Cô đi tìm Trương Phong đi, nói là tôi giới thiệu.
Sau khi đi ra, nhìn Thôi Tình vẫn theo sát đằng sau mình, Diệp Trạch Đào nói xong liền chui vào trong một chiếc taxi.
Thấy xe của Diệp Trạch Đào nhanh chóng rời đi, trên mặt Thôi Tình đầu tiên lộ ra vẻ tiếc nuối, tiếp sau đó là niềm vui bất ngờ.
Nếu Diệp Trạch Đào bảo mình đi tìm Trương Phong, nghĩa là Diệp Trạch Đào có ý giúp đỡ mình rồi, tin rằng chỉ cần mình làm thật tốt, dần dần cũng sẽ lọt vào mắt Diệp Trạch Đào.
Hai tay nắm chặt thành nắm đấm, tâm trạng của Thôi Tình lập tức trở nên tốt hơn.
Thôi Tình cũng hiểu được, nếu mình đã hạ quyết tâm, phải thật sự nên người, bằng không Diệp Trạch Đào sẽ rất nhanh lãng quên mình.
- Sau này cũng không làm việc này nữa!
Thôi Tình tự nói một câu rồi mới rời đi.
Diệp Trạch Đào cũng không tiếp tục nghĩ tới chuyện của Thôi Tình. Việc hôm nay cũng khiến cho Diệp Trạch Đào có một chút suy nghĩ, một người dân đen, cho dù là có một chút ủng hộ, nếu muốn trong hoàn cảnh toàn đại gia tộc mà thoát ra ngoài, thật là rất khó, dù sao người ta tùy ý cũng có thể kết thành đồng minh.
Lúc vừa nghĩ tới đối phương kết thành đồng minh hùng mạnh như vậy, Diệp Trạch Đào liền cau mày, nhất định phải phá vỡ đồng minh này của bọn họ, một, hai gia tộc thì Diệp Trạch Đào cũng không sợ, mấu chốt chính là người ta động một chút là lôi một đám người, về mặt này có sức tác động quá lớn, tin rằng mấy người Trịnh Thành Trung cũng sẽ không coi thường lực lượng như vậy.
Làm tan rã nội bộ, xử lý cả đám!
Diệp Trạch Đào nghĩ rất nhiều.
Diệp Trạch Đào phát hiện gần đây không làm chuyện gì cho bản thân mình, toàn là theo nhừng người khác, đây hoàn toàn không phải là tính cách của mình.
Đã tới chỗ của mình, chính là cư xá đó.
Sau khi xuống xe, Diệp Trạch Đào liền chầm chậm bước đi.
Thấy trong tiểu khu có một chỗ nghỉ chân, Diệp Trạch Đào đi qua ngồi ở trên ghế.
Có một số việc, Điệp Trạch Đào phát hiện ra mình phải suy nghĩ cẩn thận một lần nữa mới được.
Châm một điếu thuốc hút vài hơi, Diệp Trạch Đào nhắm mắt bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
Bản thân mình căn bản là không thể so sánh với đám con ông cháu cha này, đó là do trời sinh ra đã thế. Đám con cháu quan lại có hậu trường mạnh mẽ. Bất kể là bọn họ có muốn làm thế nào, đều cũng sẽ có người đứng ra ủng hộ. Bản thân mình thì khác, khi có chuyện gì xảy ra, càng chủ yếu dựa vào bản thân mình tự giải quyết.
Diệp Trạch Đào phát hiện mình quá ỷ lại vào mấy nhân vật lớn kia.
Hoa Uy vừa mất, Diệp Trạch Đào liền phát hiện một lực lượng lớn sau lưng mình đã bỏ đi. Nếu mấy người Trịnh Thành Trung cũng rời đi thì sao?
Đây chính là điều mà Diệp Trạch Đào lo sợ.
Hôm nay Diệp Trạch Đào còn ngộ ra một chuyện, đó chính là bối cảnh của mình nhìn qua rất hùng mạnh, kỳ thật lại tồn tại quá nhiều vấn đề, đám con cháu quan lại này cho dù có phạm sai lầm lớn đến mấy, dù sao bọn họ cũng là người một nhà, người nhà bất kể thế nào cũng sẽ trợ giúp và ủng hộ bọn họ. Còn mình thì sao, nếu quả thật xảy ra chuyện gì, sự ủng hộ của những người sau lưng mạnh hay yếu có được như vậy đâu? Nhiều nhất chính là đem mình dấu đi chỗ nào đó thôi!
Nếu dựa vào người khác, cả đời cũng sẽ không ngoi lên được!
Diệp Trạch Đào mở to mắt nhìn lên khoảng không.
Bất kể như thế nào, mình cũng phải làm một chuyện, phải cho mọi người không dám khinh thường mình!
Ở trong mắt người khác, mình chính là một nhân vật ăn cơm chùa!
Diệp Trạch Đào đương nhiên là không cam lòng bị người khác coi thường. Có lẽ nên dựa vào lực lượng của chính mình lật đổ mấy người, như vậy mới có thể khiến cho người khác kinh sợ.
Phải tự thiết kế một con đường cho bản thân mình mới được!
Diệp Trạch Đào nghĩ thật nhiều.
Hiện tại bản thân mình là người phát ngôn của Bí thư Hạo Vũ đặt tại huyện Lục Thương. Mục đích của Bí thư Hạo Vũ rất rõ ràng, chính là mình bất luận như thế nào cũng phải hoàn thành công tác ở huyện Lục Thương.
Đồng thời, chính mình vẫn có thể làm tiếp một số chuyện khác nữa.
Hoa Uy mất đi, tuy rằng quân quyền chuyển vào tay Bí thư Hạo Vũ, nhưng, điều đó còn phải qua một quá trình, phỏng chừng bên trên còn một số người chệch lướng, mình có thể giúp làm chuyện gì đó vào lúc này hay không?
Diệp Trạch Đào đã hiểu rõ, việc hiện giờ bản thân mình phải làm chính là theo kịp bước tiến của Bí thư Hạo Vũ. Mặc dù địa vị của mình bây giờ cũng không cao, nhưng, trung gian vẫn còn mấy nhân vật lớn, nên cũng có thể mượn lực một lần, tin rằng Bí thư Hạo Vũ cũng nhìn trúng điểu gì đó của mình.
Phải tế đao thôi!
Diệp Trạch Đào có cảm giác kích động khi lao vào trận chiến lớn, đã tới lúc tìm môtj gia tộc để tế đao, rốt cuộc là nên chọn gia tộc nào đây?
Diệp Trạch Đào cảm thấy trong chuyện này còn phải tìm hiểu rõ thêm tình hình nữa, dù sao cũng phải chọn một người đối với khắp nơi đều có lợi để tết đao, ngoại trừ bỏ bớt lực lượng đối địch, đồng thời cũng phải khiến cho mọi người biết mình là nhân vật có ích.
Đi tới trong biết thự Trịnh Tiểu Nhu ở, Diệp Trạch Đào lái một chiếc xe đã được chuẩn bị sẵn ở đó, đi tới nhà Trịnh Thành Trung.
Có một số việc Diệp Trạch Đào còn phải tìm hiểu rõ thêm tình hình từ chỗ Trịnh Thành Trung mới được.
Thấy Diệp Trạch Đào trở về, Trịnh Tiểu Nhu rõ ràng là rất vui mừng, cười nói:
- Sao mà anh lại đi lâu như thế?
Diệp Trạch Đào nói:
- Gặp mấy người Phương Siêu Minh, nên đi cùng nhau tới chỗ Bàng Chân một chuyến.
Trịnh Tiểu Nhu liền cau mày nói:
- Tên Bàng Chân kia lúc nào cũng làm những chuyện lộn xộn lung tung, anh cũng không thể học hắn ta!
Phương Mai Anh cũng nói:
- Trạch Đào, Tiểu Nhu nói đúng, những chuyện mà tên Bàng Chân kia làm đa phần là chuyện không tốt đẹp gì, con phải chú ý một chút mới được.
Diệp Trạch Đào cười cười nói:
- Con biết.
Diệp Trạch Đào thấy Trịnh Thành Trung chưa trở về, yên tâm ngồi ở đó nói chuyện cùng mẹ con Trịnh Tiểu Nhu.
Trịnh Thành Trung thật là muộn mới trở về.
Vừa vào cừa đã thấy Diệp Trạch Đào ở đó, Trịnh Thành Trung khẽ mỉm cười nói:
- Đi nhà Hô Diên rồi hả?
Diệp Trạch Đào vội đứng dậy rót một chén trà cho Trịnh Thành Trung.
Sau khi ngồi xuống. Trịnh Thành Trung nói:
- Trạch Đào à, công việc làm trọng, con ở thành phố cũng không có quá nhiều chuyện, bố nghĩ con mau chóng về địa phương đi, chỗ đó mới là địa bàn của con!
- Bố, con cũng nghĩ như thế.
Lúc này Trịnh Thành Trung mới gật đầu nói:
- Hiện tại những cuộc tranh luận về phát triển đầu tư trong nước, nước ngoài rất nhiều, một số chuyện gia, học giả đều nói tốt cho doanh nghiệp vốn đầu tư nước ngoài ở Trung Quốc, con hẳn là hiểu được tình hình này.
Kỳ thật Diệp Trạch Đào cũng chú ý tới những chuyện này, nói:
- Con cũng để ý tới chuyện này, hiện tại rất nhiều học giả, chuyên gia của chúng ta có vấn đề! Họ hoàn toàn không đứng trên góc độ lợi ích của quốc gia, dân tộc, mà là quan tâm tới chuyện ích lợi của bản thân. Có sự tồn tại của đầu tư bên ngoài là chuyện tốt, tuy nhiên, nếu tận dụng đầu tư vốn nước ngoài mà không thể nắm giữ trong tay người trong nước, việc này phải suy xét cho thật kỹ!
Trịnh Thành Trung gật đầu nói:
- Vấn đề chính là ở chỗ này, sức ảnh hưởng của họ rất lớn, hơn nữa một số người còn có được sự ủng hộ của những người có thực lực kinh tế, sức mạnh rất lớn!
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Có khi cũng đáng buồn, dân chúng lại có mấy người hiểu được những điều này, hơn nữa rất nhiều người cũng không biết lên mạng, bọn họ làm sao biết rất nhiều chuyện có liên quan trực tiếp tới lợi ích thiết thân của họ!
Diệp Trạch Đào nói:
- Đúng thế, rất nhiều quyết sách chính là do chính phủ chủ đạo, tìm một số người được gọi là chuyện gia, học giả, mặt khác mấy người chuyên nghiệp cũng lại vừa có cái gọi là luận chứng liền công bố ra ngoài, nhìn qua là đại biểu cho ích lợi của các tầng lớp. Thật ra làm gì có, điều này hoàn toàn chỉ là một âm mưu mà thôi, thiệt thòi vẫn là lợi ích của dân chúng!
Trịnh Thành Trung liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Con hẳn là nên hiểu ý nghĩa của việc trung ương đưa con tới huyện Lục Thương, những chuyện con làm liên quan tới mọi mặt của sự việc!
Nói tới đây, nhìn thoáng qua Trịnh Tiểu Nhu, Trịnh Thành Trung nói:
- Hay là chúng ta đi thư phòng nói chuyện, đừng làm ảnh hưởng bon họ xem TV.
Trịnh Tiểu Nhu liền bĩu môi, cô biết Trịnh Thành Trung có những câu không muốn cô nghe thấy.
Tuy nhiên, Trịnh Tiểu Nhu cũng rất là vui mừng, điều này rõ ràng chính là Trịnh Thành Trung đã xem Diệp Trạch Đào thành người nhà, đây là chuyện tốt.
Phương Mai Anh vẫn không hề nói xen vào, bà cũng đã quen cách làm của Trịnh Thành Trung từ lâu.
Sau đi bước vào thư phòng, Trịnh Thành Trung nói:
- Hôm nay chúng ta đã mở một cuộc họp Bộ Chính trị, nghiên cửu vấn đề phát triển công nghiệp dân tộc. Con phải biết rằng, việc này là một chuyện đại sự liên quan tới sự phát triển của Trung Quốc!
Ngay cả việc này Trịnh Thành Trung cũng nói với mình, Diệp Trạch Đào biết rằng Trịnh Thành Trung đã có sự thay đổi rất lớn, là có ý muốn bồi dưỡng mình.
- Bố, hôm nay con đã nghĩ rất nhiều chuyện, đang muốn nói chuyện với bố một chút.
Diệp Trạch Đào thấy thái độ của Trịnh Thành Trung, thì có ý mang những suy nghĩ tỏng lòng mình nói cho ông biết.
Trịnh Thành Trung hơi thấy lạ, nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào, vẫn gật đầu nói:
- Con nói đi.
Diệp Trạch Đào nói:
- Bố, hôm nay trong lúc đó con có một ý nghĩ, trung ương là muốn sau khi thu được kết quả của huyện thí điểm, lực lường nước ngoài và một số tập đoàn chỉ vì lợi ích của Trung Quốc sẽ có hành vi liên thủ, bọn họ khẳng định là muốn chèn ép sản nghiệp mới phát triển của Trung Quốc. Nếu đã như vậy, trung ương còn muốn làm việc này, có phải hay không cũng đã biết rõ ràng chuyện Lục Thương chính là một cái chiến trường?
Trịnh Thành Trung cũng không nói lời nào, liền nhìn Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Trịnh Thành Trung nói:
- Bố, không biết lúc nãy họp, Vi Hoành Thạch chính là người có quan điểm ngược lại với Bí thư Hạo Vũ hay không?
Ánh mắt Trịnh Thành Trung sáng lên, gật gật đầu.
Diệp Trạch Đào nói:
- Đôi khi, chỉ cần nắm lấy một đầu sợi chỉ, là có thế dắt theo một số người tiến vào theo!
Trịnh Thành Trung cười nói:
- Việc vào Ủy ban Thường vụ của con đã được ấn định, Phương Siêu Mình cũng sẽ tới thành phố Cừ Dương, làm Ủy viên thường vụ.
Mắt Diệp Trạch Đào liền trừng thật to, giật mình nói:
- Phương Siêu Minh?
- Đúng thế, hắn ta cũng lập được không ít thành tích, huyện Lục Thương muốn phát triển lớn hơn, thành phố Cừ Dương đã biến thành thị trấn quan trọng, tất nhiên phải tăng thêm lực lượng của nơi đó, con hẳn nên có sự chuẩn bị tư tưởng.
Diệp Trạch Đào nói:
- Đây là chuyện tốt, con đang thấy không có sợi dây nào để kéo đây!
Trên mặt Trịnh Thành Trung cuối cùng cũng lộ ra vẻ tươi cười, nói:
- Hy vọng con có thể vượt qua muôn vàn khó khăn, làm tốt công việc!
Thật là lợi hại!
Diệp Trạch Đào cũng hiểu được tình hình của việc này, muốn đưa mình lên làm ủy viên thường vụ, nhất định là Phương gia cũng đang động tay chân, cũng muốn đem người nối nghiệp của Phương gia kéo thăng lên một cấp. Vì thế, mấy người Bí thư Hạo Vũ rõ ràng cũng đồng ý việc này, cũng không biết cuối cùng là người của Phương gia yêu cầu, hay chính là người của Bí thư Hạo Vũ làm, cũng điều Phương Siêu Minh đến thành phố Cừ Dương. Như thế, sẽ biến thành cuộc chiến giữa mình với Phương Siêu Minh, rốt cuộc là ai đánh gục đối phương, điều này liền biến thành một loại cạnh tranh rồi.
Thấy Diệp Trạch Đào hiểu ra, Trịnh Thành Trung rất vui mừng, nói:
- Đây cũng là một lần thử thách dành cho con, có vượt qua thử thách này không, điều này cũng đại biểu cho việc con có thể tiến được bao xa!
Sau khi đi ra, nhìn Thôi Tình vẫn theo sát đằng sau mình, Diệp Trạch Đào nói xong liền chui vào trong một chiếc taxi.
Thấy xe của Diệp Trạch Đào nhanh chóng rời đi, trên mặt Thôi Tình đầu tiên lộ ra vẻ tiếc nuối, tiếp sau đó là niềm vui bất ngờ.
Nếu Diệp Trạch Đào bảo mình đi tìm Trương Phong, nghĩa là Diệp Trạch Đào có ý giúp đỡ mình rồi, tin rằng chỉ cần mình làm thật tốt, dần dần cũng sẽ lọt vào mắt Diệp Trạch Đào.
Hai tay nắm chặt thành nắm đấm, tâm trạng của Thôi Tình lập tức trở nên tốt hơn.
Thôi Tình cũng hiểu được, nếu mình đã hạ quyết tâm, phải thật sự nên người, bằng không Diệp Trạch Đào sẽ rất nhanh lãng quên mình.
- Sau này cũng không làm việc này nữa!
Thôi Tình tự nói một câu rồi mới rời đi.
Diệp Trạch Đào cũng không tiếp tục nghĩ tới chuyện của Thôi Tình. Việc hôm nay cũng khiến cho Diệp Trạch Đào có một chút suy nghĩ, một người dân đen, cho dù là có một chút ủng hộ, nếu muốn trong hoàn cảnh toàn đại gia tộc mà thoát ra ngoài, thật là rất khó, dù sao người ta tùy ý cũng có thể kết thành đồng minh.
Lúc vừa nghĩ tới đối phương kết thành đồng minh hùng mạnh như vậy, Diệp Trạch Đào liền cau mày, nhất định phải phá vỡ đồng minh này của bọn họ, một, hai gia tộc thì Diệp Trạch Đào cũng không sợ, mấu chốt chính là người ta động một chút là lôi một đám người, về mặt này có sức tác động quá lớn, tin rằng mấy người Trịnh Thành Trung cũng sẽ không coi thường lực lượng như vậy.
Làm tan rã nội bộ, xử lý cả đám!
Diệp Trạch Đào nghĩ rất nhiều.
Diệp Trạch Đào phát hiện gần đây không làm chuyện gì cho bản thân mình, toàn là theo nhừng người khác, đây hoàn toàn không phải là tính cách của mình.
Đã tới chỗ của mình, chính là cư xá đó.
Sau khi xuống xe, Diệp Trạch Đào liền chầm chậm bước đi.
Thấy trong tiểu khu có một chỗ nghỉ chân, Diệp Trạch Đào đi qua ngồi ở trên ghế.
Có một số việc, Điệp Trạch Đào phát hiện ra mình phải suy nghĩ cẩn thận một lần nữa mới được.
Châm một điếu thuốc hút vài hơi, Diệp Trạch Đào nhắm mắt bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
Bản thân mình căn bản là không thể so sánh với đám con ông cháu cha này, đó là do trời sinh ra đã thế. Đám con cháu quan lại có hậu trường mạnh mẽ. Bất kể là bọn họ có muốn làm thế nào, đều cũng sẽ có người đứng ra ủng hộ. Bản thân mình thì khác, khi có chuyện gì xảy ra, càng chủ yếu dựa vào bản thân mình tự giải quyết.
Diệp Trạch Đào phát hiện mình quá ỷ lại vào mấy nhân vật lớn kia.
Hoa Uy vừa mất, Diệp Trạch Đào liền phát hiện một lực lượng lớn sau lưng mình đã bỏ đi. Nếu mấy người Trịnh Thành Trung cũng rời đi thì sao?
Đây chính là điều mà Diệp Trạch Đào lo sợ.
Hôm nay Diệp Trạch Đào còn ngộ ra một chuyện, đó chính là bối cảnh của mình nhìn qua rất hùng mạnh, kỳ thật lại tồn tại quá nhiều vấn đề, đám con cháu quan lại này cho dù có phạm sai lầm lớn đến mấy, dù sao bọn họ cũng là người một nhà, người nhà bất kể thế nào cũng sẽ trợ giúp và ủng hộ bọn họ. Còn mình thì sao, nếu quả thật xảy ra chuyện gì, sự ủng hộ của những người sau lưng mạnh hay yếu có được như vậy đâu? Nhiều nhất chính là đem mình dấu đi chỗ nào đó thôi!
Nếu dựa vào người khác, cả đời cũng sẽ không ngoi lên được!
Diệp Trạch Đào mở to mắt nhìn lên khoảng không.
Bất kể như thế nào, mình cũng phải làm một chuyện, phải cho mọi người không dám khinh thường mình!
Ở trong mắt người khác, mình chính là một nhân vật ăn cơm chùa!
Diệp Trạch Đào đương nhiên là không cam lòng bị người khác coi thường. Có lẽ nên dựa vào lực lượng của chính mình lật đổ mấy người, như vậy mới có thể khiến cho người khác kinh sợ.
Phải tự thiết kế một con đường cho bản thân mình mới được!
Diệp Trạch Đào nghĩ thật nhiều.
Hiện tại bản thân mình là người phát ngôn của Bí thư Hạo Vũ đặt tại huyện Lục Thương. Mục đích của Bí thư Hạo Vũ rất rõ ràng, chính là mình bất luận như thế nào cũng phải hoàn thành công tác ở huyện Lục Thương.
Đồng thời, chính mình vẫn có thể làm tiếp một số chuyện khác nữa.
Hoa Uy mất đi, tuy rằng quân quyền chuyển vào tay Bí thư Hạo Vũ, nhưng, điều đó còn phải qua một quá trình, phỏng chừng bên trên còn một số người chệch lướng, mình có thể giúp làm chuyện gì đó vào lúc này hay không?
Diệp Trạch Đào đã hiểu rõ, việc hiện giờ bản thân mình phải làm chính là theo kịp bước tiến của Bí thư Hạo Vũ. Mặc dù địa vị của mình bây giờ cũng không cao, nhưng, trung gian vẫn còn mấy nhân vật lớn, nên cũng có thể mượn lực một lần, tin rằng Bí thư Hạo Vũ cũng nhìn trúng điểu gì đó của mình.
Phải tế đao thôi!
Diệp Trạch Đào có cảm giác kích động khi lao vào trận chiến lớn, đã tới lúc tìm môtj gia tộc để tế đao, rốt cuộc là nên chọn gia tộc nào đây?
Diệp Trạch Đào cảm thấy trong chuyện này còn phải tìm hiểu rõ thêm tình hình nữa, dù sao cũng phải chọn một người đối với khắp nơi đều có lợi để tết đao, ngoại trừ bỏ bớt lực lượng đối địch, đồng thời cũng phải khiến cho mọi người biết mình là nhân vật có ích.
Đi tới trong biết thự Trịnh Tiểu Nhu ở, Diệp Trạch Đào lái một chiếc xe đã được chuẩn bị sẵn ở đó, đi tới nhà Trịnh Thành Trung.
Có một số việc Diệp Trạch Đào còn phải tìm hiểu rõ thêm tình hình từ chỗ Trịnh Thành Trung mới được.
Thấy Diệp Trạch Đào trở về, Trịnh Tiểu Nhu rõ ràng là rất vui mừng, cười nói:
- Sao mà anh lại đi lâu như thế?
Diệp Trạch Đào nói:
- Gặp mấy người Phương Siêu Minh, nên đi cùng nhau tới chỗ Bàng Chân một chuyến.
Trịnh Tiểu Nhu liền cau mày nói:
- Tên Bàng Chân kia lúc nào cũng làm những chuyện lộn xộn lung tung, anh cũng không thể học hắn ta!
Phương Mai Anh cũng nói:
- Trạch Đào, Tiểu Nhu nói đúng, những chuyện mà tên Bàng Chân kia làm đa phần là chuyện không tốt đẹp gì, con phải chú ý một chút mới được.
Diệp Trạch Đào cười cười nói:
- Con biết.
Diệp Trạch Đào thấy Trịnh Thành Trung chưa trở về, yên tâm ngồi ở đó nói chuyện cùng mẹ con Trịnh Tiểu Nhu.
Trịnh Thành Trung thật là muộn mới trở về.
Vừa vào cừa đã thấy Diệp Trạch Đào ở đó, Trịnh Thành Trung khẽ mỉm cười nói:
- Đi nhà Hô Diên rồi hả?
Diệp Trạch Đào vội đứng dậy rót một chén trà cho Trịnh Thành Trung.
Sau khi ngồi xuống. Trịnh Thành Trung nói:
- Trạch Đào à, công việc làm trọng, con ở thành phố cũng không có quá nhiều chuyện, bố nghĩ con mau chóng về địa phương đi, chỗ đó mới là địa bàn của con!
- Bố, con cũng nghĩ như thế.
Lúc này Trịnh Thành Trung mới gật đầu nói:
- Hiện tại những cuộc tranh luận về phát triển đầu tư trong nước, nước ngoài rất nhiều, một số chuyện gia, học giả đều nói tốt cho doanh nghiệp vốn đầu tư nước ngoài ở Trung Quốc, con hẳn là hiểu được tình hình này.
Kỳ thật Diệp Trạch Đào cũng chú ý tới những chuyện này, nói:
- Con cũng để ý tới chuyện này, hiện tại rất nhiều học giả, chuyên gia của chúng ta có vấn đề! Họ hoàn toàn không đứng trên góc độ lợi ích của quốc gia, dân tộc, mà là quan tâm tới chuyện ích lợi của bản thân. Có sự tồn tại của đầu tư bên ngoài là chuyện tốt, tuy nhiên, nếu tận dụng đầu tư vốn nước ngoài mà không thể nắm giữ trong tay người trong nước, việc này phải suy xét cho thật kỹ!
Trịnh Thành Trung gật đầu nói:
- Vấn đề chính là ở chỗ này, sức ảnh hưởng của họ rất lớn, hơn nữa một số người còn có được sự ủng hộ của những người có thực lực kinh tế, sức mạnh rất lớn!
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Có khi cũng đáng buồn, dân chúng lại có mấy người hiểu được những điều này, hơn nữa rất nhiều người cũng không biết lên mạng, bọn họ làm sao biết rất nhiều chuyện có liên quan trực tiếp tới lợi ích thiết thân của họ!
Diệp Trạch Đào nói:
- Đúng thế, rất nhiều quyết sách chính là do chính phủ chủ đạo, tìm một số người được gọi là chuyện gia, học giả, mặt khác mấy người chuyên nghiệp cũng lại vừa có cái gọi là luận chứng liền công bố ra ngoài, nhìn qua là đại biểu cho ích lợi của các tầng lớp. Thật ra làm gì có, điều này hoàn toàn chỉ là một âm mưu mà thôi, thiệt thòi vẫn là lợi ích của dân chúng!
Trịnh Thành Trung liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Con hẳn là nên hiểu ý nghĩa của việc trung ương đưa con tới huyện Lục Thương, những chuyện con làm liên quan tới mọi mặt của sự việc!
Nói tới đây, nhìn thoáng qua Trịnh Tiểu Nhu, Trịnh Thành Trung nói:
- Hay là chúng ta đi thư phòng nói chuyện, đừng làm ảnh hưởng bon họ xem TV.
Trịnh Tiểu Nhu liền bĩu môi, cô biết Trịnh Thành Trung có những câu không muốn cô nghe thấy.
Tuy nhiên, Trịnh Tiểu Nhu cũng rất là vui mừng, điều này rõ ràng chính là Trịnh Thành Trung đã xem Diệp Trạch Đào thành người nhà, đây là chuyện tốt.
Phương Mai Anh vẫn không hề nói xen vào, bà cũng đã quen cách làm của Trịnh Thành Trung từ lâu.
Sau đi bước vào thư phòng, Trịnh Thành Trung nói:
- Hôm nay chúng ta đã mở một cuộc họp Bộ Chính trị, nghiên cửu vấn đề phát triển công nghiệp dân tộc. Con phải biết rằng, việc này là một chuyện đại sự liên quan tới sự phát triển của Trung Quốc!
Ngay cả việc này Trịnh Thành Trung cũng nói với mình, Diệp Trạch Đào biết rằng Trịnh Thành Trung đã có sự thay đổi rất lớn, là có ý muốn bồi dưỡng mình.
- Bố, hôm nay con đã nghĩ rất nhiều chuyện, đang muốn nói chuyện với bố một chút.
Diệp Trạch Đào thấy thái độ của Trịnh Thành Trung, thì có ý mang những suy nghĩ tỏng lòng mình nói cho ông biết.
Trịnh Thành Trung hơi thấy lạ, nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào, vẫn gật đầu nói:
- Con nói đi.
Diệp Trạch Đào nói:
- Bố, hôm nay trong lúc đó con có một ý nghĩ, trung ương là muốn sau khi thu được kết quả của huyện thí điểm, lực lường nước ngoài và một số tập đoàn chỉ vì lợi ích của Trung Quốc sẽ có hành vi liên thủ, bọn họ khẳng định là muốn chèn ép sản nghiệp mới phát triển của Trung Quốc. Nếu đã như vậy, trung ương còn muốn làm việc này, có phải hay không cũng đã biết rõ ràng chuyện Lục Thương chính là một cái chiến trường?
Trịnh Thành Trung cũng không nói lời nào, liền nhìn Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Trịnh Thành Trung nói:
- Bố, không biết lúc nãy họp, Vi Hoành Thạch chính là người có quan điểm ngược lại với Bí thư Hạo Vũ hay không?
Ánh mắt Trịnh Thành Trung sáng lên, gật gật đầu.
Diệp Trạch Đào nói:
- Đôi khi, chỉ cần nắm lấy một đầu sợi chỉ, là có thế dắt theo một số người tiến vào theo!
Trịnh Thành Trung cười nói:
- Việc vào Ủy ban Thường vụ của con đã được ấn định, Phương Siêu Mình cũng sẽ tới thành phố Cừ Dương, làm Ủy viên thường vụ.
Mắt Diệp Trạch Đào liền trừng thật to, giật mình nói:
- Phương Siêu Minh?
- Đúng thế, hắn ta cũng lập được không ít thành tích, huyện Lục Thương muốn phát triển lớn hơn, thành phố Cừ Dương đã biến thành thị trấn quan trọng, tất nhiên phải tăng thêm lực lượng của nơi đó, con hẳn nên có sự chuẩn bị tư tưởng.
Diệp Trạch Đào nói:
- Đây là chuyện tốt, con đang thấy không có sợi dây nào để kéo đây!
Trên mặt Trịnh Thành Trung cuối cùng cũng lộ ra vẻ tươi cười, nói:
- Hy vọng con có thể vượt qua muôn vàn khó khăn, làm tốt công việc!
Thật là lợi hại!
Diệp Trạch Đào cũng hiểu được tình hình của việc này, muốn đưa mình lên làm ủy viên thường vụ, nhất định là Phương gia cũng đang động tay chân, cũng muốn đem người nối nghiệp của Phương gia kéo thăng lên một cấp. Vì thế, mấy người Bí thư Hạo Vũ rõ ràng cũng đồng ý việc này, cũng không biết cuối cùng là người của Phương gia yêu cầu, hay chính là người của Bí thư Hạo Vũ làm, cũng điều Phương Siêu Minh đến thành phố Cừ Dương. Như thế, sẽ biến thành cuộc chiến giữa mình với Phương Siêu Minh, rốt cuộc là ai đánh gục đối phương, điều này liền biến thành một loại cạnh tranh rồi.
Thấy Diệp Trạch Đào hiểu ra, Trịnh Thành Trung rất vui mừng, nói:
- Đây cũng là một lần thử thách dành cho con, có vượt qua thử thách này không, điều này cũng đại biểu cho việc con có thể tiến được bao xa!
/1075
|