Ánh mắt lướt trên người Diệp Trạch Đào, Giản Tuệ Tâm vô cùng tò mò, không nói là Lưu Vũ Lộ hay Lưu Mộng Y đều đã kể cho cô về tình hình của hắn ta thì cô cũng không ngừng quan sát chàng rể nhà họ Lưu này rồi.
Tình hình trên tỉnh làm cho Giản Tuệ Tâm vô cùng bất an, lần trước với sự giúp đỡ của Lưu gia cô mới lên được cái chức phó Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và phát triển. Vốn đã nghĩ sẽ được thăng chức liên tục, thế nhưng từ sau khi ông cụ ra đi thì nhà họ Lưu đã tuột dốc không phanh, khiến cho cái chức phó Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và phát triển của cô cũng bị lung lay, nếu như không nghĩ cách thì khó mà còn được ngồi ở cái ghế này nữa.
Tình hình trên tỉnh càng ngày càng phức tạp, vô cùng rối ren, Giản Tuệ Tâm càng ngày càng không thể nhìn thấy con đường phát triển, cô cũng biết mình là một người của phe họ Lưu, tuy nhiên cô chỉ là nhân vật bên rìa thôi chứ không phải nhân vật cốt cán, càng không thể nhận được quá nhiều trợ giúp từ nhà họ Lưu, song cơ bản là không có cây đại thụ nào đáng để dựa vào, cho đến bây giờ cái ghế này cũng không phải là muốn dựa vào cây đại thụ nào là được, chỉ còn cách tự mình bước đi mà thôi.
Lần trước lên thủ đô một lần, cũng đến thăm nhà họ Lưu, từ tình hình tìm hiểu được mới biết rằng phe họ Lưu đã chia tách rồi. Một đám người do Lưu Đống Vũ cầm đầu đều là những nhân vật cốt cán xuất sắc của nhà họ Lưu. Còn bọn do Lưu Đống Lưu cầm đầu lại chỉ là những tên chầu rìa, nên lực lượng trong tay còn lại rất mỏng.
Khiến Giản Tuệ Tâm lo lắng nhất là việc cô càng bị đánh bật ra ngoài rìa hơn rồi.
Thấy tình hình nhà họ Lưu như vậy, trong lòng Giản Tuệ Tâm vô cùng sốt ruột, rất lo lắng cho tiền đồ của mình.
Một lần tãn gẫu với Lưu Vũ Lộ, biểu hiện của Lưu Vũ Lộ cho thấy bà ta cũng chẳng còn mấy thế lực, Lưu Vũ Lộ còn tiết lộ là ý muốn thoát ra khỏi hai thế lực lớn của nhà họ Lưu.
Làm sao bây giờ?
Lực lượng trong tay Lưu Vũ Lộ thì có hạn, nhà họ Lưu rốt cuộc ra làm sao, một lực lượng lớn mạnh thống nhất không dùng, lại giở trò chia tách, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi?
Thật lòng mà nói, Giản Tuệ Tâm thông qua Lưu Mộng Y mà quen biết người nhà họ Lưu, kể ra thì cô là người của nhánh Lưu Mộng Y mới đúng.
Mối quan hệ với Lưu Mộng Y vô cùng tốt đẹp, song Giản Tuệ Tâm vẫn rất lo lắng cho nhánh của Lưu Mộng Y.
Dựa vào lực lượng bên Lưu Mộng Y này liệu có ổn không?
Khi tìm hiểu về lực lượng của Lưu Đống Lưu, trong lòng Giản Tuệ Tâm cảm thấy giá lạnh. Nhân tài của phe Lưu Đống Lưu bây giờ còn quá ít, có thể nói những người bên rìa đều trở về với ông ta, cái lực lượng yếu kém này hoàn toàn không thể giúp được gì cho ông ta cả.
Một hàng ngũ ở Kinh thành cũng chẳng thu được bất cứ hiệu quả gì.
Sau khi Giản Tuệ Tâm trở về Ninh Hải, lúc thấy Ninh Hải thay đổi đến hoa cả mắt, cô rất choáng váng, cái tỉnh Ninh Hải này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi!
Dương Hiên bị điều đi rồi, Tạ Dật rơi vào tình thế hỗn loạn!
Bí thư thành ủy Thương Tùng xảy ra chuyện!
Từng sự việc xảy ra rất nhanh, Trước đây Giản Tuệ Tâm là do thông qua mối quan hệ của nhà họ Lưu mà cấu kết giữa họ Điền với họ Mạnh, bây giờ theo đà mâu thuẫn giữa hai bên Điền – Mạnh, lại thêm sự ra đi của Dương Hiên càng khiến cho cái ghế vốn không vững của Giản Tuệ Tâm lại thêm phần lung lay hơn.
Nhớ lại hôm trước lúc gọi điện cho Lưu Vũ Lộ để hỏi xem nên làm thế nào bây giờ, không ngờ Lưu Vũ Lộ nói ra một chuyện khiến cô vô cùng sửng sốt, đó là người chủ chốt nhất trong phe của Lưu Đống Lưu là con rể Diệp Trạch Đào, và bảo cô hãy đi tìm Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào!
Dĩ nhiên Giản Tuệ Tâm cũng biết chút ít về diệp Trạch Đào, song việc Diệp Trạch Đào trở thành người chủ chốt trong phe Lưu Đống Lưu là điều khiến cô ta vô cùng kinh ngạc, Lưu Đống Lưu sao lại không cầm cờ rồi mà lại chuyển cho một Chủ tịch huyện tép riu như thế!
Nghe thấy ý tứ sâu xa trong điện thoại của Lưu Vũ Lộ, Giản Tuệ Tâm bèn cảm thấy Lưu Vũ Lộ tuyệt đối không thể nói ra những lời tùy tiện như vậy được.
Nghĩ mãi không ra, hôm qua Giản Tuệ Tâm mới gọi riêng một cuộc điện thoại cho Lưu Mộng Y, mục đích là muốn hỏi thêm về Diệp Trạch Đào.
Không hỏi thì không biết, đã hỏi ra rồi, khiến Giản Tuệ Tâm lại càng sửng sốt.
Giản Tuệ Tâm tuyệt đối không bao giờ có thể nghĩ rằng rất nhiều chuyện ở Ninh Hải đều dính dáng đến hình bóng của Diệp Trạch Đào, lại còn có rất nhiều chuyện mà Diệp Trạch Đào là quan trọng nhất.
Lưu Mộng Y dù sao cũng đã xem Giản Tuệ Tâm như là người của mình rồi, nên cũng tiết lộ cho cô một số nhân vật hậu thuẫn của Diệp Trạch Đào.
Sau khi tìm hiểu được lực lượng của Diệp Trạch Đào, Giản Tuệ Tâm bèn suy tính cặn kẽ, màn mây mù u tối che phủ bầu trời Ninh Hải không ngờ đã hé lộ tia sáng trước mắt cô, quả nhiên Diệp Trạch Đào đúng là người có thể giúp được mình!
Có được sự hiểu biết này, Giản Tuệ Tâm phát hiện ra rằng mình gia nhập vào nhánh Diệp Trạch Đào của lực lượng nhà họ Lưu không phải là chuyện dở.
Hôm nay mới sáng sớm đã gọi điện thoại cho DiệpTrạch Đào rồi, mong muốn được gặp mặt Diệp Trạch Đào một lần.
Diệp Trạch Đào sao lại không hiểu dụng ý của cuộc điện thoại này chứ, không ngoài ý muốn tìm hiểu rõ hơn về mình đây mà!
Đối với Giản Tuệ Tâm, Diệp Trạch Đào cũng không ghét bỏ gì, dù sao thì khoảng cách giữa một phó Chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch và phát triển của tỉnh với mình cũng rất xa, cô ta có suy nghĩ như vậy cũng là bình thường thôi.
Đây là một quán trà đạo, cảnh rất đẹp, tai còn có thể được nghe tiếng đàn cổ của một cô bé trong quán.
Tiếng đàn du dương tràn ngập khắp quán trà.
- Mộng Y có nói qua với tôi về tình hình của Chủ nhiệm Giản, cô ấy nói Chủ nhiệm Giản là một bà chị rất có năng lực!
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói.
Giản Tuệ Tâm cũng mỉm cười nói:
- Đã nghe nói rằng cậu là chồng của Mộng Y từ lâu, lần trước gặp đến nay cũng đã lâu lắm rồi, mấy ngày nữa là đến lễ cưới rồi, đến lúc ấy tôi cũng phải đến dự mới được.
Diệp Trạch Đào vui mừng nói:
- Hoan nghênh Chủ nhiệm Giản đến dự hôn lễ của chúng tôi, lần này chúng tôi muốn cố gắng tiết kiệm hết mức, khách mời không nhiều, đều là một số người thân thiết thôi, chị là chi hai của Mộng Y, chắc người đầu tiên cô ấy mời là chị đấy!
Giản Tuệ Tâm bèn mỉm cười nói:
- Trong số người nhà họ Lưu thì Mộng Y là thân thiết với tôi hơn cả, Mộng Y đối nhân rất tốt.
Hai người tán gẫu về một số chuyện gia đình ngày thường, mà không hề đề cập gì tới việc chốn quan trường.
Diệp Trạch Đào quan sát một chút, cảm thấy bà chị Giản Tuệ Tâm này đúng là một người rất lão luyện.
- Tay Diệp Trạch Đào này rất chín chắn, không bộp chộp! Đó là nhận xét của Giản Tuệ Tâm về Diệp Tạch Đào.
Lúc này Giản Tuệ Tâm mới coi như là đã thật sự hạ quyết tâm, mặc kệ nhánh lực lượng nhà họ Lưu này do ai nắm giữ thì mình cũng không có bất cứ sự lựa chọn nào khác. Hơn nữa, dù sao mình cũng là thông qua Lưu Mộng Y mà mới móc nối được với Lưu gia, bất luận thế nào cũng theo nhánh này thôi.
- Trạch Đào, tôi sẽ xưng hô với cậu như Mộng Y xưng hô với cậu nhé, sau này bà chị này phải nhờ cậu quan tâm nhiều đấy nhé!
Giản Tuệ Tâm áp dụng cách vừa dùng phương thức đặc biệt của người phụ nữ biểu đạt ý muốn dựa vào Diệp Trạch Đào, giọng điệu ít nhiều cũng chất chứa chút nũng nịu.
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười, biết rằng Giản Tuệ Tâm biểu hiện thái độ như vậy, quan trọng vẫn là xem xem tiếp theo mức độ ủng hộ của mình cho cô ta đến đâu, nếu như thể hiện lực lượng của mình vô cùng lớn mạnh, thì người phụ nữ này mới hoàn toàn biến thành nhân vật cốt cán của mình.
Ai bảo địa vị hiện nay của mình quá thấp? Đành phải tạm thời mượn lực lượng nhà họ Lưu thôi!
- Chị Giản khách sáo rồi, sau này tôi còn phải nhờ cậy chị Giản quan tâm nhiều hơn chứ!
Vừa nói tới đây, chuông điện thoại của Diệp Trạch Đào bỗng kêu lên.
Lúc rút điện thoại ra, Diệp Trạch Đào phát hiện không ngờ là Dương Thăng Hải gọi tới.
Từ sau khi quen biết nhau tại nhà họ Trịnh, đây là lần đầu tiên Dương Thăng Hải chủ động gọi tới.
Thần sắc chợt lắng xuống, Diệp Trạch Đào nói:
- Chào chú Dương!
Lúc Diệp Trạch Đào và Dương Thăng Hải nói được vài câu, liếc mắt nhìn sang Giản Tuệ Tâm rồi Diệp Trạch Đào nói vào điện thoại:
- Chú Dương, cháu đang ngồi uống trà với phó Chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch và Phát triển Giản ạ!
Giản Tuệ Tâm nghĩ trong đầu, rốt cuộc là Diệp Trạch Đào đang nói chuyện với chú Dương nào?
Rất nhanh cuộc điện thoại đã kết thúc, Diệp Trạch Đào nhìn sang Giản Tuệ Tâm nói:
- Chị Giản, khĩ nãy Chủ tịch tỉnh Dương gọi điện tới, tôi nói với ông ấy là đang ngồi uống trà với chị, ông nói có thể bảo chị đi cùng một chuyến.
Giản Tuệ Tâm nghe xong câu này thì thất kinh, không ngờ Diệp Trạch Đào nói điện thoại với Dương Thăng Hải!
Dương Thăng Hải mà lại chủ động gọi điện thoại cho Diệp Trạch Đào!
Giản Tuệ Tâm ít nhiều cũng biết việc không vui giữa Trịnh gia và Lưu gia, tuy biết Dương Thăng Hải là người của họ Trịnh. Lại cũng biết mình thật khó mà tiếp cận được lực lượng nhà họ Trịnh.
Điều này khiến cho Giản Tuệ Tâm thật sự không thể tin nổi, việc như vậy mà lại xảy ra rồi, khi nhớ tới Lưu Mộng Y ám chỉ rằng Bí thư Trịnh ở Kinh thành cũng rất tán thưởng Diệp Trạch Đào thì trong lòng Giản Tuệ Tâm có phần xúc động, nếu đúng thật như vậy thì Diệp Trạch Đào nhất định giúp được cho mình rồi!
Lúc nhìn thấy đôi mắt Giản Tuệ Tâm sáng rực lên, Diệp Trạch Đào không ngờ rằng nhìn thấy ánh mắt của Ôn Phương ở Giản Tuệ Tâm, bọn họ những người phụ nữ này đều là những động vật chính trị, chỉ cần nhìn thấy quyền thế, đều tràn đầy một kiểu khát vọng!
Thấy dáng vẻ như vậy của Giản Tuệ Tâm, Diệp Trạch Đào biết, người phụ nữ này tiếp theo tất sẽ trở thành lực lượng trong tay mình, chỉ cần đặt cô ta vào một vị trí thích hợp thì cô ta sẽ đi lên được.
Thử giúp cô ta một chút vậy, quan sát một chút, cũng cho là khảo nghiệm chút cũng được, nếu như cô ta hạ quyết tâm theo phe mình, thì có thể sử dụng được!
- Trạch Đào, bây giờ chúng ta qua đó luôn hả?
Lời nói của Giản Tuệ Tâm được Diệp Trạch Đào thầm gật đầu, câu nói này rất có trình, nếu như là một người bình thường, có lẽ là chỉ nói: nhanh đi thôi, đừng để Chủ tịch tỉnh Dương đợi lâu.
Giản Tuệ Tâm lại dùng giọng điệu của cao hỏi để nói, chính điều này thể hiện rằng ý kiến của mình là chính.
Một người phụ nữ thông minh!
Chi tiết quyết định sự thành bại, nếu như lúc này Giản Tuệ Tâm vội vã đi gặp Dương Thăng Hải thì Diệp Trạch Đào lập tức sẽ phủ quyết thu nhận người phụ nữ này, bây giờ nghe cô ta hỏi như vậy, lúc Diệp Trạch Đào nhìn sang Giản Tuệ Tâm thì thấy dáng vẻ cô ta không vội không cuống.
Thật là rất cừ!
Diệp Trạch Đào khẳng định lại lần nữa người phụ nữ này.
Để thử Giản Tuệ Tâm thêm một chút nữa, Diệp Trạch Đào nói:
- Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa thì Chủ tịch tỉnh Dương sắp sửa trở thành Bí thư, tôi sẽ tiến cử chị với ông ấy.
- Trạch Đào, cậu cứ sắp xếp thì được rồi, tôi nghe theo cậu!
Lần này Giản Tuệ Tâm đã trả lời rõ ràng rồi, hoàn toàn biểu lộ ý muốn phục tùng theo sự sắp xếp của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào không nói thêm gì nữa, nghĩ thầm đây coi như mình đã có sự bố trí đầu tiên người nhà họ Lưu rồi, cô ta có thể tiến bao xa thì còn phải xem thái độ sau này của cô ta!
Khi nghĩ đến mình cần phải điều chỉnh lại lực lượng của Lưu gia, Diệp Trạch Đào phát hiện việc phân biệt một nhân tài là việc rất khó khăn, nhưng người được sử dụng có trung thành với mình không thì lại càng khó hơn.
Không biết thế nào, Diệp Trạch Đào lại nhớ đến Lâm Bá Thành, vẫn còn vài phần khâm phục Tôn Tường Quân, có thể có được một người như Lâm Bá Thành thì Tôn Tường Quân cũng xem như là một nhân vật rất có bản lĩnh rồi!
Tình hình trên tỉnh làm cho Giản Tuệ Tâm vô cùng bất an, lần trước với sự giúp đỡ của Lưu gia cô mới lên được cái chức phó Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và phát triển. Vốn đã nghĩ sẽ được thăng chức liên tục, thế nhưng từ sau khi ông cụ ra đi thì nhà họ Lưu đã tuột dốc không phanh, khiến cho cái chức phó Chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và phát triển của cô cũng bị lung lay, nếu như không nghĩ cách thì khó mà còn được ngồi ở cái ghế này nữa.
Tình hình trên tỉnh càng ngày càng phức tạp, vô cùng rối ren, Giản Tuệ Tâm càng ngày càng không thể nhìn thấy con đường phát triển, cô cũng biết mình là một người của phe họ Lưu, tuy nhiên cô chỉ là nhân vật bên rìa thôi chứ không phải nhân vật cốt cán, càng không thể nhận được quá nhiều trợ giúp từ nhà họ Lưu, song cơ bản là không có cây đại thụ nào đáng để dựa vào, cho đến bây giờ cái ghế này cũng không phải là muốn dựa vào cây đại thụ nào là được, chỉ còn cách tự mình bước đi mà thôi.
Lần trước lên thủ đô một lần, cũng đến thăm nhà họ Lưu, từ tình hình tìm hiểu được mới biết rằng phe họ Lưu đã chia tách rồi. Một đám người do Lưu Đống Vũ cầm đầu đều là những nhân vật cốt cán xuất sắc của nhà họ Lưu. Còn bọn do Lưu Đống Lưu cầm đầu lại chỉ là những tên chầu rìa, nên lực lượng trong tay còn lại rất mỏng.
Khiến Giản Tuệ Tâm lo lắng nhất là việc cô càng bị đánh bật ra ngoài rìa hơn rồi.
Thấy tình hình nhà họ Lưu như vậy, trong lòng Giản Tuệ Tâm vô cùng sốt ruột, rất lo lắng cho tiền đồ của mình.
Một lần tãn gẫu với Lưu Vũ Lộ, biểu hiện của Lưu Vũ Lộ cho thấy bà ta cũng chẳng còn mấy thế lực, Lưu Vũ Lộ còn tiết lộ là ý muốn thoát ra khỏi hai thế lực lớn của nhà họ Lưu.
Làm sao bây giờ?
Lực lượng trong tay Lưu Vũ Lộ thì có hạn, nhà họ Lưu rốt cuộc ra làm sao, một lực lượng lớn mạnh thống nhất không dùng, lại giở trò chia tách, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi?
Thật lòng mà nói, Giản Tuệ Tâm thông qua Lưu Mộng Y mà quen biết người nhà họ Lưu, kể ra thì cô là người của nhánh Lưu Mộng Y mới đúng.
Mối quan hệ với Lưu Mộng Y vô cùng tốt đẹp, song Giản Tuệ Tâm vẫn rất lo lắng cho nhánh của Lưu Mộng Y.
Dựa vào lực lượng bên Lưu Mộng Y này liệu có ổn không?
Khi tìm hiểu về lực lượng của Lưu Đống Lưu, trong lòng Giản Tuệ Tâm cảm thấy giá lạnh. Nhân tài của phe Lưu Đống Lưu bây giờ còn quá ít, có thể nói những người bên rìa đều trở về với ông ta, cái lực lượng yếu kém này hoàn toàn không thể giúp được gì cho ông ta cả.
Một hàng ngũ ở Kinh thành cũng chẳng thu được bất cứ hiệu quả gì.
Sau khi Giản Tuệ Tâm trở về Ninh Hải, lúc thấy Ninh Hải thay đổi đến hoa cả mắt, cô rất choáng váng, cái tỉnh Ninh Hải này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi!
Dương Hiên bị điều đi rồi, Tạ Dật rơi vào tình thế hỗn loạn!
Bí thư thành ủy Thương Tùng xảy ra chuyện!
Từng sự việc xảy ra rất nhanh, Trước đây Giản Tuệ Tâm là do thông qua mối quan hệ của nhà họ Lưu mà cấu kết giữa họ Điền với họ Mạnh, bây giờ theo đà mâu thuẫn giữa hai bên Điền – Mạnh, lại thêm sự ra đi của Dương Hiên càng khiến cho cái ghế vốn không vững của Giản Tuệ Tâm lại thêm phần lung lay hơn.
Nhớ lại hôm trước lúc gọi điện cho Lưu Vũ Lộ để hỏi xem nên làm thế nào bây giờ, không ngờ Lưu Vũ Lộ nói ra một chuyện khiến cô vô cùng sửng sốt, đó là người chủ chốt nhất trong phe của Lưu Đống Lưu là con rể Diệp Trạch Đào, và bảo cô hãy đi tìm Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào!
Dĩ nhiên Giản Tuệ Tâm cũng biết chút ít về diệp Trạch Đào, song việc Diệp Trạch Đào trở thành người chủ chốt trong phe Lưu Đống Lưu là điều khiến cô ta vô cùng kinh ngạc, Lưu Đống Lưu sao lại không cầm cờ rồi mà lại chuyển cho một Chủ tịch huyện tép riu như thế!
Nghe thấy ý tứ sâu xa trong điện thoại của Lưu Vũ Lộ, Giản Tuệ Tâm bèn cảm thấy Lưu Vũ Lộ tuyệt đối không thể nói ra những lời tùy tiện như vậy được.
Nghĩ mãi không ra, hôm qua Giản Tuệ Tâm mới gọi riêng một cuộc điện thoại cho Lưu Mộng Y, mục đích là muốn hỏi thêm về Diệp Trạch Đào.
Không hỏi thì không biết, đã hỏi ra rồi, khiến Giản Tuệ Tâm lại càng sửng sốt.
Giản Tuệ Tâm tuyệt đối không bao giờ có thể nghĩ rằng rất nhiều chuyện ở Ninh Hải đều dính dáng đến hình bóng của Diệp Trạch Đào, lại còn có rất nhiều chuyện mà Diệp Trạch Đào là quan trọng nhất.
Lưu Mộng Y dù sao cũng đã xem Giản Tuệ Tâm như là người của mình rồi, nên cũng tiết lộ cho cô một số nhân vật hậu thuẫn của Diệp Trạch Đào.
Sau khi tìm hiểu được lực lượng của Diệp Trạch Đào, Giản Tuệ Tâm bèn suy tính cặn kẽ, màn mây mù u tối che phủ bầu trời Ninh Hải không ngờ đã hé lộ tia sáng trước mắt cô, quả nhiên Diệp Trạch Đào đúng là người có thể giúp được mình!
Có được sự hiểu biết này, Giản Tuệ Tâm phát hiện ra rằng mình gia nhập vào nhánh Diệp Trạch Đào của lực lượng nhà họ Lưu không phải là chuyện dở.
Hôm nay mới sáng sớm đã gọi điện thoại cho DiệpTrạch Đào rồi, mong muốn được gặp mặt Diệp Trạch Đào một lần.
Diệp Trạch Đào sao lại không hiểu dụng ý của cuộc điện thoại này chứ, không ngoài ý muốn tìm hiểu rõ hơn về mình đây mà!
Đối với Giản Tuệ Tâm, Diệp Trạch Đào cũng không ghét bỏ gì, dù sao thì khoảng cách giữa một phó Chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch và phát triển của tỉnh với mình cũng rất xa, cô ta có suy nghĩ như vậy cũng là bình thường thôi.
Đây là một quán trà đạo, cảnh rất đẹp, tai còn có thể được nghe tiếng đàn cổ của một cô bé trong quán.
Tiếng đàn du dương tràn ngập khắp quán trà.
- Mộng Y có nói qua với tôi về tình hình của Chủ nhiệm Giản, cô ấy nói Chủ nhiệm Giản là một bà chị rất có năng lực!
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói.
Giản Tuệ Tâm cũng mỉm cười nói:
- Đã nghe nói rằng cậu là chồng của Mộng Y từ lâu, lần trước gặp đến nay cũng đã lâu lắm rồi, mấy ngày nữa là đến lễ cưới rồi, đến lúc ấy tôi cũng phải đến dự mới được.
Diệp Trạch Đào vui mừng nói:
- Hoan nghênh Chủ nhiệm Giản đến dự hôn lễ của chúng tôi, lần này chúng tôi muốn cố gắng tiết kiệm hết mức, khách mời không nhiều, đều là một số người thân thiết thôi, chị là chi hai của Mộng Y, chắc người đầu tiên cô ấy mời là chị đấy!
Giản Tuệ Tâm bèn mỉm cười nói:
- Trong số người nhà họ Lưu thì Mộng Y là thân thiết với tôi hơn cả, Mộng Y đối nhân rất tốt.
Hai người tán gẫu về một số chuyện gia đình ngày thường, mà không hề đề cập gì tới việc chốn quan trường.
Diệp Trạch Đào quan sát một chút, cảm thấy bà chị Giản Tuệ Tâm này đúng là một người rất lão luyện.
- Tay Diệp Trạch Đào này rất chín chắn, không bộp chộp! Đó là nhận xét của Giản Tuệ Tâm về Diệp Tạch Đào.
Lúc này Giản Tuệ Tâm mới coi như là đã thật sự hạ quyết tâm, mặc kệ nhánh lực lượng nhà họ Lưu này do ai nắm giữ thì mình cũng không có bất cứ sự lựa chọn nào khác. Hơn nữa, dù sao mình cũng là thông qua Lưu Mộng Y mà mới móc nối được với Lưu gia, bất luận thế nào cũng theo nhánh này thôi.
- Trạch Đào, tôi sẽ xưng hô với cậu như Mộng Y xưng hô với cậu nhé, sau này bà chị này phải nhờ cậu quan tâm nhiều đấy nhé!
Giản Tuệ Tâm áp dụng cách vừa dùng phương thức đặc biệt của người phụ nữ biểu đạt ý muốn dựa vào Diệp Trạch Đào, giọng điệu ít nhiều cũng chất chứa chút nũng nịu.
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười, biết rằng Giản Tuệ Tâm biểu hiện thái độ như vậy, quan trọng vẫn là xem xem tiếp theo mức độ ủng hộ của mình cho cô ta đến đâu, nếu như thể hiện lực lượng của mình vô cùng lớn mạnh, thì người phụ nữ này mới hoàn toàn biến thành nhân vật cốt cán của mình.
Ai bảo địa vị hiện nay của mình quá thấp? Đành phải tạm thời mượn lực lượng nhà họ Lưu thôi!
- Chị Giản khách sáo rồi, sau này tôi còn phải nhờ cậy chị Giản quan tâm nhiều hơn chứ!
Vừa nói tới đây, chuông điện thoại của Diệp Trạch Đào bỗng kêu lên.
Lúc rút điện thoại ra, Diệp Trạch Đào phát hiện không ngờ là Dương Thăng Hải gọi tới.
Từ sau khi quen biết nhau tại nhà họ Trịnh, đây là lần đầu tiên Dương Thăng Hải chủ động gọi tới.
Thần sắc chợt lắng xuống, Diệp Trạch Đào nói:
- Chào chú Dương!
Lúc Diệp Trạch Đào và Dương Thăng Hải nói được vài câu, liếc mắt nhìn sang Giản Tuệ Tâm rồi Diệp Trạch Đào nói vào điện thoại:
- Chú Dương, cháu đang ngồi uống trà với phó Chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch và Phát triển Giản ạ!
Giản Tuệ Tâm nghĩ trong đầu, rốt cuộc là Diệp Trạch Đào đang nói chuyện với chú Dương nào?
Rất nhanh cuộc điện thoại đã kết thúc, Diệp Trạch Đào nhìn sang Giản Tuệ Tâm nói:
- Chị Giản, khĩ nãy Chủ tịch tỉnh Dương gọi điện tới, tôi nói với ông ấy là đang ngồi uống trà với chị, ông nói có thể bảo chị đi cùng một chuyến.
Giản Tuệ Tâm nghe xong câu này thì thất kinh, không ngờ Diệp Trạch Đào nói điện thoại với Dương Thăng Hải!
Dương Thăng Hải mà lại chủ động gọi điện thoại cho Diệp Trạch Đào!
Giản Tuệ Tâm ít nhiều cũng biết việc không vui giữa Trịnh gia và Lưu gia, tuy biết Dương Thăng Hải là người của họ Trịnh. Lại cũng biết mình thật khó mà tiếp cận được lực lượng nhà họ Trịnh.
Điều này khiến cho Giản Tuệ Tâm thật sự không thể tin nổi, việc như vậy mà lại xảy ra rồi, khi nhớ tới Lưu Mộng Y ám chỉ rằng Bí thư Trịnh ở Kinh thành cũng rất tán thưởng Diệp Trạch Đào thì trong lòng Giản Tuệ Tâm có phần xúc động, nếu đúng thật như vậy thì Diệp Trạch Đào nhất định giúp được cho mình rồi!
Lúc nhìn thấy đôi mắt Giản Tuệ Tâm sáng rực lên, Diệp Trạch Đào không ngờ rằng nhìn thấy ánh mắt của Ôn Phương ở Giản Tuệ Tâm, bọn họ những người phụ nữ này đều là những động vật chính trị, chỉ cần nhìn thấy quyền thế, đều tràn đầy một kiểu khát vọng!
Thấy dáng vẻ như vậy của Giản Tuệ Tâm, Diệp Trạch Đào biết, người phụ nữ này tiếp theo tất sẽ trở thành lực lượng trong tay mình, chỉ cần đặt cô ta vào một vị trí thích hợp thì cô ta sẽ đi lên được.
Thử giúp cô ta một chút vậy, quan sát một chút, cũng cho là khảo nghiệm chút cũng được, nếu như cô ta hạ quyết tâm theo phe mình, thì có thể sử dụng được!
- Trạch Đào, bây giờ chúng ta qua đó luôn hả?
Lời nói của Giản Tuệ Tâm được Diệp Trạch Đào thầm gật đầu, câu nói này rất có trình, nếu như là một người bình thường, có lẽ là chỉ nói: nhanh đi thôi, đừng để Chủ tịch tỉnh Dương đợi lâu.
Giản Tuệ Tâm lại dùng giọng điệu của cao hỏi để nói, chính điều này thể hiện rằng ý kiến của mình là chính.
Một người phụ nữ thông minh!
Chi tiết quyết định sự thành bại, nếu như lúc này Giản Tuệ Tâm vội vã đi gặp Dương Thăng Hải thì Diệp Trạch Đào lập tức sẽ phủ quyết thu nhận người phụ nữ này, bây giờ nghe cô ta hỏi như vậy, lúc Diệp Trạch Đào nhìn sang Giản Tuệ Tâm thì thấy dáng vẻ cô ta không vội không cuống.
Thật là rất cừ!
Diệp Trạch Đào khẳng định lại lần nữa người phụ nữ này.
Để thử Giản Tuệ Tâm thêm một chút nữa, Diệp Trạch Đào nói:
- Nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa thì Chủ tịch tỉnh Dương sắp sửa trở thành Bí thư, tôi sẽ tiến cử chị với ông ấy.
- Trạch Đào, cậu cứ sắp xếp thì được rồi, tôi nghe theo cậu!
Lần này Giản Tuệ Tâm đã trả lời rõ ràng rồi, hoàn toàn biểu lộ ý muốn phục tùng theo sự sắp xếp của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào không nói thêm gì nữa, nghĩ thầm đây coi như mình đã có sự bố trí đầu tiên người nhà họ Lưu rồi, cô ta có thể tiến bao xa thì còn phải xem thái độ sau này của cô ta!
Khi nghĩ đến mình cần phải điều chỉnh lại lực lượng của Lưu gia, Diệp Trạch Đào phát hiện việc phân biệt một nhân tài là việc rất khó khăn, nhưng người được sử dụng có trung thành với mình không thì lại càng khó hơn.
Không biết thế nào, Diệp Trạch Đào lại nhớ đến Lâm Bá Thành, vẫn còn vài phần khâm phục Tôn Tường Quân, có thể có được một người như Lâm Bá Thành thì Tôn Tường Quân cũng xem như là một nhân vật rất có bản lĩnh rồi!
/1075
|