Các vị lãnh đạo của bốn ban ngành toàn thành phố đều có mặt, ngày hôm nay do chính người đứng đầu cấp tỉnh chính thức truyền đạt văn kiện điều chỉnh cán bộ thành phố Hắc Lan.
Các vị lãnh đạo Tỉnh ủy đến dự có Trưởng ban tổ chức cán bộ Ninh Bảo Quốc.
Hàng ghế trên cùng là các lãnh đạo của thành phố mới được bổ nhiệm. Diệp Trạch Đào ngồi phía dưới nhìn thấy Âu Dương Trường Dương ngồi ở bàn chủ tịch.
Âu Dương Trường Dương hôm nay cố tình chải chuốt một chút, mái tóc chải ngược về phía sau, đúng dáng một vị cán bộ lãnh đạo chuẩn mực. Bộ comple mặc trên người được là thẳng tắp, thắt cà-vạt, khắp người toát ra vẻ quan cách.
Hắn cũng nhìn thấy Ninh Quân, thấy bộ dạng của anh ta, Diệp Trạch Đào cảm thấy rất thú vị. Cái anh Ninh Quân này tưởng là vẫn làm thư kí, cũng không nghĩ anh ta lại ngồi trên ghế lãnh đạo như thế này, hắn có cảm giác là tay chân anh ta hơi lóng ngóng.
Nhìn thấy dáng vẻ của Ninh Quân, Diệp Trạch Đào có chút lo lắng, với tình hình của anh ta liệu có giữ được đại cục này không?
Ninh Quân có an toàn hay không còn phải phụ thuộc vào Diệp Trạch Đào.
Hội nghị lần này cũng không có gì khác thường, vẫn tiến hành tuyên bố theo qui định.
Nhưng có một điểm có thể nhìn ra ngay, đó là một nhân vật thuộc phe Mạnh - Ninh Bảo Quốc rất không vui với việc điều chỉnh ban lãnh đạo thành phố Hắc Lan lần này.
Tính toán cẩn thận ban lãnh đạo Thành ủy mới được điều chỉnh, Diệp Trạch Đào thấy một tình huống đó là bọn Dương Hiên không có ai vào trong Thành ủy. Điều này cũng thật lạ. Nếu như nói trước đây Hứa Phu Kiệt là người của Dương Hiên, nếu như Dương Hiên còn nắm trong tay thành phố Hắc Lan thì bây giờ căn bản là không còn thấy người của phe ông ta vào trong ban Thành ủy.
Mạnh gia lần này phải mất đi quá nhiều lợi ích!
Khi nghĩ đến chuyện Mạnh gia gây ra khi còn nắm giữ huyện Ninh Hải, Diệp Trạch Đào càng cảm nhận được thế yếu của Mạnh gia đúng như Điền Lâm Hỉ đã từng nói.
Thành phố Hắc Lan là địa phương quan trọng như thế mà Mạnh gia lại bỏ đi, thì chứng tỏ Mạnh gia trước sự tấn công của nhiều phe cánh nên đã xảy ra chuyện!
Ban lãnh đạo Thành ủy lần này không biết là sẽ được điều chỉnh như thế nào đây?
Khi nghĩ đến Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy do người của họ Tôn đảm nhiệm, Diệp Trạch Đào thấy Dương Hiên cũng gặp rất nhiều khó khăn khi giải quyết công việc trên tỉnh.
Không khí cuộc họp rất nghiêm túc, các cán bộ ngồi phía dưới cũng đang dự đoán vận mệnh của thành phố sau này.
Sau khi cuộc họp kết thúc là bữa tiệc do thành phố tổ chức, mọi người ngồi cùng nhau ăn uống để tăng thêm tình cảm.
Đi cùng với Diệp Trạch Đào, Trần Tỏa Nguyên nói khẽ:
- Chủ tịch, Bí thư Hứa đi rồi, trong thành phố không có người của Dương Hiên sao?
Ông ta đang đi ngay sau Diệp Trạch Đào nhìn thấy một vài vị lãnh đạo Thành ủy mới, trong lòng có chút lo lắng. Ông ta biết Dương Hiên rất coi trọng Diệp Trạch Đào, mà Diệp Trạch Đào lại là người của Hứa Phu Kiệt, cũng là người của Dương Hiên. Bây giờ Hứa Phu Kiệt đi rồi, trong ban lãnh đạo mới lại không thấy người của Dương Hiên đâu.
Diệp Trạch Đào nói:
- Tình hình rất phức tạp, lần này không có người của Bí thư Dương.
Hai người nói rất nhỏ, nên cũng không lo sẽ bị ai nghe được.
Trần Tỏa Nguyên có chút lắng nói:
- Làm thế nào hả?
- Hôm nào chúng ta sẽ đi thăm hỏi Phó bí thư Thành ủy Phương, Bộ trưởng Ninh Bảo Quốc và Chính ủy Lô.
Diệp Trạch Đào nói một câu rất nhỏ.
Sau khi Trần Tỏa Nguyên nghe Diệp Trạch Đào nói vậy, mắt ông ta sáng lên. Ông ta hiểu rằng Diệp Trạch Đào vẫn có sự trợ giúp trong thành phố. Với sự trợ lực của ba Ủy viên thường vụ cũng không phải là nhỏ.
Thảo nào Diệp Trạch Đào tỏ ra bình thản thế, quả nhiên là có sự trợ giúp ở phía sau!
Trần Tỏa Nguyên lúc này càng thấy rằng phải theo sát bước Diệp Trạch Đào là rất quan trọng
Ôn Phương làm việc rất tốt, mỗi lần xuất hiện trước mặt mọi người cô đều có ý giữ khoảng cách với Diệp Trạch Đào, mà không có biểu hiện gì là hai người đang có quan hệ. Trước đây mọi người cũng từng nghi ngờ về mối quan hệ giữa Ôn Phương và Diệp Trạch Đào. Bây giờ sau khi quan sát nhiều lần, thì những suy nghĩ này cũng biến mất, rất ít người còn nghi ngờ về mối quan hệ nam nữ giữa hai người này.
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng là người nổi tiếng, vừa bước vào phòng ăn mọi người tranh nhau giao lưu với hắn, dù quen hay không quen cũng phải đến nói chuyện với hắn vài câu.
Trong quan trường là như thế, quan hệ giữa người với người ngày càng quan trọng, có thêm một người bạn là có thêm một con đường mới.
Mọi người nhìn thấy được tiền đồ phát triển của Diệp Trạch Đào, nên ai cũng muốn quan hệ tốt với hắn.
Người của huyện Thảo Hải ngoài các thành viên trong ban lãnh đạo ra, còn có một số nhân viên trong bốn ban lãnh đạo khác cũng đến dự, ngồi thành hai bàn.
Diệp Trạch Đào là nhân vật thứ hai đương nhiên là ngồi cũng bàn với các Ủy viên thường vụ.
Nhìn lướt qua tình hình chỗ khác thì đa số là mỗi huyện ngồi một bàn.
Các vị lãnh đạo vì muốn tỏ ra hòa đồng với dân và cũng muốn làm quen với mọi người hơn nữa, nên các Ủy viên Thường vụ Thành ủy mới đến không ngồi vào một bàn mà ngồi xen kẽ với các bàn khác.
Thú vị nhất là Âu Dương Trường Dương lại được phân ngồi đúng bàn với huyện Thảo Hải.
Đối diện với sự có mặt của Âu Dương Trường Dương, tất cả các lãnh đạo huyện Thảo Hải đều đứng dậy chào đón anh ta.
Âu Dương Trường Dương bước đến nhìn thoáng qua mọi người một lát, nét mặt cứ tủm tỉm cười.
Sau đó, nhìn thấy Diệp Trạch Đào cũng đang mỉm cười đứng dậy, thoáng nhìn thấy ánh mắt của hắn có vẻ hơi lạnh lùng nên anh ta không cười nữa.
- Xin mời Bộ trưởng Âu Dương ngồi!
Khương Chính Quyền đứng dậy nhường chỗ cho Âu Dương Trường Dương ngồi.
Âu Dương Trường Dương vỗ nhẹ vai Khương Chính Quyền rồi bước đến trước mặt Diệp Trạch Đào.
Ý của Âu Dương Trường Dương rất rõ ràng, đó là muốn ngồi vào chỗ của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào biết mục đích Âu Dương Trường Dương đến là để chỉnh mình. Bây giờ đã biết mục đích này rồi thì hắn cũng chẳng lịch sự gì nữa. Hắn ngồi xuống rồi nói to với mọi người:
- Mọi người ngồi xuống đi.
Hắn làm như vậy là có ý không coi Âu Dương Trường Dương ra gì.
Hôm nay Âu Dương Trường Dương vốn có ý định dập tắt nhuệ khí của Diệp Trạch Đào. Đáng nhẽ ra anh ta không được phân đến ngồi bàn của Diệp Trạch Đào, nhưng lại tự xin muốn đến đó ngồi. Sau đó, theo cấp bậc thì anh ta ngồi vào chỗ của Khương Chính Quyền là đúng rồi. Nhưng anh ta lại đến tranh chỗ của Diệp Trạch Đào là muốn dẹp đi nhuệ khí của hắn. Kết quả là bị Diệp Trạch Đào chơi cho vố này làm cho anh ta hơi tẽn tò, mặt sa sầm lại.
Mọi người đều thấy có chút bất thường.
Thấy tình hình này xảy ra, mặc dù chỉ là một chuyện nhỏ mà nếu không chú ý thì sẽ không phát hiện ra, nhưng các nhân vật ở đây đều là người tinh ý nên lúc đó cũng có sự thay đổi nhỏ. Trần Tỏa Nguyên là một trong số người của Diệp Trạch Đào liền hiểu rõ. Âu Dương Trường Dương này là kẻ đối đầu với Diệp Trạch Đào, mà đã là kẻ đối đầu của Diệp Trạch Đào thì cũng là kẻ đối đầu của mọi người.
Sau khi giật mình nghe thấy Diệp Trạch Đào hô ngồi xuống, Trần Tỏa Nguyên liền cười nói:
- Đúng, đúng đấy, mọi người ngồi xuống đi chứ.
Nói rồi ông ta ngồi xuống trước.
Ôn Phương thoáng nhìn qua Diệp Trạch Đào, rồi quay sang liếc nhìn Âu Dương Trường Dương, cô cũng nghĩ đến một số tình huống, mỉm cười nói:
- Chúng ta nghe lời Chủ tịch Diệp ngồi xuống đi.
Cô ấy cũng ngồi xuống.
Quản Ngọc Quí và Quách Văn Long đương nhiên cũng theo phái Diệp Trạch Đào nên cũng đều ngồi xuống.
Liêu Hân Diễm liếc nhìn Âu Dương Trường Dương với ánh mắt đầy thú vị, liền nghĩ ngay đến những gì mà cha anh ta từng giới thiệu. Anh ta biết Âu Dương Trường Dương là người của phe họ Tôn, cái tên tiểu tử này xem ra muốn đối phó với Diệp Trạch Đào đây. Thú vị lắm. Anh ta cũng tủm tỉm cười rồi ngồi xuống. Anh ta cũng chẳng sợ gì Âu Dương Trường Dương vì cha anh ta là Ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy.
Người thú vị nhất vẫn là Lâm Hải Sinh, nói với Âu Dương Trường Dương một câu:
- Bộ trưởng Âu Dương cứ ngồi tự nhiên.
Nói xong rồi cũng ngồi xuống.
Khương Chính Quyền cũng giật mình sợ hãi liền lấy một chiếc ghế để Âu Dương Trường Dương ngồi xuống. Người ngồi bên cạnh Khương Chính Quyền cũng vội lấy ghế cho anh ta.
Chuyện tranh giành chỗ ngồi diễn ra như vậy. Sau khi Âu Dương Trường Dương ngồi xuống, hai mắt nhìn thẳng Diệp Trạch Đào rồi nói:
- Chủ tịch Diệp giỏi hô hào quá!
- Hoan nghênh Bộ trưởng Âu Dương đến bàn chúng tôi chỉ đạo công tác.
Diệp Trạch Đào vừa mỉm cười vừa nói.
Âu Dương Trường Dương vốn muốn dập tắt nhuệ khí của Diệp Trạch Đào, không ngờ vẫn chưa kịp ra tay thì bị Diệp Trạch Đào dùng chuyện tranh giành chỗ ngồi làm anh ta mất mặt như vậy. Trong lòng rất khó chịu.
Nhìn về hướng Khương Chính Quyền, Âu Dương Trường Dương nghiêm túc nói:
- Đồng chí Khương Chính Quyền, đồng chí là Bí thư huyện Thảo Hải phải có trách nhiệm về sự phát triển của huyện nhà. Đồng chí phải nhớ một điểm, đó là bất luận là khi nào đảng cũng phải lãnh đạo tất cả! Kéo bè kéo cánh, chủ nghĩa bè phái ....những hiện tượng sai lệch này các cấp đảng, tổ chức của chúng ta phải đấu tranh bảo vệ không cho xảy ra các hiện tượng này!
Khương Chính Quyền tự nhiên thấy tức giận trong người. Trong đầu anh ta nghĩ, ngươi và Diệp Trạch Đào đấu đá nhau thì liên quan gì đến ta chứ, lại dùng chuyện này để nói về vấn đề xây dựng tổ chức đảng của Thảo Hải!
Trong lòng tức tối, Khương Chính Quyền dứt khoát không thèm để ý. Trong lòng thầm nhủ, các người đấu đá nhau là việc của các người, tôi không tham gia.
Thấy Khương Chính Quyền không có phản ứng gì về câu nói của mình, anh ta liền cảm thấy hơi gượng gạo.
Thực ra trước khi đến bàn này Âu Dương Trường Dương cũng đã nghĩ kĩ rồi. Lôi kéo một số người chèn ép Diệp Trạch Đào để cho mọi người biết mình ở phía đối lập với hắn, cũng nhân tiện để mọi người biết lực lượng của Diệp Trạch Đào đã ít đi. Từ đó làm suy yếu lực lượng của hắn. Với uy thế của một Ủy viên Thường vụ Thành ủy có lẽ làm việc này cũng chẳng có vấn đề gì.
Không ngờ bên cạnh Diệp Trạch Đào bây giờ lại có đám người đó. Những người khác thì không lên tiếng cứ như đang xem truyện cười vậy, làm cho anh ta rất khó khăn khi phải hát solo một mình.
Điều làm Âu Dương Trường Dương cảm thấy xấu hổ nhất là bản thân anh ta là Ủy viên Thường vụ Thành ủy, nếu việc này mà truyền ra ngoài thì mọi người sẽ coi thường anh ta. Anh ta sẽ không thể nói được cả ban lãnh đạo huyện Thảo Hải, sau này làm sao khiến cho mọi người tâm phục đây.
Không được, hôm nay cho dù như thế nào đi nữa mình cũng phải tỏ rõ được sự uy nghiêm của Ủy viên Thường vụ Thành ủy.
Trong nháy mắt trong đầu Âu Dương Trường Dương đã có thêm rất nhiều ý tưởng mới.
Nghĩ đến chuyện anh ta đến gặp Tôn Tường Quân trước khi đến thành phố Hắc Lan, Âu Dương Trường Dương hiểu rằng. Lần này nếu như anh ta không chèn ép được Diệp Trạch Đào thì anh ta sẽ rất khó ăn nói với Tôn Tường Quân. Đây là việc đại sự liên quan đến sự phát triển của anh ta.
Lúc này Diệp Trạch Đào lại cố ý nói cười và uống rượu với mọi người. Hắn vốn không có ý coi Âu Dương Trường Dương như một món ăn.
Thú vị quá, mọi người chứng kiến cảnh này trong lòng cũng không ngớt than thở. Cái cậu Diệp Trạch Đào này cũng thật là cứng đầu, dám gây chuyện với cả người đường đường là Ủy viên Thường vụ Thành ủy, Trưởng ban tuyên giáo!
Những người thực sự hiểu rõ nội tình lại không nhiều, mọi người chỉ nhìn thấy những cái bên ngoài mà thôi. Liêu Hân Diễm lại cảm nhận được cuộc chiến trong thành phố Hắc Lan đã bắt đầu châm ngòi rồi, và cũng biết được rất nhiều chuyện. Anh ta hiểu ngay ra là Diệp Trạch Đào dùng cách này là để tiến hành phản kích thế lực của Tôn gia.
Cuộc chiến đấu giữa Tôn gia và Diệp Trạch Đào lại sắp bắt đầu rồi!
Các vị lãnh đạo Tỉnh ủy đến dự có Trưởng ban tổ chức cán bộ Ninh Bảo Quốc.
Hàng ghế trên cùng là các lãnh đạo của thành phố mới được bổ nhiệm. Diệp Trạch Đào ngồi phía dưới nhìn thấy Âu Dương Trường Dương ngồi ở bàn chủ tịch.
Âu Dương Trường Dương hôm nay cố tình chải chuốt một chút, mái tóc chải ngược về phía sau, đúng dáng một vị cán bộ lãnh đạo chuẩn mực. Bộ comple mặc trên người được là thẳng tắp, thắt cà-vạt, khắp người toát ra vẻ quan cách.
Hắn cũng nhìn thấy Ninh Quân, thấy bộ dạng của anh ta, Diệp Trạch Đào cảm thấy rất thú vị. Cái anh Ninh Quân này tưởng là vẫn làm thư kí, cũng không nghĩ anh ta lại ngồi trên ghế lãnh đạo như thế này, hắn có cảm giác là tay chân anh ta hơi lóng ngóng.
Nhìn thấy dáng vẻ của Ninh Quân, Diệp Trạch Đào có chút lo lắng, với tình hình của anh ta liệu có giữ được đại cục này không?
Ninh Quân có an toàn hay không còn phải phụ thuộc vào Diệp Trạch Đào.
Hội nghị lần này cũng không có gì khác thường, vẫn tiến hành tuyên bố theo qui định.
Nhưng có một điểm có thể nhìn ra ngay, đó là một nhân vật thuộc phe Mạnh - Ninh Bảo Quốc rất không vui với việc điều chỉnh ban lãnh đạo thành phố Hắc Lan lần này.
Tính toán cẩn thận ban lãnh đạo Thành ủy mới được điều chỉnh, Diệp Trạch Đào thấy một tình huống đó là bọn Dương Hiên không có ai vào trong Thành ủy. Điều này cũng thật lạ. Nếu như nói trước đây Hứa Phu Kiệt là người của Dương Hiên, nếu như Dương Hiên còn nắm trong tay thành phố Hắc Lan thì bây giờ căn bản là không còn thấy người của phe ông ta vào trong ban Thành ủy.
Mạnh gia lần này phải mất đi quá nhiều lợi ích!
Khi nghĩ đến chuyện Mạnh gia gây ra khi còn nắm giữ huyện Ninh Hải, Diệp Trạch Đào càng cảm nhận được thế yếu của Mạnh gia đúng như Điền Lâm Hỉ đã từng nói.
Thành phố Hắc Lan là địa phương quan trọng như thế mà Mạnh gia lại bỏ đi, thì chứng tỏ Mạnh gia trước sự tấn công của nhiều phe cánh nên đã xảy ra chuyện!
Ban lãnh đạo Thành ủy lần này không biết là sẽ được điều chỉnh như thế nào đây?
Khi nghĩ đến Trưởng ban Tuyên giáo Tỉnh ủy do người của họ Tôn đảm nhiệm, Diệp Trạch Đào thấy Dương Hiên cũng gặp rất nhiều khó khăn khi giải quyết công việc trên tỉnh.
Không khí cuộc họp rất nghiêm túc, các cán bộ ngồi phía dưới cũng đang dự đoán vận mệnh của thành phố sau này.
Sau khi cuộc họp kết thúc là bữa tiệc do thành phố tổ chức, mọi người ngồi cùng nhau ăn uống để tăng thêm tình cảm.
Đi cùng với Diệp Trạch Đào, Trần Tỏa Nguyên nói khẽ:
- Chủ tịch, Bí thư Hứa đi rồi, trong thành phố không có người của Dương Hiên sao?
Ông ta đang đi ngay sau Diệp Trạch Đào nhìn thấy một vài vị lãnh đạo Thành ủy mới, trong lòng có chút lo lắng. Ông ta biết Dương Hiên rất coi trọng Diệp Trạch Đào, mà Diệp Trạch Đào lại là người của Hứa Phu Kiệt, cũng là người của Dương Hiên. Bây giờ Hứa Phu Kiệt đi rồi, trong ban lãnh đạo mới lại không thấy người của Dương Hiên đâu.
Diệp Trạch Đào nói:
- Tình hình rất phức tạp, lần này không có người của Bí thư Dương.
Hai người nói rất nhỏ, nên cũng không lo sẽ bị ai nghe được.
Trần Tỏa Nguyên có chút lắng nói:
- Làm thế nào hả?
- Hôm nào chúng ta sẽ đi thăm hỏi Phó bí thư Thành ủy Phương, Bộ trưởng Ninh Bảo Quốc và Chính ủy Lô.
Diệp Trạch Đào nói một câu rất nhỏ.
Sau khi Trần Tỏa Nguyên nghe Diệp Trạch Đào nói vậy, mắt ông ta sáng lên. Ông ta hiểu rằng Diệp Trạch Đào vẫn có sự trợ giúp trong thành phố. Với sự trợ lực của ba Ủy viên thường vụ cũng không phải là nhỏ.
Thảo nào Diệp Trạch Đào tỏ ra bình thản thế, quả nhiên là có sự trợ giúp ở phía sau!
Trần Tỏa Nguyên lúc này càng thấy rằng phải theo sát bước Diệp Trạch Đào là rất quan trọng
Ôn Phương làm việc rất tốt, mỗi lần xuất hiện trước mặt mọi người cô đều có ý giữ khoảng cách với Diệp Trạch Đào, mà không có biểu hiện gì là hai người đang có quan hệ. Trước đây mọi người cũng từng nghi ngờ về mối quan hệ giữa Ôn Phương và Diệp Trạch Đào. Bây giờ sau khi quan sát nhiều lần, thì những suy nghĩ này cũng biến mất, rất ít người còn nghi ngờ về mối quan hệ nam nữ giữa hai người này.
Lúc này Diệp Trạch Đào cũng là người nổi tiếng, vừa bước vào phòng ăn mọi người tranh nhau giao lưu với hắn, dù quen hay không quen cũng phải đến nói chuyện với hắn vài câu.
Trong quan trường là như thế, quan hệ giữa người với người ngày càng quan trọng, có thêm một người bạn là có thêm một con đường mới.
Mọi người nhìn thấy được tiền đồ phát triển của Diệp Trạch Đào, nên ai cũng muốn quan hệ tốt với hắn.
Người của huyện Thảo Hải ngoài các thành viên trong ban lãnh đạo ra, còn có một số nhân viên trong bốn ban lãnh đạo khác cũng đến dự, ngồi thành hai bàn.
Diệp Trạch Đào là nhân vật thứ hai đương nhiên là ngồi cũng bàn với các Ủy viên thường vụ.
Nhìn lướt qua tình hình chỗ khác thì đa số là mỗi huyện ngồi một bàn.
Các vị lãnh đạo vì muốn tỏ ra hòa đồng với dân và cũng muốn làm quen với mọi người hơn nữa, nên các Ủy viên Thường vụ Thành ủy mới đến không ngồi vào một bàn mà ngồi xen kẽ với các bàn khác.
Thú vị nhất là Âu Dương Trường Dương lại được phân ngồi đúng bàn với huyện Thảo Hải.
Đối diện với sự có mặt của Âu Dương Trường Dương, tất cả các lãnh đạo huyện Thảo Hải đều đứng dậy chào đón anh ta.
Âu Dương Trường Dương bước đến nhìn thoáng qua mọi người một lát, nét mặt cứ tủm tỉm cười.
Sau đó, nhìn thấy Diệp Trạch Đào cũng đang mỉm cười đứng dậy, thoáng nhìn thấy ánh mắt của hắn có vẻ hơi lạnh lùng nên anh ta không cười nữa.
- Xin mời Bộ trưởng Âu Dương ngồi!
Khương Chính Quyền đứng dậy nhường chỗ cho Âu Dương Trường Dương ngồi.
Âu Dương Trường Dương vỗ nhẹ vai Khương Chính Quyền rồi bước đến trước mặt Diệp Trạch Đào.
Ý của Âu Dương Trường Dương rất rõ ràng, đó là muốn ngồi vào chỗ của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào biết mục đích Âu Dương Trường Dương đến là để chỉnh mình. Bây giờ đã biết mục đích này rồi thì hắn cũng chẳng lịch sự gì nữa. Hắn ngồi xuống rồi nói to với mọi người:
- Mọi người ngồi xuống đi.
Hắn làm như vậy là có ý không coi Âu Dương Trường Dương ra gì.
Hôm nay Âu Dương Trường Dương vốn có ý định dập tắt nhuệ khí của Diệp Trạch Đào. Đáng nhẽ ra anh ta không được phân đến ngồi bàn của Diệp Trạch Đào, nhưng lại tự xin muốn đến đó ngồi. Sau đó, theo cấp bậc thì anh ta ngồi vào chỗ của Khương Chính Quyền là đúng rồi. Nhưng anh ta lại đến tranh chỗ của Diệp Trạch Đào là muốn dẹp đi nhuệ khí của hắn. Kết quả là bị Diệp Trạch Đào chơi cho vố này làm cho anh ta hơi tẽn tò, mặt sa sầm lại.
Mọi người đều thấy có chút bất thường.
Thấy tình hình này xảy ra, mặc dù chỉ là một chuyện nhỏ mà nếu không chú ý thì sẽ không phát hiện ra, nhưng các nhân vật ở đây đều là người tinh ý nên lúc đó cũng có sự thay đổi nhỏ. Trần Tỏa Nguyên là một trong số người của Diệp Trạch Đào liền hiểu rõ. Âu Dương Trường Dương này là kẻ đối đầu với Diệp Trạch Đào, mà đã là kẻ đối đầu của Diệp Trạch Đào thì cũng là kẻ đối đầu của mọi người.
Sau khi giật mình nghe thấy Diệp Trạch Đào hô ngồi xuống, Trần Tỏa Nguyên liền cười nói:
- Đúng, đúng đấy, mọi người ngồi xuống đi chứ.
Nói rồi ông ta ngồi xuống trước.
Ôn Phương thoáng nhìn qua Diệp Trạch Đào, rồi quay sang liếc nhìn Âu Dương Trường Dương, cô cũng nghĩ đến một số tình huống, mỉm cười nói:
- Chúng ta nghe lời Chủ tịch Diệp ngồi xuống đi.
Cô ấy cũng ngồi xuống.
Quản Ngọc Quí và Quách Văn Long đương nhiên cũng theo phái Diệp Trạch Đào nên cũng đều ngồi xuống.
Liêu Hân Diễm liếc nhìn Âu Dương Trường Dương với ánh mắt đầy thú vị, liền nghĩ ngay đến những gì mà cha anh ta từng giới thiệu. Anh ta biết Âu Dương Trường Dương là người của phe họ Tôn, cái tên tiểu tử này xem ra muốn đối phó với Diệp Trạch Đào đây. Thú vị lắm. Anh ta cũng tủm tỉm cười rồi ngồi xuống. Anh ta cũng chẳng sợ gì Âu Dương Trường Dương vì cha anh ta là Ủy viên Thường vụ Tỉnh ủy.
Người thú vị nhất vẫn là Lâm Hải Sinh, nói với Âu Dương Trường Dương một câu:
- Bộ trưởng Âu Dương cứ ngồi tự nhiên.
Nói xong rồi cũng ngồi xuống.
Khương Chính Quyền cũng giật mình sợ hãi liền lấy một chiếc ghế để Âu Dương Trường Dương ngồi xuống. Người ngồi bên cạnh Khương Chính Quyền cũng vội lấy ghế cho anh ta.
Chuyện tranh giành chỗ ngồi diễn ra như vậy. Sau khi Âu Dương Trường Dương ngồi xuống, hai mắt nhìn thẳng Diệp Trạch Đào rồi nói:
- Chủ tịch Diệp giỏi hô hào quá!
- Hoan nghênh Bộ trưởng Âu Dương đến bàn chúng tôi chỉ đạo công tác.
Diệp Trạch Đào vừa mỉm cười vừa nói.
Âu Dương Trường Dương vốn muốn dập tắt nhuệ khí của Diệp Trạch Đào, không ngờ vẫn chưa kịp ra tay thì bị Diệp Trạch Đào dùng chuyện tranh giành chỗ ngồi làm anh ta mất mặt như vậy. Trong lòng rất khó chịu.
Nhìn về hướng Khương Chính Quyền, Âu Dương Trường Dương nghiêm túc nói:
- Đồng chí Khương Chính Quyền, đồng chí là Bí thư huyện Thảo Hải phải có trách nhiệm về sự phát triển của huyện nhà. Đồng chí phải nhớ một điểm, đó là bất luận là khi nào đảng cũng phải lãnh đạo tất cả! Kéo bè kéo cánh, chủ nghĩa bè phái ....những hiện tượng sai lệch này các cấp đảng, tổ chức của chúng ta phải đấu tranh bảo vệ không cho xảy ra các hiện tượng này!
Khương Chính Quyền tự nhiên thấy tức giận trong người. Trong đầu anh ta nghĩ, ngươi và Diệp Trạch Đào đấu đá nhau thì liên quan gì đến ta chứ, lại dùng chuyện này để nói về vấn đề xây dựng tổ chức đảng của Thảo Hải!
Trong lòng tức tối, Khương Chính Quyền dứt khoát không thèm để ý. Trong lòng thầm nhủ, các người đấu đá nhau là việc của các người, tôi không tham gia.
Thấy Khương Chính Quyền không có phản ứng gì về câu nói của mình, anh ta liền cảm thấy hơi gượng gạo.
Thực ra trước khi đến bàn này Âu Dương Trường Dương cũng đã nghĩ kĩ rồi. Lôi kéo một số người chèn ép Diệp Trạch Đào để cho mọi người biết mình ở phía đối lập với hắn, cũng nhân tiện để mọi người biết lực lượng của Diệp Trạch Đào đã ít đi. Từ đó làm suy yếu lực lượng của hắn. Với uy thế của một Ủy viên Thường vụ Thành ủy có lẽ làm việc này cũng chẳng có vấn đề gì.
Không ngờ bên cạnh Diệp Trạch Đào bây giờ lại có đám người đó. Những người khác thì không lên tiếng cứ như đang xem truyện cười vậy, làm cho anh ta rất khó khăn khi phải hát solo một mình.
Điều làm Âu Dương Trường Dương cảm thấy xấu hổ nhất là bản thân anh ta là Ủy viên Thường vụ Thành ủy, nếu việc này mà truyền ra ngoài thì mọi người sẽ coi thường anh ta. Anh ta sẽ không thể nói được cả ban lãnh đạo huyện Thảo Hải, sau này làm sao khiến cho mọi người tâm phục đây.
Không được, hôm nay cho dù như thế nào đi nữa mình cũng phải tỏ rõ được sự uy nghiêm của Ủy viên Thường vụ Thành ủy.
Trong nháy mắt trong đầu Âu Dương Trường Dương đã có thêm rất nhiều ý tưởng mới.
Nghĩ đến chuyện anh ta đến gặp Tôn Tường Quân trước khi đến thành phố Hắc Lan, Âu Dương Trường Dương hiểu rằng. Lần này nếu như anh ta không chèn ép được Diệp Trạch Đào thì anh ta sẽ rất khó ăn nói với Tôn Tường Quân. Đây là việc đại sự liên quan đến sự phát triển của anh ta.
Lúc này Diệp Trạch Đào lại cố ý nói cười và uống rượu với mọi người. Hắn vốn không có ý coi Âu Dương Trường Dương như một món ăn.
Thú vị quá, mọi người chứng kiến cảnh này trong lòng cũng không ngớt than thở. Cái cậu Diệp Trạch Đào này cũng thật là cứng đầu, dám gây chuyện với cả người đường đường là Ủy viên Thường vụ Thành ủy, Trưởng ban tuyên giáo!
Những người thực sự hiểu rõ nội tình lại không nhiều, mọi người chỉ nhìn thấy những cái bên ngoài mà thôi. Liêu Hân Diễm lại cảm nhận được cuộc chiến trong thành phố Hắc Lan đã bắt đầu châm ngòi rồi, và cũng biết được rất nhiều chuyện. Anh ta hiểu ngay ra là Diệp Trạch Đào dùng cách này là để tiến hành phản kích thế lực của Tôn gia.
Cuộc chiến đấu giữa Tôn gia và Diệp Trạch Đào lại sắp bắt đầu rồi!
/1075
|