Lái xe đi ra, Diệp Trạch Đào vẫn luôn nghĩ đến chuyện của cha vợ, nếu vận hành và thao tác tốt, có thể có những bước phát triển mới.
ở lại chỗ của Điền Lâm Hỉ ăn cơm, cùng với anh ta thảo luận một chút về Ngũ Cầm Hí, dù sao thì hiện tại cũng không nhiều việc lắm, Diệp Trạch Đào ngủ trưa tại nhà Điền Lâm Hỉ, lúc này mới lái xe đi đến nhà của Hô Diên Ngạo Bác.
Lúc lái xe đi qua một con đường có khá nhiều nhà hàng, Diệp Trạch Đào vô tình nhìn thấy một chiếc xe dừng lại ở phía trước, vài người từ bên trong xe đi ra.
Chạy xe đến bên cạnh những người này, Diệp Trạch Đào vừa mở cửa kính xe vừa nói lớn:
- Vương tổng, mọi người đến thành phố làm việc sao?
Trong số những người này, Diệp Trạch Đào nhận ra một người quen cũ, Vương Khởi chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Trường Hà, đã từng tiến hành đầu tư vào Thảo Hải, vô cùng ủng hộ sự phát triển của Thảo Hải, nhờ có việc đầu tư vào Thảo Hải, mà mối quan hệ giữa Diệp Trạch Đào và Vương Khởi cũng tốt hơn rất nhiều.
Ai cũng biết rằng tập đoàn Trường Hà là một tập đoàn xuyên quốc gia có thế lực cực kỳ lớn, trong nước Vương Khởi cũng vô cùng nổi tiếng.
Nghe thấy tiếng gọi, Vương Khởi quay đầu lại nhìn thấy Diệp Trạch Đào, ánh mắt liền sáng lên, ở Thảo Hải làm việc trong thời gian dài như thế, tất nhiên cũng hiểu được Diệp Trạch Đào khá nhiếu, biết được thân thế của Diệp Trạch Đào cực kì lớn. Mục đích chủ yếu Vương Khởi đầu tư vào Thảo Hải chính là muốn kết giao với Diệp Trạch Đào, nhưng đáng tiếc là Diệp Trạch Đào rất nhanh đã bị điều đi, không ngờ bây giờ lại gặp được Diệp Trạch Đào.
- Bí thư Diệp!
Vương Khởi liền đi đến.
Dừng xe lại, Diệp Trạch Đào cười ha ha nói:
- Đúng là có duyên nơi nào cũng có thể gặp được, ở thành phố cũng có thể được gặp Vương Tổng.
- Đến thành phố đàm phán chuyện quảng cáo.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Công việc kinh doanh của mọi người làm càng ngày càng lớn đấy!
Cười ha ha, Vương Khởi nói:
- Có thể gặp được Bí thư Diệp ở thành phố, thật sự là tốt quá, qua ngồi nói chuyện một chút đi?
Khi Diệp Trạch Đào đang muốn từ chối, thì Vương Khởi nhỏ giọng nói:
- Vài người trong giới truyền thông, tôi từng nghe bọn họ nhắc đến Lưu gia.
Diệp Trạch Đào nhìn Vương Khởi, tâm trạng có chút chấn động nói:
- Tôi sẽ làm thư ký cho Vương tổng, cùng ăn một bữa cơm vậy?
Vương Khởi vỗ vai Diệp Trạch Đào nói:
- Ông em, làm sao mà có thể làm thư ký chứ, phải là phó tổng, phó tổng mới xứng, ha ha.
Vương Khởi đúng là một người lòng dạ ngay thẳng, hiểu rõ được cả ý đồ của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười.
Giao xe cho một nhân viên của Vương Khởi, để anh ta tìm nơi đỗ xe, Diệp Trạch Đào và Vương Khởi đi vào bên trong.
Đây là một phòng khách xa hoa, khi Vương Khởi bước vào, đã có sẵn bảy tám người ngồi trong đó rồi, có hai người đàn ông, còn lại đều là các mỹ nữ.
- Đã để các vị phải chờ lâu, thành phố kẹt xe nghiêm trọng quá! Ha ha.
Vương Khởi vừa bước vào đã lớn tiếng nói.
Lúc này những cô gái xinh đẹp đều đứng lên.
Chỉ có hai người đàn ông đó ngồi yên tại chỗ không hề nhúc nhít gì.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía hai người này, với kinh nghiệm quan trường của hắn, vẫn có thể nhìn ra được, hai người này đều có một phong cách uy nghiêm, thế lực trong chốn quan trường.
Dù sao Vương Khởi cũng là người có kinh nghiệm dày dặn trên thương trường, cho nên biết đây là một cách biểu hiện kiêu ngạo của người ta, cũng không quan tâm nhiều, vội vàng bước qua đó nói:
- Thật là có lỗi, thật là có lỗi!
Lúc này hai người đó mới khẽ mỉm cười nói:
- Vương Tổng đã đến rồi, thì xin mời ngồi.
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng đi qua đó.
Vương Khởi cũng không có giới thiệu Diệp Trạch Đào, dường như hai người đó cũng không chú ý đến Diệp Trạch Đào, chỉ nhìn thấy Diệp Trạch Đào ngồi xuống kế bên Vương Khởi.
Sau khi nghe Vương Khởi và hai người bọn họ đàm phán, Diệp Trạch Đào mới biết, người đầu tiên là một trưởng phòng làm việc trong văn phòng tổng cục quảng cáo điện ảnh, gọi là Nguyễn Tiến Trình, còn người kia là Trì Vĩ phó trưởng phòng đài truyền hình CCTV.
Nghe thân thế của hai người này, Diệp Trạch Đào không thể không thừa nhận, ở thành phố Vương Khởicũng có một chút ít đường lối cửa ngõ, nếu không thì cũng không thể nào mời được hai nhân vật to tướng thế này.
Vừa ngồi xuống, thì nhìn thấy lại có hai người từ bên ngoài đi vào.
Nguyễn Tiến Trình và Trì Vĩ vốnđang ngồi yên ở đó lập tức có động tĩnh, chỉ nhìn thấy vẻ mặt hai người bọn họ đầy vui vẻ đứng lên, cười nói với người đó:
- Thiếu gia Sở, anh đến rồi!
Thiếu gia Sở?
Diệp Trạch Đào nhìn theo hướng mắt của người thanh niên trẻ tuổi dẫn đầu đó.
Lúc này Vương Khởi cũng đứng lên, Diệp Trạch Đào cũng đành phải đứng dậy.
- Phó thủ tướng, Sở Cương!
Vương Khởi nhỏ giọng nói.
Diệp Trạch Đào sửng sốt, họ Sở, vậy có quan hệ gì với Sở Tuyên?
Rất nhanh, Diệp Trạch Đào đã nhìn ra, hẳn là Sở Tuyên có quan hệ với Vương Khởi, hôm nay Nguyễn Tiến Trình và Trì Vĩ cũng là do Sở Tuyên gọi đến.
Con trai của Phó chủ tịch thành phố cùng đến thành phố với Sở Tuyển, gọi là Ông Tùng Lâm, tuy ông ta là con trai của phó chủ tịch thành phố, nhưng trước mặt thiếu gia Sở tỏ ra rất yếu thế, hoàn toàn chỉ là nhân vật phụ theo sau mà thôi.
Mấy người đàn ông ngồi cùng đám mỹ nữ, không khí có vẻ rất náo nhiệt.
Thức ăn và rượu chuẩn bị cẩn thận được bưng lên, những cô gái ngồi ở đây rất xinh đẹp, đảm nhiệm vai diễn người phục vụ, có lẽ là có kinh nghiệm trong những trường hợp như thế này, không khí rất nhanh đã được điều tiết trở nên tốt hơn.
Vừa uống rượu, vừa nghe Sở Cương khoác lác.
Có lẽ do ba của anh ta là một quan chức cao, vì thế mà Sở Cương luôn tỏ ra khí thế của một thiên hạ đệ nhất.
Diệp Trạch Đào cười thầm hôm nay tự mình chạy đến đây để chịu tội mà, cũng không có cách nào khác, đã đến đây rồi, thì chỉ có thể như thế này mà thôi!
Sau khi Sở Cương uống một ly rượu do các người đẹp rót liền cưới nói:
- Lực lương dư luận của các ông thật là hùng mạnh đấy, chỉ là một việc rất nhỏ thôi đã có thể làm cho một số người của cấp bộ xảy ra chuyện, ha ha. không cần nói đâu xa xôi, chỉ cần vụ việc sự cố an toàn của các mỏ than, tuy rằng các cậu chỉ là đại diện đưa tin tức vụ việc sự cố an toàn ở địa phương. Nhưng dù sao cũng phải có người đứng ra chịu trách nhiệm, chỉ cần không chú ý, thì lãnh đạo của cấp bộ nhất định sẽ xảy ra chuyện!
Vương Khởi thoáng nhìn Diệp Trạch Đào, cười nói:
- Thiếu gia Sở nói khá nhiều chuyện mà từ trước đến giờ chúng ta chưa bao giờ được nghe, tôi cảm thấy rất nhiều chuyện ở địa phương cũng sẽ không liên lụy đến cấp tỉnh bộ chứ?
Sở Cương có thể là rất thích nói chuyện, liền cười nói:
- Vậy thì cần phải xem suy nghĩ của cấp trên rồi, nói câu khó nghe một chút, giới truyền thông chính là phát súng tiên phong!
Lời này làm cho Trì Vĩ có chút xấu hổ.
Liếc Trì Vĩ một cái, Sở Cương nói:
- Thế nào? Tôi nói không đúng sao?
Trì Cương vội cười nói:
- Thiếu gia Sở nóikhông sai.
Lại cười ha ha, Sở Cương nói:
- Vậy thì lấy chuyện xảy ra gần đây nhất ở mỏ than, theo đạo lí mà nói, đáng lẽ trách nhiệm phải thuộc về những người cấp dưới, nhưng các ông không biết chuyện này đã đến tai các cấp, bộ, tỉnh thành, sớm đã có người không vừa mắt với một lãnh đạo cấp bộ, vừa lúc chuyện này xảy ra trở thành một cái cớ. Các ông cứ chờ xem đi, rất nhanh thôi, sẽ có một Bộ trưởng sẽ phải lui ra, đây chính là lực lượng của giới truyền thống đấy. Tất nhiên, nói thẳng thắn một chút, thì lực lượng tay đấm cũng rất hùng mạnh!
Nghe được Sở Cương nói những lời này, Diệp Trạch Đào âm thầm lắc đầu, Sở Cương so sánh với Sở Tuyên, sự khác biệt không phải chỉ là một hai điểm, nhìn xem Sở Tuyên nhà người ta, vừa điềm tĩnh vừa thông minh lanh lợi, thằng ranh ở trước mặt cũng chỉ là loại người có cái miệng khoát lác mà thôi!
Tuy nhiên việc này đã đề cập đến bố vợ mình, thì Diệp Trạch Đào cũng không dám không chú ý, liền hỏi dò:
- Thiếu gia Sở, nghe ông nói như thế, chúng tôi thực sự được mở mang rất nhiều kiến thức, tuy nhiên, tôi cảm thấy muốn động vào một lãnh đạo cấp bộ, không có năng lực tài giỏi cũng không phải là một chuyện dễ dàng đâu?
Sở Cương liếc nhìn Diệp Trạch Đào một cái.
Tuy nhiên, ông ta cũng không hỏi gì đến Diệp Trạch Đào, mà mỉm cười nói:
- Nói rất hay, không phải các lãnh đạo làm bất cứ chuyện gì cũng đều có nguyên cớ riêng của nó sao? Đặc biệt là nhắm vào một số nhân vật có không ít thế lực đứng phía sau, chắc chắn phải chọn cách thức tấn công, nếu như không tấn công thì thôi chứ đã tấn công thì sẽ dốc toàn lực công kích, ha ha. Hãy chờ xem, người thân đáng tin nhất có thể chính là người muốn lấy mạng của mình nhất, trong tay của người thân đáng tin nhất nắm giữ những chứng cứ đủ để phá hủy một người!
Nghe đến đó, ánh mắt của Diệp Trạch Đào khựng lại, câu nói này rất có ý nghĩa!
Có lẽ Sở Cương cũng cảm thấy mình nói hơi nhiều, cho nên rất nhanh liền đổi đề tài, bắt đầu bàn luận về chuyện của Phong Hoa Tuyết Dạ, cũng không nói gì đến chuyện trong chốn quan trường nữa.
Bữa cơm này là để quyết định việc quảng cáo của tập đoàn Trường Hà, tình hình cụ thể như thế nào Diệp Trạch Đào cũng không muốn hỏi nhiều, hành động của Sở Cương ắt hẳn cũng chỉ là hành động giật dây.
Diệp Trạch Đào có thể suy đoán ra, để lôi được Sở Cương đến đây Vương Khởi cũng tốn không ít tiền.
Tập đoàn của Vương Khởi đều có ban Quan hệ xã hội, lực lượng của các người đẹp tuyệt đối không được xem thường, đám người Sở Cương rất nhanh đã cùng với các người đẹp cười nói rất náo nhiệt.
Trong lúc cười nói, những người đẹp này không ngừng rót rượu kính mời đám người Sở Cương, không khí thật sự trở nên vô cùng vui vẻ.
Trong lúc cười nói, nam nữ bọn họ còn hẹn nhau đi ca hát uống rượu.
Diệp Trạch Đào và Vương Khởi cùng đi đến đó một lúc, nhìn đám người Sở Cương ôm lấy các cô gái vừa hát vừa nhảy múa, hai người lặng lẽ đi ra.
Sau khi nhìn thấy chuyện đám phán diễn ra tốt đẹp tâm trạng rất vừa ý Vương Khởi, Diệp Trạch Đào cười nói:
-Vương Tổng tốn không ít tiền đấy!
Vương Khởi cười nói:
- Tiền chỉ là vật ngoài thân, giữa được và mất đi không cần phải quá so đo, ai cũng nói rõ ràng được bỏ ra thứ gì sẽ nhận lại được bao nhiêu, không nên luyến tiếc đâu!
Vương Khởi nhận thức rất rõ ràng đạo lý được và mất.
- Ông em, chúng ta đi uống chén trà đi?
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu.
Hai người đến một quán trà, sau khi châm một điếu thuốc, Vương Khởi thở dài nói:
- Ở bất cứ một nơi nào cũng đều có độ khó riêng của nó, ở chốn quan trường sẽ có khó khăn của quan trường, thìthương trường thì cũng như thế thôi!
Nhìn thấy Vương Khởi ít nhiều gì có chút xúc động, Diệp Trạch Đào cũng có phần hiểu được tâm trạng của anh ta, phải tốn một số tiền lớn như thế nhưng vẫn phải mỉm cười, cảm giác trong lòng cũng thật là khó diễn tả bằng lời nói.
- Ông em, hôm nay vốn định ngồi nói chuyện với nhau, không ngờ lại lôi cậu đi nghe một khóa học rồi!
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Tôi cũng có nhiều thu hoạch lớn mà!
Điều chỉnh nét mặt một chút, Vương Khởi nói:
- Cha vợ cậu có phải đã gặp phiền phức không?
Anh ta sớm cũng đã biết rồi, chính vì thế, cho nên mới mời Diệp Trạch Đào cùng đi vào.
- Những lời bọn họ nói phần lớn đều không sai.
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói.
Trên mặt của Diệp Trạch Đào, sắc mặt của Diệp Trạch Đào hoàn toàn không thể nhìn ra điểm đặc biệt nào cả, Vương Khởi trong lòng thầm nghĩ, xem ra Diệp Trạch Đào đã tu luyện thành trúc rồi.
Suy nghĩ lại, Vương Khởi nói:
- Ông em , tại sao tôi lại nghe nói trong chuyện này có người thân nào đó muốn gây chuyện vậy, chuyện này để tôi cho người giúp cậu điều tra một chút.
Giao tình này thật là sâu đậm đấy!
Lời nói của Vương Khởi làm cho tấm lòng cảm kích của Diệp Trạch Đàođối với Vương Khởi lập tức tăng cao, bất kể là đối phương làm việc này có thành công hay không thành công, thì người bạn này cũng đáng kết giao lắm đấy chứ.
- Cảm ơn anh Vương rất nhiều!
Diệp Trạch Đào thay đổi cách xưng hô, trước kia đều gọi là Vương tổng, bây giờ chuyển thành gọi là anh Vương, sự thay đổi này làm cho Vương Khởi cảm thấy xúc động, biết được thiện ý của mình cuối cùng cũng được đáp trả rồi, trong lòng thầm nghĩ nhất định phải dùng tất cả khả năng của mình để giúp đỡ Diệp Trạch Đào làm tốt việc này.
Lấy điện thoại ra, Vương Khởi gọi một cuộc điện thoại.
ở lại chỗ của Điền Lâm Hỉ ăn cơm, cùng với anh ta thảo luận một chút về Ngũ Cầm Hí, dù sao thì hiện tại cũng không nhiều việc lắm, Diệp Trạch Đào ngủ trưa tại nhà Điền Lâm Hỉ, lúc này mới lái xe đi đến nhà của Hô Diên Ngạo Bác.
Lúc lái xe đi qua một con đường có khá nhiều nhà hàng, Diệp Trạch Đào vô tình nhìn thấy một chiếc xe dừng lại ở phía trước, vài người từ bên trong xe đi ra.
Chạy xe đến bên cạnh những người này, Diệp Trạch Đào vừa mở cửa kính xe vừa nói lớn:
- Vương tổng, mọi người đến thành phố làm việc sao?
Trong số những người này, Diệp Trạch Đào nhận ra một người quen cũ, Vương Khởi chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn Trường Hà, đã từng tiến hành đầu tư vào Thảo Hải, vô cùng ủng hộ sự phát triển của Thảo Hải, nhờ có việc đầu tư vào Thảo Hải, mà mối quan hệ giữa Diệp Trạch Đào và Vương Khởi cũng tốt hơn rất nhiều.
Ai cũng biết rằng tập đoàn Trường Hà là một tập đoàn xuyên quốc gia có thế lực cực kỳ lớn, trong nước Vương Khởi cũng vô cùng nổi tiếng.
Nghe thấy tiếng gọi, Vương Khởi quay đầu lại nhìn thấy Diệp Trạch Đào, ánh mắt liền sáng lên, ở Thảo Hải làm việc trong thời gian dài như thế, tất nhiên cũng hiểu được Diệp Trạch Đào khá nhiếu, biết được thân thế của Diệp Trạch Đào cực kì lớn. Mục đích chủ yếu Vương Khởi đầu tư vào Thảo Hải chính là muốn kết giao với Diệp Trạch Đào, nhưng đáng tiếc là Diệp Trạch Đào rất nhanh đã bị điều đi, không ngờ bây giờ lại gặp được Diệp Trạch Đào.
- Bí thư Diệp!
Vương Khởi liền đi đến.
Dừng xe lại, Diệp Trạch Đào cười ha ha nói:
- Đúng là có duyên nơi nào cũng có thể gặp được, ở thành phố cũng có thể được gặp Vương Tổng.
- Đến thành phố đàm phán chuyện quảng cáo.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Công việc kinh doanh của mọi người làm càng ngày càng lớn đấy!
Cười ha ha, Vương Khởi nói:
- Có thể gặp được Bí thư Diệp ở thành phố, thật sự là tốt quá, qua ngồi nói chuyện một chút đi?
Khi Diệp Trạch Đào đang muốn từ chối, thì Vương Khởi nhỏ giọng nói:
- Vài người trong giới truyền thông, tôi từng nghe bọn họ nhắc đến Lưu gia.
Diệp Trạch Đào nhìn Vương Khởi, tâm trạng có chút chấn động nói:
- Tôi sẽ làm thư ký cho Vương tổng, cùng ăn một bữa cơm vậy?
Vương Khởi vỗ vai Diệp Trạch Đào nói:
- Ông em, làm sao mà có thể làm thư ký chứ, phải là phó tổng, phó tổng mới xứng, ha ha.
Vương Khởi đúng là một người lòng dạ ngay thẳng, hiểu rõ được cả ý đồ của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười.
Giao xe cho một nhân viên của Vương Khởi, để anh ta tìm nơi đỗ xe, Diệp Trạch Đào và Vương Khởi đi vào bên trong.
Đây là một phòng khách xa hoa, khi Vương Khởi bước vào, đã có sẵn bảy tám người ngồi trong đó rồi, có hai người đàn ông, còn lại đều là các mỹ nữ.
- Đã để các vị phải chờ lâu, thành phố kẹt xe nghiêm trọng quá! Ha ha.
Vương Khởi vừa bước vào đã lớn tiếng nói.
Lúc này những cô gái xinh đẹp đều đứng lên.
Chỉ có hai người đàn ông đó ngồi yên tại chỗ không hề nhúc nhít gì.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía hai người này, với kinh nghiệm quan trường của hắn, vẫn có thể nhìn ra được, hai người này đều có một phong cách uy nghiêm, thế lực trong chốn quan trường.
Dù sao Vương Khởi cũng là người có kinh nghiệm dày dặn trên thương trường, cho nên biết đây là một cách biểu hiện kiêu ngạo của người ta, cũng không quan tâm nhiều, vội vàng bước qua đó nói:
- Thật là có lỗi, thật là có lỗi!
Lúc này hai người đó mới khẽ mỉm cười nói:
- Vương Tổng đã đến rồi, thì xin mời ngồi.
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng đi qua đó.
Vương Khởi cũng không có giới thiệu Diệp Trạch Đào, dường như hai người đó cũng không chú ý đến Diệp Trạch Đào, chỉ nhìn thấy Diệp Trạch Đào ngồi xuống kế bên Vương Khởi.
Sau khi nghe Vương Khởi và hai người bọn họ đàm phán, Diệp Trạch Đào mới biết, người đầu tiên là một trưởng phòng làm việc trong văn phòng tổng cục quảng cáo điện ảnh, gọi là Nguyễn Tiến Trình, còn người kia là Trì Vĩ phó trưởng phòng đài truyền hình CCTV.
Nghe thân thế của hai người này, Diệp Trạch Đào không thể không thừa nhận, ở thành phố Vương Khởicũng có một chút ít đường lối cửa ngõ, nếu không thì cũng không thể nào mời được hai nhân vật to tướng thế này.
Vừa ngồi xuống, thì nhìn thấy lại có hai người từ bên ngoài đi vào.
Nguyễn Tiến Trình và Trì Vĩ vốnđang ngồi yên ở đó lập tức có động tĩnh, chỉ nhìn thấy vẻ mặt hai người bọn họ đầy vui vẻ đứng lên, cười nói với người đó:
- Thiếu gia Sở, anh đến rồi!
Thiếu gia Sở?
Diệp Trạch Đào nhìn theo hướng mắt của người thanh niên trẻ tuổi dẫn đầu đó.
Lúc này Vương Khởi cũng đứng lên, Diệp Trạch Đào cũng đành phải đứng dậy.
- Phó thủ tướng, Sở Cương!
Vương Khởi nhỏ giọng nói.
Diệp Trạch Đào sửng sốt, họ Sở, vậy có quan hệ gì với Sở Tuyên?
Rất nhanh, Diệp Trạch Đào đã nhìn ra, hẳn là Sở Tuyên có quan hệ với Vương Khởi, hôm nay Nguyễn Tiến Trình và Trì Vĩ cũng là do Sở Tuyên gọi đến.
Con trai của Phó chủ tịch thành phố cùng đến thành phố với Sở Tuyển, gọi là Ông Tùng Lâm, tuy ông ta là con trai của phó chủ tịch thành phố, nhưng trước mặt thiếu gia Sở tỏ ra rất yếu thế, hoàn toàn chỉ là nhân vật phụ theo sau mà thôi.
Mấy người đàn ông ngồi cùng đám mỹ nữ, không khí có vẻ rất náo nhiệt.
Thức ăn và rượu chuẩn bị cẩn thận được bưng lên, những cô gái ngồi ở đây rất xinh đẹp, đảm nhiệm vai diễn người phục vụ, có lẽ là có kinh nghiệm trong những trường hợp như thế này, không khí rất nhanh đã được điều tiết trở nên tốt hơn.
Vừa uống rượu, vừa nghe Sở Cương khoác lác.
Có lẽ do ba của anh ta là một quan chức cao, vì thế mà Sở Cương luôn tỏ ra khí thế của một thiên hạ đệ nhất.
Diệp Trạch Đào cười thầm hôm nay tự mình chạy đến đây để chịu tội mà, cũng không có cách nào khác, đã đến đây rồi, thì chỉ có thể như thế này mà thôi!
Sau khi Sở Cương uống một ly rượu do các người đẹp rót liền cưới nói:
- Lực lương dư luận của các ông thật là hùng mạnh đấy, chỉ là một việc rất nhỏ thôi đã có thể làm cho một số người của cấp bộ xảy ra chuyện, ha ha. không cần nói đâu xa xôi, chỉ cần vụ việc sự cố an toàn của các mỏ than, tuy rằng các cậu chỉ là đại diện đưa tin tức vụ việc sự cố an toàn ở địa phương. Nhưng dù sao cũng phải có người đứng ra chịu trách nhiệm, chỉ cần không chú ý, thì lãnh đạo của cấp bộ nhất định sẽ xảy ra chuyện!
Vương Khởi thoáng nhìn Diệp Trạch Đào, cười nói:
- Thiếu gia Sở nói khá nhiều chuyện mà từ trước đến giờ chúng ta chưa bao giờ được nghe, tôi cảm thấy rất nhiều chuyện ở địa phương cũng sẽ không liên lụy đến cấp tỉnh bộ chứ?
Sở Cương có thể là rất thích nói chuyện, liền cười nói:
- Vậy thì cần phải xem suy nghĩ của cấp trên rồi, nói câu khó nghe một chút, giới truyền thông chính là phát súng tiên phong!
Lời này làm cho Trì Vĩ có chút xấu hổ.
Liếc Trì Vĩ một cái, Sở Cương nói:
- Thế nào? Tôi nói không đúng sao?
Trì Cương vội cười nói:
- Thiếu gia Sở nóikhông sai.
Lại cười ha ha, Sở Cương nói:
- Vậy thì lấy chuyện xảy ra gần đây nhất ở mỏ than, theo đạo lí mà nói, đáng lẽ trách nhiệm phải thuộc về những người cấp dưới, nhưng các ông không biết chuyện này đã đến tai các cấp, bộ, tỉnh thành, sớm đã có người không vừa mắt với một lãnh đạo cấp bộ, vừa lúc chuyện này xảy ra trở thành một cái cớ. Các ông cứ chờ xem đi, rất nhanh thôi, sẽ có một Bộ trưởng sẽ phải lui ra, đây chính là lực lượng của giới truyền thống đấy. Tất nhiên, nói thẳng thắn một chút, thì lực lượng tay đấm cũng rất hùng mạnh!
Nghe được Sở Cương nói những lời này, Diệp Trạch Đào âm thầm lắc đầu, Sở Cương so sánh với Sở Tuyên, sự khác biệt không phải chỉ là một hai điểm, nhìn xem Sở Tuyên nhà người ta, vừa điềm tĩnh vừa thông minh lanh lợi, thằng ranh ở trước mặt cũng chỉ là loại người có cái miệng khoát lác mà thôi!
Tuy nhiên việc này đã đề cập đến bố vợ mình, thì Diệp Trạch Đào cũng không dám không chú ý, liền hỏi dò:
- Thiếu gia Sở, nghe ông nói như thế, chúng tôi thực sự được mở mang rất nhiều kiến thức, tuy nhiên, tôi cảm thấy muốn động vào một lãnh đạo cấp bộ, không có năng lực tài giỏi cũng không phải là một chuyện dễ dàng đâu?
Sở Cương liếc nhìn Diệp Trạch Đào một cái.
Tuy nhiên, ông ta cũng không hỏi gì đến Diệp Trạch Đào, mà mỉm cười nói:
- Nói rất hay, không phải các lãnh đạo làm bất cứ chuyện gì cũng đều có nguyên cớ riêng của nó sao? Đặc biệt là nhắm vào một số nhân vật có không ít thế lực đứng phía sau, chắc chắn phải chọn cách thức tấn công, nếu như không tấn công thì thôi chứ đã tấn công thì sẽ dốc toàn lực công kích, ha ha. Hãy chờ xem, người thân đáng tin nhất có thể chính là người muốn lấy mạng của mình nhất, trong tay của người thân đáng tin nhất nắm giữ những chứng cứ đủ để phá hủy một người!
Nghe đến đó, ánh mắt của Diệp Trạch Đào khựng lại, câu nói này rất có ý nghĩa!
Có lẽ Sở Cương cũng cảm thấy mình nói hơi nhiều, cho nên rất nhanh liền đổi đề tài, bắt đầu bàn luận về chuyện của Phong Hoa Tuyết Dạ, cũng không nói gì đến chuyện trong chốn quan trường nữa.
Bữa cơm này là để quyết định việc quảng cáo của tập đoàn Trường Hà, tình hình cụ thể như thế nào Diệp Trạch Đào cũng không muốn hỏi nhiều, hành động của Sở Cương ắt hẳn cũng chỉ là hành động giật dây.
Diệp Trạch Đào có thể suy đoán ra, để lôi được Sở Cương đến đây Vương Khởi cũng tốn không ít tiền.
Tập đoàn của Vương Khởi đều có ban Quan hệ xã hội, lực lượng của các người đẹp tuyệt đối không được xem thường, đám người Sở Cương rất nhanh đã cùng với các người đẹp cười nói rất náo nhiệt.
Trong lúc cười nói, những người đẹp này không ngừng rót rượu kính mời đám người Sở Cương, không khí thật sự trở nên vô cùng vui vẻ.
Trong lúc cười nói, nam nữ bọn họ còn hẹn nhau đi ca hát uống rượu.
Diệp Trạch Đào và Vương Khởi cùng đi đến đó một lúc, nhìn đám người Sở Cương ôm lấy các cô gái vừa hát vừa nhảy múa, hai người lặng lẽ đi ra.
Sau khi nhìn thấy chuyện đám phán diễn ra tốt đẹp tâm trạng rất vừa ý Vương Khởi, Diệp Trạch Đào cười nói:
-Vương Tổng tốn không ít tiền đấy!
Vương Khởi cười nói:
- Tiền chỉ là vật ngoài thân, giữa được và mất đi không cần phải quá so đo, ai cũng nói rõ ràng được bỏ ra thứ gì sẽ nhận lại được bao nhiêu, không nên luyến tiếc đâu!
Vương Khởi nhận thức rất rõ ràng đạo lý được và mất.
- Ông em, chúng ta đi uống chén trà đi?
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu.
Hai người đến một quán trà, sau khi châm một điếu thuốc, Vương Khởi thở dài nói:
- Ở bất cứ một nơi nào cũng đều có độ khó riêng của nó, ở chốn quan trường sẽ có khó khăn của quan trường, thìthương trường thì cũng như thế thôi!
Nhìn thấy Vương Khởi ít nhiều gì có chút xúc động, Diệp Trạch Đào cũng có phần hiểu được tâm trạng của anh ta, phải tốn một số tiền lớn như thế nhưng vẫn phải mỉm cười, cảm giác trong lòng cũng thật là khó diễn tả bằng lời nói.
- Ông em, hôm nay vốn định ngồi nói chuyện với nhau, không ngờ lại lôi cậu đi nghe một khóa học rồi!
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Tôi cũng có nhiều thu hoạch lớn mà!
Điều chỉnh nét mặt một chút, Vương Khởi nói:
- Cha vợ cậu có phải đã gặp phiền phức không?
Anh ta sớm cũng đã biết rồi, chính vì thế, cho nên mới mời Diệp Trạch Đào cùng đi vào.
- Những lời bọn họ nói phần lớn đều không sai.
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói.
Trên mặt của Diệp Trạch Đào, sắc mặt của Diệp Trạch Đào hoàn toàn không thể nhìn ra điểm đặc biệt nào cả, Vương Khởi trong lòng thầm nghĩ, xem ra Diệp Trạch Đào đã tu luyện thành trúc rồi.
Suy nghĩ lại, Vương Khởi nói:
- Ông em , tại sao tôi lại nghe nói trong chuyện này có người thân nào đó muốn gây chuyện vậy, chuyện này để tôi cho người giúp cậu điều tra một chút.
Giao tình này thật là sâu đậm đấy!
Lời nói của Vương Khởi làm cho tấm lòng cảm kích của Diệp Trạch Đàođối với Vương Khởi lập tức tăng cao, bất kể là đối phương làm việc này có thành công hay không thành công, thì người bạn này cũng đáng kết giao lắm đấy chứ.
- Cảm ơn anh Vương rất nhiều!
Diệp Trạch Đào thay đổi cách xưng hô, trước kia đều gọi là Vương tổng, bây giờ chuyển thành gọi là anh Vương, sự thay đổi này làm cho Vương Khởi cảm thấy xúc động, biết được thiện ý của mình cuối cùng cũng được đáp trả rồi, trong lòng thầm nghĩ nhất định phải dùng tất cả khả năng của mình để giúp đỡ Diệp Trạch Đào làm tốt việc này.
Lấy điện thoại ra, Vương Khởi gọi một cuộc điện thoại.
/1075
|