Bí thư Trịnh, hôm nay ông Điền đưa Diệp Trạch Đào đi đến chỗ đó, đến giờ vẫn chưa về.
Diệp Trạch Đào cũng không ngờ mọi động tĩnh của Hoa Uy lại khiến cho nhiều người quan tâm đến thế. Khi hắn vừa bước chân đến chỗ Hoa Uy thì đã có vô số người biết đến chuyện này rồi.
Một Chủ tịch huyện tép riu có thể được tiếp kiến với Hoa Uy, chuyện này cũng đã đủ để nói lên nhiều điều lắm rồi.
Diệp Trạch Đào được đi vào nơi dưỡng lão của Hoa Uy, nơi mà gần đây rất ít người được bước tới, chuyện này đã gây nên sự chú ý của rất nhiều người. Mọi người đối với Diệp Trạch Đào cũng có những suy đoán khác nhau.
Lúc này Vi Hoành Thạch cũng biết chuyện. Ngồi trong phòng làm việc, sắc mặt ông ta sa sầm xuống trông rất đáng sợ. Sự xuất hiện của Diệp Trạch Đào đã khiến cho lực lượng quân đội mạnh mẽ của mình bị tiêu trừ. Đúng vào lúc bản thân mình đang muốn gia tăng sự đả kích vào Diệp Trạch Đào, thì Hoa Uy lại ra mặt tiếp kiến hắn. Vi Hoành Thạch liền suy đoán, đó chính là một sự bảo hộ cho Diệp Trạch Đào của Hoa Uy. Ông ta muốn nói cho một số người rằng, muốn động đến Diệp Trạch Đào thì cũng phải biết chừng mực. Nếu như công kích Diệp Trạch Đào một cách mạnh mẽ thì sẽ nhận được sự đả kích của Hoa Uy.
Không hiểu từ lúc nào mà cái thằng ranh Diệp Trạch Đào đó lại Hoa Uy coi trọng thế nhỉ!
Là nhân vật số 1 ở thủ thô, Trịnh Thành Trung không thể không chú ý đến động tĩnh của Hoa Uy. Hoa Uy là nhân vật mà chỉ cần dậm chân một cái là có thể gây động đất!
Sau khi nghe thư ký báo cáo, Trịnh Thành Trung cũng không có nhiều thay đổi về tâm trạng, chỉ gật gật đầu nói:
- Sau khi thấy đi ra thì báo cho tôi.
Nhìn theo dáng tay thư ký đi ra ngoài, Trịnh Thành Trung thở dài một tiếng.
Trịnh Thành Trung cũng có chung ý tưởng giống như Vi Hoành Thạch. Cứ nghĩ đến lúc quan trọng như thế Hoa Uy lại đứng ra lên tiếng bảo hộ Diệp Trạch Đào, Trịnh Thành Trung cũng thầm than thằng ranh Diệp Trạch Đào này thật tốt số. Xem ra thằng ranh này quản thật đã lọt vào tầm ngắm của lão Hoa Uy kia rồi!
Dùng tay gõ gõ lên bàn một hồi, trong lòng ông ta lại nghĩ đến chuyện giữa con gái mình và hắn. Con gái mình có chủ kiến riêng của nó, có muốn khuyên cũng không nổi!
- Mà thằng ranh này cũng rất biết gây sức ép, không ngờ cũng đã khiến cho Hoa Uy cảm thấy có hứng thú với hắn!
Nghĩ đến chuyện xảy ra ở Lưu gia ngày hôm qua, Trịnh Thành Trung hiểu quá rõ, đó chính là kết quả của việc Diệp Trạch Đào đã âm thầm hành động.
Chắc hẳn Hoa Uy cũng đã biết được đó là hành động của Diệp Trạch Đào, càng biết việc sau khi đánh bại lực lượng quân đội của Vi Hoành Thạch, thì chắc chắn Vi Hoành Thạch sẽ giở trò. Đây chính là hành vi cảnh cáo đám người Vi Hoành Thạch.
Đến giờ tan ca rồi mà vẫn không nghe thấy tin tức Diệp Trạch Đào đi ra, Trịnh Thành Trung vẫn ngồi đó suy nghĩ về vấn đề này.
Có được sự bảo hộ của Hoa Uy, thì co dù Diệp Trạch Đào có phải đối diện với những cuộc đấu đá của phía bên dưới, thì sự an toàn của hắn càng ngày càng cao rồi.
Khi về đến nhà, liền nhìn thấy con gái và vợ đang ngồi nói chuyện.
Trông thấy sắc mặt cô con gái ngày càng rạng rỡ, Trịnh Thành Trung cũng hiểu đó chính là kết quả mà cái thằng ranh Diệp Trạch Đào kia mang lại. Chỉ có thể là như thế!
- Bố, bố về rồi à.
Trịnh Tiểu Nhu nhìn về phía Trịnh Thành Trung nói.
Bước qua bên kia ngồi xuống, Trịnh Thành Trung nói:
- Sao hôm nay con về sớm thế?
- Không có chuyện gì mà.
- Tiểu Nhu, có một chuyện từ lâu bố vẫn rất muốn nói cùng con. Bố muốn được nghe ý kiến của con.
Trịnh Thành Trung muốn được xác nhận lại một lần nữa ý tưởng của con gái.
Phương Mai Anh cảm thấy kỳ lạ hỏi:
- Anh Trịnh này, có chuyện gì vậy, sao giọng điệu lại nghiêm túc đến thế?
Trịnh Tiểu Nhu cũng người nói:
- Bố cứ nói đi.
Nhìn về phía con gái, Trịnh Thành Trung nói:
- Diệp Trạch Đào và Lưu Mộng Y tháng 10 này kết hôn rồi, con thấy chuyện này thế nào?
Câu hỏi này khá rõ ràng. Người ta đã kết hôn rồi, thì con cũng không còn hy vọng gì nữa.
Trịnh Thành Trung luôn hy vọng Diệp Trạch Đào rời xa Lưu gia, lấy con gái của mình. Nhưng giờ thì xem ra chuyện này không thể thành được nữa rồi.
Tận sâu trong đáy lòng của ông luôn mong muốn con gái mình có một kết cục tốt đẹp, chứ không hề muốn con gái có cuộc sống mập mờ với Diệp Trạch Đào như hiện tại.
Nghe thấy hỏi, Phương Mai Anh cũng nhìn về phía con gái. Chuyện này cũng là mối tâm bệnh của bà ta. Cho dù thế nào thì Diệp Trạch Đào cũng không thể trở thành con rể của bà ta được nữa, chuyện này đã khiến cho bà ta mất ngủ liên tiếp.
Nghe thấy bố hỏi, Trịnh Tiểu Nhu cười cười nói:
- Dù sao thì cả đời con từ nay về sau cũng không kết hôn với ai nữa, nên bố mẹ cũng không cần phải lo lắng nhiều.
Thái độ này!
Trịnh Thành Trung chau mày.
Phương Mai Anh nói:
- Tiểu Nhu à, bố mẹ là người thân nhất của con, có gì con cứ nói thật hết cho chúng ta nghe đi. Rốt cục là con nghĩ như thế nào, nói ra để chúng ta còn yên lòng chứ.
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Con cũng hiểu ý của bố mẹ, muốn cướp Trạch Đào, muốn Trạch Đào lấy con. Nhưng chuyện này không thể xảy ra được. Trạch Đào là một người có chủ kiến riêng của mình, anh ấy sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy. Nếu như anh ấy mà làm như vậy, thì chính con lại là người khinh thường anh ấy!
Phương Mai Anh nói:
- Theo như mẹ hiểu thì cậu ấy đúng là người như thế!
Trịnh Thành Trung có chút buồn bực, mãi một lúc sau mới nói:
- Tiểu Nhu, trước đây vì chuyện của Trịnh gia mà đã đối xử với con không ra gì. Giờ thì bố đã hiểu, trong chuyện này bố không thể can thiệp được vào cuộc sống riêng tư của con. Bố chỉ hy vọng con được vui vẻ, hạnh phúc. Được thấy con vui vẻ, hạnh phúc là bố mẹ cũng vui lắm rồi!
Trịnh Tiểu Nhu cười nói:
- Bố mẹ yên tâm, Trạch Đào là người tốt lắm.
Trịnh Thành Trung thở dài nói:
- Hôm qua cậu ta cũng đã làm một chuyện.
Phương Mai Anh liền hỏi:
- Chuyện gì vậy, Tiểu Nhu nói hôm qua cậu ta mới đến đến thủ đô, thế thì làm chuyện gì thế, có nghiêm trọng không?
Bà ta quả thật không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi biết được quyết định của con gái rồi, Phương Mai Anh liền coi Diệp Trạch Đào như là con rể của mình vậy, liền rất lo lắng.
Trịnh Tiểu Nhu cũng không hề biết chuyện đó, liền vội vàng hỏi:
- Bố, xảy ra chuyện gì vậy?
Nhìn bộ dạng lo lắng của hai mẹ con, Trịnh Thành Trung hiểu, con gái mình đã đả thông tư tưởng cho bà Phương Mai Anh rồi. Chuyện này cho dù mình có lên tiếng phản đối cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, hơn nữa, hôm nay khi Trịnh Thành Trung nghe thấy Hoa Uy tiếp kiến Diệp Trạch Đào thì mọi do dự trong lòng của ông ta hoàn toàn biến mất. Một thanh niên trẻ tuổi như vậy thật là có có năng lực, chỉ cần cho hắn một mảnh đất, không biết chừng hắn sẽ có thể bay lên cao và xa hơn nữa.
- Hai thằng nhóc Lưu gia chẳng phải bị Vi gia âm thầm hãm hại sao?
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Đúng vậy, chuyện đó thì con biết, hiện giờ Lưu gia đang đau đầu chuyện đó lắm. E rằng Lưu Phàm và Lưu Chính sẽ bị đứt gánh!
Phương Mai Anh nói:
- Với năng lực những người đó của Lưu gia thì quay về thì hơn.
Bà ta cũng không có nhiều thiện cảm với Lưu gia.
Nhìn về phía Trịnh Thành Trung, Phương Mai Anh nói:
- Thế lực của Vi gia gần đây vô cùng mạnh mẽ, chuyện của Tiểu Nhu khiến cho quan hệ giữa chúng ta và họ không được vui vẻ cho lắm. Anh Trịnh này, anh cũng phải đề phòng một chút, những người đó nguy hiểm lắm.
Nghĩ đến chuyện của con gái, Phương Mai Anh lại càng cảm thấy ghét bọn người Vi gia đó.
Hừ một tiếng, Trịnh Thành Trung nói:
- Giờ không như trước nữa. Chuyện này em không cần phải lo lắng nữa. Vi Hoành Thạch không còn lực lượng đó nữa rồi!
Trịnh Thành Trung là nhân vật số 1 ở thủ đô, nên cũng rất tin tưởng vào lực lượng của chính mình.
- Bố, bố còn chưa nói đến chuyện của Diệp Trạch Đào?
Trịnh Tiểu Nhu quan tâm chuyện của Diệp Trạch Đào hơn.
Trịnh Thành Trung liền kể hết mọi suy đoán của mình biết về chuyện của Diệp Trạch Đào cho hai người cùng nghe.
Nghe xong, Trịnh Tiểu Nhu cười nói:
- Không ngờ Diệp Trạch Đào khi quay lại đã làm nên một chuyện lớn đến như vậy, lần này coi như đã cứu được Lưu Phàm và Lưu Chính rồi!
Biết Diệp Trạch Đào đã làm được một chuyện lớn như vậy, Trịnh Tiểu Nhu còn cảm thấy vui hơn là chính mình làm nên chuyện đó.
Trông thấy bộ dạng con gái như vậy, Trịnh Thành Trung biết, con gái mình thật sự yêu Diệp Trạch Đào. Chuyện này không có cách gì thay đổi được cả.
Phương Mai Anh cười nói:
- Trạch Đào cũng âm mưu thật, không tự mình ra tay mà chỉ trỏ cho thằng ranh Lưu Phàm đi gây chuyện. Lần này chắc Vi Hoành Thạch khó chịu lắm!
Trịnh Thành Trung nói:
- Vi Hải Sinh lần này xong rồi. Lực lượng quân đội của Vi Hoành Thạch vì chuyện này cũng bị tiêu tùng. Gã đau lòng nhất chuyện này đấy!
Mọi người ai cũng hiểu, có thể thiết lập được một lực lượng quân đội rất khó. Vi gia vì muốn đỡ Vi Hải Sinh dậy đã phải bỏ ra rất nhiều tiền. Vốn là một người hữu dụng nhưng giờ bị Diệp Trạch Đào đánh gục, cái cảm giác đau lòng ấy Trịnh Thành Trung là người hiểu Vi Hoành Thạch hơn ai hết.
- Anh Trịnh này, chuyện này tuy không rõ ràng, nhưng sự việc như thế rồi, trong lòng chúng ta đều hiểu, mọi người đều là người một nhà. Anh cũng nên bớt chút thời gian gặp Tiểu Diệp nhé!
Khi nói lời này, Phương Mai Anh nhìn về phía Trịnh Tiểu Nhu.
Mặt Trịnh Tiểu Nhu đỏ hồng lên, cũng nhìn về phía Trịnh Thành Trung.
Trịnh Thành Trung chần chừ một chút rồi nói:
- Được rồi, gặp thì gặp, tôi muốn xem xem cái thằng ranh này có điểm gì ưu tú mà khiến cho con gái nhà chúng ta lại si mê đến mức này!
- Bố, bố nói gì vậy!
Trịnh Tiểu Nhu mặt đỏ như quả táo chín.
Phương Mai Anh nghe thấy chồng đã đồng ý gặp mặt Diệp Trạch Đào, liền vô cùng mừng rỡ, nói:
- Thế thì tốt rồi, tôi thấy, hay là nhân dịp hôm nay anh không nhiều việc lắm, bảo Tiểu Nhu gọi điện thoại qua đó, gọi cậu ta đến đây nhé!
Nhìn thấy Trịnh Tiểu Nhu cầm điện thoại lên, Trịnh Thành Trung nói:
- Đợi chút đã nào, hiện giờ cậu ta đang bận.
Phương Mai Anh không hiểu:
- Sao lại không có thời gian? Lần này lên thủ đô cũng không có việc gì khác, xử lý xong việc Lưu gia càng rảnh rỗi hơn!
Trịnh Tiểu Nhu cũng cười nói:
- Chuyện Lưu Phàm và Lưu Chính là chuyện đại sự nhà Lưu gia, gọi anh ấy đến thủ đô là người Lưu gia cũng muốn được thương lượng, bàn bạc với anh ấy. Bây giờ mọi chuyện xong xuôi rồi, chắc là không có việc gì khác nữa đâu.
Trịnh Thành Trung nói một cách bí hiểm:
- Không có thời gian thật mà!
Nhớ đến chuyện đến tận giờ này mà Diệp Trạch Đào vẫn chưa rời khỏi chỗ của Hoa Uy, trong lòng của Trịnh Thành Trung nghĩ, Hoa Uy đúng là rất coi trọng Diệp Trạch Đào.
Trịnh Tiểu Nhu liền lập tức có chút hiểu lầm, liền nghĩ ngay đến chuyện sau khi Diệp Trạch Đào đến Lưu gia, khi cùng Lưu Mộng Y làm chuyện đó, lại trông thấy bố của mình, liền nghĩ đến chuyện bố của mình sẽ thương hại mình, liền cười nói:
- Nếu không thì con gọi một cú điện thoại cho Mộng Y cũng được.
Cô nghĩ chuyện này dù sao Lưu gia cũng đã chấp nhận, mà Lưu Mộng Y cũng không hề phản đối. Hôm qua đi cùng Lưu Mộng Y, hôm nay đến Trịnh gia, chắc Lưu gia cũng không nói năng gì.
Trịnh Thành Trung nhíu mày nói:
- Không phải như mọi người nghĩ đâu. Sáng hôm nay Điền Lâm Hỉ đã dẫn Diệp Trạch Đào đến chỗ Lão Hoa, đến bây giờ vẫn chưa về.
A!
Lần này thì Phương Mai Anh kinh ngạc ồ lên!
Phương Mai Anh giật mình nóiL
- Đến chỗ lão Hoa sao?
Chuyện này gây chấn động không nhỏ đến Phương Mai Anh. Gần đây nghe thấy chuyện lão Hoa mượn cớ bị thương, nên không ai trông thấy ông ta cả. Cho dù Trịnh Thành Trung có đến một lần cũng không được gặp ông ta. Thật không thể ngờ nổi, Hoa Uy lại chủ động gặp Diệp Trạch Đào. Đây đúng là một chuyện đại sự.
- Anh Trịnh này, đây là chuyện tốt hay chuyện xấu vậy?
Phương Mai Anh cảm thấy căng thẳng.
Trịnh Tiểu Nhu cũng cảm thấy bất an:
- Bố, Trạch Đào liệu có xảy ra chuyện gì không?
Trịnh Thành Trung thấy bộ dạng hai mẹ con như vậy thì lắc đầu:
- Trông hai mẹ con căng thẳng kìa. Nếu như có chuyện gì thì có khi tôi bớt lo đi một chuyện!
- Bố!
Trịnh Tiểu Nhu dẩu môi ra, tỏ vẻ không hài lòng.
Trịnh Thành Trung cũng cười gượng:
- Sao hai mẹ con không nghĩ một chút nhỉ. Nếu như có chuyện gì thì trực tiếp đã có lời rồi, còn gặp Diệp Trạch Đào làm gì? Hơn nữa, là lần này Điền Lâm Hỉ dẫn cậu ta đi, điều đó chứng minh là lão Hoa đã chủ động gặp Diệp Trạch Đào!
Phương Mai Anh nói:
- Nếu quả thật như vậy, nghe nói lần trước Điền Lâm Hỉ cũng đã định đưa con trai cả đến gặp lão Hoa mà cũng không gặp được đấy. Diệp Trạch Đào chỉ là một Chủ tịch huyện tép riu, nếu như lão Hoa không gặp cậu ta, thì Điền Lâm Hỉ cũng không dám tùy tiện dẫn người đến.
Trịnh Thành Trung gật đầu nói:
- Chính vì thế mới nói là lần này lão Hoa đã chủ động gặp Diệp Trạch Đào!
Trịnh Tiểu Nhu lúc này mới cười:
- Thế thì tốt rồi, chỉ cần không có chuyện gì là tốt rồi!
Trịnh Thành Trung cũng cười:
- Hai mẹ con đúng thật là, đúng là quan tâm quá mức đến cái thằng ranh đó!
- Bố, bố nói xem lão Hoa gặp Diệp Trạch Đào để làm gì?
Phương Mai Anh liền cười nói:
- Con bé này, đúng là quan tâm thái quá. Con cũng nghĩ mà xem, cho dù lão Hoa có muốn gặp Diệp Trạch Đào vì chuyện gì, thì cũng có một chuyện là chắc chắn, đó là ông ấy đã chủ động gặp Diệp Trạch Đào. Chỉ cần là chủ động gặp Diệp Trạch Đào, thì điều đó chứng tỏ Diệp Trạch Đào đã được dung nạp vào phe của lão Hoa rồi!
- Mẹ, lần trước chẳng phải lão Hoa và Bí thư Phó cũng đã viết tặng Diệp Trạch Đào bức họa chữ đó sao. Điều đó cũng đã chứng tỏ Diệp Trạch Đào được dung nạp vào phe của lão Hoa rồi chứ!
Phương Mai Anh dù sao cũng là người công tác trong Ủy ban Kỷ luật, có nhiều kinh nghiệm hơn, liền cười nói:
- Nếu lãnh đạo ddeeef tặng con một chữ nào đó. Lần đầu tiên cũng chỉ là một trường hợp ngay lúc đó, cho dù là ông ta có viết cái gì đi nữa thì rất có khả năng ông ấy cũng đã quên. Nhưng, nếu như lần thứ hai ông ta lại chủ động gặp con, thì ý nghĩa lúc này hoàn toàn thay đổi, hoàn toàn khác rồi. Lúc này mới thật sự là ông ta dung nạp về phe của mình. Nếu không tin con cứ hỏi bố con xem.
Ông Trịnh Thành Trung cười lắc lắc đầu:
- Con ấy à, nói cái gì không biết!
Nói thì nói vậy, nhưng vẫn nhìn cô con gái nói:
- Mẹ con nói cũng có lý. Lần này lão Hoa chủ động gặp Diệp Trạch Đào, điều đó chứng tỏ ông ta rất coi trọng Diệp Trạch Đào. Đó cũng chứng tỏ đã dung nạp cậu ta vào vòng tròn của mình rồi. Nếu như không phạm phải sai lầm lớn nào, thì Diệp Trạch Đào sẽ trở thành một nhân vật mà được lão Hoa quan tâm nhất. Con phải biết, đó cũng là một thái độ của lão Hoa. Có được thái độ đó rồi, kẻ nào muốn động đến Diệp Trạch Đào, thì đều phải xét đến ý nghĩ của lão Hoa. Đó cũng là một tầng bảo hộ cho thằng ranh này đó!
Trịnh Tiểu Nhu liền có vẻ cao hứng nói:
- Đó cũng là chuyện tốt, có được sự bảo trợ của lão Hoa rồi, Vi gia cũng không dám tùy tiện động đến Diệp Trạch Đào nữa!
Trịnh Thành Trung cười nói:
- Con nghĩ đơn giản quá rồi, lão Hoa là người như thế nào chứ. Sự bảo hộ của ông ta cũng là sự bảo hộ của tầng trên mà thôi, giả dụ thằng ranh đó không ổn, xảy ra chuyện ở tầng dưới, thì lão Hoa cũng không thể vươn tay xuống mà giúp đỡ, mà chỉ có thể chế ước người ở tầng dưới một chút mà thôi!
- Bố, sao bố cứ nói Diệp Trạch Đào là thằng ranh chứ, người ta cũng là con rể của bố mà!
Lúc này Trịnh Tiểu Nhu không đỏ mặt nữa.
Trịnh Thành Trung sửng sốt, cười khổ lắc lắc đầu.
Diệp Trạch Đào cũng không ngờ mọi động tĩnh của Hoa Uy lại khiến cho nhiều người quan tâm đến thế. Khi hắn vừa bước chân đến chỗ Hoa Uy thì đã có vô số người biết đến chuyện này rồi.
Một Chủ tịch huyện tép riu có thể được tiếp kiến với Hoa Uy, chuyện này cũng đã đủ để nói lên nhiều điều lắm rồi.
Diệp Trạch Đào được đi vào nơi dưỡng lão của Hoa Uy, nơi mà gần đây rất ít người được bước tới, chuyện này đã gây nên sự chú ý của rất nhiều người. Mọi người đối với Diệp Trạch Đào cũng có những suy đoán khác nhau.
Lúc này Vi Hoành Thạch cũng biết chuyện. Ngồi trong phòng làm việc, sắc mặt ông ta sa sầm xuống trông rất đáng sợ. Sự xuất hiện của Diệp Trạch Đào đã khiến cho lực lượng quân đội mạnh mẽ của mình bị tiêu trừ. Đúng vào lúc bản thân mình đang muốn gia tăng sự đả kích vào Diệp Trạch Đào, thì Hoa Uy lại ra mặt tiếp kiến hắn. Vi Hoành Thạch liền suy đoán, đó chính là một sự bảo hộ cho Diệp Trạch Đào của Hoa Uy. Ông ta muốn nói cho một số người rằng, muốn động đến Diệp Trạch Đào thì cũng phải biết chừng mực. Nếu như công kích Diệp Trạch Đào một cách mạnh mẽ thì sẽ nhận được sự đả kích của Hoa Uy.
Không hiểu từ lúc nào mà cái thằng ranh Diệp Trạch Đào đó lại Hoa Uy coi trọng thế nhỉ!
Là nhân vật số 1 ở thủ thô, Trịnh Thành Trung không thể không chú ý đến động tĩnh của Hoa Uy. Hoa Uy là nhân vật mà chỉ cần dậm chân một cái là có thể gây động đất!
Sau khi nghe thư ký báo cáo, Trịnh Thành Trung cũng không có nhiều thay đổi về tâm trạng, chỉ gật gật đầu nói:
- Sau khi thấy đi ra thì báo cho tôi.
Nhìn theo dáng tay thư ký đi ra ngoài, Trịnh Thành Trung thở dài một tiếng.
Trịnh Thành Trung cũng có chung ý tưởng giống như Vi Hoành Thạch. Cứ nghĩ đến lúc quan trọng như thế Hoa Uy lại đứng ra lên tiếng bảo hộ Diệp Trạch Đào, Trịnh Thành Trung cũng thầm than thằng ranh Diệp Trạch Đào này thật tốt số. Xem ra thằng ranh này quản thật đã lọt vào tầm ngắm của lão Hoa Uy kia rồi!
Dùng tay gõ gõ lên bàn một hồi, trong lòng ông ta lại nghĩ đến chuyện giữa con gái mình và hắn. Con gái mình có chủ kiến riêng của nó, có muốn khuyên cũng không nổi!
- Mà thằng ranh này cũng rất biết gây sức ép, không ngờ cũng đã khiến cho Hoa Uy cảm thấy có hứng thú với hắn!
Nghĩ đến chuyện xảy ra ở Lưu gia ngày hôm qua, Trịnh Thành Trung hiểu quá rõ, đó chính là kết quả của việc Diệp Trạch Đào đã âm thầm hành động.
Chắc hẳn Hoa Uy cũng đã biết được đó là hành động của Diệp Trạch Đào, càng biết việc sau khi đánh bại lực lượng quân đội của Vi Hoành Thạch, thì chắc chắn Vi Hoành Thạch sẽ giở trò. Đây chính là hành vi cảnh cáo đám người Vi Hoành Thạch.
Đến giờ tan ca rồi mà vẫn không nghe thấy tin tức Diệp Trạch Đào đi ra, Trịnh Thành Trung vẫn ngồi đó suy nghĩ về vấn đề này.
Có được sự bảo hộ của Hoa Uy, thì co dù Diệp Trạch Đào có phải đối diện với những cuộc đấu đá của phía bên dưới, thì sự an toàn của hắn càng ngày càng cao rồi.
Khi về đến nhà, liền nhìn thấy con gái và vợ đang ngồi nói chuyện.
Trông thấy sắc mặt cô con gái ngày càng rạng rỡ, Trịnh Thành Trung cũng hiểu đó chính là kết quả mà cái thằng ranh Diệp Trạch Đào kia mang lại. Chỉ có thể là như thế!
- Bố, bố về rồi à.
Trịnh Tiểu Nhu nhìn về phía Trịnh Thành Trung nói.
Bước qua bên kia ngồi xuống, Trịnh Thành Trung nói:
- Sao hôm nay con về sớm thế?
- Không có chuyện gì mà.
- Tiểu Nhu, có một chuyện từ lâu bố vẫn rất muốn nói cùng con. Bố muốn được nghe ý kiến của con.
Trịnh Thành Trung muốn được xác nhận lại một lần nữa ý tưởng của con gái.
Phương Mai Anh cảm thấy kỳ lạ hỏi:
- Anh Trịnh này, có chuyện gì vậy, sao giọng điệu lại nghiêm túc đến thế?
Trịnh Tiểu Nhu cũng người nói:
- Bố cứ nói đi.
Nhìn về phía con gái, Trịnh Thành Trung nói:
- Diệp Trạch Đào và Lưu Mộng Y tháng 10 này kết hôn rồi, con thấy chuyện này thế nào?
Câu hỏi này khá rõ ràng. Người ta đã kết hôn rồi, thì con cũng không còn hy vọng gì nữa.
Trịnh Thành Trung luôn hy vọng Diệp Trạch Đào rời xa Lưu gia, lấy con gái của mình. Nhưng giờ thì xem ra chuyện này không thể thành được nữa rồi.
Tận sâu trong đáy lòng của ông luôn mong muốn con gái mình có một kết cục tốt đẹp, chứ không hề muốn con gái có cuộc sống mập mờ với Diệp Trạch Đào như hiện tại.
Nghe thấy hỏi, Phương Mai Anh cũng nhìn về phía con gái. Chuyện này cũng là mối tâm bệnh của bà ta. Cho dù thế nào thì Diệp Trạch Đào cũng không thể trở thành con rể của bà ta được nữa, chuyện này đã khiến cho bà ta mất ngủ liên tiếp.
Nghe thấy bố hỏi, Trịnh Tiểu Nhu cười cười nói:
- Dù sao thì cả đời con từ nay về sau cũng không kết hôn với ai nữa, nên bố mẹ cũng không cần phải lo lắng nhiều.
Thái độ này!
Trịnh Thành Trung chau mày.
Phương Mai Anh nói:
- Tiểu Nhu à, bố mẹ là người thân nhất của con, có gì con cứ nói thật hết cho chúng ta nghe đi. Rốt cục là con nghĩ như thế nào, nói ra để chúng ta còn yên lòng chứ.
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Con cũng hiểu ý của bố mẹ, muốn cướp Trạch Đào, muốn Trạch Đào lấy con. Nhưng chuyện này không thể xảy ra được. Trạch Đào là một người có chủ kiến riêng của mình, anh ấy sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy. Nếu như anh ấy mà làm như vậy, thì chính con lại là người khinh thường anh ấy!
Phương Mai Anh nói:
- Theo như mẹ hiểu thì cậu ấy đúng là người như thế!
Trịnh Thành Trung có chút buồn bực, mãi một lúc sau mới nói:
- Tiểu Nhu, trước đây vì chuyện của Trịnh gia mà đã đối xử với con không ra gì. Giờ thì bố đã hiểu, trong chuyện này bố không thể can thiệp được vào cuộc sống riêng tư của con. Bố chỉ hy vọng con được vui vẻ, hạnh phúc. Được thấy con vui vẻ, hạnh phúc là bố mẹ cũng vui lắm rồi!
Trịnh Tiểu Nhu cười nói:
- Bố mẹ yên tâm, Trạch Đào là người tốt lắm.
Trịnh Thành Trung thở dài nói:
- Hôm qua cậu ta cũng đã làm một chuyện.
Phương Mai Anh liền hỏi:
- Chuyện gì vậy, Tiểu Nhu nói hôm qua cậu ta mới đến đến thủ đô, thế thì làm chuyện gì thế, có nghiêm trọng không?
Bà ta quả thật không biết đã xảy ra chuyện gì, sau khi biết được quyết định của con gái rồi, Phương Mai Anh liền coi Diệp Trạch Đào như là con rể của mình vậy, liền rất lo lắng.
Trịnh Tiểu Nhu cũng không hề biết chuyện đó, liền vội vàng hỏi:
- Bố, xảy ra chuyện gì vậy?
Nhìn bộ dạng lo lắng của hai mẹ con, Trịnh Thành Trung hiểu, con gái mình đã đả thông tư tưởng cho bà Phương Mai Anh rồi. Chuyện này cho dù mình có lên tiếng phản đối cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, hơn nữa, hôm nay khi Trịnh Thành Trung nghe thấy Hoa Uy tiếp kiến Diệp Trạch Đào thì mọi do dự trong lòng của ông ta hoàn toàn biến mất. Một thanh niên trẻ tuổi như vậy thật là có có năng lực, chỉ cần cho hắn một mảnh đất, không biết chừng hắn sẽ có thể bay lên cao và xa hơn nữa.
- Hai thằng nhóc Lưu gia chẳng phải bị Vi gia âm thầm hãm hại sao?
Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Đúng vậy, chuyện đó thì con biết, hiện giờ Lưu gia đang đau đầu chuyện đó lắm. E rằng Lưu Phàm và Lưu Chính sẽ bị đứt gánh!
Phương Mai Anh nói:
- Với năng lực những người đó của Lưu gia thì quay về thì hơn.
Bà ta cũng không có nhiều thiện cảm với Lưu gia.
Nhìn về phía Trịnh Thành Trung, Phương Mai Anh nói:
- Thế lực của Vi gia gần đây vô cùng mạnh mẽ, chuyện của Tiểu Nhu khiến cho quan hệ giữa chúng ta và họ không được vui vẻ cho lắm. Anh Trịnh này, anh cũng phải đề phòng một chút, những người đó nguy hiểm lắm.
Nghĩ đến chuyện của con gái, Phương Mai Anh lại càng cảm thấy ghét bọn người Vi gia đó.
Hừ một tiếng, Trịnh Thành Trung nói:
- Giờ không như trước nữa. Chuyện này em không cần phải lo lắng nữa. Vi Hoành Thạch không còn lực lượng đó nữa rồi!
Trịnh Thành Trung là nhân vật số 1 ở thủ đô, nên cũng rất tin tưởng vào lực lượng của chính mình.
- Bố, bố còn chưa nói đến chuyện của Diệp Trạch Đào?
Trịnh Tiểu Nhu quan tâm chuyện của Diệp Trạch Đào hơn.
Trịnh Thành Trung liền kể hết mọi suy đoán của mình biết về chuyện của Diệp Trạch Đào cho hai người cùng nghe.
Nghe xong, Trịnh Tiểu Nhu cười nói:
- Không ngờ Diệp Trạch Đào khi quay lại đã làm nên một chuyện lớn đến như vậy, lần này coi như đã cứu được Lưu Phàm và Lưu Chính rồi!
Biết Diệp Trạch Đào đã làm được một chuyện lớn như vậy, Trịnh Tiểu Nhu còn cảm thấy vui hơn là chính mình làm nên chuyện đó.
Trông thấy bộ dạng con gái như vậy, Trịnh Thành Trung biết, con gái mình thật sự yêu Diệp Trạch Đào. Chuyện này không có cách gì thay đổi được cả.
Phương Mai Anh cười nói:
- Trạch Đào cũng âm mưu thật, không tự mình ra tay mà chỉ trỏ cho thằng ranh Lưu Phàm đi gây chuyện. Lần này chắc Vi Hoành Thạch khó chịu lắm!
Trịnh Thành Trung nói:
- Vi Hải Sinh lần này xong rồi. Lực lượng quân đội của Vi Hoành Thạch vì chuyện này cũng bị tiêu tùng. Gã đau lòng nhất chuyện này đấy!
Mọi người ai cũng hiểu, có thể thiết lập được một lực lượng quân đội rất khó. Vi gia vì muốn đỡ Vi Hải Sinh dậy đã phải bỏ ra rất nhiều tiền. Vốn là một người hữu dụng nhưng giờ bị Diệp Trạch Đào đánh gục, cái cảm giác đau lòng ấy Trịnh Thành Trung là người hiểu Vi Hoành Thạch hơn ai hết.
- Anh Trịnh này, chuyện này tuy không rõ ràng, nhưng sự việc như thế rồi, trong lòng chúng ta đều hiểu, mọi người đều là người một nhà. Anh cũng nên bớt chút thời gian gặp Tiểu Diệp nhé!
Khi nói lời này, Phương Mai Anh nhìn về phía Trịnh Tiểu Nhu.
Mặt Trịnh Tiểu Nhu đỏ hồng lên, cũng nhìn về phía Trịnh Thành Trung.
Trịnh Thành Trung chần chừ một chút rồi nói:
- Được rồi, gặp thì gặp, tôi muốn xem xem cái thằng ranh này có điểm gì ưu tú mà khiến cho con gái nhà chúng ta lại si mê đến mức này!
- Bố, bố nói gì vậy!
Trịnh Tiểu Nhu mặt đỏ như quả táo chín.
Phương Mai Anh nghe thấy chồng đã đồng ý gặp mặt Diệp Trạch Đào, liền vô cùng mừng rỡ, nói:
- Thế thì tốt rồi, tôi thấy, hay là nhân dịp hôm nay anh không nhiều việc lắm, bảo Tiểu Nhu gọi điện thoại qua đó, gọi cậu ta đến đây nhé!
Nhìn thấy Trịnh Tiểu Nhu cầm điện thoại lên, Trịnh Thành Trung nói:
- Đợi chút đã nào, hiện giờ cậu ta đang bận.
Phương Mai Anh không hiểu:
- Sao lại không có thời gian? Lần này lên thủ đô cũng không có việc gì khác, xử lý xong việc Lưu gia càng rảnh rỗi hơn!
Trịnh Tiểu Nhu cũng cười nói:
- Chuyện Lưu Phàm và Lưu Chính là chuyện đại sự nhà Lưu gia, gọi anh ấy đến thủ đô là người Lưu gia cũng muốn được thương lượng, bàn bạc với anh ấy. Bây giờ mọi chuyện xong xuôi rồi, chắc là không có việc gì khác nữa đâu.
Trịnh Thành Trung nói một cách bí hiểm:
- Không có thời gian thật mà!
Nhớ đến chuyện đến tận giờ này mà Diệp Trạch Đào vẫn chưa rời khỏi chỗ của Hoa Uy, trong lòng của Trịnh Thành Trung nghĩ, Hoa Uy đúng là rất coi trọng Diệp Trạch Đào.
Trịnh Tiểu Nhu liền lập tức có chút hiểu lầm, liền nghĩ ngay đến chuyện sau khi Diệp Trạch Đào đến Lưu gia, khi cùng Lưu Mộng Y làm chuyện đó, lại trông thấy bố của mình, liền nghĩ đến chuyện bố của mình sẽ thương hại mình, liền cười nói:
- Nếu không thì con gọi một cú điện thoại cho Mộng Y cũng được.
Cô nghĩ chuyện này dù sao Lưu gia cũng đã chấp nhận, mà Lưu Mộng Y cũng không hề phản đối. Hôm qua đi cùng Lưu Mộng Y, hôm nay đến Trịnh gia, chắc Lưu gia cũng không nói năng gì.
Trịnh Thành Trung nhíu mày nói:
- Không phải như mọi người nghĩ đâu. Sáng hôm nay Điền Lâm Hỉ đã dẫn Diệp Trạch Đào đến chỗ Lão Hoa, đến bây giờ vẫn chưa về.
A!
Lần này thì Phương Mai Anh kinh ngạc ồ lên!
Phương Mai Anh giật mình nóiL
- Đến chỗ lão Hoa sao?
Chuyện này gây chấn động không nhỏ đến Phương Mai Anh. Gần đây nghe thấy chuyện lão Hoa mượn cớ bị thương, nên không ai trông thấy ông ta cả. Cho dù Trịnh Thành Trung có đến một lần cũng không được gặp ông ta. Thật không thể ngờ nổi, Hoa Uy lại chủ động gặp Diệp Trạch Đào. Đây đúng là một chuyện đại sự.
- Anh Trịnh này, đây là chuyện tốt hay chuyện xấu vậy?
Phương Mai Anh cảm thấy căng thẳng.
Trịnh Tiểu Nhu cũng cảm thấy bất an:
- Bố, Trạch Đào liệu có xảy ra chuyện gì không?
Trịnh Thành Trung thấy bộ dạng hai mẹ con như vậy thì lắc đầu:
- Trông hai mẹ con căng thẳng kìa. Nếu như có chuyện gì thì có khi tôi bớt lo đi một chuyện!
- Bố!
Trịnh Tiểu Nhu dẩu môi ra, tỏ vẻ không hài lòng.
Trịnh Thành Trung cũng cười gượng:
- Sao hai mẹ con không nghĩ một chút nhỉ. Nếu như có chuyện gì thì trực tiếp đã có lời rồi, còn gặp Diệp Trạch Đào làm gì? Hơn nữa, là lần này Điền Lâm Hỉ dẫn cậu ta đi, điều đó chứng minh là lão Hoa đã chủ động gặp Diệp Trạch Đào!
Phương Mai Anh nói:
- Nếu quả thật như vậy, nghe nói lần trước Điền Lâm Hỉ cũng đã định đưa con trai cả đến gặp lão Hoa mà cũng không gặp được đấy. Diệp Trạch Đào chỉ là một Chủ tịch huyện tép riu, nếu như lão Hoa không gặp cậu ta, thì Điền Lâm Hỉ cũng không dám tùy tiện dẫn người đến.
Trịnh Thành Trung gật đầu nói:
- Chính vì thế mới nói là lần này lão Hoa đã chủ động gặp Diệp Trạch Đào!
Trịnh Tiểu Nhu lúc này mới cười:
- Thế thì tốt rồi, chỉ cần không có chuyện gì là tốt rồi!
Trịnh Thành Trung cũng cười:
- Hai mẹ con đúng thật là, đúng là quan tâm quá mức đến cái thằng ranh đó!
- Bố, bố nói xem lão Hoa gặp Diệp Trạch Đào để làm gì?
Phương Mai Anh liền cười nói:
- Con bé này, đúng là quan tâm thái quá. Con cũng nghĩ mà xem, cho dù lão Hoa có muốn gặp Diệp Trạch Đào vì chuyện gì, thì cũng có một chuyện là chắc chắn, đó là ông ấy đã chủ động gặp Diệp Trạch Đào. Chỉ cần là chủ động gặp Diệp Trạch Đào, thì điều đó chứng tỏ Diệp Trạch Đào đã được dung nạp vào phe của lão Hoa rồi!
- Mẹ, lần trước chẳng phải lão Hoa và Bí thư Phó cũng đã viết tặng Diệp Trạch Đào bức họa chữ đó sao. Điều đó cũng đã chứng tỏ Diệp Trạch Đào được dung nạp vào phe của lão Hoa rồi chứ!
Phương Mai Anh dù sao cũng là người công tác trong Ủy ban Kỷ luật, có nhiều kinh nghiệm hơn, liền cười nói:
- Nếu lãnh đạo ddeeef tặng con một chữ nào đó. Lần đầu tiên cũng chỉ là một trường hợp ngay lúc đó, cho dù là ông ta có viết cái gì đi nữa thì rất có khả năng ông ấy cũng đã quên. Nhưng, nếu như lần thứ hai ông ta lại chủ động gặp con, thì ý nghĩa lúc này hoàn toàn thay đổi, hoàn toàn khác rồi. Lúc này mới thật sự là ông ta dung nạp về phe của mình. Nếu không tin con cứ hỏi bố con xem.
Ông Trịnh Thành Trung cười lắc lắc đầu:
- Con ấy à, nói cái gì không biết!
Nói thì nói vậy, nhưng vẫn nhìn cô con gái nói:
- Mẹ con nói cũng có lý. Lần này lão Hoa chủ động gặp Diệp Trạch Đào, điều đó chứng tỏ ông ta rất coi trọng Diệp Trạch Đào. Đó cũng chứng tỏ đã dung nạp cậu ta vào vòng tròn của mình rồi. Nếu như không phạm phải sai lầm lớn nào, thì Diệp Trạch Đào sẽ trở thành một nhân vật mà được lão Hoa quan tâm nhất. Con phải biết, đó cũng là một thái độ của lão Hoa. Có được thái độ đó rồi, kẻ nào muốn động đến Diệp Trạch Đào, thì đều phải xét đến ý nghĩ của lão Hoa. Đó cũng là một tầng bảo hộ cho thằng ranh này đó!
Trịnh Tiểu Nhu liền có vẻ cao hứng nói:
- Đó cũng là chuyện tốt, có được sự bảo trợ của lão Hoa rồi, Vi gia cũng không dám tùy tiện động đến Diệp Trạch Đào nữa!
Trịnh Thành Trung cười nói:
- Con nghĩ đơn giản quá rồi, lão Hoa là người như thế nào chứ. Sự bảo hộ của ông ta cũng là sự bảo hộ của tầng trên mà thôi, giả dụ thằng ranh đó không ổn, xảy ra chuyện ở tầng dưới, thì lão Hoa cũng không thể vươn tay xuống mà giúp đỡ, mà chỉ có thể chế ước người ở tầng dưới một chút mà thôi!
- Bố, sao bố cứ nói Diệp Trạch Đào là thằng ranh chứ, người ta cũng là con rể của bố mà!
Lúc này Trịnh Tiểu Nhu không đỏ mặt nữa.
Trịnh Thành Trung sửng sốt, cười khổ lắc lắc đầu.
/1075
|