Đúng lúc Diệp Trạch Đào đang nói chuyện hôn sự thì Điền Lâm Hỉ cũng đang nói chuyện điện thoại với Mạnh Dân Quân.
Biết được Điền Lâm Hỉ đến thành phố Hắc Lan, Mạnh Dân Quân cố tình gọi điện thoại hỏi thăm tình hình. Từ trước đến nay anh ta luôn có quan hệ rất tốt với Điền Lâm Hỉ, anh ta liền nói:
- Bác Điền, khi nào bác đến thành phố một chuyến ạ?
Điền Lâm Hỉ sao lại không hiểu ý của Mạnh Dân Quân chứ. Bây giờ Mạnh gia cũng không ngăn nổi thế tiến công của đối thủ chính trị được. Ý là muốn ông ta đến thành phố tương trợ anh ta.
Điền Lâm Hỉ khẽ cười nói:
- Cứ yên tâm, đồng chí Trịnh Thành Trung sắp đến Mạnh gia các cậu thăm ông cụ.
Mạnh Dân Quân chợt sững người, nhất thời cũng không hiểu vì sao Bí thư thành ủy thành phố lại chủ động đến nhà mình.
- Cậu yên tâm, không có chuyện gì đâu.
Trong câu nói của Điền Lâm Hỉ có ý như đã nắm bắt được hết tình hình rồi.
Nghe thấy Điền Lâm Hỉ nói vậy, Mạnh Dân Quân cũng khá yên tâm. Song nghĩ đến chuyện của Ninh Hải, Mạnh Dân Quân lại có phần lo lắng, Tôn Tường Quân ép ghê quá, bắt buộc phải có nhiều người tham gia, xem ra cũng phải đồng ý cho ông ta gia nhập.
Có điều, nếu như để ông ta tham dự vào, người phải ra ngoài chính là Diệp Trạch Đào, lão Điền Lâm Hỉ chắc chắn sẽ không đồng ý rồi. Việc này thật khó quá!
Bí thư Thành ủy Thành phố Trịnh Thành Trung là người có thế lực rất mạnh và cũng rất có năng lực. Dạo này tiếng nói của ông ta rất có trọng lượng. Sau khi đón tiếp xong đoàn khách nước ngoài, ông ta về phòng làm việc ngồi. Trịnh Thành Trung xoa nhẹ huyệt thái dương một lúc nhưng vẫn cảm thấy khá mệt mỏi.
Ngả lưng vào ghế ông ta nhìn Thư ký Lý Minh Thủy đang rót thêm nước sôi vào tách trà.
- Có chuyện gì không?
Trịnh Thành Trung tự nhiên hỏi một câu.
Lý Minh Thủy biết thói quen của Trịnh Thành Trung là rất thích bớt thời gian rảnh rỗi để tìm hiểu một chút những tình hình mà anh ta nghe ngóng được.
- Chuyện lớn thì không có nhưng có một chuyện...
Cặp mắt vốn đang thất thần của Trịnh Thành Trung bỗng nhiên sắc sảo hẳn lên.
- Có tình hình gì đấy?
- Thưa Bí thư, chuyện là như thế này. Tiểu Nhu đã đăng kí thành lập công ty bất động sản, lấy tên là Bất Động Sản Thiên Trạch. Cô ấy hiện giờ đã đến Ninh Hải, nghe nói đến đó để phát triển thị trường bất động sản.
Trịnh Thành Trung ngồi đó không nói năng gì, một lúc sau mới nói:
- Cậu hãy nói cho tôi biết động thái của con bé bất cứ lúc nào nhé.
Nhìn Thư kí đi ra ngoài, Trịnh Thành Trung thở dài một tiếng.
Vì sự phát triển của Trịnh gia mà lúc đầu trong hoàn cảnh bất đắc dĩ Lưu Vũ Giang đã chỉ đạo ông gả con gái cho Vi Chính Quang. Việc này luôn khiến cho Trịnh Thành Trung day dứt, ông là người có thế lực như vậy, nhưng vì lợi ích gia tộc mà đành phải làm thông gia. Việc này đối với ông là một sự sỉ nhục.
Nghĩ đến con gái từ trước đến nay lúc nào cũng u buồn, Trịnh Thành Trung cũng cảm thấy rất buồn.
Trong cuộc chèn ép đối với Lưu gia lần này, thực ra Trịnh Thành Trung cũng nhúng tay vào. Ông ta dồn nén bao nhiêu bực tức bấy lâu nay vào vụ này, vì cũng muốn báo thù. Trong suy nghĩ của ông ta, Vi Chính Quang chết rồi, thì con gái ông có thể danh chính ngôn thuận đi tái giá. Với quyền thế của ông ta như bây giờ chuyện con gái lấy ai là rất quan trọng.
Nhưng sự việc lại không xảy ra như những gì ông ta nghĩ. Con gái ông không những không rời khỏi Lưu Gia mà còn nói giúp cho họ.
Trong khoảng thời gian này, Tạ gia tấn công mạnh nhất cũng bắt đầu phải thu quân về, nghe nói là Hoa Uy lên tiếng.
Sự tình sẽ phát triển đến đâu chứ?
Sau khi Trịnh Thành Trung phát hiện ra chuyện này, ông ta vẫn âm thầm điều tra nghiên cứu.
Sau khi Hoa Uy lên tiếng, không chỉ nói là Tạ gia thu quân về, Vi gia bây giờ cũng không có động tĩnh, mà đến ngay cả Tôn gia cũng chẳng có động tĩnh gì.
Lưu gia sao lại có phúc lớn như vậy nhỉ, không ngờ lại chuyển nguy thành an!
Trịnh Thành Trung đảm nhận được chức Bí thư Thành ủy Thành phố, làm sao ông ta lại không nắm bắt được các nguồn tin chứ. Rất nhanh chóng, hàng loạt các tin tức được truyền đến chỗ ông ta.
Tìm hiểu được tình hình lại đã qua phân tích, Trịnh Thành Trung lúc đó không nói gì cả. Trong lòng thầm chửi Lưu Gia. Cái lũ người nhà họ Lưu này thật là gian xảo, thông qua Chủ tịch huyện Thảo Hải liền hóa giải được tình thế nguy hiểm.
Tình hình đã sáng tỏ, Lưu gia đã gả con gái cho học trò của Điền Lâm Hỉ. Lại còn thông qua Điền Lâm Hỉ gây dựng được quan hệ với Hoa Uy nữa chứ!
Việc này không làm Trịnh Thành Trung bất ngờ, điều làm ông ta bất ngờ nhất lại là con gái của ông ta bị Lưu gia lợi dụng.
Và điều khiến ông ta còn buồn bực thêm là con gái ông ta lại tỏ ra rất vui vẻ khi bị Lưu gia lợi dụng.
Ôi trời!
Trịnh Thành Trung lấy ra một túi văn bản từ trong ngăn bàn.
Khi mở ra, phía trên cùng là một chiếc ảnh của Diệp Trạch Đào được phóng to.
Nhìn trong ảnh Diệp Trạch Đào trông rất đẹp trai, tràn đầy nhuệ khí, Trịnh Thành Trung xem một hồi lâu.
Toàn bộ nội dung thông tin về Diệp Trạch Đào đều được đựng trong chiếc túi này. Trịnh Thành Trung không chỉ xem qua một lần các việc có liên quan đến đến Diệp Trạch Đào.
Gõ nhẹ tay lên tập tài liệu, Trịnh Thành Trung đánh giá Diệp Trạch Đào sâu sắc hơn những người bình thường khác. Người khác không nhìn thấy tình hình phát triển của Diệp Trạch Đào, nhưng với kinh nghiệm nhiều năm ở cơ sở như Trịnh Thành Trung thì hoàn toàn có thế hiểu được Diệp Trạch Đào đã trải qua như thế nào.
Cái tên tiểu tử này vẫn đang làm xiếc trên dây mà vẫn chưa bị rơi. Thật đúng là khác người!
Trịnh Thành Trung lắc đầu thở dài.
Cầm tấm ảnh lên xem lại một chút, ông ta thầm so sánh Vi Chính Quang với Diệp Trạch Đào.
Cái tên tiểu tử này trông cũng điển trai đấy chứ!
Để tấm ảnh xuống, Trịnh Thành Trung cầm chén trà lên uống một ngụm. Rồi ông ta nghĩ đến chuyện con gái mình và Diệp Trạch Đào đã xảy ra chuyện trong căn phòng đó như trong tập tài liệu. Mặc dù trong hồ sơ chỉ miêu tả cụ thể tình hình bên ngoài mà không phỏng đoán hai người này liệu có xảy ra vấn đề gì hay không. Nhưng Trịnh Thành Trung qua quan sát ngầm đã phát hiện được, mỗi lần nhắc đến người thanh niên này, con gái ông vốn không hay biểu lộ tình cảm gì cũng trở nên hơi khác lạ, hai mắt trở nên sáng long lanh.
Dựa vào mắt nhìn người của mình, Trịnh Thành Trung trong lòng biết rằng hai đứa này chắc chắn đã xảy ra chuyện đó. Nếu không xảy ra chuyện này thì vẻ hoạt bát đã mất đi của con gái ông sau khi lấy chồng tuyệt đối sẽ không bao giờ được tái sinh nữa.
Phân tích tiếp một chút, con gái ông vẫn không rời khỏi nhà họ Lưu, còn ra sức nói giúp cho nhà ấy. Lúc đầu, Trịnh Thành Trung chưa hiểu rõ hết, nhưng bây giờ nghe Thư kí nói con gái ông đăng kí mở một công ty bất động sản, còn sắp đến Ninh Hải phát triển. Lưu Gia đã cột chặt được pháp bảo duy nhất của con gái ông ta, đó chính là khiến cho cô ấy và Diệp Trạch Đào phải ràng buộc lẫn nhau.
Nghĩ đến đây, hai bên huyệt thái dương của Trịnh Thành Trung giật liên hồi. Mẹ cái lũ nhà Lưu gia chứ! thật không biết xấu hổ là gì, chuyện như thế mà chúng nó cũng có thể làm được!
Nghĩ là như thế nhưng Trịnh Thành Trung cũng chẳng biết làm thế nào. Đứa con gái này xem ra quyết tâm theo cái tên đó rồi. Cứ coi như nó âm thầm theo cái thằng ấy đi, lẽ nào mình lại tiếp tục phản đối?
Nợ con gái nhiều quá rồi!
Trịnh Thành Trung thở dài một tiếng.
Đến mức như thế này thì thông gia hay không cũng không thèm để ý nữa.
Trịnh Thành Trung cũng đã từng nghĩ, hay là cứ đến nói chuyện trực tiếp với Diệp Trạch Đào. Bảo hắn đừng lấy con gái nhà họ Lưu kia, mình sẽ kiên quyết gả con gái mình cho hắn. Nhưng cái nhà Lưu gia kia cũng đang gấp rút tiến hành, trực tiếp cử Hoàng Hân đến huyện Thảo Hải, nghe nói chuyện hôn sự cũng sắp đặt xong rồi. Cái lão Điền kia không biết là vô tình hay cố ý mà cứ nhất quyết phải tham dự vào chuyện này. Lão ta tham dự vào thì mình có muốn làm gì cũng chẳng làm được.
Trịnh Thành Trung hoàn toàn nghi ngờ cái lão Điền kia là cố ý. Với đầu óc thông minh sắc bén của lão gì mà không nhìn ra được tình hình của mấy nhà này chứ, cái lão này thật đúng là!
Trịnh Thành Trung thầm chửi một tiếng. Chuyện này coi như mình bị lão Điền chơi xỏ rồi. Lão Điền chắc chắn là hiểu rõ suy nghĩ của Lưu gia, nên đã cố tình cho tên tiểu tử đó lấy con gái nhà đấy, sau đó kéo con gái mình vào, cuối cùng là biến mình trở thành hậu thuẫn cho cái thằng ranh đó.
Thật là đáng ghét!
Nhưng cũng phải nói rằng, lão Điền đã thật sự đưa mình vào trong sự tính toán ngầm của lão, khiến mình bây giờ rơi vào tình cảnh có lực mà không có chỗ dùng.
Được rồi, bây giờ con gái đã quyết tâm giúp cái thằng đó rồi!
Nhìn lại tấm ảnh một chút, sau đó ông ta nhớ lại sự từng trải của Diệp Trạch Đào. Trịnh Thành Trung đành phải thừa nhận con người cái tên Diệp Trạch Đào này đúng là có bản lĩnh thật. Cái xã Xuân Trúc là một xã nghèo khó đã được hắn làm cho đổi mới. Bây giờ hắn còn đề xuất bản quy hoạch phát triển huyện Thảo Hải. Bản qui hoạch này ông ta thấy cũng có tương lai. Nếu như cho hắn thời gian và trợ lực, thì cái tên này chắc chắn sẽ phát triển được.
Nghĩ đến đây, Trịnh Thành Trung thấy bản thân ông ta cũng không bài xích tên này. Một người trẻ như vậy thể dựa vào một số hành động mạo hiểm để có thể lên được cái chức Chủ tịch huyện. Ai cũng có thể nói được hắn sẽ tiếp tục phát triển lên một trình độ cao hơn.
So với lũ con cháu rất nhiều nhà đại gia khác thì hắn khá hơn rất nhiều.
Điều duy nhất khiến Trịnh Thành Trung bực mình là đứa con gái không hiểu sao lại đi theo cái tên tiểu tử đó.
Một lần nữa ông ta lại gọi Thư kí vào, Trịnh Thành Trung hỏi:
- Minh Thủy, công ty bất động sản của Tiểu Nhu tình hình thế nào rồi?
- Cháu tìm hiểu rồi, nghe nói là hoạt động theo chế độ cổ phần, trong thành phố cũng có mấy con cháu của các đại gia tham gia đóng góp cổ phần.
Trịnh Thành Trung hiểu rồi, ông ta khẽ gật đầu. Chuyện này con gái ông ta và người nhà Lưu gia cũng đã nghiên cứu rồi. Họ để con bé khởi xướng, xem ra mình cũng phải tiếp tục ủng hộ thôi.
- Mạnh gia dạo này thế nào?
Trịnh Thành Trung hỏi một câu.
- Ông cụ nhà Mạnh gia dạo này ốm đau suốt, Tôn gia lại liên tục công kích Mạnh gia, ở Ninh Hải nhà này cũng mất đi một số lợi ích.
Là thân tín của Trịnh Thành Trung, Lý Minh Thủy tìm hiểu rất kĩ tình hình trên thành phố, anh ta cũng ít nhiều hiểu được suy nghĩ của Trịnh Thành Trung. Anh ta liếc mắt nhìn tấm ảnh của Diệp Trạch Đào trên bàn, trong lòng thầm nghĩ, người này có lẽ được ông chủ nhắm làm con rể rồi!
Nghĩ đến chuyện này, trong đầu Lý Minh Thủy có một suy nghĩ kì quặc, Trịnh Tiểu Nhu thực sự muốn làm phụ nữ mù quáng sao?
Đương nhiên rồi, anh ta cũng chỉ nghĩ một chút vậy thôi, chứ trong lòng cũng quyết định rồi, phải coi trọng cái anh Diệp Trạch Đào này mới được.
- Như vậy đi, cậu chuẩn bị xe, rồi liên hệ với Mạnh gia. Tôi phải đi thăm ông cụ nhà đó một chút.
Lý Minh Thủy khẽ gật đầu rồi bước đi.
Trịnh Thành Trung ngồi đó, lại nghĩ ngợi một chút. Ông ta lẩm bẩm:
- Ninh Hải xem ra phải do Mạnh gia nắm giữ mới được. Chỉ có như vậy thì cái tên tiểu tử kia mới có thêm nhiều sự trợ giúp. Mình nợ con gái nhiều, chỉ có thể hết lòng giúp chúng nó thôi!
Trịnh Thành Trung tin chắc rằng, chỉ có ông ta tỏ thái độ thì các thế lực công kích Mạnh gia mới yếu đi nhiều được.
Trịnh Thành Trung lúc này mới phát hiện ra cái tên Diệp Trạch Đào lại là một mắt xích quan trọng trong cuộc tranh giành đấu đá của thành phố. Có hắn tham gia thì cục diện trong toàn thành phố cũng sẽ thay đổi.
Trong lòng hơi khó chịu, Trịnh Thành Trung cảm thấy mọi việc dường như đều bị lão Điền tính toán được.
Biết được Điền Lâm Hỉ đến thành phố Hắc Lan, Mạnh Dân Quân cố tình gọi điện thoại hỏi thăm tình hình. Từ trước đến nay anh ta luôn có quan hệ rất tốt với Điền Lâm Hỉ, anh ta liền nói:
- Bác Điền, khi nào bác đến thành phố một chuyến ạ?
Điền Lâm Hỉ sao lại không hiểu ý của Mạnh Dân Quân chứ. Bây giờ Mạnh gia cũng không ngăn nổi thế tiến công của đối thủ chính trị được. Ý là muốn ông ta đến thành phố tương trợ anh ta.
Điền Lâm Hỉ khẽ cười nói:
- Cứ yên tâm, đồng chí Trịnh Thành Trung sắp đến Mạnh gia các cậu thăm ông cụ.
Mạnh Dân Quân chợt sững người, nhất thời cũng không hiểu vì sao Bí thư thành ủy thành phố lại chủ động đến nhà mình.
- Cậu yên tâm, không có chuyện gì đâu.
Trong câu nói của Điền Lâm Hỉ có ý như đã nắm bắt được hết tình hình rồi.
Nghe thấy Điền Lâm Hỉ nói vậy, Mạnh Dân Quân cũng khá yên tâm. Song nghĩ đến chuyện của Ninh Hải, Mạnh Dân Quân lại có phần lo lắng, Tôn Tường Quân ép ghê quá, bắt buộc phải có nhiều người tham gia, xem ra cũng phải đồng ý cho ông ta gia nhập.
Có điều, nếu như để ông ta tham dự vào, người phải ra ngoài chính là Diệp Trạch Đào, lão Điền Lâm Hỉ chắc chắn sẽ không đồng ý rồi. Việc này thật khó quá!
Bí thư Thành ủy Thành phố Trịnh Thành Trung là người có thế lực rất mạnh và cũng rất có năng lực. Dạo này tiếng nói của ông ta rất có trọng lượng. Sau khi đón tiếp xong đoàn khách nước ngoài, ông ta về phòng làm việc ngồi. Trịnh Thành Trung xoa nhẹ huyệt thái dương một lúc nhưng vẫn cảm thấy khá mệt mỏi.
Ngả lưng vào ghế ông ta nhìn Thư ký Lý Minh Thủy đang rót thêm nước sôi vào tách trà.
- Có chuyện gì không?
Trịnh Thành Trung tự nhiên hỏi một câu.
Lý Minh Thủy biết thói quen của Trịnh Thành Trung là rất thích bớt thời gian rảnh rỗi để tìm hiểu một chút những tình hình mà anh ta nghe ngóng được.
- Chuyện lớn thì không có nhưng có một chuyện...
Cặp mắt vốn đang thất thần của Trịnh Thành Trung bỗng nhiên sắc sảo hẳn lên.
- Có tình hình gì đấy?
- Thưa Bí thư, chuyện là như thế này. Tiểu Nhu đã đăng kí thành lập công ty bất động sản, lấy tên là Bất Động Sản Thiên Trạch. Cô ấy hiện giờ đã đến Ninh Hải, nghe nói đến đó để phát triển thị trường bất động sản.
Trịnh Thành Trung ngồi đó không nói năng gì, một lúc sau mới nói:
- Cậu hãy nói cho tôi biết động thái của con bé bất cứ lúc nào nhé.
Nhìn Thư kí đi ra ngoài, Trịnh Thành Trung thở dài một tiếng.
Vì sự phát triển của Trịnh gia mà lúc đầu trong hoàn cảnh bất đắc dĩ Lưu Vũ Giang đã chỉ đạo ông gả con gái cho Vi Chính Quang. Việc này luôn khiến cho Trịnh Thành Trung day dứt, ông là người có thế lực như vậy, nhưng vì lợi ích gia tộc mà đành phải làm thông gia. Việc này đối với ông là một sự sỉ nhục.
Nghĩ đến con gái từ trước đến nay lúc nào cũng u buồn, Trịnh Thành Trung cũng cảm thấy rất buồn.
Trong cuộc chèn ép đối với Lưu gia lần này, thực ra Trịnh Thành Trung cũng nhúng tay vào. Ông ta dồn nén bao nhiêu bực tức bấy lâu nay vào vụ này, vì cũng muốn báo thù. Trong suy nghĩ của ông ta, Vi Chính Quang chết rồi, thì con gái ông có thể danh chính ngôn thuận đi tái giá. Với quyền thế của ông ta như bây giờ chuyện con gái lấy ai là rất quan trọng.
Nhưng sự việc lại không xảy ra như những gì ông ta nghĩ. Con gái ông không những không rời khỏi Lưu Gia mà còn nói giúp cho họ.
Trong khoảng thời gian này, Tạ gia tấn công mạnh nhất cũng bắt đầu phải thu quân về, nghe nói là Hoa Uy lên tiếng.
Sự tình sẽ phát triển đến đâu chứ?
Sau khi Trịnh Thành Trung phát hiện ra chuyện này, ông ta vẫn âm thầm điều tra nghiên cứu.
Sau khi Hoa Uy lên tiếng, không chỉ nói là Tạ gia thu quân về, Vi gia bây giờ cũng không có động tĩnh, mà đến ngay cả Tôn gia cũng chẳng có động tĩnh gì.
Lưu gia sao lại có phúc lớn như vậy nhỉ, không ngờ lại chuyển nguy thành an!
Trịnh Thành Trung đảm nhận được chức Bí thư Thành ủy Thành phố, làm sao ông ta lại không nắm bắt được các nguồn tin chứ. Rất nhanh chóng, hàng loạt các tin tức được truyền đến chỗ ông ta.
Tìm hiểu được tình hình lại đã qua phân tích, Trịnh Thành Trung lúc đó không nói gì cả. Trong lòng thầm chửi Lưu Gia. Cái lũ người nhà họ Lưu này thật là gian xảo, thông qua Chủ tịch huyện Thảo Hải liền hóa giải được tình thế nguy hiểm.
Tình hình đã sáng tỏ, Lưu gia đã gả con gái cho học trò của Điền Lâm Hỉ. Lại còn thông qua Điền Lâm Hỉ gây dựng được quan hệ với Hoa Uy nữa chứ!
Việc này không làm Trịnh Thành Trung bất ngờ, điều làm ông ta bất ngờ nhất lại là con gái của ông ta bị Lưu gia lợi dụng.
Và điều khiến ông ta còn buồn bực thêm là con gái ông ta lại tỏ ra rất vui vẻ khi bị Lưu gia lợi dụng.
Ôi trời!
Trịnh Thành Trung lấy ra một túi văn bản từ trong ngăn bàn.
Khi mở ra, phía trên cùng là một chiếc ảnh của Diệp Trạch Đào được phóng to.
Nhìn trong ảnh Diệp Trạch Đào trông rất đẹp trai, tràn đầy nhuệ khí, Trịnh Thành Trung xem một hồi lâu.
Toàn bộ nội dung thông tin về Diệp Trạch Đào đều được đựng trong chiếc túi này. Trịnh Thành Trung không chỉ xem qua một lần các việc có liên quan đến đến Diệp Trạch Đào.
Gõ nhẹ tay lên tập tài liệu, Trịnh Thành Trung đánh giá Diệp Trạch Đào sâu sắc hơn những người bình thường khác. Người khác không nhìn thấy tình hình phát triển của Diệp Trạch Đào, nhưng với kinh nghiệm nhiều năm ở cơ sở như Trịnh Thành Trung thì hoàn toàn có thế hiểu được Diệp Trạch Đào đã trải qua như thế nào.
Cái tên tiểu tử này vẫn đang làm xiếc trên dây mà vẫn chưa bị rơi. Thật đúng là khác người!
Trịnh Thành Trung lắc đầu thở dài.
Cầm tấm ảnh lên xem lại một chút, ông ta thầm so sánh Vi Chính Quang với Diệp Trạch Đào.
Cái tên tiểu tử này trông cũng điển trai đấy chứ!
Để tấm ảnh xuống, Trịnh Thành Trung cầm chén trà lên uống một ngụm. Rồi ông ta nghĩ đến chuyện con gái mình và Diệp Trạch Đào đã xảy ra chuyện trong căn phòng đó như trong tập tài liệu. Mặc dù trong hồ sơ chỉ miêu tả cụ thể tình hình bên ngoài mà không phỏng đoán hai người này liệu có xảy ra vấn đề gì hay không. Nhưng Trịnh Thành Trung qua quan sát ngầm đã phát hiện được, mỗi lần nhắc đến người thanh niên này, con gái ông vốn không hay biểu lộ tình cảm gì cũng trở nên hơi khác lạ, hai mắt trở nên sáng long lanh.
Dựa vào mắt nhìn người của mình, Trịnh Thành Trung trong lòng biết rằng hai đứa này chắc chắn đã xảy ra chuyện đó. Nếu không xảy ra chuyện này thì vẻ hoạt bát đã mất đi của con gái ông sau khi lấy chồng tuyệt đối sẽ không bao giờ được tái sinh nữa.
Phân tích tiếp một chút, con gái ông vẫn không rời khỏi nhà họ Lưu, còn ra sức nói giúp cho nhà ấy. Lúc đầu, Trịnh Thành Trung chưa hiểu rõ hết, nhưng bây giờ nghe Thư kí nói con gái ông đăng kí mở một công ty bất động sản, còn sắp đến Ninh Hải phát triển. Lưu Gia đã cột chặt được pháp bảo duy nhất của con gái ông ta, đó chính là khiến cho cô ấy và Diệp Trạch Đào phải ràng buộc lẫn nhau.
Nghĩ đến đây, hai bên huyệt thái dương của Trịnh Thành Trung giật liên hồi. Mẹ cái lũ nhà Lưu gia chứ! thật không biết xấu hổ là gì, chuyện như thế mà chúng nó cũng có thể làm được!
Nghĩ là như thế nhưng Trịnh Thành Trung cũng chẳng biết làm thế nào. Đứa con gái này xem ra quyết tâm theo cái tên đó rồi. Cứ coi như nó âm thầm theo cái thằng ấy đi, lẽ nào mình lại tiếp tục phản đối?
Nợ con gái nhiều quá rồi!
Trịnh Thành Trung thở dài một tiếng.
Đến mức như thế này thì thông gia hay không cũng không thèm để ý nữa.
Trịnh Thành Trung cũng đã từng nghĩ, hay là cứ đến nói chuyện trực tiếp với Diệp Trạch Đào. Bảo hắn đừng lấy con gái nhà họ Lưu kia, mình sẽ kiên quyết gả con gái mình cho hắn. Nhưng cái nhà Lưu gia kia cũng đang gấp rút tiến hành, trực tiếp cử Hoàng Hân đến huyện Thảo Hải, nghe nói chuyện hôn sự cũng sắp đặt xong rồi. Cái lão Điền kia không biết là vô tình hay cố ý mà cứ nhất quyết phải tham dự vào chuyện này. Lão ta tham dự vào thì mình có muốn làm gì cũng chẳng làm được.
Trịnh Thành Trung hoàn toàn nghi ngờ cái lão Điền kia là cố ý. Với đầu óc thông minh sắc bén của lão gì mà không nhìn ra được tình hình của mấy nhà này chứ, cái lão này thật đúng là!
Trịnh Thành Trung thầm chửi một tiếng. Chuyện này coi như mình bị lão Điền chơi xỏ rồi. Lão Điền chắc chắn là hiểu rõ suy nghĩ của Lưu gia, nên đã cố tình cho tên tiểu tử đó lấy con gái nhà đấy, sau đó kéo con gái mình vào, cuối cùng là biến mình trở thành hậu thuẫn cho cái thằng ranh đó.
Thật là đáng ghét!
Nhưng cũng phải nói rằng, lão Điền đã thật sự đưa mình vào trong sự tính toán ngầm của lão, khiến mình bây giờ rơi vào tình cảnh có lực mà không có chỗ dùng.
Được rồi, bây giờ con gái đã quyết tâm giúp cái thằng đó rồi!
Nhìn lại tấm ảnh một chút, sau đó ông ta nhớ lại sự từng trải của Diệp Trạch Đào. Trịnh Thành Trung đành phải thừa nhận con người cái tên Diệp Trạch Đào này đúng là có bản lĩnh thật. Cái xã Xuân Trúc là một xã nghèo khó đã được hắn làm cho đổi mới. Bây giờ hắn còn đề xuất bản quy hoạch phát triển huyện Thảo Hải. Bản qui hoạch này ông ta thấy cũng có tương lai. Nếu như cho hắn thời gian và trợ lực, thì cái tên này chắc chắn sẽ phát triển được.
Nghĩ đến đây, Trịnh Thành Trung thấy bản thân ông ta cũng không bài xích tên này. Một người trẻ như vậy thể dựa vào một số hành động mạo hiểm để có thể lên được cái chức Chủ tịch huyện. Ai cũng có thể nói được hắn sẽ tiếp tục phát triển lên một trình độ cao hơn.
So với lũ con cháu rất nhiều nhà đại gia khác thì hắn khá hơn rất nhiều.
Điều duy nhất khiến Trịnh Thành Trung bực mình là đứa con gái không hiểu sao lại đi theo cái tên tiểu tử đó.
Một lần nữa ông ta lại gọi Thư kí vào, Trịnh Thành Trung hỏi:
- Minh Thủy, công ty bất động sản của Tiểu Nhu tình hình thế nào rồi?
- Cháu tìm hiểu rồi, nghe nói là hoạt động theo chế độ cổ phần, trong thành phố cũng có mấy con cháu của các đại gia tham gia đóng góp cổ phần.
Trịnh Thành Trung hiểu rồi, ông ta khẽ gật đầu. Chuyện này con gái ông ta và người nhà Lưu gia cũng đã nghiên cứu rồi. Họ để con bé khởi xướng, xem ra mình cũng phải tiếp tục ủng hộ thôi.
- Mạnh gia dạo này thế nào?
Trịnh Thành Trung hỏi một câu.
- Ông cụ nhà Mạnh gia dạo này ốm đau suốt, Tôn gia lại liên tục công kích Mạnh gia, ở Ninh Hải nhà này cũng mất đi một số lợi ích.
Là thân tín của Trịnh Thành Trung, Lý Minh Thủy tìm hiểu rất kĩ tình hình trên thành phố, anh ta cũng ít nhiều hiểu được suy nghĩ của Trịnh Thành Trung. Anh ta liếc mắt nhìn tấm ảnh của Diệp Trạch Đào trên bàn, trong lòng thầm nghĩ, người này có lẽ được ông chủ nhắm làm con rể rồi!
Nghĩ đến chuyện này, trong đầu Lý Minh Thủy có một suy nghĩ kì quặc, Trịnh Tiểu Nhu thực sự muốn làm phụ nữ mù quáng sao?
Đương nhiên rồi, anh ta cũng chỉ nghĩ một chút vậy thôi, chứ trong lòng cũng quyết định rồi, phải coi trọng cái anh Diệp Trạch Đào này mới được.
- Như vậy đi, cậu chuẩn bị xe, rồi liên hệ với Mạnh gia. Tôi phải đi thăm ông cụ nhà đó một chút.
Lý Minh Thủy khẽ gật đầu rồi bước đi.
Trịnh Thành Trung ngồi đó, lại nghĩ ngợi một chút. Ông ta lẩm bẩm:
- Ninh Hải xem ra phải do Mạnh gia nắm giữ mới được. Chỉ có như vậy thì cái tên tiểu tử kia mới có thêm nhiều sự trợ giúp. Mình nợ con gái nhiều, chỉ có thể hết lòng giúp chúng nó thôi!
Trịnh Thành Trung tin chắc rằng, chỉ có ông ta tỏ thái độ thì các thế lực công kích Mạnh gia mới yếu đi nhiều được.
Trịnh Thành Trung lúc này mới phát hiện ra cái tên Diệp Trạch Đào lại là một mắt xích quan trọng trong cuộc tranh giành đấu đá của thành phố. Có hắn tham gia thì cục diện trong toàn thành phố cũng sẽ thay đổi.
Trong lòng hơi khó chịu, Trịnh Thành Trung cảm thấy mọi việc dường như đều bị lão Điền tính toán được.
/1075
|