Phan Văn Lâm rất xem trọng việc mà Diệp Trạch Đào giao phó, y hiểu cuộc điện thoại đó của Diệp Trạch Đào chứng minh rằng Diệp Trạch Đào rất coi trọng cái người tên Quách Khúc Điển này, Diệp Trạch Đào luôn dõi theo xem công việc mà hắn giao phó có được giải quyết tốt hay không vì vậy nhất định phải làm cho thật tốt mới được.
Phan Văn Lâm nhìn đã 4 giờ chiều, hắn gọi điện thoại cho Điền Bá Hồng Cục trưởng hành chính thành phố.
Hai người này luôn giúp đỡ nhau và từng là bạn học cùng trường.
Lúc Điền Bá Hồng nhận được điện thoại của Phan Văn Lâm là lúc cuộc họp đang diễn ra, buổi họp hôm nay là để bầu ra lãnh đạo phó phòng, mọi người đang họp.
Phan Văn Lâm cầm điện thoại trên tay, bước ra ngoài và cười nói:
- Anh Phan, hôm nay ngọn gió thổi nào khiến anh nhớ mà gọi điện cho tôi thế, có phải là có chuyện gì căn dặn?
Hai người từng là bạn cùng trường nên nói chuyện hơi suồng sã.
Phan Văn Lâm đi luôn vào chủ đề chính:
- Anh Điền à, cục các anh có người nào tên Quách Khúc Điển không?
Điền Bá Hồng sửng sốt:
- Đúng là có người tên Quách Khúc Điển, khi bàn về chức phó phòng, cũng có người nhắc đến cái tên này, nhưng mối quan hệ của anh ta và giám đốc sở không tốt, lúc nãy trong lúc họp, một phó phòng phê bình thái độ làm việc của anh ta không tốt , không thật thà, có thể anh ta là người đầu tiên bị loại.
Nói đến đây, Điền Bá Hồng hỏi tiếp:
- Sao anh lại hỏi về anh ta?
- Anh Điền này, làm thế nào thì làm anh cũng phải nâng đỡ Quách Khúc Điển.
Phan Văn Lâm cuống lên, liền nghiêm nghị nói.
Điền Bá Hồng dù ít dù nhiều cũng cảm thấy hơi khó hiểu, đối với cái chức phó khoa nhỏ bé này anh ta đâu có quan tâm lắm, nhưng bạn học cũ lại gọi điện thoại đến như này, đây ắt hẳn không phải chuyện thường.
Anh bạn à, anh nói rõ ràng xem nào, tôi biết anh và tên tiểu tử đó chả có quan hệ gì hết, hôm nay gọi điện cho tôi có phải là ai tìm đến anh không?
Phan Văn Lâm biết là mình cầu cạnh Điền Bá Hồng thì phải cho hắn biết một chút mới được.
Trong lòng nghĩ, chả trách Diệp Trạch Đào tìm mình, xem ra mục đích chính là muốn nói giúp Quách Khúc Điển rồi, dù thế nào cũng phải xử lý tốt chuyện này, nếu không thì không biết ăn nói ra sao với Diệp Trạch Đào.
- Anh bạn ạ, có một người mà tôi nghĩ anh cũng biết, người mà lần trước tôi và anh cùng nhắc đến, đó là Diệp Trạch Đào.
Điền Bá hồng sửng sốt nói:
- Haha, đó là nhân vật có tiếng của tỉnh, tôi nhớ anh và hắn học cùng nhau mấy tháng.
Vừa nói trong đầu của Điền Bá Hồng đã hiện lên bao nhiêu chuyện liên quan đến Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào giỏi lắm, nghe nói hắn quan hệ rất rộng, các nhà lãnh đạo của tỉnh đều rất coi trọng hắn, lần trước nói chuyện anh ta đã nghe kể rất nhiều về hắn, đến người như Phan Văn Lâm cũng muốn dựa dẫm vào hắn.
Không thể ứng xử với tên Diệp Trạch Đào này như với một Chủ tịch huyện nhỏ bé được.
Nghĩ đến đây, Điền Bá Hồng giật mình nói:
- Là hắn tìm đến anh?
Anh Điền, tôi chỉ có thể nói một câu, nếu như Diệp Trạch Đào tìm đến giám đốc sở, giám đốc sở cũng phải nể mặt, cứ cho là giám đốc sở không nể mặt hắn thì hắn cũng nói chuyện được với lãnh đạo Ủy ban tỉnh.
- Tôi hiểu!
Điền Bá Hồng cũng biết năng lực của Diệp Trạch Đào và cũng rất coi trọng hắn.
Anh hiểu thì tốt, hôm nay Diệp Trạch Đào gọi điện thoại cho tôi nói về chuyện của Quách Khúc Điển, nói rằng Quách Khúc Điển là bạn của hắn, cho thấy hắn coi trọng người này như thế nào. Anh Điền à, việc này anh phải nghĩ kỹ mới được, thôi, tôi không nói nhiều nữa, bao giờ có kết quả thì báo cho tôi biết, Diệp Trạch Đào chắc đang đợi tin đấy.
Kết thúc cuộc gọi!
Vẻ mặt của Điền Bá Hồng trở nên nghiêm nghị.
Vừa rồi, khi đang nghiên cứu, một Phó cục trưởng của Sở cứu trợ phản đối Quách Khúc Điển trước tiên. Điền Bá Hồng trong lòng hiểu rõ lần này cục trưởng muốn xếp đặt một người thân cận của ông ta vào vị trí đó, chuyện này vốn không phải là chuyện gì quá to tát, Điền Bá Hồng cũng không quan tâm để ý, giờ thì phải quan tâm rồi.
Cầm di động trong tay, vẻ mặt của Điền Bá Hồng càng nghiêm nghị hơn, việc này là việc Diệp Trạch Đào nhờ cậy, nếu như không làm vừa lòng Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào lại là một nhân vật rất có máu mặt, đến lúc ấy sẽ xảy ra họa lớn.
Chưa vào phòng họp, Điền Bá Hồng gọi thư ký của mình lại, đến phòng làm việc, Điền Bá Hồng nhìn thư ký hỏi:
- Cái tên Quách Khúc Điển là người như thế nào?
Thư ký dù không biết Cục trưởng tại sao lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời:
- Thưa cục trưởng, tôi cũng có biết về người này, anh ta luôn bất hòa với giám đốc, vấn đề là giám đốc muốn anh ta làm con rể mình nhưng anh ta đã yêu một cô bạn học vài năm rồi và không muốn bỏ cô ta, chuyện này khiến cho giám đốc mất hết thể diện, nhưng anh ta là người làm việc rất có năng lực.
Điền Bá Hồng gõ gõ vào bàn, cảm thấy việc này quả thật là khiến cho người ta đau đầu, giám đốc Sở cứu trợ là người cùng cấp cơ quan, cũng là người thuộc phe Phó cục trưởng Lý Vĩnh Chí, cũng là người cùng phe với mình. Giờ Lý Vĩnh Chí muốn giúp thuộc hạ của giám đốc sở đánh bại Quách Khúc Điển, việc này có chút khiến người ta khó xử rồi.
Nghĩ một lát, thấy việc này phải trao đổi ý kiến với Lý Vĩnh Chí mới được.
- Anh báo cho mọi người, hôm nay tôi có việc đột xuất phải báo cáo công việc ở trên thành phố, cuộc họp hoãn đến sáng mai.
Điền Bá Hồng nói với thư ký.
Quách Khúc Điển không biết chuyện gì xảy ra đối với mình, Diệp Trạch Đào quả thật đã hỏi đến rồi. Sau khi thay đồ, Quách Khúc Điển trở lại phòng làm việc.
Vừa bước vào phòng, Quách Khúc Điển thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt có vẻ nuối tiếc, thầm cười nhạt, do giám đốc sở muốn mình làm con rể mà mình lại không đồng ý nên lần này giám đốc sở quyết trừng phạt mình đây! Hôm nay lại đến muộn nữa, chuyện này nhất định là có người báo cáo rồi, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
- Quách Khúc Điển à, Trưởng khoa Lưu cho gọi anh đấy!
Một đồng nghiệp từ văn phòng trưởng phòng bước ra, Quách Khúc Điển nói.
Lúc bước vào văn phòng làm việc của Trưởng khoa Lưu, vẻ mặt của Trưởng khoa Lưu lạnh lùng, trầm ngâm nói:
- Quách Khúc Điển à, gần đây rất nhiều người có ý kiến không tốt về anh, cục đang thực hiện cắt giảm biên chế, cứ tiếp tục như vậy anh sẽ bị thôi việc đấy, anh phải chú ý vào.
Cũng coi như Trưởng khoa còn chút tình đồng nghiệp, ý muốn nhắc nhở Quách Khúc Điển nhờ cậy mối quan hệ, vừa bị giám đốc sở ghét bỏ vừa phải đối đầu với cấp trên là Cục phó, trưởng khoa Lưu không thể tưởng tượng Quách Khúc Điển còn con đường nào khác.
Quách Khúc Điển nói:
- Cám ơn trưởng phòng, tôi sẽ chú ý.
Nhìn Quách Khúc Điển bước ra, trưởng khoa Lưu lắc lắc đầu, nói:
- Đều là con gái cả mà, lấy ai mà chả thế, Quách Khúc Điển ơi là Quách Khúc Điển, đầu với chả óc.
Quách Khúc Điển ngồi trong phòng làm việc nghĩ rất nhiều, thở dài một cái, biết rằng cửa ải này mình sẽ khó qua đây.
Nhìn một lượt phòng làm việc, Quách Khúc Điển nghĩ, thôi, đành từ chức vậy, đi làm kinh doanh cũng có thể sống tốt mà.
Tư tưởng thoải mái hơn, Quách Khúc Điển bước ra khỏi phòng làm việc, đi đến nhà của bạn gái mình, bây giờ đối với Quách Khúc Điển, bạn gái là người có thể an ủi anh ta nhất, đã vô ý cướp mất sự trong trắng của cô ấy thì phải có chút lương tâm, dù thế nào cũng phải lấy cô ấy làm vợ.
Quách Khúc Điển luôn coi trọng lương tâm đạo đức, anh ta cho rằng, cho dù làm bất cứ chuyện gì thì lương tâm phải luôn được đặt lên hàng đầu. Bạn gái của Quách Khúc Điển tên là Lâm Anh, trông cũng được, mặc dù không phải là rất xinh đẹp nhưng dáng người cô ta rất chuẩn.
Nghĩ đến thân hình của người yêu, Quách Khúc Điển lại thấy nóng bừng người. Khi đến cổng nhà Lâm Anh, Quách Khúc Điển mới thay đổi sắc mặt. Dưới lầu có một chiếc citroen, đang nhìn thì anh ta nhìn thấy Lâm Anh đi với một gã đàn ông mới từ trong nhà bước ra, nhìn bộ dạng hai người vô cùng thân mật.
Thấy vậy, Quách Khúc Điển liền vội vàng tránh ra.
Sự xuất hiện của Quách Khúc Điển làm cho Lâm Anh rất bối rối, Nhưng cô ta trấn tĩnh lại ngay, nhìn Quách Khúc Điển nói:
- Quách Khúc Điển à, đây là bạn trai của tôi Tô Minh Tinh!Chắc anh cũng quen chứ.
- Tại sao?
Quách Khúc Điển có cảm giác như muốn nổ tung, mình đã cố làm theo điều mà lương tâm mách bảo, kết quả lại xảy ra chuyện như vậy, đến bạn gái cũng ngả vào lòng người đàn ông khác.
- Không có tại sao cả,Tô Minh Tinh có thể cho tôi một cuộc sống ổn định.
Tô Minh Tinh cười nói:
- Quách Khúc Điển, chúng ta cùng lớn lên, anh luôn học giỏi hơn tôi, bây giờ xã hội tiến bộ rồi, tôi cái gì cũng không có, duy chỉ có chút tiền, haha,có tiền sẽ có tất cả, Tiểu Anh đã quyết kết hôn với tôi rồi, kết quả tôi vẫn là người chiến thắng! Nghe nói anh không bon chen được trong cơ quan, hình như tên của anh có trong danh sách những người sắp bị sa thải đấy, haha.
Hắn kéo tay Lâm Anh rồi hai người lên chiếc xe Citroen, nhìn chiếc xe lăn bánh, Quách Khúc Điển luôn tự hỏi mình, rốt cuộc mình có nên làm theo chữ tâm nữa không.
Quách Khúc Điển đột nhiên cảm thấy tuyện vọng.
Cũng chả buồn ăn cơm tối, Quách Khúc Điển ngồi trong căn phòng của mình liên tục hút thuốc.
Quách Khúc Điển cảm thấy hôm nay là ngày đen đủi nhất của bản thân, gặp phải toàn chuyện không mong muốn.
Thôi, dù sao thì ở cơ quan mình đắc tội với giám đốc sở, lần này người phải ra đi chắc chắn là mình rồi, cố gắng cũng vô ích, không nghĩ đến những chuyện đó nữa.
Đêm đã về khuya mà Quách Khúc Điển vẫn chưa ngủ, nghĩ nhiều, nhưng rồi Quách Khúc Điển cũng hiểu ra rằng mình đã làm theo đạo đức lương tâm thì dù thế nào cũng phải kiên trì, đây là nguyên tắc mình phải tuân thủ trong khi giải quyết mọi công việc.
Trời gần về sáng thì Quách Khúc Điển mới ngủ được.
Đến khi chuông điện thoại reo lên, Quách Khúc Điển mới phát hiện bên ngoài mặt trời đã lên cao, anh ta cười đau khổ vì anh ta biết lần này mình đã ngủ dậy muộn thật rồi, bây giờ chắc phải 10 giờ 30 phút sáng, dù có đi làm cũng muộn mất rồi.
Quách Khúc Điển biết cú điện thoại đó có thể là của Trưởng khoa gọi đến.
Cầm điện thoại trên tay, Quách Khúc Điển đang đợi sự phê bình giận giữ như gió táp.
Nhưng nhìn số điện thoại hiển thị thì hóa ra là số điện thoại của văn phòng Cục trưởng.
- Tiểu Quách này, tôi là Điền Bá Hồng, dựa vào những biểu hiện tốt trong công việc của anh, đặc biệt là sự dũng cảm hôm qua của anh, cuộc họp của cục vừa rồi quyết định thông qua đề nghị của anh, tôi gọi là để hỏi ý kiến của anh, cục mạnh dạn xem xét điều anh đến làm việc tại văn phòng cục, anh có ý kiến gì không?
Cái gì?
Quách Khúc Điển tròn xoe mắt, mất cả buổi tối nghĩ về cảnh tượng sau khi mình bị nghỉ việc, giờ lại thăng chức Trưởng phòng.
Quách Khúc Điển lắc lắc đầu, có cảm giác mơ mơ ảo ảo.
Anh ta véo mạnh vào đùi thì cảm thấy rất đau, đến lúc này anh ta mới biết đây đúng là sự thật.
Tiểu Quách à, Cục thành phố gửi thư biểu dương đến, giờ hiếm người được như anh lắm đấy, cục quyết định nêu tấm gương mạnh dạn phát biểu ý kiến của anh cho cả cục học tập đấy!
Cúp điện thoại Quách Khúc Điển nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy trong lòng rất thoải mái vui vẻ.
Quách Khúc Điển nắm mạnh tay một cái rồi nói to:
- Lẽ phải ở chính trong tâm ta!
Và anh lại có tự tin hơn về những hành vi ứng xử của mình.
Phan Văn Lâm nhìn đã 4 giờ chiều, hắn gọi điện thoại cho Điền Bá Hồng Cục trưởng hành chính thành phố.
Hai người này luôn giúp đỡ nhau và từng là bạn học cùng trường.
Lúc Điền Bá Hồng nhận được điện thoại của Phan Văn Lâm là lúc cuộc họp đang diễn ra, buổi họp hôm nay là để bầu ra lãnh đạo phó phòng, mọi người đang họp.
Phan Văn Lâm cầm điện thoại trên tay, bước ra ngoài và cười nói:
- Anh Phan, hôm nay ngọn gió thổi nào khiến anh nhớ mà gọi điện cho tôi thế, có phải là có chuyện gì căn dặn?
Hai người từng là bạn cùng trường nên nói chuyện hơi suồng sã.
Phan Văn Lâm đi luôn vào chủ đề chính:
- Anh Điền à, cục các anh có người nào tên Quách Khúc Điển không?
Điền Bá Hồng sửng sốt:
- Đúng là có người tên Quách Khúc Điển, khi bàn về chức phó phòng, cũng có người nhắc đến cái tên này, nhưng mối quan hệ của anh ta và giám đốc sở không tốt, lúc nãy trong lúc họp, một phó phòng phê bình thái độ làm việc của anh ta không tốt , không thật thà, có thể anh ta là người đầu tiên bị loại.
Nói đến đây, Điền Bá Hồng hỏi tiếp:
- Sao anh lại hỏi về anh ta?
- Anh Điền này, làm thế nào thì làm anh cũng phải nâng đỡ Quách Khúc Điển.
Phan Văn Lâm cuống lên, liền nghiêm nghị nói.
Điền Bá Hồng dù ít dù nhiều cũng cảm thấy hơi khó hiểu, đối với cái chức phó khoa nhỏ bé này anh ta đâu có quan tâm lắm, nhưng bạn học cũ lại gọi điện thoại đến như này, đây ắt hẳn không phải chuyện thường.
Anh bạn à, anh nói rõ ràng xem nào, tôi biết anh và tên tiểu tử đó chả có quan hệ gì hết, hôm nay gọi điện cho tôi có phải là ai tìm đến anh không?
Phan Văn Lâm biết là mình cầu cạnh Điền Bá Hồng thì phải cho hắn biết một chút mới được.
Trong lòng nghĩ, chả trách Diệp Trạch Đào tìm mình, xem ra mục đích chính là muốn nói giúp Quách Khúc Điển rồi, dù thế nào cũng phải xử lý tốt chuyện này, nếu không thì không biết ăn nói ra sao với Diệp Trạch Đào.
- Anh bạn ạ, có một người mà tôi nghĩ anh cũng biết, người mà lần trước tôi và anh cùng nhắc đến, đó là Diệp Trạch Đào.
Điền Bá hồng sửng sốt nói:
- Haha, đó là nhân vật có tiếng của tỉnh, tôi nhớ anh và hắn học cùng nhau mấy tháng.
Vừa nói trong đầu của Điền Bá Hồng đã hiện lên bao nhiêu chuyện liên quan đến Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào giỏi lắm, nghe nói hắn quan hệ rất rộng, các nhà lãnh đạo của tỉnh đều rất coi trọng hắn, lần trước nói chuyện anh ta đã nghe kể rất nhiều về hắn, đến người như Phan Văn Lâm cũng muốn dựa dẫm vào hắn.
Không thể ứng xử với tên Diệp Trạch Đào này như với một Chủ tịch huyện nhỏ bé được.
Nghĩ đến đây, Điền Bá Hồng giật mình nói:
- Là hắn tìm đến anh?
Anh Điền, tôi chỉ có thể nói một câu, nếu như Diệp Trạch Đào tìm đến giám đốc sở, giám đốc sở cũng phải nể mặt, cứ cho là giám đốc sở không nể mặt hắn thì hắn cũng nói chuyện được với lãnh đạo Ủy ban tỉnh.
- Tôi hiểu!
Điền Bá Hồng cũng biết năng lực của Diệp Trạch Đào và cũng rất coi trọng hắn.
Anh hiểu thì tốt, hôm nay Diệp Trạch Đào gọi điện thoại cho tôi nói về chuyện của Quách Khúc Điển, nói rằng Quách Khúc Điển là bạn của hắn, cho thấy hắn coi trọng người này như thế nào. Anh Điền à, việc này anh phải nghĩ kỹ mới được, thôi, tôi không nói nhiều nữa, bao giờ có kết quả thì báo cho tôi biết, Diệp Trạch Đào chắc đang đợi tin đấy.
Kết thúc cuộc gọi!
Vẻ mặt của Điền Bá Hồng trở nên nghiêm nghị.
Vừa rồi, khi đang nghiên cứu, một Phó cục trưởng của Sở cứu trợ phản đối Quách Khúc Điển trước tiên. Điền Bá Hồng trong lòng hiểu rõ lần này cục trưởng muốn xếp đặt một người thân cận của ông ta vào vị trí đó, chuyện này vốn không phải là chuyện gì quá to tát, Điền Bá Hồng cũng không quan tâm để ý, giờ thì phải quan tâm rồi.
Cầm di động trong tay, vẻ mặt của Điền Bá Hồng càng nghiêm nghị hơn, việc này là việc Diệp Trạch Đào nhờ cậy, nếu như không làm vừa lòng Diệp Trạch Đào, Diệp Trạch Đào lại là một nhân vật rất có máu mặt, đến lúc ấy sẽ xảy ra họa lớn.
Chưa vào phòng họp, Điền Bá Hồng gọi thư ký của mình lại, đến phòng làm việc, Điền Bá Hồng nhìn thư ký hỏi:
- Cái tên Quách Khúc Điển là người như thế nào?
Thư ký dù không biết Cục trưởng tại sao lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời:
- Thưa cục trưởng, tôi cũng có biết về người này, anh ta luôn bất hòa với giám đốc, vấn đề là giám đốc muốn anh ta làm con rể mình nhưng anh ta đã yêu một cô bạn học vài năm rồi và không muốn bỏ cô ta, chuyện này khiến cho giám đốc mất hết thể diện, nhưng anh ta là người làm việc rất có năng lực.
Điền Bá Hồng gõ gõ vào bàn, cảm thấy việc này quả thật là khiến cho người ta đau đầu, giám đốc Sở cứu trợ là người cùng cấp cơ quan, cũng là người thuộc phe Phó cục trưởng Lý Vĩnh Chí, cũng là người cùng phe với mình. Giờ Lý Vĩnh Chí muốn giúp thuộc hạ của giám đốc sở đánh bại Quách Khúc Điển, việc này có chút khiến người ta khó xử rồi.
Nghĩ một lát, thấy việc này phải trao đổi ý kiến với Lý Vĩnh Chí mới được.
- Anh báo cho mọi người, hôm nay tôi có việc đột xuất phải báo cáo công việc ở trên thành phố, cuộc họp hoãn đến sáng mai.
Điền Bá Hồng nói với thư ký.
Quách Khúc Điển không biết chuyện gì xảy ra đối với mình, Diệp Trạch Đào quả thật đã hỏi đến rồi. Sau khi thay đồ, Quách Khúc Điển trở lại phòng làm việc.
Vừa bước vào phòng, Quách Khúc Điển thấy mọi người nhìn mình với ánh mắt có vẻ nuối tiếc, thầm cười nhạt, do giám đốc sở muốn mình làm con rể mà mình lại không đồng ý nên lần này giám đốc sở quyết trừng phạt mình đây! Hôm nay lại đến muộn nữa, chuyện này nhất định là có người báo cáo rồi, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
- Quách Khúc Điển à, Trưởng khoa Lưu cho gọi anh đấy!
Một đồng nghiệp từ văn phòng trưởng phòng bước ra, Quách Khúc Điển nói.
Lúc bước vào văn phòng làm việc của Trưởng khoa Lưu, vẻ mặt của Trưởng khoa Lưu lạnh lùng, trầm ngâm nói:
- Quách Khúc Điển à, gần đây rất nhiều người có ý kiến không tốt về anh, cục đang thực hiện cắt giảm biên chế, cứ tiếp tục như vậy anh sẽ bị thôi việc đấy, anh phải chú ý vào.
Cũng coi như Trưởng khoa còn chút tình đồng nghiệp, ý muốn nhắc nhở Quách Khúc Điển nhờ cậy mối quan hệ, vừa bị giám đốc sở ghét bỏ vừa phải đối đầu với cấp trên là Cục phó, trưởng khoa Lưu không thể tưởng tượng Quách Khúc Điển còn con đường nào khác.
Quách Khúc Điển nói:
- Cám ơn trưởng phòng, tôi sẽ chú ý.
Nhìn Quách Khúc Điển bước ra, trưởng khoa Lưu lắc lắc đầu, nói:
- Đều là con gái cả mà, lấy ai mà chả thế, Quách Khúc Điển ơi là Quách Khúc Điển, đầu với chả óc.
Quách Khúc Điển ngồi trong phòng làm việc nghĩ rất nhiều, thở dài một cái, biết rằng cửa ải này mình sẽ khó qua đây.
Nhìn một lượt phòng làm việc, Quách Khúc Điển nghĩ, thôi, đành từ chức vậy, đi làm kinh doanh cũng có thể sống tốt mà.
Tư tưởng thoải mái hơn, Quách Khúc Điển bước ra khỏi phòng làm việc, đi đến nhà của bạn gái mình, bây giờ đối với Quách Khúc Điển, bạn gái là người có thể an ủi anh ta nhất, đã vô ý cướp mất sự trong trắng của cô ấy thì phải có chút lương tâm, dù thế nào cũng phải lấy cô ấy làm vợ.
Quách Khúc Điển luôn coi trọng lương tâm đạo đức, anh ta cho rằng, cho dù làm bất cứ chuyện gì thì lương tâm phải luôn được đặt lên hàng đầu. Bạn gái của Quách Khúc Điển tên là Lâm Anh, trông cũng được, mặc dù không phải là rất xinh đẹp nhưng dáng người cô ta rất chuẩn.
Nghĩ đến thân hình của người yêu, Quách Khúc Điển lại thấy nóng bừng người. Khi đến cổng nhà Lâm Anh, Quách Khúc Điển mới thay đổi sắc mặt. Dưới lầu có một chiếc citroen, đang nhìn thì anh ta nhìn thấy Lâm Anh đi với một gã đàn ông mới từ trong nhà bước ra, nhìn bộ dạng hai người vô cùng thân mật.
Thấy vậy, Quách Khúc Điển liền vội vàng tránh ra.
Sự xuất hiện của Quách Khúc Điển làm cho Lâm Anh rất bối rối, Nhưng cô ta trấn tĩnh lại ngay, nhìn Quách Khúc Điển nói:
- Quách Khúc Điển à, đây là bạn trai của tôi Tô Minh Tinh!Chắc anh cũng quen chứ.
- Tại sao?
Quách Khúc Điển có cảm giác như muốn nổ tung, mình đã cố làm theo điều mà lương tâm mách bảo, kết quả lại xảy ra chuyện như vậy, đến bạn gái cũng ngả vào lòng người đàn ông khác.
- Không có tại sao cả,Tô Minh Tinh có thể cho tôi một cuộc sống ổn định.
Tô Minh Tinh cười nói:
- Quách Khúc Điển, chúng ta cùng lớn lên, anh luôn học giỏi hơn tôi, bây giờ xã hội tiến bộ rồi, tôi cái gì cũng không có, duy chỉ có chút tiền, haha,có tiền sẽ có tất cả, Tiểu Anh đã quyết kết hôn với tôi rồi, kết quả tôi vẫn là người chiến thắng! Nghe nói anh không bon chen được trong cơ quan, hình như tên của anh có trong danh sách những người sắp bị sa thải đấy, haha.
Hắn kéo tay Lâm Anh rồi hai người lên chiếc xe Citroen, nhìn chiếc xe lăn bánh, Quách Khúc Điển luôn tự hỏi mình, rốt cuộc mình có nên làm theo chữ tâm nữa không.
Quách Khúc Điển đột nhiên cảm thấy tuyện vọng.
Cũng chả buồn ăn cơm tối, Quách Khúc Điển ngồi trong căn phòng của mình liên tục hút thuốc.
Quách Khúc Điển cảm thấy hôm nay là ngày đen đủi nhất của bản thân, gặp phải toàn chuyện không mong muốn.
Thôi, dù sao thì ở cơ quan mình đắc tội với giám đốc sở, lần này người phải ra đi chắc chắn là mình rồi, cố gắng cũng vô ích, không nghĩ đến những chuyện đó nữa.
Đêm đã về khuya mà Quách Khúc Điển vẫn chưa ngủ, nghĩ nhiều, nhưng rồi Quách Khúc Điển cũng hiểu ra rằng mình đã làm theo đạo đức lương tâm thì dù thế nào cũng phải kiên trì, đây là nguyên tắc mình phải tuân thủ trong khi giải quyết mọi công việc.
Trời gần về sáng thì Quách Khúc Điển mới ngủ được.
Đến khi chuông điện thoại reo lên, Quách Khúc Điển mới phát hiện bên ngoài mặt trời đã lên cao, anh ta cười đau khổ vì anh ta biết lần này mình đã ngủ dậy muộn thật rồi, bây giờ chắc phải 10 giờ 30 phút sáng, dù có đi làm cũng muộn mất rồi.
Quách Khúc Điển biết cú điện thoại đó có thể là của Trưởng khoa gọi đến.
Cầm điện thoại trên tay, Quách Khúc Điển đang đợi sự phê bình giận giữ như gió táp.
Nhưng nhìn số điện thoại hiển thị thì hóa ra là số điện thoại của văn phòng Cục trưởng.
- Tiểu Quách này, tôi là Điền Bá Hồng, dựa vào những biểu hiện tốt trong công việc của anh, đặc biệt là sự dũng cảm hôm qua của anh, cuộc họp của cục vừa rồi quyết định thông qua đề nghị của anh, tôi gọi là để hỏi ý kiến của anh, cục mạnh dạn xem xét điều anh đến làm việc tại văn phòng cục, anh có ý kiến gì không?
Cái gì?
Quách Khúc Điển tròn xoe mắt, mất cả buổi tối nghĩ về cảnh tượng sau khi mình bị nghỉ việc, giờ lại thăng chức Trưởng phòng.
Quách Khúc Điển lắc lắc đầu, có cảm giác mơ mơ ảo ảo.
Anh ta véo mạnh vào đùi thì cảm thấy rất đau, đến lúc này anh ta mới biết đây đúng là sự thật.
Tiểu Quách à, Cục thành phố gửi thư biểu dương đến, giờ hiếm người được như anh lắm đấy, cục quyết định nêu tấm gương mạnh dạn phát biểu ý kiến của anh cho cả cục học tập đấy!
Cúp điện thoại Quách Khúc Điển nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy trong lòng rất thoải mái vui vẻ.
Quách Khúc Điển nắm mạnh tay một cái rồi nói to:
- Lẽ phải ở chính trong tâm ta!
Và anh lại có tự tin hơn về những hành vi ứng xử của mình.
/1075
|