Tôn Cương đã đập bàn. Anh ta là Chủ tịch huyện. Thông thường thì chẳng ai dám đập bàn nói chuyện với một Chủ tịch huyện cả. Nhưng hôm nay lại xảy ra chuyện bất ngờ như thế này. Một Phó chủ tịch huyện như Diệp Trạch Đào không chỉ đập bàn nói chuyện với Tôn Cương mà còn phê bình những hành động của Tôn Cương nữa. Điều này hoàn toàn là đang khiêu khích quyền uy của Tôn Cương!
Còn chưa hết, một vài ủy viên thường vụ có thế lực ở tỉnh cũng nhắm thẳng vào Tôn Cương mà công kích. Mọi người liên kết với Diệp Trạch Đào với ý muốn tiến hành ngăn chặn Tôn Cương.
Không phải là việc đối đầu nữa rồi, chắc chắn cuộc họp ngày hôm nay đã xảy ra vấn đề gì đó.
Quách Xán cảm nhận được sắp bị thất thế, nếu cuộc họp vẫn cứ tiếp tục có khi lại xảy ra chuyện lớn thật cũng nên.
Quách Xán không dám tiếp tục cuộc họp nữa, ít nhất là trước khi làm rõ được tình hình.
Đã triệu tập mọi người lại rồi, giờ chẳng lẽ nói không họp là không họp sao?
Nhìn xung quanh rồi mỉm cười nói:
- Hôm nay thời tiết hơi nóng nực, nên mọi người cũng bực bội khó chịu hơn một chút. Lão Trần, kêu người đi mua ít nước khoáng ướp lạnh về cho mọi người hạ nhiệt một chút!
Mọi người ngạc nhiên nhìn về phía Quách Xán, không ngờ đã họp tới đây rồi Quách Xán còn giở trò mới nữa.
Dù trong phòng họp không có máy điều hòa, nhưng cũng không đến nỗi nóng như Quách Xán nói. Lại còn đòi mua nước khoáng ướp lạnh nữa!
Trần Tỏa Nguyên cũng ngạc nhiên, nhưng thấy đúng là cũng cần phải giảm bớt căng thẳng cho cuộc họp một chút mới được, liền cười nói:
- Bí thư Quách rất quan tâm đến mọi người mà.
Không khí trong hội trường cũng dịu dần đi cùng với chuyện mua nước khoáng ướp lạnh này của Quách Xán.
Đưa cho mỗi người một điếu thuốc, Quách Xán nói:
- Cuộc họp lần này quả thực là có hơi gấp một chút nên có một vài hiểu lầm, đây là trách nhiệm của tôi. Như vậy đi, tạm ngưng họp hai mươi phút, mọi người nghỉ ngơi giải lao đi, cũng suy nghĩ nội dung cuộc họp cần thảo luận luôn.
Nói xong, Quách Xán đứng dậy đi ra ngoài.
Tạm ngưng họp!
Mọi người nhìn bóng dáng Quách Xán đi ra, thì đã nhanh chóng hiểu được phần nào. Có thể Bí thư Quách cũng cần có thời gian để suy nghĩ sự việc.
Quách Xán đi rồi, mọi người cũng lần lượt đi ra ngoài.
Diệp Trạch Đào thấy Quách Xán sắp đặt như vậy thì cười thầm một tiếng. Bây giờ, chắc chắn Quách Xán cũng đã cảm nhận được sự nguy hiểm, nên tạm ngưng họp để đi liên hệ hỏi sự việc đây!
Trong lúc quan trọng, Diệp Trạch Đào đã trụ vững được khiến cho tinh thần của những người cùng phe với Diệp Trạch Đào lập tức tăng lên. Mọi người đều vây xung quanh Diệp Trạch Đào tán gẫu.
Cao Vệ và Liêu Hân Diễm cũng đến trao đổi với Diệp Trạch Đào về chuyện trường lớp, hỏi han Diệp Trạch Đào về tình hình ở trường học, tỏ vẻ rất thân thiết.
Lúc này Tôn Cương cũng nghi ngờ. Thấy đang lúc quan trọng thì Quách Xán lại giở trò này ra, anh ta không hiểu lắm, ngồi suy nghĩ một hồi lâu. Thấy cũng phải đi hỏi tình hình một chút mới được nên đứng dậy đi ra ngoài.
Quách Xán không đi vệ sinh mà vào thẳng văn phòng Bí thư huyện của mình.
Sau khi vào, Quách Xán liền đóng chặt cửa lại.
Ngồi vào chiếc ghế lãnh đạo, sắc mặt của Quách Xán thay đổi liên tục. Gần đây cùng với sự hùng mạnh của Tôn Cương, cấp trên lại không có chỉ thị gì, cho nên ông ta cho rằng sự hùng mạnh của Tôn Cương là kết quả của việc cấp trên cố ý ủng hộ, nên đã xảy ra một vài sai lầm trong việc quyết định sách lược. Thời gian này đúng là vẫn chưa báo cáo công việc với Bí thư Hứa.
Quách Xán cầm điện thoại lên, gọi điện cho Hứa Phu Kiệt.
Cũng may là lúc này Hứa Phu Kiệt đang ở văn phòng xem tài liệu. Nhận được điện thoại của Quách Xán, Hứa Phu Kiệt thầm nghĩ không biết có cần phải gợi ý cho Quách Xán một chút không.
Không đợi Hứa Phu Kiệt nói, Quách Xán liền nói:
- Bí thư Hứa, tôi báo cáo với ông một chút về công tác của Huyện ủy Thảo Hải. Bí thư Hứa, từ sau khi tôi đến huyện Thảo Hải, việc chỉ huy triển khai công tác vẫn còn tồn tại một vài khó khăn. Lần này Huyện ủy chúng tôi muốn triệu tập một cuộc họp để tiến hành điều chỉnh một vài nhân sự.
Hứa Phu Kiệt ít nhiều cũng biết được một vài tình hình của huyện Thảo Hải, cũng biết là lực lượng mà tên Bí thư Quách Xán này nắm chẳng được là bao. Nghĩ đến tình hình của mình lúc mới đến thành phố Hắc Lan, trong lòng cũng hiểu được suy nghĩ của Quách Xán, nói:
- Đây là công việc của các anh mà!
Quách Xán nghe thấy Hứa Phu Kiệt không có chỗ nào không vui, liền nói:
- Đồng chí Tôn Cương cũng đã đề xuất điều chỉnh một vài nhân sự, tôi đã tiến hành bàn bạc với đồng chí Tôn Cương rồi. Lần này tính là chủ yếu điều chỉnh một vài nhân sự của Văn phòng Huyện ủy, Văn phòng Ủy ban nhân dân, Phòng Công an và khu công nghiệp ở xã Xuân Trúc.
Hứa Phu Kiệt cứ nghĩ là trước cuộc họp Quách Xán báo cáo để có được sự chỉ thị của mình nên vừa phê duyệt giấy tờ, vừa nghe, cũng làm ra vẻ như việc không có gì to tát lắm.
Nhưng, lúc Hứa Phu Kiệt nghe Quách Xán nêu ra mấy nơi này trong lòng có chút ngạc nhiên. Làm trò mờ ám đây! Không ngờ Tên Quách Xán này lại liên kết với Tôn Cương chống lại Diệp Trạch Đào!
- Đồng chí Quách Xán, các anh đã trao đổi với đồng chí Diệp Trạch Đào về việc điều chỉnh nhân sự lần này chưa?
Hứa Phu Kiệt hỏi một câu.
Quách Xán nói:
- Gần đây, đồng chí Diệp Trạch Đào đang học ở tỉnh nên không muốn làm phiền cậu ấy. Tôi đã trao đổi ý kiến với đồng chí Tôn Cương rồi.
Quách Xán cố nói.
Lúc nói những lời này, thực ra Quách Xán cũng đang có ý thăm dò Hứa Phu Kiệt.
Lúc trước, khi Quách Xán báo cáo cũng đã từng nói chuyện trao đổi ý kiến với Tôn Cương rồi. Trong suy nghĩ của ông ta thì Hứa Phu Kiệt sẽ không cảm thấy khó chịu về chuyện trao đổi ý kiến với Tôn Cương. Vì trong những lời nói lúc thường ngày của Hứa Phu Kiệt cũng đều ủng hộ mình trao đổi ý kiến với Tôn Cương mà.
Nhưng, ông ta vừa mới nói xong, Hứa Phu Kiệt liền trầm giọng nói:
- Đồng chí Quách Xán, hội nghị thường vụ là một hội nghị rất quan trọng, chuyện điều chỉnh nhân sự quan trọng như vậy sao anh có thể tùy tiện chứ?
Những lời này khiến cho Quách Xán hoảng sợ. Ông ta cảm nhận được sự phẫn nộ của Hứa Phu Kiệt ở đầu dây bên kia.
Quách Xán cầm ống nói, có chút lo lắng.
Hứa Phu Kiệt nén giận nói:
- Chuyện xem xét nhân sự, bàn bạc với mọi người cho kỹ rồi hãy tiến hành. Các anh định khi nào mở cuộc họp?
Quách Xán vẫn cố nói:
- Sáng nay, bây giờ đang họp.
- Đã họp rồi, anh còn gọi điện tới làm gì nữa!
Hứa Phu Kiệt tức giận, hét lên một tiếng, dập điện thoại xuống.
Trong điện thoại vang lên âm thanh cúp máy. Trong lòng Quách Xán lạnh như băng, ông ta nhận thấy có thể lần này sẽ xảy ra chuyện lớn thật.
Gọi điện cho ai đây?
Trấn an lại tinh thần, Quách Xán thấy mình phải liên lạc với tỉnh mới được. Suy nghĩ một hồi lâu, chợt nhớ đến người thầy ngày xưa của mình, bây giờ là Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, Lý Kiến Phương.
Quách Xán gọi điện cho Lý Kiến Phương hàn huyên vài câu chuyện phiếm.
Lý Kiến Phương không ngờ là học sinh của mình, bây giờ lại là Bí thư Huyện ủy nên ít nhiều cũng nể mặt Quách Xán, cười nói:
- Thằng nhóc này đến huyện công tác thế nào?
- Thầy Lý, dù em có công tác tốt như nào đi nữa thì vẫn là học sinh của thầy mà!
Lý Kiến Phương liền cười ha hả, nói:
- Tiểu Quách, huyện Thảo Hải các em là trọng điểm của toàn tỉnh, em phụ trách chức Bí thư huyện ủy ở nơi đó vừa là thời cơ nhưng cũng nguy hiểm đó, làm việc và ăn nói đều phải để ý một chút. À, đúng rồi, có một chuyện thầy phải nhắc nhở em một chút, phải qua lại nhiều với đồng chí Diệp Trạch Đào ở huyện các em nhé.
Quách Xán không ngờ thầy mình lại đặc biệt nhắc nhở mình chuyện qua lại với Diệp Trạch Đào, liền nói:
- Thầy nói đúng, huyện Thảo Hải chúng em thật là nhiều nhân tài tiềm ẩn, Tôn Cương cũng có lý lịch rất tốt đó thầy!
- Tôn Cương! Ha ha!
Lý Kiến Phương cười.
Quách Xán cảm thấy tiếng cười này của thầy mình có chút đặc biệt, vội vàng hỏi:
- Thầy, có chuyện gì à?
- Quách Xán à, có một vài chuyện em phải tự mình tìm hiểu lấy, dự án xe hơi đã cắm chốt tại huyện các em rồi. Sau này các em còn phải triển khai họat động đó. Được rồi, việc hơi nhiều, Tiểu Quách à, khi nào về tỉnh thì ghé nhà thầy chơi.
Nói xong, Lý Kiến Phương cúp máy.
Gọi xong cuộc điện thoại này, Quách Xán vô cùng lo lắng. Ông ta đã hiểu được đôi chút, thầy đã tiết lộ cho mình một vài điều quan trọng rồi.
Vỗ đầu, Quách Xán bỗng nhiên tỉnh ngộ. Lý Kiến Phương đã nói một chuyện quan trọng, dự án xe hơi đã chắc ăn rồi. Bây giờ Tôn Cương cũng không còn ảnh hưởng gì nhiều nữa, điều cần thiết là phải quay lại với công việc trước đây rồi.
Sao mà mình ngốc vậy chứ!
Quách Xán cảm thấy có thể là dạo này ngày nào mình cũng chìm trong rượu nên đúng là không có nhiều cơ hội để suy nghĩ vấn đề. Một chuyện quan trọng như thế này sao lại quên được chứ!
Dù lực lượng của Tôn Cương có mạnh cỡ nào đi nữa nhưng dù sao anh ta cũng không phải là người của Ninh Hải. Những người ở Ninh Hải này không tán thành việc anh ta muốn có được thành tích chính trị cho lắm.
Thôi rồi, không ngờ mình lại liên kết với Tôn Cương để chỉnh Diệp Trạch Đào!
Nghĩ Diệp Trạch Đào từ trước tới giờ đều có được sự tín nhiệm của Bí thư Tỉnh ủy Dương Hiên, Quách Xán chỉ muốn đập đầu vào tường cho xong. Lần này đã đắc tội với Diệp Trạch Đào rồi!
Mọi người đều đang chờ cuộc họp tiếp tục. Cuộc họp ngày hôm này còn có thể tiếp tục được nữa không?
Căn bản là Quách Xán không dám tiếp tục cuộc họp nữa. Nếu trong cuộc họp mà đụng đến người của Diệp Trạch Đào thật, không cần nói là có đụng được đến hay không thì Hứa Phu Kiệt và những người ở tỉnh kia đều sẽ không bỏ qua cho mình.
Tôn Cương đã làm tốt công tác chuẩn bị cho trận tranh giành quyết liệt. Nếu mình ngang nhiên đứng về phía Diệp Trạch Đào thì cũng không ổn lắm. Dù bố của Tôn Cương không ở Ninh Hải, nhưng lúc quan trọng không đứng về phía Tôn Cương thì cũng đắc tội với Tôn Cương rồi.
Khó quá!
Quách Xán phát hiện ra hiện tại mình rất nguy hiểm. Dù là cuộc họp ngày hôm nay có ra sao đi nữa cũng không thể nào giải thích với Hứa Phu Kiệt. Cách khắc phục hậu quả duy nhất là lập tức đến chỗ Hứa Phu Kiệt nhận lỗi, chỉ có như vậy mình mới còn hi vọng.
Nghĩ kỹ những chuyện này xong, Quách Xán lấy lại tinh thần, cố ý tỏ ra bình tĩnh.
Dù là vậy, Quách Xán vẫn cảm thấy toàn thân lạnh ngắt. Cách giải quyết lần này của mình đã phá hủy hết mọi chuyện rồi!
Lúc đi tới cửa thì thấy Trần Tỏa Nguyên đang vừa cười vừa phân phát nước khoáng ướp lạnh.
- Bí thư Quách, nước này đã được làm lạnh rồi.
Trần Tỏa Nguyên đưa cho Quách Xán một chai.
Cầm trong tay, Quách Xán liền rùng mình. Nước này lạnh ghê.
Để tỏ ra mình cũng rất nóng, Quách Xán mở nắp chai xong liền uống một ngụm.
Một ngụm nước lạnh xuống bụng, Quách Xán lại thấy toàn thân lạnh run, có cảm giác muốn mặc thêm một bộ quần áo nữa.
Các đồng chí, lúc nãy vừa nhận được điện thoại của Bí thư thành ủy, ông ta yêu cầu lập tức đến thành ủy báo cáo công việc. Cuộc họp hôm nay sẽ tạm thời lùi lại. Cứ như vậy đi, khi nào tiếp tục cuộc họp, Huyện ủy sẽ thông báo.
Nói xong những lời này, Quách Xán vội vã bước đi, tỏ vẻ rất gấp.
Không đùa người ta như vậy chứ!
Các ủy viên thường vụ mỗi người cầm lấy một chai nước khoáng ướp lạnh đứng sững sờ ở đó.
Còn chưa hết, một vài ủy viên thường vụ có thế lực ở tỉnh cũng nhắm thẳng vào Tôn Cương mà công kích. Mọi người liên kết với Diệp Trạch Đào với ý muốn tiến hành ngăn chặn Tôn Cương.
Không phải là việc đối đầu nữa rồi, chắc chắn cuộc họp ngày hôm nay đã xảy ra vấn đề gì đó.
Quách Xán cảm nhận được sắp bị thất thế, nếu cuộc họp vẫn cứ tiếp tục có khi lại xảy ra chuyện lớn thật cũng nên.
Quách Xán không dám tiếp tục cuộc họp nữa, ít nhất là trước khi làm rõ được tình hình.
Đã triệu tập mọi người lại rồi, giờ chẳng lẽ nói không họp là không họp sao?
Nhìn xung quanh rồi mỉm cười nói:
- Hôm nay thời tiết hơi nóng nực, nên mọi người cũng bực bội khó chịu hơn một chút. Lão Trần, kêu người đi mua ít nước khoáng ướp lạnh về cho mọi người hạ nhiệt một chút!
Mọi người ngạc nhiên nhìn về phía Quách Xán, không ngờ đã họp tới đây rồi Quách Xán còn giở trò mới nữa.
Dù trong phòng họp không có máy điều hòa, nhưng cũng không đến nỗi nóng như Quách Xán nói. Lại còn đòi mua nước khoáng ướp lạnh nữa!
Trần Tỏa Nguyên cũng ngạc nhiên, nhưng thấy đúng là cũng cần phải giảm bớt căng thẳng cho cuộc họp một chút mới được, liền cười nói:
- Bí thư Quách rất quan tâm đến mọi người mà.
Không khí trong hội trường cũng dịu dần đi cùng với chuyện mua nước khoáng ướp lạnh này của Quách Xán.
Đưa cho mỗi người một điếu thuốc, Quách Xán nói:
- Cuộc họp lần này quả thực là có hơi gấp một chút nên có một vài hiểu lầm, đây là trách nhiệm của tôi. Như vậy đi, tạm ngưng họp hai mươi phút, mọi người nghỉ ngơi giải lao đi, cũng suy nghĩ nội dung cuộc họp cần thảo luận luôn.
Nói xong, Quách Xán đứng dậy đi ra ngoài.
Tạm ngưng họp!
Mọi người nhìn bóng dáng Quách Xán đi ra, thì đã nhanh chóng hiểu được phần nào. Có thể Bí thư Quách cũng cần có thời gian để suy nghĩ sự việc.
Quách Xán đi rồi, mọi người cũng lần lượt đi ra ngoài.
Diệp Trạch Đào thấy Quách Xán sắp đặt như vậy thì cười thầm một tiếng. Bây giờ, chắc chắn Quách Xán cũng đã cảm nhận được sự nguy hiểm, nên tạm ngưng họp để đi liên hệ hỏi sự việc đây!
Trong lúc quan trọng, Diệp Trạch Đào đã trụ vững được khiến cho tinh thần của những người cùng phe với Diệp Trạch Đào lập tức tăng lên. Mọi người đều vây xung quanh Diệp Trạch Đào tán gẫu.
Cao Vệ và Liêu Hân Diễm cũng đến trao đổi với Diệp Trạch Đào về chuyện trường lớp, hỏi han Diệp Trạch Đào về tình hình ở trường học, tỏ vẻ rất thân thiết.
Lúc này Tôn Cương cũng nghi ngờ. Thấy đang lúc quan trọng thì Quách Xán lại giở trò này ra, anh ta không hiểu lắm, ngồi suy nghĩ một hồi lâu. Thấy cũng phải đi hỏi tình hình một chút mới được nên đứng dậy đi ra ngoài.
Quách Xán không đi vệ sinh mà vào thẳng văn phòng Bí thư huyện của mình.
Sau khi vào, Quách Xán liền đóng chặt cửa lại.
Ngồi vào chiếc ghế lãnh đạo, sắc mặt của Quách Xán thay đổi liên tục. Gần đây cùng với sự hùng mạnh của Tôn Cương, cấp trên lại không có chỉ thị gì, cho nên ông ta cho rằng sự hùng mạnh của Tôn Cương là kết quả của việc cấp trên cố ý ủng hộ, nên đã xảy ra một vài sai lầm trong việc quyết định sách lược. Thời gian này đúng là vẫn chưa báo cáo công việc với Bí thư Hứa.
Quách Xán cầm điện thoại lên, gọi điện cho Hứa Phu Kiệt.
Cũng may là lúc này Hứa Phu Kiệt đang ở văn phòng xem tài liệu. Nhận được điện thoại của Quách Xán, Hứa Phu Kiệt thầm nghĩ không biết có cần phải gợi ý cho Quách Xán một chút không.
Không đợi Hứa Phu Kiệt nói, Quách Xán liền nói:
- Bí thư Hứa, tôi báo cáo với ông một chút về công tác của Huyện ủy Thảo Hải. Bí thư Hứa, từ sau khi tôi đến huyện Thảo Hải, việc chỉ huy triển khai công tác vẫn còn tồn tại một vài khó khăn. Lần này Huyện ủy chúng tôi muốn triệu tập một cuộc họp để tiến hành điều chỉnh một vài nhân sự.
Hứa Phu Kiệt ít nhiều cũng biết được một vài tình hình của huyện Thảo Hải, cũng biết là lực lượng mà tên Bí thư Quách Xán này nắm chẳng được là bao. Nghĩ đến tình hình của mình lúc mới đến thành phố Hắc Lan, trong lòng cũng hiểu được suy nghĩ của Quách Xán, nói:
- Đây là công việc của các anh mà!
Quách Xán nghe thấy Hứa Phu Kiệt không có chỗ nào không vui, liền nói:
- Đồng chí Tôn Cương cũng đã đề xuất điều chỉnh một vài nhân sự, tôi đã tiến hành bàn bạc với đồng chí Tôn Cương rồi. Lần này tính là chủ yếu điều chỉnh một vài nhân sự của Văn phòng Huyện ủy, Văn phòng Ủy ban nhân dân, Phòng Công an và khu công nghiệp ở xã Xuân Trúc.
Hứa Phu Kiệt cứ nghĩ là trước cuộc họp Quách Xán báo cáo để có được sự chỉ thị của mình nên vừa phê duyệt giấy tờ, vừa nghe, cũng làm ra vẻ như việc không có gì to tát lắm.
Nhưng, lúc Hứa Phu Kiệt nghe Quách Xán nêu ra mấy nơi này trong lòng có chút ngạc nhiên. Làm trò mờ ám đây! Không ngờ Tên Quách Xán này lại liên kết với Tôn Cương chống lại Diệp Trạch Đào!
- Đồng chí Quách Xán, các anh đã trao đổi với đồng chí Diệp Trạch Đào về việc điều chỉnh nhân sự lần này chưa?
Hứa Phu Kiệt hỏi một câu.
Quách Xán nói:
- Gần đây, đồng chí Diệp Trạch Đào đang học ở tỉnh nên không muốn làm phiền cậu ấy. Tôi đã trao đổi ý kiến với đồng chí Tôn Cương rồi.
Quách Xán cố nói.
Lúc nói những lời này, thực ra Quách Xán cũng đang có ý thăm dò Hứa Phu Kiệt.
Lúc trước, khi Quách Xán báo cáo cũng đã từng nói chuyện trao đổi ý kiến với Tôn Cương rồi. Trong suy nghĩ của ông ta thì Hứa Phu Kiệt sẽ không cảm thấy khó chịu về chuyện trao đổi ý kiến với Tôn Cương. Vì trong những lời nói lúc thường ngày của Hứa Phu Kiệt cũng đều ủng hộ mình trao đổi ý kiến với Tôn Cương mà.
Nhưng, ông ta vừa mới nói xong, Hứa Phu Kiệt liền trầm giọng nói:
- Đồng chí Quách Xán, hội nghị thường vụ là một hội nghị rất quan trọng, chuyện điều chỉnh nhân sự quan trọng như vậy sao anh có thể tùy tiện chứ?
Những lời này khiến cho Quách Xán hoảng sợ. Ông ta cảm nhận được sự phẫn nộ của Hứa Phu Kiệt ở đầu dây bên kia.
Quách Xán cầm ống nói, có chút lo lắng.
Hứa Phu Kiệt nén giận nói:
- Chuyện xem xét nhân sự, bàn bạc với mọi người cho kỹ rồi hãy tiến hành. Các anh định khi nào mở cuộc họp?
Quách Xán vẫn cố nói:
- Sáng nay, bây giờ đang họp.
- Đã họp rồi, anh còn gọi điện tới làm gì nữa!
Hứa Phu Kiệt tức giận, hét lên một tiếng, dập điện thoại xuống.
Trong điện thoại vang lên âm thanh cúp máy. Trong lòng Quách Xán lạnh như băng, ông ta nhận thấy có thể lần này sẽ xảy ra chuyện lớn thật.
Gọi điện cho ai đây?
Trấn an lại tinh thần, Quách Xán thấy mình phải liên lạc với tỉnh mới được. Suy nghĩ một hồi lâu, chợt nhớ đến người thầy ngày xưa của mình, bây giờ là Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, Lý Kiến Phương.
Quách Xán gọi điện cho Lý Kiến Phương hàn huyên vài câu chuyện phiếm.
Lý Kiến Phương không ngờ là học sinh của mình, bây giờ lại là Bí thư Huyện ủy nên ít nhiều cũng nể mặt Quách Xán, cười nói:
- Thằng nhóc này đến huyện công tác thế nào?
- Thầy Lý, dù em có công tác tốt như nào đi nữa thì vẫn là học sinh của thầy mà!
Lý Kiến Phương liền cười ha hả, nói:
- Tiểu Quách, huyện Thảo Hải các em là trọng điểm của toàn tỉnh, em phụ trách chức Bí thư huyện ủy ở nơi đó vừa là thời cơ nhưng cũng nguy hiểm đó, làm việc và ăn nói đều phải để ý một chút. À, đúng rồi, có một chuyện thầy phải nhắc nhở em một chút, phải qua lại nhiều với đồng chí Diệp Trạch Đào ở huyện các em nhé.
Quách Xán không ngờ thầy mình lại đặc biệt nhắc nhở mình chuyện qua lại với Diệp Trạch Đào, liền nói:
- Thầy nói đúng, huyện Thảo Hải chúng em thật là nhiều nhân tài tiềm ẩn, Tôn Cương cũng có lý lịch rất tốt đó thầy!
- Tôn Cương! Ha ha!
Lý Kiến Phương cười.
Quách Xán cảm thấy tiếng cười này của thầy mình có chút đặc biệt, vội vàng hỏi:
- Thầy, có chuyện gì à?
- Quách Xán à, có một vài chuyện em phải tự mình tìm hiểu lấy, dự án xe hơi đã cắm chốt tại huyện các em rồi. Sau này các em còn phải triển khai họat động đó. Được rồi, việc hơi nhiều, Tiểu Quách à, khi nào về tỉnh thì ghé nhà thầy chơi.
Nói xong, Lý Kiến Phương cúp máy.
Gọi xong cuộc điện thoại này, Quách Xán vô cùng lo lắng. Ông ta đã hiểu được đôi chút, thầy đã tiết lộ cho mình một vài điều quan trọng rồi.
Vỗ đầu, Quách Xán bỗng nhiên tỉnh ngộ. Lý Kiến Phương đã nói một chuyện quan trọng, dự án xe hơi đã chắc ăn rồi. Bây giờ Tôn Cương cũng không còn ảnh hưởng gì nhiều nữa, điều cần thiết là phải quay lại với công việc trước đây rồi.
Sao mà mình ngốc vậy chứ!
Quách Xán cảm thấy có thể là dạo này ngày nào mình cũng chìm trong rượu nên đúng là không có nhiều cơ hội để suy nghĩ vấn đề. Một chuyện quan trọng như thế này sao lại quên được chứ!
Dù lực lượng của Tôn Cương có mạnh cỡ nào đi nữa nhưng dù sao anh ta cũng không phải là người của Ninh Hải. Những người ở Ninh Hải này không tán thành việc anh ta muốn có được thành tích chính trị cho lắm.
Thôi rồi, không ngờ mình lại liên kết với Tôn Cương để chỉnh Diệp Trạch Đào!
Nghĩ Diệp Trạch Đào từ trước tới giờ đều có được sự tín nhiệm của Bí thư Tỉnh ủy Dương Hiên, Quách Xán chỉ muốn đập đầu vào tường cho xong. Lần này đã đắc tội với Diệp Trạch Đào rồi!
Mọi người đều đang chờ cuộc họp tiếp tục. Cuộc họp ngày hôm này còn có thể tiếp tục được nữa không?
Căn bản là Quách Xán không dám tiếp tục cuộc họp nữa. Nếu trong cuộc họp mà đụng đến người của Diệp Trạch Đào thật, không cần nói là có đụng được đến hay không thì Hứa Phu Kiệt và những người ở tỉnh kia đều sẽ không bỏ qua cho mình.
Tôn Cương đã làm tốt công tác chuẩn bị cho trận tranh giành quyết liệt. Nếu mình ngang nhiên đứng về phía Diệp Trạch Đào thì cũng không ổn lắm. Dù bố của Tôn Cương không ở Ninh Hải, nhưng lúc quan trọng không đứng về phía Tôn Cương thì cũng đắc tội với Tôn Cương rồi.
Khó quá!
Quách Xán phát hiện ra hiện tại mình rất nguy hiểm. Dù là cuộc họp ngày hôm nay có ra sao đi nữa cũng không thể nào giải thích với Hứa Phu Kiệt. Cách khắc phục hậu quả duy nhất là lập tức đến chỗ Hứa Phu Kiệt nhận lỗi, chỉ có như vậy mình mới còn hi vọng.
Nghĩ kỹ những chuyện này xong, Quách Xán lấy lại tinh thần, cố ý tỏ ra bình tĩnh.
Dù là vậy, Quách Xán vẫn cảm thấy toàn thân lạnh ngắt. Cách giải quyết lần này của mình đã phá hủy hết mọi chuyện rồi!
Lúc đi tới cửa thì thấy Trần Tỏa Nguyên đang vừa cười vừa phân phát nước khoáng ướp lạnh.
- Bí thư Quách, nước này đã được làm lạnh rồi.
Trần Tỏa Nguyên đưa cho Quách Xán một chai.
Cầm trong tay, Quách Xán liền rùng mình. Nước này lạnh ghê.
Để tỏ ra mình cũng rất nóng, Quách Xán mở nắp chai xong liền uống một ngụm.
Một ngụm nước lạnh xuống bụng, Quách Xán lại thấy toàn thân lạnh run, có cảm giác muốn mặc thêm một bộ quần áo nữa.
Các đồng chí, lúc nãy vừa nhận được điện thoại của Bí thư thành ủy, ông ta yêu cầu lập tức đến thành ủy báo cáo công việc. Cuộc họp hôm nay sẽ tạm thời lùi lại. Cứ như vậy đi, khi nào tiếp tục cuộc họp, Huyện ủy sẽ thông báo.
Nói xong những lời này, Quách Xán vội vã bước đi, tỏ vẻ rất gấp.
Không đùa người ta như vậy chứ!
Các ủy viên thường vụ mỗi người cầm lấy một chai nước khoáng ướp lạnh đứng sững sờ ở đó.
/1075
|