hơn nữa, một phiếu của Lỗ Tái Minh, lực lượng ủng hộ mình ở tỉnh ủy đã tăng nhiều, đây là chuyện vui ngoài ý muốn rồi!
Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ bất ngờ của Thi Minh Cương như vậy, Diệp Trạch Đào lặng lẽ lắc đầu. Phương Siêu Minh đi đâu cũng dương dương tự đắc là con trai của Phương Quốc Quân, Trần Đại Tường lại rêu rao hắn là thông gia của Vi Hoành Thạch, chính mình trong tình huống như vậy cũng không thể không để cho Thi Minh Cương nhìn đến lực lượng của mình. Chỉ có biểu hiện ra một vài lực lượng thích hợp, như vậy mới có thể tranh thủ được càng nhiều lợi ích.
Thi Minh Cương lúc này đối với việc mình làm cũng có một chút lòng tin, nói với Diệp Trach Đào:
- Trạch Đào, tôi suy nghĩ một chút, suy nghĩ đến cục diện ổn định thành phố Cừ Dương, người được lựa chọn làm phó bí thư tỉnh ủy vẫn là đồng chí Tần Lệ Quyên. Trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy còn phải có kinh nghiệm, quen thuộc với các đồng chí trong khối đến để đảm đương công việc, đương nhiệm chức Phó trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy cũng không tệ, đưa cô ấy báo lên trên, cậu thấy thế nào?
Diệp Trạch Đào rất chân thành nói:
- Bí thư Thi, tình hình của tỉnh ông quen thuộc nhất, tôi tin tưởng ông đã suy tính thật kỹ, chỉ cần Thi bí thư đồng ý, tôi cũng kiên quyết ủng hộ!
Thái độ này cũng rõ ràng rồi!
Thi minh Cương khẽ mỉm cười nói:
- Đương nhiên rồi, việc này còn phải được tập thể ý kiến, đặc biệt là ứng cử viên Phó bí thư tỉnh ủy. Tôi cho rằng còn phải dân chủ, chỉ có như vậy, chúng ta mới không còn tính phiến diện.
Lời nói này thật hoa mỹ, nếu như Diệp Trạch Đào không phải biết Tần Lệ Quyên còn tồn tại vấn đề, Thi Minh Cương muốn dùng biểu quyết tập thể để làm tấm bia đỡ đạn, còn thật ra Thi Minh Cương có được bao nhiêu dân chủ.
- Bí thư Thi nói đúng, dù sao đến lúc đó tôi đứng về phía ông là được rồi, có các ông lưu tâm, tôi chỉ cần làm tốt công việc trong tay là được rồi.
Diệp Trạch Đào biểu hiện thái độ tương tự, việc này quyết không thể làm tiên phong, muốn cho ai làm tiên phong cũng được, đừng lôi kéo mình, đến lúc đó chỉ ủng hộ một chút là được.
Thi Minh Cương nhìn Diệp Trạch Đào một hồi cười nói:
- Được, nếu Diệp Trạch Đào không có ý kiến, đến lúc đó nghiên cứu một chút là được.
- Trạch Đào à, việc của huyện cậu phải có dự tính mới phải, bây giờ lão Cố sắp về hưu, Nhiếp Tiểu Vĩ lại xảy ra chuyện, thành ủy phải chuẩn bị điều chỉnh một chút. Tôi muốn nghe suy nghĩ của cậu.
Vừa mới trao đổi cùng với Tần Lệ Quyên xong, Thi Minh Cương liền gọi Diệp Trạch Đào vào.
Diệp Trạch Đào ước chừng Phương Siêu Minh đã tiến hành trao đổi với Thi Minh Cương. Đây là Thi Minh Cương yêu cầu được sự ủng hộ của mình, đến để cùng trao đổi ý kiến.
Lúc nhìn về phía Thi Minh Cương, Diệp Trạch Đào cảm thấy Thi Minh Cương cũng rất khó, số phiếu trên tay Ủy viên thường vụ không chiếm đa số. Nếu muốn nắm trong tay thành phố Cừ Dương thì không thể không cân bằng mọi phía được.
- Bí thư Thi nói đúng, lão Cố cũng là người sắp về hưu, trước khi nghỉ hưu, lão Cố đề cử đồng chí Cam Lệ Bình.
Nếu biết trước Thi Minh Cương tìm mình đến vì mục đích này, Diệp Trạch Đào đã trực tiếp nói ra người mình tiến cử.
- Cam Lệ Bình?
Thi Minh Cương bắt đầu suy tư.
- Cậu thấy thế nào?
- Theo lý thuyết, đồng chí Cam Lệ Bình là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, việc đảm nhiệm chức Phó bí thư huyện ủy không phải quá cần thiết, tuy nhiên các phương diện về tố chất của đồng chí này không tệ, đã phối hợp công việc một lần rồi. Suy xét đến sự phát triển của huyện Lục Thương, về mọi mặt đồng chí đảm nhiệm chức Phó bí thư đều hợp tác ăn ý, áp lực công việc của tôi cũng giảm đi nhiều.
Thi Minh Cương khẽ gật đầu nói:
- Được, như vậy dựa vào xếp hạng trước. Nếu như đồng chí Cam Lệ Bình đảm nhiệm chức Phó bí thư huyện ủy thì công việc Ủy ban Kỷ luật ai sẽ làm?
- Kiều Ứng Xương hoàn toàn có thể đảm nhiệm được.
Thi Minh Cương liền mỉm cười nói:
- Đại quản gia của anh đều đã được điều đi cả rồi, ai sẽ đảm nhiệm công việc đại quản gia?
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Thi bí thư, còn một việc vẫn không tốt lắm mà tôi chưa nói ra, bây giờ có lẽ nên nói ra rồi.
Thi Minh Cương sửng sốt nói:
- Sự việc gì vậy?
- Thi bí thư, là thế này, thật ra năng lực đồng chí Phương Minh Dũng, lái xe của tôi cũng rất tốt.
Thi Minh Cương tỏ vẻ coi trọng đối với người lái xe này của Diệp Trạch Đào. Mặc dù anh ta biết một chút tình hình nhưng cũng không phải quá rõ nội tình, liền nhìn về Diệp Trạch Đào.
- Thi bí thư, có một lần khi tôi đi Nam Hải gặp Hoa Uy, Hoa Uy đang nghe tình hình phát triển huyện Lục Thương của tôi, đã để cho đồng chí cảnh vệ Phương Minh Dũng đi vào cùng với tôi. Tuy rằng anh ta đi cùng với tôi, thực ra tất cả hồ sơ của anh ta đều ở Trung Ương. Đồng chí Phương Minh Dũng từ Cục Cảnh vệ trung ương chuyển về địa phương.
Thi Minh Cương nghe đến đó thì hai mắt đều đã mở to ra, Phương Minh Dũng chính là vệ sỹ của Hoa Uy!
Hoa Uy đã đưa tất cả vệ sỹ cho Diệp Trạch Đào, lẽ nào nói Diệp Trạch Đào là người tuyển chọn của Hoa Uy sao?
Nếu đúng như vậy, chính mình phải xem lại mối quan hệ của Diệp Trạch Đào. Không chừng Diệp Trạch Đào sẽ có bước phát triển lớn sau này.
Còn tưởng đến công tác tại huyện Lục Thương là lúc trung ương đã định rồi, Thi Minh Cương càng cảm thấy những phỏng đoán của mình càng có khả năng đúng.
Việc này với tác động của anh ta quả thực không nhỏ, hoàn toàn không thể ngờ rằng anh ta chính là một người có nguồn gốc như vậy.
Tuy nhiên trước đây cũng đã biết rằng Phương Minh Dũng đến từ quân đội. Lại cũng chỉ nghĩ là quan hệ bên cha vợ của Diệp Trạch Đào. Cũng thật không ngờ rằng sẽ là bối cảnh như vậy.
- Là như thế này hả!
Thi Minh Cương tính toán cái được mất của sự việc, ý tứ của Diệp Trạch Đào rất rõ ràng rồi. Cấp bậc của Phương Minh Dũng rất cao, nếu như nói chuyển ngành về địa phương, người ta cho một xuất ở huyện cũng không phải là việc khó. Lúc này Diệp Trạch Đào cũng đã biểu hiện rõ muốn Phương Minh Dũng đảm nhiệm chức Trưởng ban thư kí Huyện ủy, việc này làm cho người ta không thể nghĩ thông được.
Châm một điếu thuốc, Thi Minh Cương cau mày nói:
- Anh ta vẫn luôn là người lái xe, đột nhiên đưa anh ta lên ghế Trưởng ban thư kí Huyện ủy, việc này khiến người ta khó chấp nhận được, có thể bị dư luận phản đối không?
Thi Minh Cương lúc nói cũng thể hiện rất cẩn thận.
Thật ra, Diệp Trạch Đào cũng không thực sự muốn đưa Phương Minh Dũng lên vị trí Trưởng ban thư kí Huyện ủy, chỉ là muốn mượn việc này làm rõ thân phận của Phương Minh Dũng, khiến cho Thi Minh Cương biết rằng bên cạnh anh ta còn có một nhân tài. Mục đích làm như vậy cũng là để cho Thi Minh Cương thấy ý tứ thân cận.
Đồng thời, Diệp Trạch Đào cũng nghĩ cách hôm nay đến đàm phán bảng giá, để lộ ra một vài bối cảnh của bản thân mới phải.
- Bí thư Thi nói cũng đúng, việc này là do tôi thiếu suy xét rồi!
Thi Minh Cương nếu như đã biết thân phận của Phương Minh Dũng rồi cũng không thể không dùng, một nhân tài như vậy mà không dùng thì quả là tổn thất của chính mình rồi.
- Như vậy đi, hãy nói đến cấp bậc của Phương Minh Dũng trước, anh ta còn đi cùng với cậu, nhưng nhất định phải dùng được đồng chí này!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Tôi có thể liên kết với các đồng chí một thời gian, tạm thời chưa thể chuyển nghề được!
Thi Minh Cương nhìn Diệp Trạch Đào, cảm thấy mình đối với nhận thức của Diệp Trạch Đào đã tăng lên, Bí thư huyện ủy dùng vệ sỹ của Trung Nam Hải, việc này đủ để cho thấy sự coi trọng của thượng cấp với Diệp Trạch Đào rồi. Hôm nay, Diệp Trạch Đào nói ra việc này rồi, cũng là biểu hiện trung thành đối với mình!
Thi Minh Cương thêm một lần cảm thấy phải tăng cường lôi kéo Diệp Trạch Đào.
- Như vậy đi, đặc thù của huyện Lục Thương, Thành ủy đang nghiên cứu vấn đề trong bộ máy của huyện Lục Thương, hay là lấy kiến nghị của cậu làm chủ, cậu hãy mau chóng đưa ra danh sách đề cử đi.
Thi Minh Cương cũng không muốn suy nghĩ thêm việc tranh giành lợi lộc của huyện Lục Thương nữa.
Đưa ánh mắt nhìn vào người Diệp Trạch Đào, trong lòng Thi Minh Cương suy nghĩ, huyện Lục Thương đã trở thành địa điểm tranh giành, mình trong chuyện này cũng dốc sức ủng hộ Diệp Trạch Đào, nếu làm hỏng chuyện thí điểm của huyện Lục Thương , người đầu tiên trung ương muốn xử lý chính là mình.
Nghĩ đến đây, thậm chí Thi Minh Cương còn có cách nghĩ cách xa huyện Lục Thương, địa phương này quá nguy hiểm rồi.
- Bí thư Thi, tôi có một suy nghĩ như thế này, ông xem có thỏa đáng hay không, do đồng chí Cam Lệ Bình đảm nhiệm chức Phó bí thư huyện ủy, đồng chí Kiều Ứng Xương đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thường trực huyện, đồng chí Lí Tiến Lâm đảm nhiệm chức Bí thư huyện ủy, vốn là thư kí Cục trưởng cục Tài chính, về phần ứng cử viên Phó thường trực huyện ủy do Củng Nặc Bội tới đảm nhiệm.
Nếu như việc này ở tại thời điểm trước khi Diệp Trạch Đào chưa từng để lộ thân phận của Phương Minh Dũng, Thi Minh Cương có thể sẽ có cách nhúng tay vào. Hiện tại, sau khi đã biết Diệp Trạch Đào có thể dùng tới vệ sỹ của Trung Nam Hải, trong lòng Thi Minh Cương đã có chút kính nể, trong lòng nghĩ rằng đối với người này không nên đắc tội, trước mắt vẫn cần giữ quan hệ tốt, phải hướng nhìn đến tương lai mới phải.
- Được, tôi đồng ý với suy nghĩ của cậu, đối với tình hình đặc biệt của huyện Lục Thương, mục tiêu chỉ có một là phải dốc toàn lực để làm tốt.
Diệp Trạch Đào nói:
- Được, được sự ủng hộ của Bí thư Thi, công việc của chúng tôi cũng dễ dàng triển khai.
- Trạch Đào, có một tình hình như thế này, cậu cũng là Ủy viên thường vụ tỉnh rồi, không biết đối với bước tiếp theo của ứng cử viên Phó bí thư tỉnh ủy cậu có ý kiến gì không?
- Bí thư Thi, ông cũng biết đấy, tôi kì thực cũng chưa quen thuộc với tình hình của thành phố Cừ Dương, tỉnh ủy phân công tôi phụ trách công việc này cũng không rõ ràng, bây giờ ý tưởng của tôi là đem công việc được phân công làm hết sức mình, việc đầu tư là việc lớn, đáng tiếc là từ sau khi Cục xúc tiến đầu tư xảy ra vấn đề, toàn bộ Cục xúc tiến đầu tư đang hỗn loạn, tôi đang suy nghĩ đến việc đào tạo nhân tài từ tỉnh ngoài, về việc của tỉnh ủy, tôi nghe theo Bí thư Thi.
Nghe Diệp Trạch Đào nói như vậy, Thi Minh Cương thầm thở phào nhẹ nhõm. Diệp Trạch Đào có thái độ như vậy là rất tốt, đối với bộ máy lựa chọn ứng cử viên, anh ta rõ ràng là bày tỏ thái độ đứng về phía mình. Về phần phân công công việc của anh ta, anh ta cũng đưa ra yêu cầu, cần mình ủng hộ, đây cũng không phải là một việc lớn.
Trong lúc Thi Minh Cương đang suy nghĩ sâu xa thì Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói:
- Có một chuyện tôi muốn báo cáo với Bí thư Thi một chút, Bí thư có biết Điền Lâm Hỉ không?
Thi Minh Cương gật đầu nói:
- Ông Điền đã nghỉ hưu rồi nhưng sức ảnh hưởng của ông vẫn còn rất lớn.
- Bí thư, có một chuyện, ông Điền là thầy của tôi, đồng chí Lỗ Tái Minh ủy viên chính trị quân khu của tỉnh là cấp dưới cũ của ông Điền.
Con mắt Thi Minh Cương càng sáng hơn.
Nếu như nói vừa rồi xuất phát điểm lôi kéo Diệp Trạch Đào chỉ là hi vọng thêm một phiếu bầu, Diệp Trạch Đào thốt ra lời này thì phân lượng của Diệp Trạch Đào lại tăng lên một số lớn rồi. Hơn nữa, một phiếu của Lỗ Tái Minh, lực lượng ủng hộ mình ở tỉnh ủy đã tăng nhiều, đây là chuyện vui ngoài ý muốn rồi!
Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ bất ngờ của Thi Minh Cương như vậy, Diệp Trạch Đào lặng lẽ lắc đầu. Phương Siêu Minh đi đâu cũng dương dương tự đắc là con trai của Phương Quốc Quân, Trần Đại Tường lại rêu rao hắn là thông gia của Vi Hoành Thạch, chính mình trong tình huống như vậy cũng không thể không để cho Thi Minh Cương nhìn đến lực lượng của mình. Chỉ có biểu hiện ra một vài lực lượng thích hợp, như vậy mới có thể tranh thủ được càng nhiều lợi ích.
Thi Minh Cương lúc này đối với việc mình làm cũng có một chút lòng tin, nói với Diệp Trach Đào:
- Trạch Đào, tôi suy nghĩ một chút, suy nghĩ đến cục diện ổn định thành phố Cừ Dương, người được lựa chọn làm phó bí thư tỉnh ủy vẫn là đồng chí Tần Lệ Quyên. Trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy còn phải có kinh nghiệm, quen thuộc với các đồng chí trong khối đến để đảm đương công việc, đương nhiệm chức Phó trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy cũng không tệ, đưa cô ấy báo lên trên, cậu thấy thế nào?
Diệp Trạch Đào rất chân thành nói:
- Bí thư Thi, tình hình của tỉnh ông quen thuộc nhất, tôi tin tưởng ông đã suy tính thật kỹ, chỉ cần Thi bí thư đồng ý, tôi cũng kiên quyết ủng hộ!
Thái độ này cũng rõ ràng rồi!
Thi minh Cương khẽ mỉm cười nói:
- Đương nhiên rồi, việc này còn phải được tập thể ý kiến, đặc biệt là ứng cử viên Phó bí thư tỉnh ủy. Tôi cho rằng còn phải dân chủ, chỉ có như vậy, chúng ta mới không còn tính phiến diện.
Lời nói này thật hoa mỹ, nếu như Diệp Trạch Đào không phải biết Tần Lệ Quyên còn tồn tại vấn đề, Thi Minh Cương muốn dùng biểu quyết tập thể để làm tấm bia đỡ đạn, còn thật ra Thi Minh Cương có được bao nhiêu dân chủ.
- Bí thư Thi nói đúng, dù sao đến lúc đó tôi đứng về phía ông là được rồi, có các ông lưu tâm, tôi chỉ cần làm tốt công việc trong tay là được rồi.
Diệp Trạch Đào biểu hiện thái độ tương tự, việc này quyết không thể làm tiên phong, muốn cho ai làm tiên phong cũng được, đừng lôi kéo mình, đến lúc đó chỉ ủng hộ một chút là được.
Thi Minh Cương nhìn Diệp Trạch Đào một hồi cười nói:
- Được, nếu Diệp Trạch Đào không có ý kiến, đến lúc đó nghiên cứu một chút là được.
/1075
|