- Ngu xuẩn!
Tôn Tường Quân xem nội dung của tờ báo rồi liếc nhìn cậu con trai đang ngồi đối diện, trầm giọng nói một câu.
Sắc mặt thay đổi một hồi, Tôn Lâm mới cười khổ sở nói:
- Bố, chuyện này đúng lúc rồi!
Tôn Tường Quân hừ một tiếng, chỉ vào nội dung trong tờ báo nói:
- Con đó, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp, động não suy nghĩ một chút đi!
Lúc nghĩ đến mình đã triển khai hoạt động một thời gian dài nhưng chẳng có kết quả gì cả, Tôn Lâm cũng cảm thấy hơi nhụt chí.
- Bố, chắc chắn là Diệp Trạch Đào đã biết chuyện của chúng ta, bị hắn đuổi trước rồi. Nếu hắn đã đuổi đến phía trước của chúng ta rồi thì lại vừa đúng lúc. Chuyện này sẽ có ảnh hưởng cực kỳ lớn tới Thảo Hải.
Sắc mặt của Tôn Lâm bỗng thay đổi rất khó coi. Ông ta cũng hiểu, hẳn là Diệp Trạch Đào cũng đã biết được một vài tình hình của chuyện này rồi. Chính vì biết được tình hình nên nhân cơ hội ra tay, biến nguy hiểm thành một thành tích chính trị chống tham nhũng của hắn. Chắc chắn là Diệp Trạch Đào chỉ cần triển khai hoạt động tốt thì lần này lại là một điểm sáng!
Tên này lợi hại đó!
Nghĩ lại sự nguy hiểm của con trai ở Thảo Hải, Tôn Tường Quân có chút hối hận. Con trai mình vốn không phải là đối thủ của Diệp Trạch Đào. Lúc đầu không nên đồng ý để con trai ra tay, bây giờ thì muộn rồi. Không biết Diệp Trạch Đào còn có hậu thuẫn!
- Con ở lại thủ đô đi. Thời gian này không được đến Thảo Hải nữa!
Tôn Tường Quân sợ lại xảy ra chuyện trước khi thay đổi nhiệm kỳ nên không muốn con trai đến Thảo Hải nữa.
- Bố, chuyện đường sá của Thảo Hải đó cũng sắp xong rồi. Lần này con tổn thất nhiều quá!
Tôn Tường Quân hừ một tiếng nói:
- Con làm việc cũng cần phải gọn gàng một chút. Đừng có lúc nào cũng để bố phải giải quyết, dọn dẹp cho con!
Tôn Tường Quân chắp tay sau lưng đi vào thư phòng. Ông ta cảm thấy hơi buồn. Vốn là ngầm ám chỉ cho con trai mình có thể nhân lúc Diệp Trạch Đào có trong danh sách ra tay một chút. Chỉ cần Thảo Hải xảy ra chuyện thì mình lại nhân cơ hội triển khai hoạt động một chút. Lúc đó thì Diệp Trạch Đào chắc chắn tiêu đời. Nghe chuyện con trai trù tính, Tôn Tường Quân cũng cho rằng có khả năng, không bị cản trở. Chỉ cần con trai gây ra một vài chuyện ở Thảo Hải, cộng thêm sự tuyên truyền của truyền thông thì Thảo Hải sẽ bị bôi xấu. Đến lúc đó, mình lại ra tay từ bên trong, sự phát triển của Diệp Trạch Đào chắc chắn sẽ gặp trở ngại. Nhưng không ngờ, tên nhãi Diệp Trạch Đào này lại rất lợi hại. Mượn chuyện này để ra một chiêu như vậy, khiến mình giờ cũng hết cách luôn.
Tôn Lâm thấy bố đã vào thư phòng, sắc mặt cũng thay đổi, đứng dậy dậm chân một cái rồi mới đi ra.
Lúc người nhà họ Tôn đang bàn bạc sự việc, Điền Lâm Hỷ cũng đang gọi điện cho Diệp Trạch Đào.
Điền Lâm Hỷ tỏ ra vô cùng phấn chấn nói:
- Không tồi, đây là một sự tiến bộ của cậu. Không dùng thêm sức mạnh mà lại mượn luôn sức mạnh của nhà họ Tôn!
- Thưa thầy, chuyện này cũng là bị ép buộc thôi. Hết cách rồi!
Điền Lâm Hỷ cười ha hả nói:
- Lần này các cậu nắm bắt thời gian rất tốt. Khi huyện Thảo Hải vừa mới gióng trống khua chiêng tuyên truyền việc tiến hành chống tham nhũng trong vòng nửa năm, cần phải thanh tra những vấn đề tồn tại về mặt kinh tế của các cán bộ trong toàn huyện thì đã xuất hiện một vài chứng cứ và tài liệu của một vài người rồi. Cứ như thế này, nhân dân sẽ nhìn thấy được sự quyết tâm chống tham nhũng của huyện Thảo Hải. Hiện giờ dư luận đang thiên về mặt tích cực của tổ chức ở Thảo Hải!
- Tôi cũng quan tâm đến chuyện này. Vẫn còn không ít người cho rằng Thảo Hải tồn tại rất nhiều vấn đề. Phê bình cũng không ít!
Diệp Trạch Đào nói có vẻ vô cùng hiểu biết.
Điền Lâm Hỷ cười ha hả nói:
- Dù là nói tốt hay nói xấu, trong lòng mọi người đều rất công tâm. Bây giờ trung ương hết sức coi trọng công tác chống tham nhũng. Trong quá trình đẩy mạnh, các tỉnh không có quá nhiều điểm sáng. Các cậu có thể vạch trần hết mọi thứ, dũng cảm đối diện với vấn đề. Theo như tôi được biết thì Tổng bí thư Hạo Vũ cũng rất tán thưởng!
Mắt Diệp Trạch Đào chợt sáng lên nói:
- Chỉ cần cấp trên hiểu được sự quyết tâm của chúng tôi là được rồi!
- Trạch Đào, đã làm thì phải làm cho lớn, phải làm cho có được thành tích, để công tác của các cậu hình thành nên một tổng kết. Tôi thấy trung ương cũng ủng hộ biện pháp vạch trần mọi thứ này của các cậu.
Gọi điện cho Điền Lâm Hỷ, tâm trạng của Diệp Trạch Đào cũng vợi đi. Tuy mình thừa cơ hành động nhưng lại cũng lo lắng nếu mình làm to chuyện thì trung ương hoặc tỉnh sẽ đánh giá. Bây giờ thì tốt rồi, Tổng bí thư Hạo Vũ cũng ủng hộ thì không còn trách nhiệm của mình nữa. Đúng như những gì Điền Lâm Hỷ đã nói, nên nhân cơ hội này để gây sự chú ý của toàn xã hội.
Diệp Trạch Đào càng hiểu, trung ương quan tâm đến Thảo Hải còn là kết quả hoạt động âm thầm của Điền Lâm Hỷ và mọi người. Nếu không thì một huyện tép riu như thế này sao lại có thể lọt vào tầm nhìn của cấp cao được chứ. Trong chuyện này, ngoài Điền Lâm Hỷ ra thì những người như Hô Diên Ngạo Bác, Trịnh Thành Trung hẳn cũng đã ra tay.
- Lão Tào, có chút chuyện muốn trao đổi ý kiến với ông.
Diệp Trạch Đào gọi điện cho Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy Tào Diên Bình.
Tào Diên Bình được coi là người một phe với Sở Tuyên. Sau khi đến Thảo Hải lại không thêm phiền phức gì, cũng ủng hộ công việc của Diệp Trạch Đào. Lúc Diệp Trạch Đào gọi điện cho ông ta thì tỏ ra vô cùng khách khí.
Tào Diên Bình cũng là người biết cách ăn ở. Nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào, ông ta biết Diệp Trạch Đào nói là muốn trao đổi ý kiến với mình là khách khí nên lập tức nói:
- Chủ tịch huyện Diệp, tôi sẽ qua.
Rất nhanh, Tào Diên Bình liền đến văn phòng của Diệp Trạch Đào.
Sau khi hai người ngồi xuống, Diệp Trạch Đào nói:
- Lần này, cả huyện tiến hành công khai chính vụ. Đây là một chuyên hệ trọng, tôi muốn tìm hiểu một chút, ông có suy nghĩ như thế nào?
- Chủ tịch huyện Diệp, hiện nay mọi người đều lo lắng về chuyện công khai chính vụ. Sau khi mở rộng thì sẽ xảy ra vấn đề không?
Diệp Trạch Đào nói:
- Đương nhiên là tồn tại vấn đề rồi. Làm chuyện như thế này sẽ có không ít người chửi bới. Vì làm như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của một vài người nào đó. Ông nhìn tình hình hiện nay thử xem. Một số cán bộ lợi dụng chức vụ tậu đến mấy cái nhà. Bọn họ đâu ra mà nhiều tiền như vậy chứ. Đây chính là tham nhũng! Tối đến là xe công đỗ đầy các tiểu khu, xe công biến thành xe riêng. Thứ ngồi ở dưới mông cũng là của tham nhũng. Cứ kéo dài như thế này thì chính quyền của chúng ta còn là chính quyền vì dân mà phục vụ nữa không? Ban Tuyên giáo của các ông hẳn là giúp ích được trong việc giám sát chuyện này. Phát hiện vấn đề thì tuyệt đối không được giấu diếm. Những gì cần phơi bày, vạch trần thì phải phơi bày, vạch trần!
Diệp Trạch Đào nói rất sắc bén, khiến cho Tào Diên Bình cũng không dám nói lời nào.
- Lão Tào à, đã muốn công khai, tôi nghĩ Ban Tuyên giáo các ông phải tiến hành theo dõi nhằm vào vấn đề trọng điểm mà mọi người quan tâm. Dạo này có rất nhiều phóng viên truyền thông đến Thảo Hải. Nhất định phải cho bọn họ thấy được bộ mặt thật của Thảo Hải.
Tào Diên Bình vội nói:
- Cái này thì Chủ tịch huyện Diệp yên tâm. Chúng tôi luôn làm công việc này.
Trao đổi một vài ý kiến với Tào Diên Bình nên đã hiểu thêm được một vài tình hình truyền thông của Thảo Hải. Sau khi tiễn Tào Diên Bình, Diệp Trạch Đào ngồi ở đó trầm tư suy nghĩ.
Phần lớn số phóng viên truyền thông đến Thảo Hải hẳn là người Tôn Lâm phái đến. Trong một thời gian ngắn khiến cho Tôn Lâm không kịp trở tay. Chuyện này chắc là tạm thời đám phóng viên chưa phản ứng kịp. Tôn Lâm lại không có ở Thảo Hải, nên nhân cơ hội này bắt tay vào công ty của Tôn Lâm!
Thấy Bàng Phí Vũ đang châm thêm nước nóng cho mình, Diệp Trạch Đào hỏi:
- Bây giờ đường sá ở trong thành phố đã bước vào giai đoạn nào rồi?
- Chủ tịch huyện Diệp, tiến độ của đám Tôn Lâm vẫn là vô cùng nhanh, giờ đã bước vào giai đoạn cuối của công trình rồi. Hôm qua, tôi còn đến tận nơi để xem xét. Bây giờ hệ thống giao thông của toàn bộ huyện Thảo Hải đều đã thay đổi rất nhiều!
- Ừ, mỗi dự án của chúng ta đều phải rõ ràng, minh bạch, chuyển giao vốn cũng phải đúng chỗ, đúng thời gian quy định!
- Tôi đã hỏi rồi. Công ty của Tôn Lâm bọn họ đều đã thanh toán hết các khoản tiền giai đoạn trước rồi, các khoản sau này chắc cũng không nhiều lắm. Tình hình xoay chuyển vốn cũng rất tốt.
Thấy Bàng Phí Vũ rời đi, Diệp Trạch Đào ngẫm nghĩ lại một hồi.
Có thể là Tôn Lâm đã nhận được chỉ thị của bố anh ta. Tác động tương đối lớn vào việc xây dựng đường sá ở Thảo Hải nên hiệu quả cũng tương đối cao. Toàn bộ dự án thì chắc là không có vấn đề gì. Quan trọng nhất vẫn là mỗi khoản vốn đều đã chuyển đến đúng chỗ, đúng thời hạn. Nếu như vậy thì ảnh hưởng của Tôn Lâm nhỏ rồi. Có thể nhằm vào Tôn Lâm mà triển khai một vài hành động.
Diệp Trạch Đào gọi điện cho Uông Lăng Tùng nói:
- Lão Uông, bây giờ phải chú ý đến tình hình trị an của toàn huyện. Giới truyền thông có quá nhiều, nếu không chú ý một cái là giới truyền thông lại muốn nắm giữ không chịu buông. Đối với những Giám đốc đến Thảo Hải đầu tư, các anh càng phải để mắt tới một chút mới được.
Uông Lăng Tùng nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào. Lúc nghe thấy Diệp Trạch Đào nói như vậy thì nói:
- Xin Chủ tịch huyện Diệp yên tâm. Chúng tôi nhất định sẽ làm tốt công tác.
- Lão Uông à, lực lượng của giới truyền thông tương đối mạnh. Có rất nhiều chuyện bọn họ đều có thể bới móc ra. Các anh làm việc phải cố gắng không được để xảy ra sự cố đó!
Cúp máy rồi, Uông Lăng Tùng ngồi đó, tay không ngừng xoa huyệt thái dương. Ông ta cảm thấy cuộc điện thoại này của Diệp Trạch Đào tuyệt đối không phải là một cuộc điện thoại bình thường. Diệp Trạch Đào không sao chứ?
Rốt cuộc dụng ý của Diệp Trạch Đào là gì vậy chứ?
Đối với chuyện của Thảo Hải, Uông Lăng Tùng biết nhiều hơn ai hết. Gã nhìn thấy những thay đổi của huyện trong thời gian gần đây. Từ sau khi ông ta đến nói với Diệp Trạch Đào bọn Tôn Lâm đã ra tay thì huyện liền nhanh chóng triệu tập cuộc họp thường vụ, thông qua phương án Biện pháp thực thi công khai chính vụ của huyện Thảo Hải. Đây tuyệt đối không phải là làm một cách tùy ý. Ngay sau đó lại thấy tuyên truyền rầm rộ. Cùng lúc đó thì một số lượng lớn những tham nhũng tồn tại của Thảo Hại đều xuất hiện.
Nhìn thấy những điều này, Uông Lăng Tùng đều cảm thấy giật mình kinh ngạc. Nếu không phải là huyện ra tay sớm thì không chừng khi những thứ bất lợi cho Thảo Hải xuất hiện thì Thảo Hải đã ở vào thế bị động rồi.
Tất cả những điều này hẳn đều là do bọn Tôn Lâm giở trò?
Nghĩ đến Tôn Lâm, mắt Uông Lăng Tùng chợt sáng lên rồi bật cười. Gã coi như là đã hiểu dụng ý của cuộc điện thoại này của Diệp Trạch Đào.
Lợi hại!
Uông Lăng Tùng than một tiếng. Đây là Chủ tịch huyện Diệp muốn khai hỏa với nhà họ Tôn.
Mình là người xung phong mà Chủ tịch huyện Diệp đã chọn ra. Lần này phải công kích mới được.
Diệp Trạch Đào đã nói rồi, có nhiều chuyện giới truyền thông đã nắm được thì sẽ không chịu buông ra. Đây chính là ám chỉ. Chỉ cần mình châm mồi lửa thì tự nhiên sẽ có đám truyền thông ra tay. Mục tiêu châm lửa đương nhiên là Tôn Lâm rồi.
Liếc nhìn chiếc két sắt trong văn phòng, Uông Lăng Tùng cười cười, thầm nghĩ, may mà mình đã sớm chuẩn bị. Lần này muốn tên Tôn Lâm đó mất mặt.
Đứng dậy, lấy một đĩa CD từ trong két sắt ra. Trong đĩa toàn là nội dung về những hành vi hủ bại của Tôn Lâm. Còn có một đĩa, nội dung bên trong là Tôn Lâm cùng đám người quản lý doanh nghiệp của anh ta bàn chuyện tại một khách sạn. Bên trong còn có một vài chuyện đen tối của công ty Tôn Lâm.
Có được những thứ này, chắc chắn Tôn Lâm và công ty kia của anh ta sẽ không chịu nổi mà bỏ đi thôi!
Đương nhiên Uông Lăng Tùng sẽ không nhúng tay vào. Vì ngày này mà gã đã chuẩn bị từ lâu rồi.
- Làm việc của anh đi!
Lôi điện thoại ra thay sim, Uông Lăng Tùng liền gọi một cuộc điện thoại. Chỉ nói một câu như vậy rồi tắt máy.
Tôn Tường Quân xem nội dung của tờ báo rồi liếc nhìn cậu con trai đang ngồi đối diện, trầm giọng nói một câu.
Sắc mặt thay đổi một hồi, Tôn Lâm mới cười khổ sở nói:
- Bố, chuyện này đúng lúc rồi!
Tôn Tường Quân hừ một tiếng, chỉ vào nội dung trong tờ báo nói:
- Con đó, trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp, động não suy nghĩ một chút đi!
Lúc nghĩ đến mình đã triển khai hoạt động một thời gian dài nhưng chẳng có kết quả gì cả, Tôn Lâm cũng cảm thấy hơi nhụt chí.
- Bố, chắc chắn là Diệp Trạch Đào đã biết chuyện của chúng ta, bị hắn đuổi trước rồi. Nếu hắn đã đuổi đến phía trước của chúng ta rồi thì lại vừa đúng lúc. Chuyện này sẽ có ảnh hưởng cực kỳ lớn tới Thảo Hải.
Sắc mặt của Tôn Lâm bỗng thay đổi rất khó coi. Ông ta cũng hiểu, hẳn là Diệp Trạch Đào cũng đã biết được một vài tình hình của chuyện này rồi. Chính vì biết được tình hình nên nhân cơ hội ra tay, biến nguy hiểm thành một thành tích chính trị chống tham nhũng của hắn. Chắc chắn là Diệp Trạch Đào chỉ cần triển khai hoạt động tốt thì lần này lại là một điểm sáng!
Tên này lợi hại đó!
Nghĩ lại sự nguy hiểm của con trai ở Thảo Hải, Tôn Tường Quân có chút hối hận. Con trai mình vốn không phải là đối thủ của Diệp Trạch Đào. Lúc đầu không nên đồng ý để con trai ra tay, bây giờ thì muộn rồi. Không biết Diệp Trạch Đào còn có hậu thuẫn!
- Con ở lại thủ đô đi. Thời gian này không được đến Thảo Hải nữa!
Tôn Tường Quân sợ lại xảy ra chuyện trước khi thay đổi nhiệm kỳ nên không muốn con trai đến Thảo Hải nữa.
- Bố, chuyện đường sá của Thảo Hải đó cũng sắp xong rồi. Lần này con tổn thất nhiều quá!
Tôn Tường Quân hừ một tiếng nói:
- Con làm việc cũng cần phải gọn gàng một chút. Đừng có lúc nào cũng để bố phải giải quyết, dọn dẹp cho con!
Tôn Tường Quân chắp tay sau lưng đi vào thư phòng. Ông ta cảm thấy hơi buồn. Vốn là ngầm ám chỉ cho con trai mình có thể nhân lúc Diệp Trạch Đào có trong danh sách ra tay một chút. Chỉ cần Thảo Hải xảy ra chuyện thì mình lại nhân cơ hội triển khai hoạt động một chút. Lúc đó thì Diệp Trạch Đào chắc chắn tiêu đời. Nghe chuyện con trai trù tính, Tôn Tường Quân cũng cho rằng có khả năng, không bị cản trở. Chỉ cần con trai gây ra một vài chuyện ở Thảo Hải, cộng thêm sự tuyên truyền của truyền thông thì Thảo Hải sẽ bị bôi xấu. Đến lúc đó, mình lại ra tay từ bên trong, sự phát triển của Diệp Trạch Đào chắc chắn sẽ gặp trở ngại. Nhưng không ngờ, tên nhãi Diệp Trạch Đào này lại rất lợi hại. Mượn chuyện này để ra một chiêu như vậy, khiến mình giờ cũng hết cách luôn.
Tôn Lâm thấy bố đã vào thư phòng, sắc mặt cũng thay đổi, đứng dậy dậm chân một cái rồi mới đi ra.
Lúc người nhà họ Tôn đang bàn bạc sự việc, Điền Lâm Hỷ cũng đang gọi điện cho Diệp Trạch Đào.
Điền Lâm Hỷ tỏ ra vô cùng phấn chấn nói:
- Không tồi, đây là một sự tiến bộ của cậu. Không dùng thêm sức mạnh mà lại mượn luôn sức mạnh của nhà họ Tôn!
- Thưa thầy, chuyện này cũng là bị ép buộc thôi. Hết cách rồi!
Điền Lâm Hỷ cười ha hả nói:
- Lần này các cậu nắm bắt thời gian rất tốt. Khi huyện Thảo Hải vừa mới gióng trống khua chiêng tuyên truyền việc tiến hành chống tham nhũng trong vòng nửa năm, cần phải thanh tra những vấn đề tồn tại về mặt kinh tế của các cán bộ trong toàn huyện thì đã xuất hiện một vài chứng cứ và tài liệu của một vài người rồi. Cứ như thế này, nhân dân sẽ nhìn thấy được sự quyết tâm chống tham nhũng của huyện Thảo Hải. Hiện giờ dư luận đang thiên về mặt tích cực của tổ chức ở Thảo Hải!
- Tôi cũng quan tâm đến chuyện này. Vẫn còn không ít người cho rằng Thảo Hải tồn tại rất nhiều vấn đề. Phê bình cũng không ít!
Diệp Trạch Đào nói có vẻ vô cùng hiểu biết.
Điền Lâm Hỷ cười ha hả nói:
- Dù là nói tốt hay nói xấu, trong lòng mọi người đều rất công tâm. Bây giờ trung ương hết sức coi trọng công tác chống tham nhũng. Trong quá trình đẩy mạnh, các tỉnh không có quá nhiều điểm sáng. Các cậu có thể vạch trần hết mọi thứ, dũng cảm đối diện với vấn đề. Theo như tôi được biết thì Tổng bí thư Hạo Vũ cũng rất tán thưởng!
Mắt Diệp Trạch Đào chợt sáng lên nói:
- Chỉ cần cấp trên hiểu được sự quyết tâm của chúng tôi là được rồi!
- Trạch Đào, đã làm thì phải làm cho lớn, phải làm cho có được thành tích, để công tác của các cậu hình thành nên một tổng kết. Tôi thấy trung ương cũng ủng hộ biện pháp vạch trần mọi thứ này của các cậu.
Gọi điện cho Điền Lâm Hỷ, tâm trạng của Diệp Trạch Đào cũng vợi đi. Tuy mình thừa cơ hành động nhưng lại cũng lo lắng nếu mình làm to chuyện thì trung ương hoặc tỉnh sẽ đánh giá. Bây giờ thì tốt rồi, Tổng bí thư Hạo Vũ cũng ủng hộ thì không còn trách nhiệm của mình nữa. Đúng như những gì Điền Lâm Hỷ đã nói, nên nhân cơ hội này để gây sự chú ý của toàn xã hội.
Diệp Trạch Đào càng hiểu, trung ương quan tâm đến Thảo Hải còn là kết quả hoạt động âm thầm của Điền Lâm Hỷ và mọi người. Nếu không thì một huyện tép riu như thế này sao lại có thể lọt vào tầm nhìn của cấp cao được chứ. Trong chuyện này, ngoài Điền Lâm Hỷ ra thì những người như Hô Diên Ngạo Bác, Trịnh Thành Trung hẳn cũng đã ra tay.
- Lão Tào, có chút chuyện muốn trao đổi ý kiến với ông.
Diệp Trạch Đào gọi điện cho Trưởng ban Tuyên giáo Huyện ủy Tào Diên Bình.
Tào Diên Bình được coi là người một phe với Sở Tuyên. Sau khi đến Thảo Hải lại không thêm phiền phức gì, cũng ủng hộ công việc của Diệp Trạch Đào. Lúc Diệp Trạch Đào gọi điện cho ông ta thì tỏ ra vô cùng khách khí.
Tào Diên Bình cũng là người biết cách ăn ở. Nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào, ông ta biết Diệp Trạch Đào nói là muốn trao đổi ý kiến với mình là khách khí nên lập tức nói:
- Chủ tịch huyện Diệp, tôi sẽ qua.
Rất nhanh, Tào Diên Bình liền đến văn phòng của Diệp Trạch Đào.
Sau khi hai người ngồi xuống, Diệp Trạch Đào nói:
- Lần này, cả huyện tiến hành công khai chính vụ. Đây là một chuyên hệ trọng, tôi muốn tìm hiểu một chút, ông có suy nghĩ như thế nào?
- Chủ tịch huyện Diệp, hiện nay mọi người đều lo lắng về chuyện công khai chính vụ. Sau khi mở rộng thì sẽ xảy ra vấn đề không?
Diệp Trạch Đào nói:
- Đương nhiên là tồn tại vấn đề rồi. Làm chuyện như thế này sẽ có không ít người chửi bới. Vì làm như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của một vài người nào đó. Ông nhìn tình hình hiện nay thử xem. Một số cán bộ lợi dụng chức vụ tậu đến mấy cái nhà. Bọn họ đâu ra mà nhiều tiền như vậy chứ. Đây chính là tham nhũng! Tối đến là xe công đỗ đầy các tiểu khu, xe công biến thành xe riêng. Thứ ngồi ở dưới mông cũng là của tham nhũng. Cứ kéo dài như thế này thì chính quyền của chúng ta còn là chính quyền vì dân mà phục vụ nữa không? Ban Tuyên giáo của các ông hẳn là giúp ích được trong việc giám sát chuyện này. Phát hiện vấn đề thì tuyệt đối không được giấu diếm. Những gì cần phơi bày, vạch trần thì phải phơi bày, vạch trần!
Diệp Trạch Đào nói rất sắc bén, khiến cho Tào Diên Bình cũng không dám nói lời nào.
- Lão Tào à, đã muốn công khai, tôi nghĩ Ban Tuyên giáo các ông phải tiến hành theo dõi nhằm vào vấn đề trọng điểm mà mọi người quan tâm. Dạo này có rất nhiều phóng viên truyền thông đến Thảo Hải. Nhất định phải cho bọn họ thấy được bộ mặt thật của Thảo Hải.
Tào Diên Bình vội nói:
- Cái này thì Chủ tịch huyện Diệp yên tâm. Chúng tôi luôn làm công việc này.
Trao đổi một vài ý kiến với Tào Diên Bình nên đã hiểu thêm được một vài tình hình truyền thông của Thảo Hải. Sau khi tiễn Tào Diên Bình, Diệp Trạch Đào ngồi ở đó trầm tư suy nghĩ.
Phần lớn số phóng viên truyền thông đến Thảo Hải hẳn là người Tôn Lâm phái đến. Trong một thời gian ngắn khiến cho Tôn Lâm không kịp trở tay. Chuyện này chắc là tạm thời đám phóng viên chưa phản ứng kịp. Tôn Lâm lại không có ở Thảo Hải, nên nhân cơ hội này bắt tay vào công ty của Tôn Lâm!
Thấy Bàng Phí Vũ đang châm thêm nước nóng cho mình, Diệp Trạch Đào hỏi:
- Bây giờ đường sá ở trong thành phố đã bước vào giai đoạn nào rồi?
- Chủ tịch huyện Diệp, tiến độ của đám Tôn Lâm vẫn là vô cùng nhanh, giờ đã bước vào giai đoạn cuối của công trình rồi. Hôm qua, tôi còn đến tận nơi để xem xét. Bây giờ hệ thống giao thông của toàn bộ huyện Thảo Hải đều đã thay đổi rất nhiều!
- Ừ, mỗi dự án của chúng ta đều phải rõ ràng, minh bạch, chuyển giao vốn cũng phải đúng chỗ, đúng thời gian quy định!
- Tôi đã hỏi rồi. Công ty của Tôn Lâm bọn họ đều đã thanh toán hết các khoản tiền giai đoạn trước rồi, các khoản sau này chắc cũng không nhiều lắm. Tình hình xoay chuyển vốn cũng rất tốt.
Thấy Bàng Phí Vũ rời đi, Diệp Trạch Đào ngẫm nghĩ lại một hồi.
Có thể là Tôn Lâm đã nhận được chỉ thị của bố anh ta. Tác động tương đối lớn vào việc xây dựng đường sá ở Thảo Hải nên hiệu quả cũng tương đối cao. Toàn bộ dự án thì chắc là không có vấn đề gì. Quan trọng nhất vẫn là mỗi khoản vốn đều đã chuyển đến đúng chỗ, đúng thời hạn. Nếu như vậy thì ảnh hưởng của Tôn Lâm nhỏ rồi. Có thể nhằm vào Tôn Lâm mà triển khai một vài hành động.
Diệp Trạch Đào gọi điện cho Uông Lăng Tùng nói:
- Lão Uông, bây giờ phải chú ý đến tình hình trị an của toàn huyện. Giới truyền thông có quá nhiều, nếu không chú ý một cái là giới truyền thông lại muốn nắm giữ không chịu buông. Đối với những Giám đốc đến Thảo Hải đầu tư, các anh càng phải để mắt tới một chút mới được.
Uông Lăng Tùng nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào. Lúc nghe thấy Diệp Trạch Đào nói như vậy thì nói:
- Xin Chủ tịch huyện Diệp yên tâm. Chúng tôi nhất định sẽ làm tốt công tác.
- Lão Uông à, lực lượng của giới truyền thông tương đối mạnh. Có rất nhiều chuyện bọn họ đều có thể bới móc ra. Các anh làm việc phải cố gắng không được để xảy ra sự cố đó!
Cúp máy rồi, Uông Lăng Tùng ngồi đó, tay không ngừng xoa huyệt thái dương. Ông ta cảm thấy cuộc điện thoại này của Diệp Trạch Đào tuyệt đối không phải là một cuộc điện thoại bình thường. Diệp Trạch Đào không sao chứ?
Rốt cuộc dụng ý của Diệp Trạch Đào là gì vậy chứ?
Đối với chuyện của Thảo Hải, Uông Lăng Tùng biết nhiều hơn ai hết. Gã nhìn thấy những thay đổi của huyện trong thời gian gần đây. Từ sau khi ông ta đến nói với Diệp Trạch Đào bọn Tôn Lâm đã ra tay thì huyện liền nhanh chóng triệu tập cuộc họp thường vụ, thông qua phương án Biện pháp thực thi công khai chính vụ của huyện Thảo Hải. Đây tuyệt đối không phải là làm một cách tùy ý. Ngay sau đó lại thấy tuyên truyền rầm rộ. Cùng lúc đó thì một số lượng lớn những tham nhũng tồn tại của Thảo Hại đều xuất hiện.
Nhìn thấy những điều này, Uông Lăng Tùng đều cảm thấy giật mình kinh ngạc. Nếu không phải là huyện ra tay sớm thì không chừng khi những thứ bất lợi cho Thảo Hải xuất hiện thì Thảo Hải đã ở vào thế bị động rồi.
Tất cả những điều này hẳn đều là do bọn Tôn Lâm giở trò?
Nghĩ đến Tôn Lâm, mắt Uông Lăng Tùng chợt sáng lên rồi bật cười. Gã coi như là đã hiểu dụng ý của cuộc điện thoại này của Diệp Trạch Đào.
Lợi hại!
Uông Lăng Tùng than một tiếng. Đây là Chủ tịch huyện Diệp muốn khai hỏa với nhà họ Tôn.
Mình là người xung phong mà Chủ tịch huyện Diệp đã chọn ra. Lần này phải công kích mới được.
Diệp Trạch Đào đã nói rồi, có nhiều chuyện giới truyền thông đã nắm được thì sẽ không chịu buông ra. Đây chính là ám chỉ. Chỉ cần mình châm mồi lửa thì tự nhiên sẽ có đám truyền thông ra tay. Mục tiêu châm lửa đương nhiên là Tôn Lâm rồi.
Liếc nhìn chiếc két sắt trong văn phòng, Uông Lăng Tùng cười cười, thầm nghĩ, may mà mình đã sớm chuẩn bị. Lần này muốn tên Tôn Lâm đó mất mặt.
Đứng dậy, lấy một đĩa CD từ trong két sắt ra. Trong đĩa toàn là nội dung về những hành vi hủ bại của Tôn Lâm. Còn có một đĩa, nội dung bên trong là Tôn Lâm cùng đám người quản lý doanh nghiệp của anh ta bàn chuyện tại một khách sạn. Bên trong còn có một vài chuyện đen tối của công ty Tôn Lâm.
Có được những thứ này, chắc chắn Tôn Lâm và công ty kia của anh ta sẽ không chịu nổi mà bỏ đi thôi!
Đương nhiên Uông Lăng Tùng sẽ không nhúng tay vào. Vì ngày này mà gã đã chuẩn bị từ lâu rồi.
- Làm việc của anh đi!
Lôi điện thoại ra thay sim, Uông Lăng Tùng liền gọi một cuộc điện thoại. Chỉ nói một câu như vậy rồi tắt máy.
/1075
|