Nghe thấy mọi người cười, Diệp Trạch Đào cũng cười nói:
- Mỗi người chúng ta đều hi vọng sẽ đi qua những ngày tốt đẹp, hi vọng ở phía trước, thấy được hi vọng sẽ mạnh hơn so với không có hi vọng, bà con, mọi người có đồng ý đoàn kết cùng với Huyện uỷ, chúng ta cùng nhau cố gắng để tạo ra tương lai tốt đẹp của chính chúng ta hay không?
Diệp Trạch Đào nói những lời này rất có sức khích động, mặc dù nói rất bình thản nhưng nó đã đốt cháy tâm tư khát vọng muốn làm giàu của những người dân trong thôn, khi nghĩ đến dự án Diệp Trạch Đào nói sắp trở thành sự thật, ánh mắt mọi người đều đang toả sáng.
Câu hỏi của Diệp Trạch Đào vừa được nói ra đã có người lớn tiếng nói:
- Ai không muốn mình được sống sung sướng cơ chứ!
- Hoá ra là vậy, chuyện tốt như thế ai có thể không ủng hộ được chứ!
- Ôi, không làm rõ mà đã chạy đến đây náo loạn!
- Bí thư Diệp, có lời nói của anh chúng tôi rất yên tâm, nếu không thể hoàn thành thì sẽ tìm anh đúng không?
Diệp Trạch Đào cười ha ha nói:
- Chúng ta đều cùng chung mục tiêu, chính là muốn phát triển huyện Lục Thương này, hơn nữa, tôi muốn làm một chút chuyện tốt,có thể được mọi người ủng hộ không?
Mọi người mỉm cười,cảm thấy Diệp Trạch Đào đang đứng trước mặt họ nói rất thật, từng câu đều rất thành thật.
Mấy người cầm đầu thôn nhìn nhau, mọi người đều gật đầu.
- Bí thư Diệp, một lần nữa chúng tôi tin tưởng Chính phủ, nếu làm không thành công, chúng tôi sẽ đến nhà anh ăn cơm!
Diệp Trạch Đào lại mỉm cười nói:
- Mọi người đông như vậy có thể tôi nuôi không nổi đâu, tôi vẫn muốn hoàn thành tốt chuyện này! Mọi người có cơm ăn, đến lúc đó tôi cũng có thể qua nhà mọi người ăn một, hai bữa!
Mọi người đều vui vẻ hẳn lên.
Nhìn thấy mọi người chập nhận sự thuyết phục của mình, Diệp Trạch Đào nói:
- Vậy được rồi, nếu mọi người không có ý kiến thì tất cả giải tán. Tổ công tác ở huyện rất nhanh sẽ đến nên mong mọi người phối hợp một chút, chúng ta cùng nhau cố gắng để có thể trở thành hiện thực trong ngày sớm nhất, mọi người thấy thế nào?
- Được, nghe theo Bí thư Diệp.
Người dân trong thôn tụm năm tụm ba đã giải tán, có thể thấy được mỗi người đều lộ ra vẻ hưng phấn.
Từ trên trần xe nhảy xuống, Diệp Trạch Đào lấy một điếu thuốc ra châm rồi hít một hơi thật sâu.
Một chuyện lớn như vậy xem như đã được hoá giải, đúng là rất nguy hiểm!
Diệp Trạch Đào nghĩ cũng có chút sợ, nhiều người đến như vậy, nếu thật sự làm loạn lên, nếu dùng đến lực lượng cảnh sát thì vấn đề chắc chắn sẽ phát triển theo chiều hướng không lường trước được.
- Bí thư Diệp!
Bí thư Đảng uỷ xã và Chủ tịch xã đang cúi đầu đi tới.
Ánh mắt của Diệp Trạch Đào nhìn hai người một hồi, hừ một tiếng liền xoay người đi đến chỗ của Chính quyền xã.
Trên trán của Bí thư và Chủ tịch xã đang đổ mồ hôi, bọn họ biết chuyện lần này không xử lý, giải quyết tốt, sẽ bị bí thư Diệp trách phạt rồi.
- Bí thư Diệp, tình hình của bí thư Cố không tốt lắm!
Kiều Ứng Xương rất nhanh đã chạy đến nói với Diệp Trạch Đào.
- Sao lại vậy?
Diệp Trạch Đào giật mình.
Kiều Ứng Xương nói:
- Bí thư Cố tuổi cũng lớn, hôm qua lại không có ăn uống nghỉ ngơi, vừa mới ngồi lên xe liền bị choáng. Cũng may có bác sĩ ở đây, cũng có xe cứu thương, hiện giờ đang trong tình trạng được cấp cứu.
Trong thời điểm mấu chốt đến thôn Sơn Lâm,Diệp Trạch Đào rất hài lòng đối với Cố Lâm Cao, hơn nhiều so với Niếp Tiểu Vĩ kia, nên vội đi tới.
Khi vào chiếc xe cứu thương, Diệp Trạch Đào thấyCố Lâm Cao phải thở bằng ống dưỡng khí.
Cố Lâm Cao đã tỉnh dậy, thấy Diệp Trạch Đào đến liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cầm tay Cố Lâm Cao nói:
- Ông Cố, không sao đâu, cố gắng nghỉ ngơi đi.
- Bí thư Diệp, tôi đã không xử lý tốt công việc!
- Ông làm rất tốt rồi!
Diệp Trạch Đào cũng không nhiều lời nữa, bèn nói với bác sĩ:
- Lập tức đưa đến bệnh viện ở Huyện!
Nhìn xe cứu thương nhanh chóng lao đi.
Diệp Trạch Đào trầm mặt xuống, lập tức tập hợp tất cả các lãnh đạo đã đến Ủy ban xã.
Tất cả các lãnh đạo đều ngồi ở đó. Diệp Trạch Đào và Tôn Lôi đã ngồi xuống trước tiên.
Lúc này ở trước mặt Diệp Trạch Đào, Tôn Lôi đã biểu hiện rất cẩn thận, đợi lúc Diệp Trạch Đào ngồi xuống rồi anh ta mới ngồi.
Vỗ bàn một cái, Diệp Trạch Đào trừng mắt nhìn Bí thư xã và Chủ tịch xã nói:
- Hai người còn chuyện gì muốn nói sao?
Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, không ngờ hai người này trước đó lại không hề hay biết, chuyện này xảy ra ở ngay tầm mắt họ,mà họ căn bản lại hoàn toàn không biết chút tình hình nào. Đúng là không xứng với chức vị đang giữ.
Hai người cũng biết chuyện này đã lộra ngoài, không dám nói câu nào, đều cúi gằm mặt xuống.
Diệp Trạch Đào nói:
- Hai người có biết hay không, bỗng nhiên phát sinh chuyện này, lãnh đạo tỉnh thành phố đã bắt đầu hành động, bài văn của người ta cũng đã truyền đến toà soạn báo rồi!
Lúc này Tôn Lôi nói:
- Việc này ảnh hưởng rất xấu, nếu bí thư Diệp không phát hiện sớm, không dẹp yên tin tức này, không chừng tình trạng bây giờ đã hỗn loạn.
Mọi người mới phát hiện tính nghiêm trọng của vấn đề.
Cam Lệ Bình giật mình nói:
- Bí thư Diệp, chuyện này vừa mới xảy ra sao bài văn có thể đến toà soạn báo nhanh vậy?
Mặc dù Cam Lệ Bình là phụ nữ, từ hôm qua đến giờ đều cùng Cố Lâm Cao khống chế mọi người ở trong thôn, tuy có vẻ mệt mỏi nhưng cũng rất hưng phấn, thấy Diệp Trạch Đào vừa quay về đã dẹp yên chuyện này thì càng có lòng tin đối với Diệp Trạch Đào, đi theo một lãnh đạo như vậy đúng là rất có tiền đồ.
Nghe thấy Cam Lệ Bình hỏi, lại nhìn vẻ mặt của lãnh đạo Huyện uỷ, Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói:
- Tuy rằng đây là một vấn đề trong xã, nhưng chúng ta không nên coi chuyện này là nhỏ, mọi người biết không, vì sao Trung ương lại chọn huyện của chúng ta là Huyện thí điểm làm dân tộc sản nghiệp, điều này cho thấy sự quan trọng của vấn đề, dân tộc sản nghiệp của chúng ta đã đến một cửa ải rất quan trọng, không có sản phẩm của chính chúng ta, nền kinh tế của chúng ta chắc chắn bị các công ty giàu có ở nước ngoài khống chế, khả năng tự chủ của ta càng ngày càng yếu, chúng ta đang phát triển chắc chắn có người không muốn thấy chúng ta phát triển, cũng có người không hi vọng nhìn thấy một Trung Quốc phát triển hùng mạnh xuất hiện!
Lúc bắt đầu mọi người vẫn không rõ vấn đề, nghe thấy Diệp Trạch Đào nói thế, tâm trạng của mọi người bị chấn động, nếu thật là vậy huyện Lục Thương đang ở đầu cơn song dữ rồi!
Lưu Định Khải nói:
- Bí thư Diệp, tôi đã sắp xếp xong rồi, những người mấu chốt đã sắp xếp theo dõi rồi!
Vỗ bàn một cái, Diệp Trạch Đào trầm giọng nói:
- Làm dịu đi cảm xúc của quần chúng là chuyện phải làm, nhưng đối với những người có ý muốn đả kích, đây liên quan đến sự phát triển đại cục trong quốc gia của chúng ta. Lãnh đạo Trung ương đều chú ý đến sự phát triển của chúng ta. Sự tình giờ mới bắt đầu đã có người muốn phá hoại, nhất định chúng ta phải kiên quyết tiến hành phản kích. Đồng chí Định Khải, chỉ cần có chứng cứ quyết không nương tay!
Trên người Diệp Trạch Đào lộ ra khí thế hùng mạnh, nghe anh nói những lời này, tâm trạng của Tôn Lôi bị chấn động, ai nói Diệp Trạch Đào không có sát khí, sát khí rất mạnh nữa là khác!
Lưu Định Khải lớn tiếng nói:
- Xin bí thư Diệp yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ nhanh chóng làm rõ chuyện này!
Lúc này Diệp Trạch Đào nhìn về phía Bí thư và Chủ tịch xã Sơn Lâm. Hai người đó một là người của phe Diệp Trạch Đào, còn một là người của Tôn Lôi, Diệp Trạch Đào trầm giọng nói:
- Đã xảy ra chuyện lớn như thế, chút nữa đã mang lại hậu quả nghiêm trọng cho công tác ở huyện, không ngờ hai người lại không hề hay biết chuyện này! Đây là một hành vi không có trách nhiệm, tạm thời cách chức hai người chờ huyện xử lý!
Căn bản không hề nương tay, lập tức ngừng chức vụ của hai người.
Không ai nói giúp cho hai người. Đây không phải là hành vi của mấy người hay mười mấy người mà là hành vi của mấy trăm người, nhiều người gây sự như vậy. Không ngờ bọn họ không phát hiện, việc này chỉ có thể trách chính bản thân họ.
Nói tới đây Diệp Trạch Đào nhìn thoáng qua Tôn Lôi nói:
- Anh Tôn, không được để công việc ở thôn Sơn Lâm trì trệ, dự án điện ảnh lần này rất lớn, cũng rất quan trọng, nhất định phải tìm một người quen thuộc chuyện này để thực hiện, tôi thấy nên để người ở huyện đến chủ trì công việc này trước đi!
Hiện tại Tôn Lôi thật sự không dám cùng Diệp Trạch Đào đối địch nữa, hôm nay anh ta đã chứng kiến sát khí của Diệp Trạch Đào, hơn nữa lại xảy ra chuyện lần này không chừng trong lòng Diệp Trạch Đào còn đang hoài nghi mình, nghĩ đến đây nên dò hỏi:
- Bí thư Diệp cho rằng phái ai đến chủ trì thì tốt?
Tôn Lôi hiểu được, tuy nói là chủ trì công tác chỉ cần không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì người chủ trì này rất có khả năng sẽ trở thành Bí thư Đảng uỷ xã.
Diệp Trạch Đào nói:
- Lần này tới thành phố tất cả mọi chuyện đều do đồng chí Lam Nhất Thiên phụ trách, cậu xem có thể đảm nhận bớt chút trọng trách của anh ta không?
Lam Nhất Thiên là thư ký của Diệp Trạch Đào, sớm đã không thể trở thành Phó chủ nhiệm Huyện uỷ, cấp bậc đã là chức Phó phòng, mặc dù có chút hơi phóng đại nhưng hiện tại Tôn Lôi cũng biết, tất nhiên Diệp Trạch Đào sẽ nắm giữ căn cứ điện ảnh trong tay hắn, phái Lam Nhất Thiên đến chắc chắn Diệp Trạch Đào đã suy tính rất nhiều nên không dám phản đối, chỉ có thể gật đầu nói:
- Tôi thấy được.
Diệp Trạch Đào nói:
- Hôm nay đa số các Uỷ viên thường vụ đều đang ở đây, tất cả mọi người họp và quyết định chút ở đây đi!
Uỷ viên thường vụ của Huyện uỷ ngoại trừ Niếp Tiểu Vĩ vắng mặt, Cố Lâm Cao thì được đưa vào bệnh viện còn lại đều ở đây, Diệp Trạch Đào nói hết lời liền hướng ánh mắt nhìn các Uỷ viên thường vụ.
Đã xảy ra chuyện như vậy khiến cho mọi người rất khẩn trương, điều sợ nhất chính là sự tính toán của Diệp Trạch Đào, hơn nữa đa số mọi người đều là người của phe Diệp Trạch Đào, Tôn Lôi đã đầu hàng thì không ai có thể phản đối.
Kiều Ứng Xương mỉm cười nói:
- Phó chủ nhiệm Lam đúng là một nhân tài đủ tư cách, nếu anh ta có thể quen thuộc với bên đầu tư thì có thể bàn bạc công việc thông qua anh ta, là người chọn lựa thích hợp nhất rồi!
Diệp Trạch Đào nói:
- Nếu tất cả mọi người cho là như vậy, vậy tạm thời do đồng chí Lam Nhất Thiên chủ trì công tác ở xã Sơn Lâm!
Trong lòng Tôn Lôi cười khổ, chuyện vốn do hắn Diệp Trạch Đào nói, ngược lạibây giờ lại nói là ý kiến của mọi người, cũng chưa từng gặp qua người mặt dày như vậy!
Tuy nhiên trên mặt Tôn Lôi vẫn lộ vẻ tươi cười nói:
- Vừa mới xảy ra chuyện như vậy, công tác sẽ phức tạp hơn rất nhiều, tôi thấy bây giờ đồng chí Lam Nhất Thiên nên bắt đầu công tác thôi!
Vốn dĩ Lam Nhất Thiên đang ngồi ghi chép ở phía sau, làm sao cũng không ngờ Diệp Trạch Đào lại đặt cậu ta lên vị trí quan trọng nhất của xã Sơn Lâm, suy nghĩ rất hỗn loạn, mắt trợn trừng, chưa kịp phản ứng.
Diệp Trạch Đào gật gật đầu nói:
- Chủ tịch huyện Tôn nói rất hay, ổn định là đại cục! Các thủ tục tổ chức sẽ do Trưởng ban đến tiến hành!
Di Hiểu Lệ vội vàng gật đầu đồng ý.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới nhìn về phía Lam Nhất Thiên nói:
- Đồng chí Lam Nhất Thiên, tổ chức đã giao trọng trách nặng nề cho anh, có lòng tin làm tốt công tác này không!
Lúc này Lam Nhất Thiên mới trấn tỉnh lại biết rằng dù như thế nào cũng phải cố gắng chống đỡ nên nghiêm túc nói:
- Nếu tổ chức đã tin tưởng, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác!
- Mỗi người chúng ta đều hi vọng sẽ đi qua những ngày tốt đẹp, hi vọng ở phía trước, thấy được hi vọng sẽ mạnh hơn so với không có hi vọng, bà con, mọi người có đồng ý đoàn kết cùng với Huyện uỷ, chúng ta cùng nhau cố gắng để tạo ra tương lai tốt đẹp của chính chúng ta hay không?
Diệp Trạch Đào nói những lời này rất có sức khích động, mặc dù nói rất bình thản nhưng nó đã đốt cháy tâm tư khát vọng muốn làm giàu của những người dân trong thôn, khi nghĩ đến dự án Diệp Trạch Đào nói sắp trở thành sự thật, ánh mắt mọi người đều đang toả sáng.
Câu hỏi của Diệp Trạch Đào vừa được nói ra đã có người lớn tiếng nói:
- Ai không muốn mình được sống sung sướng cơ chứ!
- Hoá ra là vậy, chuyện tốt như thế ai có thể không ủng hộ được chứ!
- Ôi, không làm rõ mà đã chạy đến đây náo loạn!
- Bí thư Diệp, có lời nói của anh chúng tôi rất yên tâm, nếu không thể hoàn thành thì sẽ tìm anh đúng không?
Diệp Trạch Đào cười ha ha nói:
- Chúng ta đều cùng chung mục tiêu, chính là muốn phát triển huyện Lục Thương này, hơn nữa, tôi muốn làm một chút chuyện tốt,có thể được mọi người ủng hộ không?
Mọi người mỉm cười,cảm thấy Diệp Trạch Đào đang đứng trước mặt họ nói rất thật, từng câu đều rất thành thật.
Mấy người cầm đầu thôn nhìn nhau, mọi người đều gật đầu.
- Bí thư Diệp, một lần nữa chúng tôi tin tưởng Chính phủ, nếu làm không thành công, chúng tôi sẽ đến nhà anh ăn cơm!
Diệp Trạch Đào lại mỉm cười nói:
- Mọi người đông như vậy có thể tôi nuôi không nổi đâu, tôi vẫn muốn hoàn thành tốt chuyện này! Mọi người có cơm ăn, đến lúc đó tôi cũng có thể qua nhà mọi người ăn một, hai bữa!
Mọi người đều vui vẻ hẳn lên.
Nhìn thấy mọi người chập nhận sự thuyết phục của mình, Diệp Trạch Đào nói:
- Vậy được rồi, nếu mọi người không có ý kiến thì tất cả giải tán. Tổ công tác ở huyện rất nhanh sẽ đến nên mong mọi người phối hợp một chút, chúng ta cùng nhau cố gắng để có thể trở thành hiện thực trong ngày sớm nhất, mọi người thấy thế nào?
- Được, nghe theo Bí thư Diệp.
Người dân trong thôn tụm năm tụm ba đã giải tán, có thể thấy được mỗi người đều lộ ra vẻ hưng phấn.
Từ trên trần xe nhảy xuống, Diệp Trạch Đào lấy một điếu thuốc ra châm rồi hít một hơi thật sâu.
Một chuyện lớn như vậy xem như đã được hoá giải, đúng là rất nguy hiểm!
Diệp Trạch Đào nghĩ cũng có chút sợ, nhiều người đến như vậy, nếu thật sự làm loạn lên, nếu dùng đến lực lượng cảnh sát thì vấn đề chắc chắn sẽ phát triển theo chiều hướng không lường trước được.
- Bí thư Diệp!
Bí thư Đảng uỷ xã và Chủ tịch xã đang cúi đầu đi tới.
Ánh mắt của Diệp Trạch Đào nhìn hai người một hồi, hừ một tiếng liền xoay người đi đến chỗ của Chính quyền xã.
Trên trán của Bí thư và Chủ tịch xã đang đổ mồ hôi, bọn họ biết chuyện lần này không xử lý, giải quyết tốt, sẽ bị bí thư Diệp trách phạt rồi.
- Bí thư Diệp, tình hình của bí thư Cố không tốt lắm!
Kiều Ứng Xương rất nhanh đã chạy đến nói với Diệp Trạch Đào.
- Sao lại vậy?
Diệp Trạch Đào giật mình.
Kiều Ứng Xương nói:
- Bí thư Cố tuổi cũng lớn, hôm qua lại không có ăn uống nghỉ ngơi, vừa mới ngồi lên xe liền bị choáng. Cũng may có bác sĩ ở đây, cũng có xe cứu thương, hiện giờ đang trong tình trạng được cấp cứu.
Trong thời điểm mấu chốt đến thôn Sơn Lâm,Diệp Trạch Đào rất hài lòng đối với Cố Lâm Cao, hơn nhiều so với Niếp Tiểu Vĩ kia, nên vội đi tới.
Khi vào chiếc xe cứu thương, Diệp Trạch Đào thấyCố Lâm Cao phải thở bằng ống dưỡng khí.
Cố Lâm Cao đã tỉnh dậy, thấy Diệp Trạch Đào đến liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào cầm tay Cố Lâm Cao nói:
- Ông Cố, không sao đâu, cố gắng nghỉ ngơi đi.
- Bí thư Diệp, tôi đã không xử lý tốt công việc!
- Ông làm rất tốt rồi!
Diệp Trạch Đào cũng không nhiều lời nữa, bèn nói với bác sĩ:
- Lập tức đưa đến bệnh viện ở Huyện!
Nhìn xe cứu thương nhanh chóng lao đi.
Diệp Trạch Đào trầm mặt xuống, lập tức tập hợp tất cả các lãnh đạo đã đến Ủy ban xã.
Tất cả các lãnh đạo đều ngồi ở đó. Diệp Trạch Đào và Tôn Lôi đã ngồi xuống trước tiên.
Lúc này ở trước mặt Diệp Trạch Đào, Tôn Lôi đã biểu hiện rất cẩn thận, đợi lúc Diệp Trạch Đào ngồi xuống rồi anh ta mới ngồi.
Vỗ bàn một cái, Diệp Trạch Đào trừng mắt nhìn Bí thư xã và Chủ tịch xã nói:
- Hai người còn chuyện gì muốn nói sao?
Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, không ngờ hai người này trước đó lại không hề hay biết, chuyện này xảy ra ở ngay tầm mắt họ,mà họ căn bản lại hoàn toàn không biết chút tình hình nào. Đúng là không xứng với chức vị đang giữ.
Hai người cũng biết chuyện này đã lộra ngoài, không dám nói câu nào, đều cúi gằm mặt xuống.
Diệp Trạch Đào nói:
- Hai người có biết hay không, bỗng nhiên phát sinh chuyện này, lãnh đạo tỉnh thành phố đã bắt đầu hành động, bài văn của người ta cũng đã truyền đến toà soạn báo rồi!
Lúc này Tôn Lôi nói:
- Việc này ảnh hưởng rất xấu, nếu bí thư Diệp không phát hiện sớm, không dẹp yên tin tức này, không chừng tình trạng bây giờ đã hỗn loạn.
Mọi người mới phát hiện tính nghiêm trọng của vấn đề.
Cam Lệ Bình giật mình nói:
- Bí thư Diệp, chuyện này vừa mới xảy ra sao bài văn có thể đến toà soạn báo nhanh vậy?
Mặc dù Cam Lệ Bình là phụ nữ, từ hôm qua đến giờ đều cùng Cố Lâm Cao khống chế mọi người ở trong thôn, tuy có vẻ mệt mỏi nhưng cũng rất hưng phấn, thấy Diệp Trạch Đào vừa quay về đã dẹp yên chuyện này thì càng có lòng tin đối với Diệp Trạch Đào, đi theo một lãnh đạo như vậy đúng là rất có tiền đồ.
Nghe thấy Cam Lệ Bình hỏi, lại nhìn vẻ mặt của lãnh đạo Huyện uỷ, Diệp Trạch Đào nghiêm túc nói:
- Tuy rằng đây là một vấn đề trong xã, nhưng chúng ta không nên coi chuyện này là nhỏ, mọi người biết không, vì sao Trung ương lại chọn huyện của chúng ta là Huyện thí điểm làm dân tộc sản nghiệp, điều này cho thấy sự quan trọng của vấn đề, dân tộc sản nghiệp của chúng ta đã đến một cửa ải rất quan trọng, không có sản phẩm của chính chúng ta, nền kinh tế của chúng ta chắc chắn bị các công ty giàu có ở nước ngoài khống chế, khả năng tự chủ của ta càng ngày càng yếu, chúng ta đang phát triển chắc chắn có người không muốn thấy chúng ta phát triển, cũng có người không hi vọng nhìn thấy một Trung Quốc phát triển hùng mạnh xuất hiện!
Lúc bắt đầu mọi người vẫn không rõ vấn đề, nghe thấy Diệp Trạch Đào nói thế, tâm trạng của mọi người bị chấn động, nếu thật là vậy huyện Lục Thương đang ở đầu cơn song dữ rồi!
Lưu Định Khải nói:
- Bí thư Diệp, tôi đã sắp xếp xong rồi, những người mấu chốt đã sắp xếp theo dõi rồi!
Vỗ bàn một cái, Diệp Trạch Đào trầm giọng nói:
- Làm dịu đi cảm xúc của quần chúng là chuyện phải làm, nhưng đối với những người có ý muốn đả kích, đây liên quan đến sự phát triển đại cục trong quốc gia của chúng ta. Lãnh đạo Trung ương đều chú ý đến sự phát triển của chúng ta. Sự tình giờ mới bắt đầu đã có người muốn phá hoại, nhất định chúng ta phải kiên quyết tiến hành phản kích. Đồng chí Định Khải, chỉ cần có chứng cứ quyết không nương tay!
Trên người Diệp Trạch Đào lộ ra khí thế hùng mạnh, nghe anh nói những lời này, tâm trạng của Tôn Lôi bị chấn động, ai nói Diệp Trạch Đào không có sát khí, sát khí rất mạnh nữa là khác!
Lưu Định Khải lớn tiếng nói:
- Xin bí thư Diệp yên tâm, nhất định chúng tôi sẽ nhanh chóng làm rõ chuyện này!
Lúc này Diệp Trạch Đào nhìn về phía Bí thư và Chủ tịch xã Sơn Lâm. Hai người đó một là người của phe Diệp Trạch Đào, còn một là người của Tôn Lôi, Diệp Trạch Đào trầm giọng nói:
- Đã xảy ra chuyện lớn như thế, chút nữa đã mang lại hậu quả nghiêm trọng cho công tác ở huyện, không ngờ hai người lại không hề hay biết chuyện này! Đây là một hành vi không có trách nhiệm, tạm thời cách chức hai người chờ huyện xử lý!
Căn bản không hề nương tay, lập tức ngừng chức vụ của hai người.
Không ai nói giúp cho hai người. Đây không phải là hành vi của mấy người hay mười mấy người mà là hành vi của mấy trăm người, nhiều người gây sự như vậy. Không ngờ bọn họ không phát hiện, việc này chỉ có thể trách chính bản thân họ.
Nói tới đây Diệp Trạch Đào nhìn thoáng qua Tôn Lôi nói:
- Anh Tôn, không được để công việc ở thôn Sơn Lâm trì trệ, dự án điện ảnh lần này rất lớn, cũng rất quan trọng, nhất định phải tìm một người quen thuộc chuyện này để thực hiện, tôi thấy nên để người ở huyện đến chủ trì công việc này trước đi!
Hiện tại Tôn Lôi thật sự không dám cùng Diệp Trạch Đào đối địch nữa, hôm nay anh ta đã chứng kiến sát khí của Diệp Trạch Đào, hơn nữa lại xảy ra chuyện lần này không chừng trong lòng Diệp Trạch Đào còn đang hoài nghi mình, nghĩ đến đây nên dò hỏi:
- Bí thư Diệp cho rằng phái ai đến chủ trì thì tốt?
Tôn Lôi hiểu được, tuy nói là chủ trì công tác chỉ cần không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì người chủ trì này rất có khả năng sẽ trở thành Bí thư Đảng uỷ xã.
Diệp Trạch Đào nói:
- Lần này tới thành phố tất cả mọi chuyện đều do đồng chí Lam Nhất Thiên phụ trách, cậu xem có thể đảm nhận bớt chút trọng trách của anh ta không?
Lam Nhất Thiên là thư ký của Diệp Trạch Đào, sớm đã không thể trở thành Phó chủ nhiệm Huyện uỷ, cấp bậc đã là chức Phó phòng, mặc dù có chút hơi phóng đại nhưng hiện tại Tôn Lôi cũng biết, tất nhiên Diệp Trạch Đào sẽ nắm giữ căn cứ điện ảnh trong tay hắn, phái Lam Nhất Thiên đến chắc chắn Diệp Trạch Đào đã suy tính rất nhiều nên không dám phản đối, chỉ có thể gật đầu nói:
- Tôi thấy được.
Diệp Trạch Đào nói:
- Hôm nay đa số các Uỷ viên thường vụ đều đang ở đây, tất cả mọi người họp và quyết định chút ở đây đi!
Uỷ viên thường vụ của Huyện uỷ ngoại trừ Niếp Tiểu Vĩ vắng mặt, Cố Lâm Cao thì được đưa vào bệnh viện còn lại đều ở đây, Diệp Trạch Đào nói hết lời liền hướng ánh mắt nhìn các Uỷ viên thường vụ.
Đã xảy ra chuyện như vậy khiến cho mọi người rất khẩn trương, điều sợ nhất chính là sự tính toán của Diệp Trạch Đào, hơn nữa đa số mọi người đều là người của phe Diệp Trạch Đào, Tôn Lôi đã đầu hàng thì không ai có thể phản đối.
Kiều Ứng Xương mỉm cười nói:
- Phó chủ nhiệm Lam đúng là một nhân tài đủ tư cách, nếu anh ta có thể quen thuộc với bên đầu tư thì có thể bàn bạc công việc thông qua anh ta, là người chọn lựa thích hợp nhất rồi!
Diệp Trạch Đào nói:
- Nếu tất cả mọi người cho là như vậy, vậy tạm thời do đồng chí Lam Nhất Thiên chủ trì công tác ở xã Sơn Lâm!
Trong lòng Tôn Lôi cười khổ, chuyện vốn do hắn Diệp Trạch Đào nói, ngược lạibây giờ lại nói là ý kiến của mọi người, cũng chưa từng gặp qua người mặt dày như vậy!
Tuy nhiên trên mặt Tôn Lôi vẫn lộ vẻ tươi cười nói:
- Vừa mới xảy ra chuyện như vậy, công tác sẽ phức tạp hơn rất nhiều, tôi thấy bây giờ đồng chí Lam Nhất Thiên nên bắt đầu công tác thôi!
Vốn dĩ Lam Nhất Thiên đang ngồi ghi chép ở phía sau, làm sao cũng không ngờ Diệp Trạch Đào lại đặt cậu ta lên vị trí quan trọng nhất của xã Sơn Lâm, suy nghĩ rất hỗn loạn, mắt trợn trừng, chưa kịp phản ứng.
Diệp Trạch Đào gật gật đầu nói:
- Chủ tịch huyện Tôn nói rất hay, ổn định là đại cục! Các thủ tục tổ chức sẽ do Trưởng ban đến tiến hành!
Di Hiểu Lệ vội vàng gật đầu đồng ý.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới nhìn về phía Lam Nhất Thiên nói:
- Đồng chí Lam Nhất Thiên, tổ chức đã giao trọng trách nặng nề cho anh, có lòng tin làm tốt công tác này không!
Lúc này Lam Nhất Thiên mới trấn tỉnh lại biết rằng dù như thế nào cũng phải cố gắng chống đỡ nên nghiêm túc nói:
- Nếu tổ chức đã tin tưởng, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác!
/1075
|