Mấy ngày nay Tôn Tường Quân có rất nhiều cơn tức. Vốn dĩ việc Ninh Hải gặp phải một vụ lừa đảo không hề có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Tôn. Nhưng tình hình quả thật có chút làm cho người ta không hiểu nổi. Thông qua điều tra của tỉnh ủy Ninh Hải, trong tay của tên Tôn Lâm giả không ngờ lại có con dấu thật, văn kiện thật.
Chuyện của con trai Tôn Tường Quân cũng đã biết được chút ít. Việc Tôn Lâm âm thầm gây một số chuyện đều tồn tại một số vấn đề. Ngộ nhỡ để người khác dựa vào việc này mà làm ầm lên thì con trai có thể sẽ không thoát khỏi tội. Bản thân lại đang trong thời kỳ phát triển, có khi việc này sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của mình, việc này đã trở nên hết sức quan trọng.
Tôn Tường Quân biết vấn đề này ngày càng nghiêm trọng rồi, ông ta liền lập tức kêu Tôn Lâm đến Kim Lăng. Hỏi một hồi mới biết được nguyên căn là do bản thân con trai mình không cẩn thận, lúc đến kinh thành thì cái túi đang cầm trên tay bị trộm mất. Lúc đó Tôn Lâm còn dùng một số thủ đoạn, lập tức nhờ vào quan hệ mà bắt được tên trộm, là một tên trộm nghiện thuốc phiện đã trộm đồ của hắn ta.
Theo sự giải thích của tên trộm đó, sau khi cậu ta trộm đồ đi thì liền chạy tới một khu nhỏ, là một xí nghiệp không có người quản lý. Cậu ta vào trong một nhà vệ sinh công cộng lấy tiền ra, trong đó có chứa một số con dấu và đồ vật linh tinh không xài được đều bị hắn vứt tại chỗ.
Lúc người của Tôn Lâm nhanh chóng tới nhà vệ sinh đó thì đã không còn phát hiện ra được thứ gì nữa cả.
Vốn dĩ Tôn Lâm cho rằng việc này đến đây là kết thúc rồi. Không ngờ rằng đóng đồ này lại đến tận Ninh Hải, còn bị người khác dùng làm công cụ để lừa gạt.
Tôn Tường Quân kinh ngạc nhìn Tôn Lâm, ông ta không hề nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy.
Tôn Tường Quân hiểu rõ tình hình về đống văn kiện đó. Trong đó còn có một phần riêng là do bản thân tự phê ra còn cái khác đều là thông qua quan hệ. Là do Tôn Lâm dựa vào chiêu bài của mình mà tạo ra đóng đồ này, tuyệt đối không được truyền tin này ra ngoài.
Nhìn thấy vẻ mặt đó của Tôn Lâm, Tôn Tường Quân vẫn còn một mối lo lắng, chuyện này có thể vẫn chứa đựng nhiều nguy hiểm.
Thảo nào sau khi tỉnh Ninh Hải có được đống đồ này liền có thái độ rất cứng rắn với mình. Người ở thủ đô đó cũng thay đổi giống như đã nắm được gì đó vậy. Việc này tuy không thể làm được gì mình nhưng nếu thật sự lộ ra thì sẽ gây ra việc lớn. Đến lúc đó bản thân mà làm không tốt sẽ bị cản trở. May mà trong việc này, đối phương chỉ là hy vọng tiến hành một chút trao đổi có ích.
Nghĩ tới việc này phát sinh từ Ninh Hải, bản thân cũng khó mà có thể nhúng tay vào, Tôn Tường Quân chỉ còn biết gọi điện thoại cho Hoàng Minh Vũ và nhờ ông ta giúp tìm hiểu một chút tình hình. Hoàng Minh Vũ có thể nghe được sự nhờ vả này của Tôn Tường Quân đương nhiên là ông ta rất vui mừng, sau khi lập tức tiến hành thăm dò và làm rõ tình hình liền tiến hành báo cáo lại cho Tôn Tường Quân. Nghe xong lời báo cáo của Hoàng Minh Vũ, Tôn Tường Quân liền nhíu mày lại. Trong lòng thầm nghĩ sao lại dính tới tên Diệp Trạch Đào rồi!
Đã hiểu rõ toàn bộ sự tình, trong chuyện này có dính dáng tới tên Diệp Trạch Đào. Việc này làm cho Tôn Tường Quân cảm thấy bất an. Đừng nghĩ tên này chỉ là một nhân vật bình thường đằng sau hắn còn có một số thế lực mạnh mẽ. Nếu như để hắn lợi dụng thế lực này để gây sự thì thực sự sẽ có chút phiền toái.
Vô tình Tôn Tường Quân đã xem Diệp Trạch Đào là một nhân vật có thể uy hiếp đến nhà họ Tôn.
Không còn cách nào, đồ đạc đang ở trong tay tỉnh ủy Ninh Hải, Tôn Tường Quân chỉ có thể cố gắng nhắm mắt thừa nhận, vội vàng tiến hành đàm phán với những người phía sau Ninh Hải.
Mắt nhìn vào sự tình tiến triển phía trước, lúc tỉnh ủy của Ninh Hải cũng đang ủng hộ việc làm của con trai mình và đã có chút nhượng bộ rồi thì đột nhiên xảy ra một chuyện ngoài ý muốn. Trên inte đột nhiên xuất một lượng lớn các ngôn luận bất lợi cho mình. Lúc bắt đầu chỉ là Ninh Hải, sau đó rất nhanh đã lan truyền khắp cả nước.
Tôn Tường Quân biết việc này nhất định là do một số người của Ninh Hải gây sự, sau đó một số đối thủ chính trị của mình lại dùng nó để hãm hại ông.
Ban đầu Tôn Tường Quân cũng bàn luận với một số người phía Ninh Hải. Kết quả là bọn họ cũng không biết sẽ xảy ra sự tình như vậy. Sau khi trải qua một số tìm hiểu mới có một suy đoán, có thể là do một số cán bộ của Ninh Hải vì muốn tự bảo vệ mình đã âm thầm gây ra vụ việc này.
Chẳng lẽ là do Diệp Trạch Đào gây ra?
Sau khi tiến hành tìm hiểu về tình hình của Diệp Trạch Đào, việc này hình như lại không phải do Diệp Trạch Đào bày trò. Trong khoảng thời gian này hắn vốn không rời khỏi trường Đảng. Nghe nói hắn học tập rất chăm chỉ, không phải hắn gây ra thì có thể là ai đây?
Tôn Tường Quân vốn dĩ không tin vào lời giải thích lạ kỳ đó của Ninh Hải.
Tuy là chứng cứ này có thể chứng minh Diệp Trạch Đào không hề gây sự gì cả nhưng Tôn Tường Quân vẫn có một cảm giác tên Diệp Trạch Đào này nhất định có liên quan đến chuyện này. Xoa nhẹ lên trán thái dương Tôn Tường Quân có chút buồn bực, bản thân đường đường là một Bí thư của thành ủy Kim Lăng, không ngờ cả một Phó chủ tịch huyện nhỏ bé cũng không có cách nào giải quyết được.
Ôi! Có hai đứa con, Tôn Lâm thì làm thương mại nắm trong tay sản nghiệp của nhà họ Tôn. Sản nghiệp của nhà họ Tôn ngày càng khổng lồ, đích thực cũng phải có một người đứng ra quản lý. Nhưng tên nhóc Tôn Cương lại biểu hiện không tốt, việc này làm sao mình có thể yên tâm được chứ!
Tôn Tường Quân đã đem hy vọng của mình gửi gắm vào Tôn Cương, ông ta luôn cho rằng tuy Tôn Cương có hơi ăn chơi một chút. Nhưng bản chất rất tốt, quan trọng là nó chưa từng có quá trình rèn luyện kinh nghiệm cơ sở, chỉ cần tiến hành rèn luyện kinh nghiệm cơ sở cho nó thì rất nhanh sẽ có được biểu hiện tốt. Vốn cũng cho rằng có sự cọ xát với tên Diệp Trạch Đào thì con trai có thể thay đổi nhanh hơn, kinh nghiệm đấu tranh cấp cơ sở cũng sẽ ngày càng phong phú hơn. Nhưng xem ra cái lực ma sát này rất khó dùng đây!
Khiến Tôn Tường Quân có chút đau khổ chính là Diệp Trạch Đào không những không trở thành môi trường cọ sát mà còn làm con trai của mình trở thành “chỗ mài dao” cho hắn. Việc này quả thật làm cho người ta đau lòng. Diệp Trạch Đào không chỉ đem con trai mình thành chỗ để mài dũa mà còn đang nhắm thẳng vào nhà họ Tôn.
Vốn dĩ đã có rất nhiều vấn đề nay lại xuất hiện thêm một loại người giống như Diệp Trạch Đào, tâm trạng của Tôn Tường Quân rất là xấu.
Suy nghĩ một hồi, Tôn Tường Quân càng lo lắng về tình hình của con trai Tôn Cương của mình hơn. Hắn liền gọi điện cho Tôn Cang nói:
- Tiểu Cương, tình hình của xã Xuân Trúc bây giờ ra sao rồi?
- Thưa ba, chức Chủ nhiệm khu công nghiệp của xã Xuân Trúc con đã tìm ra được một người có năng lực đảm nhiệm rồi, hội nghị thường vụ diễn ra vào ngày mốt con sẽ quyết định chuyện này!
Tôn Tường Quân không hề quan tâm ai sẽ là Chủ nhiệm của khu công nghiệp nhỏ bé đó. Nghe được con trai có được một số thành quả tâm trạng buồn bã cũng tốt lên nhiều rồi, nói:
- Tiểu Cang, ban đầu công tác nhất định phải có sự nhẫn nại, nếu như muốn làm tốt công việc thì con phải ra một chút công sức đó!
- Ba cứ yên tâm, việc này từ trên xuống dưới con đã điều động cả rồi, Diệp Trạch Đào muốn không nhường chức chủ nhiệm khu công nghiệp cũng khó mà được.
- Hắn có yêu cầu gì không?
Tôn Tường Quân hỏi một câu.
Tôn Cương liền kể một số yêu cầu của Diệp Trạch Đào lại cho ba hắn ta nghe.
Nhận định của Tôn Cương trong chốn quan trường vẫn là mong ba mình có thể giúp giải đáp nhiều điều cho hắn ta hơn, hắn ta cũng đã kể tất cả mọi việc cho ba mình nghe.
Nghe xong Tôn Cương kể lại, Tôn Tường Quân suy tư một hồi cảm thấy việc này có chút kỳ quặc. Tên Diệp Trạch Đào đó sao mà dễ dàng nhường khu công nghiệp lại như thế chứ?
Không thể như thế được! Rốt cuộc chuyện này có nhầm lẫn chỗ nào rồi ư?
Tôn Tường Quân không hiểu rõ lắm về tình hình khu công nghiệp của xã Xuân Trúc, chỉ là có một cảm giác trong chuyện này chắc hẳn có điều gì đó mình vẫn chưa hiểu rõ.
- Tiểu Cương, ba lại gọi điện thoại cho nhà họ Lưu rồi, phải nắm chặt mối quan hệ của con với Lưu Mộng Y!
Trong chuyện này, Tôn Tường Quân gấp rút muốn có được sự ủng hộ của một số đồng chí cấp cao. Dù sao thế lực của mình ở thủ đô đã yếu đi rất nhiều lại không thuộc vào nhóm người có quan hệ rộng. Có được mối thông gia với nhà họ Lưu thì mới có thể đẩy mạnh được một số vấn đề.
Trong lòng của Tôn Cương bây giờ đều đã đặt trái tim vào Ôn Phương cả rồi. Thái độ của cậu ta đối với Ôn Phương rất là đau khổ và tình cảm với Lưu Mộng Y đã phai đi rất nhiều, hắn nói:
- Thưa ba, con vẫn là nên tập trung vào công việc, những cái đó thì không nên vội vàng.
Tôn Tường Quân có chút kinh ngạc khi nghe như vậy, ông ta phát hiện con trai của mình hình như đã trưởng thành hơn, đã biết tập trung vào công việc, đây là một việc tốt đó!
- Ừ, như vậy rất tốt. Trải qua sự rèn luyện tại địa phương, con đã thành thục hơn nhiều rồi. Tập trung vào công việc mới phải, chỉ cần làm tốt công việc thì ba ở đây mới giúp đỡ con được, tất cả vẫn là dựa vào bản thân mình đó!
Lúc này Tôn Tường Quân tỏ ra là một người cha hiền từ.
- Thưa ba, ba lại xem con là một thằng con không ra gì. Ba yên tâm, thông qua hoạt động của dự án lần này, người của tỉnh Ninh Hải trên dưới đều phải coi trọng con rồi. Chỉ cần dự án này thành công thì con coi như là đứng vững ở huyện Thảo Hải rồi.
Tôn Tường Quân có vẻ rất vui mừng nói:
- Vì sự phát triển của con, nhà họ Tôn phải ra giá rất cao, nhìn thấy con có tiến bộ ba rất là vui mừng.
Lần đầu tiên có được sự khen ngợi như vậy của ba mình, tâm trạng của Tôn Cương khá tốt, cười to ha hả nói:
- Ba, ba yên tâm là tốt rồi, trong huyện Thảo Hải này xung quanh đã có một số người giúp sức cho con rồi.
Hai cha con liền trò chuyện về tình hình phát triển qua điện thoại.
Nói điện thoại xong, Tôn Tường Quân có vẻ yên tâm nhiều rồi, cảm thấy con trai của mình vẫn là rất khá. Nhanh như vậy mà đi vào quỹ đạo, bồi dưỡng thêm nữa chắc hẳn là một người có thể nối nghiệp tốt đây.
Bỏ chuyện của con trai qua một bên, Tôn Tường Quân nghĩ về chuyện của mình nhiều hơn. Có rất nhiều có ý kiến khác hẳn với mình. Bây giờ trong Trung ương đã có một số phản đối với ý kiến của mình, việc này làm cho ông cảm thấy đau đầu, nếu không kéo được một số đồng minh, tình hình của mình vẫn không được tốt lắm.
Việc kết thông gia giữa nhà họ Tôn và Lưu bắt buộc phải tiến hành. Chỉ cần kết thành quan hệ thân thích với nhà họ Lưu, sự bài xích của một số gia tộc nhất định sẽ giảm đi.
Ôi, xem ra mình phải đi tới nhà họ Lưu một chuyến, thái độ của nhà họ Lưu vẫn chưa được rõ ràng!
Thật ra Tôn Tường Quân vẫn còn một mối lo, đó chính là nhìn lại thì con trai của mình vẫn không hề bằng tên Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào chưa có dựa vào sự ủng hộ của nhà họ Lưu đã lợi hại như vậy. Nếu như lại có được sự tán thành của nhà họ Lưu, đến lúc đó nhà họ Trịnh cũng sẽ tiến hành giúp đỡ. Tuy nhà họ Vi đã xảy ra một chút vấn đề với nhà họ Lưu. Nhưng dù sao họ cũng là thân thích, quan hệ thân thích này tạm thời sẽ không bị đứt ra đến lúc đó cũng khó nói là có còn nhận được sự ủng hộ của nhà họ Xuyến không.
Tên ranh này nếu như có được sự ủng hộ mạnh mẽ của người trong thủ đô, khiến con trai mình cực khổ một trận, cuối cùng người được lợi lại là tên ranh Diệp Trạch Đào đó.
Thái độ của những người trong Ninh Hải cũng không được rõ ràng lắm, có thể bọn họ đối với việc Diệp Trạch Đào sẽ có được lợi, vẫn rất là lạc quan, tư tưởng bài xích nhà họ Tôn vẫn còn tồn tại!
Chuyện của con trai Tôn Tường Quân cũng đã biết được chút ít. Việc Tôn Lâm âm thầm gây một số chuyện đều tồn tại một số vấn đề. Ngộ nhỡ để người khác dựa vào việc này mà làm ầm lên thì con trai có thể sẽ không thoát khỏi tội. Bản thân lại đang trong thời kỳ phát triển, có khi việc này sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của mình, việc này đã trở nên hết sức quan trọng.
Tôn Tường Quân biết vấn đề này ngày càng nghiêm trọng rồi, ông ta liền lập tức kêu Tôn Lâm đến Kim Lăng. Hỏi một hồi mới biết được nguyên căn là do bản thân con trai mình không cẩn thận, lúc đến kinh thành thì cái túi đang cầm trên tay bị trộm mất. Lúc đó Tôn Lâm còn dùng một số thủ đoạn, lập tức nhờ vào quan hệ mà bắt được tên trộm, là một tên trộm nghiện thuốc phiện đã trộm đồ của hắn ta.
Theo sự giải thích của tên trộm đó, sau khi cậu ta trộm đồ đi thì liền chạy tới một khu nhỏ, là một xí nghiệp không có người quản lý. Cậu ta vào trong một nhà vệ sinh công cộng lấy tiền ra, trong đó có chứa một số con dấu và đồ vật linh tinh không xài được đều bị hắn vứt tại chỗ.
Lúc người của Tôn Lâm nhanh chóng tới nhà vệ sinh đó thì đã không còn phát hiện ra được thứ gì nữa cả.
Vốn dĩ Tôn Lâm cho rằng việc này đến đây là kết thúc rồi. Không ngờ rằng đóng đồ này lại đến tận Ninh Hải, còn bị người khác dùng làm công cụ để lừa gạt.
Tôn Tường Quân kinh ngạc nhìn Tôn Lâm, ông ta không hề nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy.
Tôn Tường Quân hiểu rõ tình hình về đống văn kiện đó. Trong đó còn có một phần riêng là do bản thân tự phê ra còn cái khác đều là thông qua quan hệ. Là do Tôn Lâm dựa vào chiêu bài của mình mà tạo ra đóng đồ này, tuyệt đối không được truyền tin này ra ngoài.
Nhìn thấy vẻ mặt đó của Tôn Lâm, Tôn Tường Quân vẫn còn một mối lo lắng, chuyện này có thể vẫn chứa đựng nhiều nguy hiểm.
Thảo nào sau khi tỉnh Ninh Hải có được đống đồ này liền có thái độ rất cứng rắn với mình. Người ở thủ đô đó cũng thay đổi giống như đã nắm được gì đó vậy. Việc này tuy không thể làm được gì mình nhưng nếu thật sự lộ ra thì sẽ gây ra việc lớn. Đến lúc đó bản thân mà làm không tốt sẽ bị cản trở. May mà trong việc này, đối phương chỉ là hy vọng tiến hành một chút trao đổi có ích.
Nghĩ tới việc này phát sinh từ Ninh Hải, bản thân cũng khó mà có thể nhúng tay vào, Tôn Tường Quân chỉ còn biết gọi điện thoại cho Hoàng Minh Vũ và nhờ ông ta giúp tìm hiểu một chút tình hình. Hoàng Minh Vũ có thể nghe được sự nhờ vả này của Tôn Tường Quân đương nhiên là ông ta rất vui mừng, sau khi lập tức tiến hành thăm dò và làm rõ tình hình liền tiến hành báo cáo lại cho Tôn Tường Quân. Nghe xong lời báo cáo của Hoàng Minh Vũ, Tôn Tường Quân liền nhíu mày lại. Trong lòng thầm nghĩ sao lại dính tới tên Diệp Trạch Đào rồi!
Đã hiểu rõ toàn bộ sự tình, trong chuyện này có dính dáng tới tên Diệp Trạch Đào. Việc này làm cho Tôn Tường Quân cảm thấy bất an. Đừng nghĩ tên này chỉ là một nhân vật bình thường đằng sau hắn còn có một số thế lực mạnh mẽ. Nếu như để hắn lợi dụng thế lực này để gây sự thì thực sự sẽ có chút phiền toái.
Vô tình Tôn Tường Quân đã xem Diệp Trạch Đào là một nhân vật có thể uy hiếp đến nhà họ Tôn.
Không còn cách nào, đồ đạc đang ở trong tay tỉnh ủy Ninh Hải, Tôn Tường Quân chỉ có thể cố gắng nhắm mắt thừa nhận, vội vàng tiến hành đàm phán với những người phía sau Ninh Hải.
Mắt nhìn vào sự tình tiến triển phía trước, lúc tỉnh ủy của Ninh Hải cũng đang ủng hộ việc làm của con trai mình và đã có chút nhượng bộ rồi thì đột nhiên xảy ra một chuyện ngoài ý muốn. Trên inte đột nhiên xuất một lượng lớn các ngôn luận bất lợi cho mình. Lúc bắt đầu chỉ là Ninh Hải, sau đó rất nhanh đã lan truyền khắp cả nước.
Tôn Tường Quân biết việc này nhất định là do một số người của Ninh Hải gây sự, sau đó một số đối thủ chính trị của mình lại dùng nó để hãm hại ông.
Ban đầu Tôn Tường Quân cũng bàn luận với một số người phía Ninh Hải. Kết quả là bọn họ cũng không biết sẽ xảy ra sự tình như vậy. Sau khi trải qua một số tìm hiểu mới có một suy đoán, có thể là do một số cán bộ của Ninh Hải vì muốn tự bảo vệ mình đã âm thầm gây ra vụ việc này.
Chẳng lẽ là do Diệp Trạch Đào gây ra?
Sau khi tiến hành tìm hiểu về tình hình của Diệp Trạch Đào, việc này hình như lại không phải do Diệp Trạch Đào bày trò. Trong khoảng thời gian này hắn vốn không rời khỏi trường Đảng. Nghe nói hắn học tập rất chăm chỉ, không phải hắn gây ra thì có thể là ai đây?
Tôn Tường Quân vốn dĩ không tin vào lời giải thích lạ kỳ đó của Ninh Hải.
Tuy là chứng cứ này có thể chứng minh Diệp Trạch Đào không hề gây sự gì cả nhưng Tôn Tường Quân vẫn có một cảm giác tên Diệp Trạch Đào này nhất định có liên quan đến chuyện này. Xoa nhẹ lên trán thái dương Tôn Tường Quân có chút buồn bực, bản thân đường đường là một Bí thư của thành ủy Kim Lăng, không ngờ cả một Phó chủ tịch huyện nhỏ bé cũng không có cách nào giải quyết được.
Ôi! Có hai đứa con, Tôn Lâm thì làm thương mại nắm trong tay sản nghiệp của nhà họ Tôn. Sản nghiệp của nhà họ Tôn ngày càng khổng lồ, đích thực cũng phải có một người đứng ra quản lý. Nhưng tên nhóc Tôn Cương lại biểu hiện không tốt, việc này làm sao mình có thể yên tâm được chứ!
Tôn Tường Quân đã đem hy vọng của mình gửi gắm vào Tôn Cương, ông ta luôn cho rằng tuy Tôn Cương có hơi ăn chơi một chút. Nhưng bản chất rất tốt, quan trọng là nó chưa từng có quá trình rèn luyện kinh nghiệm cơ sở, chỉ cần tiến hành rèn luyện kinh nghiệm cơ sở cho nó thì rất nhanh sẽ có được biểu hiện tốt. Vốn cũng cho rằng có sự cọ xát với tên Diệp Trạch Đào thì con trai có thể thay đổi nhanh hơn, kinh nghiệm đấu tranh cấp cơ sở cũng sẽ ngày càng phong phú hơn. Nhưng xem ra cái lực ma sát này rất khó dùng đây!
Khiến Tôn Tường Quân có chút đau khổ chính là Diệp Trạch Đào không những không trở thành môi trường cọ sát mà còn làm con trai của mình trở thành “chỗ mài dao” cho hắn. Việc này quả thật làm cho người ta đau lòng. Diệp Trạch Đào không chỉ đem con trai mình thành chỗ để mài dũa mà còn đang nhắm thẳng vào nhà họ Tôn.
Vốn dĩ đã có rất nhiều vấn đề nay lại xuất hiện thêm một loại người giống như Diệp Trạch Đào, tâm trạng của Tôn Tường Quân rất là xấu.
Suy nghĩ một hồi, Tôn Tường Quân càng lo lắng về tình hình của con trai Tôn Cương của mình hơn. Hắn liền gọi điện cho Tôn Cang nói:
- Tiểu Cương, tình hình của xã Xuân Trúc bây giờ ra sao rồi?
- Thưa ba, chức Chủ nhiệm khu công nghiệp của xã Xuân Trúc con đã tìm ra được một người có năng lực đảm nhiệm rồi, hội nghị thường vụ diễn ra vào ngày mốt con sẽ quyết định chuyện này!
Tôn Tường Quân không hề quan tâm ai sẽ là Chủ nhiệm của khu công nghiệp nhỏ bé đó. Nghe được con trai có được một số thành quả tâm trạng buồn bã cũng tốt lên nhiều rồi, nói:
- Tiểu Cang, ban đầu công tác nhất định phải có sự nhẫn nại, nếu như muốn làm tốt công việc thì con phải ra một chút công sức đó!
- Ba cứ yên tâm, việc này từ trên xuống dưới con đã điều động cả rồi, Diệp Trạch Đào muốn không nhường chức chủ nhiệm khu công nghiệp cũng khó mà được.
- Hắn có yêu cầu gì không?
Tôn Tường Quân hỏi một câu.
Tôn Cương liền kể một số yêu cầu của Diệp Trạch Đào lại cho ba hắn ta nghe.
Nhận định của Tôn Cương trong chốn quan trường vẫn là mong ba mình có thể giúp giải đáp nhiều điều cho hắn ta hơn, hắn ta cũng đã kể tất cả mọi việc cho ba mình nghe.
Nghe xong Tôn Cương kể lại, Tôn Tường Quân suy tư một hồi cảm thấy việc này có chút kỳ quặc. Tên Diệp Trạch Đào đó sao mà dễ dàng nhường khu công nghiệp lại như thế chứ?
Không thể như thế được! Rốt cuộc chuyện này có nhầm lẫn chỗ nào rồi ư?
Tôn Tường Quân không hiểu rõ lắm về tình hình khu công nghiệp của xã Xuân Trúc, chỉ là có một cảm giác trong chuyện này chắc hẳn có điều gì đó mình vẫn chưa hiểu rõ.
- Tiểu Cương, ba lại gọi điện thoại cho nhà họ Lưu rồi, phải nắm chặt mối quan hệ của con với Lưu Mộng Y!
Trong chuyện này, Tôn Tường Quân gấp rút muốn có được sự ủng hộ của một số đồng chí cấp cao. Dù sao thế lực của mình ở thủ đô đã yếu đi rất nhiều lại không thuộc vào nhóm người có quan hệ rộng. Có được mối thông gia với nhà họ Lưu thì mới có thể đẩy mạnh được một số vấn đề.
Trong lòng của Tôn Cương bây giờ đều đã đặt trái tim vào Ôn Phương cả rồi. Thái độ của cậu ta đối với Ôn Phương rất là đau khổ và tình cảm với Lưu Mộng Y đã phai đi rất nhiều, hắn nói:
- Thưa ba, con vẫn là nên tập trung vào công việc, những cái đó thì không nên vội vàng.
Tôn Tường Quân có chút kinh ngạc khi nghe như vậy, ông ta phát hiện con trai của mình hình như đã trưởng thành hơn, đã biết tập trung vào công việc, đây là một việc tốt đó!
- Ừ, như vậy rất tốt. Trải qua sự rèn luyện tại địa phương, con đã thành thục hơn nhiều rồi. Tập trung vào công việc mới phải, chỉ cần làm tốt công việc thì ba ở đây mới giúp đỡ con được, tất cả vẫn là dựa vào bản thân mình đó!
Lúc này Tôn Tường Quân tỏ ra là một người cha hiền từ.
- Thưa ba, ba lại xem con là một thằng con không ra gì. Ba yên tâm, thông qua hoạt động của dự án lần này, người của tỉnh Ninh Hải trên dưới đều phải coi trọng con rồi. Chỉ cần dự án này thành công thì con coi như là đứng vững ở huyện Thảo Hải rồi.
Tôn Tường Quân có vẻ rất vui mừng nói:
- Vì sự phát triển của con, nhà họ Tôn phải ra giá rất cao, nhìn thấy con có tiến bộ ba rất là vui mừng.
Lần đầu tiên có được sự khen ngợi như vậy của ba mình, tâm trạng của Tôn Cương khá tốt, cười to ha hả nói:
- Ba, ba yên tâm là tốt rồi, trong huyện Thảo Hải này xung quanh đã có một số người giúp sức cho con rồi.
Hai cha con liền trò chuyện về tình hình phát triển qua điện thoại.
Nói điện thoại xong, Tôn Tường Quân có vẻ yên tâm nhiều rồi, cảm thấy con trai của mình vẫn là rất khá. Nhanh như vậy mà đi vào quỹ đạo, bồi dưỡng thêm nữa chắc hẳn là một người có thể nối nghiệp tốt đây.
Bỏ chuyện của con trai qua một bên, Tôn Tường Quân nghĩ về chuyện của mình nhiều hơn. Có rất nhiều có ý kiến khác hẳn với mình. Bây giờ trong Trung ương đã có một số phản đối với ý kiến của mình, việc này làm cho ông cảm thấy đau đầu, nếu không kéo được một số đồng minh, tình hình của mình vẫn không được tốt lắm.
Việc kết thông gia giữa nhà họ Tôn và Lưu bắt buộc phải tiến hành. Chỉ cần kết thành quan hệ thân thích với nhà họ Lưu, sự bài xích của một số gia tộc nhất định sẽ giảm đi.
Ôi, xem ra mình phải đi tới nhà họ Lưu một chuyến, thái độ của nhà họ Lưu vẫn chưa được rõ ràng!
Thật ra Tôn Tường Quân vẫn còn một mối lo, đó chính là nhìn lại thì con trai của mình vẫn không hề bằng tên Diệp Trạch Đào. Diệp Trạch Đào chưa có dựa vào sự ủng hộ của nhà họ Lưu đã lợi hại như vậy. Nếu như lại có được sự tán thành của nhà họ Lưu, đến lúc đó nhà họ Trịnh cũng sẽ tiến hành giúp đỡ. Tuy nhà họ Vi đã xảy ra một chút vấn đề với nhà họ Lưu. Nhưng dù sao họ cũng là thân thích, quan hệ thân thích này tạm thời sẽ không bị đứt ra đến lúc đó cũng khó nói là có còn nhận được sự ủng hộ của nhà họ Xuyến không.
Tên ranh này nếu như có được sự ủng hộ mạnh mẽ của người trong thủ đô, khiến con trai mình cực khổ một trận, cuối cùng người được lợi lại là tên ranh Diệp Trạch Đào đó.
Thái độ của những người trong Ninh Hải cũng không được rõ ràng lắm, có thể bọn họ đối với việc Diệp Trạch Đào sẽ có được lợi, vẫn rất là lạc quan, tư tưởng bài xích nhà họ Tôn vẫn còn tồn tại!
/1075
|