Nhiếp Tiểu Vĩ từ văn phòng của Phương Siêu Minh bước ra, tâm trạng rất tốt, mắt thấy Lỗ Xương Chí xảy ra chuyện, trong lúc mình đang ở đó thì có một cơ hội lớn hơn được đặt lên đầu mình, công tử Phương Siêu Minh của Bí thư Thành uỷ Hải Đông cố ý muốn tự nâng mình lên!
Từ lúc lén gặp Phương Siêu Minh, Nhiếp Tiểu Vĩ lập tức đứng về phía của Phương Siêu Minh.
Trong suy nghĩ của Nhiếp Tiểu Vĩ, đây là lựa chọn tốt nhất của mình, có được sự ủng hộ của Phương Siêu Minh, mình tiếp tục bước tiếp trong thành phố cũng coi như là có một lực lượng hùng mạnh ủng hộ.
Khi nghĩ đến Phương Siêu Minh có một lực lượng lãnh đạo hùng mạnh ủng hộ như vậy, dường như Nhiếp Tiểu Vĩ đã thấy được tương lai sáng ngời của mình.
Hôm nay đến văn phòng của Phương Siêu Minh, Nhiếp Tiểu Vĩ đã nói cho Phương Siêu Minh nghe hết tình hình ở huyện Lục Thương, cảm thấy được Phương Siêu Minh không thích Diệp Trạch Đào, đây là chuyện tốt, chỉ cần được Phương Siêu Minh ủng hộ, hành động tiếp theo của mình là nghĩ cách đuổi Diệp Trạch Đào ra khỏi huyện Lục Thương.
Rõ ràng Phương Siêu Minh có ám chỉ đó, nếu Diệp Trạch Đào rời khỏi, vị trí Bí thư Huyện uỷ huyện Lục Thương có thể sẽ thuộc về mình.
Ra khỏi văn phòng của Phương Siêu Minh. Nhiếp Tiểu Vĩ nhanh chóng cười ra tiếng.
Mới vừa bước vào bãi đậu xe, điều Nhiếp Tiểu Vĩ không ngờ chính là Diệp Trạch Đào đang nghênh diện bước đến.
- Bí thư Diệp!
Nhiếp Tiểu Vĩ liền gọi lên một tiếng.
Diệp Trạch Đào cũng vừa mới trở về, định đến chỗ của Thi Minh Cương để báo cáo một tiếng, lần này Khâu Nghênh Tùng lập tức để Diệp Trạch Đào quay trở lại, bước tiếp theo mình cần phải bỏ thêm nhiều công sức trong sự việc ở huyện Lục Thương.
Trước mặt liền thấy Nhiếp Tiểu Vĩ đi tới, nhìn bộ dạng của Nhiếp Tiểu Vĩ chắc là đã đến gặp Phương Siêu Minh.
Lập tức nghĩ đến lúc thằng nhóc này gặp chuyện không may, Diệp Trạch Đào cũng không muốn nhiều lời với thằng nhóc này.
Nghe thấy Nhiếp Tiểu Vĩ chào hỏi, Diêp Trạch Đào hừ cũng lười hừ một tiếng, ngẩng cao đầu hướng đi về phía trong.
A!
Nhiếp Tiểu Vĩ dẫn theo thư ký và lái xe, hai người thấy Nhiếp Tiểu Vĩ đi ra, sớm đã chạy qua nghênh đón.
Diệp Trạch Đào cũng là dẫn theo thư ký và lái xe, không ai ngờ tới lại xảy ra chuyện này.
Sao lại thế nay?
Chuyện này rất lạ. Trong chốn quan trường, cho dù thù hằn lớn cỡ nào, khi gặp mặt đều cười cười nhưng bên trong thì thấy khó chịu, hôm nay Bí thư Diệp Trạch Đào lại không để ý đến một Phó Chủ tịch thường trực.
Đã xảy ra chuyện gì?
Nhiếp Tiểu Vĩ không ngờ lại xảy ra tình huống như vậy, liền ngạc nhiên đứng ngây người ra đó.
Lúc nãy các lãnh đạo ra vào cũng không ít, tình hình này có không ít người nhìn thấy, thật ra chuyện này người ta cũng đã đoán ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Từng người đều đứng đó nhìn Nhiếp Tiểu Vĩ, cũng có một số người nhìn về hướng Diệp Trạch Đào đang đi vào phía trong, thấy bóng dáng của Diệp Trạch Đào, mọi người biết chắc đã có chuyện gì phát sinh rồi.
Lúc này không ai biết rằng Phương Siêu Minh đang đứng ở cửa sổ trên lầu.
Lúc này Phương Siêu Minh không biết rằng Nhiếp Tiểu Vĩ đã xảy ra chuyện, liền thấy được tình huống của Diệp Trạch Đào và Nhiếp Tiểu Vĩ.
Sắc mặt của Phương Siêu Minh rất khó coi, nghĩ thầm trong lòng, Diệp Trạch Đào này dù mạnh đến đâu cũng không thể làm bẽ mặt Niếp Tiểu Vĩ như vậy.
Trong suy nghĩ của Phương Siêu Minh, bây giờ Nhiếp Tiểu Vĩ là người của mình, Diệp Trạch Đào không nể mặt Nhiếp Tiểu Vĩ, đây hoàn toàn chính là hành vi quét mặt mình.
Hai ngày này Nhiếp Tiểu Vĩ có rất nhiều cơ hội đến phòng làm việc của mình, toàn bộ các cán bộ hẳn biết rằng. Nhiếp Tiểu Vĩ kia hẳn là đã về phe mình rồi, nhất định Diệp Trạch Đào nghe được tình huống này, cố ý không nể mặt Nhiếp Tiểu Vĩ a!
Phương Siêu Minh cảm thấy chuyện này không nhất thiết phải làm cho Diệp Trạch Đào xấu hổ.
Diệp Trạch Đào cũng không biết rằng Phương Siêu Minh đã thấy thái độ của mình đối xử với Nhiếp Tiểu Vĩ.
Thi Minh Cương sớm đã biết Diệp Trạch Đào đã trở lại, thấy Diệp Trạch Đào bước vào liền cười nói:
- Trạch Đào đã trở lại? Tốt rồi, công việc ở thành phố nhiều như vậy cậu trở về là tốt rồi, tôi sẽ đi triệu họp các Uỷ viên thường vụ sẽ chính thức phân công công việc cho cậu, như thế sẽ có lợi cho triển khai công việc.
Thi Minh Cương cũng nghĩ kỹ lần này Diệp Trạch Đào được tính là người cùng phe với mình, cũng có thể giao cho Diệp Trạch Đào một số công việc quan trọng. Sau khi Lỗ Xương Chí của Thi Minh Cương xảy ra chuyện, cấp trên đã có một số nhận xét.
Thấy Thi Minh Cương lập tức mở cuộc họp Diệp Trạch Đào chỉ có thể tỏ ra vẻ phục tùng tổ chức sắp xếp.
Thi Minh Cương liền gọi điện thông báo mở cuộc họp.
Gọi điện thoại xong, Thi Minh Cương kêu Diệp Trạch Đào ngồi xuống nói:
- Còn một chút thời gian nữa mới tới giờ họp, chúng ta trò chuyện chút đi.
Diệp Trạch Đào liền ngồi xuống.
Thi Minh Cương nói:
- Trạch Đào, Mặc dù trước kia có phân công, thăng cấp, tình huống bây giờ đã khác, mới vừa có thêm hai Uỷ viên thường vụ mới, phải phá vỡ quy tắc phân công cũ mới được.
Mặc dù Thi Minh Cương nắm chắc nhưng cũng biểu lộ ra ý cần Diệp Trạch Đào ủng hộ. Diệp Trạch Đào chú trọng sự rõ ràng chính là liên quan đến huyện Lục Thương nên nói:
- Bí thư Thi, để tôi càng có nhiều tinh lực thì đưa tôi trở về huyện Lục Thương, khó có thể chiếu cố đến công tác ở thành phố!
Thi Minh Cương thích nhất chính là thái độ này của Diệp Trạch Đào, cũng không có biểu hiện ra ý muốn tranh quyền, có được một đồng minh như thế, đó chính là một chuyện rất đỗi vui mừng.
- Trạch Đào, như vậy đi, ngoại trừ công tác ở huyện Lục Thương, cậu cũng nên thu hút đầu tư công tác ở thành phố, tài chính tiền tệ, nắm bắt các khu công nghiệp kỹ nghệ và du lịch trong thành phố.
Nghe Thi Minh Cương phân công như thế, trong lòng Diệp Trạch Đào sửng sốt, các thứ khác thì không sao nhưng còn công tác tài chính vẫn luôn là Phó chủ tịch thường trực thành phố nắm giữ, trước kia khu công nghiệp cũng là Phó bí thư nắm giữ, lần này đem hai dự án giao cho mình công tác, đây là hành vi nhân cơ hội để nắm giữ của Thi Minh Cương.
Thấy Diệp Trạch Đào chần chừ Thi Minh Cương cười nói:
- Dù sao có rất nhiều công tác cũng cần người quản lý, cậu tuổi trẻ nên đảm trách nhiều công tác.
Diệp Trạch Đào đành phải gật đầu nói:
- Tôi nghe theo Bí thư Thi.
Thi Minh Cương liền gật đầu nói:
- Mọi người cũng đến đủ rồi, chúng ta qua đó đi.
Thời điểm đã thông báo xong, hôm nay đề tài thảo luận chủ yếu của hôm nay chính là chuyện nghiên cứu bộ máy phân công.
Thật ra ngoại trừ Diệp Trạch Đào ra, mọi người sớm đã đợi ngày hôm nay, nay được mời dự họp cũng không tính là quá gấp gáp.
Một đám Uỷ viên thường vụ bước vào, mọi người đều có vẻ mặt nghiêm trọng, mặc dù là một hội nghị nghiên cứu phân công nhưng thật ra một số loại phân công đã được định sẵn, chỉ có điều tồn tại mấy vị trí nhân viên cần được điều chỉnh mà thôi.
Khi Diệp Trạch Đào theo Thi Minh Cương bước vào, đều thấy mọi người liếc nhìn mình một cái, lại thấy Phương Siêu Minh nhìn mình gật gật đầu.
Diệp Trạch Đào vẫn giữ nét tươi cười trên mặt cùng vấn an với mọi người.
Phương Siêu Minh thấy Diệp Trạch Đào theo Thi Minh Cương bước vào, trong lòng có chút khó chịu, anh ta biết chắc chắn Thi Minh Cương và Diệp Trạch Đào có giao kèo với nhau, nếu không gây ra một số chuyện, Diệp Trạch Đào đã được lợi thế trong lần phân công này rồi.
Đương nhiên Phương Siêu Minh không ganh tị vì Diệp Trạch Đào chiếm được lợi thế.
Sau khi Thi Minh Cương nói một chút về phần mở đầu, mọi người biết rất nhanh sẽ đến nội dung quan trọng thôi.
Mọi người đang nghĩ nếu như cuộc họp này kết thúc, Phương Siêu Minh bỗng nói:
- Bí thư Thi, tôi muốn nói vài lời.
Nghe thấy Phương Siêu Minh không phục những quy định, ánh mắt mọi người đều nhìn Phương Siêu Minh.
Diệp Trạch Đào cũng nhìn về phía Phương Siêu Minh không biết rốt cuộc anh ta muốn nói gì.
- Nói đi.
Tuy rằng trong lòng Thi Minh Cương không vui nhưng cũng làm ra vẻ rộng lượng.
Thi Minh Cương không ưa Phương Siêu Minh đấy, thằng nhóc này không biết tôn trọng đồng chí, đến thành phố Cừ Dương rồi muốn làm sóng làm gió, hội nghị hôm nay quan trọng như vậy rốt cuộc thằng nhóc này muốn làm gì.
Trần Đại Tường vẫn không nói gì, lúc này cũng nhìn về phía Phương Siêu Minh.
Trần Đại Tường nghĩ lần này Phương Siêu Minh muốn nắm một ít công tác quan trọng trong lần phân công này, bộ dạng gấp không thể chờ đợi!
Thật ra trong lòng Trần Đại Tường là không chào đón Phương Siêu Minh.
Phương Siêu Minh cười cười nói:
- Thật ra cũng không phải là chuyện gì quan trọng, con người của tôi không thích nói sau lưng có gì nói trong cuộc họp luôn.
Tinh thần của mọi người chấn động biết chắc rằng thằng nhóc này muốn châm chích, cũng không biết anh ta muốn nhằm vào ai.
Thi Minh Cương khẽ gật đầu nói:
- Như vậy rất tốt, có gì nói ngay trong cuộc họp đây là chuyện tốt, Tiểu Phương, cậu cứ nói đi.
Ngoài miệng Thi Minh Cương khen ngợi, cuối cùng trong lúc xưng hô lại dùng hai từ “Tiểu Phương”, đây hoàn toàn là hành vi lấy lớn đè nhỏ.
Phương Siêu Minh nghe thấy Thi Minh Cương xưng hô như thế, tâm trạng cũng thấy khó chịu, tất cả mọi người là Uỷ viên thường vụ, Thi Minh Cương cho dù là bí thư cũng không nên như vậy.
Nhưng mà hôm nay Phương Siêu Minh lên tiếng là nhằm vào Diệp Trạch Đào, mục đích chính là muốn đả kích uy tín của Diệp Trạch Đào một chút, cho nên cũng không nên so đo chuyện này.
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, chuyện này tôi muốn nói một chút về anh.
Phương Siêu Minh liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Ánh mắt của mọi người cũng đều nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào sửng sốt nói:
- Chủ tịch thành phố Phương mời nói.
Phương Siêu Minh nói:
- Tôi vẫn nghe các đồng chí phản ánh nói là bộ máy ở huyện Lục Thương bất hoà, việc này tôi không tin kết quả tôi tận mắt chứng kiến chuyện hôm nay đã xảy ra, Phó chủ tịch huyện Lục Thương đồng chí Nhiếp Tiểu Vĩ từ ký túc xá đi ra ngoài chủ động đến tiếp đón đồng chí Diệp Trạch Đào, kết quả đồng chí Diệp Trạch Đào thể hiện thái độ rất ngạo mạn, căn bản là không có nói chuyện với đồng chí Nhiếp Tiểu Vĩ, nhìn cũng không nhìn liền bước đi, tôi giật mình khi thấy chuyện này, thưa các đồng chí! Chúng ta đều là các đồng chí làm việc chung với nhau, cho dù có hận thù bao sâu cũng không nên làm như thế, hơn nữa theo tôi được biết đồng chí Nhiếp Tiểu Vĩ là một đồng chí có phương diện tố chất rất cao, không tham không chiếm, rất tích cực trong công tác, hoàn toàn là một đồng chí xuất sắc đáng được biểu dương, đồng chí Diệp Trạch Đào là một Bí thư Huyện uỷ mà đối đãi với đồng chí như vậy, còn là một đồng chí rất ưu tú, tôi thấy được cũng cảm thấy lạnh run, khó trách người ta nói bộ máy của huyện Lục Thương mất đoàn kết!
Phương Siêu Minh muốn triển khai thế trận lôi Diệp Trạch Đào lên võ đài a!
Các Uỷ viên thường vụ biết công tử này rất nóng lòng muốn có chút tiếng nói trong thành phố Cừ Dương này, hôm nay chính là muốn lấy Diệp Trạch Đào ra thử đao đó!
Diệp Trạch Đào còn tưởng là chuyện gì, nghe đến đó liền cười, hôm nay Phương Siêu Minh muốn thử đao phải không, không biết chừng lại bị đao của mình làm bị thương.
Từ lúc lén gặp Phương Siêu Minh, Nhiếp Tiểu Vĩ lập tức đứng về phía của Phương Siêu Minh.
Trong suy nghĩ của Nhiếp Tiểu Vĩ, đây là lựa chọn tốt nhất của mình, có được sự ủng hộ của Phương Siêu Minh, mình tiếp tục bước tiếp trong thành phố cũng coi như là có một lực lượng hùng mạnh ủng hộ.
Khi nghĩ đến Phương Siêu Minh có một lực lượng lãnh đạo hùng mạnh ủng hộ như vậy, dường như Nhiếp Tiểu Vĩ đã thấy được tương lai sáng ngời của mình.
Hôm nay đến văn phòng của Phương Siêu Minh, Nhiếp Tiểu Vĩ đã nói cho Phương Siêu Minh nghe hết tình hình ở huyện Lục Thương, cảm thấy được Phương Siêu Minh không thích Diệp Trạch Đào, đây là chuyện tốt, chỉ cần được Phương Siêu Minh ủng hộ, hành động tiếp theo của mình là nghĩ cách đuổi Diệp Trạch Đào ra khỏi huyện Lục Thương.
Rõ ràng Phương Siêu Minh có ám chỉ đó, nếu Diệp Trạch Đào rời khỏi, vị trí Bí thư Huyện uỷ huyện Lục Thương có thể sẽ thuộc về mình.
Ra khỏi văn phòng của Phương Siêu Minh. Nhiếp Tiểu Vĩ nhanh chóng cười ra tiếng.
Mới vừa bước vào bãi đậu xe, điều Nhiếp Tiểu Vĩ không ngờ chính là Diệp Trạch Đào đang nghênh diện bước đến.
- Bí thư Diệp!
Nhiếp Tiểu Vĩ liền gọi lên một tiếng.
Diệp Trạch Đào cũng vừa mới trở về, định đến chỗ của Thi Minh Cương để báo cáo một tiếng, lần này Khâu Nghênh Tùng lập tức để Diệp Trạch Đào quay trở lại, bước tiếp theo mình cần phải bỏ thêm nhiều công sức trong sự việc ở huyện Lục Thương.
Trước mặt liền thấy Nhiếp Tiểu Vĩ đi tới, nhìn bộ dạng của Nhiếp Tiểu Vĩ chắc là đã đến gặp Phương Siêu Minh.
Lập tức nghĩ đến lúc thằng nhóc này gặp chuyện không may, Diệp Trạch Đào cũng không muốn nhiều lời với thằng nhóc này.
Nghe thấy Nhiếp Tiểu Vĩ chào hỏi, Diêp Trạch Đào hừ cũng lười hừ một tiếng, ngẩng cao đầu hướng đi về phía trong.
A!
Nhiếp Tiểu Vĩ dẫn theo thư ký và lái xe, hai người thấy Nhiếp Tiểu Vĩ đi ra, sớm đã chạy qua nghênh đón.
Diệp Trạch Đào cũng là dẫn theo thư ký và lái xe, không ai ngờ tới lại xảy ra chuyện này.
Sao lại thế nay?
Chuyện này rất lạ. Trong chốn quan trường, cho dù thù hằn lớn cỡ nào, khi gặp mặt đều cười cười nhưng bên trong thì thấy khó chịu, hôm nay Bí thư Diệp Trạch Đào lại không để ý đến một Phó Chủ tịch thường trực.
Đã xảy ra chuyện gì?
Nhiếp Tiểu Vĩ không ngờ lại xảy ra tình huống như vậy, liền ngạc nhiên đứng ngây người ra đó.
Lúc nãy các lãnh đạo ra vào cũng không ít, tình hình này có không ít người nhìn thấy, thật ra chuyện này người ta cũng đã đoán ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Từng người đều đứng đó nhìn Nhiếp Tiểu Vĩ, cũng có một số người nhìn về hướng Diệp Trạch Đào đang đi vào phía trong, thấy bóng dáng của Diệp Trạch Đào, mọi người biết chắc đã có chuyện gì phát sinh rồi.
Lúc này không ai biết rằng Phương Siêu Minh đang đứng ở cửa sổ trên lầu.
Lúc này Phương Siêu Minh không biết rằng Nhiếp Tiểu Vĩ đã xảy ra chuyện, liền thấy được tình huống của Diệp Trạch Đào và Nhiếp Tiểu Vĩ.
Sắc mặt của Phương Siêu Minh rất khó coi, nghĩ thầm trong lòng, Diệp Trạch Đào này dù mạnh đến đâu cũng không thể làm bẽ mặt Niếp Tiểu Vĩ như vậy.
Trong suy nghĩ của Phương Siêu Minh, bây giờ Nhiếp Tiểu Vĩ là người của mình, Diệp Trạch Đào không nể mặt Nhiếp Tiểu Vĩ, đây hoàn toàn chính là hành vi quét mặt mình.
Hai ngày này Nhiếp Tiểu Vĩ có rất nhiều cơ hội đến phòng làm việc của mình, toàn bộ các cán bộ hẳn biết rằng. Nhiếp Tiểu Vĩ kia hẳn là đã về phe mình rồi, nhất định Diệp Trạch Đào nghe được tình huống này, cố ý không nể mặt Nhiếp Tiểu Vĩ a!
Phương Siêu Minh cảm thấy chuyện này không nhất thiết phải làm cho Diệp Trạch Đào xấu hổ.
Diệp Trạch Đào cũng không biết rằng Phương Siêu Minh đã thấy thái độ của mình đối xử với Nhiếp Tiểu Vĩ.
Thi Minh Cương sớm đã biết Diệp Trạch Đào đã trở lại, thấy Diệp Trạch Đào bước vào liền cười nói:
- Trạch Đào đã trở lại? Tốt rồi, công việc ở thành phố nhiều như vậy cậu trở về là tốt rồi, tôi sẽ đi triệu họp các Uỷ viên thường vụ sẽ chính thức phân công công việc cho cậu, như thế sẽ có lợi cho triển khai công việc.
Thi Minh Cương cũng nghĩ kỹ lần này Diệp Trạch Đào được tính là người cùng phe với mình, cũng có thể giao cho Diệp Trạch Đào một số công việc quan trọng. Sau khi Lỗ Xương Chí của Thi Minh Cương xảy ra chuyện, cấp trên đã có một số nhận xét.
Thấy Thi Minh Cương lập tức mở cuộc họp Diệp Trạch Đào chỉ có thể tỏ ra vẻ phục tùng tổ chức sắp xếp.
Thi Minh Cương liền gọi điện thông báo mở cuộc họp.
Gọi điện thoại xong, Thi Minh Cương kêu Diệp Trạch Đào ngồi xuống nói:
- Còn một chút thời gian nữa mới tới giờ họp, chúng ta trò chuyện chút đi.
Diệp Trạch Đào liền ngồi xuống.
Thi Minh Cương nói:
- Trạch Đào, Mặc dù trước kia có phân công, thăng cấp, tình huống bây giờ đã khác, mới vừa có thêm hai Uỷ viên thường vụ mới, phải phá vỡ quy tắc phân công cũ mới được.
Mặc dù Thi Minh Cương nắm chắc nhưng cũng biểu lộ ra ý cần Diệp Trạch Đào ủng hộ. Diệp Trạch Đào chú trọng sự rõ ràng chính là liên quan đến huyện Lục Thương nên nói:
- Bí thư Thi, để tôi càng có nhiều tinh lực thì đưa tôi trở về huyện Lục Thương, khó có thể chiếu cố đến công tác ở thành phố!
Thi Minh Cương thích nhất chính là thái độ này của Diệp Trạch Đào, cũng không có biểu hiện ra ý muốn tranh quyền, có được một đồng minh như thế, đó chính là một chuyện rất đỗi vui mừng.
- Trạch Đào, như vậy đi, ngoại trừ công tác ở huyện Lục Thương, cậu cũng nên thu hút đầu tư công tác ở thành phố, tài chính tiền tệ, nắm bắt các khu công nghiệp kỹ nghệ và du lịch trong thành phố.
Nghe Thi Minh Cương phân công như thế, trong lòng Diệp Trạch Đào sửng sốt, các thứ khác thì không sao nhưng còn công tác tài chính vẫn luôn là Phó chủ tịch thường trực thành phố nắm giữ, trước kia khu công nghiệp cũng là Phó bí thư nắm giữ, lần này đem hai dự án giao cho mình công tác, đây là hành vi nhân cơ hội để nắm giữ của Thi Minh Cương.
Thấy Diệp Trạch Đào chần chừ Thi Minh Cương cười nói:
- Dù sao có rất nhiều công tác cũng cần người quản lý, cậu tuổi trẻ nên đảm trách nhiều công tác.
Diệp Trạch Đào đành phải gật đầu nói:
- Tôi nghe theo Bí thư Thi.
Thi Minh Cương liền gật đầu nói:
- Mọi người cũng đến đủ rồi, chúng ta qua đó đi.
Thời điểm đã thông báo xong, hôm nay đề tài thảo luận chủ yếu của hôm nay chính là chuyện nghiên cứu bộ máy phân công.
Thật ra ngoại trừ Diệp Trạch Đào ra, mọi người sớm đã đợi ngày hôm nay, nay được mời dự họp cũng không tính là quá gấp gáp.
Một đám Uỷ viên thường vụ bước vào, mọi người đều có vẻ mặt nghiêm trọng, mặc dù là một hội nghị nghiên cứu phân công nhưng thật ra một số loại phân công đã được định sẵn, chỉ có điều tồn tại mấy vị trí nhân viên cần được điều chỉnh mà thôi.
Khi Diệp Trạch Đào theo Thi Minh Cương bước vào, đều thấy mọi người liếc nhìn mình một cái, lại thấy Phương Siêu Minh nhìn mình gật gật đầu.
Diệp Trạch Đào vẫn giữ nét tươi cười trên mặt cùng vấn an với mọi người.
Phương Siêu Minh thấy Diệp Trạch Đào theo Thi Minh Cương bước vào, trong lòng có chút khó chịu, anh ta biết chắc chắn Thi Minh Cương và Diệp Trạch Đào có giao kèo với nhau, nếu không gây ra một số chuyện, Diệp Trạch Đào đã được lợi thế trong lần phân công này rồi.
Đương nhiên Phương Siêu Minh không ganh tị vì Diệp Trạch Đào chiếm được lợi thế.
Sau khi Thi Minh Cương nói một chút về phần mở đầu, mọi người biết rất nhanh sẽ đến nội dung quan trọng thôi.
Mọi người đang nghĩ nếu như cuộc họp này kết thúc, Phương Siêu Minh bỗng nói:
- Bí thư Thi, tôi muốn nói vài lời.
Nghe thấy Phương Siêu Minh không phục những quy định, ánh mắt mọi người đều nhìn Phương Siêu Minh.
Diệp Trạch Đào cũng nhìn về phía Phương Siêu Minh không biết rốt cuộc anh ta muốn nói gì.
- Nói đi.
Tuy rằng trong lòng Thi Minh Cương không vui nhưng cũng làm ra vẻ rộng lượng.
Thi Minh Cương không ưa Phương Siêu Minh đấy, thằng nhóc này không biết tôn trọng đồng chí, đến thành phố Cừ Dương rồi muốn làm sóng làm gió, hội nghị hôm nay quan trọng như vậy rốt cuộc thằng nhóc này muốn làm gì.
Trần Đại Tường vẫn không nói gì, lúc này cũng nhìn về phía Phương Siêu Minh.
Trần Đại Tường nghĩ lần này Phương Siêu Minh muốn nắm một ít công tác quan trọng trong lần phân công này, bộ dạng gấp không thể chờ đợi!
Thật ra trong lòng Trần Đại Tường là không chào đón Phương Siêu Minh.
Phương Siêu Minh cười cười nói:
- Thật ra cũng không phải là chuyện gì quan trọng, con người của tôi không thích nói sau lưng có gì nói trong cuộc họp luôn.
Tinh thần của mọi người chấn động biết chắc rằng thằng nhóc này muốn châm chích, cũng không biết anh ta muốn nhằm vào ai.
Thi Minh Cương khẽ gật đầu nói:
- Như vậy rất tốt, có gì nói ngay trong cuộc họp đây là chuyện tốt, Tiểu Phương, cậu cứ nói đi.
Ngoài miệng Thi Minh Cương khen ngợi, cuối cùng trong lúc xưng hô lại dùng hai từ “Tiểu Phương”, đây hoàn toàn là hành vi lấy lớn đè nhỏ.
Phương Siêu Minh nghe thấy Thi Minh Cương xưng hô như thế, tâm trạng cũng thấy khó chịu, tất cả mọi người là Uỷ viên thường vụ, Thi Minh Cương cho dù là bí thư cũng không nên như vậy.
Nhưng mà hôm nay Phương Siêu Minh lên tiếng là nhằm vào Diệp Trạch Đào, mục đích chính là muốn đả kích uy tín của Diệp Trạch Đào một chút, cho nên cũng không nên so đo chuyện này.
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, chuyện này tôi muốn nói một chút về anh.
Phương Siêu Minh liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Ánh mắt của mọi người cũng đều nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào sửng sốt nói:
- Chủ tịch thành phố Phương mời nói.
Phương Siêu Minh nói:
- Tôi vẫn nghe các đồng chí phản ánh nói là bộ máy ở huyện Lục Thương bất hoà, việc này tôi không tin kết quả tôi tận mắt chứng kiến chuyện hôm nay đã xảy ra, Phó chủ tịch huyện Lục Thương đồng chí Nhiếp Tiểu Vĩ từ ký túc xá đi ra ngoài chủ động đến tiếp đón đồng chí Diệp Trạch Đào, kết quả đồng chí Diệp Trạch Đào thể hiện thái độ rất ngạo mạn, căn bản là không có nói chuyện với đồng chí Nhiếp Tiểu Vĩ, nhìn cũng không nhìn liền bước đi, tôi giật mình khi thấy chuyện này, thưa các đồng chí! Chúng ta đều là các đồng chí làm việc chung với nhau, cho dù có hận thù bao sâu cũng không nên làm như thế, hơn nữa theo tôi được biết đồng chí Nhiếp Tiểu Vĩ là một đồng chí có phương diện tố chất rất cao, không tham không chiếm, rất tích cực trong công tác, hoàn toàn là một đồng chí xuất sắc đáng được biểu dương, đồng chí Diệp Trạch Đào là một Bí thư Huyện uỷ mà đối đãi với đồng chí như vậy, còn là một đồng chí rất ưu tú, tôi thấy được cũng cảm thấy lạnh run, khó trách người ta nói bộ máy của huyện Lục Thương mất đoàn kết!
Phương Siêu Minh muốn triển khai thế trận lôi Diệp Trạch Đào lên võ đài a!
Các Uỷ viên thường vụ biết công tử này rất nóng lòng muốn có chút tiếng nói trong thành phố Cừ Dương này, hôm nay chính là muốn lấy Diệp Trạch Đào ra thử đao đó!
Diệp Trạch Đào còn tưởng là chuyện gì, nghe đến đó liền cười, hôm nay Phương Siêu Minh muốn thử đao phải không, không biết chừng lại bị đao của mình làm bị thương.
/1075
|