Đến thành phố rồi, Diệp Trạch Đào không hề ghé nhà khách Thành ủy mà tìm một khách sạn cách nhà khách Thành ủy một đoạn để nghỉ.
Lần này lên thành phố, Diệp Trạch Đào muốn đi gặp mặt một số vị lãnh đạo.
Đương nhiên rồi, chủ yếu nhất vẫn là tránh mặt Tra Tiểu Vĩ, cũng là để tỏ thái độ cho các cán bộ ở Thảo Hải hay.
Vừa vào đến phòng nghỉ thì có điện thoại của Điền Lâm Hỷ gọi đến.
Lần này Điền Lâm Hỷ lộ rõ vẻ không vui, nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, tình hình ở Ninh Hải biến đổi phức tạp lắm, cậu phải chú ý nhiều hơn nhé!
- Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Diệp Trạch Đào hỏi.
- Có một số người thấy tôi đã rời đi, liền nghĩ đến việc củng cố thêm lực lượng của chúng.
Diệp Trạch Đào vừa nghĩ đã hiểu, theo sự ra đi của Điền Lâm Hỷ, người nhà họ Mạnh chắn chắn là đã có cách rồi.
Trước đây khi Điền Lâm Hỷ còn ở Ninh Hải thì Mạnh gia còn không dám động nhẹ đến người của họ Điền, bây giờ chắc là đã nghe được một số tin tức, biết rằng Điền Lâm Hỷ sẽ không đến Ninh Hải nữa liền muốn thay thế lực lượng của họ Điền rồi!
- Thưa thầy, việc thế này chắc bình thường không xảy ra đâu chứ?
Diệp Trạch Đào bèn hỏi một câu.
Với tình cảnh của Mạnh gia và Điền gia nếu như hai nhà liên kết lại thì chắc chắn có thể thao túng được Ninh Hải, nếu như tách ra thì Mạnh gia cũng chưa chắc sẽ không chế được cục diện Ninh Hải, trừ phi là tồn tại một lợi ích lớn hơn nhiều nữa.
- Hừ, hai bên liên kết làm sao mà mạnh hơn một nhà độc lập được, mấy thằng ranh đó bị bán đi rồi mà còn giúp người ta đếm tiền nữa chứ!
Xem ra tình hình rất phức tạp rồi đây, không biết Vi Hoành Thạch và người của Tạ gia khen ngợi Mạnh gia tốt chỗ nào mà khiến cho bọn chúng gây ra chuyện như thế này.
Diệp Trạch Đào không hiểu lắm.
Sau đó Điền Lâm Hỷ nói ra một tin tức khiến cho Diệp Trạch Đào vô cùng kinh sợ.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Lãnh đạo cũ hôm nọ ngã một cái, đến nay vẫn phải nằm trên giường đấy!
Diệp Trạch Đào vô cùng hoảng hốt, ít nhiều cũng hiểu ra được nguyên nhân những hành động của Mạnh gia rồi. Nếu như Hoa Uy vẫn sống khỏe mạnh thì không khéo Mạnh gia không dám có bất cứ manh động gì đâu, bây giờ thấy Hoa Uy bị như vậy, biết rằng ô dù của Điền Lâm Hỷ là Hoa Uy thì chỉ cần Hoa Uy đi rồi Điền Lâm Hỷ sẽ không còn sức ảnh hưởng lớn như vậy nữa đâu, với tình hình này, Mạnh gia tất nhiên sẽ có cách làm của bọn họ.
- Trạch Đào, chuyện của Ninh Hải tôi không có cách nào can thiệp hơn nữa, tất cả vẫn phải dựa vào chính cậu, đôi khi nên ra tay thì cứ ra tay, đừng mềm lòng!
- Thầy yên tâm, tôi vẫn giữ vững được!
Sau khi Diệp Trạch Đào làm rõ mọi chuyện, ngược lại lại không thấy băn khoăn gì nhiều nữa.
Điền Lâm Hỷ bèn vui mừng nói:
- Được, tôi rất thích thái độ này của cậu, bất luận là gặp phải hoàn cảnh gì, đều có lòng tin vào việc mở một con đường máu. Cậu yên tâm, tuy rằng chúng ta không thể nhúng tay vào nhiều, nhưng mà có một vài người vẫn băn khoăn sẽ không vượt cấp gây chuyện. Cậu chỉ cần bảo đảm cái đám của mình vô sự thì sẽ không sao! Đúng rồi, đằng Phương Thuận Chương đó, cậu hãy để anh ta đến Kinh thành chỗ tôi một chuyến nhé!
Ninh Hải quả nhiên là có sự thay đổi mới!
- Thưa thầy, có một việc tôi muốn làm trước, phó Giám đốc Thường trực Công an Thành phố sắp nghỉ hưu rồi, tôi muốn để Giám đốc sở ở huyện Uông Lăng Tùng lên thay thế, thầy xem có thể tác động vào việc này một chút không?
Nếu đã xảy ra chuyện bất thình lình như vậy, Diệp Trạch Đào đương nhiên phải nhanh chóng tiến hành một số sắp xếp chứ.
Điền Lâm Hỷ nói:
- Bây giờ việc này vẫn có thể tác động vào được, để tôi làm việc này cho!
Biết Diệp Trạch Đào muốn tiến hành một số sắp đặt, Điền Lâm Hỷ đương nhiên sẽ phải giúp rồi.
Nghe xong điện thoại, Diệp Trạch Đào tự nghĩ trong đầu, Vi Hoành Thạch quả nhiên lợi hại, đã ra tay là tàn khốc. Bên dưới thì cho một người đến để gây chuyện với mình, bên trên thì trực tiếp đánh sập liên minh hai nhà Mạnh Điền, chiêu này quá hung tàn, là một chiêu hại người lớn!
Sự việc bên trên thì Diệp Trạch Đào không có cách gì để tham dự vào, đối với sự việc ở bên dưới, hắn biết mình phải bắt đầu ra tay rồi, quyết không để Tra Tiểu Vĩ làm hại được.
- Anh Ninh, tôi lên thành phố rồi, anh có rảnh không, tôi muốn báo cáo công việc với anh một chút?
Diệp Trạch Đào nói với Ninh Quân trong điện thoại.
Cười ha hả, Ninh Quân nói:
- Báo cáo công việc gì vậy, nói đi, cậu ở chỗ nào, tôi sẽ đến đó.
Diệp Trạch Đào bèn cười một tiếng, cái tay Ninh Quân này, đến bây giờ rồi mà vẫn hoàn toàn chưa nhập cuộc.
Một lúc sau, Ninh Quân đã đến khách sạn nơi Diệp Trạch Đào đang trú chân.
Sau khi vào đến cửa, Ninh Quân bèn nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, cậu không tìm tôi thì tôi cũng đang muốn tìm cậu đây, tình hình cái tay Tra Tiểu Vĩ đó thế nào?
Anh ta cũng nghi hoặc chuyện này rồi.
Diệp Trạch Đạo vội mời Ninh Quân ngồi xuống.
Ném một điếu thuốc cho Diệp Trạch Đào, Ninh Quân nói:
- Tay này hơi kỳ lạ, đến thành phố Hắc Lan thì lại giơ lệnh bài của Bí thư Vi ra, lại vẫn tỏ vẻ là cùng hội với chúng ta, rốt cuộc là thế nào, tôi gọi điện cho Bí thư Hô Diên, ông ấy cũng chẳng kết luận được gì cả.
- Đúng rồi, hôm qua ông ta còn cố ý đến tìm tôi, nói mong muốn tôi ủng hộ việc anh ta điều chỉnh một chút nhân sự ở ban Tuyên giáo, ban Tuyên giáo là người của Âu Dương Trường Dương, anh ta muốn điều chỉnh một chút cũng không có gì là quá đáng, tôi cũng phải đồng ý rồi, có lẽ anh ta cũng đến hỏi cả mấy vị kia nữa rồi!
Ninh Quân nhanh chóng thuật lại những nội dung này.
Diệp Trạch Đào nghe Ninh Quân nói xong, thầm than thủ đoạn của tay Tra Tiểu Vĩ này thật là cao siêu, trong lúc mọi người còn đang lờ mờ, với chiêu bài cùng phe với mọi người thì trong trời gian rất nhanh có thể đổ xong nền móng vững chắc cho phe mình, có lẽ còn thu được một nguồn nhân lực rất lớn.
Hắn lên thành phố kịp thời, quả nhiên là việc đúng đắn rồi!
- Anh Ninh, tôi phải nói với anh một số chuyện, bay giờ mâu thuẫn giữa Lưu gia và Vi gia rất nghiêm trọng, Tra Tiểu Vĩ đến là có mục đích, tình hình cụ thể tôi không tiện nói ra, anh có thể hiểu được những điều này là tốt rồi.
Ninh Quân vỗ đùi nói:
- Mẹ kiếp! Làm lâu như vậy hóa ra là muốn công phá từ trong nội bộ ra à!
Diệp Trạch Đào liền cười cười.
- Anh Quân, hôm qua Tra Tiểu Vĩ say rượu lỡ miệng nói ra một chuyện, đó là thành phố Hồng Đô sẽ kết nghĩa với tỉnh Ninh Hải, đến lúc đó sẽ tiến hành việc trao đổi cán bộ. Với tình hình thế này, có một người như Tra Tiểu Vĩ tồn tại ở Hắc Lan đối với mọi người đều không phải là điều tốt.
Ninh Quân cũng là người sáng dạ, tuy rằng không đi vào tình hình cụ thể, nhưng cũng là một tay cự phách trong việc phân tích những việc như thế này. Trong chốc lát đã hiểu ngay dụng ý trong câu nói của Diệp Trạch Đào, Tra Tiểu Vĩ mà ở thành phố Hắc Lan càng lâu thì càng hiểu hơn về Hắc Lan, nếu cứ để cho anh ta tồn tại lâu như vậy, đến lúc Vi Hoành Thạch mà nói với lãnh đạo tầng trên Ninh Hải thì rất dễ điều những người đối đầu với Tra Tiểu Vĩ ở Hắc Lan đi sang Hồng Đô, đây là một điều tồi tệ.
- Trạch Đào, yên tâm đi, việc này chúng ta đã không biết thì thôi, nếu đã biết rồi thì cũng hiểu!
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói:
- Anh Quân lợi hại thật!
Ninh Quân bèn cười ha ha:
- Thằng ranh này là một mầm tai họa, nếu cứ để nó làm tới, không chừng mấy người chúng ta đều bị điều qua đó mất!
Diệp Trạch Đào cười cười, có sự tồn tại của nhánh Ngô Diên Ngạo Bác thì Ninh Quân không thể bị điều đi, mà trái lại hai người Phương Thuận Chương và Trương Văn Tường mới bị nguy hiểm.
Lúc này Diệp Trạch Đào có cảm giác nguy hiểm rồi. Nếu như lực lượng trợ lực của hắn ở hai thành phố này mà đi thì việc phát triển của hắn sẽ cực kỳ khó khăn.
Trầm tư suy nghĩ một hồi, Ninh Quân nói:
- Có một số việc nếu chúng ta làm sẽ không được thuận tiện lắm đâu!
- Anh Ninh, tôi dự định cho Giám đốc sở Công an huyện Thảo Hải lên làm phó Giám đốc Thường trực Công an thành phố, anh thấy thế nào?
Mắt Ninh Quân chợt sáng lên:
- Ở thành phố thì không vấn đề gì mấy, quan trọng là trên tỉnh kìa.
Lúc này Diệp Trạch Đào nghĩ đến người nhà họ Trịnh có Dương Thăng Hải làm Chủ tịch tỉnh nên cười cười nói:
- Việc đấy để tôi lo.
Ninh Quân bật cười nói:
- Có được một người như thế này thì rất nhiều việc đều trở nên dễ dàng hơn rồi!
Lấy cớ còn có việc không cho Ninh Quân bố trí ăn chơi, Diệp Trạch Đào bèn đi đến nhà Phương Thuận Chương.
Đối với Ninh Quân và Phương Thuận Chương, Diệp Trạch Đào áp dụng hai thái độ khác nhau. Ninh Quân là kiểu như thế, bàn chuyện với anh ta còn có thể bỗ bã một chút, nhưng Phương Thuận Chương là kiểu người đạo mạo thì không thể như thế được, phải biểu hiện đủ vẻ cung kính.
Gọi điện thoại hẹn trước việc đến thăm nhà Phương Thuận Chương, Phương Thuận Chương cảm thấy rất vui.
Lúc Diệp Trạch Đào đến nhà Phương Thuận Chương, ông ta đã chờ từ lâu rồi.
- Trạch Đào, công việc vẫn thuận lợi chứ? Tra Tiểu Vĩ cũng đến Thảo Hải rồi mà, sao cậu không tiếp đón thế?
Thật là một câu hỏi có trình độ, Diệp Trạch Đào đã nhận ra điều này, Phương Thuận Chương có ý thăm dò đây.
Tra Tiểu Vĩ không phải đã từng nói anh ta và Diệp Trạch Đào có mối quan hệ thân thiết sao? Anh ta đến Thảo Hải rồi mà Diệp Trạch Đào lại chạy đến nhà mình chơi, cái uẩn khúc bên trong này mình phải nghiên cứu mới đựợc.
Trong lòng Diệp Trạch Đào rất hiểu một chuyện, thực ra Phương Thuận Chương thông qua quan hệ của ông ta để móc ngoặc với Điền Lâm Hỷ. Ông ta không được liệt vào vòng của những hạt giống, nên trong lòng ông ta chắc chắn sẽ có suy nghĩ này suy nghĩ nọ. Nếu như làm cho ông ta có cảm giác Điền Lâm Hỷ xem như người nhà thì phải nói ra một số chuyện mới được.
- Bí thư Phương, lần này thầy tôi gọi điện thoại chỉ để nhắn tôi hỏi thăm anh!
Câu nói này quả nhiên là khiến cho Phương Thuận Chương lặng đi, ánh mắt cũng sáng lên.
- Ông Điền vẫn khỏe chứ?
- Ông ấy vẫn khỏe!
Phương Thuận Chương bèn cười nói:
- Ông Điền luôn là tấm gương cho chúng ta!
Nói chuyện phiếm một hồi, Phương Thuận Chương nói:
- Nghe nói hôm qua ở chỗ các cậu Tra Tiểu Vĩ đã nói một số chuyện?
Diệp Trạch Đào liền cười thầm, chắc chắn là Trưởng ban Thư ký Huyện ủy Quản Ngọc Quý đã báo cáo lên ông ta rồi.
Diệp Trạch Đào liền gật đầu rồi nói:
- Hôm qua Trưởng ban Tra uống không ít rượu.
Phương Thuận Chương nghiêm khắc nói:
- Trưởng ban Tra là chỗ thân thiết với cậu, cậu có thể hỏi cậu ta tỉ mỉ mà, trao đổi cán bộ là một việc lớn đấy!
Diệp Trạch Đào nói:
- Bí thư Phương, Trưởng ban Tra và tôi chẳng có quan hệ gì cả. Gần đây quan hệ giữa Vi gia với Lưu gia cũng không được tốt lắm. Nếu như có chuyện trao đổi cán bộ thì việc Trưởng ban Tra tìm hiểu tình hình của thành phố Hắc Lan là rất thuận lợi cho trao đổi ở đây rồi.
Trong mắt Phương Thuận Chương lóe lên một tia nhìn dữ dội, trên mặt nở nụ cười, nhẹ gật gật đầu rồi nói:
- Cục diện đoàn kết bình yên của thành phố Hắc Lan không thể bị phá bỏ, phải nói với Bí thư Sở về một số chuyện nhiều hơn nữa mới được!
Diệp Trạch Đào nói:
- Thầy tôi cũng nói rồi, có Bí thư Phương chấn giữ thành phố Hắc Lan thì cục diện ổn định của Hắc Lan sẽ không bị ảnh hưởng gì, thầy tôi nói nếu anh có cơ hội đến thủ đô nhất định phải đến chơi nhà ông ấy.
Mặt Phương Thuận Chương rạng rỡ hẳn lên:
- Sắp tới tôi phải lên Thủ đô một chuyến.
Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi sẽ liên hệ với Sư phụ.
- Trạch Đào, yên tâm làm việc nhé!
Lần này lên thành phố, Diệp Trạch Đào muốn đi gặp mặt một số vị lãnh đạo.
Đương nhiên rồi, chủ yếu nhất vẫn là tránh mặt Tra Tiểu Vĩ, cũng là để tỏ thái độ cho các cán bộ ở Thảo Hải hay.
Vừa vào đến phòng nghỉ thì có điện thoại của Điền Lâm Hỷ gọi đến.
Lần này Điền Lâm Hỷ lộ rõ vẻ không vui, nói với Diệp Trạch Đào:
- Trạch Đào, tình hình ở Ninh Hải biến đổi phức tạp lắm, cậu phải chú ý nhiều hơn nhé!
- Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Diệp Trạch Đào hỏi.
- Có một số người thấy tôi đã rời đi, liền nghĩ đến việc củng cố thêm lực lượng của chúng.
Diệp Trạch Đào vừa nghĩ đã hiểu, theo sự ra đi của Điền Lâm Hỷ, người nhà họ Mạnh chắn chắn là đã có cách rồi.
Trước đây khi Điền Lâm Hỷ còn ở Ninh Hải thì Mạnh gia còn không dám động nhẹ đến người của họ Điền, bây giờ chắc là đã nghe được một số tin tức, biết rằng Điền Lâm Hỷ sẽ không đến Ninh Hải nữa liền muốn thay thế lực lượng của họ Điền rồi!
- Thưa thầy, việc thế này chắc bình thường không xảy ra đâu chứ?
Diệp Trạch Đào bèn hỏi một câu.
Với tình cảnh của Mạnh gia và Điền gia nếu như hai nhà liên kết lại thì chắc chắn có thể thao túng được Ninh Hải, nếu như tách ra thì Mạnh gia cũng chưa chắc sẽ không chế được cục diện Ninh Hải, trừ phi là tồn tại một lợi ích lớn hơn nhiều nữa.
- Hừ, hai bên liên kết làm sao mà mạnh hơn một nhà độc lập được, mấy thằng ranh đó bị bán đi rồi mà còn giúp người ta đếm tiền nữa chứ!
Xem ra tình hình rất phức tạp rồi đây, không biết Vi Hoành Thạch và người của Tạ gia khen ngợi Mạnh gia tốt chỗ nào mà khiến cho bọn chúng gây ra chuyện như thế này.
Diệp Trạch Đào không hiểu lắm.
Sau đó Điền Lâm Hỷ nói ra một tin tức khiến cho Diệp Trạch Đào vô cùng kinh sợ.
Điền Lâm Hỉ nói:
- Lãnh đạo cũ hôm nọ ngã một cái, đến nay vẫn phải nằm trên giường đấy!
Diệp Trạch Đào vô cùng hoảng hốt, ít nhiều cũng hiểu ra được nguyên nhân những hành động của Mạnh gia rồi. Nếu như Hoa Uy vẫn sống khỏe mạnh thì không khéo Mạnh gia không dám có bất cứ manh động gì đâu, bây giờ thấy Hoa Uy bị như vậy, biết rằng ô dù của Điền Lâm Hỷ là Hoa Uy thì chỉ cần Hoa Uy đi rồi Điền Lâm Hỷ sẽ không còn sức ảnh hưởng lớn như vậy nữa đâu, với tình hình này, Mạnh gia tất nhiên sẽ có cách làm của bọn họ.
- Trạch Đào, chuyện của Ninh Hải tôi không có cách nào can thiệp hơn nữa, tất cả vẫn phải dựa vào chính cậu, đôi khi nên ra tay thì cứ ra tay, đừng mềm lòng!
- Thầy yên tâm, tôi vẫn giữ vững được!
Sau khi Diệp Trạch Đào làm rõ mọi chuyện, ngược lại lại không thấy băn khoăn gì nhiều nữa.
Điền Lâm Hỷ bèn vui mừng nói:
- Được, tôi rất thích thái độ này của cậu, bất luận là gặp phải hoàn cảnh gì, đều có lòng tin vào việc mở một con đường máu. Cậu yên tâm, tuy rằng chúng ta không thể nhúng tay vào nhiều, nhưng mà có một vài người vẫn băn khoăn sẽ không vượt cấp gây chuyện. Cậu chỉ cần bảo đảm cái đám của mình vô sự thì sẽ không sao! Đúng rồi, đằng Phương Thuận Chương đó, cậu hãy để anh ta đến Kinh thành chỗ tôi một chuyến nhé!
Ninh Hải quả nhiên là có sự thay đổi mới!
- Thưa thầy, có một việc tôi muốn làm trước, phó Giám đốc Thường trực Công an Thành phố sắp nghỉ hưu rồi, tôi muốn để Giám đốc sở ở huyện Uông Lăng Tùng lên thay thế, thầy xem có thể tác động vào việc này một chút không?
Nếu đã xảy ra chuyện bất thình lình như vậy, Diệp Trạch Đào đương nhiên phải nhanh chóng tiến hành một số sắp xếp chứ.
Điền Lâm Hỷ nói:
- Bây giờ việc này vẫn có thể tác động vào được, để tôi làm việc này cho!
Biết Diệp Trạch Đào muốn tiến hành một số sắp đặt, Điền Lâm Hỷ đương nhiên sẽ phải giúp rồi.
Nghe xong điện thoại, Diệp Trạch Đào tự nghĩ trong đầu, Vi Hoành Thạch quả nhiên lợi hại, đã ra tay là tàn khốc. Bên dưới thì cho một người đến để gây chuyện với mình, bên trên thì trực tiếp đánh sập liên minh hai nhà Mạnh Điền, chiêu này quá hung tàn, là một chiêu hại người lớn!
Sự việc bên trên thì Diệp Trạch Đào không có cách gì để tham dự vào, đối với sự việc ở bên dưới, hắn biết mình phải bắt đầu ra tay rồi, quyết không để Tra Tiểu Vĩ làm hại được.
- Anh Ninh, tôi lên thành phố rồi, anh có rảnh không, tôi muốn báo cáo công việc với anh một chút?
Diệp Trạch Đào nói với Ninh Quân trong điện thoại.
Cười ha hả, Ninh Quân nói:
- Báo cáo công việc gì vậy, nói đi, cậu ở chỗ nào, tôi sẽ đến đó.
Diệp Trạch Đào bèn cười một tiếng, cái tay Ninh Quân này, đến bây giờ rồi mà vẫn hoàn toàn chưa nhập cuộc.
Một lúc sau, Ninh Quân đã đến khách sạn nơi Diệp Trạch Đào đang trú chân.
Sau khi vào đến cửa, Ninh Quân bèn nhìn Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, cậu không tìm tôi thì tôi cũng đang muốn tìm cậu đây, tình hình cái tay Tra Tiểu Vĩ đó thế nào?
Anh ta cũng nghi hoặc chuyện này rồi.
Diệp Trạch Đạo vội mời Ninh Quân ngồi xuống.
Ném một điếu thuốc cho Diệp Trạch Đào, Ninh Quân nói:
- Tay này hơi kỳ lạ, đến thành phố Hắc Lan thì lại giơ lệnh bài của Bí thư Vi ra, lại vẫn tỏ vẻ là cùng hội với chúng ta, rốt cuộc là thế nào, tôi gọi điện cho Bí thư Hô Diên, ông ấy cũng chẳng kết luận được gì cả.
- Đúng rồi, hôm qua ông ta còn cố ý đến tìm tôi, nói mong muốn tôi ủng hộ việc anh ta điều chỉnh một chút nhân sự ở ban Tuyên giáo, ban Tuyên giáo là người của Âu Dương Trường Dương, anh ta muốn điều chỉnh một chút cũng không có gì là quá đáng, tôi cũng phải đồng ý rồi, có lẽ anh ta cũng đến hỏi cả mấy vị kia nữa rồi!
Ninh Quân nhanh chóng thuật lại những nội dung này.
Diệp Trạch Đào nghe Ninh Quân nói xong, thầm than thủ đoạn của tay Tra Tiểu Vĩ này thật là cao siêu, trong lúc mọi người còn đang lờ mờ, với chiêu bài cùng phe với mọi người thì trong trời gian rất nhanh có thể đổ xong nền móng vững chắc cho phe mình, có lẽ còn thu được một nguồn nhân lực rất lớn.
Hắn lên thành phố kịp thời, quả nhiên là việc đúng đắn rồi!
- Anh Ninh, tôi phải nói với anh một số chuyện, bay giờ mâu thuẫn giữa Lưu gia và Vi gia rất nghiêm trọng, Tra Tiểu Vĩ đến là có mục đích, tình hình cụ thể tôi không tiện nói ra, anh có thể hiểu được những điều này là tốt rồi.
Ninh Quân vỗ đùi nói:
- Mẹ kiếp! Làm lâu như vậy hóa ra là muốn công phá từ trong nội bộ ra à!
Diệp Trạch Đào liền cười cười.
- Anh Quân, hôm qua Tra Tiểu Vĩ say rượu lỡ miệng nói ra một chuyện, đó là thành phố Hồng Đô sẽ kết nghĩa với tỉnh Ninh Hải, đến lúc đó sẽ tiến hành việc trao đổi cán bộ. Với tình hình thế này, có một người như Tra Tiểu Vĩ tồn tại ở Hắc Lan đối với mọi người đều không phải là điều tốt.
Ninh Quân cũng là người sáng dạ, tuy rằng không đi vào tình hình cụ thể, nhưng cũng là một tay cự phách trong việc phân tích những việc như thế này. Trong chốc lát đã hiểu ngay dụng ý trong câu nói của Diệp Trạch Đào, Tra Tiểu Vĩ mà ở thành phố Hắc Lan càng lâu thì càng hiểu hơn về Hắc Lan, nếu cứ để cho anh ta tồn tại lâu như vậy, đến lúc Vi Hoành Thạch mà nói với lãnh đạo tầng trên Ninh Hải thì rất dễ điều những người đối đầu với Tra Tiểu Vĩ ở Hắc Lan đi sang Hồng Đô, đây là một điều tồi tệ.
- Trạch Đào, yên tâm đi, việc này chúng ta đã không biết thì thôi, nếu đã biết rồi thì cũng hiểu!
Diệp Trạch Đào khẽ mỉm cười nói:
- Anh Quân lợi hại thật!
Ninh Quân bèn cười ha ha:
- Thằng ranh này là một mầm tai họa, nếu cứ để nó làm tới, không chừng mấy người chúng ta đều bị điều qua đó mất!
Diệp Trạch Đào cười cười, có sự tồn tại của nhánh Ngô Diên Ngạo Bác thì Ninh Quân không thể bị điều đi, mà trái lại hai người Phương Thuận Chương và Trương Văn Tường mới bị nguy hiểm.
Lúc này Diệp Trạch Đào có cảm giác nguy hiểm rồi. Nếu như lực lượng trợ lực của hắn ở hai thành phố này mà đi thì việc phát triển của hắn sẽ cực kỳ khó khăn.
Trầm tư suy nghĩ một hồi, Ninh Quân nói:
- Có một số việc nếu chúng ta làm sẽ không được thuận tiện lắm đâu!
- Anh Ninh, tôi dự định cho Giám đốc sở Công an huyện Thảo Hải lên làm phó Giám đốc Thường trực Công an thành phố, anh thấy thế nào?
Mắt Ninh Quân chợt sáng lên:
- Ở thành phố thì không vấn đề gì mấy, quan trọng là trên tỉnh kìa.
Lúc này Diệp Trạch Đào nghĩ đến người nhà họ Trịnh có Dương Thăng Hải làm Chủ tịch tỉnh nên cười cười nói:
- Việc đấy để tôi lo.
Ninh Quân bật cười nói:
- Có được một người như thế này thì rất nhiều việc đều trở nên dễ dàng hơn rồi!
Lấy cớ còn có việc không cho Ninh Quân bố trí ăn chơi, Diệp Trạch Đào bèn đi đến nhà Phương Thuận Chương.
Đối với Ninh Quân và Phương Thuận Chương, Diệp Trạch Đào áp dụng hai thái độ khác nhau. Ninh Quân là kiểu như thế, bàn chuyện với anh ta còn có thể bỗ bã một chút, nhưng Phương Thuận Chương là kiểu người đạo mạo thì không thể như thế được, phải biểu hiện đủ vẻ cung kính.
Gọi điện thoại hẹn trước việc đến thăm nhà Phương Thuận Chương, Phương Thuận Chương cảm thấy rất vui.
Lúc Diệp Trạch Đào đến nhà Phương Thuận Chương, ông ta đã chờ từ lâu rồi.
- Trạch Đào, công việc vẫn thuận lợi chứ? Tra Tiểu Vĩ cũng đến Thảo Hải rồi mà, sao cậu không tiếp đón thế?
Thật là một câu hỏi có trình độ, Diệp Trạch Đào đã nhận ra điều này, Phương Thuận Chương có ý thăm dò đây.
Tra Tiểu Vĩ không phải đã từng nói anh ta và Diệp Trạch Đào có mối quan hệ thân thiết sao? Anh ta đến Thảo Hải rồi mà Diệp Trạch Đào lại chạy đến nhà mình chơi, cái uẩn khúc bên trong này mình phải nghiên cứu mới đựợc.
Trong lòng Diệp Trạch Đào rất hiểu một chuyện, thực ra Phương Thuận Chương thông qua quan hệ của ông ta để móc ngoặc với Điền Lâm Hỷ. Ông ta không được liệt vào vòng của những hạt giống, nên trong lòng ông ta chắc chắn sẽ có suy nghĩ này suy nghĩ nọ. Nếu như làm cho ông ta có cảm giác Điền Lâm Hỷ xem như người nhà thì phải nói ra một số chuyện mới được.
- Bí thư Phương, lần này thầy tôi gọi điện thoại chỉ để nhắn tôi hỏi thăm anh!
Câu nói này quả nhiên là khiến cho Phương Thuận Chương lặng đi, ánh mắt cũng sáng lên.
- Ông Điền vẫn khỏe chứ?
- Ông ấy vẫn khỏe!
Phương Thuận Chương bèn cười nói:
- Ông Điền luôn là tấm gương cho chúng ta!
Nói chuyện phiếm một hồi, Phương Thuận Chương nói:
- Nghe nói hôm qua ở chỗ các cậu Tra Tiểu Vĩ đã nói một số chuyện?
Diệp Trạch Đào liền cười thầm, chắc chắn là Trưởng ban Thư ký Huyện ủy Quản Ngọc Quý đã báo cáo lên ông ta rồi.
Diệp Trạch Đào liền gật đầu rồi nói:
- Hôm qua Trưởng ban Tra uống không ít rượu.
Phương Thuận Chương nghiêm khắc nói:
- Trưởng ban Tra là chỗ thân thiết với cậu, cậu có thể hỏi cậu ta tỉ mỉ mà, trao đổi cán bộ là một việc lớn đấy!
Diệp Trạch Đào nói:
- Bí thư Phương, Trưởng ban Tra và tôi chẳng có quan hệ gì cả. Gần đây quan hệ giữa Vi gia với Lưu gia cũng không được tốt lắm. Nếu như có chuyện trao đổi cán bộ thì việc Trưởng ban Tra tìm hiểu tình hình của thành phố Hắc Lan là rất thuận lợi cho trao đổi ở đây rồi.
Trong mắt Phương Thuận Chương lóe lên một tia nhìn dữ dội, trên mặt nở nụ cười, nhẹ gật gật đầu rồi nói:
- Cục diện đoàn kết bình yên của thành phố Hắc Lan không thể bị phá bỏ, phải nói với Bí thư Sở về một số chuyện nhiều hơn nữa mới được!
Diệp Trạch Đào nói:
- Thầy tôi cũng nói rồi, có Bí thư Phương chấn giữ thành phố Hắc Lan thì cục diện ổn định của Hắc Lan sẽ không bị ảnh hưởng gì, thầy tôi nói nếu anh có cơ hội đến thủ đô nhất định phải đến chơi nhà ông ấy.
Mặt Phương Thuận Chương rạng rỡ hẳn lên:
- Sắp tới tôi phải lên Thủ đô một chuyến.
Diệp Trạch Đào nói:
- Tôi sẽ liên hệ với Sư phụ.
- Trạch Đào, yên tâm làm việc nhé!
/1075
|