Nhìn thấy sức mạnh mà Diệp Trạch Đào thể hiện, các cán bộ ở huyện Thảo Hải đều biết cuộc tranh giành lần này của Tôn Cương và Diệp Trạch Đào cuối cùng vẫn dừng lại ở chiến thắng của Diệp Trạch Đào.
Nhớ lại từng người từng người đã đối đầu với Diệp Trạch Đào. Trong ánh mắt mọi người nhìn Diệp Trạch Đào có gì đó rất đặc biệt. Xem ra đối đầu với Diệp Trạch Đào vẫn phải suy nghĩ cho kỹ mới được.
Bây giờ Diệp Trạch Đào cũng chẳng hơi đâu mà đi xem mọi người đang nghĩ gì. Đối với hắn mà nói thì chuyện này đã đau đầu lắm rồi. Mọi người đều biết mình là đối thủ của Tôn Cương, nhưng giờ Tôn Cương đã chết, có người nào nghi ngờ mình đã lập kế hoạch mưu sát Tôn Cương không?
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Diệp Trạch Đào.
Để mọi người khỏi cho rằng mình thao túng nên Diệp Trạch Đào cố giao chuyện hiện trường lại cho Tần Đại Hải.
Diệp Trạch Đào cũng biết là cấp trên sẽ nhanh chóng liệt mình vào đối tượng điều tra trọng điểm. May mà sự việc lần này cũng rõ ràng minh bạch, không liên quan gì tới mình lắm.
- Bí thư Liêu, tôi thấy chuyện hiện trường vẫn phải nhờ anh và Tần Đại Hải phối hợp một chút.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Liêu Hân Diễm nói.
Liêu Hân Diễm cũng đã nghĩ đến vấn đề tránh bị nghi ngờ của Diệp Trạch Đào, liền gật đầu nói:
- Được, chuyện này để tôi trông coi cho.
Nói xong lời này, Liêu Hân Diễm lại tiếp:
- Phó chủ tịch huyện Diệp yên tâm, chuyện này rất rõ ràng, chắc là không tra hỏi đâu!
Diệp Trạch Đào mỉm cười gật đầu nói:
- Nhất định phải làm cho cẩn thận mới được!
Liêu Hân Diễm đã nghĩ đến Tôn Tường Quân nên cũng gật đầu nói:
- Yên tâm, tôi chú ý coi chừng mà!
- Phó chủ tịch huyện Diệp, cứ giao hết toàn bộ đi. Nhưng anh biết đó, chuyện như thế này không thể bưng bít một cách hoàn tàn đâu.
Trần Tỏa Nguyên bước tới nói với Diệp Trạch Đào.
Đương nhiên là Diệp Trạch Đào biết những chuyện như thế này sẽ truyền đi rất nhanh. Vừa nãy mới thấy mấy ủy viên thường vụ gọi điện thoại. Chắc chắn là chuyện này đã truyền ra ngoài từ lâu rồi.
- Ông Trần, cố gắng chút nhé. Bây giờ quan trọng lắm đó!
Diệp Trạch Đào nói.
Trần Tỏa Nguyên gật đầu nói:
- Phó chủ tịch huyện Diệp yên tâm, tôi hiểu mà.
Trần Tỏa Nguyên còn căng thẳng hơn cả Diệp Trạch Đào. Xảy ra chuyện như thế này, mọi người đều sẽ nghĩ có liên quan đến Diệp Trạch Đào. Lúc này mình phải vì Diệp Trạch Đào mà làm việc tỉ mỉ, cẩn trọng. Chỉ có như vậy mới giúp được Diệp Trạch Đào thôi.
Đã xảy ra chuyện như thế này rồi nên chẳng ai dễ dàng gì rời khỏi Huyện ủy. Các ủy viên thường vụ ngồi hết trong phòng họp. Mọi người đều đang đoán già đoán non căn nguyên của sự việc. Chuyện này quá kỳ lạ, kỳ lạ đến nỗi trong chốc lát mọi người đều không thể nào thích ứng được.
Sau hai tiếng đồng hồ, Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Lưu Đại Giang đã vội vàng chạy đến huyện Thảo Hải. Cùng đến còn có một đoàn người của Phòng Công an thành phố.
Lần này Lưu Đại Giang đã điều đến một đội quân tinh nhuệ của Phòng Công an thành phố. Lần này là chuyện hệ trọng mà!
Thấy Tần Đại Hải đang duy trì trật tự, Lưu Đại Giang nói với Tần Đại Hải:
- Công việc ở đây để Phòng Công an thành phố tiếp quản cho.
Tần Đại Hải vội đồng ý tiến hành chuyển giao tất cả công việc.
Quách Xán đi được nửa đường thì nhận được điện thoại của Diệp Trach Đào liền hốt hoảng quay về huyện ngay.
Thấy sự việc xảy ra, Quách Xán nhíu chặt mày lại. Ông ta vô cùng lo lắng và không tài nào hiểu nổi sao lại có thể xảy ra chuyện như thế này. Huyện Thảo Hải đã xảy ra chuyện như vậy thì mình còn có thể ngồi yên ở cái ghế Bí thư này được nữa không?
Quách Xán nhận thấy hôm nay mình đã sai lầm nối tiếp sai lầm. Đầu tiên là chưa hiểu tình hình đã triệu tập mở hội nghị thường vụ. Sau đó là vội vàng bỏ đi mà không giải thích công việc cho rõ ràng. Bây giờ lại xảy ra chuyện như thế này, các vị lãnh đạo tỉnh thành phố có thể bỏ qua cho mình được sao?
Thấy Quách Xán về, Diệp Trạch Đào nhanh chóng chuyển giao công việc lại cho Quách Xán.
Lần này Quách Xán căn bản là không dám chậm trễ nữa, lập tức chỉ đạo công việc. Ông ta quá hiểu về hậu quả nghiêm trọng khi chuyện này bị lộ ra ngoài. Vì vậy đã hạ lệnh giữ bí mật đến tất cả các cán bộ trong toàn bộ tòa nhà. Lại còn nói là nếu ai tiết lộ ra ngoài lập tức cuốn gói đi ngay!
Về ngồi lại trong văn phòng, Diệp Trạch Dào nhất quyết không can thiệp đến chuyện này nữa.
Sau khi Lưu Đại Giang bọn họ đến được một lúc thì các ủy viên thường vụ mới lần lượt giải tán.
Diệp Trạch Đào nghĩ tới lúc Tôn Cương còn sống tranh giành với mình, mình quả thật là không tiện can thiệp vào nên tính quay lại. Nhưng nghĩ bản thân đã bị tình nghi rồi nên Diệp Trạch Đào đành ngồi ở văn phòng chờ kết quả.
Xảy ra chuyện như thế này Diệp Trạch Đào xin nghỉ hai ngày thì không ổn rồi, đành phải gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm xin nghỉ thêm.
Ngồi trong văn phòng nghĩ về chuyện đã xảy ra, Diệp Trạch Đào cảm thấy rất kỳ lạ. Sao Tôn Cương lại xảy ra xung đột lớn như vậy với Ngũ Thúy Miêu chứ. Đang suy nghĩ thì Phương Di Mai gọi điện tới hỏi han tình hình. Diệp Trạch Đào cũng không tiện nói rõ tình hình nên chỉ nói thành phố đang điều tra.
Hắn ngồi ở đây chưa được lâu thì điện thoại của Trần Tỏa Nguyên lại gọi tới, nói là Bí thư Thành ủy Hứa và Chủ tịch thành phố Sở Tuyên đã đến.
Diệp Trạch Đào lại quay về huyện lần nữa.
Vừa mới vào phòng họp thì thấy Hứa Phu Kiệt đang ngồi trầm ngâm ở trong đó. Sắc mặt của Sở Tuyên cũng vô cùng khó coi.
- Bí thư Hứa, Chủ tịch thành phố Sở, hai người đã tới rồi ạ?
Hứa Phu Kiệt chỉ chiếc ghế bảo Diệp Trạch Đào ngồi xuống, rồi mới nói:
- Huyện Thảo Hải các cậu đúng là một nơi khiến cho người ta phải đau đầu khổ sở đó!
Diệp Trạch Đào vừa nhìn Quách Xán, cũng chỉ có thể cười miễn cưỡng chút thôi. Huyện Thảo Hải quả đúng là một nơi khiến cho người ta phải khổ sở!
Lúc này, Sở Tuyên nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Nghe nói cậu và Tôn Cương vừa mới đập bàn nói chuyện trong cuộc họp?
Hai mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào liền nhìn Sở Tuyên nói:
- Chuyện này là tôi không đúng!
Diệp Trạch Đào biết dù có đúng gì đi chăng nữa thì khi cấp trên hỏi, tốt nhất là cứ nhận lỗi về mình trước rồi hãy nói. Tôn Cương đã chết rồi, tranh giành ai đúng ai sai cũng còn có ý nghĩa gì đâu.
Thấy Diệp Trạch Đào không hề thanh mình gì cả. Mắt Sở Tuyên chợt sáng lên, nhưng sau đó lại lại bình thường trở lại.
Nếu lúc này Diệp Trạch Đào biện minh gì đó, thì Sở Tuyên sẽ lợi dụng cơ hội này trách mắng Diệp Trạch Đào một chút. Nhưng không ngờ là Diệp Trạch Đào lại không hề biện minh gì cả khiến cho ông ta có cảm giác như đấm hụt vào không khí.
Hứa Phu Kiệt xua tay nói:
- Các đồng chí tranh chấp, cãi vã với nhau là chuyện bình thường. Nhưng cũng không thể làm ầm ĩ như vậy chứ!
- Bí thư Hứa phê bình rất đúng. Trong chuyện này tôi đã không lý trí!
Diệp Trạch Đào nghiêm túc tiến hành tự kiểm điểm.
Hứa Phu Kiệt không có ý muốn phê bình Diệp Trạch Đào thật. Những cuộc họp như thế này, chuyện đập bàn đập ghế ở Hội nghị thường vụ cũng không phải chuyện hiếm.
Lúc này thấy Lưu Đại Giang bước vào.
Sở Tuyên hỏi:
- Tình hình sao rồi?
Lưu Đại Giang nhìn mọi người trong phòng nói:
- Tình hình đều đã rõ ràng rồi. Để đảm bảo không xảy ra sơ suất, chúng tôi vẫn phải tiến hành một vài phân tích bằng những phương pháp kỹ thuật nữa đã. Ngoài ra, còn phải kiểm tra chỗ ở của cả hai người đó một chút.
Sở Tuyên nói:
- Người của Sở ở tỉnh đang trên đường tới đây. Tỉnh đặc biệt quan tâm đến chuyện này, cho nên các anh không được gây rắc rối gì đó!
Mọi người cứ như vậy ngồi trong phòng họp.
Thời gian chầm chậm trôi qua. Các nhân viên cảnh sát của Cục công an thành phố đều đang làm việc rất căng thẳng.
Thực ra thì chuyện ngày hôm này đã rất rõ ràng rồi. Nhưng, do chuyện này có liên quan đến con trai của Tôn Tường Quân nên mọi người không thể không thận trọng được.
Người của Sở xuống là Phó giám đốc Sở cùng một đoàn người. Họ nhanh chóng tham gia vào việc điều tra phá án của Phòng Công an thành phố.
Lại nói về Tôn Tường Quân. Sau khi gọi điện thoại xong thì trở về chỗ ở ở Bắc Kinh. Đang lúc ngồi suy nghĩ chuyện riêng thì đột nhiên nhận được điện thoại của Bí thư tỉnh Ninh Hải Dương Hiên gọi tới.
Dương Hiên kiên trì nói lại chuyện cái chết của Tôn Cương cho Tôn Tường Quân nghe.
Lúc này Tôn Tường Quân lại tỏ ra rất bình tĩnh, Sau khi im lặng nghe xong nội dung của cuộc điện thoại, đôi mắt thất thần nhìn về phía bức ảnh gia đình được phóng to treo ở trên tường.
Tôn Tường Quân cầm điện thoại lên, gọi điện cho Phó Thủ Hách. Giọng nói có chút đau thương:
- Cựu bí thư à, con trai em vừa mới chết ở Thảo Hải rồi. Em phải đến Thảo Hải nhận thi thể con trai đây.
Phó Thủ Hách kinh ngạc nói:
- Chuyện gì vậy?
- Cựu bí thư à, em cũng không biết tình hình như thế nào cả. Lúc nãy Bí thư Tỉnh ủy Ninh Hải Dương Hiên mới gọi điện đến, nói là con trai em đột nhiên chết. Người tóc bạc tiễn kẻ tóc xanh!
Nói xong liền đau khổ mà khóc lên thành tiếng.
Phó Thủ Hách nghĩ vừa mới gây khó dễ cho Tôn Tường Quân thì con trai của ông ta đã chết. Đối với Tôn Tường Quân thì cú đòn này cũng rất mạnh, liền nói:
- Tường Quân à, đi đi xem sao!
Gọi điện thoại xong, ánh mắt của Tôn Tường Quân lóe lên một tia nhìn dữ tợn. Một tay đập vỡ vụn mặt kính thủy tinh của bàn uống trà.
- Là ai! Ai đã hại chết Tôn Cương!
Tôn Tường Quân gào thét ở trong phòng.
Đối với những cán bộ ở huyện Thảo Hải mà nói thì ngày hôm nay đúng là một ngày khổ sở. Mọi người đều ngồi yên trong văn phòng của mình. Chẳng ai biết là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mọi người đều chỉ nghĩ thầm trong bụng. Trong cuộc tranh giành Tôn Diệp lần này đã kết thúc bằng chiến thắng hoàn toàn của Diệp Trạch Đào.
Người đã chết rồi!
Sắp xếp ổn thỏa cho những người ở tỉnh về rồi, mọi người lại một lần nữa giải tán.
Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy rất mệt mỏi.
Hai ngày nay, mọi người đều quan tâm đến tiến triển của sự việc. Ngoài văn phòng ra thì Diệp Trạch Đào cũng chẳng đi đâu.
Ngay ngày hôm sau thì Tôn Tường Quân đã bí mật cùng Bí thư tỉnh ủy Dương Hiên đến Thảo Hải.
Sắc mặt của Dương Hiên rất khó coi. Dù là hai người có chút đối đầu nhưng giờ con trai của người ta chết ở Ninh hải thì ông ta cũng chẳng vinh dự gì với chuyện này cả.
Tôn Tường Quân, Dương Hiên, Hứa Phu Kiệt, Sở Tuyên và một số vị lãnh đạo khác đang ngồi trong một phòng họp của nhà khách Huyện ủy. Các vị lãnh đạo huyện Thảo Hải cũng có mặt. Dường như chẳng ai dám thở mạnh. Ngồi ở đó, mọi người đều cảm thấy vô cùng áp lực.
Dương Hiên lén liếc nhìn Phó giám đốc Sở Đại Lâm Huấn, nói:
- Bắt đầu báo cáo đi!
Dương Hiên cũng rất muốn hiểu tình hình một chút nên tranh thủ lúc Tôn Tường Quân đang ở đây nên nhất quyết đòi báo cáo trực tiếp.
Đại Lâm Huấn cảm thấy áp lực, nhìn các vị lãnh đạo rồi nói:
- Thông qua hành động hợp tác của cả ba phía tỉnh thành phố và huyện, chúng tôi đã tiến hành công tác điều tra vụ án thảm sát trong văn phòng của Trưởng ban tổ chức Huyện ủy Thảo Hải xảy ra lần này một cách nghiêm túc, cẩn thận. Bây giờ đã có kết luận. Sau đây tôi sẽ nói lại toàn bộ tình hình một lần nữa.
Diệp Trạch Đào có cảm giác dường như Tôn Tường Quân ngồi đối diện lâu lâu lại nhìn mình với ánh mắt sắc lạnh.
Diệp Trạch Đào không hề lo sợ, ngồi thẳng người dậy rồi cũng nhìn về phía Tôn Tường Quân.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau thì cùng lảng đi, không tỏ thái độ gì nhiều.
Đại Lâm Huấn nói:
- Tình hình là như vậy.
Rồi ông ta liền kể lại tình hình lúc mọi người đang họp, cũng kể lại những chuyện đã xảy ra trong cuộc họp. Kể đến đây, Đại Lâm Huấn nói:
- Đồng chí Tôn Cương đã đập bàn nói chuyện với đồng chí Diệp Trạch Đào. Đối với chuyện này, chúng tôi đã tiến hành điều tra cẩn thận, nhưng đã nhanh chóng loại trừ Diệp Trạch Đào ra khỏi diện tình nghi. Cả hai người chỉ là tranh luận công việc bình thường, không hề có hiềm nghi gây án.
Diệp Trạch Đào liếc nhìn Đại Lâm Huấn, trong lòng thầm nghĩ, “quả nhiên là người của Sở đã liệt mình vào đối tượng tình nghi trọng điểm”.
Lúc này Diệp Trạch Đào nhận thấy Tôn Tường Quân lại liếc nhìn mình, ánh mắt có chút ngờ vực.
Lôi ra hai cuốn sổ ghi chép, Đại Lâm Huấn hơi chần chừ liếc nhìn Dương Hiên, rồi lại liếc nhìn Tôn Tường Quân, cố nói:
- Chúng tôi đã đến chỗ ở của Tôn Cương và Ngũ Thúy Miêu, lần lượt tìm được hai cuốn sổ ghi chép. Và kết quả điều tra của chúng tôi đã có một bước đột phá quan trọng.
Nhìn hai cuốn sổ ghi chép trong tay của Đại Lâm Huấn, mí mắt của Tôn Tường Quân giật mạnh.
Tôn Tường Quân giơ tay ngăn lời nói của Đại Lâm Huấn, nói:
- Chuyện này tôi muốn để Bí thư Dương Hiên và tôi trao đổi báo cáo là được rồi!.
Mọi người nghi ngờ nhìn về phía Tôn Tường Quân. Sao đột nhiên lại không muốn mọi người nghe!
Diệp Trạch Đào nhìn hai cuốn sổ ghi chép đó chỉ biết lắc đầu. Không ngờ sau khi mất một cuốn sổ ghi chép, Tôn Cương vẫn không bỏ sở thích này. Chắc là Tôn Tường Quân đã biết chuyện trong cuốn sổ ghi chép nên sợ mọi người nghe xong lại ảnh hưởng đến gia đình họ!
Dương Hiên không hiểu chuyện gì nên cũng nghi ngờ.
Nhưng Tôn Tường Quân đã có yêu cầu như vậy thì Dương Hiên cũng hơi gật đầu nói:
- Được, chúng ta sẽ tìm chỗ khác!
Mọi người ngồi đợi ở trong, nhìn ba người họ đi vào một phòng họp khác.
Thời gian chầm chậm trôi qua, chỉ thấy ba người họ từ căn phòng đó đi ra.
Dương Hiên rất nghiêm túc nhìn Hứa Phu Kiệt và Sở Tuyên nói:
- Các anh theo tôi!
Tôn Tường Quân nhìn về phía Đại Lâm Huấn nói:
- Cứ làm như lúc nãy nói đi.
Nói xong, Tôn Tường Quân đi đến trước mặt Diệp Trạch Đào, nắm chặt tay hắn ta nói:
- Trong công việc, Tiểu Cương có chỗ không đúng. Tôi thay mặt cậu ta xin lỗi. Tất cả dừng lại ở đây đi!
Diệp Trạch Đào suy nghĩ một lúc liền hiểu ý của Tôn Tường Quân. Ông ta không muốn mình làm lớn chuyện nguyên nhân cái chết của Tôn Cương. Tôn Tường Quân cũng không thể thật sự không để ý đến việc này nữa.
Dù đã hiểu ý của Tôn Tường Quân, nhưng Diệp Trạch Đào vẫn nghiêm túc nói:
- Bí thư Tôn đã nói quá lên rồi. Tôi còn trẻ, chưa có kinh nghiệm công tác gì nhiều. Có nhiều việc chưa làm đến nơi đến chốn!
Tôn Tường Quân gật đầu rồi đi ra ngoài.
Ông ta cũng không hề hỏi han về chuyện của Tôn Cương. Chỉ thấy Tôn Tường Quân ngồi vào xe của ông ta rồi nhanh chóng rời khỏi huyện.
Đến vội vàng mà ra đi cũng vội vàng.
Nhìn bóng dáng của Tôn Tường Quân, Diệp Trạch Đào chẳng cảm thấy thoải mái được chút nào. Có lẽ Tôn Tường Quân vẫn còn thủ đoạn gì sau lưng mình cũng nên.
Trong lòng Diệp Trạch Đào ít nhiều cũng nhẹ nhõm được một chút sau cái chết của Tôn Cương. Chuyện Ôn Phương lấy trộm cuốn sổ ghi chép của hắn ta sẽ không còn ai biết nữa. Coi như là Ôn Phương đã an toàn rồi.
Diệp Trạch Đào thật sự lo lắng sau khi xảy ra chuyện cuốn sổ ghi chép, Tôn Cương sẽ nghĩ Ôn Phương đã lấy trộm cuốn sổ rồi có ý hại Ôn Phương.
Giờ thì yên tâm rồi!
Thở phào nhẹ nhõm.
Nhớ lại từng người từng người đã đối đầu với Diệp Trạch Đào. Trong ánh mắt mọi người nhìn Diệp Trạch Đào có gì đó rất đặc biệt. Xem ra đối đầu với Diệp Trạch Đào vẫn phải suy nghĩ cho kỹ mới được.
Bây giờ Diệp Trạch Đào cũng chẳng hơi đâu mà đi xem mọi người đang nghĩ gì. Đối với hắn mà nói thì chuyện này đã đau đầu lắm rồi. Mọi người đều biết mình là đối thủ của Tôn Cương, nhưng giờ Tôn Cương đã chết, có người nào nghi ngờ mình đã lập kế hoạch mưu sát Tôn Cương không?
Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Diệp Trạch Đào.
Để mọi người khỏi cho rằng mình thao túng nên Diệp Trạch Đào cố giao chuyện hiện trường lại cho Tần Đại Hải.
Diệp Trạch Đào cũng biết là cấp trên sẽ nhanh chóng liệt mình vào đối tượng điều tra trọng điểm. May mà sự việc lần này cũng rõ ràng minh bạch, không liên quan gì tới mình lắm.
- Bí thư Liêu, tôi thấy chuyện hiện trường vẫn phải nhờ anh và Tần Đại Hải phối hợp một chút.
Diệp Trạch Đào nhìn về phía Liêu Hân Diễm nói.
Liêu Hân Diễm cũng đã nghĩ đến vấn đề tránh bị nghi ngờ của Diệp Trạch Đào, liền gật đầu nói:
- Được, chuyện này để tôi trông coi cho.
Nói xong lời này, Liêu Hân Diễm lại tiếp:
- Phó chủ tịch huyện Diệp yên tâm, chuyện này rất rõ ràng, chắc là không tra hỏi đâu!
Diệp Trạch Đào mỉm cười gật đầu nói:
- Nhất định phải làm cho cẩn thận mới được!
Liêu Hân Diễm đã nghĩ đến Tôn Tường Quân nên cũng gật đầu nói:
- Yên tâm, tôi chú ý coi chừng mà!
- Phó chủ tịch huyện Diệp, cứ giao hết toàn bộ đi. Nhưng anh biết đó, chuyện như thế này không thể bưng bít một cách hoàn tàn đâu.
Trần Tỏa Nguyên bước tới nói với Diệp Trạch Đào.
Đương nhiên là Diệp Trạch Đào biết những chuyện như thế này sẽ truyền đi rất nhanh. Vừa nãy mới thấy mấy ủy viên thường vụ gọi điện thoại. Chắc chắn là chuyện này đã truyền ra ngoài từ lâu rồi.
- Ông Trần, cố gắng chút nhé. Bây giờ quan trọng lắm đó!
Diệp Trạch Đào nói.
Trần Tỏa Nguyên gật đầu nói:
- Phó chủ tịch huyện Diệp yên tâm, tôi hiểu mà.
Trần Tỏa Nguyên còn căng thẳng hơn cả Diệp Trạch Đào. Xảy ra chuyện như thế này, mọi người đều sẽ nghĩ có liên quan đến Diệp Trạch Đào. Lúc này mình phải vì Diệp Trạch Đào mà làm việc tỉ mỉ, cẩn trọng. Chỉ có như vậy mới giúp được Diệp Trạch Đào thôi.
Đã xảy ra chuyện như thế này rồi nên chẳng ai dễ dàng gì rời khỏi Huyện ủy. Các ủy viên thường vụ ngồi hết trong phòng họp. Mọi người đều đang đoán già đoán non căn nguyên của sự việc. Chuyện này quá kỳ lạ, kỳ lạ đến nỗi trong chốc lát mọi người đều không thể nào thích ứng được.
Sau hai tiếng đồng hồ, Bí thư Đảng ủy Công an thành phố Lưu Đại Giang đã vội vàng chạy đến huyện Thảo Hải. Cùng đến còn có một đoàn người của Phòng Công an thành phố.
Lần này Lưu Đại Giang đã điều đến một đội quân tinh nhuệ của Phòng Công an thành phố. Lần này là chuyện hệ trọng mà!
Thấy Tần Đại Hải đang duy trì trật tự, Lưu Đại Giang nói với Tần Đại Hải:
- Công việc ở đây để Phòng Công an thành phố tiếp quản cho.
Tần Đại Hải vội đồng ý tiến hành chuyển giao tất cả công việc.
Quách Xán đi được nửa đường thì nhận được điện thoại của Diệp Trach Đào liền hốt hoảng quay về huyện ngay.
Thấy sự việc xảy ra, Quách Xán nhíu chặt mày lại. Ông ta vô cùng lo lắng và không tài nào hiểu nổi sao lại có thể xảy ra chuyện như thế này. Huyện Thảo Hải đã xảy ra chuyện như vậy thì mình còn có thể ngồi yên ở cái ghế Bí thư này được nữa không?
Quách Xán nhận thấy hôm nay mình đã sai lầm nối tiếp sai lầm. Đầu tiên là chưa hiểu tình hình đã triệu tập mở hội nghị thường vụ. Sau đó là vội vàng bỏ đi mà không giải thích công việc cho rõ ràng. Bây giờ lại xảy ra chuyện như thế này, các vị lãnh đạo tỉnh thành phố có thể bỏ qua cho mình được sao?
Thấy Quách Xán về, Diệp Trạch Đào nhanh chóng chuyển giao công việc lại cho Quách Xán.
Lần này Quách Xán căn bản là không dám chậm trễ nữa, lập tức chỉ đạo công việc. Ông ta quá hiểu về hậu quả nghiêm trọng khi chuyện này bị lộ ra ngoài. Vì vậy đã hạ lệnh giữ bí mật đến tất cả các cán bộ trong toàn bộ tòa nhà. Lại còn nói là nếu ai tiết lộ ra ngoài lập tức cuốn gói đi ngay!
Về ngồi lại trong văn phòng, Diệp Trạch Dào nhất quyết không can thiệp đến chuyện này nữa.
Sau khi Lưu Đại Giang bọn họ đến được một lúc thì các ủy viên thường vụ mới lần lượt giải tán.
Diệp Trạch Đào nghĩ tới lúc Tôn Cương còn sống tranh giành với mình, mình quả thật là không tiện can thiệp vào nên tính quay lại. Nhưng nghĩ bản thân đã bị tình nghi rồi nên Diệp Trạch Đào đành ngồi ở văn phòng chờ kết quả.
Xảy ra chuyện như thế này Diệp Trạch Đào xin nghỉ hai ngày thì không ổn rồi, đành phải gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm xin nghỉ thêm.
Ngồi trong văn phòng nghĩ về chuyện đã xảy ra, Diệp Trạch Đào cảm thấy rất kỳ lạ. Sao Tôn Cương lại xảy ra xung đột lớn như vậy với Ngũ Thúy Miêu chứ. Đang suy nghĩ thì Phương Di Mai gọi điện tới hỏi han tình hình. Diệp Trạch Đào cũng không tiện nói rõ tình hình nên chỉ nói thành phố đang điều tra.
Hắn ngồi ở đây chưa được lâu thì điện thoại của Trần Tỏa Nguyên lại gọi tới, nói là Bí thư Thành ủy Hứa và Chủ tịch thành phố Sở Tuyên đã đến.
Diệp Trạch Đào lại quay về huyện lần nữa.
Vừa mới vào phòng họp thì thấy Hứa Phu Kiệt đang ngồi trầm ngâm ở trong đó. Sắc mặt của Sở Tuyên cũng vô cùng khó coi.
- Bí thư Hứa, Chủ tịch thành phố Sở, hai người đã tới rồi ạ?
Hứa Phu Kiệt chỉ chiếc ghế bảo Diệp Trạch Đào ngồi xuống, rồi mới nói:
- Huyện Thảo Hải các cậu đúng là một nơi khiến cho người ta phải đau đầu khổ sở đó!
Diệp Trạch Đào vừa nhìn Quách Xán, cũng chỉ có thể cười miễn cưỡng chút thôi. Huyện Thảo Hải quả đúng là một nơi khiến cho người ta phải khổ sở!
Lúc này, Sở Tuyên nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Nghe nói cậu và Tôn Cương vừa mới đập bàn nói chuyện trong cuộc họp?
Hai mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào liền nhìn Sở Tuyên nói:
- Chuyện này là tôi không đúng!
Diệp Trạch Đào biết dù có đúng gì đi chăng nữa thì khi cấp trên hỏi, tốt nhất là cứ nhận lỗi về mình trước rồi hãy nói. Tôn Cương đã chết rồi, tranh giành ai đúng ai sai cũng còn có ý nghĩa gì đâu.
Thấy Diệp Trạch Đào không hề thanh mình gì cả. Mắt Sở Tuyên chợt sáng lên, nhưng sau đó lại lại bình thường trở lại.
Nếu lúc này Diệp Trạch Đào biện minh gì đó, thì Sở Tuyên sẽ lợi dụng cơ hội này trách mắng Diệp Trạch Đào một chút. Nhưng không ngờ là Diệp Trạch Đào lại không hề biện minh gì cả khiến cho ông ta có cảm giác như đấm hụt vào không khí.
Hứa Phu Kiệt xua tay nói:
- Các đồng chí tranh chấp, cãi vã với nhau là chuyện bình thường. Nhưng cũng không thể làm ầm ĩ như vậy chứ!
- Bí thư Hứa phê bình rất đúng. Trong chuyện này tôi đã không lý trí!
Diệp Trạch Đào nghiêm túc tiến hành tự kiểm điểm.
Hứa Phu Kiệt không có ý muốn phê bình Diệp Trạch Đào thật. Những cuộc họp như thế này, chuyện đập bàn đập ghế ở Hội nghị thường vụ cũng không phải chuyện hiếm.
Lúc này thấy Lưu Đại Giang bước vào.
Sở Tuyên hỏi:
- Tình hình sao rồi?
Lưu Đại Giang nhìn mọi người trong phòng nói:
- Tình hình đều đã rõ ràng rồi. Để đảm bảo không xảy ra sơ suất, chúng tôi vẫn phải tiến hành một vài phân tích bằng những phương pháp kỹ thuật nữa đã. Ngoài ra, còn phải kiểm tra chỗ ở của cả hai người đó một chút.
Sở Tuyên nói:
- Người của Sở ở tỉnh đang trên đường tới đây. Tỉnh đặc biệt quan tâm đến chuyện này, cho nên các anh không được gây rắc rối gì đó!
Mọi người cứ như vậy ngồi trong phòng họp.
Thời gian chầm chậm trôi qua. Các nhân viên cảnh sát của Cục công an thành phố đều đang làm việc rất căng thẳng.
Thực ra thì chuyện ngày hôm này đã rất rõ ràng rồi. Nhưng, do chuyện này có liên quan đến con trai của Tôn Tường Quân nên mọi người không thể không thận trọng được.
Người của Sở xuống là Phó giám đốc Sở cùng một đoàn người. Họ nhanh chóng tham gia vào việc điều tra phá án của Phòng Công an thành phố.
Lại nói về Tôn Tường Quân. Sau khi gọi điện thoại xong thì trở về chỗ ở ở Bắc Kinh. Đang lúc ngồi suy nghĩ chuyện riêng thì đột nhiên nhận được điện thoại của Bí thư tỉnh Ninh Hải Dương Hiên gọi tới.
Dương Hiên kiên trì nói lại chuyện cái chết của Tôn Cương cho Tôn Tường Quân nghe.
Lúc này Tôn Tường Quân lại tỏ ra rất bình tĩnh, Sau khi im lặng nghe xong nội dung của cuộc điện thoại, đôi mắt thất thần nhìn về phía bức ảnh gia đình được phóng to treo ở trên tường.
Tôn Tường Quân cầm điện thoại lên, gọi điện cho Phó Thủ Hách. Giọng nói có chút đau thương:
- Cựu bí thư à, con trai em vừa mới chết ở Thảo Hải rồi. Em phải đến Thảo Hải nhận thi thể con trai đây.
Phó Thủ Hách kinh ngạc nói:
- Chuyện gì vậy?
- Cựu bí thư à, em cũng không biết tình hình như thế nào cả. Lúc nãy Bí thư Tỉnh ủy Ninh Hải Dương Hiên mới gọi điện đến, nói là con trai em đột nhiên chết. Người tóc bạc tiễn kẻ tóc xanh!
Nói xong liền đau khổ mà khóc lên thành tiếng.
Phó Thủ Hách nghĩ vừa mới gây khó dễ cho Tôn Tường Quân thì con trai của ông ta đã chết. Đối với Tôn Tường Quân thì cú đòn này cũng rất mạnh, liền nói:
- Tường Quân à, đi đi xem sao!
Gọi điện thoại xong, ánh mắt của Tôn Tường Quân lóe lên một tia nhìn dữ tợn. Một tay đập vỡ vụn mặt kính thủy tinh của bàn uống trà.
- Là ai! Ai đã hại chết Tôn Cương!
Tôn Tường Quân gào thét ở trong phòng.
Đối với những cán bộ ở huyện Thảo Hải mà nói thì ngày hôm nay đúng là một ngày khổ sở. Mọi người đều ngồi yên trong văn phòng của mình. Chẳng ai biết là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mọi người đều chỉ nghĩ thầm trong bụng. Trong cuộc tranh giành Tôn Diệp lần này đã kết thúc bằng chiến thắng hoàn toàn của Diệp Trạch Đào.
Người đã chết rồi!
Sắp xếp ổn thỏa cho những người ở tỉnh về rồi, mọi người lại một lần nữa giải tán.
Diệp Trạch Đào cũng cảm thấy rất mệt mỏi.
Hai ngày nay, mọi người đều quan tâm đến tiến triển của sự việc. Ngoài văn phòng ra thì Diệp Trạch Đào cũng chẳng đi đâu.
Ngay ngày hôm sau thì Tôn Tường Quân đã bí mật cùng Bí thư tỉnh ủy Dương Hiên đến Thảo Hải.
Sắc mặt của Dương Hiên rất khó coi. Dù là hai người có chút đối đầu nhưng giờ con trai của người ta chết ở Ninh hải thì ông ta cũng chẳng vinh dự gì với chuyện này cả.
Tôn Tường Quân, Dương Hiên, Hứa Phu Kiệt, Sở Tuyên và một số vị lãnh đạo khác đang ngồi trong một phòng họp của nhà khách Huyện ủy. Các vị lãnh đạo huyện Thảo Hải cũng có mặt. Dường như chẳng ai dám thở mạnh. Ngồi ở đó, mọi người đều cảm thấy vô cùng áp lực.
Dương Hiên lén liếc nhìn Phó giám đốc Sở Đại Lâm Huấn, nói:
- Bắt đầu báo cáo đi!
Dương Hiên cũng rất muốn hiểu tình hình một chút nên tranh thủ lúc Tôn Tường Quân đang ở đây nên nhất quyết đòi báo cáo trực tiếp.
Đại Lâm Huấn cảm thấy áp lực, nhìn các vị lãnh đạo rồi nói:
- Thông qua hành động hợp tác của cả ba phía tỉnh thành phố và huyện, chúng tôi đã tiến hành công tác điều tra vụ án thảm sát trong văn phòng của Trưởng ban tổ chức Huyện ủy Thảo Hải xảy ra lần này một cách nghiêm túc, cẩn thận. Bây giờ đã có kết luận. Sau đây tôi sẽ nói lại toàn bộ tình hình một lần nữa.
Diệp Trạch Đào có cảm giác dường như Tôn Tường Quân ngồi đối diện lâu lâu lại nhìn mình với ánh mắt sắc lạnh.
Diệp Trạch Đào không hề lo sợ, ngồi thẳng người dậy rồi cũng nhìn về phía Tôn Tường Quân.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau thì cùng lảng đi, không tỏ thái độ gì nhiều.
Đại Lâm Huấn nói:
- Tình hình là như vậy.
Rồi ông ta liền kể lại tình hình lúc mọi người đang họp, cũng kể lại những chuyện đã xảy ra trong cuộc họp. Kể đến đây, Đại Lâm Huấn nói:
- Đồng chí Tôn Cương đã đập bàn nói chuyện với đồng chí Diệp Trạch Đào. Đối với chuyện này, chúng tôi đã tiến hành điều tra cẩn thận, nhưng đã nhanh chóng loại trừ Diệp Trạch Đào ra khỏi diện tình nghi. Cả hai người chỉ là tranh luận công việc bình thường, không hề có hiềm nghi gây án.
Diệp Trạch Đào liếc nhìn Đại Lâm Huấn, trong lòng thầm nghĩ, “quả nhiên là người của Sở đã liệt mình vào đối tượng tình nghi trọng điểm”.
Lúc này Diệp Trạch Đào nhận thấy Tôn Tường Quân lại liếc nhìn mình, ánh mắt có chút ngờ vực.
Lôi ra hai cuốn sổ ghi chép, Đại Lâm Huấn hơi chần chừ liếc nhìn Dương Hiên, rồi lại liếc nhìn Tôn Tường Quân, cố nói:
- Chúng tôi đã đến chỗ ở của Tôn Cương và Ngũ Thúy Miêu, lần lượt tìm được hai cuốn sổ ghi chép. Và kết quả điều tra của chúng tôi đã có một bước đột phá quan trọng.
Nhìn hai cuốn sổ ghi chép trong tay của Đại Lâm Huấn, mí mắt của Tôn Tường Quân giật mạnh.
Tôn Tường Quân giơ tay ngăn lời nói của Đại Lâm Huấn, nói:
- Chuyện này tôi muốn để Bí thư Dương Hiên và tôi trao đổi báo cáo là được rồi!.
Mọi người nghi ngờ nhìn về phía Tôn Tường Quân. Sao đột nhiên lại không muốn mọi người nghe!
Diệp Trạch Đào nhìn hai cuốn sổ ghi chép đó chỉ biết lắc đầu. Không ngờ sau khi mất một cuốn sổ ghi chép, Tôn Cương vẫn không bỏ sở thích này. Chắc là Tôn Tường Quân đã biết chuyện trong cuốn sổ ghi chép nên sợ mọi người nghe xong lại ảnh hưởng đến gia đình họ!
Dương Hiên không hiểu chuyện gì nên cũng nghi ngờ.
Nhưng Tôn Tường Quân đã có yêu cầu như vậy thì Dương Hiên cũng hơi gật đầu nói:
- Được, chúng ta sẽ tìm chỗ khác!
Mọi người ngồi đợi ở trong, nhìn ba người họ đi vào một phòng họp khác.
Thời gian chầm chậm trôi qua, chỉ thấy ba người họ từ căn phòng đó đi ra.
Dương Hiên rất nghiêm túc nhìn Hứa Phu Kiệt và Sở Tuyên nói:
- Các anh theo tôi!
Tôn Tường Quân nhìn về phía Đại Lâm Huấn nói:
- Cứ làm như lúc nãy nói đi.
Nói xong, Tôn Tường Quân đi đến trước mặt Diệp Trạch Đào, nắm chặt tay hắn ta nói:
- Trong công việc, Tiểu Cương có chỗ không đúng. Tôi thay mặt cậu ta xin lỗi. Tất cả dừng lại ở đây đi!
Diệp Trạch Đào suy nghĩ một lúc liền hiểu ý của Tôn Tường Quân. Ông ta không muốn mình làm lớn chuyện nguyên nhân cái chết của Tôn Cương. Tôn Tường Quân cũng không thể thật sự không để ý đến việc này nữa.
Dù đã hiểu ý của Tôn Tường Quân, nhưng Diệp Trạch Đào vẫn nghiêm túc nói:
- Bí thư Tôn đã nói quá lên rồi. Tôi còn trẻ, chưa có kinh nghiệm công tác gì nhiều. Có nhiều việc chưa làm đến nơi đến chốn!
Tôn Tường Quân gật đầu rồi đi ra ngoài.
Ông ta cũng không hề hỏi han về chuyện của Tôn Cương. Chỉ thấy Tôn Tường Quân ngồi vào xe của ông ta rồi nhanh chóng rời khỏi huyện.
Đến vội vàng mà ra đi cũng vội vàng.
Nhìn bóng dáng của Tôn Tường Quân, Diệp Trạch Đào chẳng cảm thấy thoải mái được chút nào. Có lẽ Tôn Tường Quân vẫn còn thủ đoạn gì sau lưng mình cũng nên.
Trong lòng Diệp Trạch Đào ít nhiều cũng nhẹ nhõm được một chút sau cái chết của Tôn Cương. Chuyện Ôn Phương lấy trộm cuốn sổ ghi chép của hắn ta sẽ không còn ai biết nữa. Coi như là Ôn Phương đã an toàn rồi.
Diệp Trạch Đào thật sự lo lắng sau khi xảy ra chuyện cuốn sổ ghi chép, Tôn Cương sẽ nghĩ Ôn Phương đã lấy trộm cuốn sổ rồi có ý hại Ôn Phương.
Giờ thì yên tâm rồi!
Thở phào nhẹ nhõm.
/1075
|