Sau cuộc mây mưa, Phương Di Mai thỏa mãn nằm trên giường.
Thở dốc một hồi, Phương Di Mai nói:
- Em bị anh làm cho sắp chết rồi đây nè!
Diệp Trạch Đào cũng cười:
- Em cũng càng ngày càng lợi hại!
Hai người cùng nhau hoan lạc tại căn phòng của Phương Di Mai rất lâu.
Phải rất muộn Diệp Trạch Đào mới về đến đó, hai người vừa vào cửa đã không cần nói thêm lời nào, liền lao vào nhau ngấu nghiến.
- Anh nói thật cho em biết, anh học ở đâu những chiêu trò đó thế?
Đột nhiên Phương Di Mai trèo lên người Diệp Trạch Đào, mở to hai mắt nhìn hắn.
Ngắm đôi gò bồng đảo cao vút của Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào không đừng được đưa tay khẽ xoa nắn, khiến cho Phương Di Mai cũng không chịu nổi, lật người xuống vuốt ve phần hạ bộ của Diệp Trạch Đào. Phương Di Mai nói:
- Lần này anh lên tỉnh chắc chắn là đã làm chuyện xấu gì đó rồi, nếu không anh đã không biết thêm nhiều chiêu trò đến như vậy!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Đúng thế, rất có khả năng đã ra ngoài làm chuyện đó!
Phương Di Mai liền cười lớn, phát một cái vào cánh tay của Diệp Trạch Đào nói:
- Người khác không hiểu anh chứ em thì rõ mười mươi. Anh ấy à, nếu như người ta là con nhà lành thì chắc chắn là anh không động đến đâu, còn những cô gái bán hoa kia chắc chắn anh cũng không bao giờ tìm đến!
Diệp Trạch Đào nhìn Phương Di Mai không nói gì. Người đàn bà này đúng là khiến cho người ta không hiểu nổi.
Phương Di Mai đã tiến hành nghiên cứu rất cẩn thận tính cách của Diệp Trạch Đào rồi.
Nói tới đây, Phương Di Mai lại nhìn Diệp Trạch Đào một hồi lâu rồi phá lên cười:
- Xem ra đối với chuyện Ôn Phương phản bội anh cũng không tức giận lắm nhỉ!
Diệp Trạch Đào trong lòng thất kinh, Phương Di Mai này quả thật là quan sát quá tỉ mỉ. Chuyện này mà cũng bị cô ta nhìn thấu, xem ra mình đã không giả vờ được cái gì!
Thấy vẻ mặt biến sắc của Diệp Trạch Đào như vậy, cô ta từ lúc nãy vẫn luôn quan sát vẻ mặt của hắn liền bật cười:
- Em đã nói rồi mà, làm sao Ôn Phương kia có thể lập tức phản bội anh được chứ. Hóa ra là cô ta đang chơi trò kế phản gián hả!
Trông thấy biểu hiện của Diệp Trạch Đào như vậy Phương Di Mai đã phần nào hiểu được sự tình rồi.
Dùng tay nhéo cái đó của Diệp Trạch Đào một cái, Phương Di Mai trườn người lên ghé sát tai Diệp Trạch Đào hỏi:
- Ôn Phương làm anh thỏa mãn hơn hay là em làm anh thỏa mãn hơn?
Diệp Trạch Đào đang thất thần tự dưng bị Phương Di Mai hỏi một câu như vậy, liền thuận miệng nói luôn:
- Đều như nhau cả!
Nói xong thì chợt nhìn thấy ánh mắt ai oán của Phương Di Mai đang nhìn mình.
Diệp Trạch Đào biết chuyện này đã bị Phương Di Mai đoán được rồi, liền than thở:
- Thế là em đã biết hết rồi!
- Hứ, mấy hôm trước Ôn Phương xin nghỉ phép nói về nhà giải quyết một số việc, nhưng em lại nghe nói cô ta hướng xe đi lên tỉnh. Lúc đó, em nghĩ, rốt cuộc là cô ta muốn làm gì nhỉ, hóa ra là cô ta lên đó để tư tình với anh. Nói thật cho em biết đi, hai người móc ngoặc với nhau từ lúc nào vậy?
Diệp Trạch Đào nói:
- Anh đã nói với em từ lâu rồi mà, con người anh không phải là một người tốt, đi theo anh sẽ phải chịu nhiều ấm ức lắm. Nhân lúc này đây em vẫn còn trẻ đẹp, nếu như không thích, không quen nữa thì vẫn còn có nhiều cơ hội mà!
Trước mặt Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào nói những lời tự đáy lòng mình. Hắn phát hiện ra cuộc sống tình cảm của hắn hiện giờ đã rối loạn đến mức mà chính bản thân hắn cũng không thể nào hiểu nổi. Vốn dĩ hắn muốn được trở thành một người hoàn mỹ, nhưng tiếc thay từng sự việc xảy ra khiến cho hắn muốn làm một người hoàn mỹ mà cũng không nổi. Nếu như lấy tiêu chuẩn đánh giá một quan chức của Diệp Trạch Đào ngày trước, thì có lẽ con người hiện tại của hắn hoàn toàn mà một viên quan chức hủ bại rồi, ít nhất thì cũng là một nhân vật có đời sống tình cảm hủ bại đến cực độ.
Trong lòng có chút buồn bực, Diệp Trạch Đào vớ lấy điếu thuốc ở trên bàn châm lửa hút.
Phương Di Mai vốn dĩ lúc đầu thuyết phục Diệp Trạch Đào thu nạp Ôn Phương, lúc nãy cũng chỉ là nói vài câu mà thôi, chứ không có ý gì. Ngược lại chuyện Ôn Phương bị Diệp Trạch Đào thu phục rồi, lại còn có ích rất nhiều cho sự phát triển tiếp theo của Diệp Trạch Đào! Đột nhiên lại thấy tâm tình của Diệp Trạch Đào không được vui.
Trong phút chốc, Phương Di Mai hiểu được phần nào nguyên nhân của nó.
Trong lòng thầm thở dài, Phương Di Mai kỳ thật vẫn luôn hy vọng người đàn ông của mình là một người chung thủy. Cái thế giới của cô thiếu nữ cũng vô cùng tốt đẹp, nhưng sau này khi lăn lộn trong chốn quan trường rồi, hóa ra nó cũng chỉ là ý nghĩ tốt đẹp mà thôi. Cô được chứng kiến bao nhiêu cảnh các quan chức đã có gia đình đề huề rồi mà vẫn kiếm cớ vì công việc mà ăn chơi sa đọa, cô ta liền hiểu những điều tốt đẹp mà cô ta hằng mong ước khó mà trở thành hiện thực.
Trên thế gian này các quan chức cũng có người tốt, nhưng đại đa số đều không khiến cho Phương Di Mai vừa lòng.
Diệp Trạch Đào vẫn là thuộc dạng người có trái tim thuần khiết, chỉ có điều hiện thực nó là như vậy mà thôi.
- Em cũng có nói gì đâu, anh suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì?
Phương Di Mai tựa vào lòng Diệp Trạch Đào nói.
Nhìn về phía Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào nói:
- Đúng vậy, Ôn Phương là người của anh!
Đối diện với Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào liền nói chuyện Ôn Phương là người của mình. Bởi vì Phương Di Mai là thủ hạ thân tín nhất của hắn, người như thế này nếu mà không đáng tin thì đúng là không còn người nào có thể đáng tin hơn được.
Phương Di Mai cười nói:
- Ôn Phương quả nhiên mạnh thật, xem ra những chiêu trò của cô ta cũng nhiều lắm, mới có thể câu được anh như vậy, lại còn dạy anh bao nhiêu chiêu nữa chứ!
Diệp Trạch Đào cũng không nói chuyện cuốn sổ tay của Tôn Cương, chuyện như thế này một mình mình biết là được rồi.
Phương Di Mai vì không biết chuyện cuốn sổ tay nên trầm ngâm một hồi rồi nói:
- Trạch Đào này, có thể thu nạp được Ôn Phương là một chuyện tốt, nhưng điều làm em lo lắng là liệu cô ta có thật sự đi theo anh không. Cô ta mê anh là chuyện chắc chắn rồi, chuyện này em có thể thấy. Nhưng dục vọng quyền lực của cô ta cũng rất mạnh mẽ, phía Tôn gia có thể mang đến cho cô ta rất nhiều thứ, đừng biến cô ta thành kẻ hai mang nhé!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Chính vì thế mới để em làm trợ thủ của cô ta chứ. Sau này em nhớ để ý cô ta một chút!
Phương Di Mai nói:
- Chuyện này anh không nói em cũng tự biết phải làm mà. Nếu đã có mối quan hệ như vậy rồi thì em nhất định phải chú ý quan sát cô ta hơn mới được. Em hiểu, khi anh đặt cô ta vào vị trí Chủ nhiệm tức là anh đã ngầm coi cô ta là người của anh rồi, việc này nhất định không được để sơ suất.
Nghe được những lời nói này của Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào thầm lắc đầu. Phương Di Mai cũng đã để tầm nhìn hạn hẹp ở huyện rồi, mà không có cái nhìn xa hơn nữa. Tình hình hiện tại bây giờ không chỉ xoay quanh khu công nghiệp nữa, mà nó đã là một ván cờ rồi!
Thấy Phương Di Mai vẫn không hiểu một số chuyện, Diệp Trạch Đào cũng muốn mở mang cho cô ta một chút, nên nói:
- Em chưa hiểu rõ lắm về tình hình ở tỉnh, Ninh Hải không phải là địa bàn của Tôn gia, ngược lại còn là thế lực thù địch của bọn họ! Đưa Tôn Cương về Ninh Hải chính là một sự trao đổi của hai bên. Nếu như ở tỉnh Ninh Hải mà Tôn Cương có thể giành được chính tích lớn, điều đó chính tỏ Tôn Cương có năng lực, và điều đó cũng chứng tỏ gã không phải dựa vào thế lực gia tộc của mình mà thăng tiến. Chuyện này vô cùng tốt đối với sự phát triển của gã sau này. Về chuyện này thì cấp trên của tỉnh Ninh Hải cũng đã hiểu, nhưng bọn họ lại cũng không hề hy vọng Tôn Cương có thể trụ vững ở Ninh Hải. Sẽ cho Tôn Cương một số chính tích, nhưng không phải là chính tích gì đáng kể!
Đây là lần đầu tiên Phương Di Mai được nghe thấy chuyện này, trong đầu cô đang suy nghĩ những điều mà Diệp Trạch Đào vừa nói. Nghĩ một hồi lâu ròi mới tỉnh ngộ hỏi:
- Thảo nào thế lực của Tôn gia lớn như vậy mà không đưa ra sự trợ lực lớn nào đáng kể, chỉ kéo về hạng mục nhà máy ô tô mà thôi. Chắc hẳn bọn họ muốn dùng dự án này để tiến hành thêm một bước trao đổi, chính là yêu cầu các cấp trên của tỉnh Ninh Hải nể mặt dự án đó mà giúp sức thêm cho Tôn Cương!
- Đúng thế, vì thế cho nên, trong việc tranh giành chức Chủ nhiệm của khu công nghiệp, các cấp trên của tỉnh Ninh Hải đã sớm có quyết định rồi, nhất định phải nhường cho Tôn Cương, coi như là một biểu hiện ủng hộ Tôn Cương. Nhưng thật ra là chỉ có mỗi sự ủng hộ, giúp đỡ đó thôi, cũng chỉ vì điều kiện trao đổi là nhà máy ô tô đó!
Phương Di Mai cười lớn nói:
- Em hiểu rồi, Tôn gia hiện giờ chót cưỡi lên lưng cọp khó xuống nổi. Nếu như để Tôn Cương mở một con đường máu tại tỉnh Ninh Hải, thì năng lực của Tôn Cương sẽ là dấu chấm hỏi. Ước muốn được thăng cấp cao hơn sẽ mất đi khả năng rồi!
Diệp Trạch Đào cũng cười nói:
- Nói cũng đúng, vốn dĩ Tôn gia coi chuyện Tôn Cương đến Thảo Hải không phải là chuyện gì to tát, cho dù có gặp một vài trở ngại, nhưng chắc cũng không có mấy người dám cả gan làm khó dễ cho Tôn Cương, nhưng hiện tại thì mọi chuyện đã ngoài tầm kiểm soát!
Phương Di Mai nhìn Diệp Trạch Đào, ánh mắt tràn ngập yêu thương, cười nói:
- Ai bảo gã đến đây để gặp phải anh chứ!
Diệp Trạch Đào cũng cười.
Phương Di Mai cứ nằm trên người của Diệp Trạch Đào mà nghĩ về chuyện đó như vậy. Cuối cùng thì cô ta cũng hiểu được dụng ý thực sự của Diệp Trạch Đào khi nhượng chức Chủ nhiệm.
- Hóa ra chức Chủ nhiệm này anh nhường cho gã cũng không bị tổn thất đâu nhỉ, trên tỉnh đang muốn anh gây trở ngại cho Tôn Cương mà!
Đưa tay vuốt ve tấm lưng thon, mượt mà của Phương Di Mai một hồi lâu, Diệp Trạch Đào mới nói:
- Bây giờ Tôn Cương đã đạt được vị trí Chủ nhiệm, bước tiếp theo chính là Tôn gia sẽ tiến hành công việc nhà máy ô tô. Nếu như làm không xong, thì Tôn Cương sẽ lãnh tội!
- Chuyện này chắc không có vấn đề gì lớn chứ?
- Vấn đề thì không lớn, nhưng chủ yếu bọn họ cần thiết phải tiến hành cho nhanh. Sau khi thành lập được Công ty ô tô rồi, thì chắc chắn trên tỉnh sẽ lại có một thái độ khác!
- Em hiểu rồi, đến lúc đó trên tỉnh lại tỏ thái độ không giúp đỡ lẫn nhau nữa. Và cũng đến lúc đó thì anh lại trở thành vũ khí hủy diệt của tỉnh!
Diệp Trạch Đào cười ha hả, rồi nói:
- Vũ khí hủy diệt này không phải loại tầm thường đâu nhé, chờ đến khi nó có cơ hội phát tác thì lực sát thương vô cùng lớn đấy.
Phương Di Mai không hiểu lắm ý nghĩa thật sự trong lời nói của Diệp Trạch Đào, liền cười nói:
- Anh đúng là tự xem mình thành bảo bối rồi đấy!
Lúc này Diệp Trạch Đào đang cảm nhận thân hình đầy đặn của Phương Di Mai, cậu nhỏ của hắn lại có sự thay đổi.
Nghĩ đến chuyện Phương Di Mai không có ý kiến gì giữa mình và Ôn Phương, một lần nữa hắn lại cảm thấy cơn hứng tình bột phát.
Ghé sát tai Phương Di Mai, hắn thì thầm:
- Vũ khí sát thương của anh lại đến đây, em chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Phương Di Mai rõ ràng đã nhận thấy sự thay đổi của cậu nhỏ, mặt hồng lên, sẵng giọng nói:
- Ôn Phương đúng là lợi hại thật, không hiểu cô ta đã dạy anh những gì, mà chỉ quan hệ với cô ta xong thôi mà anh càng ngày càng hư!
Trong đầu Diệp Trạch Đào phút chốc diễn lại cảnh hắn và Ôn Phương cùng nhau mây mưa, dục tình trong hắn cũng bốc lên mạnh mẽ.
Không nói năng nhiều lời, xoay người một cái, đã quấn chặt lấy Phương Di Mai.
Lúc đó Tôn Cương cũng đang ở trong nhà khách Huyện ủy, mượn cớ cùng nói chuyện công việc với Ngũ Thúy Miêu để cùng quần nhau một trận trên giường.
Ngắm nhìn thân hình của Ngũ Thúy Miêu, Tôn Cương chợt than thầm một tiếng, liền nghĩ tới chuyện cuốn sổ tay của hắn đã bị tên trộm kia lấy mất, cuốn sổ đó chính là tâm huyết của mình mà!
Đuổi Ngũ Thúy Miêu đi rồi, gã thay một bộ quần áo ngủ rồi ngồi trên ghế, bắt đầu cầm lấy một cuốn sổ để múa bút thành văn.
Càng viết càng hưng phấn. Hôm nay gã thu được thắng lợi lớn, đã được cùng Ngũ Thúy Miêu làm chuyện đó. Tôn Cương cảm thấy hình như chưa bao giờ gã thấy hưng phấn như lúc này.
Hầu hết những gì mà gã cùng Ngũ Thúy Miêu hành động ở trên giường đều được gã ghi chép lại tỉ mỉ trong cuốn sổ.
Vất vả lắm mới viết xong, gã lại ngắm nghía mấy sợi lông loăn xoăn được dán trên cuốn sổ, Tôn Cương cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Khi điện thoại kêu, Tôn Cương giật mình, cảm giác phiêu diêu với dục tình mới dần biến mất. Cầm điện thoại lên, hóa ra là điện thoại của cha gã gọi đến.
Dạo gần đây Tôn Tường Quân rất quan tâm đến chuyện của Tôn Cương! Ông ta phải gọi điện đến để hỏi thăm tình hình.
Điều chỉnh lại tâm trạng của mình một chút, Tôn Cương nói:
- Bố, hôm nay chúng con có mở một cuộc hội nghị thường vụ, phe của con đã đại thắng, bố không biết đấy thôi, con đã đánh cho thằng ranh Diệp Trạch Đào kia không kịp trở tay đấy!
Tôn Tường Quan vốn rất quan tâm đến chuyện Tôn Cương có thể trụ vững ở huyện Thảo Hải, liền hỏi han tình hình của bọn Tôn Cương trong cuộc hội nghị thường vụ.
Vừa mới hỏi được vài câu, còn chưa nghe thấy Tôn Cương kể hết sự tình, thì đột nhiên có chuyện gì đó xảy ra. Tôn Tường Quân liền vội vàng đi xử lý, đành nói với Tôn Cương:
- Tiểu Cương này, mọi chuyện đều phải thận trọng mà hành động, không được nôn nóng. Có được một sự khởi đầu tốt là tốt lắm rồi. Thế này nhé, bố còn có việc phải xử lý, con đừng suy nghĩ nhiều!
Nghe thấy tiếng cúp điện thoại của Tôn Tường Quân, Tôn Cương nói vào trong ống nghe:
- Muốn kể cho bố nghe tình hình thôi mà cũng không có thời gian mà nghe!
Hiện giờ gã rất muốn được kể cho bố gã chuyện hay của mình, gã muốn được Tôn Tường Quân tán thưởng. Có được như vậy, gã mới cảm thấy thỏa mãn.
Chắc chắn Tôn Tường Quân không thể ngờ được tầm quan trọng của cuộc điện thoại ngày hôm nay. Nếu như ông ta chăm chú lắng nghe tình hình mà Tôn Cương kể trong điện thoại, với sự thông minh, lanh lẹ của ông ta, thì có lẽ sẽ coi trọng sự khác thường của Diệp Trạch Đào rồi. Nhưng, chẳng may vừa lúc lại có việc cần giải quyết, chính vì thế mà ông ta không hề biết được nội dung trong cuộc họp đó. Chỉ láng máng biết rằng Tỉnh ủy tỉnh Ninh Hải sẽ đè ép Diệp Trạch Đào một chút. Mà như thế thì con trai của ông ta sẽ được trục lợi!
Tôn Tường Quân cũng hiểu, hiện tại thì tỉnh Ninh Hải cũng đã làm xong nhiệm vụ của mình, chỉ còn chờ mình chứng thực dự án nữa thôi!
Vừa đi, Tôn Tường Quân vừa cảm thán. Một dự án lớn như vậy lại phải thả về cho Ninh Hải!
Nếu không phải vì sự phát triển của cậu con trai, thì làm sao mà ông ta có thể nhả một lợi ích to lớn đến thế cơ chứ!
Đến giờ ông ta có chút hối hận, sớm biết thế này biết thế không để cho con trai mình đi đấu với thằng ranh Diệp Trạch Đào. Sao mình lại có thể đồng ý cho nó về Thảo Hải chứ!
Kế sách lần này, Tôn Tường Quân cảm thấy hình như mình tính toán chưa được chu toàn lắm.
Vẫn còn phải lao tâm khổ tứ vì thằng con trai!
Nhớ lại tình huống lần trước đến nhà Lưu gia, Tôn Tường Quân nhớ đến chuyện Lưu Vũ Giang có ý muốn gả con gái nuôi của bà ta cho con trai mình.
Vừa nghĩ đến đó, Tôn Tường Quân liền chau mày, lấy một đứa con nuôi để tạo mối quan hệ hôn nhân gia tộc, chuyện này mà Lưu Vũ Giang cũng nghĩ ra được!
Tuy nhiên, Tôn Tường Quân cũng không thể không xem trọng. Phía sau Lưu Vũ Giang có hai thế lực. Con dâu là người Trịnh gia, đại diện cho thế lực Trịnh gia, vốn dĩ là con dâu nhà họ Vĩ, đại diện cho thế lực nhà họ Vĩ. Hai thế lực hùng mạnh này Tôn Tường Quân đều muốn lôi kéo, vấn đề này xem chừng khá nan giải.
Đành phải chờ xem sao thôi!
Thở dốc một hồi, Phương Di Mai nói:
- Em bị anh làm cho sắp chết rồi đây nè!
Diệp Trạch Đào cũng cười:
- Em cũng càng ngày càng lợi hại!
Hai người cùng nhau hoan lạc tại căn phòng của Phương Di Mai rất lâu.
Phải rất muộn Diệp Trạch Đào mới về đến đó, hai người vừa vào cửa đã không cần nói thêm lời nào, liền lao vào nhau ngấu nghiến.
- Anh nói thật cho em biết, anh học ở đâu những chiêu trò đó thế?
Đột nhiên Phương Di Mai trèo lên người Diệp Trạch Đào, mở to hai mắt nhìn hắn.
Ngắm đôi gò bồng đảo cao vút của Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào không đừng được đưa tay khẽ xoa nắn, khiến cho Phương Di Mai cũng không chịu nổi, lật người xuống vuốt ve phần hạ bộ của Diệp Trạch Đào. Phương Di Mai nói:
- Lần này anh lên tỉnh chắc chắn là đã làm chuyện xấu gì đó rồi, nếu không anh đã không biết thêm nhiều chiêu trò đến như vậy!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Đúng thế, rất có khả năng đã ra ngoài làm chuyện đó!
Phương Di Mai liền cười lớn, phát một cái vào cánh tay của Diệp Trạch Đào nói:
- Người khác không hiểu anh chứ em thì rõ mười mươi. Anh ấy à, nếu như người ta là con nhà lành thì chắc chắn là anh không động đến đâu, còn những cô gái bán hoa kia chắc chắn anh cũng không bao giờ tìm đến!
Diệp Trạch Đào nhìn Phương Di Mai không nói gì. Người đàn bà này đúng là khiến cho người ta không hiểu nổi.
Phương Di Mai đã tiến hành nghiên cứu rất cẩn thận tính cách của Diệp Trạch Đào rồi.
Nói tới đây, Phương Di Mai lại nhìn Diệp Trạch Đào một hồi lâu rồi phá lên cười:
- Xem ra đối với chuyện Ôn Phương phản bội anh cũng không tức giận lắm nhỉ!
Diệp Trạch Đào trong lòng thất kinh, Phương Di Mai này quả thật là quan sát quá tỉ mỉ. Chuyện này mà cũng bị cô ta nhìn thấu, xem ra mình đã không giả vờ được cái gì!
Thấy vẻ mặt biến sắc của Diệp Trạch Đào như vậy, cô ta từ lúc nãy vẫn luôn quan sát vẻ mặt của hắn liền bật cười:
- Em đã nói rồi mà, làm sao Ôn Phương kia có thể lập tức phản bội anh được chứ. Hóa ra là cô ta đang chơi trò kế phản gián hả!
Trông thấy biểu hiện của Diệp Trạch Đào như vậy Phương Di Mai đã phần nào hiểu được sự tình rồi.
Dùng tay nhéo cái đó của Diệp Trạch Đào một cái, Phương Di Mai trườn người lên ghé sát tai Diệp Trạch Đào hỏi:
- Ôn Phương làm anh thỏa mãn hơn hay là em làm anh thỏa mãn hơn?
Diệp Trạch Đào đang thất thần tự dưng bị Phương Di Mai hỏi một câu như vậy, liền thuận miệng nói luôn:
- Đều như nhau cả!
Nói xong thì chợt nhìn thấy ánh mắt ai oán của Phương Di Mai đang nhìn mình.
Diệp Trạch Đào biết chuyện này đã bị Phương Di Mai đoán được rồi, liền than thở:
- Thế là em đã biết hết rồi!
- Hứ, mấy hôm trước Ôn Phương xin nghỉ phép nói về nhà giải quyết một số việc, nhưng em lại nghe nói cô ta hướng xe đi lên tỉnh. Lúc đó, em nghĩ, rốt cuộc là cô ta muốn làm gì nhỉ, hóa ra là cô ta lên đó để tư tình với anh. Nói thật cho em biết đi, hai người móc ngoặc với nhau từ lúc nào vậy?
Diệp Trạch Đào nói:
- Anh đã nói với em từ lâu rồi mà, con người anh không phải là một người tốt, đi theo anh sẽ phải chịu nhiều ấm ức lắm. Nhân lúc này đây em vẫn còn trẻ đẹp, nếu như không thích, không quen nữa thì vẫn còn có nhiều cơ hội mà!
Trước mặt Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào nói những lời tự đáy lòng mình. Hắn phát hiện ra cuộc sống tình cảm của hắn hiện giờ đã rối loạn đến mức mà chính bản thân hắn cũng không thể nào hiểu nổi. Vốn dĩ hắn muốn được trở thành một người hoàn mỹ, nhưng tiếc thay từng sự việc xảy ra khiến cho hắn muốn làm một người hoàn mỹ mà cũng không nổi. Nếu như lấy tiêu chuẩn đánh giá một quan chức của Diệp Trạch Đào ngày trước, thì có lẽ con người hiện tại của hắn hoàn toàn mà một viên quan chức hủ bại rồi, ít nhất thì cũng là một nhân vật có đời sống tình cảm hủ bại đến cực độ.
Trong lòng có chút buồn bực, Diệp Trạch Đào vớ lấy điếu thuốc ở trên bàn châm lửa hút.
Phương Di Mai vốn dĩ lúc đầu thuyết phục Diệp Trạch Đào thu nạp Ôn Phương, lúc nãy cũng chỉ là nói vài câu mà thôi, chứ không có ý gì. Ngược lại chuyện Ôn Phương bị Diệp Trạch Đào thu phục rồi, lại còn có ích rất nhiều cho sự phát triển tiếp theo của Diệp Trạch Đào! Đột nhiên lại thấy tâm tình của Diệp Trạch Đào không được vui.
Trong phút chốc, Phương Di Mai hiểu được phần nào nguyên nhân của nó.
Trong lòng thầm thở dài, Phương Di Mai kỳ thật vẫn luôn hy vọng người đàn ông của mình là một người chung thủy. Cái thế giới của cô thiếu nữ cũng vô cùng tốt đẹp, nhưng sau này khi lăn lộn trong chốn quan trường rồi, hóa ra nó cũng chỉ là ý nghĩ tốt đẹp mà thôi. Cô được chứng kiến bao nhiêu cảnh các quan chức đã có gia đình đề huề rồi mà vẫn kiếm cớ vì công việc mà ăn chơi sa đọa, cô ta liền hiểu những điều tốt đẹp mà cô ta hằng mong ước khó mà trở thành hiện thực.
Trên thế gian này các quan chức cũng có người tốt, nhưng đại đa số đều không khiến cho Phương Di Mai vừa lòng.
Diệp Trạch Đào vẫn là thuộc dạng người có trái tim thuần khiết, chỉ có điều hiện thực nó là như vậy mà thôi.
- Em cũng có nói gì đâu, anh suy nghĩ nhiều như vậy để làm gì?
Phương Di Mai tựa vào lòng Diệp Trạch Đào nói.
Nhìn về phía Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào nói:
- Đúng vậy, Ôn Phương là người của anh!
Đối diện với Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào liền nói chuyện Ôn Phương là người của mình. Bởi vì Phương Di Mai là thủ hạ thân tín nhất của hắn, người như thế này nếu mà không đáng tin thì đúng là không còn người nào có thể đáng tin hơn được.
Phương Di Mai cười nói:
- Ôn Phương quả nhiên mạnh thật, xem ra những chiêu trò của cô ta cũng nhiều lắm, mới có thể câu được anh như vậy, lại còn dạy anh bao nhiêu chiêu nữa chứ!
Diệp Trạch Đào cũng không nói chuyện cuốn sổ tay của Tôn Cương, chuyện như thế này một mình mình biết là được rồi.
Phương Di Mai vì không biết chuyện cuốn sổ tay nên trầm ngâm một hồi rồi nói:
- Trạch Đào này, có thể thu nạp được Ôn Phương là một chuyện tốt, nhưng điều làm em lo lắng là liệu cô ta có thật sự đi theo anh không. Cô ta mê anh là chuyện chắc chắn rồi, chuyện này em có thể thấy. Nhưng dục vọng quyền lực của cô ta cũng rất mạnh mẽ, phía Tôn gia có thể mang đến cho cô ta rất nhiều thứ, đừng biến cô ta thành kẻ hai mang nhé!
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Chính vì thế mới để em làm trợ thủ của cô ta chứ. Sau này em nhớ để ý cô ta một chút!
Phương Di Mai nói:
- Chuyện này anh không nói em cũng tự biết phải làm mà. Nếu đã có mối quan hệ như vậy rồi thì em nhất định phải chú ý quan sát cô ta hơn mới được. Em hiểu, khi anh đặt cô ta vào vị trí Chủ nhiệm tức là anh đã ngầm coi cô ta là người của anh rồi, việc này nhất định không được để sơ suất.
Nghe được những lời nói này của Phương Di Mai, Diệp Trạch Đào thầm lắc đầu. Phương Di Mai cũng đã để tầm nhìn hạn hẹp ở huyện rồi, mà không có cái nhìn xa hơn nữa. Tình hình hiện tại bây giờ không chỉ xoay quanh khu công nghiệp nữa, mà nó đã là một ván cờ rồi!
Thấy Phương Di Mai vẫn không hiểu một số chuyện, Diệp Trạch Đào cũng muốn mở mang cho cô ta một chút, nên nói:
- Em chưa hiểu rõ lắm về tình hình ở tỉnh, Ninh Hải không phải là địa bàn của Tôn gia, ngược lại còn là thế lực thù địch của bọn họ! Đưa Tôn Cương về Ninh Hải chính là một sự trao đổi của hai bên. Nếu như ở tỉnh Ninh Hải mà Tôn Cương có thể giành được chính tích lớn, điều đó chính tỏ Tôn Cương có năng lực, và điều đó cũng chứng tỏ gã không phải dựa vào thế lực gia tộc của mình mà thăng tiến. Chuyện này vô cùng tốt đối với sự phát triển của gã sau này. Về chuyện này thì cấp trên của tỉnh Ninh Hải cũng đã hiểu, nhưng bọn họ lại cũng không hề hy vọng Tôn Cương có thể trụ vững ở Ninh Hải. Sẽ cho Tôn Cương một số chính tích, nhưng không phải là chính tích gì đáng kể!
Đây là lần đầu tiên Phương Di Mai được nghe thấy chuyện này, trong đầu cô đang suy nghĩ những điều mà Diệp Trạch Đào vừa nói. Nghĩ một hồi lâu ròi mới tỉnh ngộ hỏi:
- Thảo nào thế lực của Tôn gia lớn như vậy mà không đưa ra sự trợ lực lớn nào đáng kể, chỉ kéo về hạng mục nhà máy ô tô mà thôi. Chắc hẳn bọn họ muốn dùng dự án này để tiến hành thêm một bước trao đổi, chính là yêu cầu các cấp trên của tỉnh Ninh Hải nể mặt dự án đó mà giúp sức thêm cho Tôn Cương!
- Đúng thế, vì thế cho nên, trong việc tranh giành chức Chủ nhiệm của khu công nghiệp, các cấp trên của tỉnh Ninh Hải đã sớm có quyết định rồi, nhất định phải nhường cho Tôn Cương, coi như là một biểu hiện ủng hộ Tôn Cương. Nhưng thật ra là chỉ có mỗi sự ủng hộ, giúp đỡ đó thôi, cũng chỉ vì điều kiện trao đổi là nhà máy ô tô đó!
Phương Di Mai cười lớn nói:
- Em hiểu rồi, Tôn gia hiện giờ chót cưỡi lên lưng cọp khó xuống nổi. Nếu như để Tôn Cương mở một con đường máu tại tỉnh Ninh Hải, thì năng lực của Tôn Cương sẽ là dấu chấm hỏi. Ước muốn được thăng cấp cao hơn sẽ mất đi khả năng rồi!
Diệp Trạch Đào cũng cười nói:
- Nói cũng đúng, vốn dĩ Tôn gia coi chuyện Tôn Cương đến Thảo Hải không phải là chuyện gì to tát, cho dù có gặp một vài trở ngại, nhưng chắc cũng không có mấy người dám cả gan làm khó dễ cho Tôn Cương, nhưng hiện tại thì mọi chuyện đã ngoài tầm kiểm soát!
Phương Di Mai nhìn Diệp Trạch Đào, ánh mắt tràn ngập yêu thương, cười nói:
- Ai bảo gã đến đây để gặp phải anh chứ!
Diệp Trạch Đào cũng cười.
Phương Di Mai cứ nằm trên người của Diệp Trạch Đào mà nghĩ về chuyện đó như vậy. Cuối cùng thì cô ta cũng hiểu được dụng ý thực sự của Diệp Trạch Đào khi nhượng chức Chủ nhiệm.
- Hóa ra chức Chủ nhiệm này anh nhường cho gã cũng không bị tổn thất đâu nhỉ, trên tỉnh đang muốn anh gây trở ngại cho Tôn Cương mà!
Đưa tay vuốt ve tấm lưng thon, mượt mà của Phương Di Mai một hồi lâu, Diệp Trạch Đào mới nói:
- Bây giờ Tôn Cương đã đạt được vị trí Chủ nhiệm, bước tiếp theo chính là Tôn gia sẽ tiến hành công việc nhà máy ô tô. Nếu như làm không xong, thì Tôn Cương sẽ lãnh tội!
- Chuyện này chắc không có vấn đề gì lớn chứ?
- Vấn đề thì không lớn, nhưng chủ yếu bọn họ cần thiết phải tiến hành cho nhanh. Sau khi thành lập được Công ty ô tô rồi, thì chắc chắn trên tỉnh sẽ lại có một thái độ khác!
- Em hiểu rồi, đến lúc đó trên tỉnh lại tỏ thái độ không giúp đỡ lẫn nhau nữa. Và cũng đến lúc đó thì anh lại trở thành vũ khí hủy diệt của tỉnh!
Diệp Trạch Đào cười ha hả, rồi nói:
- Vũ khí hủy diệt này không phải loại tầm thường đâu nhé, chờ đến khi nó có cơ hội phát tác thì lực sát thương vô cùng lớn đấy.
Phương Di Mai không hiểu lắm ý nghĩa thật sự trong lời nói của Diệp Trạch Đào, liền cười nói:
- Anh đúng là tự xem mình thành bảo bối rồi đấy!
Lúc này Diệp Trạch Đào đang cảm nhận thân hình đầy đặn của Phương Di Mai, cậu nhỏ của hắn lại có sự thay đổi.
Nghĩ đến chuyện Phương Di Mai không có ý kiến gì giữa mình và Ôn Phương, một lần nữa hắn lại cảm thấy cơn hứng tình bột phát.
Ghé sát tai Phương Di Mai, hắn thì thầm:
- Vũ khí sát thương của anh lại đến đây, em chuẩn bị sẵn sàng chưa?
Phương Di Mai rõ ràng đã nhận thấy sự thay đổi của cậu nhỏ, mặt hồng lên, sẵng giọng nói:
- Ôn Phương đúng là lợi hại thật, không hiểu cô ta đã dạy anh những gì, mà chỉ quan hệ với cô ta xong thôi mà anh càng ngày càng hư!
Trong đầu Diệp Trạch Đào phút chốc diễn lại cảnh hắn và Ôn Phương cùng nhau mây mưa, dục tình trong hắn cũng bốc lên mạnh mẽ.
Không nói năng nhiều lời, xoay người một cái, đã quấn chặt lấy Phương Di Mai.
Lúc đó Tôn Cương cũng đang ở trong nhà khách Huyện ủy, mượn cớ cùng nói chuyện công việc với Ngũ Thúy Miêu để cùng quần nhau một trận trên giường.
Ngắm nhìn thân hình của Ngũ Thúy Miêu, Tôn Cương chợt than thầm một tiếng, liền nghĩ tới chuyện cuốn sổ tay của hắn đã bị tên trộm kia lấy mất, cuốn sổ đó chính là tâm huyết của mình mà!
Đuổi Ngũ Thúy Miêu đi rồi, gã thay một bộ quần áo ngủ rồi ngồi trên ghế, bắt đầu cầm lấy một cuốn sổ để múa bút thành văn.
Càng viết càng hưng phấn. Hôm nay gã thu được thắng lợi lớn, đã được cùng Ngũ Thúy Miêu làm chuyện đó. Tôn Cương cảm thấy hình như chưa bao giờ gã thấy hưng phấn như lúc này.
Hầu hết những gì mà gã cùng Ngũ Thúy Miêu hành động ở trên giường đều được gã ghi chép lại tỉ mỉ trong cuốn sổ.
Vất vả lắm mới viết xong, gã lại ngắm nghía mấy sợi lông loăn xoăn được dán trên cuốn sổ, Tôn Cương cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Khi điện thoại kêu, Tôn Cương giật mình, cảm giác phiêu diêu với dục tình mới dần biến mất. Cầm điện thoại lên, hóa ra là điện thoại của cha gã gọi đến.
Dạo gần đây Tôn Tường Quân rất quan tâm đến chuyện của Tôn Cương! Ông ta phải gọi điện đến để hỏi thăm tình hình.
Điều chỉnh lại tâm trạng của mình một chút, Tôn Cương nói:
- Bố, hôm nay chúng con có mở một cuộc hội nghị thường vụ, phe của con đã đại thắng, bố không biết đấy thôi, con đã đánh cho thằng ranh Diệp Trạch Đào kia không kịp trở tay đấy!
Tôn Tường Quan vốn rất quan tâm đến chuyện Tôn Cương có thể trụ vững ở huyện Thảo Hải, liền hỏi han tình hình của bọn Tôn Cương trong cuộc hội nghị thường vụ.
Vừa mới hỏi được vài câu, còn chưa nghe thấy Tôn Cương kể hết sự tình, thì đột nhiên có chuyện gì đó xảy ra. Tôn Tường Quân liền vội vàng đi xử lý, đành nói với Tôn Cương:
- Tiểu Cương này, mọi chuyện đều phải thận trọng mà hành động, không được nôn nóng. Có được một sự khởi đầu tốt là tốt lắm rồi. Thế này nhé, bố còn có việc phải xử lý, con đừng suy nghĩ nhiều!
Nghe thấy tiếng cúp điện thoại của Tôn Tường Quân, Tôn Cương nói vào trong ống nghe:
- Muốn kể cho bố nghe tình hình thôi mà cũng không có thời gian mà nghe!
Hiện giờ gã rất muốn được kể cho bố gã chuyện hay của mình, gã muốn được Tôn Tường Quân tán thưởng. Có được như vậy, gã mới cảm thấy thỏa mãn.
Chắc chắn Tôn Tường Quân không thể ngờ được tầm quan trọng của cuộc điện thoại ngày hôm nay. Nếu như ông ta chăm chú lắng nghe tình hình mà Tôn Cương kể trong điện thoại, với sự thông minh, lanh lẹ của ông ta, thì có lẽ sẽ coi trọng sự khác thường của Diệp Trạch Đào rồi. Nhưng, chẳng may vừa lúc lại có việc cần giải quyết, chính vì thế mà ông ta không hề biết được nội dung trong cuộc họp đó. Chỉ láng máng biết rằng Tỉnh ủy tỉnh Ninh Hải sẽ đè ép Diệp Trạch Đào một chút. Mà như thế thì con trai của ông ta sẽ được trục lợi!
Tôn Tường Quân cũng hiểu, hiện tại thì tỉnh Ninh Hải cũng đã làm xong nhiệm vụ của mình, chỉ còn chờ mình chứng thực dự án nữa thôi!
Vừa đi, Tôn Tường Quân vừa cảm thán. Một dự án lớn như vậy lại phải thả về cho Ninh Hải!
Nếu không phải vì sự phát triển của cậu con trai, thì làm sao mà ông ta có thể nhả một lợi ích to lớn đến thế cơ chứ!
Đến giờ ông ta có chút hối hận, sớm biết thế này biết thế không để cho con trai mình đi đấu với thằng ranh Diệp Trạch Đào. Sao mình lại có thể đồng ý cho nó về Thảo Hải chứ!
Kế sách lần này, Tôn Tường Quân cảm thấy hình như mình tính toán chưa được chu toàn lắm.
Vẫn còn phải lao tâm khổ tứ vì thằng con trai!
Nhớ lại tình huống lần trước đến nhà Lưu gia, Tôn Tường Quân nhớ đến chuyện Lưu Vũ Giang có ý muốn gả con gái nuôi của bà ta cho con trai mình.
Vừa nghĩ đến đó, Tôn Tường Quân liền chau mày, lấy một đứa con nuôi để tạo mối quan hệ hôn nhân gia tộc, chuyện này mà Lưu Vũ Giang cũng nghĩ ra được!
Tuy nhiên, Tôn Tường Quân cũng không thể không xem trọng. Phía sau Lưu Vũ Giang có hai thế lực. Con dâu là người Trịnh gia, đại diện cho thế lực Trịnh gia, vốn dĩ là con dâu nhà họ Vĩ, đại diện cho thế lực nhà họ Vĩ. Hai thế lực hùng mạnh này Tôn Tường Quân đều muốn lôi kéo, vấn đề này xem chừng khá nan giải.
Đành phải chờ xem sao thôi!
/1075
|