Địa điểm mà Lỗ Nghệ Hương tìm được thật không tệ. Mùi vị thức ăn ở đây rất hợp khẩu vị của Diệp Trạch Đào. Hắn ăn rất nhiều, vừa ăn vừa khen ngợi.
- Thế nào, tôi đã nói thức ăn ở đây rất ngon mà?
Lỗ Nghệ Hương cười khanh khách hỏi.
- Rất ngon rất ngon, vậy mà tôi chưa từng phát hiện ra địa điểm tuyệt như thế. Sau này lại có thêm một địa điểm nữa để thường xuyên ăn uống rồi.
Diệp Trạch Đào có vẻ rất vui.
Lỗ Nghệ Tiên cười nói:
- Em gái cũng muốn thường xuyên đến những nơi như thế này để ăn uống. Nhưng Phó chủ tịch Diệp thì lại khác. Mỗi ngày anh đều cần ra ngoài xã giao, làm gì có thời gian mà đến những nơi như thế này.
Diệp Trạch Đào nói:
- Cũng không hẳn. Thật ra, tôi rất thích đến những nơi thú vị như thế này. Cả gia đình quây quần trong quán ăn nhỏ ăn những món bình dân rất ngon mà lại không tốn nhiều tiền như thế này. Đó mới thật là hạnh phúc.
Hai người phụ nữ đều nhìn về phía Diệp Trạch Đào. Câu nói vừa rồi khiến hai người phụ nữ cũng lặng mình suy nghĩ. Lỗ Nghệ Hương tỏ ra vui mừng, nói:
- Cách nghĩ của anh Diệp cũng rất giống tôi. Chúng ta theo đuổi cái gì chứ? Suy cho cùng thì cũng là muốn có được cảm giác ấm áp này.
Lỗ Nghệ Tiên không nói gì. Chỉ có điều trong ánh mắt lờ mờ lộ ra một nỗi oán hận thầm kín.
Diệp Trạch Đào không để ý tới hai người phụ nữ. Ăn cơm xong, hắn lau miệng và nói:
- Nơi này đồ ăn rất ngon nên có thể ăn no.
Vừa nói hết câu, điện thoại trong túi cũng kêu. Diệp Trạch Đào cầm lấy di động nhìn vào, không ngờ là Âu Dương Trường Dương gọi cho hắn.
Thấy Âu Dương Trường Dương gọi điện tới Diệp Trạch Đào rất sửng sốt. Hắn vội nghe.
- Trưởng ban Âu Dương, tôi Diệp Trạch Đào xin nghe.
Bên ngoài Diệp Trạch Đào vẫn thể hiện sự tôn kính.
- Trạch Đào, cậu đã về Thảo Hải chưa vậy?
- Tôi vẫn còn trên thành phố, ngày mai mới về.
Vậy thì tốt rồi, hiện giờ chúng tôi đang ở Thủy Thấm Viên. Cậu cũng qua đây ngồi cùng chúng tôi luôn được không?
Hôm nay có vẻ khác thường. Trong lời nói của Âu Dương Trường Dương có chút khách sáo.
Diệp Trạch Đào cảm nhận được sự thân thiết trong lời nói của Âu Dương Trường Dương.
Hôm nay, Âu Dương Trường Dương không phải ở cùng Tôn Lâm sao? Đột nhiên sao lại đi hẹn mình nhỉ?
Dù sao ông ta cũng là Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy. Ông ta đã có lời mà mình không đến thì cũng khó mà từ chối.
Diệp Trạch Đào chần chừ một chút rồi nói:
- Được, tôi sẽ đến ngay.
Vừa ngắt lời, Diệp Trạch Đào hơi ngượng ngùng nhìn về phía Lỗ Nghệ Hương và Lỗ Nghệ Tiên nói:
- Lãnh đạo thành phố gọi tôi qua đó một chuyến.
Lỗ Nghệ Tiên thông cảm nói:
- Chủ tịch huyện Diệp , anh cứ đi, việc của lãnh đạo là quan trọng.
Diệp Trạch Đào cười cười, đối với hắn thì việc quan trọng hay không cũng không có nghĩa lý gì.
Lỗ Nghệ Hương vội qua giúp Diệp Trạch Đào cầm áo khoác đưa cho hắn và nói:
- Anh Diệp, khi nào tới thành phố nhất định phải báo cho tôi một tiếng.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Điều đó là đương nhiên rồi, có người đẹp dẫn đi ăn cơm cơ mà!
Mọi người đều cười.
Từ biệt hai người phụ nữ, Diệp Trạch Đào vội đi về phía Thủy Thấm Viên mà Âu Dương Trường Dương nói.
Ngồi trong xe taxi. Diệp Trạch Đào nghĩ về dụng ý của Âu Dương Trường Dương khi gọi hắn tới, khó mà trách khỏi việc chạm trán với Tôn Lâm. Đến lúc đó, hắn phải ứng phó thế nào?
Diệp Trạch Đào bỗng cảm thấy khó hiểu với suy nghĩ của Tôn Tường Quân. Rốt cuộc thì Tôn Tường Quân định giở trò gì đây?
Thủy Thấm Viên là một câu lạc bộ giải trí cổ kính được xây dựng trên nước. Chi phí của các dịch vụ bên trong vô cùng cao.
Khi Diệp Trạch Đào tới nơi đã thấy chủ nhiệm ban Tuyên giáo Thành ủy sớm đã đợi bên trong.
- Chủ tịch Diệp, Trưởng ban Âu Dương đang chờ bên trong.
Chánh văn phòng Phương Đại Trung bắt tay Diệp Trạch Đào và nói.
- Bên trong có những ai vậy?
Diệp Trạch Đào thuận miệng hỏi.
Phương Đại Trung mỉm cười nói:
- Phó chủ tịch Diệp vào là sẽ biết ngay thôi.
Thấy đối phương có ý dấu diếm tình hình. Diệp Trạch Đào thoáng nhìn Phương Đại Trung trong lòng thầm nghĩ: xem ra gã đã là người của Âu Dương Trường Dương rồi.
Thấy Diệp Trạch Đào nhìn về phía mình Phương Đại Trung cũng nhìn ra nơi khác để tránh ánh mắt của Diệp Trạch Đào.
Cho dù gã là Chánh văn phòng ban Tuyên giáo Thành ủy nhưng khi đối diện với Diệp Trạch Đào cũng còn có chút áp lực. Ai mà không biết sự lợi hại của Diệp Trạch Đào. Gã không hay biết con trai của Tôn Tường Quân lần này vì sao mà phải gặp Diệp Trạch Đào.
Khi dẫn Diệp Trạch Đào tới nơi, Phương Đại Trung nói:
- Mời chủ tịch Diệp vào trong.
Khi đã đưa Diệp Trạch Đào vào trong Phương Đại Trung liền rời đi.
Thấy bộ dạng nhanh chóng dời đi của Phương Đại Trung. Diệp Trạch Đào cười nghĩ mình đáng sợ đến vậy sao?
Khi nhân viên phục vụ mở cửa, Diệp Trạch Đào không ngờ chỉ có Âu Dương Trường Dương và Tôn Lâm hai người ngồi bên trong.
- Trưởng ban Âu Dương, tôi không tới muộn đấy chứ?
Có nhiều khi, con người ta phải bất đắc dĩ như vậy, phải ngồi ăn cùng với người mà mình không mong muốn ngồi cùng. Trong chốn quan trường việc này càng phổ biến hơn.
Việc xảy ra ngày hôm nay cũng tương tự như vậy. Diệp Trạch Đào không hề muốn ngồi ăn với hai người ngồi bên trong. Nhưng giờ thì không còn cách nào né tránh, chỉ còn cách vào bên trong cùng họ ngồi ăn bữa cơm.
Thấy Diệp Trạch Đào nói, hai người đang nói chuyện đều ngẩng đầu lên. Trong ánh mắt của Tôn Lâm lóe lên tia sát khí nhưng gã đã nhanh chóng dấu ánh mắt đó đi.
Âu Dương Trường Dương thì không như vậy, gã cười một nụ cười thân thiết.
Âu Dương Trường Dương đứng lên, cười ha ha nói với Diệp Trạch Đào:
- Tôi còn tưởng cậu đã về Thảo Hải rồi.
- Tôi đang ngồi ở một quán ăn nhỏ trong một cái ngõ nhỏ trước Thành ủy thì vừa hay Trưởng ban gọi điện tới.
Lúc này Tôn Lâm cũng đứng dậy đưa tay ra bắt tay Diệp Trạch Đào:
- Chủ tịch Diệp, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Không ngờ Tôn Lâm chủ động bắt tay hắn, trong lòng Diệp Trạch Đào rất ngạc nhiên. Cảm thấy mọi việc hôm nay diễn ra thật là lạ.
Dù gì đối phương cũng chủ động bắt tay mình. Diệp Trạch Đào cũng là người có lòng độ lượng liền nở nụ cười và cũng đưa tay ra bắt Tôn Lâm.
- Anh đến thành phố Hắc Lan lần này là có chuyện gì sao?
Diệp Trạch Đào hỏi một câu.
Tôn Lâm nở nụ cười nói:
- Không dấu gì chủ tịch Diệp, lần này đến thành phố Hắc lan vốn là tôi muốn đến huyện Thảo Hải. Cha tôi nói cho tới nay giữa tôi và Phó chủ tịch Diệp đã tồn tại không ít hiểu lầm căn dặn tôi nhất định phải xin lỗi chủ tịch Diệp.
Diệp Trạch Đào trong lòng rất kinh ngạc, hắn không tài nào nghĩ ra được sự việc lại diễn ra như thế này. Không ngờ đây là mục đích đến thành phố Hắc Lan của Tôn Lâm, đến để xin lỗi mình!
Đúng là mặt trời mọc hướng tây !
Diệp Trạch Đào tay cứng đờ nắm chặt lấy tay của Tôn Lâm.
Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào nhanh chóng tỉnh táo trở lại, cười ha ha nói:
- Thật ra, đúng là đã có rất nhiều chuyện do hiểu lầm mà nên. Bí thư Tôn nghĩ được như vậy thì tôi yên tâm rồi!
Âu Dương Trường Dương mỉm cười nói:
- Trạch Đào này, tôi đã thấy được những việc gần đây của huyện Thảo Hải rồi, làm rất tốt. Thành ủy dự định dốc toàn lực tuyên truyền cho huyện của các cậu đấy.
Mọi việc diễn ra ngày hôm nay đều nằm ngoài dự kiến của Diệp Trạch Đào. Trong khoảnh khắc thật có chút không hiểu Tôn Lâm rốt cuộc định giở trò gì.
Tuy rằng không hiểu rõ cách làm của đối phương nhưng Diệp Trạch Đào vẫn tỏ ra mình đã hiểu và vui vẻ trò chuyện cùng hai người bọn họ.
Tôn Lâm thở dài:
- Chủ tịch Diệp này, nói thật lòng con người tôi làm việc thường rất kích động. Nghe tin anh trai đột ngột qua đời liền nghĩ rằng đó là lỗi của anh. Trong lòng quýnh lên, đã nói và làm nhiều việc có lỗi với anh. Giờ nghĩ lại, trong lòng tôi thực rất hối hận. Cha tôi cũng đã nghiêm khắc phê bình tôi. Mong anh có thể thứ lỗi!
Nói tới đây, gã giơ một chén rượu lên nói với Diệp Trạch Đào:
- Chủ tịch Diệp, cha tôi đã nghiêm khắc phê bình hành vi của tôi, yêu cầu tôi nhất định phải đến thành phố Hắc Lan xin anh tha thứ. Chén rượu này coi như là rượu chuộc lỗi, tôi xin cạn!
Nói xong, Tôn Lâm một hơi uống hết chén rượu.
Âu Dương Trường Dương nói:
- Trạch Đào, chứng kiến sự lớn lên của Tôn Cương. Nói thật lòng, sau khi nghe được tin Tôn Cương mất trong lòng tôi cũng cảm thấy rất buồn. Đã là một việc quá khích cũng may đã không làm gì xúc phạm đến anh! Lời nói của Tôn Lâm cũng là lời tôi muốn nói. Tôi cũng xin chuộc lỗi một chén.
Nói xong, Âu Dương Trường Dương cũng một hơi uống hết rượu trong chén.
Vừa đến mà hai người đã làm những chuyện như thế. Diệp Trạch Đào nhìn hai người. Trong phút chốc không thể hiểu được hai người này định giở trò gì. Nhìn Âu Dương Trường Dương đã uống hết chén rượu, Diệp Trạch Đào vội nói:
- Tôi vẫn còn non nớt, kinh nghiệm chưa nhiều. Thường được Trưởng ban Âu Dương thường xuyên nhắc nhở, đây đúng là phúc của tôi, sau này mong được Trưởng ban chỉ bảo nhiều hơn. Tôi cũng xin cạn một chén!
Thấy Diệp Trạch Đào cũng uống cạn ly, Âu Dương Trường Dương vui mừng nói:
- Tiểu Lâm, tôi đã nói đồng chí Trạch Đào là người rất độ lượng mà, quyết không để tâm tới những việc nhỏ như vậy đâu.
Tôn Lâm nói:
- Chủ tịch huyện Diệp, để thể hiện thành ý của chúng tôi lần này cha tôi bảo tôi đến là để đảm nhiệm hạng mục về xe ô tô trong thành phố. Do những việc xảy ra gần đây mà hạng mục tiến triển không tốt. Bước tiếp theo tôi cần đẩy nhanh tiến độ ở các nơi. Ngoài ra, lần này tôi đến Hắc Lan, còn có một hạng mục khác muốn bàn bạc với Chủ tịch Diệp. Công ty chúng tôi dự định sẽ mở rộng một vài con đường lớn cho huyện Thảo Hải với điều kiện là huyện sẽ treo biển quảng cáo của công ty chúng tôi trong ba năm.
Ánh mắt Diệp Trạch Đào sáng lên ngay tức khắc. Việc này huyện vẫn đang suy tính. Do xí nghiệp đầu tư xây dựng đường và việc đặt bảng quảng cáo hai bên đường là một hình thức trao đổi với xí nghiệp. Sự việc này, Diệp Trạch Đào cũng cần tính toán. Tình hình là của huyện Thảo Hải là cần thu phí mà xí nghiệp thì cần thời gian dài. Tôn Lâm lại chỉ cần có ba năm. Đây đúng là một việc hết sức có lợi cho huyện Thảo Hải.
Tôn Tường Quân đang muốn làm gì? Bỏ tiền ra để đổi lấy sự tha thứ của mình? Rốt cuộc trong lòng ông ta đang nghĩ gì?
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Tôn Lâm. Nghĩ đến việc này dù gì cũng có lợi cho Thảo Hải liền cười nói:
- Huyện Thảo Hải hoan nghênh anh đến huyện đầu tư.
Tôn Lâm nhìn Diệp Trạch Đào, nở nụ cười tươi và nói:
- Trước khi tới tôi còn lo lắng không yên. Đến giờ mới hiểu tại sao mọi người lại nói Chủ tịch huyện Diệp là người rộng lượng ! Sau này khi tôi đến Thảo Hải còn mong được Chủ tịch Diệp chiếu cố nhiều hơn.
Diệp Trạch Đào nói:
- Từ trước tới nay huyện Thảo Hải luôn hoan nghênh sự lưu tâm, giúp đỡ cho huyện của các xí nghiệp. Công ty anh có thể đến huyện Thảo Hải tham gia xây dựng phát triển huyện trong lúc mà huyện cần như thế này. Đây đúng là công lao thời hiện đại mà lợi tới muôn đời. Tôi xin thay mặt nhân dân huyện Thảo Hải cảm tạ các anh!
Không khí bỗng chốc trở nên hòa hợp.
Diệp Trạch Đào miệng thì cười nói cùng hai người nhưng trong lòng thì không tài nào lí giải được chuyện này.
Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào cảm thấy như vậy cũng tốt. Ít nhất thì nhà họ Tôn tạm thời sẽ không gây ra chuyện gì. Hắn cũng có thời gian phát triển.
- Thế nào, tôi đã nói thức ăn ở đây rất ngon mà?
Lỗ Nghệ Hương cười khanh khách hỏi.
- Rất ngon rất ngon, vậy mà tôi chưa từng phát hiện ra địa điểm tuyệt như thế. Sau này lại có thêm một địa điểm nữa để thường xuyên ăn uống rồi.
Diệp Trạch Đào có vẻ rất vui.
Lỗ Nghệ Tiên cười nói:
- Em gái cũng muốn thường xuyên đến những nơi như thế này để ăn uống. Nhưng Phó chủ tịch Diệp thì lại khác. Mỗi ngày anh đều cần ra ngoài xã giao, làm gì có thời gian mà đến những nơi như thế này.
Diệp Trạch Đào nói:
- Cũng không hẳn. Thật ra, tôi rất thích đến những nơi thú vị như thế này. Cả gia đình quây quần trong quán ăn nhỏ ăn những món bình dân rất ngon mà lại không tốn nhiều tiền như thế này. Đó mới thật là hạnh phúc.
Hai người phụ nữ đều nhìn về phía Diệp Trạch Đào. Câu nói vừa rồi khiến hai người phụ nữ cũng lặng mình suy nghĩ. Lỗ Nghệ Hương tỏ ra vui mừng, nói:
- Cách nghĩ của anh Diệp cũng rất giống tôi. Chúng ta theo đuổi cái gì chứ? Suy cho cùng thì cũng là muốn có được cảm giác ấm áp này.
Lỗ Nghệ Tiên không nói gì. Chỉ có điều trong ánh mắt lờ mờ lộ ra một nỗi oán hận thầm kín.
Diệp Trạch Đào không để ý tới hai người phụ nữ. Ăn cơm xong, hắn lau miệng và nói:
- Nơi này đồ ăn rất ngon nên có thể ăn no.
Vừa nói hết câu, điện thoại trong túi cũng kêu. Diệp Trạch Đào cầm lấy di động nhìn vào, không ngờ là Âu Dương Trường Dương gọi cho hắn.
Thấy Âu Dương Trường Dương gọi điện tới Diệp Trạch Đào rất sửng sốt. Hắn vội nghe.
- Trưởng ban Âu Dương, tôi Diệp Trạch Đào xin nghe.
Bên ngoài Diệp Trạch Đào vẫn thể hiện sự tôn kính.
- Trạch Đào, cậu đã về Thảo Hải chưa vậy?
- Tôi vẫn còn trên thành phố, ngày mai mới về.
Vậy thì tốt rồi, hiện giờ chúng tôi đang ở Thủy Thấm Viên. Cậu cũng qua đây ngồi cùng chúng tôi luôn được không?
Hôm nay có vẻ khác thường. Trong lời nói của Âu Dương Trường Dương có chút khách sáo.
Diệp Trạch Đào cảm nhận được sự thân thiết trong lời nói của Âu Dương Trường Dương.
Hôm nay, Âu Dương Trường Dương không phải ở cùng Tôn Lâm sao? Đột nhiên sao lại đi hẹn mình nhỉ?
Dù sao ông ta cũng là Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy. Ông ta đã có lời mà mình không đến thì cũng khó mà từ chối.
Diệp Trạch Đào chần chừ một chút rồi nói:
- Được, tôi sẽ đến ngay.
Vừa ngắt lời, Diệp Trạch Đào hơi ngượng ngùng nhìn về phía Lỗ Nghệ Hương và Lỗ Nghệ Tiên nói:
- Lãnh đạo thành phố gọi tôi qua đó một chuyến.
Lỗ Nghệ Tiên thông cảm nói:
- Chủ tịch huyện Diệp , anh cứ đi, việc của lãnh đạo là quan trọng.
Diệp Trạch Đào cười cười, đối với hắn thì việc quan trọng hay không cũng không có nghĩa lý gì.
Lỗ Nghệ Hương vội qua giúp Diệp Trạch Đào cầm áo khoác đưa cho hắn và nói:
- Anh Diệp, khi nào tới thành phố nhất định phải báo cho tôi một tiếng.
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Điều đó là đương nhiên rồi, có người đẹp dẫn đi ăn cơm cơ mà!
Mọi người đều cười.
Từ biệt hai người phụ nữ, Diệp Trạch Đào vội đi về phía Thủy Thấm Viên mà Âu Dương Trường Dương nói.
Ngồi trong xe taxi. Diệp Trạch Đào nghĩ về dụng ý của Âu Dương Trường Dương khi gọi hắn tới, khó mà trách khỏi việc chạm trán với Tôn Lâm. Đến lúc đó, hắn phải ứng phó thế nào?
Diệp Trạch Đào bỗng cảm thấy khó hiểu với suy nghĩ của Tôn Tường Quân. Rốt cuộc thì Tôn Tường Quân định giở trò gì đây?
Thủy Thấm Viên là một câu lạc bộ giải trí cổ kính được xây dựng trên nước. Chi phí của các dịch vụ bên trong vô cùng cao.
Khi Diệp Trạch Đào tới nơi đã thấy chủ nhiệm ban Tuyên giáo Thành ủy sớm đã đợi bên trong.
- Chủ tịch Diệp, Trưởng ban Âu Dương đang chờ bên trong.
Chánh văn phòng Phương Đại Trung bắt tay Diệp Trạch Đào và nói.
- Bên trong có những ai vậy?
Diệp Trạch Đào thuận miệng hỏi.
Phương Đại Trung mỉm cười nói:
- Phó chủ tịch Diệp vào là sẽ biết ngay thôi.
Thấy đối phương có ý dấu diếm tình hình. Diệp Trạch Đào thoáng nhìn Phương Đại Trung trong lòng thầm nghĩ: xem ra gã đã là người của Âu Dương Trường Dương rồi.
Thấy Diệp Trạch Đào nhìn về phía mình Phương Đại Trung cũng nhìn ra nơi khác để tránh ánh mắt của Diệp Trạch Đào.
Cho dù gã là Chánh văn phòng ban Tuyên giáo Thành ủy nhưng khi đối diện với Diệp Trạch Đào cũng còn có chút áp lực. Ai mà không biết sự lợi hại của Diệp Trạch Đào. Gã không hay biết con trai của Tôn Tường Quân lần này vì sao mà phải gặp Diệp Trạch Đào.
Khi dẫn Diệp Trạch Đào tới nơi, Phương Đại Trung nói:
- Mời chủ tịch Diệp vào trong.
Khi đã đưa Diệp Trạch Đào vào trong Phương Đại Trung liền rời đi.
Thấy bộ dạng nhanh chóng dời đi của Phương Đại Trung. Diệp Trạch Đào cười nghĩ mình đáng sợ đến vậy sao?
Khi nhân viên phục vụ mở cửa, Diệp Trạch Đào không ngờ chỉ có Âu Dương Trường Dương và Tôn Lâm hai người ngồi bên trong.
- Trưởng ban Âu Dương, tôi không tới muộn đấy chứ?
Có nhiều khi, con người ta phải bất đắc dĩ như vậy, phải ngồi ăn cùng với người mà mình không mong muốn ngồi cùng. Trong chốn quan trường việc này càng phổ biến hơn.
Việc xảy ra ngày hôm nay cũng tương tự như vậy. Diệp Trạch Đào không hề muốn ngồi ăn với hai người ngồi bên trong. Nhưng giờ thì không còn cách nào né tránh, chỉ còn cách vào bên trong cùng họ ngồi ăn bữa cơm.
Thấy Diệp Trạch Đào nói, hai người đang nói chuyện đều ngẩng đầu lên. Trong ánh mắt của Tôn Lâm lóe lên tia sát khí nhưng gã đã nhanh chóng dấu ánh mắt đó đi.
Âu Dương Trường Dương thì không như vậy, gã cười một nụ cười thân thiết.
Âu Dương Trường Dương đứng lên, cười ha ha nói với Diệp Trạch Đào:
- Tôi còn tưởng cậu đã về Thảo Hải rồi.
- Tôi đang ngồi ở một quán ăn nhỏ trong một cái ngõ nhỏ trước Thành ủy thì vừa hay Trưởng ban gọi điện tới.
Lúc này Tôn Lâm cũng đứng dậy đưa tay ra bắt tay Diệp Trạch Đào:
- Chủ tịch Diệp, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Không ngờ Tôn Lâm chủ động bắt tay hắn, trong lòng Diệp Trạch Đào rất ngạc nhiên. Cảm thấy mọi việc hôm nay diễn ra thật là lạ.
Dù gì đối phương cũng chủ động bắt tay mình. Diệp Trạch Đào cũng là người có lòng độ lượng liền nở nụ cười và cũng đưa tay ra bắt Tôn Lâm.
- Anh đến thành phố Hắc Lan lần này là có chuyện gì sao?
Diệp Trạch Đào hỏi một câu.
Tôn Lâm nở nụ cười nói:
- Không dấu gì chủ tịch Diệp, lần này đến thành phố Hắc lan vốn là tôi muốn đến huyện Thảo Hải. Cha tôi nói cho tới nay giữa tôi và Phó chủ tịch Diệp đã tồn tại không ít hiểu lầm căn dặn tôi nhất định phải xin lỗi chủ tịch Diệp.
Diệp Trạch Đào trong lòng rất kinh ngạc, hắn không tài nào nghĩ ra được sự việc lại diễn ra như thế này. Không ngờ đây là mục đích đến thành phố Hắc Lan của Tôn Lâm, đến để xin lỗi mình!
Đúng là mặt trời mọc hướng tây !
Diệp Trạch Đào tay cứng đờ nắm chặt lấy tay của Tôn Lâm.
Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào nhanh chóng tỉnh táo trở lại, cười ha ha nói:
- Thật ra, đúng là đã có rất nhiều chuyện do hiểu lầm mà nên. Bí thư Tôn nghĩ được như vậy thì tôi yên tâm rồi!
Âu Dương Trường Dương mỉm cười nói:
- Trạch Đào này, tôi đã thấy được những việc gần đây của huyện Thảo Hải rồi, làm rất tốt. Thành ủy dự định dốc toàn lực tuyên truyền cho huyện của các cậu đấy.
Mọi việc diễn ra ngày hôm nay đều nằm ngoài dự kiến của Diệp Trạch Đào. Trong khoảnh khắc thật có chút không hiểu Tôn Lâm rốt cuộc định giở trò gì.
Tuy rằng không hiểu rõ cách làm của đối phương nhưng Diệp Trạch Đào vẫn tỏ ra mình đã hiểu và vui vẻ trò chuyện cùng hai người bọn họ.
Tôn Lâm thở dài:
- Chủ tịch Diệp này, nói thật lòng con người tôi làm việc thường rất kích động. Nghe tin anh trai đột ngột qua đời liền nghĩ rằng đó là lỗi của anh. Trong lòng quýnh lên, đã nói và làm nhiều việc có lỗi với anh. Giờ nghĩ lại, trong lòng tôi thực rất hối hận. Cha tôi cũng đã nghiêm khắc phê bình tôi. Mong anh có thể thứ lỗi!
Nói tới đây, gã giơ một chén rượu lên nói với Diệp Trạch Đào:
- Chủ tịch Diệp, cha tôi đã nghiêm khắc phê bình hành vi của tôi, yêu cầu tôi nhất định phải đến thành phố Hắc Lan xin anh tha thứ. Chén rượu này coi như là rượu chuộc lỗi, tôi xin cạn!
Nói xong, Tôn Lâm một hơi uống hết chén rượu.
Âu Dương Trường Dương nói:
- Trạch Đào, chứng kiến sự lớn lên của Tôn Cương. Nói thật lòng, sau khi nghe được tin Tôn Cương mất trong lòng tôi cũng cảm thấy rất buồn. Đã là một việc quá khích cũng may đã không làm gì xúc phạm đến anh! Lời nói của Tôn Lâm cũng là lời tôi muốn nói. Tôi cũng xin chuộc lỗi một chén.
Nói xong, Âu Dương Trường Dương cũng một hơi uống hết rượu trong chén.
Vừa đến mà hai người đã làm những chuyện như thế. Diệp Trạch Đào nhìn hai người. Trong phút chốc không thể hiểu được hai người này định giở trò gì. Nhìn Âu Dương Trường Dương đã uống hết chén rượu, Diệp Trạch Đào vội nói:
- Tôi vẫn còn non nớt, kinh nghiệm chưa nhiều. Thường được Trưởng ban Âu Dương thường xuyên nhắc nhở, đây đúng là phúc của tôi, sau này mong được Trưởng ban chỉ bảo nhiều hơn. Tôi cũng xin cạn một chén!
Thấy Diệp Trạch Đào cũng uống cạn ly, Âu Dương Trường Dương vui mừng nói:
- Tiểu Lâm, tôi đã nói đồng chí Trạch Đào là người rất độ lượng mà, quyết không để tâm tới những việc nhỏ như vậy đâu.
Tôn Lâm nói:
- Chủ tịch huyện Diệp, để thể hiện thành ý của chúng tôi lần này cha tôi bảo tôi đến là để đảm nhiệm hạng mục về xe ô tô trong thành phố. Do những việc xảy ra gần đây mà hạng mục tiến triển không tốt. Bước tiếp theo tôi cần đẩy nhanh tiến độ ở các nơi. Ngoài ra, lần này tôi đến Hắc Lan, còn có một hạng mục khác muốn bàn bạc với Chủ tịch Diệp. Công ty chúng tôi dự định sẽ mở rộng một vài con đường lớn cho huyện Thảo Hải với điều kiện là huyện sẽ treo biển quảng cáo của công ty chúng tôi trong ba năm.
Ánh mắt Diệp Trạch Đào sáng lên ngay tức khắc. Việc này huyện vẫn đang suy tính. Do xí nghiệp đầu tư xây dựng đường và việc đặt bảng quảng cáo hai bên đường là một hình thức trao đổi với xí nghiệp. Sự việc này, Diệp Trạch Đào cũng cần tính toán. Tình hình là của huyện Thảo Hải là cần thu phí mà xí nghiệp thì cần thời gian dài. Tôn Lâm lại chỉ cần có ba năm. Đây đúng là một việc hết sức có lợi cho huyện Thảo Hải.
Tôn Tường Quân đang muốn làm gì? Bỏ tiền ra để đổi lấy sự tha thứ của mình? Rốt cuộc trong lòng ông ta đang nghĩ gì?
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Tôn Lâm. Nghĩ đến việc này dù gì cũng có lợi cho Thảo Hải liền cười nói:
- Huyện Thảo Hải hoan nghênh anh đến huyện đầu tư.
Tôn Lâm nhìn Diệp Trạch Đào, nở nụ cười tươi và nói:
- Trước khi tới tôi còn lo lắng không yên. Đến giờ mới hiểu tại sao mọi người lại nói Chủ tịch huyện Diệp là người rộng lượng ! Sau này khi tôi đến Thảo Hải còn mong được Chủ tịch Diệp chiếu cố nhiều hơn.
Diệp Trạch Đào nói:
- Từ trước tới nay huyện Thảo Hải luôn hoan nghênh sự lưu tâm, giúp đỡ cho huyện của các xí nghiệp. Công ty anh có thể đến huyện Thảo Hải tham gia xây dựng phát triển huyện trong lúc mà huyện cần như thế này. Đây đúng là công lao thời hiện đại mà lợi tới muôn đời. Tôi xin thay mặt nhân dân huyện Thảo Hải cảm tạ các anh!
Không khí bỗng chốc trở nên hòa hợp.
Diệp Trạch Đào miệng thì cười nói cùng hai người nhưng trong lòng thì không tài nào lí giải được chuyện này.
Tuy nhiên, Diệp Trạch Đào cảm thấy như vậy cũng tốt. Ít nhất thì nhà họ Tôn tạm thời sẽ không gây ra chuyện gì. Hắn cũng có thời gian phát triển.
/1075
|