Diệp Trạch Đào âm thầm quan sát Hồ Vũ Mị, cảm giác thấy người phụ nữ này rất thông minh, biểu hiện ra một vẻ rất kiều mỵ, biết lợi dụng Ninh Quân để giúp cô ta phát triển việc kinh doanh buôn bán và gia tăng mối quan hệ. Vừa nói chuyện cùng với Ninh Quân, hắn vừa nghĩ, lúc này Hô Diên Ngạo Bác đang ở vào thời kỳ mấu chốt, nếu như nguyên thư ký của ông ta lại xảy ra chuyện thì đúng là một chuyện vô cùng xấu đối với ông ấy. Rất có khả năng sẽ trở thành trở ngại trên con đường thăng tiến của Hô Diên Ngạo Bác. Chuyện này mình phải chú trọng hơn mới được!
Cái cô Hồ Vũ Mị đó hình như cũng biết tình hình của Diệp Trạch Đào, nên cô ta tìm mọi cách để lấy lòng Diệp Trạch Đào. Khi nói chuyện thỉnh thoảng còn liếc mắt đưa tình với hắn.
Trông thấy cô ta chơi trò đùa bỡn với mình như vậy, Diệp Trạch Đào càng cảm thấy Ninh Quân đang gặp nguy hiểm.
- Trạch Đào, Tiểu Hồ tuyệt lắm, gia cảnh không được tốt lắm, vẫn luôn một mình cô ấy bươn trải. Tôi chỉ là tùy tiện giúp đỡ một chút mà thôi. Cậu thấy đấy, phát triển cũng nhanh đấy chứ!
- Anh Ninh, nếu như không có anh giúp thì em làm gì có được ngày hôm nay chứ. Tất cả những thứ này đều là do anh mang đến cho em cả!
Hồ Vũ Mị nũng nịu nói với Ninh Quân.
Ninh Quân cũng vui vẻ cười lớn.
- Trạch Đào, lần này lão Sở đã quyết tâm dốc lòng vì cậu, hai người thân thiết với nhau từ khi nào vậy?
Đó là điểm mà Ninh Quân cảm thấy nghi hoặc nhất. Anh ta hoàn toàn không hiểu, rốt cuộc là cái lão Sở Tuyên này làm sao mà lại đi giúp Diệp Trạch Đào như thế.
Diệp Trạch Đào liếc Hồ Vũ Mị một cái rồi mỉm cười nói:
- Bí thư Sở là người luôn đặt sự nghiệp lên vị trí cao nhất. Nhìn thấy sự phát triển của Thảo Hải nên chắc ông ta cũng hy vọng huyện Thảo Hải có được một hoàn cảnh ổn định!
Ninh Quân khẽ gật đầu nói:
- Trạch Đào nói đúng lắm, thành tích của huyện Thảo Hải các cậu đều bày ra đó, lão Sở cũng chính là một con người của công việc. Tôi cảm thấy hình như ông ta không có một sở thích nào khác. Ở đời, nhiều khi cũng phải nên phóng túng một chút mới được.
Hồ Vũ Mị mỉm cười nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi nghe anh Ninh nói, vợ của anh Diệp xinh đẹp lắm, tôi thật sự muốn được thưởng thức một lần.
Diệp Trạch Đào thầm cười trong lòng, người đàn bà này cũng thật mưu mô, tìm cơ hội để kết nối quan hệ, dựa dẫm đi lên. Đối với Ninh Quân thật ra cũng chỉ là lợi dụng mà thôi.
Khi nhìn về phía Ninh Quân, Diệp Trạch Đào lúc này mới phát hiện ra hai hố mắt của Ninh Quân thâm đen trũng xuống. Điều đó chứng tỏ kết cục của việc ăn chơi phóng túng, quá độ mà nên.
- Anh Ninh, để em đi thông báo cho em gái, cô ấy sẽ đến ngay thôi.
Ninh Quân liền mỉm cười:
- Tốt lắm!
Quay mặt về phía Diệp Trạch Đào, Ninh Quân nói:
- Em gái của tiểu Hồ xinh đẹp lắm, Trạch Đào này, hai người làm quen với nhau một chút nhé!
Khi đang nói quả nhiên liền nhìn thấy một cô gái thân hình giống như Phương Di Mai bước đến.
- Chào chị, chào anh Ninh!
- Anh Diệp, đây là em gái của em, Hồ Vũ Linh. Thế nào, xinh chứ?
- Em gái, mau gọi anh Diệp đi. Anh Diệp là Chủ tịch huyện của huyện Thảo Hải đấy!
Ninh Quân mỉm cười nói:
- Trạch Đào sắp trở thành Bí thư huyện ủy rồi.
Cái cô Hồ Vũ Linh liếc nhìn Diệp Trạch Đào một cái rồi chào:
- Chào anh Diệp.
Nói xong quay qua nói với Hồ Vũ Mị:
- Chị, chị vội vội vàng vàng gọi em đến đây làm gì, em đang tụ tập với đám bạn học mà.
Nói rồi cầm lấy điện thoại lật lật nhìn.
Diệp Trạch Đào cũng không để ý đến ý tưởng của của mấy cô gái làm gì, đoán rằng dạo này đi theo Ninh Quân, chắc cũng đã gặp được nhiều vị lãnh đạo lớn, nên chẳng có cảm giác gì đối với một cán bộ cấp huyện.
- Ha ha, Trạch Đào, nào, chúng ta cùng cạn ly!
Cùng Ninh Quân uống vài ly rượu rồi cùng nói chuyện phiếm.
Điện thoại của Hồ Vũ Mị reo không ngừng, và cô ta cũng bận rộn nghe điện thoại.
- Anh Ninh, tiểu Hồ bận rộn nhỉ!
Diệp Trạch Đào cố tình nói ý.
Cười ha hả, Ninh Quân nói:
- Tiểu Hồ rất giỏi, chẳng bao lâu đã nổi tiếng trong tỉnh rồi, làm ăn cũng phát đạt lắm!
- Em gái, kính rượu anh Diệp đi!
Hồ Vũ Mị nói với em gái của mình như vậy.
Hồ Vũ Linh miễn cưỡng cầm chén rượu đến uống cùng Diệp Trạch Đào, rồi nói với chị gái:
- Chị, ngày kia là sinh nhật của mẹ rồi, mọi người nói phải tổ chức tiệc rượu cho mẹ. Chị đã chuẩn bị chưa?
Hồ Vũ Mị liếc nhìn Ninh Quân nói:
- Anh Ninh, đến lúc đó em muốn mời anh Diệp đến tham gia, anh thấy thế nào?
Ninh Quân mỉm cười nói:
- Sinh nhật của mẹ, đó là chuyện vui, chắc chắn lúc đó Trạch Đào phải đến rồi.
Diệp Trạch Đào trong lòng trầm xuống, Ninh Quân xử lý không được khéo rồi.
Đương nhiên Diệp Trạch Đào cũng sẽ không nói được gì cả, chỉ mỉm cười nói với Ninh Quân:
- Anh Ninh, gần đây trên tỉnh có một số thay đổi, anh cần phải chú ý hơn mới được.
Thấy hai người nói chuyện, Hồ Vũ Mị ra ám hiệu cho cô em gái, hai người cùng đi ra chỗ khác.
Một hồi lâu sau, Diệp Trạch Đào liền phát hiện thái độ của cái cô Hồ Vũ Linh liền thay đổi. Ánh mắt của cô ta nhìn mình đã lộ ra vẻ phong tình.
Hơi chau mày, Trạch Đào đoán Hồ Vũ Mi có lẽ đã nói cho cô em gái biết một số tình hình của mình, nếu không thì làm sao có được sự thay đổi đó.
- Anh Diệp, em xin được kính anh một ly.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Tiểu Hồ công tác ở đâu?
- Anh Diệp, em và chị gái vốn công tác ở đoàn ca múa, nhưng giờ không còn làm ở đó nữa rồi.
Ninh Quân cười nói:
- Tôi có nói với Đoàn trưởng của họ mấy câu, tất cả đều theo lẽ thường, xin ra ngoài tự kiếm ăn, cũng không ảnh hưởng đến đãi ngộ của bọn họ.
Diệp Trạch Đào liền không nói gì thêm nữa.
Cùng với không khí buổi tiệc, hai chị em biểu hiện quá nhiệt tình. Hồ Vũ Mi đương nhiên nhắm vào Ninh Quân, còn cô em gái của cô ta thì vô cùng thoải mái, biểu hiện của cô ta với Diệp Trạch Đào y như họ là người một nhà vậy.
Thật đúng là!
Diệp Trạch Đào càng nghĩ càng không yên tâm về Ninh Quân.
- Ha ha, Trưởng ban Ninh, biết cậu ở đây, mấy người chúng tôi đến để kính cậu một ly.
Vừa nói, mấy người giống như ông chủ cầm ly rượu đi vào.
Ninh Quân cũng biểu hiện vô cùng hoạt bát, nói nói cười cười cùng với bọn họ.
Tiễn những người này đi rồi, Ninh Quân thở dài nói:
- Phải xã giao nhiều lắm, có lúc đau cả đầu!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Anh Ninh là Trưởng ban tổ chức, người đến cầu cạnh đương nhiên là nhiều rồi!
Ăn xong cơm, Hồ Vũ Mi nói:
- Anh Diệp, chỗ em có đủ mọi dịch vụ, em đặt một phòng rồi 4 chúng ta cùng ca hát, nhảy múa nhé. Anh không biết đấy thôi, em gái của em nhảy đẹp lắm, ở trong đoàn ca múa cô ấy là múa đẹp nhất đấy.
Lời nói này thế nào đây!
Nghe thấy thế khiến cho Diệp Trạch Đào liền đưa mắt nhìn cặp đùi của Hồ Vũ Linh.
Đó cũng là một hành vi theo bản năng, rất nhanh, Diệp Trạch Đào bỗng sửng sốt, cái cô Hồ Vũ Mi này rất biết khiêu khích, ý tứ rõ ràng là muốn mình chú ý đến em gái của cô ta!
Ninh Quân cũng người nói:
- Trạch Đào, cùng gào vài bài nhé!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Anh Ninh, hôm nay không được rồi, tôi và Bí thư Sở đã có hẹn với nhau, tôi đến chỗ ông ấy một chút.
Ninh Quân nhìn về phía Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, cậu thành thật nói cho tôi hay, giữa cậu và Sở Tuyên có mối quan hệ như thế nào vậy. Thế nào mà tôi cứ cảm thấy giữa hai người không hề đơn giản vậy?
Quả thật quan hệ giữa gã và Diệp Trạch Đào đương nhiên là khá thân thiết, nên câu hỏi cũng có phần tùy tiện.
Diệp Trạch Đào liếc nhìn hai chị em Hồ gia một cái, rồi mỉm cười nói:
- Anh Ninh, chuyện này để sau nói nhé!
Ninh Quân cười nói:
- Được, tùy cậu thôi, cậu cứ đi đi.
Sau khi Diệp Trạch Đào cáo từ liền nhanh chóng trở về chỗ ở.
Sau khi suy tư một hồi lâu, Diệp Trạch Đào càng cảm thấy việc Ninh Quân còn lưu lại thành phố Hắc Lan này đúng là một chuyện không hề hay ho gì đối với Hô Diên Ngạo Bác. Chuyện này phải thông báo cho Hô Diên Ngạo Bác biết mới được.
Khi điện thoại gọi cho Hô Diên Ngạo Bác thông, bên kia vọng lại giọng nói sang sảng của Hô Diên Ngạo Bác:
- Trạch Đào, chuyện của thành phố các con ta cũng biết rồi, Sở Tuyên lần này cũng khiến cho tỉnh phải đau đầu đấy!
Diệp Trạch Đào nói:
- Cha nuôi, hiện giờ con đang ở thành phố. Có một chuyện con nghĩ mãi, cảm thấy cần phải nói cho cha biết.
Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Con cứ nói đi.
Ông ta cũng cảm thấy Diệp Trạch Đào đang nói chuyện rất nghiêm túc.
Diệp Trạch Đào liền tường thuật lại toàn bộ chuyện hôm nay cho Hô Diên Ngạo Bác nghe, cũng không hề thêm lời bình luận nào của mình vào đó cả.
Diệp Trạch Đào chỉ hy vọng Hô Diên Ngạo Bác có một nhận thức rõ ràng đối với chuyện của Ninh Quân.
- Thật là không biết điều!
Sau khi nghe xong, Hô Diên Ngạo Bác hừ một tiếng.
Ông ta thật sự rất tức giận, từ những lời tường thuật của Diệp Trạch Đào, ông ta liền phân tích được nhiều chuyện mà đến Diệp Trạch Đào cũng không thể tưởng tượng nổi.
Hô Diên Ngạo Bác hiểu mình đã bước tới thời kỳ mấu chốt rồi. Nếu vào đúng lúc này lại có kẻ lợi dụng chuyện của Ninh Quân để hãm hại, lật đổ Ninh Quân, sau đó dùng Ninh Quân để đả kích bản thân mình. Tuy không thể đánh đổ được mình, nhưng cũng có thể sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của bản thân mình. Chuyện này quyết không phải là chuyện nhỏ được!
- Trạch Đào, theo con thì sự việc này sẽ tiến triển đến đâu?
Mặc dù Hô Diên Ngạo Bác đã có ý tưởng của mình nhưng ông ta vẫn muốn tham khảo thêm Diệp Trạch Đào một chút.
Diệp Trạch Đào nói:
- Theo con thì thấy chuyện này nên cẩn thận một chút mới được. Sự qua lại của Ninh Quân và mấy ông chủ đó không phải là xã giao bình thường. Bên trong chuyện này liệu có sự tình gì không thì con không dám chắc chắn, nhưng người phụ nữ đó không chỉ đơn thuần là mở một tửu lầu, mà còn mở thêm cả ăn chơi giải trí nữa. Đó là một khoản thu nhập lớn. Con cũng thăm dò một chút, thì gia cảnh của cô kia trước khi gặp Ninh Quân không được tốt cho lắm. Chuyện này liền có chút vấn đề rồi. Con nghĩ chuyện của Ninh Quân mấy người ở trên tỉnh không phát giác ra. Nhưng tại sao phát giác ra mà lại không hề có động tĩnh gì cả? Trong chuyện này nhất định có âm mưu, liệu có phải có kẻ nào đó đợi đến thời điểm mấu chốt rồi mới ra tay?
Hô Diên Ngạo Bác thầm tán thưởng sự phân tích của Diệp Trạch Đào. Lần này nếu không phải là Diệp Trạch Đào, thì chắc chắn đối thủ đã lôi Ninh Quân ra để gây chuyện rồi!
- Trạch Đào, chuyện này ta biết rồi, con không cần phải lo nghĩ nhiều nữa. Ta sẽ điều Ninh Quân đến trường Đảng trung ương để học một thời gian!
Diệp Trạch Đào ánh mắt sáng lên, vào lúc này đưa Ninh Quân rời khỏi thành phố Hắc Lan đúng là một biện pháp.
- Cha nuôi, theo con còn phải giải quyết chuyện của Hồ Vũ Mi và Ninh Quân nữa ạ!
- Việc này ta sẽ xử lý, con không cần phải quản nữa.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới yên tâm, nếu vì chuyện của Ninh Quân mà ảnh hưởng đến sự phát triển của Hô Diên Ngạo Bác, thì đây đúng là xảy ra chuyện lớn rồi!
Lại nghĩ sau khi chuyện này xảy ra, Hô Diên Ngạo Bác sẽ không còn trọng dụng Ninh Quân nữa, hán liền thở dài. Con đường hoạn lộ của Ninh Quân có thể đã đứt gánh rồi!
Tuy nhiên, nếu như hiện tại mà không khống chế hành vi của Ninh Quân, nếu làm không tốt thì sau đó chắc chắn sẽ bị người ta gây chuyện, hãm hại, thậm chí có khi còn phải ăn cơm tù. Diệp Trạch Đào không cho rằng những gì mình làm là sai trái.
Thôi đành để xem Ninh Quân có cách nhìn nhận thế nào về chuyện của chính mình vậy. Chết dí trong văn phòng cơ quan lâu quá rồi, sau khi được giải phóng lại thiếu người giám sát, chắc chắn sẽ dễ bị hàng loạt những lợi ích làm cho mất cảnh giác!
Cái cô Hồ Vũ Mị đó hình như cũng biết tình hình của Diệp Trạch Đào, nên cô ta tìm mọi cách để lấy lòng Diệp Trạch Đào. Khi nói chuyện thỉnh thoảng còn liếc mắt đưa tình với hắn.
Trông thấy cô ta chơi trò đùa bỡn với mình như vậy, Diệp Trạch Đào càng cảm thấy Ninh Quân đang gặp nguy hiểm.
- Trạch Đào, Tiểu Hồ tuyệt lắm, gia cảnh không được tốt lắm, vẫn luôn một mình cô ấy bươn trải. Tôi chỉ là tùy tiện giúp đỡ một chút mà thôi. Cậu thấy đấy, phát triển cũng nhanh đấy chứ!
- Anh Ninh, nếu như không có anh giúp thì em làm gì có được ngày hôm nay chứ. Tất cả những thứ này đều là do anh mang đến cho em cả!
Hồ Vũ Mị nũng nịu nói với Ninh Quân.
Ninh Quân cũng vui vẻ cười lớn.
- Trạch Đào, lần này lão Sở đã quyết tâm dốc lòng vì cậu, hai người thân thiết với nhau từ khi nào vậy?
Đó là điểm mà Ninh Quân cảm thấy nghi hoặc nhất. Anh ta hoàn toàn không hiểu, rốt cuộc là cái lão Sở Tuyên này làm sao mà lại đi giúp Diệp Trạch Đào như thế.
Diệp Trạch Đào liếc Hồ Vũ Mị một cái rồi mỉm cười nói:
- Bí thư Sở là người luôn đặt sự nghiệp lên vị trí cao nhất. Nhìn thấy sự phát triển của Thảo Hải nên chắc ông ta cũng hy vọng huyện Thảo Hải có được một hoàn cảnh ổn định!
Ninh Quân khẽ gật đầu nói:
- Trạch Đào nói đúng lắm, thành tích của huyện Thảo Hải các cậu đều bày ra đó, lão Sở cũng chính là một con người của công việc. Tôi cảm thấy hình như ông ta không có một sở thích nào khác. Ở đời, nhiều khi cũng phải nên phóng túng một chút mới được.
Hồ Vũ Mị mỉm cười nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi nghe anh Ninh nói, vợ của anh Diệp xinh đẹp lắm, tôi thật sự muốn được thưởng thức một lần.
Diệp Trạch Đào thầm cười trong lòng, người đàn bà này cũng thật mưu mô, tìm cơ hội để kết nối quan hệ, dựa dẫm đi lên. Đối với Ninh Quân thật ra cũng chỉ là lợi dụng mà thôi.
Khi nhìn về phía Ninh Quân, Diệp Trạch Đào lúc này mới phát hiện ra hai hố mắt của Ninh Quân thâm đen trũng xuống. Điều đó chứng tỏ kết cục của việc ăn chơi phóng túng, quá độ mà nên.
- Anh Ninh, để em đi thông báo cho em gái, cô ấy sẽ đến ngay thôi.
Ninh Quân liền mỉm cười:
- Tốt lắm!
Quay mặt về phía Diệp Trạch Đào, Ninh Quân nói:
- Em gái của tiểu Hồ xinh đẹp lắm, Trạch Đào này, hai người làm quen với nhau một chút nhé!
Khi đang nói quả nhiên liền nhìn thấy một cô gái thân hình giống như Phương Di Mai bước đến.
- Chào chị, chào anh Ninh!
- Anh Diệp, đây là em gái của em, Hồ Vũ Linh. Thế nào, xinh chứ?
- Em gái, mau gọi anh Diệp đi. Anh Diệp là Chủ tịch huyện của huyện Thảo Hải đấy!
Ninh Quân mỉm cười nói:
- Trạch Đào sắp trở thành Bí thư huyện ủy rồi.
Cái cô Hồ Vũ Linh liếc nhìn Diệp Trạch Đào một cái rồi chào:
- Chào anh Diệp.
Nói xong quay qua nói với Hồ Vũ Mị:
- Chị, chị vội vội vàng vàng gọi em đến đây làm gì, em đang tụ tập với đám bạn học mà.
Nói rồi cầm lấy điện thoại lật lật nhìn.
Diệp Trạch Đào cũng không để ý đến ý tưởng của của mấy cô gái làm gì, đoán rằng dạo này đi theo Ninh Quân, chắc cũng đã gặp được nhiều vị lãnh đạo lớn, nên chẳng có cảm giác gì đối với một cán bộ cấp huyện.
- Ha ha, Trạch Đào, nào, chúng ta cùng cạn ly!
Cùng Ninh Quân uống vài ly rượu rồi cùng nói chuyện phiếm.
Điện thoại của Hồ Vũ Mị reo không ngừng, và cô ta cũng bận rộn nghe điện thoại.
- Anh Ninh, tiểu Hồ bận rộn nhỉ!
Diệp Trạch Đào cố tình nói ý.
Cười ha hả, Ninh Quân nói:
- Tiểu Hồ rất giỏi, chẳng bao lâu đã nổi tiếng trong tỉnh rồi, làm ăn cũng phát đạt lắm!
- Em gái, kính rượu anh Diệp đi!
Hồ Vũ Mị nói với em gái của mình như vậy.
Hồ Vũ Linh miễn cưỡng cầm chén rượu đến uống cùng Diệp Trạch Đào, rồi nói với chị gái:
- Chị, ngày kia là sinh nhật của mẹ rồi, mọi người nói phải tổ chức tiệc rượu cho mẹ. Chị đã chuẩn bị chưa?
Hồ Vũ Mị liếc nhìn Ninh Quân nói:
- Anh Ninh, đến lúc đó em muốn mời anh Diệp đến tham gia, anh thấy thế nào?
Ninh Quân mỉm cười nói:
- Sinh nhật của mẹ, đó là chuyện vui, chắc chắn lúc đó Trạch Đào phải đến rồi.
Diệp Trạch Đào trong lòng trầm xuống, Ninh Quân xử lý không được khéo rồi.
Đương nhiên Diệp Trạch Đào cũng sẽ không nói được gì cả, chỉ mỉm cười nói với Ninh Quân:
- Anh Ninh, gần đây trên tỉnh có một số thay đổi, anh cần phải chú ý hơn mới được.
Thấy hai người nói chuyện, Hồ Vũ Mị ra ám hiệu cho cô em gái, hai người cùng đi ra chỗ khác.
Một hồi lâu sau, Diệp Trạch Đào liền phát hiện thái độ của cái cô Hồ Vũ Linh liền thay đổi. Ánh mắt của cô ta nhìn mình đã lộ ra vẻ phong tình.
Hơi chau mày, Trạch Đào đoán Hồ Vũ Mi có lẽ đã nói cho cô em gái biết một số tình hình của mình, nếu không thì làm sao có được sự thay đổi đó.
- Anh Diệp, em xin được kính anh một ly.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Tiểu Hồ công tác ở đâu?
- Anh Diệp, em và chị gái vốn công tác ở đoàn ca múa, nhưng giờ không còn làm ở đó nữa rồi.
Ninh Quân cười nói:
- Tôi có nói với Đoàn trưởng của họ mấy câu, tất cả đều theo lẽ thường, xin ra ngoài tự kiếm ăn, cũng không ảnh hưởng đến đãi ngộ của bọn họ.
Diệp Trạch Đào liền không nói gì thêm nữa.
Cùng với không khí buổi tiệc, hai chị em biểu hiện quá nhiệt tình. Hồ Vũ Mi đương nhiên nhắm vào Ninh Quân, còn cô em gái của cô ta thì vô cùng thoải mái, biểu hiện của cô ta với Diệp Trạch Đào y như họ là người một nhà vậy.
Thật đúng là!
Diệp Trạch Đào càng nghĩ càng không yên tâm về Ninh Quân.
- Ha ha, Trưởng ban Ninh, biết cậu ở đây, mấy người chúng tôi đến để kính cậu một ly.
Vừa nói, mấy người giống như ông chủ cầm ly rượu đi vào.
Ninh Quân cũng biểu hiện vô cùng hoạt bát, nói nói cười cười cùng với bọn họ.
Tiễn những người này đi rồi, Ninh Quân thở dài nói:
- Phải xã giao nhiều lắm, có lúc đau cả đầu!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Anh Ninh là Trưởng ban tổ chức, người đến cầu cạnh đương nhiên là nhiều rồi!
Ăn xong cơm, Hồ Vũ Mi nói:
- Anh Diệp, chỗ em có đủ mọi dịch vụ, em đặt một phòng rồi 4 chúng ta cùng ca hát, nhảy múa nhé. Anh không biết đấy thôi, em gái của em nhảy đẹp lắm, ở trong đoàn ca múa cô ấy là múa đẹp nhất đấy.
Lời nói này thế nào đây!
Nghe thấy thế khiến cho Diệp Trạch Đào liền đưa mắt nhìn cặp đùi của Hồ Vũ Linh.
Đó cũng là một hành vi theo bản năng, rất nhanh, Diệp Trạch Đào bỗng sửng sốt, cái cô Hồ Vũ Mi này rất biết khiêu khích, ý tứ rõ ràng là muốn mình chú ý đến em gái của cô ta!
Ninh Quân cũng người nói:
- Trạch Đào, cùng gào vài bài nhé!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Anh Ninh, hôm nay không được rồi, tôi và Bí thư Sở đã có hẹn với nhau, tôi đến chỗ ông ấy một chút.
Ninh Quân nhìn về phía Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, cậu thành thật nói cho tôi hay, giữa cậu và Sở Tuyên có mối quan hệ như thế nào vậy. Thế nào mà tôi cứ cảm thấy giữa hai người không hề đơn giản vậy?
Quả thật quan hệ giữa gã và Diệp Trạch Đào đương nhiên là khá thân thiết, nên câu hỏi cũng có phần tùy tiện.
Diệp Trạch Đào liếc nhìn hai chị em Hồ gia một cái, rồi mỉm cười nói:
- Anh Ninh, chuyện này để sau nói nhé!
Ninh Quân cười nói:
- Được, tùy cậu thôi, cậu cứ đi đi.
Sau khi Diệp Trạch Đào cáo từ liền nhanh chóng trở về chỗ ở.
Sau khi suy tư một hồi lâu, Diệp Trạch Đào càng cảm thấy việc Ninh Quân còn lưu lại thành phố Hắc Lan này đúng là một chuyện không hề hay ho gì đối với Hô Diên Ngạo Bác. Chuyện này phải thông báo cho Hô Diên Ngạo Bác biết mới được.
Khi điện thoại gọi cho Hô Diên Ngạo Bác thông, bên kia vọng lại giọng nói sang sảng của Hô Diên Ngạo Bác:
- Trạch Đào, chuyện của thành phố các con ta cũng biết rồi, Sở Tuyên lần này cũng khiến cho tỉnh phải đau đầu đấy!
Diệp Trạch Đào nói:
- Cha nuôi, hiện giờ con đang ở thành phố. Có một chuyện con nghĩ mãi, cảm thấy cần phải nói cho cha biết.
Hô Diên Ngạo Bác nói:
- Con cứ nói đi.
Ông ta cũng cảm thấy Diệp Trạch Đào đang nói chuyện rất nghiêm túc.
Diệp Trạch Đào liền tường thuật lại toàn bộ chuyện hôm nay cho Hô Diên Ngạo Bác nghe, cũng không hề thêm lời bình luận nào của mình vào đó cả.
Diệp Trạch Đào chỉ hy vọng Hô Diên Ngạo Bác có một nhận thức rõ ràng đối với chuyện của Ninh Quân.
- Thật là không biết điều!
Sau khi nghe xong, Hô Diên Ngạo Bác hừ một tiếng.
Ông ta thật sự rất tức giận, từ những lời tường thuật của Diệp Trạch Đào, ông ta liền phân tích được nhiều chuyện mà đến Diệp Trạch Đào cũng không thể tưởng tượng nổi.
Hô Diên Ngạo Bác hiểu mình đã bước tới thời kỳ mấu chốt rồi. Nếu vào đúng lúc này lại có kẻ lợi dụng chuyện của Ninh Quân để hãm hại, lật đổ Ninh Quân, sau đó dùng Ninh Quân để đả kích bản thân mình. Tuy không thể đánh đổ được mình, nhưng cũng có thể sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của bản thân mình. Chuyện này quyết không phải là chuyện nhỏ được!
- Trạch Đào, theo con thì sự việc này sẽ tiến triển đến đâu?
Mặc dù Hô Diên Ngạo Bác đã có ý tưởng của mình nhưng ông ta vẫn muốn tham khảo thêm Diệp Trạch Đào một chút.
Diệp Trạch Đào nói:
- Theo con thì thấy chuyện này nên cẩn thận một chút mới được. Sự qua lại của Ninh Quân và mấy ông chủ đó không phải là xã giao bình thường. Bên trong chuyện này liệu có sự tình gì không thì con không dám chắc chắn, nhưng người phụ nữ đó không chỉ đơn thuần là mở một tửu lầu, mà còn mở thêm cả ăn chơi giải trí nữa. Đó là một khoản thu nhập lớn. Con cũng thăm dò một chút, thì gia cảnh của cô kia trước khi gặp Ninh Quân không được tốt cho lắm. Chuyện này liền có chút vấn đề rồi. Con nghĩ chuyện của Ninh Quân mấy người ở trên tỉnh không phát giác ra. Nhưng tại sao phát giác ra mà lại không hề có động tĩnh gì cả? Trong chuyện này nhất định có âm mưu, liệu có phải có kẻ nào đó đợi đến thời điểm mấu chốt rồi mới ra tay?
Hô Diên Ngạo Bác thầm tán thưởng sự phân tích của Diệp Trạch Đào. Lần này nếu không phải là Diệp Trạch Đào, thì chắc chắn đối thủ đã lôi Ninh Quân ra để gây chuyện rồi!
- Trạch Đào, chuyện này ta biết rồi, con không cần phải lo nghĩ nhiều nữa. Ta sẽ điều Ninh Quân đến trường Đảng trung ương để học một thời gian!
Diệp Trạch Đào ánh mắt sáng lên, vào lúc này đưa Ninh Quân rời khỏi thành phố Hắc Lan đúng là một biện pháp.
- Cha nuôi, theo con còn phải giải quyết chuyện của Hồ Vũ Mi và Ninh Quân nữa ạ!
- Việc này ta sẽ xử lý, con không cần phải quản nữa.
Lúc này Diệp Trạch Đào mới yên tâm, nếu vì chuyện của Ninh Quân mà ảnh hưởng đến sự phát triển của Hô Diên Ngạo Bác, thì đây đúng là xảy ra chuyện lớn rồi!
Lại nghĩ sau khi chuyện này xảy ra, Hô Diên Ngạo Bác sẽ không còn trọng dụng Ninh Quân nữa, hán liền thở dài. Con đường hoạn lộ của Ninh Quân có thể đã đứt gánh rồi!
Tuy nhiên, nếu như hiện tại mà không khống chế hành vi của Ninh Quân, nếu làm không tốt thì sau đó chắc chắn sẽ bị người ta gây chuyện, hãm hại, thậm chí có khi còn phải ăn cơm tù. Diệp Trạch Đào không cho rằng những gì mình làm là sai trái.
Thôi đành để xem Ninh Quân có cách nhìn nhận thế nào về chuyện của chính mình vậy. Chết dí trong văn phòng cơ quan lâu quá rồi, sau khi được giải phóng lại thiếu người giám sát, chắc chắn sẽ dễ bị hàng loạt những lợi ích làm cho mất cảnh giác!
/1075
|