Nhìn thấy Bí thư và Chủ tịch huyện của huyện Lục Thương cùng nhau đến đây, Bí thư thành uỷ Thi Minh Cương biểu hiện ra một vẻ mặt rất nghiêm túc, trầm giọng nói:
- Huyện của các cậu làm như thế nào, làm tới nỗi tỉnh uỷ cũng hỏi thăm việc này!
Diệp Trạch Đào cung kính nói:
- Bí thư Thi, lần này tôi và chủ tịch huyện Lôi cùng nhau đến đây, chính là muốn báo cáo chuyện này.
Ánh mắt của Thi Minh Cương nhìn lên mặt của Diệp Trạch Đào, sau đó lại chuyển về phía Lôi Diên Tùng.
Nghiêm túc mà nói, ông ta cũng đồng ý để Lôi Diên Tùng vào vị trí Chủ tịch huyện, đấy là không muốn làm mất mặt của một người bạn học cũ ở trong tỉnh, giúp đỡ người thân của người bạn học cũ này một chút.
Sắc mặt thay đổi, Thi Minh Cương nói:
- Nói đi.
- Bí thư Thi, là như thế này, buổi chiều của ngày hôm qua đã xảy ra một vụ án mạng, sáng sớm hôm nay chúng tôi đã đích thân nghe báo cáo tình hình rồi. Cảm thấy việc này có chút ít vấn đề lớn, vì thế lập tức chạy đến đây, tình hình là như thế này….
Diệp Trạch Đào liền đem quá trình của vụ án đó nói một lần, nói đến đây lại nói:
- Bí thư Thi, kẻ giết người đó đã cung cấp hình ảnh của Liễu Khâm Trí và vợ anh ta làm việc đó, trải qua kỹ thuật giám định, ảnh chụp là ảnh thật. Ngoài ra, theo lời khai của kẻ giết người, trước lúc anh ta giết chết vợ của mình đã tra hỏi qua vợ của anh ta, ngoài làm chuyện đó với Liễu Khâm Trí, cũng không có làm việc đó với người khác.
Huyệt thái dương của Thi Minh Cương phập phồng, như thế nào cũng không ngờ nổi là bọn Diệp Trạch Đào lại chạy đến đây để báo cáo một việc như thế này, ánh mắt nhìn về phía Lôi Diên Tùng.
Lôi Diên Tùng vội nói:
- Theo như chúng tôi được biết, Liễu Khâm Trí đã rời khỏi huyện Lục Thương, nói là phải đến thành phố xử lý công việc.
Lời nói này của Lôi Diên Tùng cũng có thể coi như là một lời bổ sung, rất có khả năng Liễu Khâm Trí sẽ chạy đến một nơi nào đó âm thầm kiểm tra cũng khó nói.
Trong đầu của Thi Minh Cương rất rối loạn, ở trong huyện xảy ra chuyện đã đủ loạn rồi, bây giờ lại xuất hiện thêm một phó bí thư huyện uỷ, còn muốn người ta được sống yên ổn hay không đây!
Cũng biết được rằng việc này không thể đổ hết lên người của Diệp Trạch Đào và Lôi Diên Tùng, thở dốc một lúc mới nói:
- Về mặt ảnh hưởng các cậu đoán chừng lớn không?
Diệp Trạch Đào nói:
- Việc này chúng tôi thật sự vô cùng lo lắng, về phía Liễu Khâm Trí nghe nói có chút không kiềm chế được, chẳng may việc này ảnh hưởng đến thành phố, hoặc một nơi nào đó, vấn đề thì thật sự rất lớn đấy!
Lôi Diên Tùng nói:
- Tuy rằng đoán chừng thành phần phục hồi là rất lớn, nhưng mà, vụ án mạng này có đề cập đến Liễu Khâm Trí, chúng ta không thể không cẩn thận.
Thi Minh Cương đáng lẽ muốn uống nước, bưng ly trà lên lập tức ngẩn người ra, anh ta đương nhiên biết Lục Khôn là người đứng sau Liễu Khâm Trí, Lục Khôn lại rất thích chạy đến huyện Lục Thương, nếu chẳng may!
Các lãnh đạo ở trong thành phố rất khó tránh khỏi một số hoạt động tập thể, nếu Lục Khôn đó cũng xảy ra chuyện, như thế thì thật là phiền phức.
Bây giờ Thi Minh Cương có chút ít thiếu kiên nhẫn, sự việc mà làm lớn thêm nữa, thì chức Bí thư của mình cũng đừng làm nữa!
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, bất kể các cậu áp dụng biện pháp gì, nhất định phải khống chế sự ảnh hưởng của chuyện này lại, quyết không thể để tràn lan mở rộng thêm. Cậu hãy nghe cho kỹ đây, hễ là có bất kì vấn đề gì tồn tại nhất định phải xử lý triệt để!
Diệp Trạch Đào biết được rằng Thi Minh Cương thật sự rất nóng lòng, sự việc này hắncũng đã từng suy nghĩ qua. Hoạt động của các quan chức ai cũng không thể nói rõ được, nói dễ nghe một chút thì là có dịp thì ăn chơi, nói khó nghe một chút thì cũng có người có cuộc sống cá nhân thối rữa. Nếu chẳng may người này truyền qua người kia, đối với các quan chức thì đó là một tai họa!
Cũng không thèm nghĩ đến ở trên thành phố sẽ áp dụng phương pháp thực hiện gì, mục đích mà Diệp Trạch Đào và Lôi Tùng Diên đến đây chỉ có một, đó là phải nắm bắt lấy một chút ít vị trí.
- Bí thư Thi, tôi và chủ tịch huyện Lôi có thảo luận một chút, xét theo hoàn cảnh đặc biệt ở trong huyện, chúng tôi nghĩ nên thúc đẩy các cán bộ tham gia hoạt động tranh cử công khai, chỉ cần đồng chí nào đủ điều kiện đều có thể tham gia.
Thi Minh Cương không có kiên nhẫn nói:
- Xét thấy Liễu Khâm Trí có khả năng tồn tại vấn đề, công việc ở trong huyện hai cậu thảo luận xử lý là được rồi, tôi xem tạm thời cũng đừng làm hội nghị ủy viên thường vụ biểu quyết. Hai người các cậu đều là bí thư, coi như là hội nghị bí thư quyết định công việc đi, hoàn cảnh đặc biệt, trước tiên làm như vậy là được rồi!
Diệp Trạch Đào nhìn thoáng qua Lôi Diên Tùng một cái, hai người đến nơi này chính là muốn có được câu nói này, trong lòng của mọi người đều rất vui mừng.
Thi Minh Cương lại nói:
- Như vậy đi, mau chóng liên lạc với Liễu Khâm Trí, lấy danh nghĩa của tổ chức yêu cầu anh ta đến bệnh viện kiểm tra một chút, nếu không có việc như thế này cũng coi như ông ta cũng là một người trong sạch.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào và Lôi Diên Tùng rời khỏi, Thi Minh Cương gọi Trưởng ban thư ký thành ủy Vi Chính Lợi vào nói:
- Anh Vi, bí thư Lục có ở đây không?
Vi Chính Lợi không hiểu lắm vì sao Thi Minh Cương lại đi hỏi thăm tình hình của Lục Khôn, nói:
- Bí thư Lục nói là phải đi đến tỉnh thành một chuyến, từ huyện Lục Thương quay về là đi liền rồi, bây giờ vẫn chưa quay về.
Ánh mắt của Thi Minh Cương ngừng lại một chút nói:
- Không có việc gì, anh đi làm việc của anh đi.
Nhìn thấy Vi Chính Lợi đi ra ngoài rồi, Thi Minh Cương ngồi ở nơi này cẩn thận suy nghĩ những hoạt động của mình gần đây, đặc biệt là nghĩ đến những hoạt động có liên quan đến Lục Khôn.
Càng nghĩ, thì trong lòng của ông ta càng cảm thấy chán nản.
Lúc Diệp Trạch Đào và Lôi Diên Tùng đang đi ra ngoài, Mạc Lâm Tường điện thoại đến.
Vừa mở miệng, Mạc Lâm Tường liền nói:
- Bí thư Diệp, tôi nhận được tin tức, bí thư Liễu đến bệnh việc thứ sáu nhân dân ở trong tỉnh thành tiến hành kiểm tra sức khỏe, trải qua kiểm tra, ông ta đích thực đã bị nhiễm bệnh HIV.
Tuy rằng Diệp Trạch Đào muốn lật ngã Liễu Khâm Trí, nhưng cũng không hi vọng ông ta thật sự là như vậy.
Sau khi nghe thấy Mạc Lâm Tường báo cáo, tâm trạng của Diệp Trạch Đào trở nên nặng nề.
- Bí thư Diệp, làm sao vậy?
Lôi Diên Tùng hỏi.
Diệp Trạch Đào cũng không muốn bại lộ ra việc Mạc Lâm Tường nghe theo mình, nói:
- Tôi có một người bạn nói là nhìn thấy bí thư Liễu ở bệnh việc thứ sáu nhân dân.
Ánh mắt Lôi Diên Tùng liền sáng lên nói:
- Tôi sẽ cho người đi điều tra một chút, về phương diện này tôi cũng có chút biện pháp.
Khi nói chuyện, Lôi Diên Tùng liên tục gọi vài cuộc điện thoại ra ngoài.
- Đến nhà tôi ăn cơm đi?
Lôi Diên Tùng hướng về phía Diệp Trạch Đào nói lời mời.
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười nói:
- Hay là thôi đi, anh khó có thể về nhà một lần, tôi cũng không muốn làm bóng đèn đâu!
Lôi Diên Tùng cười nói:
- Vợ chồng già cả rồi.
Cuối cùng Diệp Trạch Đào cũng cáo từ Lôi Diên Tùng.
Đi về khách sạn thành uỷ, Diệp Trạch Đào gọi một cuộc điện thoại cho Trần Đại Tường, đem suy nghĩ của mình nói một lần cho Trần Đại Tường.
Trần Đại Tường thở dài nói:
- Bên của cậu cũng có thể coi như là không tệ lắm, bên của tôi cũng xử lý không xong, ở nơi mới khó khăn rất nhiều. Tuy nhiên, cậu đã nói như vậy rồi, tôi nhất định sẽ ủng hộ cậu.
Diệp Trạch Đào cũng nói tình huống Liễu Khâm Trí có lẽ đã mang trên người loại bệnh AIDS.
Việc này cũng làm cho Trần Đại Tường bị hoảng sợ không nhẹ, nói:
- Việc này nhất định phải chú ý, phải chú ý.
Diệp Trạch Đào vừa ở trong phòng tắm đi ra, liền nhận được điện thoại của Lôi Diên Tùng gọi đến.
- Bí thư Diệp, vấn đề thật sự không nhỏ, tôi thông qua quan hệ tìm hiểu được Liễu Khâm Trí quả nhiên đã đi đến bệnh viện đó bí mật tiến hành kiểm tra. Tuỳ rằng ông ta yêu cầu giữ bí mật, còn tìm hiểu được rằng ông ta đã xảy ra chuyện rồi! Cậu xem chúng ta có nên lập tức báo cáo một chút cho bí thư Thi không.
Diệp Trạch Đào nói:
- Như vậy cũng tốt, anh gọi một cuộc điện thoại báo cáo một chút là được rồi, dù sao thì việc này cũng là do anh tìm hiểu được mà.
Lôi Diên Tùng cũng không có suy nghĩ nhiều, chính mình cũng có thể coi như là người của Thi hệ, gọi một cuộc điện thoại cho Diệp Trạch Đào coi như là thông báo một tiếng. Đương nhiên mình phải báo cáo với bí thư Thi đầu tiên, liền nói:
- Được, tôi báo cáo một chút, sự ảnh hưởng của việc này quá xấu rồi, chẳng may không khống chế được ở trong một phạm vi, thật sự không biết sẽ như thế nào đây!
- Anh Lôi, anh nói rất đúng.
Diệp Trạch Đào tán thành nói.
Qua khoảng một tiếng đồng hồ, Lôi Diên Tùng lại điện thoại đến, nói với Diệp Trạch Đào:
- Bí thư Thi muốn hai chúng ta mau chóng qua bên đó, ông ta đợi chúng ta ở văn phòng.
Nhà khách thành uỷ cách thành uỷ cũng không xa lắm, cách khoảng vài con đường. Lúc Diệp Trạch Đào chạy đến cửa chính thành uỷ, Lôi Diên Tùng đã đứng chờ ở nơi này.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đến, Lôi Diên Tùng nói:
- Ôi, thật sự là không thể ngờ được!
Lúc hai người đến văn phòng của Thi Minh Cương, sắc mặt của Thi Minh Cương lúc này trở nên vô cùng khó coi, nhìn thẳng vào hai người nói:
- Thông qua sở y tế tỉnh, chúng ta đã xác định vấn đề của Liễu Khâm Trí!
Nhanh như vậy sao!
Diệp Trạch Đào cũng có chút giật mình.
Thực ra Thi Minh Cương còn có một việc chưa nói, đó chính là dưới sự sắp xếp của anh ta, thông qua sự chỉ dẫn của anh ta, cũng biết được rằng Lục Khôn đang lưu trú ở bên trong khách sạn gần một bệnh viện của tỉnh thành.
Lục Khôn không có dẫn theo thư ký và tài xế xe, chỉ một mình lưu trú ở nơi đó.
Ngẫm nghĩ lại việc này, Thi Minh Cương liền đau đầu, ông ta hoàn toàn có thể nghĩ được mục đích Lục Khôn ở nơi này. Tuy rằng vẫn chưa kiểm tra, nhưng mà, nếu Lục Khôn chẳng may cũng xảy ra vấn đề, vậy thì phải làm sao bây giờ!
Diệp Trạch Đạo nói:
- May mà chủ tịch Lôi có quan hệ phát hiện ra việc này, bằng không sự việc này sẽ bị lan rộng ra ngoài, về mặt ảnh hưởng sẽ càng lớn hơn! Tôi cho rằng những nhân viên có liên quan đến Liễu Khâm Trí cũng nên kiểm tra một chút, một mặt là để đảm bảo không mở rộng thêm, một mặt khác cũng là sự bảo vệ đối với các đồng chí đó.
Thi Minh Cương nói:
- Hai người các cậu cũng đừng ở lại thành phố nữa, lập tức trở về bắt tay vào làm việc này, củ chuối thật!
Thi Minh Cương không kìm chế nổi mắng một câu.
Diệp Trạch Đào và Lôi Diên Tùng trong đêm đó vội quay về huyện, lúc về đến huyện cũng đã hơn mười giờ đêm, trong thành cũng không còn xe cộ nữa. Diệp Trạch Đào gọi điện thoại cho Kiều Ứng Xương, ở trong điện thoại, Diệp Trạch Đào yêu cầu Kiều Ứng Xương lập tức thông báo đến nhà của các uỷ viên thường vụ đến phòng hội nghị nhỏ để họp.
Ngồi ở văn phòng một lúc, Kiều Ứng Xương đã đến, nhỏ tiếng nói:
- Bí thư Diệp, mọi người đều đến cả rồi.
Lúc Diệp Trạch Đào và Lôi Diên Tùng đi vào phòng hội nghị, nhưng chỉ nhìn thấy có Khúc Lập Toàn, Cam Lệ Bình, Nguyễn Quý Bình cộng thêm vài người của Kiều Ứng Xương.
Kiều Ứng Xương nói:
- Bí thư Diệp, những uỷ viên thành uỷ khác cũng đã thông báo rồi, cũng đều đi ra ngoài rồi.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, sau đó nói với mọi người:
- Khuya như thế này rồi mà triệu tập mọi người để họp, là đã xảy ra một việc nhất định phải báo cho mọi người biết.
Nói đến đây, Diệp Trạch Đào nói:
- Điều này cũng là chủ tịch Lôi nắm rõ hơn một chút, hay là mời chủ tịch Lôi thuyết giảng tình hình vậy.
- Anh Lôi, mời anh nói.
Sắc mặt của Lôi Diên Tùng chỉnh lại một chút, nghiêm túc nói:
- Việc này tôi thật sự cũng không tiện nói lắm! Sự việc là như thế này, phó bí thư huyện uỷ của huyện chúng ta đồng chí Liễu Khâm Trí đã trải qua kiểm tra, đã xác nhận là người đã bị nhiễm bệnh AIDS. Bí thư thành uỷ Thi rất tức giận, sự ảnh hưởng của việc này cực kỳ lớn. Cuộc họp lần trước không phải đã quyết định sẽ kiểm tra sức khoẻ cho các cán bộ sao? Tôi nghĩ việc này các đồng chí của huyện uỷ chúng ta nhất định phải liệt vào danh sách tiến hành mới được.
Lôi Diên Tùng cũng đem toàn bộ quá trình tiến hành điều tra nói một lần.
Lúc này trong phòng hội nghị nhỏ yên lặng một hồi, tất cả đều bị chấn động không nhẹ.
Nếu chỉ có bị nhiễm bệnh độc hại cũng không thành vấn đề, điều quan trọng là nguyên nhân của vụ án mạng này đó chính là Liễu Khâm Trí và người chết đã từng làm loạn làm cho người chết bị nhiễm bệnh này, làm cho chồng của người chết cũng bị nhiễm bệnh này. Vấn đề tác phong này rất nghiêm trọng, phó bí thư Liễu Khâm Trí này nhất định là muốn chết rồi!
Duới sự phản ứng dây chuyền, ai cũng không biết bước tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
- Huyện của các cậu làm như thế nào, làm tới nỗi tỉnh uỷ cũng hỏi thăm việc này!
Diệp Trạch Đào cung kính nói:
- Bí thư Thi, lần này tôi và chủ tịch huyện Lôi cùng nhau đến đây, chính là muốn báo cáo chuyện này.
Ánh mắt của Thi Minh Cương nhìn lên mặt của Diệp Trạch Đào, sau đó lại chuyển về phía Lôi Diên Tùng.
Nghiêm túc mà nói, ông ta cũng đồng ý để Lôi Diên Tùng vào vị trí Chủ tịch huyện, đấy là không muốn làm mất mặt của một người bạn học cũ ở trong tỉnh, giúp đỡ người thân của người bạn học cũ này một chút.
Sắc mặt thay đổi, Thi Minh Cương nói:
- Nói đi.
- Bí thư Thi, là như thế này, buổi chiều của ngày hôm qua đã xảy ra một vụ án mạng, sáng sớm hôm nay chúng tôi đã đích thân nghe báo cáo tình hình rồi. Cảm thấy việc này có chút ít vấn đề lớn, vì thế lập tức chạy đến đây, tình hình là như thế này….
Diệp Trạch Đào liền đem quá trình của vụ án đó nói một lần, nói đến đây lại nói:
- Bí thư Thi, kẻ giết người đó đã cung cấp hình ảnh của Liễu Khâm Trí và vợ anh ta làm việc đó, trải qua kỹ thuật giám định, ảnh chụp là ảnh thật. Ngoài ra, theo lời khai của kẻ giết người, trước lúc anh ta giết chết vợ của mình đã tra hỏi qua vợ của anh ta, ngoài làm chuyện đó với Liễu Khâm Trí, cũng không có làm việc đó với người khác.
Huyệt thái dương của Thi Minh Cương phập phồng, như thế nào cũng không ngờ nổi là bọn Diệp Trạch Đào lại chạy đến đây để báo cáo một việc như thế này, ánh mắt nhìn về phía Lôi Diên Tùng.
Lôi Diên Tùng vội nói:
- Theo như chúng tôi được biết, Liễu Khâm Trí đã rời khỏi huyện Lục Thương, nói là phải đến thành phố xử lý công việc.
Lời nói này của Lôi Diên Tùng cũng có thể coi như là một lời bổ sung, rất có khả năng Liễu Khâm Trí sẽ chạy đến một nơi nào đó âm thầm kiểm tra cũng khó nói.
Trong đầu của Thi Minh Cương rất rối loạn, ở trong huyện xảy ra chuyện đã đủ loạn rồi, bây giờ lại xuất hiện thêm một phó bí thư huyện uỷ, còn muốn người ta được sống yên ổn hay không đây!
Cũng biết được rằng việc này không thể đổ hết lên người của Diệp Trạch Đào và Lôi Diên Tùng, thở dốc một lúc mới nói:
- Về mặt ảnh hưởng các cậu đoán chừng lớn không?
Diệp Trạch Đào nói:
- Việc này chúng tôi thật sự vô cùng lo lắng, về phía Liễu Khâm Trí nghe nói có chút không kiềm chế được, chẳng may việc này ảnh hưởng đến thành phố, hoặc một nơi nào đó, vấn đề thì thật sự rất lớn đấy!
Lôi Diên Tùng nói:
- Tuy rằng đoán chừng thành phần phục hồi là rất lớn, nhưng mà, vụ án mạng này có đề cập đến Liễu Khâm Trí, chúng ta không thể không cẩn thận.
Thi Minh Cương đáng lẽ muốn uống nước, bưng ly trà lên lập tức ngẩn người ra, anh ta đương nhiên biết Lục Khôn là người đứng sau Liễu Khâm Trí, Lục Khôn lại rất thích chạy đến huyện Lục Thương, nếu chẳng may!
Các lãnh đạo ở trong thành phố rất khó tránh khỏi một số hoạt động tập thể, nếu Lục Khôn đó cũng xảy ra chuyện, như thế thì thật là phiền phức.
Bây giờ Thi Minh Cương có chút ít thiếu kiên nhẫn, sự việc mà làm lớn thêm nữa, thì chức Bí thư của mình cũng đừng làm nữa!
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, bất kể các cậu áp dụng biện pháp gì, nhất định phải khống chế sự ảnh hưởng của chuyện này lại, quyết không thể để tràn lan mở rộng thêm. Cậu hãy nghe cho kỹ đây, hễ là có bất kì vấn đề gì tồn tại nhất định phải xử lý triệt để!
Diệp Trạch Đào biết được rằng Thi Minh Cương thật sự rất nóng lòng, sự việc này hắncũng đã từng suy nghĩ qua. Hoạt động của các quan chức ai cũng không thể nói rõ được, nói dễ nghe một chút thì là có dịp thì ăn chơi, nói khó nghe một chút thì cũng có người có cuộc sống cá nhân thối rữa. Nếu chẳng may người này truyền qua người kia, đối với các quan chức thì đó là một tai họa!
Cũng không thèm nghĩ đến ở trên thành phố sẽ áp dụng phương pháp thực hiện gì, mục đích mà Diệp Trạch Đào và Lôi Tùng Diên đến đây chỉ có một, đó là phải nắm bắt lấy một chút ít vị trí.
- Bí thư Thi, tôi và chủ tịch huyện Lôi có thảo luận một chút, xét theo hoàn cảnh đặc biệt ở trong huyện, chúng tôi nghĩ nên thúc đẩy các cán bộ tham gia hoạt động tranh cử công khai, chỉ cần đồng chí nào đủ điều kiện đều có thể tham gia.
Thi Minh Cương không có kiên nhẫn nói:
- Xét thấy Liễu Khâm Trí có khả năng tồn tại vấn đề, công việc ở trong huyện hai cậu thảo luận xử lý là được rồi, tôi xem tạm thời cũng đừng làm hội nghị ủy viên thường vụ biểu quyết. Hai người các cậu đều là bí thư, coi như là hội nghị bí thư quyết định công việc đi, hoàn cảnh đặc biệt, trước tiên làm như vậy là được rồi!
Diệp Trạch Đào nhìn thoáng qua Lôi Diên Tùng một cái, hai người đến nơi này chính là muốn có được câu nói này, trong lòng của mọi người đều rất vui mừng.
Thi Minh Cương lại nói:
- Như vậy đi, mau chóng liên lạc với Liễu Khâm Trí, lấy danh nghĩa của tổ chức yêu cầu anh ta đến bệnh viện kiểm tra một chút, nếu không có việc như thế này cũng coi như ông ta cũng là một người trong sạch.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào và Lôi Diên Tùng rời khỏi, Thi Minh Cương gọi Trưởng ban thư ký thành ủy Vi Chính Lợi vào nói:
- Anh Vi, bí thư Lục có ở đây không?
Vi Chính Lợi không hiểu lắm vì sao Thi Minh Cương lại đi hỏi thăm tình hình của Lục Khôn, nói:
- Bí thư Lục nói là phải đi đến tỉnh thành một chuyến, từ huyện Lục Thương quay về là đi liền rồi, bây giờ vẫn chưa quay về.
Ánh mắt của Thi Minh Cương ngừng lại một chút nói:
- Không có việc gì, anh đi làm việc của anh đi.
Nhìn thấy Vi Chính Lợi đi ra ngoài rồi, Thi Minh Cương ngồi ở nơi này cẩn thận suy nghĩ những hoạt động của mình gần đây, đặc biệt là nghĩ đến những hoạt động có liên quan đến Lục Khôn.
Càng nghĩ, thì trong lòng của ông ta càng cảm thấy chán nản.
Lúc Diệp Trạch Đào và Lôi Diên Tùng đang đi ra ngoài, Mạc Lâm Tường điện thoại đến.
Vừa mở miệng, Mạc Lâm Tường liền nói:
- Bí thư Diệp, tôi nhận được tin tức, bí thư Liễu đến bệnh việc thứ sáu nhân dân ở trong tỉnh thành tiến hành kiểm tra sức khỏe, trải qua kiểm tra, ông ta đích thực đã bị nhiễm bệnh HIV.
Tuy rằng Diệp Trạch Đào muốn lật ngã Liễu Khâm Trí, nhưng cũng không hi vọng ông ta thật sự là như vậy.
Sau khi nghe thấy Mạc Lâm Tường báo cáo, tâm trạng của Diệp Trạch Đào trở nên nặng nề.
- Bí thư Diệp, làm sao vậy?
Lôi Diên Tùng hỏi.
Diệp Trạch Đào cũng không muốn bại lộ ra việc Mạc Lâm Tường nghe theo mình, nói:
- Tôi có một người bạn nói là nhìn thấy bí thư Liễu ở bệnh việc thứ sáu nhân dân.
Ánh mắt Lôi Diên Tùng liền sáng lên nói:
- Tôi sẽ cho người đi điều tra một chút, về phương diện này tôi cũng có chút biện pháp.
Khi nói chuyện, Lôi Diên Tùng liên tục gọi vài cuộc điện thoại ra ngoài.
- Đến nhà tôi ăn cơm đi?
Lôi Diên Tùng hướng về phía Diệp Trạch Đào nói lời mời.
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười nói:
- Hay là thôi đi, anh khó có thể về nhà một lần, tôi cũng không muốn làm bóng đèn đâu!
Lôi Diên Tùng cười nói:
- Vợ chồng già cả rồi.
Cuối cùng Diệp Trạch Đào cũng cáo từ Lôi Diên Tùng.
Đi về khách sạn thành uỷ, Diệp Trạch Đào gọi một cuộc điện thoại cho Trần Đại Tường, đem suy nghĩ của mình nói một lần cho Trần Đại Tường.
Trần Đại Tường thở dài nói:
- Bên của cậu cũng có thể coi như là không tệ lắm, bên của tôi cũng xử lý không xong, ở nơi mới khó khăn rất nhiều. Tuy nhiên, cậu đã nói như vậy rồi, tôi nhất định sẽ ủng hộ cậu.
Diệp Trạch Đào cũng nói tình huống Liễu Khâm Trí có lẽ đã mang trên người loại bệnh AIDS.
Việc này cũng làm cho Trần Đại Tường bị hoảng sợ không nhẹ, nói:
- Việc này nhất định phải chú ý, phải chú ý.
Diệp Trạch Đào vừa ở trong phòng tắm đi ra, liền nhận được điện thoại của Lôi Diên Tùng gọi đến.
- Bí thư Diệp, vấn đề thật sự không nhỏ, tôi thông qua quan hệ tìm hiểu được Liễu Khâm Trí quả nhiên đã đi đến bệnh viện đó bí mật tiến hành kiểm tra. Tuỳ rằng ông ta yêu cầu giữ bí mật, còn tìm hiểu được rằng ông ta đã xảy ra chuyện rồi! Cậu xem chúng ta có nên lập tức báo cáo một chút cho bí thư Thi không.
Diệp Trạch Đào nói:
- Như vậy cũng tốt, anh gọi một cuộc điện thoại báo cáo một chút là được rồi, dù sao thì việc này cũng là do anh tìm hiểu được mà.
Lôi Diên Tùng cũng không có suy nghĩ nhiều, chính mình cũng có thể coi như là người của Thi hệ, gọi một cuộc điện thoại cho Diệp Trạch Đào coi như là thông báo một tiếng. Đương nhiên mình phải báo cáo với bí thư Thi đầu tiên, liền nói:
- Được, tôi báo cáo một chút, sự ảnh hưởng của việc này quá xấu rồi, chẳng may không khống chế được ở trong một phạm vi, thật sự không biết sẽ như thế nào đây!
- Anh Lôi, anh nói rất đúng.
Diệp Trạch Đào tán thành nói.
Qua khoảng một tiếng đồng hồ, Lôi Diên Tùng lại điện thoại đến, nói với Diệp Trạch Đào:
- Bí thư Thi muốn hai chúng ta mau chóng qua bên đó, ông ta đợi chúng ta ở văn phòng.
Nhà khách thành uỷ cách thành uỷ cũng không xa lắm, cách khoảng vài con đường. Lúc Diệp Trạch Đào chạy đến cửa chính thành uỷ, Lôi Diên Tùng đã đứng chờ ở nơi này.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào đến, Lôi Diên Tùng nói:
- Ôi, thật sự là không thể ngờ được!
Lúc hai người đến văn phòng của Thi Minh Cương, sắc mặt của Thi Minh Cương lúc này trở nên vô cùng khó coi, nhìn thẳng vào hai người nói:
- Thông qua sở y tế tỉnh, chúng ta đã xác định vấn đề của Liễu Khâm Trí!
Nhanh như vậy sao!
Diệp Trạch Đào cũng có chút giật mình.
Thực ra Thi Minh Cương còn có một việc chưa nói, đó chính là dưới sự sắp xếp của anh ta, thông qua sự chỉ dẫn của anh ta, cũng biết được rằng Lục Khôn đang lưu trú ở bên trong khách sạn gần một bệnh viện của tỉnh thành.
Lục Khôn không có dẫn theo thư ký và tài xế xe, chỉ một mình lưu trú ở nơi đó.
Ngẫm nghĩ lại việc này, Thi Minh Cương liền đau đầu, ông ta hoàn toàn có thể nghĩ được mục đích Lục Khôn ở nơi này. Tuy rằng vẫn chưa kiểm tra, nhưng mà, nếu Lục Khôn chẳng may cũng xảy ra vấn đề, vậy thì phải làm sao bây giờ!
Diệp Trạch Đạo nói:
- May mà chủ tịch Lôi có quan hệ phát hiện ra việc này, bằng không sự việc này sẽ bị lan rộng ra ngoài, về mặt ảnh hưởng sẽ càng lớn hơn! Tôi cho rằng những nhân viên có liên quan đến Liễu Khâm Trí cũng nên kiểm tra một chút, một mặt là để đảm bảo không mở rộng thêm, một mặt khác cũng là sự bảo vệ đối với các đồng chí đó.
Thi Minh Cương nói:
- Hai người các cậu cũng đừng ở lại thành phố nữa, lập tức trở về bắt tay vào làm việc này, củ chuối thật!
Thi Minh Cương không kìm chế nổi mắng một câu.
Diệp Trạch Đào và Lôi Diên Tùng trong đêm đó vội quay về huyện, lúc về đến huyện cũng đã hơn mười giờ đêm, trong thành cũng không còn xe cộ nữa. Diệp Trạch Đào gọi điện thoại cho Kiều Ứng Xương, ở trong điện thoại, Diệp Trạch Đào yêu cầu Kiều Ứng Xương lập tức thông báo đến nhà của các uỷ viên thường vụ đến phòng hội nghị nhỏ để họp.
Ngồi ở văn phòng một lúc, Kiều Ứng Xương đã đến, nhỏ tiếng nói:
- Bí thư Diệp, mọi người đều đến cả rồi.
Lúc Diệp Trạch Đào và Lôi Diên Tùng đi vào phòng hội nghị, nhưng chỉ nhìn thấy có Khúc Lập Toàn, Cam Lệ Bình, Nguyễn Quý Bình cộng thêm vài người của Kiều Ứng Xương.
Kiều Ứng Xương nói:
- Bí thư Diệp, những uỷ viên thành uỷ khác cũng đã thông báo rồi, cũng đều đi ra ngoài rồi.
Diệp Trạch Đào khẽ gật đầu, sau đó nói với mọi người:
- Khuya như thế này rồi mà triệu tập mọi người để họp, là đã xảy ra một việc nhất định phải báo cho mọi người biết.
Nói đến đây, Diệp Trạch Đào nói:
- Điều này cũng là chủ tịch Lôi nắm rõ hơn một chút, hay là mời chủ tịch Lôi thuyết giảng tình hình vậy.
- Anh Lôi, mời anh nói.
Sắc mặt của Lôi Diên Tùng chỉnh lại một chút, nghiêm túc nói:
- Việc này tôi thật sự cũng không tiện nói lắm! Sự việc là như thế này, phó bí thư huyện uỷ của huyện chúng ta đồng chí Liễu Khâm Trí đã trải qua kiểm tra, đã xác nhận là người đã bị nhiễm bệnh AIDS. Bí thư thành uỷ Thi rất tức giận, sự ảnh hưởng của việc này cực kỳ lớn. Cuộc họp lần trước không phải đã quyết định sẽ kiểm tra sức khoẻ cho các cán bộ sao? Tôi nghĩ việc này các đồng chí của huyện uỷ chúng ta nhất định phải liệt vào danh sách tiến hành mới được.
Lôi Diên Tùng cũng đem toàn bộ quá trình tiến hành điều tra nói một lần.
Lúc này trong phòng hội nghị nhỏ yên lặng một hồi, tất cả đều bị chấn động không nhẹ.
Nếu chỉ có bị nhiễm bệnh độc hại cũng không thành vấn đề, điều quan trọng là nguyên nhân của vụ án mạng này đó chính là Liễu Khâm Trí và người chết đã từng làm loạn làm cho người chết bị nhiễm bệnh này, làm cho chồng của người chết cũng bị nhiễm bệnh này. Vấn đề tác phong này rất nghiêm trọng, phó bí thư Liễu Khâm Trí này nhất định là muốn chết rồi!
Duới sự phản ứng dây chuyền, ai cũng không biết bước tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
/1075
|