Lúc về đến Lưu gia, tất cả mọi người đều có vẻ hưng phấn, dọc đường luôn miệng nói về việc Diệp Trạch Đào đánh cuộc đá, mấy thanh niên Lưu gia thì càng cảm thán hơn vận may của Diệp Trạch Đào.
Lưu Chính thở dài.
- Mấy chục triệu cứ như vậy quăng đi, cũng không biết Trạch Đào nghĩ cái gì nữa!
Hắn tỏ vẻ không thể hiểu việc Diệp Trạch Đào bảo Bàng Thực đi xây dựng trường học.
Lưu Dương lại vô cùng tán thưởng hành động của Diệp Trạch Đào, lớn tiếng nói:
- Em thấy anh Diệp làm rất đúng, chuyện này là chuyện lớn tạo phúc cho huyện Thảo Hải, thế nhưng, làm gì mà phải bảo Bàng Thực đi làm, em cũng làm được mà!
Diệp Trạch Đào cũng không nhiều lời, chỉ cười cười, có một số việc không cần thiết phải tự mình đi làm, Diệp Trạch Đào tin rằng, “Dựa vào khả năng lớn như vậy của Bàng Thực ở Bắc Kinh này, đến lúc đó không phải chỉ có số tiền đầu tư hàng chục triệu kia thôi đâu!”
Diệp Trạch Đào còn nghĩ tới một chuyện nữa, hắn đi đánh bạc ở trong sòng bạc không phải là chuyện tốt đẹp gì, chuyện này truyền ra ngoài, đối với hắn rất không có lợi. Giờ trực tiếp giao Bàng Thực hành động, cũng coi như là hắn không kiếm lợi được gì tại sòng bạc này. Cho dù có ai nói năng gì thì hắn vẫn có thể đứng vững.
Thấy mọi người bàn luận, mấy vị trưởng bối ngồi góc bên kia của Lưu gia cũng nghiêm túc nghe, nghe xong, Lưu Đống Lưu có chút biến sắc.
Lưu Đống Lưu cũng biết tình hình của Diệp gia, Diệp gia hoàn toàn không phải là một gia tộc giàu có, nhưng, đứng trước số tiền hàng chục triệu, Diệp Trạch Đào lại nói bỏ đi là bỏ đi, cái này cần một sự quyết đoán đến mức nào chứ, từ đó cũng nhìn ra được chí hướng lớn lao của Diệp Trạch Đào.
Lưu Đống Vũ cũng nhìn nhận về Diệp Trạch Đào như vậy, quay sang nói với mọi người:
- Các người còn phải học hỏi nhiều!
Ông ấy cũng ít nhiều hiểu được cách nghĩ của Diệp Trạch Đào.
Đang nói chuyện, liền thấy Trịnh Tiểu Nhu mặc một chiếc váy ngắn liền thân đi vào, trên vai là một chiếc túi xách tinh xảo, chiếc váy kia rất có thể là được đặt làm riêng, chỉ dài tới ngang đầu gối, hoa văn trên váy kết hợp với đường cắt may tinh xảo, làm cho những đường cong tinh tế trên cô càng trở nên hoàn mỹ, mái tóc ánh tím bổng bềnh, khiến ánh mắt khi chuyển động càng trở nên linh hoạt.
Từ lúc Trịnh Tiểu Nhu đi vào cửa, ánh nhìn của tất cả đàn ông đều không kìm được mà dán chặt lên thân hình cô.
Nở nụ cười tươi, Trịnh Tiểu Nhu chào hỏi mọi người, sau đó liền đi qua ngồi xuống bên cạnh bà Tôn Trí Phương, kéo bà Tôn Trí Phương lại hỏi này hỏi nọ.
Lúc này Lưu Mộng Y lén nhìn sang Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào trông thấy Trịnh Tiểu Nhu xinh đẹp rạng ngời bước vào cửa, trong lòng cũng có chút rung động, “Hôm nay khí chất của Trịnh Tiểu Nhu xem ra càng thêm cao quý đoan trang!”
Tuy thấy như vậy, nhưng Diệp Trạch Đào lại bày ra dáng vẻ không chú ý đến.
Thấy bộ dạng này của Diệp Trạch Đào, Lưu Mộng Y mới nhẹ nhõm thở phào.
Nói thật, phụ nữ trong Lưu gia, không ai xinh đẹp bằng Trịnh Tiểu Nhu.
- Mẹ Diệp, đi đường có suôn sẻ không ạ, con có chút việc, đành đến muộn!
Bà Tôn Trí Phương liền cười nói:
- Mẹ vẫn ổn, trên đường đi rất suôn sẻ, chỉ có điều xe ở Bắc Kinh nhiều quá, có chút không quen!
Mọi người liền bật cười.
Thấy Trịnh Tiểu Nhu đi vào, Lưu Đống Lưu sắc mặt hơi thay đổi, nhìn Hoàng Hân một cái.
Mọi người hàn huyên một lúc, Diệp Trạch Đào thấy rằng, Trịnh Tiểu Nhu hiện giờ đang lâm vào tình huống không cách nào vào Lưu gia được.
Ngẫm lại tình cảnh của cô ấy quả có chút khó khăn, quan hệ với Lưu gia chính là với Lưu Vũ Giang, hiện tại không chỉ là Vi Chính Quang không có ở đây, mà cả Lưu Giang Vũ cũng không có nốt, điều này khiến thân phận cô ấy có tiếp tục ở Lưu gia cũng có chút khó xử.
- Mẹ con nghe nói con nhận cha mẹ nuôi, họ cũng rất vui, nói là lần này bất luận thế nào cũng phải mời mọi người về nhà chơi ạ.
Trịnh Tiểu Nhu mỉm cười nói với ông Diệp Hằng Thành và bà Tôn Trí Phương.
Ông Diệp Hằng Thành vội nói:
- Cha con là lãnh đạo lớn, bận rộn như vậy, bố mẹ sao có thể quấy rầy chứ?
Ông ấy cũng đã tìm hiểu tình hình cha mẹ Trịnh Tiểu Nhu, thấy rằng đó là một vị lãnh đạo rất lớn.
Trịnh Tiểu Nhu liền cười nói:
- Cha con là người rất dễ gần, con chính là phụng mệnh đến mời đấy ạ.
Bà Tôn Trí Phương bèn cười nói:
- Nếu không sợ quấy rầy, vậy hẳn nên đi thăm hỏi một chút, đây cũng là lễ tiết mà!
Ông Diệp Hằng Thành cũng gật đầu một cái.
Nghe thấy Trịnh Tiểu Nhu mời vợ chồng Diệp Hằng Thành về nhà chơi, các tiểu bối Lưu gia thì không có vấn đề gì lớn, chỉ có điều mấy vị trưởng bối đều đứng lên, có chút mất tự nhiên.
Nói suốt một hồi, Trịnh Tiểu Nhu liền kéo bà Tôn Trí Phương và ông Diệp Hằng Thành ra ngoài.
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Trạch Đào, em đưa cha mẹ đi nhé, lần sau sẽ mời anh.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Ừ được.
Thấy ba người đã đi ra ngoài, Lưu Mộng Y nhân lúc mọi người không để ý, véo một cái vào tay Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào hiểu, đây là vì Lưu Mộng Y không hài lòng với câu nói lúc sắp đi của Trịnh Tiểu Nhu.
Diệp Trạch Đào cũng thấy được cái uy thế đó của Trịnh Tiểu Nhu trước mặt người nhà Lưu gia, trong lòng thầm than, “Ôi cái người phụ nữ này!”
Trịnh Tiểu Nhu đến cũng nhanh, mà đi cũng nhanh.
Trông thấy Trịnh Tiểu Nhu đưa ông Diệp Hằng Thành và bà Tôn Trí Phương đi, mọi người lúc này dường như đều thở phào nhẹ nhõm.
Để chuyển hướng suy nghĩ của mọi người, Lưu Đống Vũ mỉm cười nói:
- Trạch Đào à, lần này cháu có thể cùng tên nhóc Bàng Thực đó đạt được thỏa thuận xây trường, đây là chuyện tốt, tin là dựa vào khả năng của Bàng Thực, lần này cậu ta sẽ lôi kéo được một đám doanh nghiệp đầu tư vào Thảo Hải, đối với sự phát triển của Thảo Hải thật đúng là một việc tốt.
Lưu Tùng vỗ đầu.
- Tôi đang nghĩ, Trạch Đào sao lại đem việc đó giao cho Bàng Thực, Lưu gia chúng ta lại không phải là không thể làm được việc này, nghĩ mãi mới biết Trạch Đào đã sớm chuẩn bị đường lui rồi! Ôi, tôi sao có thể không nghĩ đến chứ!
Lưu Chính cũng giật mình:
- Hóa ra là vậy! Nói vòng vèo nhiều như vậy, tôi thì chỉ nghĩ đến món tiền lớn ấy, còn Trạch Đào lại nghĩ đến việc để Bàng Thực đi lôi kéo chiến xa, thật sự cao minh!
Lưu Đống Hùng nghiêm túc nói:
- Các người rõ rồi chứ! Đây chính là chỗ cao minh của Trạch Đào, thêm một bằng hữu là thêm một con đường, các người còn phải học hỏi nhiều!
Lưu Dương cười nói:
- Cháu đã biết là anh Diệp có cách nghĩ riêng mà, nếu không cái thứ mọi người đều chỉ cho là ghế đá đó sao lại bị anh ấy làm ra thành một đề tài lớn như vậy, đem cái bảo vật đó làm ghế đá, ha ha!
Thấy mọi người đều rất vui vẻ, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Phát triển Thảo Hải cần sự giúp đỡ của nhiều nơi, dựa vào kế hoạch của chúng ta, xây dựng lại trường học cũng là một việc quan trọng, bất kể do ai làm, mục đích cuối cùng vẫn là mưu lợi cho mọi người.
Khoát tay một cái, Lưu Phàm nói:
- Cái đạo lý ấy anh đi mà giữ, tôi chỉ biết là năm mươi triệu đấy!
Mọi người liền tản ra nhanh chóng.
Cùng Lưu Mộng Y đi thẳng vào phòng cô.
Khi đóng cửa, Lưu Mộng Y nhìn Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào kỳ quái hỏi:
- Nhìn gì thế?
- Nhìn một chút không được sao? Có phải muốn Trịnh Tiểu Nhu đến nhìn không?
Diệp Trạch Đào biết giờ Lưu Mộng Y thật sự ghen rồi, bèn ôm chầm Lưu Mộng Y nói:
- Bất luận là lúc nào, em cũng đều là vợ anh mà!
Giãy dụa trong lòng Diệp Trạch Đào, Lưu Mộng Y nói:
- Anh sẽ không thay lòng chứ?
Còn chưa kết hôn, Lưu Mộng Y đã có cảm giác bất an rồi.
Diệp Trạch Đào hiểu đây là quá trình tâm lý tất yếu sau khi một thiếu nữ trở thành một người phụ nữ, hắn ôm Lưu Mộng Y ngồi xuống trước giường, cười hỏi:
- Sao vậy, em không tin mình hay không tin anh?
Lưu Mộng Y đáp:
- Dù sao em cũng lấy anh, anh không thể không cần em đấy!
Hai người liền ngồi đó hàn huyên tâm tình.
Diệp Trạch Đào hoàn toàn không biết rằng lúc này Hoa Uy đang nói về tình hình của hắn với một nhân viên công vụ.
Ngồi trên ghế tựa, Hoa Uy mỉm cười.
- Đồng chí Tiểu Diệp đem toàn bộ tiền đánh cuộc đá giao cho Bàng Chân à?
- Vâng ạ, có người ra giá mười triệu, sau khi cắt thêm một dao, với tình hình như vậy, giá trị sẽ không chỉ là năm mươi triệu, Bàng Chân chỉ đưa ra giá năm mươi triệu là mua được, Diệp Trạch Đào liền đề nghị Bàng Chân dùng số tiền năm mươi triệu ấy để xây dựng trường học ở huyện Thảo Hải, Bàng Chân cũng đã đồng ý.
Nhìn gã nhân viên kia với ánh mắt vô cùng thâm sâu, Uy Hoa nói:
- Đồng chí Bàng Đại Quân về mặt gia giáo cũng không tốt lắm nhỉ!
Hiểu rằng người Hoa Uy nói là cha của Bàng Chân, gã nhân viên cũng không nhiều lời.
Hoa Uy nói tiếp:
- Bảo Tiểu Bàng, cái tên Bàng Chân ấy đi quá giới hạn rồi, thu lại đi!
Gã nhân viên nhìn Hoa Uy, hắn hiểu rõ, dạo này Hoa Uy thật sự rất giận. Sau khi biết Bàng Chân lập một sòng bạc ngầm, đã muốn ra tay, đến lúc đó không chỉ Bàng Chân, cho dù là bố gã cũng không tốt đẹp gì hơn. Hiện tại Diệp Trạch Đào vô ý làm ra chuyện này ít nhiều cũng coi là giúp Bàng Chân thoát được một kiếp.
Thầm cám thán cho vận may của Bàng Chân.
Trầm tư một lát, Hoa Uy nói:
- Đi đi, nói qua tình hình cho tên Bàng Đại Quân, ông ta hẳn sẽ hiểu được!
Thấy gã nhân viên rời đi, Hoa Uy xem lại một lần nữa bản báo cáo toàn bộ việc làm của Diệp Trạch Đào ở sòng bạc rồi tự lẩm bẩm:
- Không tham, không chiếm, trong lòng vẫn còn tồn tại công bằng, thật không dễ dàng!
Dùng tay đấm nhẹ lên đùi mình, Hoa Uy trên mặt lộ ra nụ cười.
Khi Hoa Uy đang ở chỗ này nghĩ ngợi, gã nhân viên kia đã gọi điện thoại cho Bàng Đại Quân.
Trong điện thoại nói lại một lượt những lời của Hoa Uy.
Nói xong, gã nhân viên liền cúp máy.
Đừng thấy Bàng Đại Quân rất có quyền thế, lúc nhận cuộc điện thoại này, trong lòng cũng cảm thấy lo lắng, kêu thủ hạ ra ngoài hết, sau khi nắm được toàn bộ sự việc xảy ra ở sòng bạc, trán ông ta đã đẫm mồ hôi.
Chỉ biết con trai mở một khu vui chơi giải trí, bình thường cũng không hỏi han gì, giờ tìm hiểu mới phát hiện ra khu đó thật quá lớn.
Nghĩ đến việc lá gan con trai lớn như vậy, Bàng Đại Quân cả người toát mồ hôi, chuyện này hẳn đã sớm thu hút sự chú ý của đám người Hoa Uy, phỏng chừng đã lên kế hoạch động thủ rồi, đến lúc đó, con trai ông ta không làm tốt thì sẽ gây ra chuyện lớn, cho dù là cái vị trí này của ông ta cũng bị mất.
- Diệp Trạch Đào!
Miệng lẩm nhẩm tên của Diệp Trạch Đào, Bàng Đại Quân lắc lắc đầu, biết rằng trong chuyện này Bàng gia đã nợ Diệp Trạch Đào một cái ơn. “Nếu không có Diệp Trạch Đào bảo con trai đi làm cái việc xây trường học, con trai lại hoàn toàn đồng ý, đây được tính là một chuyện tốt. Có chuyện thế này, Hoa Uy hẳn mới tha cho con trai một mạng!”
“Chuyện này là chuyện lớn đấy, bất luận thế nào cũng phải bảo con trai làm tốt, không chỉ là phải làm tốt, mà còn phải làm một số thứ thật sáng lạn mới được!”
Bàng Đại Quân càng nghĩ càng loạn, liền đứng dậy gọi điện thoại, bảo Bàng Chân lập tức về nhà.
Cái sòng bạc kia quyết không thể mở được, nó chính là mầm tai họa đó!
Lưu Chính thở dài.
- Mấy chục triệu cứ như vậy quăng đi, cũng không biết Trạch Đào nghĩ cái gì nữa!
Hắn tỏ vẻ không thể hiểu việc Diệp Trạch Đào bảo Bàng Thực đi xây dựng trường học.
Lưu Dương lại vô cùng tán thưởng hành động của Diệp Trạch Đào, lớn tiếng nói:
- Em thấy anh Diệp làm rất đúng, chuyện này là chuyện lớn tạo phúc cho huyện Thảo Hải, thế nhưng, làm gì mà phải bảo Bàng Thực đi làm, em cũng làm được mà!
Diệp Trạch Đào cũng không nhiều lời, chỉ cười cười, có một số việc không cần thiết phải tự mình đi làm, Diệp Trạch Đào tin rằng, “Dựa vào khả năng lớn như vậy của Bàng Thực ở Bắc Kinh này, đến lúc đó không phải chỉ có số tiền đầu tư hàng chục triệu kia thôi đâu!”
Diệp Trạch Đào còn nghĩ tới một chuyện nữa, hắn đi đánh bạc ở trong sòng bạc không phải là chuyện tốt đẹp gì, chuyện này truyền ra ngoài, đối với hắn rất không có lợi. Giờ trực tiếp giao Bàng Thực hành động, cũng coi như là hắn không kiếm lợi được gì tại sòng bạc này. Cho dù có ai nói năng gì thì hắn vẫn có thể đứng vững.
Thấy mọi người bàn luận, mấy vị trưởng bối ngồi góc bên kia của Lưu gia cũng nghiêm túc nghe, nghe xong, Lưu Đống Lưu có chút biến sắc.
Lưu Đống Lưu cũng biết tình hình của Diệp gia, Diệp gia hoàn toàn không phải là một gia tộc giàu có, nhưng, đứng trước số tiền hàng chục triệu, Diệp Trạch Đào lại nói bỏ đi là bỏ đi, cái này cần một sự quyết đoán đến mức nào chứ, từ đó cũng nhìn ra được chí hướng lớn lao của Diệp Trạch Đào.
Lưu Đống Vũ cũng nhìn nhận về Diệp Trạch Đào như vậy, quay sang nói với mọi người:
- Các người còn phải học hỏi nhiều!
Ông ấy cũng ít nhiều hiểu được cách nghĩ của Diệp Trạch Đào.
Đang nói chuyện, liền thấy Trịnh Tiểu Nhu mặc một chiếc váy ngắn liền thân đi vào, trên vai là một chiếc túi xách tinh xảo, chiếc váy kia rất có thể là được đặt làm riêng, chỉ dài tới ngang đầu gối, hoa văn trên váy kết hợp với đường cắt may tinh xảo, làm cho những đường cong tinh tế trên cô càng trở nên hoàn mỹ, mái tóc ánh tím bổng bềnh, khiến ánh mắt khi chuyển động càng trở nên linh hoạt.
Từ lúc Trịnh Tiểu Nhu đi vào cửa, ánh nhìn của tất cả đàn ông đều không kìm được mà dán chặt lên thân hình cô.
Nở nụ cười tươi, Trịnh Tiểu Nhu chào hỏi mọi người, sau đó liền đi qua ngồi xuống bên cạnh bà Tôn Trí Phương, kéo bà Tôn Trí Phương lại hỏi này hỏi nọ.
Lúc này Lưu Mộng Y lén nhìn sang Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào trông thấy Trịnh Tiểu Nhu xinh đẹp rạng ngời bước vào cửa, trong lòng cũng có chút rung động, “Hôm nay khí chất của Trịnh Tiểu Nhu xem ra càng thêm cao quý đoan trang!”
Tuy thấy như vậy, nhưng Diệp Trạch Đào lại bày ra dáng vẻ không chú ý đến.
Thấy bộ dạng này của Diệp Trạch Đào, Lưu Mộng Y mới nhẹ nhõm thở phào.
Nói thật, phụ nữ trong Lưu gia, không ai xinh đẹp bằng Trịnh Tiểu Nhu.
- Mẹ Diệp, đi đường có suôn sẻ không ạ, con có chút việc, đành đến muộn!
Bà Tôn Trí Phương liền cười nói:
- Mẹ vẫn ổn, trên đường đi rất suôn sẻ, chỉ có điều xe ở Bắc Kinh nhiều quá, có chút không quen!
Mọi người liền bật cười.
Thấy Trịnh Tiểu Nhu đi vào, Lưu Đống Lưu sắc mặt hơi thay đổi, nhìn Hoàng Hân một cái.
Mọi người hàn huyên một lúc, Diệp Trạch Đào thấy rằng, Trịnh Tiểu Nhu hiện giờ đang lâm vào tình huống không cách nào vào Lưu gia được.
Ngẫm lại tình cảnh của cô ấy quả có chút khó khăn, quan hệ với Lưu gia chính là với Lưu Vũ Giang, hiện tại không chỉ là Vi Chính Quang không có ở đây, mà cả Lưu Giang Vũ cũng không có nốt, điều này khiến thân phận cô ấy có tiếp tục ở Lưu gia cũng có chút khó xử.
- Mẹ con nghe nói con nhận cha mẹ nuôi, họ cũng rất vui, nói là lần này bất luận thế nào cũng phải mời mọi người về nhà chơi ạ.
Trịnh Tiểu Nhu mỉm cười nói với ông Diệp Hằng Thành và bà Tôn Trí Phương.
Ông Diệp Hằng Thành vội nói:
- Cha con là lãnh đạo lớn, bận rộn như vậy, bố mẹ sao có thể quấy rầy chứ?
Ông ấy cũng đã tìm hiểu tình hình cha mẹ Trịnh Tiểu Nhu, thấy rằng đó là một vị lãnh đạo rất lớn.
Trịnh Tiểu Nhu liền cười nói:
- Cha con là người rất dễ gần, con chính là phụng mệnh đến mời đấy ạ.
Bà Tôn Trí Phương bèn cười nói:
- Nếu không sợ quấy rầy, vậy hẳn nên đi thăm hỏi một chút, đây cũng là lễ tiết mà!
Ông Diệp Hằng Thành cũng gật đầu một cái.
Nghe thấy Trịnh Tiểu Nhu mời vợ chồng Diệp Hằng Thành về nhà chơi, các tiểu bối Lưu gia thì không có vấn đề gì lớn, chỉ có điều mấy vị trưởng bối đều đứng lên, có chút mất tự nhiên.
Nói suốt một hồi, Trịnh Tiểu Nhu liền kéo bà Tôn Trí Phương và ông Diệp Hằng Thành ra ngoài.
Nhìn về phía Diệp Trạch Đào, Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Trạch Đào, em đưa cha mẹ đi nhé, lần sau sẽ mời anh.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Ừ được.
Thấy ba người đã đi ra ngoài, Lưu Mộng Y nhân lúc mọi người không để ý, véo một cái vào tay Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào hiểu, đây là vì Lưu Mộng Y không hài lòng với câu nói lúc sắp đi của Trịnh Tiểu Nhu.
Diệp Trạch Đào cũng thấy được cái uy thế đó của Trịnh Tiểu Nhu trước mặt người nhà Lưu gia, trong lòng thầm than, “Ôi cái người phụ nữ này!”
Trịnh Tiểu Nhu đến cũng nhanh, mà đi cũng nhanh.
Trông thấy Trịnh Tiểu Nhu đưa ông Diệp Hằng Thành và bà Tôn Trí Phương đi, mọi người lúc này dường như đều thở phào nhẹ nhõm.
Để chuyển hướng suy nghĩ của mọi người, Lưu Đống Vũ mỉm cười nói:
- Trạch Đào à, lần này cháu có thể cùng tên nhóc Bàng Thực đó đạt được thỏa thuận xây trường, đây là chuyện tốt, tin là dựa vào khả năng của Bàng Thực, lần này cậu ta sẽ lôi kéo được một đám doanh nghiệp đầu tư vào Thảo Hải, đối với sự phát triển của Thảo Hải thật đúng là một việc tốt.
Lưu Tùng vỗ đầu.
- Tôi đang nghĩ, Trạch Đào sao lại đem việc đó giao cho Bàng Thực, Lưu gia chúng ta lại không phải là không thể làm được việc này, nghĩ mãi mới biết Trạch Đào đã sớm chuẩn bị đường lui rồi! Ôi, tôi sao có thể không nghĩ đến chứ!
Lưu Chính cũng giật mình:
- Hóa ra là vậy! Nói vòng vèo nhiều như vậy, tôi thì chỉ nghĩ đến món tiền lớn ấy, còn Trạch Đào lại nghĩ đến việc để Bàng Thực đi lôi kéo chiến xa, thật sự cao minh!
Lưu Đống Hùng nghiêm túc nói:
- Các người rõ rồi chứ! Đây chính là chỗ cao minh của Trạch Đào, thêm một bằng hữu là thêm một con đường, các người còn phải học hỏi nhiều!
Lưu Dương cười nói:
- Cháu đã biết là anh Diệp có cách nghĩ riêng mà, nếu không cái thứ mọi người đều chỉ cho là ghế đá đó sao lại bị anh ấy làm ra thành một đề tài lớn như vậy, đem cái bảo vật đó làm ghế đá, ha ha!
Thấy mọi người đều rất vui vẻ, Diệp Trạch Đào cười nói:
- Phát triển Thảo Hải cần sự giúp đỡ của nhiều nơi, dựa vào kế hoạch của chúng ta, xây dựng lại trường học cũng là một việc quan trọng, bất kể do ai làm, mục đích cuối cùng vẫn là mưu lợi cho mọi người.
Khoát tay một cái, Lưu Phàm nói:
- Cái đạo lý ấy anh đi mà giữ, tôi chỉ biết là năm mươi triệu đấy!
Mọi người liền tản ra nhanh chóng.
Cùng Lưu Mộng Y đi thẳng vào phòng cô.
Khi đóng cửa, Lưu Mộng Y nhìn Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào kỳ quái hỏi:
- Nhìn gì thế?
- Nhìn một chút không được sao? Có phải muốn Trịnh Tiểu Nhu đến nhìn không?
Diệp Trạch Đào biết giờ Lưu Mộng Y thật sự ghen rồi, bèn ôm chầm Lưu Mộng Y nói:
- Bất luận là lúc nào, em cũng đều là vợ anh mà!
Giãy dụa trong lòng Diệp Trạch Đào, Lưu Mộng Y nói:
- Anh sẽ không thay lòng chứ?
Còn chưa kết hôn, Lưu Mộng Y đã có cảm giác bất an rồi.
Diệp Trạch Đào hiểu đây là quá trình tâm lý tất yếu sau khi một thiếu nữ trở thành một người phụ nữ, hắn ôm Lưu Mộng Y ngồi xuống trước giường, cười hỏi:
- Sao vậy, em không tin mình hay không tin anh?
Lưu Mộng Y đáp:
- Dù sao em cũng lấy anh, anh không thể không cần em đấy!
Hai người liền ngồi đó hàn huyên tâm tình.
Diệp Trạch Đào hoàn toàn không biết rằng lúc này Hoa Uy đang nói về tình hình của hắn với một nhân viên công vụ.
Ngồi trên ghế tựa, Hoa Uy mỉm cười.
- Đồng chí Tiểu Diệp đem toàn bộ tiền đánh cuộc đá giao cho Bàng Chân à?
- Vâng ạ, có người ra giá mười triệu, sau khi cắt thêm một dao, với tình hình như vậy, giá trị sẽ không chỉ là năm mươi triệu, Bàng Chân chỉ đưa ra giá năm mươi triệu là mua được, Diệp Trạch Đào liền đề nghị Bàng Chân dùng số tiền năm mươi triệu ấy để xây dựng trường học ở huyện Thảo Hải, Bàng Chân cũng đã đồng ý.
Nhìn gã nhân viên kia với ánh mắt vô cùng thâm sâu, Uy Hoa nói:
- Đồng chí Bàng Đại Quân về mặt gia giáo cũng không tốt lắm nhỉ!
Hiểu rằng người Hoa Uy nói là cha của Bàng Chân, gã nhân viên cũng không nhiều lời.
Hoa Uy nói tiếp:
- Bảo Tiểu Bàng, cái tên Bàng Chân ấy đi quá giới hạn rồi, thu lại đi!
Gã nhân viên nhìn Hoa Uy, hắn hiểu rõ, dạo này Hoa Uy thật sự rất giận. Sau khi biết Bàng Chân lập một sòng bạc ngầm, đã muốn ra tay, đến lúc đó không chỉ Bàng Chân, cho dù là bố gã cũng không tốt đẹp gì hơn. Hiện tại Diệp Trạch Đào vô ý làm ra chuyện này ít nhiều cũng coi là giúp Bàng Chân thoát được một kiếp.
Thầm cám thán cho vận may của Bàng Chân.
Trầm tư một lát, Hoa Uy nói:
- Đi đi, nói qua tình hình cho tên Bàng Đại Quân, ông ta hẳn sẽ hiểu được!
Thấy gã nhân viên rời đi, Hoa Uy xem lại một lần nữa bản báo cáo toàn bộ việc làm của Diệp Trạch Đào ở sòng bạc rồi tự lẩm bẩm:
- Không tham, không chiếm, trong lòng vẫn còn tồn tại công bằng, thật không dễ dàng!
Dùng tay đấm nhẹ lên đùi mình, Hoa Uy trên mặt lộ ra nụ cười.
Khi Hoa Uy đang ở chỗ này nghĩ ngợi, gã nhân viên kia đã gọi điện thoại cho Bàng Đại Quân.
Trong điện thoại nói lại một lượt những lời của Hoa Uy.
Nói xong, gã nhân viên liền cúp máy.
Đừng thấy Bàng Đại Quân rất có quyền thế, lúc nhận cuộc điện thoại này, trong lòng cũng cảm thấy lo lắng, kêu thủ hạ ra ngoài hết, sau khi nắm được toàn bộ sự việc xảy ra ở sòng bạc, trán ông ta đã đẫm mồ hôi.
Chỉ biết con trai mở một khu vui chơi giải trí, bình thường cũng không hỏi han gì, giờ tìm hiểu mới phát hiện ra khu đó thật quá lớn.
Nghĩ đến việc lá gan con trai lớn như vậy, Bàng Đại Quân cả người toát mồ hôi, chuyện này hẳn đã sớm thu hút sự chú ý của đám người Hoa Uy, phỏng chừng đã lên kế hoạch động thủ rồi, đến lúc đó, con trai ông ta không làm tốt thì sẽ gây ra chuyện lớn, cho dù là cái vị trí này của ông ta cũng bị mất.
- Diệp Trạch Đào!
Miệng lẩm nhẩm tên của Diệp Trạch Đào, Bàng Đại Quân lắc lắc đầu, biết rằng trong chuyện này Bàng gia đã nợ Diệp Trạch Đào một cái ơn. “Nếu không có Diệp Trạch Đào bảo con trai đi làm cái việc xây trường học, con trai lại hoàn toàn đồng ý, đây được tính là một chuyện tốt. Có chuyện thế này, Hoa Uy hẳn mới tha cho con trai một mạng!”
“Chuyện này là chuyện lớn đấy, bất luận thế nào cũng phải bảo con trai làm tốt, không chỉ là phải làm tốt, mà còn phải làm một số thứ thật sáng lạn mới được!”
Bàng Đại Quân càng nghĩ càng loạn, liền đứng dậy gọi điện thoại, bảo Bàng Chân lập tức về nhà.
Cái sòng bạc kia quyết không thể mở được, nó chính là mầm tai họa đó!
/1075
|