- Em đến Thảo Hải rồi?
Ngồi trong phòng làm việc, nhận được điện thoại của Trịnh Tiểu Nhu Diệp Trạch Đào trợn tròn mắt.
Căn bản là Diệp Trạch Đào không ngờ Trịnh Tiểu Nhu sẽ tới Thảo Hải vào lúc này, nghe thấy Trịnh Tiểu Nhu đã tới Thảo Hải rồi, lại còn muốn hắn đi đón mà Diệp Trạch Đào thấy đau hết cả đầu.
- Thế nào, không đến đón em à?
Trịnh Tiểu Nhu cười hỏi.
Việc này quả là quá nguy hiểm, Lưu Mộng Y đang ở Thảo Hải, Trịnh Tiểu Nhu tới đây làm gì?
Gần đây trong các cuộc nói chuyện phiếm với Trịnh Tiểu Nhu, chủ đề mà hai người nhắc tới cũng sâu sắc hơn rất nhiều, thậm chí có lúc còn đùa giỡn nhau nữa.
Nói chuyện phiếm trên điện thoại đã đành, nếu quả thực xảy ra chuyện đó thì đúng là cũng hơi đau đầu.
- Được, anh tới ngay đây!
Diệp Trạch Đào biết hắn không thể không đi đón cô, đành phải tới đâu hay tới đó vậy!
Đương nhiên thông qua cuộc nói chuyện với Điền Lâm Hỉ, ít nhiều Diệp Trạch Đào cũng đã đoán được, trong lòng phần nào cũng đã chắc chắn.
Gác điện thoại Diệp Trạch Đào suy nghĩ một chút, cảm thấy việc này nên nói với Lưu Mộng Y một tiếng mới được, đang bàn về chuyện kết hôn với Lưu gia, bản thân lại lén lút đi gặp Trịnh Tiểu Nhu thì không hợp lý lắm.
Nếu là trước đây Diệp Trạch Đào nghĩ có thể giấu Lưu Mộng Y, nhưng Lưu Mộng Y và mẹ cô ấy đều đã đến Thảo Hải để bàn chuyện hôn sự, và hôn sự tiến triển nhanh như vậy. Đúng lúc này lại đi gặp riêng một người phụ nữ có quan hệ quá mật thiết với hắn, điều này quả thật là không công bằng với Lưu Mộng Y.
Dù thế nào thì cũng phải để Lưu Mộng Y biết, việc này Diệp Trạch Đào không định giấu Lưu Mộng Y.
- Mộng Y, Trịnh Tiểu Nhu tới Thảo Hải rồi.
Diệp Trạch Đào suy nghĩ một chút rồi nói thẳng luôn việc Trịnh Tiểu Nhu tới huyện Thảo Hải ra.
Lúc này Lưu Mộng Y cũng không có ở nhà Diệp Trạch Đào mà là đang ngồi cùng Trịnh Tiểu Nhu.
Thật ra hai người đã nói chuyện một hồi, Trịnh Tiểu Nhu gọi điện bảo Diệp Trạch Đào đến đón chính là do Lưu Mộng Y yêu cầu, cô muốn xem Diệp Trạch Đào có giấu mình đi gặp Trịnh Tiểu Nhu không.
Trịnh Tiểu Nhu cũng rất muốn biết suy nghĩ của Diệp Trạch Đào trong chuyện này.
Xem như hai người liên kết lại với nhau để thử Diệp Trạch Đào.
Nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào, nghe thấy Diệp Trạch Đào nói cho mình biết chuyện Trịnh Tiểu Nhu đã đến, không hiểu sao Lưu Mộng Y thấy vui vẻ hẳn lên.
Cô nói với Diệp Trạch Đào qua điện thoại:
- Cô ấy đến rồi, anh qua đây đi, em đang ở cùng với cô ấy!
Nghe Lưu Mộng Y nói như vậy Diệp Trạch Đào giữ điện thoại mà ngẩn người, hai cô này đang bày trò gì vậy?
Tuy là không hiểu các cô đang bày trò gì, nhưng Diệp Trạch Đào vẫn tiến về nhà khách mà Trịnh Tiểu Nhu đang ở.
Trong lúc Diệp Trạch Đào đang vội vã tới thì Lưu Mộng Y chỉ vào điện thoại nói:
- Anh ấy nói cho tôi biết cô đến rồi.
Trịnh Tiểu Nhu hơi bĩu môi nói:
- Đồ nhát gan!
Lưu Mộng Y tâm trạng tốt hẳn lên, nhìn về phía Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Ngực cô bị lộ ra kìa!
Trịnh Tiểu Nhu đỏ mặt, kéo áo lên một chút.
Nhìn Trịnh Tiểu Nhu một hồi, Lưu Mộng Y hừ một tiếng rồi đứng lên.
Lưu Mộng Y nói:
- Nhớ kỹ lời cô nói đấy!
Trịnh Tiểu Nhu lại đỏ mặt nói:
- Cô không để ý à?
- Nếu có thì làm được gì?
Hai người nhìn nhau, Lưu Mộng Y nói:
- Ai bảo tất cả mọi người đều cần cô chứ.
Nói xong câu này Lưu Mộng Y đứng dậy nói:
- Chuyện bất động sản giao cho cô nhé.
Nhìn Lưu Mộng Y đi ra ngoài rồi vẻ mặt của Trịnh Tiểu Nhu không ngừng biến đổi.
Ngay khi Lưu Mộng Y vừa đi thì Diệp Trạch Đào liền đến, rất nhanh nhìn lướt khắp phòng, Trịnh Tiểu Nhu gắt giọng:
- Đi rồi!
Diệp Trạch Đào cười lớn rồi đi đến ngồi xuống.
Nhìn người phụ nữ từng quan hệ với mình này Diệp Trạch Đào phát hiện Trịnh Tiểu Nhu ngày càng xinh đẹp, vừa mới tắm rửa xong nên thân thể còn phát ra một mùi hương của cơ thể rất mê hoặc người khác.
Thấy Diệp Trạch Đào đang nhìn mình Trịnh Tiểu Nhu đỏ mặt kéo áo lên rồi nói:
- Hôn sự bàn đến đâu rồi?
Vẫn ổn, hai bên gia đình đều đã đồng ý, sẽ tổ chức tiệc rượu ở thủ đô trước, sau đó ở tỉnh cũng sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ, cuối cùng là về huyện tổ chức.
Mặc dù trên điện thoại hai người trò chuyện rất thoải mái, nhưng bây giờ khi đang ngồi đối diện thì hai người đều không quá suồng sã.
Diệp Trạch Đào lại cảm thấy rất ngại ngùng.
Nhìn thấy vẻ căng thẳng của Diệp Trạch Đào, chút bất mãn của Trịnh Tiểu Nhu cũng nhạt đi, nhìn Diệp Trạch Đào cười nói:
- Không nghĩ người biết em đến Thảo Hải trước lại là Lưu Mộng Y hả?
Nhắc tới việc này Diệp Trạch Đào liền hiểu hai người phụ nữ này muốn thử mình.
- Làm rối tinh hết lên!
Diệp Trạch Đào cũng giả vờ không vui nói.
Thấy Diệp Trạch Đào như kiểu có chút bất mãn, Trịnh Tiểu Nhu cũng sợ Diệp Trạch Đào không vui bèn cẩn thận nói:
- Đây là yêu cầu của Lưu Mộng Y, cô ấy muốn xem cô ấy có chiếm được vị trí lớn trong lòng anh hay không, nhưng xem ra anh đã làm cô ấy rất hài lòng.
Diệp Trạch Đào cũng đã hiểu rõ sự ích kỷ của Lưu Mộng Y, bắt đầu có chút không vui. Nhưng rất nhanh hắn đã thông cảm được cho cách nghĩ của Lưu Mộng Y.
Rất nhiều việc của Lưu gia bây giờ Diệp Trạch Đào cũng đoán được phần nào, đặc biệt là sau khi Điền Lâm Hỉ tiến hành ám chỉ thì Diệp Trạch Đào càng hiểu rõ thêm vài việc. Thấy Hoàng Hân lần này đến đây vội vã bàn chuyện hôn nhân với cha mẹ hắn, trong rất nhiều vấn đề đều xin ý kiến của cha mẹ hắn trước, điều này chẳng giống với thói kiêu ngạo thường ngày của Lưu gia chút nào.
Thông qua các sự việc Diệp Trạch Đào cũng đã hiểu Lưu gia muốn nhắm vào Trịnh Tiểu Nhu làm gương.
Nghĩ tới khả năng này, Diệp Trạch Đào lại thấy trong lòng có chút hưng phấn.
Tuy nhiên Diệp Trạch Đào cũng có chút hoài nghi về việc này.
Nhìn về phía Trịnh Tiểu Nhu Diệp Trạch Đào hỏi:
- Em đến Thảo Hải lần này là vì chuyện gì?
Trừng mắt nhìn Diệp Trạch Đào, mặt của Trịnh Tiểu Nhu lại hơi đỏ.
Nói thật là Trịnh Tiểu Nhu lớn như vậy rồi nhưng vẫn chưa yêu lần nào, cuộc hôn nhân với Vi Chính Quang cũng là do gia đình hai bên sắp đặt, khi ấy Lưu lão gia vẫn còn hùng mạnh, thế lực của Lưu gia lúc bấy giờ lớn hơn Trịnh gia nhiều. Chẳng ai nghĩ được đến thay đổi của sự đời, Lưu gia nhanh chóng bị hạ gục, ngược lại họ Trịnh khi xưa lâm nguy bây giờ lại gượng lên được rồi.
Cô và Vi Chính Quang căn bản không thể có tình cảm, nhưng ngược lại với Diệp Trạch Đào thì khác, sau lần đó Trịnh Tiểu Nhu không thể quên được Diệp Trạch Đào, thường xuyên gọi điện thoại cho Diệp Trạch Đào, Trịnh Tiểu Nhu có cảm giác như mình đang yêu.
Bây giờ thấy Diệp Trạch Đào giả vờ như vậy Trịnh Tiểu Nhu cũng có chút bất mãn.
Một người rõ ràng rất thông minh lại giả vờ như không hiểu, điều này khiến Trịnh Tiểu Nhu rất giận.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy bộ dạng này của Trịnh Tiểu Nhu liền hiểu, quả nhiên đúng như hắn suy đoán.
Trong lòng ít nhiều thấy khinh bỉ Lưu gia.
Tuy nhiên nghĩ đến việc Lưu gia cứ nhất quyết muốn thúc đẩy việc này, Lưu Mộng Y và mẹ của cô ấy lại cũng không hề để ý thì Diệp Trạch Đào cũng có chút giật mình.
Cái đại gia tộc này thật sự khiến hắn thấy khó hiểu!
- Lợi ích của gia tộc thật sự quan trọng đến vậy sao?
Chẳng hiểu sao Diệp Trạch Đào liền hỏi một câu như vậy.
Không nghĩ là Diệp Trạch Đào đột nhiên sẽ hỏi câu hỏi như thế, Trịnh Tiểu Nhu cũng hơi sửng sốt, sau đó vẻ mặt lại buồn bã đáp:
- Nếu là người dân bình thường thì có lẽ lợi ích gia tộc cũng chẳng là gì, chỉ ảnh hưởng đến một gia đình đó mà thôi. Nhưng với một gia tộc quyền thế như Lưu gia thì tình hình đã khác hoàn toàn rồi!
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Diệp Trạch Đào Trịnh Tiểu Nhu thở dài:
- Nếu Lưu gia sụp đổ, anh có biết chuyện gì sẽ xảy ra không?
Đây không phải chỉ là chuyện của những người nhà họ Lưu, mà còn là chuyện liên quan đến toàn bộ các nhân vật và các dòng họ có liên quan đến nhà họ Lưu. Đến thời điểm này con số những người dựa vào Lưu gia quá lớn nên sự việc này không còn là việc của một mình Lưu gia nữa, gần đây anh có để ý đến các phương tiện thông tin đại chúng không, đột nhiên xuất hiện vài trường hợp bị bắt, một vài trường hợp vì lý do nào đó mà bị hạ gục, anh có nhận ra điều gì không? Phần lớn đó là những người có liên quan đến họ Lưu!
Diệp Trạch Đào trong lòng kinh ngạc nói:
- Trước đây quả thật là không chú ý lắm tới việc này.
- Hừ, tới tầng lớp của bọn họ rồi thì anh nghĩ là bọn họ sẽ không còn tình người nữa sao? Bọn họ sẽ không có vấn đề gì nữa? Tại sao trước đây thì chẳng có chuyện gì cả vậy mà bây giờ lại xảy ra chuyện rồi?
Một đám câu hỏi ngược lại, Diệp Trạch Đào lần đầu tiên phát hiện ra Trịnh Tiểu Nhu vốn không hời hợt không quan tâm đến mọi chuyện như vẻ bề ngoài, nội tình bên trong cô biết cũng nhiều lắm!
Diệp Trạch Đào lần đầu tiên có ý định thu phục người phụ nữ này, có một người như thế này ngầm giúp đỡ thì con đường của hắn sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Trịnh Tiểu Nhu thở dài:
- Lưu gia đã đến thời điểm sống còn rồi, nếu không hành động ngay thì không biết chừng chức Thứ trưởng bộ Thủy lợi của cô ba của Mộng Y cũng sẽ không còn nữa. Đến lúc đó thì mọi chuyện sẽ càng đi xuống, cha của Mộng Y cũng sẽ xảy ra chuyện, lúc ấy thì Lưu gia coi như sụp đổ hoàn toàn rồi. Bọn họ bây giờ quả thật rất cần anh!
Diệp Trạch Đào nghe Trịnh Tiểu Nhu nói xong những lời này thì mới hiểu được phần nào, lần này họ Lưu và họ Tạ đấu đá chính là một cuộc tranh giành sống còn, đặc biệt là có sự can thiệp của họ Tôn nữa, Lưu gia gần như đã không còn sức phản kháng. Nếu như Lưu gia sụp đổ rồi thì sẽ kéo theo rất nhiều người bị liên lụy, đến lúc đó bị cách chức chỉ là chuyện nhỏ, không biết chừng sẽ còn xảy ra chuyện lớn!
- Mọi người đều đang ép Lưu gia?
- Anh phải biết là, Lưu gia là đại diện cho lợi ích của rất nhiều người, có rất nhiều người không hi vọng Lưu gia sẽ sụp đổ. Áp lực của Lưu gia quá lớn, nếu như Lưu gia không bảo vệ mọi người, đến lúc đó mọi người cũng sẽ bỏ rơi Lưu gia, nếu quả thật chuyện đó xảy ra thì tất cả những người trong họ Lưu đều không được sống ngày nào yên ổn nữa.
Diệp Trạch Đào lần đầu tiên phát hiện ra tình hình nguy hiểm đến vậy của Lưu gia, chả trách một người cao ngạo như Hoàng Hân mà cũng đành phải xuống nước!
- Có lẽ mỗi người chỉ có một mức độ nhất định, ông ta quả thật đã phải chịu quá nhiều sự áp đặt!
Diệp Trạch Đào ra vẻ thông cảm nói.
Trịnh Tiểu Nhu liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Vì lợi ích của Lưu gia, mọi người trong họ Lưu không thể không tỏ ra nhượng bộ!
- Cha em có thái độ gì?
Diệp Trạch Đào tò mò hỏi.
Mặt lại đỏ lên, Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Cha em cảm thấy ông ấy nợ em nhiều quá!
Diệp Trạch Đào liền hiểu ra.
Xem ra thái độ của cha Trịnh Tiểu Nhu với Lưu gia chủ yếu dựa vào thái độ của Trịnh Tiểu Nhu. Có Trịnh Tiểu Nhu ở Lưu gia, Trịnh gia và Lưu gia sẽ không thể trở thành địch thủ.
Lưu gia thật sự đã tính toán hết cả rồi!
Ngồi trong phòng làm việc, nhận được điện thoại của Trịnh Tiểu Nhu Diệp Trạch Đào trợn tròn mắt.
Căn bản là Diệp Trạch Đào không ngờ Trịnh Tiểu Nhu sẽ tới Thảo Hải vào lúc này, nghe thấy Trịnh Tiểu Nhu đã tới Thảo Hải rồi, lại còn muốn hắn đi đón mà Diệp Trạch Đào thấy đau hết cả đầu.
- Thế nào, không đến đón em à?
Trịnh Tiểu Nhu cười hỏi.
Việc này quả là quá nguy hiểm, Lưu Mộng Y đang ở Thảo Hải, Trịnh Tiểu Nhu tới đây làm gì?
Gần đây trong các cuộc nói chuyện phiếm với Trịnh Tiểu Nhu, chủ đề mà hai người nhắc tới cũng sâu sắc hơn rất nhiều, thậm chí có lúc còn đùa giỡn nhau nữa.
Nói chuyện phiếm trên điện thoại đã đành, nếu quả thực xảy ra chuyện đó thì đúng là cũng hơi đau đầu.
- Được, anh tới ngay đây!
Diệp Trạch Đào biết hắn không thể không đi đón cô, đành phải tới đâu hay tới đó vậy!
Đương nhiên thông qua cuộc nói chuyện với Điền Lâm Hỉ, ít nhiều Diệp Trạch Đào cũng đã đoán được, trong lòng phần nào cũng đã chắc chắn.
Gác điện thoại Diệp Trạch Đào suy nghĩ một chút, cảm thấy việc này nên nói với Lưu Mộng Y một tiếng mới được, đang bàn về chuyện kết hôn với Lưu gia, bản thân lại lén lút đi gặp Trịnh Tiểu Nhu thì không hợp lý lắm.
Nếu là trước đây Diệp Trạch Đào nghĩ có thể giấu Lưu Mộng Y, nhưng Lưu Mộng Y và mẹ cô ấy đều đã đến Thảo Hải để bàn chuyện hôn sự, và hôn sự tiến triển nhanh như vậy. Đúng lúc này lại đi gặp riêng một người phụ nữ có quan hệ quá mật thiết với hắn, điều này quả thật là không công bằng với Lưu Mộng Y.
Dù thế nào thì cũng phải để Lưu Mộng Y biết, việc này Diệp Trạch Đào không định giấu Lưu Mộng Y.
- Mộng Y, Trịnh Tiểu Nhu tới Thảo Hải rồi.
Diệp Trạch Đào suy nghĩ một chút rồi nói thẳng luôn việc Trịnh Tiểu Nhu tới huyện Thảo Hải ra.
Lúc này Lưu Mộng Y cũng không có ở nhà Diệp Trạch Đào mà là đang ngồi cùng Trịnh Tiểu Nhu.
Thật ra hai người đã nói chuyện một hồi, Trịnh Tiểu Nhu gọi điện bảo Diệp Trạch Đào đến đón chính là do Lưu Mộng Y yêu cầu, cô muốn xem Diệp Trạch Đào có giấu mình đi gặp Trịnh Tiểu Nhu không.
Trịnh Tiểu Nhu cũng rất muốn biết suy nghĩ của Diệp Trạch Đào trong chuyện này.
Xem như hai người liên kết lại với nhau để thử Diệp Trạch Đào.
Nhận được điện thoại của Diệp Trạch Đào, nghe thấy Diệp Trạch Đào nói cho mình biết chuyện Trịnh Tiểu Nhu đã đến, không hiểu sao Lưu Mộng Y thấy vui vẻ hẳn lên.
Cô nói với Diệp Trạch Đào qua điện thoại:
- Cô ấy đến rồi, anh qua đây đi, em đang ở cùng với cô ấy!
Nghe Lưu Mộng Y nói như vậy Diệp Trạch Đào giữ điện thoại mà ngẩn người, hai cô này đang bày trò gì vậy?
Tuy là không hiểu các cô đang bày trò gì, nhưng Diệp Trạch Đào vẫn tiến về nhà khách mà Trịnh Tiểu Nhu đang ở.
Trong lúc Diệp Trạch Đào đang vội vã tới thì Lưu Mộng Y chỉ vào điện thoại nói:
- Anh ấy nói cho tôi biết cô đến rồi.
Trịnh Tiểu Nhu hơi bĩu môi nói:
- Đồ nhát gan!
Lưu Mộng Y tâm trạng tốt hẳn lên, nhìn về phía Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Ngực cô bị lộ ra kìa!
Trịnh Tiểu Nhu đỏ mặt, kéo áo lên một chút.
Nhìn Trịnh Tiểu Nhu một hồi, Lưu Mộng Y hừ một tiếng rồi đứng lên.
Lưu Mộng Y nói:
- Nhớ kỹ lời cô nói đấy!
Trịnh Tiểu Nhu lại đỏ mặt nói:
- Cô không để ý à?
- Nếu có thì làm được gì?
Hai người nhìn nhau, Lưu Mộng Y nói:
- Ai bảo tất cả mọi người đều cần cô chứ.
Nói xong câu này Lưu Mộng Y đứng dậy nói:
- Chuyện bất động sản giao cho cô nhé.
Nhìn Lưu Mộng Y đi ra ngoài rồi vẻ mặt của Trịnh Tiểu Nhu không ngừng biến đổi.
Ngay khi Lưu Mộng Y vừa đi thì Diệp Trạch Đào liền đến, rất nhanh nhìn lướt khắp phòng, Trịnh Tiểu Nhu gắt giọng:
- Đi rồi!
Diệp Trạch Đào cười lớn rồi đi đến ngồi xuống.
Nhìn người phụ nữ từng quan hệ với mình này Diệp Trạch Đào phát hiện Trịnh Tiểu Nhu ngày càng xinh đẹp, vừa mới tắm rửa xong nên thân thể còn phát ra một mùi hương của cơ thể rất mê hoặc người khác.
Thấy Diệp Trạch Đào đang nhìn mình Trịnh Tiểu Nhu đỏ mặt kéo áo lên rồi nói:
- Hôn sự bàn đến đâu rồi?
Vẫn ổn, hai bên gia đình đều đã đồng ý, sẽ tổ chức tiệc rượu ở thủ đô trước, sau đó ở tỉnh cũng sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ, cuối cùng là về huyện tổ chức.
Mặc dù trên điện thoại hai người trò chuyện rất thoải mái, nhưng bây giờ khi đang ngồi đối diện thì hai người đều không quá suồng sã.
Diệp Trạch Đào lại cảm thấy rất ngại ngùng.
Nhìn thấy vẻ căng thẳng của Diệp Trạch Đào, chút bất mãn của Trịnh Tiểu Nhu cũng nhạt đi, nhìn Diệp Trạch Đào cười nói:
- Không nghĩ người biết em đến Thảo Hải trước lại là Lưu Mộng Y hả?
Nhắc tới việc này Diệp Trạch Đào liền hiểu hai người phụ nữ này muốn thử mình.
- Làm rối tinh hết lên!
Diệp Trạch Đào cũng giả vờ không vui nói.
Thấy Diệp Trạch Đào như kiểu có chút bất mãn, Trịnh Tiểu Nhu cũng sợ Diệp Trạch Đào không vui bèn cẩn thận nói:
- Đây là yêu cầu của Lưu Mộng Y, cô ấy muốn xem cô ấy có chiếm được vị trí lớn trong lòng anh hay không, nhưng xem ra anh đã làm cô ấy rất hài lòng.
Diệp Trạch Đào cũng đã hiểu rõ sự ích kỷ của Lưu Mộng Y, bắt đầu có chút không vui. Nhưng rất nhanh hắn đã thông cảm được cho cách nghĩ của Lưu Mộng Y.
Rất nhiều việc của Lưu gia bây giờ Diệp Trạch Đào cũng đoán được phần nào, đặc biệt là sau khi Điền Lâm Hỉ tiến hành ám chỉ thì Diệp Trạch Đào càng hiểu rõ thêm vài việc. Thấy Hoàng Hân lần này đến đây vội vã bàn chuyện hôn nhân với cha mẹ hắn, trong rất nhiều vấn đề đều xin ý kiến của cha mẹ hắn trước, điều này chẳng giống với thói kiêu ngạo thường ngày của Lưu gia chút nào.
Thông qua các sự việc Diệp Trạch Đào cũng đã hiểu Lưu gia muốn nhắm vào Trịnh Tiểu Nhu làm gương.
Nghĩ tới khả năng này, Diệp Trạch Đào lại thấy trong lòng có chút hưng phấn.
Tuy nhiên Diệp Trạch Đào cũng có chút hoài nghi về việc này.
Nhìn về phía Trịnh Tiểu Nhu Diệp Trạch Đào hỏi:
- Em đến Thảo Hải lần này là vì chuyện gì?
Trừng mắt nhìn Diệp Trạch Đào, mặt của Trịnh Tiểu Nhu lại hơi đỏ.
Nói thật là Trịnh Tiểu Nhu lớn như vậy rồi nhưng vẫn chưa yêu lần nào, cuộc hôn nhân với Vi Chính Quang cũng là do gia đình hai bên sắp đặt, khi ấy Lưu lão gia vẫn còn hùng mạnh, thế lực của Lưu gia lúc bấy giờ lớn hơn Trịnh gia nhiều. Chẳng ai nghĩ được đến thay đổi của sự đời, Lưu gia nhanh chóng bị hạ gục, ngược lại họ Trịnh khi xưa lâm nguy bây giờ lại gượng lên được rồi.
Cô và Vi Chính Quang căn bản không thể có tình cảm, nhưng ngược lại với Diệp Trạch Đào thì khác, sau lần đó Trịnh Tiểu Nhu không thể quên được Diệp Trạch Đào, thường xuyên gọi điện thoại cho Diệp Trạch Đào, Trịnh Tiểu Nhu có cảm giác như mình đang yêu.
Bây giờ thấy Diệp Trạch Đào giả vờ như vậy Trịnh Tiểu Nhu cũng có chút bất mãn.
Một người rõ ràng rất thông minh lại giả vờ như không hiểu, điều này khiến Trịnh Tiểu Nhu rất giận.
Diệp Trạch Đào nhìn thấy bộ dạng này của Trịnh Tiểu Nhu liền hiểu, quả nhiên đúng như hắn suy đoán.
Trong lòng ít nhiều thấy khinh bỉ Lưu gia.
Tuy nhiên nghĩ đến việc Lưu gia cứ nhất quyết muốn thúc đẩy việc này, Lưu Mộng Y và mẹ của cô ấy lại cũng không hề để ý thì Diệp Trạch Đào cũng có chút giật mình.
Cái đại gia tộc này thật sự khiến hắn thấy khó hiểu!
- Lợi ích của gia tộc thật sự quan trọng đến vậy sao?
Chẳng hiểu sao Diệp Trạch Đào liền hỏi một câu như vậy.
Không nghĩ là Diệp Trạch Đào đột nhiên sẽ hỏi câu hỏi như thế, Trịnh Tiểu Nhu cũng hơi sửng sốt, sau đó vẻ mặt lại buồn bã đáp:
- Nếu là người dân bình thường thì có lẽ lợi ích gia tộc cũng chẳng là gì, chỉ ảnh hưởng đến một gia đình đó mà thôi. Nhưng với một gia tộc quyền thế như Lưu gia thì tình hình đã khác hoàn toàn rồi!
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Diệp Trạch Đào Trịnh Tiểu Nhu thở dài:
- Nếu Lưu gia sụp đổ, anh có biết chuyện gì sẽ xảy ra không?
Đây không phải chỉ là chuyện của những người nhà họ Lưu, mà còn là chuyện liên quan đến toàn bộ các nhân vật và các dòng họ có liên quan đến nhà họ Lưu. Đến thời điểm này con số những người dựa vào Lưu gia quá lớn nên sự việc này không còn là việc của một mình Lưu gia nữa, gần đây anh có để ý đến các phương tiện thông tin đại chúng không, đột nhiên xuất hiện vài trường hợp bị bắt, một vài trường hợp vì lý do nào đó mà bị hạ gục, anh có nhận ra điều gì không? Phần lớn đó là những người có liên quan đến họ Lưu!
Diệp Trạch Đào trong lòng kinh ngạc nói:
- Trước đây quả thật là không chú ý lắm tới việc này.
- Hừ, tới tầng lớp của bọn họ rồi thì anh nghĩ là bọn họ sẽ không còn tình người nữa sao? Bọn họ sẽ không có vấn đề gì nữa? Tại sao trước đây thì chẳng có chuyện gì cả vậy mà bây giờ lại xảy ra chuyện rồi?
Một đám câu hỏi ngược lại, Diệp Trạch Đào lần đầu tiên phát hiện ra Trịnh Tiểu Nhu vốn không hời hợt không quan tâm đến mọi chuyện như vẻ bề ngoài, nội tình bên trong cô biết cũng nhiều lắm!
Diệp Trạch Đào lần đầu tiên có ý định thu phục người phụ nữ này, có một người như thế này ngầm giúp đỡ thì con đường của hắn sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Trịnh Tiểu Nhu thở dài:
- Lưu gia đã đến thời điểm sống còn rồi, nếu không hành động ngay thì không biết chừng chức Thứ trưởng bộ Thủy lợi của cô ba của Mộng Y cũng sẽ không còn nữa. Đến lúc đó thì mọi chuyện sẽ càng đi xuống, cha của Mộng Y cũng sẽ xảy ra chuyện, lúc ấy thì Lưu gia coi như sụp đổ hoàn toàn rồi. Bọn họ bây giờ quả thật rất cần anh!
Diệp Trạch Đào nghe Trịnh Tiểu Nhu nói xong những lời này thì mới hiểu được phần nào, lần này họ Lưu và họ Tạ đấu đá chính là một cuộc tranh giành sống còn, đặc biệt là có sự can thiệp của họ Tôn nữa, Lưu gia gần như đã không còn sức phản kháng. Nếu như Lưu gia sụp đổ rồi thì sẽ kéo theo rất nhiều người bị liên lụy, đến lúc đó bị cách chức chỉ là chuyện nhỏ, không biết chừng sẽ còn xảy ra chuyện lớn!
- Mọi người đều đang ép Lưu gia?
- Anh phải biết là, Lưu gia là đại diện cho lợi ích của rất nhiều người, có rất nhiều người không hi vọng Lưu gia sẽ sụp đổ. Áp lực của Lưu gia quá lớn, nếu như Lưu gia không bảo vệ mọi người, đến lúc đó mọi người cũng sẽ bỏ rơi Lưu gia, nếu quả thật chuyện đó xảy ra thì tất cả những người trong họ Lưu đều không được sống ngày nào yên ổn nữa.
Diệp Trạch Đào lần đầu tiên phát hiện ra tình hình nguy hiểm đến vậy của Lưu gia, chả trách một người cao ngạo như Hoàng Hân mà cũng đành phải xuống nước!
- Có lẽ mỗi người chỉ có một mức độ nhất định, ông ta quả thật đã phải chịu quá nhiều sự áp đặt!
Diệp Trạch Đào ra vẻ thông cảm nói.
Trịnh Tiểu Nhu liền nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Vì lợi ích của Lưu gia, mọi người trong họ Lưu không thể không tỏ ra nhượng bộ!
- Cha em có thái độ gì?
Diệp Trạch Đào tò mò hỏi.
Mặt lại đỏ lên, Trịnh Tiểu Nhu nói:
- Cha em cảm thấy ông ấy nợ em nhiều quá!
Diệp Trạch Đào liền hiểu ra.
Xem ra thái độ của cha Trịnh Tiểu Nhu với Lưu gia chủ yếu dựa vào thái độ của Trịnh Tiểu Nhu. Có Trịnh Tiểu Nhu ở Lưu gia, Trịnh gia và Lưu gia sẽ không thể trở thành địch thủ.
Lưu gia thật sự đã tính toán hết cả rồi!
/1075
|