Gọi điện thoại xong, Trần Đại Tường ngồi ở chỗ kia thở dài nói:
- Làm quan lớn thì giỏi lắm à?
Nói xong câu đó, Trần Đại Tường lại uống một ngụm rượu vào.
Diệp Trạch Đào cảm thấy hôm nay Trần Đại Tường không thể uống nữa, nêu cứ tiếp tục uống như thế, chẳng may xảy ra chuyện gì thì không hay lắm, cho nên nói:
- Uống rượu cũng nhiều rồi, chúng ta đợi một lát đi!
Trần Đại Tường ánh mắt híp lại nói:
- Ông em, cậu là tiền bối của tôi, lão Trần tôi cũng là loại bình thường, không có nhiều ý tưởng.
- Chủ tịch thành phố Trần trẻ trung khỏe mạnh, đang trong tuổi cường tráng.
Hai người hàn huyên một hồi, Diệp Trạch Đào nói:
- Con gái của anh, chắc là kẹt xe rồi, đến bây giờ cũng chưa thấy đến.
Nhìn ngoài cửa sổ, trời cũng đã tối, Trần Đại Tường lấy điện thoại ra bấm số con gái, lớn tiếng nói:
- Tiểu Tú, sao rồi?
Trần Xảo Tú nói:
- Dạo này Thành phố tắc đường thật kinh khủng, con đang bị kẹt xe, có thể sẽ đến muộn một chút.
Nói xong điện thoại, Trần Đại Tường nói:
- Đường đang phá ngày nào cũng tắc xe, Trung Quốc bây giờ từ trên xuống dưới đều bị tắc xe, đất nước tốn bao nhiêu tiền như thế để làm gì!
Có thể là uống hơi nhiều, cho nên Trần Đại Tường mới không ngừng phê bình.
Diệp Trạch Đào một mình châm thuốc hút, cũng không quan tâm đến chuyện của Trần Đại Tường, nhưng trong lòng suy nghĩ đến tình huống sau khi Thi Minh Cương sẽ đến đây.
Hiện tại rõ ràng Thi Minh Cương cũng muốn là người được việc, tin rằng Thi Minh Cương sẽ rất quan tâm đến sự phát triển huyện Lục Thương, tuy nhiên Diệp Trạch Đào cũng có chút lo lắng, hiện nay trong nước quan tâm đến là thành tích, cái khiến nhiều cán bộ coi trọng đó chính là thu hút đầu tư, mà không coi trọng đến ảnh hưởng, cứ thế này một thời gian dài, tất cả các phương diện của Trung Quốc đều bị tổn hại. Đến lúc thích hợp, bản thân hắn cũng phải nói chuyện này với bọn Hoa Uy hoặc Hạo Vũ một chút, cho dù là bọn họ không nghe, thì hắn cũng phải nói.
Đang nghĩ ngợi mọi chuyện, Trần Đại Tường chợt đứng lên nói:
- Tôi vào phòng vệ sinh một lát.
- Để tôi đỡ anh!
Diệp Trạch Đào đứng dậy.
Đẩy Diệp Trạch Đào ra, Trần Đại Tường nói:
- Tôi không say, cậu cứ ngồi đấy đi, đừng quan tâm đến tôi.
Diệp Trạch Đào nhìn bộ dạng của Trần Đại Tường, có thể chậm một chút, xem ra tỉnh khá nhiều rồi, cho nên cũng không miễn cưỡng gì nữa.
Nhìn Diệp Trạch Đào đi ra ngoài, Diệp Trạch Đào nghĩ thầm con gái Trần Đại Tường và Vi gia kết thông gia, đối với Trần Đại Tường mà nói thì là một chuyện tốt, thế lực của Trần gia đã bị suy yếu đi khá nhiều rồi.
Ngồi ở đó chưa lâu, thì Phương Di Mai gọi điện thoại tới, điện thoại vừa thông, Phương Di Mai dịu dàng nói:
- Trạch Đào, anh thật không công bằng, giúp Ôn Phương làm dự án rồi lại không quan tâm đến em nữa thế?
Diệp Trạch Đào vui vẻ nói:
- Ôn Phương người ta đích thân đến Thành phố để tìm dự án!
- Ý của anh là em không đến Thành phố?
Rất lâu rồi không được ở cùng nhau, Diệp Trạch Đào có thể cảm nhận được, Phương Di Mai tâm trạng không được tốt, cho nên hắn cũng không nhận xét lời phát biểu của cô mà hỏi:
- Sao thế, gần đây công việc không được thuận lợi sao?
- Nơi này tranh giành rất lợi hại!
Dù sao thì Diệp Trạch Đào cũng không có chuyện gì cho nên nói:
- Em nói thử tình hình chỗ em xem nào.
- Mặc dù em là ủy viên thường vụ, xếp hạng gần cuối, được phân công quản lí phương diện văn vệ, vốn không có chuyện gì, gần đây người xếp hạng một hai tranh giành nhau rất lợi hại, làm cho em có chút khó khăn.
- Bọn họ đấu với nhau, em đừng tham gia vào là được rồi.
- Đúng rồi, thực ra em gọi cho anh là muốn nói một chuyện, bọn em muốn tổ chức một bữa tiệc liên hoan ở Thành phố bọn em, việc này do phó bí thư thành uỷ Tào Hiểu Vân phụ trách, em cũng là một trong những thành viên ở đó. Hiện nay có một vấn đề chính là muốn mời một số minh tinh đến tham gia, trong thành phố muốn làm lớn một chút, bí thư Tào cũng đang đau đầu về vấn đề này, mặc dù trong tỉnh có giới thiệu vài người, nhưng vẫn cần bọn em tự đi đón tiếp, Bí thư Tào lôi em vào, muốn em ngày mai sẽ đi cùng cô ta đến Thành phố.
Diệp Trạch Đào liền cao hứng nói:
- Hay quá, có lẽ anh sẽ ở Thành phố vài ngày nữa!
Phương Mai Di hạ giọng nói:
- Em nhớ anh lắm!
Diệp Trạch Đào nói:
- Anh cũng nhớ em!
Nhìn thấy Trần Đại Tường chưa trở về, Diệp Trạch Đào ngồi nói chuyện với Phương Di Mai một lát.
Nghe được ra chỗ Phương Di Mai rất yên lặng, chắc là quay về nhà để gọi điện thoại, cho nên hai người nói chuyện càng hăng say hơn.
Gọi xong điện thoại, Diệp Trạch Đào liền tỏ ra hơi nghi ngờ, tại sao Trần Đại Tường đến bây giờ vẫn chưa quay về.
Đợi một lát nữa cũng không thấy Trần Đại Tường quay về, Diệp Trạch Đào liền đi ra bên ngoài.
Nhìn thấy nhân viên phục vụ đang đứng ở cửa, Diệp Trạch Đào nói:
- Người lúc nãy vừa ra đi đâu rồi?
Nhân viên phục vụ nói:
- Xuống phòng vệ sinh ở tầng dưới rồi.
- Để tôi đi xem thử!
Người nhân viên phục vụ nhìn thấy tình huống có gì đó không ổn nên nói:
- Để tôi dẫn anh đi.
Chắc là lo lắng Diệp Trạch Đào bỏ trốn không có ai trả tiền.
Diệp Trạch Đào nói:
- Đi thôi!
Hắn cũng không muốn làm khó nhân viên phục vụ.
Sau khi đi cùng với nhân viên phục vụ xuống phòng vệ sinh dưới lầu, Diệp Trạch Đào nhìn ra ngoài một lúc cũng không thấy bóng dáng của Trần Đại Tường, cảm thấy hơi nghi ngờ hỏi:
- Sao lại không có ở đây?
Nhân viên phục vụ nói:
- Để tôi giúp anh hỏi thăm một chút.
Chỉ thấy nhân viên phục vụ đến quầy thu ngân hỏi một lát rồi quay về nói:
- Các cô ấy cũng không chú ý.
Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy hơi nghi ngờ, Trần Đại Tường có thể chạy đi đâu được chứ?
Từ lúc Trần Đại Tường đi ra ngoài đến lúc hắn gọi xong điện thoại, cùng lắm cũng chỉ bốn mươi phút là cùng, Trần Đại Tường rốt cùng là có thể chạy đi đâu được?
Diệp Trạch Đào lấy điện thoại ra gọi cho Trần Đại Tường, nhưng không có ai nghe máy, cầm điện thoại cũng cảm thấy hơi nhức đầu, Diệp Trạch Đào cũng không biết rốt cuộc tên Trần Đại Tường này chạy đi đâu.
Trong lúc Diệp Trạch Đào và nhân viên phục vụ nhìn xung quanh, thì điện thoại chợt vang lên.
Vừa nghe điện thoại, đối phương liền nói:
- Anh là Diệp Trạch Đào?
Nhìn thấy số điện thoại có mã vùng ở thành phố, cảm thấy giọng nói cũng không quen, Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi là Diệp Trạch Đào.
- Anh là Diệp Trạch Đào thì tốt rồi, chúng tôi là cảnh sát 110, lúc nãy có một người bạn của anh mới bị ngất ở trước cửa khách sạn Hoa Lan Hương, anh sang đây xem.
Diệp Trạch Đào cả kinh, liền nhanh chóng bước ra ngoài.
Nhân viên phục vụ nói:
- Thưa anh, anh vẫn chưa thanh toán tiền.
Diệp Trạch Đào đành phải hỏi số tiền rồi trả cho người ta.
Khi đi tới ngoài cửa Diệp Trạch Đào nói:
- Khách sạn Hoa Lan Hương là chỗ nào?
Nhân viên phục vụ sau khi nhận được tiền cũng vui vẻ chỉ ra phía bên phải nói:
- Đi theo hướng này một đoạn là tới.
Vội vàng đi ra ngoài, Diệp Trạch Đào nhìn thấy phía bên kia không xa có đèn xe đang sáng long lánh.
Chạy nhanh chóng qua đó, liền nhìn thấy Trần Đại Tường đang ngồi gào rống ở đó.
Lúc này bộ dạng của Trần Đại Tường không còn một chút gì giống như một chủ tịch thành phố nữa, đang ngồi trên bậc thang, lớn tiếng nói:
- Tôi muốn gặp cục trưởng cục công an của các cậu, gọi cục trưởng cục công an của các người ra đây!
Diệp Trạch Đào liền giật mình nhìn về phía Trần Đại Tường ngồi rất náo nhiệt, nhìn có vẻ rất có tinh thần.
Vội vàng đi qua đó, Diệp Trạch Đào cũng không quá câu nệ xưng hô đối phương là Chủ tịch thành phố, nếu xưng hô đối phương là chủ tịch thành phố sẽ làm cho mọi chuyện trở nên xấu đi.
- Anh Trần, anh làm sao thế?
Diệp Trạch Đào vừa mới hỏi một câu, thì thấy một người phụ nữ đi tới nói:
- Anh hãy khuyên nhủ người này, có người gọi báo ông ta ngã xuống đây, khi chúng tôi chạy đến, thì ông ta nói có người đánh ông ta, có người đánh ông ta ngã xuống mặt đất, băng bó cho ông ta thì ông ta ném hết băng gạc trên đầu đi.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy trên đầu của Trần Đại Tường hình như còn đang chảy máu, trên quần áo toàn là những vết máu đen.
Nhìn thấy bộ dạng của Trần Đại Tường như thế này, Diệp Trạch Đào thực sự hoảng sợ, vội đỡ Trần Đại Tường nói:
- Anh Trần, anh không sao chứ?
Trần Đại Tường lúc này dường như đã không nhận ra Diệp Trạch Đào hỏi:
- Cậu là ai?
Diệp Trạch Đào nhìn ra Trần Đại Tường đã say rồi nói:
- Tôi là Diệp Trạch Đào.
Trần Đại Tường mắt say lờ đờ mông lung nói;
- Anh là con rể của tôi!
Diệp Trạch Đào liền đổ mồ hôi.
Lúc này cảnh sát cũng đã đến, liền nói với Diệp Trạch Đào:
- Chúng tôi đã tìm hiểu một chút, cha của anh chạy đến đây sau đó do bị say rượu tự ngã xuống, đầu đập vào thềm, nếu anh là thân nhân của ông ta thì mời anh kí tên vào đây.
Diệp Trạch Đào nói:
- Sao anh ấy lại chạy được đến đây, nếu như anh ấy nói có người đánh anh ấy, thì chuyện này cần phải tìm hiểu một chút.
Nhìn về phía xe cứu thương đang ở đây, Diệp Trạch Đào nói:
- Mời các anh hãy giúp ông ta băng bó một chút.
- Về việc này anh phải khuyên ông ta mới được, chúng tôi khuyên một hồi rồi nhưng không nghe.
Diệp Trạch Đào bước đến chỗ Trần Đại Tường nói:
- Anh Trần, băng bó một chút rồi nói sau.
- Là người quản lí đánh tôi, tôi muốn tìm cục trưởng của bọn họ, cục trưởng không đến, tôi sẽ không băng bó.
Đúng lúc này, di động của Diệp Trạch Đào vang lên, bên kia điện thoại là Trần Xảo Tú đang gọi điện đến.
- Bí thư Diệp, hai người đang ở đâu, điện thoại của bố tôi sao không có ai nghe máy thế?
Diệp Trạch Đào nói chỗ đang đứng.
Lúc này Trần Xảo Tú nói:
- Tôi đến ngay đây.
Rất nhanh Trần Xảo Tú vội vã chạy tới.
Nhìn thấy trên mặt của Trần Đại Tường đầu máu, Trần Xảo Tú nóng nảy lớn tiếng nói:
- Cha, làm sao thế, cha làm sao thế?
Bác sĩ nói:
- Cô là con của ông ta, người yêu của cô cũng vừa mới đến đây, hai người mau đi khuyên ông ta đi, vết thương trên đầu vẫn còn đang chảy máu, nếu không băng bó e rằng sẽ xảy ra chuyện lớn!
Trần Xảo Tú không nghe thấy lời bác sĩ nói, mà đến bên Trần Đại Tường nói lớn:
- Cha, rốt cuộc là có chuyện gì thế?
Trần Đại Tường nhìn Trần Xảo Tú nói:
- Cô là ai?
Trần Xảo Tú trả lời:
- Con là Tiểu Tú mà!
- Tôi không quen cô!
- Con là con gái của cha!
Trần Đại Tường nắm lấy tay của Trần Xảo Tú nói:
- Là người quản lí đô thị đánh tôi, việc này không thể để yên được, mau gọi cục trưởng đến đây!
Nhìn thấy cha mình đang say mềm, Trần Xảo Tú trừng mắt lên nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Các người cũng thật là uống nhiều rượu thế!
Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy hơi trách bản thân mình, việc này ít nhiều cũng có trách nhiệm của hắn, vì đã không khuyên Trần Đại Tường đừng uống nhiều cho nên đành nói:
- Cho dù là chuyện như thế nào thì cũng cần phải khâu vết thương lại trước đã, dù sao chỗ này cũng có camera, đến lúc đó tìm camera rồi xem lại là mọi chuyện sẽ được rõ ràng ngay thôi.
Nhìn thấy bộ dạng của cha như thế, Trần Xảo Tú cũng không có ý kiến gì nữa, nói:
- Cũng được, nghe lời anh, trước hết khâu vết thương đã rồi nói tiếp.
Người cảnh sát 110 đem bản đăng kí nói với Diệp Trạch Đào:
- Các ngươi ghi tên trước đi đã, chúng tôi đều đến đây rồi, tình huống ở đây mọi người hãy tường thuật rõ lại với cảnh sát.
Diệp Trạch Đào nghĩ thầm Trần Đại Tường là chủ tịch thành phố, nếu làm như thế, e rằng sẽ gây ra tai tiếng cho nên đành phải nói với người cảnh sát:
- Phiền các anh rồi.
Nhận lấy bản ghi chép, liền nói với Trần Xảo Tú:
- Cô ký trước đi.
Diệp Trạch Đào và Trần Xảo Tú khuyên một hồi, Trần Đại Tường đồng ý băng bó.
Bác sĩ kia băng bó lại một chút, rồi ghi lại những đồ vật này lại rồi nói:
- Phí khâu vết thương là mười đồng.
Diệp Trạch Đào đành phải rút đồng mười đồng đưa cho bác sĩ.
Nhận lấy tiền, bác sĩ nói:
- Tôi nghĩ mọi người nên khuyên ông ta một chút, rồi đưa ông ta đi bệnh viện kiểm tra.
Lúc này xe cấp cứu và xe cảnh sát rời đi.
Nơi này vốn vắng người, mọi người chậm rãi tản đi.
Lúc này Trần Xảo Tú nhẹ nhàng đỡ Trần Đại Tường đứng lên.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy vết thương trên đầu của Trần Đại Tường đã được băng bó kỷ, trong lòng cười thầm, ăn một bữa cơm mà thành ra như thế này!
Trần Đại Tường kéo tay Trần Xảo Tú đến chỗ chiếc xe quản lí đô thị đang đậu, vòng quanh xe nhìn một hồi, liền tè lên bánh xe của tên quản lí đô thị kia.
Trần Xảo Tú đỏ mặt, quay người lại.
Diệp Trạch Đào cũng bắt đầu đổ mồ hôi, đây là một chủ tịch thành phố sao!
- Làm quan lớn thì giỏi lắm à?
Nói xong câu đó, Trần Đại Tường lại uống một ngụm rượu vào.
Diệp Trạch Đào cảm thấy hôm nay Trần Đại Tường không thể uống nữa, nêu cứ tiếp tục uống như thế, chẳng may xảy ra chuyện gì thì không hay lắm, cho nên nói:
- Uống rượu cũng nhiều rồi, chúng ta đợi một lát đi!
Trần Đại Tường ánh mắt híp lại nói:
- Ông em, cậu là tiền bối của tôi, lão Trần tôi cũng là loại bình thường, không có nhiều ý tưởng.
- Chủ tịch thành phố Trần trẻ trung khỏe mạnh, đang trong tuổi cường tráng.
Hai người hàn huyên một hồi, Diệp Trạch Đào nói:
- Con gái của anh, chắc là kẹt xe rồi, đến bây giờ cũng chưa thấy đến.
Nhìn ngoài cửa sổ, trời cũng đã tối, Trần Đại Tường lấy điện thoại ra bấm số con gái, lớn tiếng nói:
- Tiểu Tú, sao rồi?
Trần Xảo Tú nói:
- Dạo này Thành phố tắc đường thật kinh khủng, con đang bị kẹt xe, có thể sẽ đến muộn một chút.
Nói xong điện thoại, Trần Đại Tường nói:
- Đường đang phá ngày nào cũng tắc xe, Trung Quốc bây giờ từ trên xuống dưới đều bị tắc xe, đất nước tốn bao nhiêu tiền như thế để làm gì!
Có thể là uống hơi nhiều, cho nên Trần Đại Tường mới không ngừng phê bình.
Diệp Trạch Đào một mình châm thuốc hút, cũng không quan tâm đến chuyện của Trần Đại Tường, nhưng trong lòng suy nghĩ đến tình huống sau khi Thi Minh Cương sẽ đến đây.
Hiện tại rõ ràng Thi Minh Cương cũng muốn là người được việc, tin rằng Thi Minh Cương sẽ rất quan tâm đến sự phát triển huyện Lục Thương, tuy nhiên Diệp Trạch Đào cũng có chút lo lắng, hiện nay trong nước quan tâm đến là thành tích, cái khiến nhiều cán bộ coi trọng đó chính là thu hút đầu tư, mà không coi trọng đến ảnh hưởng, cứ thế này một thời gian dài, tất cả các phương diện của Trung Quốc đều bị tổn hại. Đến lúc thích hợp, bản thân hắn cũng phải nói chuyện này với bọn Hoa Uy hoặc Hạo Vũ một chút, cho dù là bọn họ không nghe, thì hắn cũng phải nói.
Đang nghĩ ngợi mọi chuyện, Trần Đại Tường chợt đứng lên nói:
- Tôi vào phòng vệ sinh một lát.
- Để tôi đỡ anh!
Diệp Trạch Đào đứng dậy.
Đẩy Diệp Trạch Đào ra, Trần Đại Tường nói:
- Tôi không say, cậu cứ ngồi đấy đi, đừng quan tâm đến tôi.
Diệp Trạch Đào nhìn bộ dạng của Trần Đại Tường, có thể chậm một chút, xem ra tỉnh khá nhiều rồi, cho nên cũng không miễn cưỡng gì nữa.
Nhìn Diệp Trạch Đào đi ra ngoài, Diệp Trạch Đào nghĩ thầm con gái Trần Đại Tường và Vi gia kết thông gia, đối với Trần Đại Tường mà nói thì là một chuyện tốt, thế lực của Trần gia đã bị suy yếu đi khá nhiều rồi.
Ngồi ở đó chưa lâu, thì Phương Di Mai gọi điện thoại tới, điện thoại vừa thông, Phương Di Mai dịu dàng nói:
- Trạch Đào, anh thật không công bằng, giúp Ôn Phương làm dự án rồi lại không quan tâm đến em nữa thế?
Diệp Trạch Đào vui vẻ nói:
- Ôn Phương người ta đích thân đến Thành phố để tìm dự án!
- Ý của anh là em không đến Thành phố?
Rất lâu rồi không được ở cùng nhau, Diệp Trạch Đào có thể cảm nhận được, Phương Di Mai tâm trạng không được tốt, cho nên hắn cũng không nhận xét lời phát biểu của cô mà hỏi:
- Sao thế, gần đây công việc không được thuận lợi sao?
- Nơi này tranh giành rất lợi hại!
Dù sao thì Diệp Trạch Đào cũng không có chuyện gì cho nên nói:
- Em nói thử tình hình chỗ em xem nào.
- Mặc dù em là ủy viên thường vụ, xếp hạng gần cuối, được phân công quản lí phương diện văn vệ, vốn không có chuyện gì, gần đây người xếp hạng một hai tranh giành nhau rất lợi hại, làm cho em có chút khó khăn.
- Bọn họ đấu với nhau, em đừng tham gia vào là được rồi.
- Đúng rồi, thực ra em gọi cho anh là muốn nói một chuyện, bọn em muốn tổ chức một bữa tiệc liên hoan ở Thành phố bọn em, việc này do phó bí thư thành uỷ Tào Hiểu Vân phụ trách, em cũng là một trong những thành viên ở đó. Hiện nay có một vấn đề chính là muốn mời một số minh tinh đến tham gia, trong thành phố muốn làm lớn một chút, bí thư Tào cũng đang đau đầu về vấn đề này, mặc dù trong tỉnh có giới thiệu vài người, nhưng vẫn cần bọn em tự đi đón tiếp, Bí thư Tào lôi em vào, muốn em ngày mai sẽ đi cùng cô ta đến Thành phố.
Diệp Trạch Đào liền cao hứng nói:
- Hay quá, có lẽ anh sẽ ở Thành phố vài ngày nữa!
Phương Mai Di hạ giọng nói:
- Em nhớ anh lắm!
Diệp Trạch Đào nói:
- Anh cũng nhớ em!
Nhìn thấy Trần Đại Tường chưa trở về, Diệp Trạch Đào ngồi nói chuyện với Phương Di Mai một lát.
Nghe được ra chỗ Phương Di Mai rất yên lặng, chắc là quay về nhà để gọi điện thoại, cho nên hai người nói chuyện càng hăng say hơn.
Gọi xong điện thoại, Diệp Trạch Đào liền tỏ ra hơi nghi ngờ, tại sao Trần Đại Tường đến bây giờ vẫn chưa quay về.
Đợi một lát nữa cũng không thấy Trần Đại Tường quay về, Diệp Trạch Đào liền đi ra bên ngoài.
Nhìn thấy nhân viên phục vụ đang đứng ở cửa, Diệp Trạch Đào nói:
- Người lúc nãy vừa ra đi đâu rồi?
Nhân viên phục vụ nói:
- Xuống phòng vệ sinh ở tầng dưới rồi.
- Để tôi đi xem thử!
Người nhân viên phục vụ nhìn thấy tình huống có gì đó không ổn nên nói:
- Để tôi dẫn anh đi.
Chắc là lo lắng Diệp Trạch Đào bỏ trốn không có ai trả tiền.
Diệp Trạch Đào nói:
- Đi thôi!
Hắn cũng không muốn làm khó nhân viên phục vụ.
Sau khi đi cùng với nhân viên phục vụ xuống phòng vệ sinh dưới lầu, Diệp Trạch Đào nhìn ra ngoài một lúc cũng không thấy bóng dáng của Trần Đại Tường, cảm thấy hơi nghi ngờ hỏi:
- Sao lại không có ở đây?
Nhân viên phục vụ nói:
- Để tôi giúp anh hỏi thăm một chút.
Chỉ thấy nhân viên phục vụ đến quầy thu ngân hỏi một lát rồi quay về nói:
- Các cô ấy cũng không chú ý.
Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy hơi nghi ngờ, Trần Đại Tường có thể chạy đi đâu được chứ?
Từ lúc Trần Đại Tường đi ra ngoài đến lúc hắn gọi xong điện thoại, cùng lắm cũng chỉ bốn mươi phút là cùng, Trần Đại Tường rốt cùng là có thể chạy đi đâu được?
Diệp Trạch Đào lấy điện thoại ra gọi cho Trần Đại Tường, nhưng không có ai nghe máy, cầm điện thoại cũng cảm thấy hơi nhức đầu, Diệp Trạch Đào cũng không biết rốt cuộc tên Trần Đại Tường này chạy đi đâu.
Trong lúc Diệp Trạch Đào và nhân viên phục vụ nhìn xung quanh, thì điện thoại chợt vang lên.
Vừa nghe điện thoại, đối phương liền nói:
- Anh là Diệp Trạch Đào?
Nhìn thấy số điện thoại có mã vùng ở thành phố, cảm thấy giọng nói cũng không quen, Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi là Diệp Trạch Đào.
- Anh là Diệp Trạch Đào thì tốt rồi, chúng tôi là cảnh sát 110, lúc nãy có một người bạn của anh mới bị ngất ở trước cửa khách sạn Hoa Lan Hương, anh sang đây xem.
Diệp Trạch Đào cả kinh, liền nhanh chóng bước ra ngoài.
Nhân viên phục vụ nói:
- Thưa anh, anh vẫn chưa thanh toán tiền.
Diệp Trạch Đào đành phải hỏi số tiền rồi trả cho người ta.
Khi đi tới ngoài cửa Diệp Trạch Đào nói:
- Khách sạn Hoa Lan Hương là chỗ nào?
Nhân viên phục vụ sau khi nhận được tiền cũng vui vẻ chỉ ra phía bên phải nói:
- Đi theo hướng này một đoạn là tới.
Vội vàng đi ra ngoài, Diệp Trạch Đào nhìn thấy phía bên kia không xa có đèn xe đang sáng long lánh.
Chạy nhanh chóng qua đó, liền nhìn thấy Trần Đại Tường đang ngồi gào rống ở đó.
Lúc này bộ dạng của Trần Đại Tường không còn một chút gì giống như một chủ tịch thành phố nữa, đang ngồi trên bậc thang, lớn tiếng nói:
- Tôi muốn gặp cục trưởng cục công an của các cậu, gọi cục trưởng cục công an của các người ra đây!
Diệp Trạch Đào liền giật mình nhìn về phía Trần Đại Tường ngồi rất náo nhiệt, nhìn có vẻ rất có tinh thần.
Vội vàng đi qua đó, Diệp Trạch Đào cũng không quá câu nệ xưng hô đối phương là Chủ tịch thành phố, nếu xưng hô đối phương là chủ tịch thành phố sẽ làm cho mọi chuyện trở nên xấu đi.
- Anh Trần, anh làm sao thế?
Diệp Trạch Đào vừa mới hỏi một câu, thì thấy một người phụ nữ đi tới nói:
- Anh hãy khuyên nhủ người này, có người gọi báo ông ta ngã xuống đây, khi chúng tôi chạy đến, thì ông ta nói có người đánh ông ta, có người đánh ông ta ngã xuống mặt đất, băng bó cho ông ta thì ông ta ném hết băng gạc trên đầu đi.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy trên đầu của Trần Đại Tường hình như còn đang chảy máu, trên quần áo toàn là những vết máu đen.
Nhìn thấy bộ dạng của Trần Đại Tường như thế này, Diệp Trạch Đào thực sự hoảng sợ, vội đỡ Trần Đại Tường nói:
- Anh Trần, anh không sao chứ?
Trần Đại Tường lúc này dường như đã không nhận ra Diệp Trạch Đào hỏi:
- Cậu là ai?
Diệp Trạch Đào nhìn ra Trần Đại Tường đã say rồi nói:
- Tôi là Diệp Trạch Đào.
Trần Đại Tường mắt say lờ đờ mông lung nói;
- Anh là con rể của tôi!
Diệp Trạch Đào liền đổ mồ hôi.
Lúc này cảnh sát cũng đã đến, liền nói với Diệp Trạch Đào:
- Chúng tôi đã tìm hiểu một chút, cha của anh chạy đến đây sau đó do bị say rượu tự ngã xuống, đầu đập vào thềm, nếu anh là thân nhân của ông ta thì mời anh kí tên vào đây.
Diệp Trạch Đào nói:
- Sao anh ấy lại chạy được đến đây, nếu như anh ấy nói có người đánh anh ấy, thì chuyện này cần phải tìm hiểu một chút.
Nhìn về phía xe cứu thương đang ở đây, Diệp Trạch Đào nói:
- Mời các anh hãy giúp ông ta băng bó một chút.
- Về việc này anh phải khuyên ông ta mới được, chúng tôi khuyên một hồi rồi nhưng không nghe.
Diệp Trạch Đào bước đến chỗ Trần Đại Tường nói:
- Anh Trần, băng bó một chút rồi nói sau.
- Là người quản lí đánh tôi, tôi muốn tìm cục trưởng của bọn họ, cục trưởng không đến, tôi sẽ không băng bó.
Đúng lúc này, di động của Diệp Trạch Đào vang lên, bên kia điện thoại là Trần Xảo Tú đang gọi điện đến.
- Bí thư Diệp, hai người đang ở đâu, điện thoại của bố tôi sao không có ai nghe máy thế?
Diệp Trạch Đào nói chỗ đang đứng.
Lúc này Trần Xảo Tú nói:
- Tôi đến ngay đây.
Rất nhanh Trần Xảo Tú vội vã chạy tới.
Nhìn thấy trên mặt của Trần Đại Tường đầu máu, Trần Xảo Tú nóng nảy lớn tiếng nói:
- Cha, làm sao thế, cha làm sao thế?
Bác sĩ nói:
- Cô là con của ông ta, người yêu của cô cũng vừa mới đến đây, hai người mau đi khuyên ông ta đi, vết thương trên đầu vẫn còn đang chảy máu, nếu không băng bó e rằng sẽ xảy ra chuyện lớn!
Trần Xảo Tú không nghe thấy lời bác sĩ nói, mà đến bên Trần Đại Tường nói lớn:
- Cha, rốt cuộc là có chuyện gì thế?
Trần Đại Tường nhìn Trần Xảo Tú nói:
- Cô là ai?
Trần Xảo Tú trả lời:
- Con là Tiểu Tú mà!
- Tôi không quen cô!
- Con là con gái của cha!
Trần Đại Tường nắm lấy tay của Trần Xảo Tú nói:
- Là người quản lí đô thị đánh tôi, việc này không thể để yên được, mau gọi cục trưởng đến đây!
Nhìn thấy cha mình đang say mềm, Trần Xảo Tú trừng mắt lên nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Các người cũng thật là uống nhiều rượu thế!
Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy hơi trách bản thân mình, việc này ít nhiều cũng có trách nhiệm của hắn, vì đã không khuyên Trần Đại Tường đừng uống nhiều cho nên đành nói:
- Cho dù là chuyện như thế nào thì cũng cần phải khâu vết thương lại trước đã, dù sao chỗ này cũng có camera, đến lúc đó tìm camera rồi xem lại là mọi chuyện sẽ được rõ ràng ngay thôi.
Nhìn thấy bộ dạng của cha như thế, Trần Xảo Tú cũng không có ý kiến gì nữa, nói:
- Cũng được, nghe lời anh, trước hết khâu vết thương đã rồi nói tiếp.
Người cảnh sát 110 đem bản đăng kí nói với Diệp Trạch Đào:
- Các ngươi ghi tên trước đi đã, chúng tôi đều đến đây rồi, tình huống ở đây mọi người hãy tường thuật rõ lại với cảnh sát.
Diệp Trạch Đào nghĩ thầm Trần Đại Tường là chủ tịch thành phố, nếu làm như thế, e rằng sẽ gây ra tai tiếng cho nên đành phải nói với người cảnh sát:
- Phiền các anh rồi.
Nhận lấy bản ghi chép, liền nói với Trần Xảo Tú:
- Cô ký trước đi.
Diệp Trạch Đào và Trần Xảo Tú khuyên một hồi, Trần Đại Tường đồng ý băng bó.
Bác sĩ kia băng bó lại một chút, rồi ghi lại những đồ vật này lại rồi nói:
- Phí khâu vết thương là mười đồng.
Diệp Trạch Đào đành phải rút đồng mười đồng đưa cho bác sĩ.
Nhận lấy tiền, bác sĩ nói:
- Tôi nghĩ mọi người nên khuyên ông ta một chút, rồi đưa ông ta đi bệnh viện kiểm tra.
Lúc này xe cấp cứu và xe cảnh sát rời đi.
Nơi này vốn vắng người, mọi người chậm rãi tản đi.
Lúc này Trần Xảo Tú nhẹ nhàng đỡ Trần Đại Tường đứng lên.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy vết thương trên đầu của Trần Đại Tường đã được băng bó kỷ, trong lòng cười thầm, ăn một bữa cơm mà thành ra như thế này!
Trần Đại Tường kéo tay Trần Xảo Tú đến chỗ chiếc xe quản lí đô thị đang đậu, vòng quanh xe nhìn một hồi, liền tè lên bánh xe của tên quản lí đô thị kia.
Trần Xảo Tú đỏ mặt, quay người lại.
Diệp Trạch Đào cũng bắt đầu đổ mồ hôi, đây là một chủ tịch thành phố sao!
/1075
|