Diệp Trạch Đào trở về huyện vào sáng ngày thứ hai liền tới văn phòng, lúc Diệp Trạch Đào mới tới, Kiều Ứng Xương sớm đã đến.
Lúc ngồi vào bàn làm việc, Diệp Trạch Đào thấy ly trà của mình sớm đã được rót, Lam Nhất Thiên đang chăm chú giải quyết đống văn kiện tài liệu linh tinh trên bàn.
Rất nhanh đã phân loại và dọn xong.
Diệp Trạch Đào thầm gật đầu, sau khi Lam Nhất Thiên sau đến thành phố, xem như là người có thể sự dụng được rồi.
Lần này về huyện, Diệp Trạch Đào cảm thấy như từ một chiến trường lớn trở về nhà, tuy rằng ở đây tất cả đều không tốt bằng thành phố, nhưng, nơi này mới là địa bàn của mình, trong thành phố toàn là chiến đấu vì người khác, tiếp theo nên làm gì đây, Diệp Trạch Đào cũng cần thời gian để điều chỉnh lại suy nghĩ của mình một chút.
Lúc chuẩn bị xem văn kiện gần nhất, thì thấy Chủ nhiệm Uỷ ban kỷ luật Cam Lệ Bình trên mặt tươi cười bước vào.
Ngày càng thân thiết với gia đình Diệp Trạch Đào, rất tự nhiên Cam Lệ Bình tự xem mình là cánh tay đắc lực, đáng tin của Diệp Trạch Đào.
- Bí thư Diệp, sớm vậy.
Nhìn bộ quần áo trên cơ thể của Cam Lệ Bình, Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói:
- Bí thư Cam đến rồi, mời ngồi.
Đứng lên và bắt tay cùng Cam Lệ Bình.
Quan hệ là không ngừng gắn bó, người phụ nữ này rất thông minh, Diệp Trạch Đào rất cần sự giúp đỡ của cô, bởi vậy, đối với Cam Lệ Bình cũng tỏ ra tôn trọng và khách khí.
Sau khi hai người ngồi xuống, Lam Nhất Thiên đã đi ra ngoài.
- Bí thư Diệp, lần này ở thành phố thu hoạchlớn chứ?
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Cũng được, tiếp theo sẽ có rất nhiều xí nghiệp đến huyện Lục Thương, lần này Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Trường Hà phía Nam nói với tôi sẽ đến đây một chuyến, lần này anh ta bí mật đến đây trước, hẳn là sẽ có một dự án lớn đầu tư vào huyện Lục Thương.
Vương Khởi âm thầm đến đây để không quấy động đến hai cấp tỉnh và thành phố, nếu để hai cấp này biết, với thực lực trong tập đoàn của họ, chắc chắn Phó chủ tịch tỉnh cũng sẽ hành động.
Ánh mắt Cam Lệ Bình liền sáng lên nói:
- Bí thư Diệp ra tay đúng là lợi hại chưa gì đã có xí nghiệp đầu tư vào, tiếp theo huyện Lục Thương cũng sắp phát triển rất nhanh.
- Gần đây tình hình ở huyện thế nào?
Tuy rằng có rất nhiều người gọi điện đến báo cáo, Diệp Trạch Đào vẫn hỏi một câu như thế, mục đích muốn Cam Lệ Bình biết, mình tín nhiệm cô ấy.
Cam Lệ Bình hiểu được ý của Diệp Trạch Đào, trong lòng rất vui, nhưng mà, nghĩ đến tình hình ở huyện, bỗng nghiêm túc nói:
- Bí thư Diệp, trong huyện đã xảy ra một chuyện.
Diệp Trạch Đào biết có nhiều thứ Cam Lệ Bình biết mà người khác không biết, người phụ nữ này nhảy lên nhảy xuống, mối quan hệ cũng khá rộng rãi.
Thấy ánh mắt Diệp Trạch Đào nhìn qua, Cam Lệ Bình nói:
- Lúc trước không phải Phó bí thư Thành uỷ Lục Khôn đã xảy ra chuyện ở thành phố sao?
Diệp Trạch Đào gật gật đầu, cuối cùng Lục Khôn cũng bị huyện Lục Thương liên luỵ, đã bị bắt giam, vị trí Phó bí thư để trống sau đó điều một Phó bí thư khác đến, nghe nói đến từ tỉnh.
Cam Lệ Bình nói:
- Bí thư Diệp, lần này một Phó bí thư được điều đến thành phố Cừ Dương là từ tỉnh điều đến, ông ta tên là Lỗ Xương Chí.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:
- Chuyện này tôi biết.
Cam Lệ Bình nói:
- Có thể Bí thư Diệp không biết Phó chủ tịch huyện Niếp của huyện chúng ta và Phó bí thư Lỗ có quan hệ thân thích với nhau.
Diệp Trạch Đào sửng sốt, nhìn Cam Lệ Bình, nếu thật là như vậy, tình hình ở huyện Lục Thương chắc chắn sẽ có chút thay đổi.
- Dù sao tôi cũng nghe người ta nói, tuy chưa được chứng thực, nhưng hẳn điều đó không sai đâu, bọn họ không chỉ có mối quan hệ thân thích mà còn là loại rất thân nữa, Cậu không biết, gần đây Niếp Tiểu Vĩ đi tỉnh một chuyến, sau khi trở về kiêu ngạo hẳn lên.
Diệp Trạch Đào trầm tư chuyện này, Niếp Tiểu Vĩ là người mà Phó chủ tịch thường trực thành phố Phàn Cao Thọ đích thân đề bạt, một mực vẫn luôn cho rằng Niếp Tiểu Vĩ là người của Phàn Cao Thọ, bây giờ xem ra lúc đó là do Lỗ Xương Chí nhờ Phàn Cao Thọ giúp đề bạt lên, như vậy cho thấy, bước tiếp theo Phó bí thư thành phố và Phó chủ tịch thường trực thành phố rất có khả năng liên kết lực lượng thành một.
Quả nhiên tình hình ở thành phố đang thay đổi.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào trầm tư, Cam Lệ Bình nói thêm:
- Bí thư Diệp, gần đây Niếp tiểu Vĩ và Chủ tịch huyện Lôi đi lại rất nhiều.
Diệp Trạch Đào nhìn Cam Lệ Bình, gật gật đầu, sự lo lắng của Cam Lệ Bình không phải là dư thừa, nếu như tình hình đúng như Cam Lệ Bình nói, nếu như Lỗ Xương Chí đến nhậm chức, sẽ tập hợp một số quyền lực ở thành phố, Niếp Tiểu Vĩ ở trong huyện cũng sẽ có chút thay đổi, Lôi Diên Tùng sẽ chống lại mình, kéo Niếp Tiểu Vĩ về phía ông ta, đó là điều tất nhiên, nếu hai người này cấu kết với nhau, hơn nữa còn có sự ủng hộ của Phó bí thư thành phố và Phó chủ tịch thành phố, những hành động tiếp theo của mình có gặp trở ngại hay không?
Nói thật, hôm nay Cam Lệ Bình muốn dò la thử lai lịch củaDiệp Trạch Đào, xem thử Diệp Trạch Đào có cách ứng phó hay không, cô biết Diệp Trạch Đào tới huyện Lục Thương tuy rằng đã lật ngã hai người mạnh nhất, nhưng, theo bước ngã của hai người, thế lực mới lại xuất hiện, đặc biệt là Lôi Diên Tùng, người này có Bí thư thành uỷ giúp đỡ, gần đây đã bắt đầu mua chuộc một số người vốn là người của Cảnh hệ.
Đúng lúc này, chỉ thấy Kiều Ứng Xương cầm một phần văn kiện bước vào.
- Bí thư Diệp, đây là chỉ thị được đưa xuống trên thành phố, nói là lãnh đạo thành phố đã đến, yêu cầu bốn bộ máy lãnh đạo chủ chốt lập tức đến thành phố họp.
Diệp Trạch Đào gật gật đầu nói:
- Được, cậu thông báo một chút là được rồi.
Trong lúc Kiều Ứng Xương nói chuyện, thấy trong ly trà của Diệp Trạch Đào đã hết nước, rất tự nhiên qua bên đó giúp Diệp Trạch Đào pha thêm chút nước ấm vào ly trà, sau đó mới đi ra ngoài.
Từ lúc Kiều Ứng Xương bước vào, Cam Lệ Bình chưa từng rời mắt khỏi Kiều Ứng Xương, dựa vào cảm giác của phụ nữ, cô phát hiện một số tình huống.
Thái độ đối đãi Diệp Trạch Đào của Kiều Ứng Xương đã thay đổi rất nhiều.
Ánh mắt Cam Lệ Bình sáng lên.
Lần này hẳn là đã Kiều Ứng Xương theo Diệp Trạch Đào đến thành phố, chắc cũng đã chứng kiến một số chuyện.
Chính vì Kiều Ứng Xương gặp phải một số chuyện, Cam Lệ Bình càng chú ý đến thái độ của Kiều Ứng Xương.
Hôm nay thấy thái độ của Kiều Ứng Xương đúng là khiến cho Cam Lệ Bình giật mình, Kiều Ứng Xương này thay đổi nhiều quá.
Nhìn thấy được, hôm nay khi Kiều Ứng Xương bước vào cửa có vẻ rất cung kính, cũng không có nói đùa, lúc đưa văn kiện, cũng không giống trước kia ngồi xuống đợi Diệp Trạch Đào xem văn kiện, mà rất kính cẩn đứng đó, thậm chí Cam Lệ Bình còn phát hiện, lưng của Kiều Ứng Xương hơi hơi cúi xuống.
Lúc bước ra, thậm chí Kiều Ứng Xương bước qua một bên rồi mới đi ra.
Thấy tình huống này, trong lòng Cam Lệ Bình có chút bất ngờ, xem ra lần này ở thành phố đã xảy ra chuyện.
Không được, phải tìm hiểu một chút về chuyện này mới được.
Trở về văn phòng, Cam Lệ Bình đứng ở cửa sổ xem tình hình bên ngoài, trầm tư một hồi, sau đó ngồi xuống bàn làm việc, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên bàn một lúc, mới nói ra ngoài:
- Tiểu Triệu, cô vào đây chút.
Triệu Vĩnh Tú là thư ký của Cam Lệ Bình, cô gái này rất xinh đẹp, cũng là người được các chàng trai theo đuổi nhiều nhất trong cơ quan, từ khi Triệu Vĩnh Tú làm thư ký, Cam Lệ Bình phát hiện mình hiểu biết hơn so với trước kia rất nhiều.
Vốn là phụ nữ, lúc còn trẻ lại là người đẹp, Cam Lệ Bình biết rõ sự lợi hại của người đẹp, cho nên, những người cô sử dụng đa số là những cô gái đẹp trong huyện.
Người ngoài không biết suy nghĩ của Cam Lệ Bình, cứ nghĩ cô là phụ nữ, đương nhiên sẽ sử dùng con gái, nhưng, suy nghĩ của Cam Lệ Bình là sử dụng tốt những cô gái này, mang lại lợi ích thật lớn, ít nhất cũng có thể làm tình báo.
- Tiểu Triệu, Tiểu Lục từ thành phố đã trở về.
Cam Lệ Bình mỉm cười nói với Triệu Vĩnh Tú.
Lục Phi là thư ký của Kiều Ứng Xương, cũng là người theo đuổi Triệu Vĩnh Tú, tuy Triệu Vĩnh Tú không có để mắt tới Lục Phi, nhưng cũng không ngừng lấy tin tức từ phía Lục Phi.
Sớm đã hiểu được ám chỉ của Cam Lệ Bình, Triệu Vĩnh Tú mỉm cười nói:
- Bí thư Cam, Lục Phi nói từ thành phố trở về, có đem một chút quà thành phố vềtặng cho chúng ta.
Cam Lệ Bình mỉm cười nói:
- Những người trẻ tuổi các cậu, được rồi, cho cô nghỉ nửa ngày, người tuổi trẻ với nhau nên gặp gỡ nhiều, để hiểu nhau hơn.
Thấy Triệu Vĩnh Tú xoay tấm lưng xinh đẹp của mình đi ra ngoài, Cam Lệ Bình đứng dậy đi đến một tấm gương đặt trong văn phòng nhìn chính mình một hồi, thầm than một tiếng.
Triệu Vĩnh Tú trông rất đẹp, đồng thời cũng là một người có lòng, biết Cam Lệ Bình muốn tìm hiểu chút tình hình khi Diệp Trạch Đào bọn họ đến thành phố, cô cũng muốn biết vị Bí thư huyện ủy trẻ tuổi này sau khi đến thành phố đã xảy ra chuyện gì.
Suy nghĩ một hồi, Triệu Vĩnh Tú gọi điện cho Lục Phi, giọng nói rất dịu dàng:
- Lục Phi, cám ơn món quà của anh.
Lục Phi thấy Triệu Vĩnh Tú gọi, trong lòng vui mừng, nhỏ giọng nói:
- Không cần cám ơn, không cần cám ơn đâu.
- Lục Phi, để cám ơn anh, buổi trưa tôi mời anh ăn cơm, anh có thời gian không?
Đây là lần đầu tiên Triệu Vĩnh Tú tỏ ý mời mình ăn cơm, Lục Phi rất vui sướng, vội nói:
- Sao có thể để cô mời, được rồi, trưa nay tôi mời cô, cô muốn ăn gì?
Rất nhanh hai người đã bàn bạc xong địa điểm ăn trưa.
Triệu Vĩnh Tú gọi điện xong, suy nghĩ chút, suy nghĩ một hồi, hay là cùng bạn gái mình, gọi một cuộc điện thoại đến người đẹp trong ban tổ chức cán bộ Huyện uỷ Lâm Hinh Ngọc nói:
- Trưa nay Lục Phi mời, cùng đi ăn cơm chứ?
Lâm Hinh Ngọc cười nói:
- Người ta đang theo đuổi cô, kêu tôi đi làm kì đà cản mũi hả.
Hai người cười rộ lên.
Triệu Vĩnh Tú nói:
- Tới hay không?
- Đi, đi thì đi, nếu không thích người ta, có thể biểu hiện thân thiết như vậy, tôi phục cô rồi.
Gọi điện xong, Triệu Vĩnh Tú hít một tiếng, chuyện này đúng là phiền thật, nhưng, mình phải làm, thuộc hạ của Cam Lệ Bình toàn là người đẹp, dùng mình cũng có nghĩa là coi trọng mình, khi nào mình mới có cơ hội để thăng chức đây?
Không biết như thế nào, Triệu Vĩnh Tú nghĩ đến Diệp Trạch Đào, nghĩ đến Diệp Trạch Đào trẻ tuổi vậy đã là Bí thư huyện uỷ, ngồi ở đó trở nên ngẩn người một chút, nếu người đàn ông đó là người đàn ông của mình, vậy thì quá tốt rồi.
Bốn bộ máy lãnh đạo chủ chốt trong đều tới thành phố, cán bộ ở huyện cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm, sau khi tan ca liền tụm năm tụm ba đi ra ngoài.
Lúc ngồi vào bàn làm việc, Diệp Trạch Đào thấy ly trà của mình sớm đã được rót, Lam Nhất Thiên đang chăm chú giải quyết đống văn kiện tài liệu linh tinh trên bàn.
Rất nhanh đã phân loại và dọn xong.
Diệp Trạch Đào thầm gật đầu, sau khi Lam Nhất Thiên sau đến thành phố, xem như là người có thể sự dụng được rồi.
Lần này về huyện, Diệp Trạch Đào cảm thấy như từ một chiến trường lớn trở về nhà, tuy rằng ở đây tất cả đều không tốt bằng thành phố, nhưng, nơi này mới là địa bàn của mình, trong thành phố toàn là chiến đấu vì người khác, tiếp theo nên làm gì đây, Diệp Trạch Đào cũng cần thời gian để điều chỉnh lại suy nghĩ của mình một chút.
Lúc chuẩn bị xem văn kiện gần nhất, thì thấy Chủ nhiệm Uỷ ban kỷ luật Cam Lệ Bình trên mặt tươi cười bước vào.
Ngày càng thân thiết với gia đình Diệp Trạch Đào, rất tự nhiên Cam Lệ Bình tự xem mình là cánh tay đắc lực, đáng tin của Diệp Trạch Đào.
- Bí thư Diệp, sớm vậy.
Nhìn bộ quần áo trên cơ thể của Cam Lệ Bình, Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói:
- Bí thư Cam đến rồi, mời ngồi.
Đứng lên và bắt tay cùng Cam Lệ Bình.
Quan hệ là không ngừng gắn bó, người phụ nữ này rất thông minh, Diệp Trạch Đào rất cần sự giúp đỡ của cô, bởi vậy, đối với Cam Lệ Bình cũng tỏ ra tôn trọng và khách khí.
Sau khi hai người ngồi xuống, Lam Nhất Thiên đã đi ra ngoài.
- Bí thư Diệp, lần này ở thành phố thu hoạchlớn chứ?
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Cũng được, tiếp theo sẽ có rất nhiều xí nghiệp đến huyện Lục Thương, lần này Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Trường Hà phía Nam nói với tôi sẽ đến đây một chuyến, lần này anh ta bí mật đến đây trước, hẳn là sẽ có một dự án lớn đầu tư vào huyện Lục Thương.
Vương Khởi âm thầm đến đây để không quấy động đến hai cấp tỉnh và thành phố, nếu để hai cấp này biết, với thực lực trong tập đoàn của họ, chắc chắn Phó chủ tịch tỉnh cũng sẽ hành động.
Ánh mắt Cam Lệ Bình liền sáng lên nói:
- Bí thư Diệp ra tay đúng là lợi hại chưa gì đã có xí nghiệp đầu tư vào, tiếp theo huyện Lục Thương cũng sắp phát triển rất nhanh.
- Gần đây tình hình ở huyện thế nào?
Tuy rằng có rất nhiều người gọi điện đến báo cáo, Diệp Trạch Đào vẫn hỏi một câu như thế, mục đích muốn Cam Lệ Bình biết, mình tín nhiệm cô ấy.
Cam Lệ Bình hiểu được ý của Diệp Trạch Đào, trong lòng rất vui, nhưng mà, nghĩ đến tình hình ở huyện, bỗng nghiêm túc nói:
- Bí thư Diệp, trong huyện đã xảy ra một chuyện.
Diệp Trạch Đào biết có nhiều thứ Cam Lệ Bình biết mà người khác không biết, người phụ nữ này nhảy lên nhảy xuống, mối quan hệ cũng khá rộng rãi.
Thấy ánh mắt Diệp Trạch Đào nhìn qua, Cam Lệ Bình nói:
- Lúc trước không phải Phó bí thư Thành uỷ Lục Khôn đã xảy ra chuyện ở thành phố sao?
Diệp Trạch Đào gật gật đầu, cuối cùng Lục Khôn cũng bị huyện Lục Thương liên luỵ, đã bị bắt giam, vị trí Phó bí thư để trống sau đó điều một Phó bí thư khác đến, nghe nói đến từ tỉnh.
Cam Lệ Bình nói:
- Bí thư Diệp, lần này một Phó bí thư được điều đến thành phố Cừ Dương là từ tỉnh điều đến, ông ta tên là Lỗ Xương Chí.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu nói:
- Chuyện này tôi biết.
Cam Lệ Bình nói:
- Có thể Bí thư Diệp không biết Phó chủ tịch huyện Niếp của huyện chúng ta và Phó bí thư Lỗ có quan hệ thân thích với nhau.
Diệp Trạch Đào sửng sốt, nhìn Cam Lệ Bình, nếu thật là như vậy, tình hình ở huyện Lục Thương chắc chắn sẽ có chút thay đổi.
- Dù sao tôi cũng nghe người ta nói, tuy chưa được chứng thực, nhưng hẳn điều đó không sai đâu, bọn họ không chỉ có mối quan hệ thân thích mà còn là loại rất thân nữa, Cậu không biết, gần đây Niếp Tiểu Vĩ đi tỉnh một chuyến, sau khi trở về kiêu ngạo hẳn lên.
Diệp Trạch Đào trầm tư chuyện này, Niếp Tiểu Vĩ là người mà Phó chủ tịch thường trực thành phố Phàn Cao Thọ đích thân đề bạt, một mực vẫn luôn cho rằng Niếp Tiểu Vĩ là người của Phàn Cao Thọ, bây giờ xem ra lúc đó là do Lỗ Xương Chí nhờ Phàn Cao Thọ giúp đề bạt lên, như vậy cho thấy, bước tiếp theo Phó bí thư thành phố và Phó chủ tịch thường trực thành phố rất có khả năng liên kết lực lượng thành một.
Quả nhiên tình hình ở thành phố đang thay đổi.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào trầm tư, Cam Lệ Bình nói thêm:
- Bí thư Diệp, gần đây Niếp tiểu Vĩ và Chủ tịch huyện Lôi đi lại rất nhiều.
Diệp Trạch Đào nhìn Cam Lệ Bình, gật gật đầu, sự lo lắng của Cam Lệ Bình không phải là dư thừa, nếu như tình hình đúng như Cam Lệ Bình nói, nếu như Lỗ Xương Chí đến nhậm chức, sẽ tập hợp một số quyền lực ở thành phố, Niếp Tiểu Vĩ ở trong huyện cũng sẽ có chút thay đổi, Lôi Diên Tùng sẽ chống lại mình, kéo Niếp Tiểu Vĩ về phía ông ta, đó là điều tất nhiên, nếu hai người này cấu kết với nhau, hơn nữa còn có sự ủng hộ của Phó bí thư thành phố và Phó chủ tịch thành phố, những hành động tiếp theo của mình có gặp trở ngại hay không?
Nói thật, hôm nay Cam Lệ Bình muốn dò la thử lai lịch củaDiệp Trạch Đào, xem thử Diệp Trạch Đào có cách ứng phó hay không, cô biết Diệp Trạch Đào tới huyện Lục Thương tuy rằng đã lật ngã hai người mạnh nhất, nhưng, theo bước ngã của hai người, thế lực mới lại xuất hiện, đặc biệt là Lôi Diên Tùng, người này có Bí thư thành uỷ giúp đỡ, gần đây đã bắt đầu mua chuộc một số người vốn là người của Cảnh hệ.
Đúng lúc này, chỉ thấy Kiều Ứng Xương cầm một phần văn kiện bước vào.
- Bí thư Diệp, đây là chỉ thị được đưa xuống trên thành phố, nói là lãnh đạo thành phố đã đến, yêu cầu bốn bộ máy lãnh đạo chủ chốt lập tức đến thành phố họp.
Diệp Trạch Đào gật gật đầu nói:
- Được, cậu thông báo một chút là được rồi.
Trong lúc Kiều Ứng Xương nói chuyện, thấy trong ly trà của Diệp Trạch Đào đã hết nước, rất tự nhiên qua bên đó giúp Diệp Trạch Đào pha thêm chút nước ấm vào ly trà, sau đó mới đi ra ngoài.
Từ lúc Kiều Ứng Xương bước vào, Cam Lệ Bình chưa từng rời mắt khỏi Kiều Ứng Xương, dựa vào cảm giác của phụ nữ, cô phát hiện một số tình huống.
Thái độ đối đãi Diệp Trạch Đào của Kiều Ứng Xương đã thay đổi rất nhiều.
Ánh mắt Cam Lệ Bình sáng lên.
Lần này hẳn là đã Kiều Ứng Xương theo Diệp Trạch Đào đến thành phố, chắc cũng đã chứng kiến một số chuyện.
Chính vì Kiều Ứng Xương gặp phải một số chuyện, Cam Lệ Bình càng chú ý đến thái độ của Kiều Ứng Xương.
Hôm nay thấy thái độ của Kiều Ứng Xương đúng là khiến cho Cam Lệ Bình giật mình, Kiều Ứng Xương này thay đổi nhiều quá.
Nhìn thấy được, hôm nay khi Kiều Ứng Xương bước vào cửa có vẻ rất cung kính, cũng không có nói đùa, lúc đưa văn kiện, cũng không giống trước kia ngồi xuống đợi Diệp Trạch Đào xem văn kiện, mà rất kính cẩn đứng đó, thậm chí Cam Lệ Bình còn phát hiện, lưng của Kiều Ứng Xương hơi hơi cúi xuống.
Lúc bước ra, thậm chí Kiều Ứng Xương bước qua một bên rồi mới đi ra.
Thấy tình huống này, trong lòng Cam Lệ Bình có chút bất ngờ, xem ra lần này ở thành phố đã xảy ra chuyện.
Không được, phải tìm hiểu một chút về chuyện này mới được.
Trở về văn phòng, Cam Lệ Bình đứng ở cửa sổ xem tình hình bên ngoài, trầm tư một hồi, sau đó ngồi xuống bàn làm việc, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên bàn một lúc, mới nói ra ngoài:
- Tiểu Triệu, cô vào đây chút.
Triệu Vĩnh Tú là thư ký của Cam Lệ Bình, cô gái này rất xinh đẹp, cũng là người được các chàng trai theo đuổi nhiều nhất trong cơ quan, từ khi Triệu Vĩnh Tú làm thư ký, Cam Lệ Bình phát hiện mình hiểu biết hơn so với trước kia rất nhiều.
Vốn là phụ nữ, lúc còn trẻ lại là người đẹp, Cam Lệ Bình biết rõ sự lợi hại của người đẹp, cho nên, những người cô sử dụng đa số là những cô gái đẹp trong huyện.
Người ngoài không biết suy nghĩ của Cam Lệ Bình, cứ nghĩ cô là phụ nữ, đương nhiên sẽ sử dùng con gái, nhưng, suy nghĩ của Cam Lệ Bình là sử dụng tốt những cô gái này, mang lại lợi ích thật lớn, ít nhất cũng có thể làm tình báo.
- Tiểu Triệu, Tiểu Lục từ thành phố đã trở về.
Cam Lệ Bình mỉm cười nói với Triệu Vĩnh Tú.
Lục Phi là thư ký của Kiều Ứng Xương, cũng là người theo đuổi Triệu Vĩnh Tú, tuy Triệu Vĩnh Tú không có để mắt tới Lục Phi, nhưng cũng không ngừng lấy tin tức từ phía Lục Phi.
Sớm đã hiểu được ám chỉ của Cam Lệ Bình, Triệu Vĩnh Tú mỉm cười nói:
- Bí thư Cam, Lục Phi nói từ thành phố trở về, có đem một chút quà thành phố vềtặng cho chúng ta.
Cam Lệ Bình mỉm cười nói:
- Những người trẻ tuổi các cậu, được rồi, cho cô nghỉ nửa ngày, người tuổi trẻ với nhau nên gặp gỡ nhiều, để hiểu nhau hơn.
Thấy Triệu Vĩnh Tú xoay tấm lưng xinh đẹp của mình đi ra ngoài, Cam Lệ Bình đứng dậy đi đến một tấm gương đặt trong văn phòng nhìn chính mình một hồi, thầm than một tiếng.
Triệu Vĩnh Tú trông rất đẹp, đồng thời cũng là một người có lòng, biết Cam Lệ Bình muốn tìm hiểu chút tình hình khi Diệp Trạch Đào bọn họ đến thành phố, cô cũng muốn biết vị Bí thư huyện ủy trẻ tuổi này sau khi đến thành phố đã xảy ra chuyện gì.
Suy nghĩ một hồi, Triệu Vĩnh Tú gọi điện cho Lục Phi, giọng nói rất dịu dàng:
- Lục Phi, cám ơn món quà của anh.
Lục Phi thấy Triệu Vĩnh Tú gọi, trong lòng vui mừng, nhỏ giọng nói:
- Không cần cám ơn, không cần cám ơn đâu.
- Lục Phi, để cám ơn anh, buổi trưa tôi mời anh ăn cơm, anh có thời gian không?
Đây là lần đầu tiên Triệu Vĩnh Tú tỏ ý mời mình ăn cơm, Lục Phi rất vui sướng, vội nói:
- Sao có thể để cô mời, được rồi, trưa nay tôi mời cô, cô muốn ăn gì?
Rất nhanh hai người đã bàn bạc xong địa điểm ăn trưa.
Triệu Vĩnh Tú gọi điện xong, suy nghĩ chút, suy nghĩ một hồi, hay là cùng bạn gái mình, gọi một cuộc điện thoại đến người đẹp trong ban tổ chức cán bộ Huyện uỷ Lâm Hinh Ngọc nói:
- Trưa nay Lục Phi mời, cùng đi ăn cơm chứ?
Lâm Hinh Ngọc cười nói:
- Người ta đang theo đuổi cô, kêu tôi đi làm kì đà cản mũi hả.
Hai người cười rộ lên.
Triệu Vĩnh Tú nói:
- Tới hay không?
- Đi, đi thì đi, nếu không thích người ta, có thể biểu hiện thân thiết như vậy, tôi phục cô rồi.
Gọi điện xong, Triệu Vĩnh Tú hít một tiếng, chuyện này đúng là phiền thật, nhưng, mình phải làm, thuộc hạ của Cam Lệ Bình toàn là người đẹp, dùng mình cũng có nghĩa là coi trọng mình, khi nào mình mới có cơ hội để thăng chức đây?
Không biết như thế nào, Triệu Vĩnh Tú nghĩ đến Diệp Trạch Đào, nghĩ đến Diệp Trạch Đào trẻ tuổi vậy đã là Bí thư huyện uỷ, ngồi ở đó trở nên ngẩn người một chút, nếu người đàn ông đó là người đàn ông của mình, vậy thì quá tốt rồi.
Bốn bộ máy lãnh đạo chủ chốt trong đều tới thành phố, cán bộ ở huyện cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm, sau khi tan ca liền tụm năm tụm ba đi ra ngoài.
/1075
|