Mới đi ra, Diệp Trạch Đào liền thấy Lưu Đống Lưu đang đi tới.
- Bố, bố cũng tới đây?
Thấy Lưu Đống Lưu tới, Diệp Trạch Đào vội tiếp đón.
Lưu Đống Lưu rõ ràng là vừa tới thành phố đã gọi hết người nhà tới rồi.
Đi cùng Lưu Đống Lưu có một số người, Lưu Đống Vũ, Lưu Đống Hùng, còn có Lưu Vũ Lộ, tất cả đều mang theo người nhà tới.
Mấy người Lưu Phàm, Lưu Chính đi theo phía sau cũng đều chào hỏi Diệp Trạch Đào.
Bây giờ ở trong nhà Lưu gia, Diệp Trạch Đào không giống với trước kia khi mới đến Lưu gia nữa, Diệp Trạch Đào đối với Lưu gia mà nói chính là một quân cờ quan trọng. Lưu gia có thể phát triển như ngày hôm nay cũng là có phần của Diệp Trạch Đào.
Đối với đám trẻ Lưu gia mà nói, trước kia có thể khinh thường Diệp Trạch Đào, còn có ý nghĩ ghen tỵ, nhưng bây giờ đã không còn những ý nghĩ như thế nữa, dù sao Lưu gia cũng cần phải có những người như Diệp Trạch Đào tới tiếp bước, nếu không Lưu gia đúng là không chống đỡ nổi.
Tình hình hiện tại của Lưu gia đã có sự thay đổi lớn, đã không còn là tình hình lúc mới đầu, Lưu Vũ Lộ quyền cao chức trọng, chủ nhiệm Ủy bạn Kế hoạch và Phát triển, nghe nói rất có thể sẽ tiến thêm một bước. Lưu Đống Lưu cũng không hề suy yếu, bây giờ đã là Phó bí thư Thành ủy tình Kim Lăng, nếu như có thể lên chức Bí thư, vậy là đã tiến lên bộ Chính trị rồi.
Đương nhiên, tất cả những người của Lưu gia đều phải hiểu, chỉ dựa vào mạng lưới quan hệ vốn có của Lưu gia là không đủ, nên mới cần những người đứng sau Diệp Trạch Đào ủng hộ.
Nhìn lại những người đi theo, cũng có không ít con cháu.
Diệp Trạch Đào có thể nhận ra, tình hình của Lưu gia cũng thay đổi theo sự phát triển của Lưu Đống Lưu. Tình hình trước kia đang thay đổi, Lưu Đống Lưu giống như quan trọng nhất, nắm giữ chủ động, Lưu Đống Vũ đi theo sau Lưu Đống Lưu.
Nghĩ tới chuyện Lưu Đống Vũ từng muốn tách nhà một mình phát triển, Diệp Trạch Đào lại nhìn đám em của họ. Gần đây chính mình cũng nghe nói, mấy tên nhỏ nhoi ở địa phương phát triển hết sức chậm chạp, có thể nói là bị quan chức cơ sở ép tới mức không thở nổi.
Chuyện của Lưu gia Diệp Trạch Đào cũng không muốn hỏi đến quá nhiều, bọn họ muốn phân chia như thế nào vỗn dĩ cũng là chuyện của họ.
Tuy nhiên, tình hình hiện tại cho thấy, Lưu gia cũng bắt đầu kéo mình vào chuyện phân chia này.
Lưu Đống Lưu nói:
- Con đã vào thăm rồi?
Diệp Trạch Đào liền gật đầu, thấy Lưu Mộng Y cũng theo bọn họ tới.
Đi qua nói với Lưu Mộng Y:
- Sao em lại cũng tới?
Lưu Mộng Y nói:
- Tất cả mọi người đều muốn đi qua hết.
Diệp Trạch Đào cũng chỉ có thể gật đầu.
Khi nhìn lại cái bụng nhỏ của Lưu Mộng Y, cũng không thấy có sự thay đổi nào quá lớn.
Lưu Mộng Y thấy ánh mắt của Diệp Trạch Đào, liền cười nói với anh:
- Vừa mới mang thai, còn không như thế.
Diệp Trạch Đào cười cười.
Lưu Đống Vũ cũng có vẻ thân thiết, nói với Diệp Trạch Đào:
- Thầy con đâu?
- Ông ấy đi về trước, tinh thần có chút không tốt lắm!
Lưu Đống Vũ liền khẽ gật đầu nói:
- Sự ra đi của lãnh đạo Hoa đúng là sự đả kích lớn với thầy con!
- Trạch Đào, chúng em vừa mới đụng phải đám người Vi gia.
Lưu Mộng Y biết tình hình của Diệp Trạch Đào với Vi gia, nên nhở giọng nói với Diệp Trạch Đào.
- Anh cũng mới đụng phải!
Diệp Trạch Đào cũng nhỏ giọng nói.
Hoàng Hân đứng bên cạnh, vừa hay nghe được hai người nói chuyện, vội hỏi:
- Trạch Đào, không sao cả chứ?
Diệp Trạch Đào mỉm cười lắc lắc đầu.
Lúc này Hoàng Hân mới dường như thở phào một tiếng, nói:
- Có thể không trêu chọc cũng đừng có chọc vào.
Cô cũng để ý chuyện của Diệp Trạch Đào hơn bất kỳ ai.
Lưu Đống Lưu nói:
- Con đây là muốn rời đi?
Diệp Trạch Đào suy nghĩ một chút nói:
- Con bây giờ cũng không có việc gì, mọi người đã đến đây. Con đợi mọi người một chút.
Lưu Đống Lưu liền gật đầu nói:
- Được. Chúng ta vào thăm đã, con ở đây chờ một lát. Đợi chúng ta ra sẽ cùng về nói chuyện.
Đã xảy ra chuyện như vậy, đối với đám người Lưu Đống Lưu mà nói cũng là một chuyện lớn, Lưu Đống Lưu cũng sợ chuyện sẽ liên quan tới ông ta.
Lưu Mộng Y nói:
- Trạch Đào, chúng em đi vào đây.
- Đi đi, anh ngồi ở đây một lát.
Diệp trạch Đào chỉ vào mấy cái ghế dựa phía trước nói.
Đó là bày ra để dành riêng cho mọi người nghỉ ngơi.
Lưu Mộng Y đi vào cùng đám người Lưu Đống Lưu.
Diệp Trạch Đào đi qua ngồi xuống, moi một điếu thuốc ra châm, hít một hơi thật sâu.
Người nhà Lưu gia chính là sau khi bám vào Hoa Uy mới có thể tiếp tục phát triển, bây giờ Hoa Uy đột ngột mất đi, việc này đối với người nhà Lưu gia mà nói chính là một chuyện vô cùng không tốt, đến bố vợ mình cũng phải đi nói chuyện rồi!
Rút dây động rừng!
Nghĩ đến đủ loại thay đổi xảy ra sau khi Hoa Uy mất đi, Diệp Trạch Đào cũng không ngừng cảm thán.
Hoa Uy ra đi, bố vợ tiếp theo muốn thăng chức lên bí thư liền khó khăn hơn rất nhiều, khó trách bố vợ vội vàng tới thành phố.
Hút vài hơi, Diệp Trạch Đào suy nghĩ tới việc này, xem ra chỉ có một hai chỗ dựa vững chắc cũng không đủ còn phải hình thành một lực lượng mạnh mẽ mới được!
Từ chuyện Hoa Uy ra đi, Diệp Trạch Đào nghĩ tới một số vấn đề phía sau, đừng thấy bản thân mình hiện đang thuận lợi ở mọi phương diện, cũng có chỗ dựa, nếu chẳng may chỗ Trịnh Thành Trung và Hô Diên Ngạo Bác xảy ra biến cố gì, mình phải xử lý như thế nào đây?
Diệp Trạch Đào chính là kiểu người không mong mang tất cả của mình buộc vào mấy người khác.
Nghĩ tới việc này, Diệp Trạch Đào liền cảm thấy bản thân mình phải cố hết sức kéo một vài lực lượng vào phe của mình.
Làm cách nào?
Đây chính là việc mà Diệp Trạch Đào đang tự hỏi.
Mình với Trịnh Thành Trung cũng được, Hô Diên Ngạo Bác cũng tốt, nhiều ít gì cũng đều có sự kết hợp lợi ích, xem ra là vẫn phải để ý về phương diện này rồi.
Diệp Trạch Đào liền ngồi đó cẩn thận phân tích mạng lưới quan hệ của mình, nhất định phải tìm ra manh mối gì trong đó mới được.
- Trạch Đào!
Lại có người gọi một tiếng.
Diệp Trạch Đào ngẩng đầu nhìn lên, thấy Bàng Chân đang bước tới.
Hai người cũng có một thời gian rồi chưa gặp nhau, nhìn qua thấy tinh thần Bàng Chân cũng có vẻ tốt.
- Anh Bàng, anh cũng tới?
Diệp Trạch Đào vội đứng dậy.
Bàng Chân tiến tới bắt tay Diệp Trạch Đào, hai người liền ngồi xuống.
- Đưa bố tôi tới, thấy cậu ngồi đây nên tôi qua.
Diệp Trạch Đào đưa cho anh ta một điếu thuốc.
Bàng Chân thở dài:
- Thế sự vô thường, ai cũng thật không ngờ sẽ có thay đổi như thế!
Ánh mắt Diệp Trạch Đào nheo lại, đột nhiên nghĩ tới một việc, lúc ấy khi Bàng Chân làm sòng bạc, là do Hoa Uy bắt đóng cửa, chuyện đó thiếu chút nữa đã làm cho cha của Bàng Chân bị cách chức, cũng không biết cha của Bàng Chân có suy nghĩ như thế nào.
Hoa Uy mất đi, đối với ông của Bàng Chân mà nói khả năng lại là một chuyện tốt, ngọn núi đè nặng trên vai cũng coi như được tháo bỏ.
Đương nhiên, ý nghĩ như vậy chỉ là chợt lóe lên, Diệp Trạch Đào cũng không nghĩ nhiều về chuyện này, dù sao việc này cách mình còn quá xa, nên cũng không cần suy nghĩ quá nhiều.
Lúc đang trò chuyện, liền thấy Phương Siêu Cường, con trai thứ hai của Phương Liên Liên đi tới, phía sau hắn ta còn có hai người thanh niên.
- Ha ha, hai người cũng ở đây à!
Phương Siêu Cường nhìn Diệp Trạch Đào đầy thú vị.
Diệp Trạch Đào âm thầm lắc đầu, hôm nay không phải là ngày đẹp rồi, sao lại gặp phải toàn kẻ địch thế này.
Bàng Chân mới thấy là Phương Siêu Cường, liền đứng dậy bắt tay Phương Siêu Cường:
- Phương thiếu gia cũng tới à?
Diệp Trạch Đào cũng tỏ ra bình thản, đứng dậy cũng bắt tay với Phương Siêu Cường nói:
- Chào Phương thiếu gia!
Trên mặt cười nhưng trong lòng không cười, Phương Siêu Cường nói:
- Anh thấy đấy, Lão Hoa sao lại mất đi? Trạch Đào à, một chỗ dựa mạnh như thế mất đi, cậu thấy như thế nào?
Đây rõ ràng là muốn khiêu khích rồi, trước kia Phương Siêu Cường là sợ Hoa Uy, bây giờ Hoa Uy không còn nữa, hắn cũng làm một nhân vật thở phào nhẹ nhõm, khõ trách vào lúc này mà Phương Siêu Cường lại nói những lời như vậy.
Sắc mặt Bàng Chân hơi thay đổi, liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào nói:
- Đây là việc quốc gia đại sự, chúng ta không cần phải lo lắng đâu!
Phương Siêu Cường nói sâu xa:
- Đúng thế, khí hậu ở thành phố này xem ra có chút thay đổi, anh xem, trời thật là lạnh!
- Đây là do sức khỏe Phương thiếu gia không tốt thôi, có chút không khí lạnh đã không chịu nổi, tôi thấy Phương thiếu gia cần phải rèn luyện nhiều hơn mới được.
Diệp Trạch Đào liền trả lời một câu.
Nhìn khắp người Diệp Trạch Đào từ trên xuống dưới một lần, Phương Siêu Cường nói:
- Trạch Đào, cậu cũng phải giữ gìn mới được, đừng để một cơn sóng gió đã làm lật thuyền rồi!
Diệp Trạch Đào cũng gật đầu nói:
- Việc này anh không cần lo đâu, tôi sẽ rất chú ý.
Phương Siêu Cường rõ ràng là tâm trạng rất tốt, cười ha hả, ba người nhanh chóng bước đi.
Nhìn theo bóng họ rời đi, Bàng Chân thở dài:
- Trạch Đào à, cậu sao lại thành ra không đội trời chung với Phương gia thế?
Diệp Trạch Đào lắc đầu nói:
- Một lời khó nói hết, nên đừng lo lắng quá!
Bàng Chân thấy xung quanh không có ai, nhỏ giọng nói:
- Trạch Đào, có mấy câu tôi phải nói cho cậu nghe, đừng có coi thường lão gia nhà Phương Siêu Cường đấy, cái gì mà Bí thư Thành ủy Hải Đông, nghe nói sắp tới còn có tư cách tranh cử đấy!
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, anh ta cũng biết, Phương Siêu Cường cũng không phải người bình thường, trước kia còn có Hoa Uy kiềm chế, bây giờ Hoa Uy mất đi, cũng như mùa xuân của Phương gia tới, nếu ông ta tranh cử thành công, đối với mình mà nói sẽ không là một chuyện tốt.
- Anh Bằng, có một số chuyện chính là như vậy, anh không trêu ngươi người khác, người ta lại cứ muốn trêu chọc anh, anh phải làm sao chứ?
Bàng Chân lắc đầu thở dài nói:
- Hoa Uy mất đi, rất nhiều chuyện sẽ thay đổi, tôi là không theo chính trị, nên cũng không sao, cậu thì phải chú ý thật nhiều mới được.
Giữa Bàng Chân với Diệp Trạch Đào còn nhiều mối quan hệ có lợi, nhưng cũng không có quá nhiều quan hệ sâu sắc, có thể nói ra lời như thế coi như là cũng coi trọng Diệp Trạch Đào rồi.
Hai người nói chuyện một lúc, liền thấy cha của Bàng Chân, Bàng Đại Quân rất nhanh bước ra.
Bàng Chân nhỏ giọng nói:
- Rảnh thì liên lạc tiếp nhé, bố tôi đi ra.
Diệp Trạch Đào vội đứng dậy.
Bàng Đại Quân, nhìn nhìn Diệp Trạch Đào, cũng không chào, nói với Bàng Chân:
- Đi thôi.
Thấy hai người rời đi, Diệp Trạch Đào một lần nữa cảm nhận được sự khác biệt, nếu như lúc Hoa Uy còn chưa mất, Bàng Đại Quân khả năng còn nói với mình mấy câu, nhưng bây giờ đã có sự thay đổi rồi.
Phải xây dựng thêm những mối quan hệ của mình!
Diệp Trạch Đào phát hiện mình bước đi hơi chậm.
- Bố, bố cũng tới đây?
Thấy Lưu Đống Lưu tới, Diệp Trạch Đào vội tiếp đón.
Lưu Đống Lưu rõ ràng là vừa tới thành phố đã gọi hết người nhà tới rồi.
Đi cùng Lưu Đống Lưu có một số người, Lưu Đống Vũ, Lưu Đống Hùng, còn có Lưu Vũ Lộ, tất cả đều mang theo người nhà tới.
Mấy người Lưu Phàm, Lưu Chính đi theo phía sau cũng đều chào hỏi Diệp Trạch Đào.
Bây giờ ở trong nhà Lưu gia, Diệp Trạch Đào không giống với trước kia khi mới đến Lưu gia nữa, Diệp Trạch Đào đối với Lưu gia mà nói chính là một quân cờ quan trọng. Lưu gia có thể phát triển như ngày hôm nay cũng là có phần của Diệp Trạch Đào.
Đối với đám trẻ Lưu gia mà nói, trước kia có thể khinh thường Diệp Trạch Đào, còn có ý nghĩ ghen tỵ, nhưng bây giờ đã không còn những ý nghĩ như thế nữa, dù sao Lưu gia cũng cần phải có những người như Diệp Trạch Đào tới tiếp bước, nếu không Lưu gia đúng là không chống đỡ nổi.
Tình hình hiện tại của Lưu gia đã có sự thay đổi lớn, đã không còn là tình hình lúc mới đầu, Lưu Vũ Lộ quyền cao chức trọng, chủ nhiệm Ủy bạn Kế hoạch và Phát triển, nghe nói rất có thể sẽ tiến thêm một bước. Lưu Đống Lưu cũng không hề suy yếu, bây giờ đã là Phó bí thư Thành ủy tình Kim Lăng, nếu như có thể lên chức Bí thư, vậy là đã tiến lên bộ Chính trị rồi.
Đương nhiên, tất cả những người của Lưu gia đều phải hiểu, chỉ dựa vào mạng lưới quan hệ vốn có của Lưu gia là không đủ, nên mới cần những người đứng sau Diệp Trạch Đào ủng hộ.
Nhìn lại những người đi theo, cũng có không ít con cháu.
Diệp Trạch Đào có thể nhận ra, tình hình của Lưu gia cũng thay đổi theo sự phát triển của Lưu Đống Lưu. Tình hình trước kia đang thay đổi, Lưu Đống Lưu giống như quan trọng nhất, nắm giữ chủ động, Lưu Đống Vũ đi theo sau Lưu Đống Lưu.
Nghĩ tới chuyện Lưu Đống Vũ từng muốn tách nhà một mình phát triển, Diệp Trạch Đào lại nhìn đám em của họ. Gần đây chính mình cũng nghe nói, mấy tên nhỏ nhoi ở địa phương phát triển hết sức chậm chạp, có thể nói là bị quan chức cơ sở ép tới mức không thở nổi.
Chuyện của Lưu gia Diệp Trạch Đào cũng không muốn hỏi đến quá nhiều, bọn họ muốn phân chia như thế nào vỗn dĩ cũng là chuyện của họ.
Tuy nhiên, tình hình hiện tại cho thấy, Lưu gia cũng bắt đầu kéo mình vào chuyện phân chia này.
Lưu Đống Lưu nói:
- Con đã vào thăm rồi?
Diệp Trạch Đào liền gật đầu, thấy Lưu Mộng Y cũng theo bọn họ tới.
Đi qua nói với Lưu Mộng Y:
- Sao em lại cũng tới?
Lưu Mộng Y nói:
- Tất cả mọi người đều muốn đi qua hết.
Diệp Trạch Đào cũng chỉ có thể gật đầu.
Khi nhìn lại cái bụng nhỏ của Lưu Mộng Y, cũng không thấy có sự thay đổi nào quá lớn.
Lưu Mộng Y thấy ánh mắt của Diệp Trạch Đào, liền cười nói với anh:
- Vừa mới mang thai, còn không như thế.
Diệp Trạch Đào cười cười.
Lưu Đống Vũ cũng có vẻ thân thiết, nói với Diệp Trạch Đào:
- Thầy con đâu?
- Ông ấy đi về trước, tinh thần có chút không tốt lắm!
Lưu Đống Vũ liền khẽ gật đầu nói:
- Sự ra đi của lãnh đạo Hoa đúng là sự đả kích lớn với thầy con!
- Trạch Đào, chúng em vừa mới đụng phải đám người Vi gia.
Lưu Mộng Y biết tình hình của Diệp Trạch Đào với Vi gia, nên nhở giọng nói với Diệp Trạch Đào.
- Anh cũng mới đụng phải!
Diệp Trạch Đào cũng nhỏ giọng nói.
Hoàng Hân đứng bên cạnh, vừa hay nghe được hai người nói chuyện, vội hỏi:
- Trạch Đào, không sao cả chứ?
Diệp Trạch Đào mỉm cười lắc lắc đầu.
Lúc này Hoàng Hân mới dường như thở phào một tiếng, nói:
- Có thể không trêu chọc cũng đừng có chọc vào.
Cô cũng để ý chuyện của Diệp Trạch Đào hơn bất kỳ ai.
Lưu Đống Lưu nói:
- Con đây là muốn rời đi?
Diệp Trạch Đào suy nghĩ một chút nói:
- Con bây giờ cũng không có việc gì, mọi người đã đến đây. Con đợi mọi người một chút.
Lưu Đống Lưu liền gật đầu nói:
- Được. Chúng ta vào thăm đã, con ở đây chờ một lát. Đợi chúng ta ra sẽ cùng về nói chuyện.
Đã xảy ra chuyện như vậy, đối với đám người Lưu Đống Lưu mà nói cũng là một chuyện lớn, Lưu Đống Lưu cũng sợ chuyện sẽ liên quan tới ông ta.
Lưu Mộng Y nói:
- Trạch Đào, chúng em đi vào đây.
- Đi đi, anh ngồi ở đây một lát.
Diệp trạch Đào chỉ vào mấy cái ghế dựa phía trước nói.
Đó là bày ra để dành riêng cho mọi người nghỉ ngơi.
Lưu Mộng Y đi vào cùng đám người Lưu Đống Lưu.
Diệp Trạch Đào đi qua ngồi xuống, moi một điếu thuốc ra châm, hít một hơi thật sâu.
Người nhà Lưu gia chính là sau khi bám vào Hoa Uy mới có thể tiếp tục phát triển, bây giờ Hoa Uy đột ngột mất đi, việc này đối với người nhà Lưu gia mà nói chính là một chuyện vô cùng không tốt, đến bố vợ mình cũng phải đi nói chuyện rồi!
Rút dây động rừng!
Nghĩ đến đủ loại thay đổi xảy ra sau khi Hoa Uy mất đi, Diệp Trạch Đào cũng không ngừng cảm thán.
Hoa Uy ra đi, bố vợ tiếp theo muốn thăng chức lên bí thư liền khó khăn hơn rất nhiều, khó trách bố vợ vội vàng tới thành phố.
Hút vài hơi, Diệp Trạch Đào suy nghĩ tới việc này, xem ra chỉ có một hai chỗ dựa vững chắc cũng không đủ còn phải hình thành một lực lượng mạnh mẽ mới được!
Từ chuyện Hoa Uy ra đi, Diệp Trạch Đào nghĩ tới một số vấn đề phía sau, đừng thấy bản thân mình hiện đang thuận lợi ở mọi phương diện, cũng có chỗ dựa, nếu chẳng may chỗ Trịnh Thành Trung và Hô Diên Ngạo Bác xảy ra biến cố gì, mình phải xử lý như thế nào đây?
Diệp Trạch Đào chính là kiểu người không mong mang tất cả của mình buộc vào mấy người khác.
Nghĩ tới việc này, Diệp Trạch Đào liền cảm thấy bản thân mình phải cố hết sức kéo một vài lực lượng vào phe của mình.
Làm cách nào?
Đây chính là việc mà Diệp Trạch Đào đang tự hỏi.
Mình với Trịnh Thành Trung cũng được, Hô Diên Ngạo Bác cũng tốt, nhiều ít gì cũng đều có sự kết hợp lợi ích, xem ra là vẫn phải để ý về phương diện này rồi.
Diệp Trạch Đào liền ngồi đó cẩn thận phân tích mạng lưới quan hệ của mình, nhất định phải tìm ra manh mối gì trong đó mới được.
- Trạch Đào!
Lại có người gọi một tiếng.
Diệp Trạch Đào ngẩng đầu nhìn lên, thấy Bàng Chân đang bước tới.
Hai người cũng có một thời gian rồi chưa gặp nhau, nhìn qua thấy tinh thần Bàng Chân cũng có vẻ tốt.
- Anh Bàng, anh cũng tới?
Diệp Trạch Đào vội đứng dậy.
Bàng Chân tiến tới bắt tay Diệp Trạch Đào, hai người liền ngồi xuống.
- Đưa bố tôi tới, thấy cậu ngồi đây nên tôi qua.
Diệp Trạch Đào đưa cho anh ta một điếu thuốc.
Bàng Chân thở dài:
- Thế sự vô thường, ai cũng thật không ngờ sẽ có thay đổi như thế!
Ánh mắt Diệp Trạch Đào nheo lại, đột nhiên nghĩ tới một việc, lúc ấy khi Bàng Chân làm sòng bạc, là do Hoa Uy bắt đóng cửa, chuyện đó thiếu chút nữa đã làm cho cha của Bàng Chân bị cách chức, cũng không biết cha của Bàng Chân có suy nghĩ như thế nào.
Hoa Uy mất đi, đối với ông của Bàng Chân mà nói khả năng lại là một chuyện tốt, ngọn núi đè nặng trên vai cũng coi như được tháo bỏ.
Đương nhiên, ý nghĩ như vậy chỉ là chợt lóe lên, Diệp Trạch Đào cũng không nghĩ nhiều về chuyện này, dù sao việc này cách mình còn quá xa, nên cũng không cần suy nghĩ quá nhiều.
Lúc đang trò chuyện, liền thấy Phương Siêu Cường, con trai thứ hai của Phương Liên Liên đi tới, phía sau hắn ta còn có hai người thanh niên.
- Ha ha, hai người cũng ở đây à!
Phương Siêu Cường nhìn Diệp Trạch Đào đầy thú vị.
Diệp Trạch Đào âm thầm lắc đầu, hôm nay không phải là ngày đẹp rồi, sao lại gặp phải toàn kẻ địch thế này.
Bàng Chân mới thấy là Phương Siêu Cường, liền đứng dậy bắt tay Phương Siêu Cường:
- Phương thiếu gia cũng tới à?
Diệp Trạch Đào cũng tỏ ra bình thản, đứng dậy cũng bắt tay với Phương Siêu Cường nói:
- Chào Phương thiếu gia!
Trên mặt cười nhưng trong lòng không cười, Phương Siêu Cường nói:
- Anh thấy đấy, Lão Hoa sao lại mất đi? Trạch Đào à, một chỗ dựa mạnh như thế mất đi, cậu thấy như thế nào?
Đây rõ ràng là muốn khiêu khích rồi, trước kia Phương Siêu Cường là sợ Hoa Uy, bây giờ Hoa Uy không còn nữa, hắn cũng làm một nhân vật thở phào nhẹ nhõm, khõ trách vào lúc này mà Phương Siêu Cường lại nói những lời như vậy.
Sắc mặt Bàng Chân hơi thay đổi, liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào nói:
- Đây là việc quốc gia đại sự, chúng ta không cần phải lo lắng đâu!
Phương Siêu Cường nói sâu xa:
- Đúng thế, khí hậu ở thành phố này xem ra có chút thay đổi, anh xem, trời thật là lạnh!
- Đây là do sức khỏe Phương thiếu gia không tốt thôi, có chút không khí lạnh đã không chịu nổi, tôi thấy Phương thiếu gia cần phải rèn luyện nhiều hơn mới được.
Diệp Trạch Đào liền trả lời một câu.
Nhìn khắp người Diệp Trạch Đào từ trên xuống dưới một lần, Phương Siêu Cường nói:
- Trạch Đào, cậu cũng phải giữ gìn mới được, đừng để một cơn sóng gió đã làm lật thuyền rồi!
Diệp Trạch Đào cũng gật đầu nói:
- Việc này anh không cần lo đâu, tôi sẽ rất chú ý.
Phương Siêu Cường rõ ràng là tâm trạng rất tốt, cười ha hả, ba người nhanh chóng bước đi.
Nhìn theo bóng họ rời đi, Bàng Chân thở dài:
- Trạch Đào à, cậu sao lại thành ra không đội trời chung với Phương gia thế?
Diệp Trạch Đào lắc đầu nói:
- Một lời khó nói hết, nên đừng lo lắng quá!
Bàng Chân thấy xung quanh không có ai, nhỏ giọng nói:
- Trạch Đào, có mấy câu tôi phải nói cho cậu nghe, đừng có coi thường lão gia nhà Phương Siêu Cường đấy, cái gì mà Bí thư Thành ủy Hải Đông, nghe nói sắp tới còn có tư cách tranh cử đấy!
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, anh ta cũng biết, Phương Siêu Cường cũng không phải người bình thường, trước kia còn có Hoa Uy kiềm chế, bây giờ Hoa Uy mất đi, cũng như mùa xuân của Phương gia tới, nếu ông ta tranh cử thành công, đối với mình mà nói sẽ không là một chuyện tốt.
- Anh Bằng, có một số chuyện chính là như vậy, anh không trêu ngươi người khác, người ta lại cứ muốn trêu chọc anh, anh phải làm sao chứ?
Bàng Chân lắc đầu thở dài nói:
- Hoa Uy mất đi, rất nhiều chuyện sẽ thay đổi, tôi là không theo chính trị, nên cũng không sao, cậu thì phải chú ý thật nhiều mới được.
Giữa Bàng Chân với Diệp Trạch Đào còn nhiều mối quan hệ có lợi, nhưng cũng không có quá nhiều quan hệ sâu sắc, có thể nói ra lời như thế coi như là cũng coi trọng Diệp Trạch Đào rồi.
Hai người nói chuyện một lúc, liền thấy cha của Bàng Chân, Bàng Đại Quân rất nhanh bước ra.
Bàng Chân nhỏ giọng nói:
- Rảnh thì liên lạc tiếp nhé, bố tôi đi ra.
Diệp Trạch Đào vội đứng dậy.
Bàng Đại Quân, nhìn nhìn Diệp Trạch Đào, cũng không chào, nói với Bàng Chân:
- Đi thôi.
Thấy hai người rời đi, Diệp Trạch Đào một lần nữa cảm nhận được sự khác biệt, nếu như lúc Hoa Uy còn chưa mất, Bàng Đại Quân khả năng còn nói với mình mấy câu, nhưng bây giờ đã có sự thay đổi rồi.
Phải xây dựng thêm những mối quan hệ của mình!
Diệp Trạch Đào phát hiện mình bước đi hơi chậm.
/1075
|